Tóm lại, kiểu người rơi vào hoàn cảnh như tôi, rất dễ đi đến suy nghĩ cực đoan.
Tôi đột nhiên hiểu ra được thần tượng Trương Quốc Vinh mà tôi yêu thích, là tại sao anh ấy lại nhảy lầu tự sát, nhất định anh ấy đã rơi vào một trạng thái vô cùng đau khổ, khi đi đến tầng cao của tòa nhà, những suy nghĩ đường đột đó xuất hiện đã khiến anh nhảy lầu tự sát như vậy......
Đương nhiên, thực ra tự bản thân tôi cũng không thể chấp nhận được chính mình, hình như không có tình yêu của Lạc Mộ Thâm, đến hít thở tôi cũng chẳng còn sức lực nữa rồi.
Dạ Thiên Kỳ cười nói: đưa em tới đây để cho giải tỏa cõi lòng, rồi đi ăn nữa. Sao em cứ nghĩ đến những điều không tốt làm gì chứ?
Đi ăn ở bờ sông? ăn những con cóc đang ngủ đông à? anh Thiên Kỳ, anh hài ước quá đấy, mới đi Mỹ có một chuyến mà đã thay đổi hết thói quen rồi. Tôi chán nản nhìn Dạ Thiên Kỳ, gã này thật là!
Xuống đây em sẽ biết thôi. Dạ Thiên Kỳ kéo lấy tay tôi, anh biết, bây giờ tâm trạng của em không tốt, nên không muốn ăn gì cả, vì vậy nên, anh mới phải nghĩ ra cách gì đó để em vui vẻ ăn uống. Anh nghĩ mà tóc bạc trắng hết cả rồi đây này?
Tôi cảm thấy có chút ấm áp trở lại, Dạ Thiên Kỳ, thực sự anh đã quá tốt với em rồi.
Anh ấy đúng là một người đàn ông tốt!
Anh Thiên Kỳ, nếu nói kiếp này em có lỗi với ai nhất, thì đó chính là anh. Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ nói.
Không cần nói lời xin lỗi, có thể kiếp trước anh đã nợ em, thế nên kiếp này phải nỗ lực trả lại món nợ đó đấy, Nhụy Nhụy, anh không hi vọng tình yêu của anh dành cho em sẽ khiến em phải chịu bất kỳ một áp lực nào. Anh ấy nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của tôi, mang theo chút biểu cảm đau buồn, và có chút yếu đuối.
Điều đó càng làm tôi cảm thấy nghẹn ngào hơn.
Lúc này anh chỉ nghĩ làm thế nào để cho em vui lên, nhất định anh sẽ làm cho em vui. Giờ thì, anh sẽ đưa em đi ăn những món ăn ngon nhất. Dạ Thiên Kỳ vui vẻ nói.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sáng lên như pha lê.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ, im lặng không nói gì, một hồi rất lâu.
Dạ Thiên Kỳ lại nói: anh hi vọng rằng mình có thể hiểu được em, có thể giúp được em, có thể làm cho em vui hơn! đối với anh mà nói, có thể làm cho em vui, là việc mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Dạ Thiên Kỳ nhẹ giọng nói.
Im lặng nhìn vào đôi mắt chân thành của Dạ Thiên Kỳ, tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói, Dạ Thiên Kỳ, anh là người lương thiện như thế, anh tốt với em như vậy, Tô Tư Nhụy này sao xứng đáng với hậu ái này của anh chứ?
Thực ra, anh nên yêu một cô gái luôn rạng ngời tươi sáng như ánh mặt trời, chứ không phải là em.
Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, cảm giác sống mũi mình cay cay, tôi lập tức quay người lại, nhìn xa xăm về phía con sông nhỏ.
Lúc này, có hai người tiến đến: này, Thiên Kỳ, may mà hai người đến rồi, nếu không đến, chắc bọn tôi sắp thành xác ướp ở đây rồi đấy.
Còn có người khác sao?
Không chỉ là tôi và Dạ Thiên Kỳ?
Tôi nhìn sang, thì thấy hai người quen thuộc, Lục Hàn và Thôi Táp.
Hai người chắc là ở bên ngoài lâu rồi, cho nên hai khuôn mặt đẹp trai đó dường như đã xanh hơn, trong tay mỗi người có một chiếc xô nhỏ, tôi nhìn vào bên trong chiếc xô đó, thì thấy bên trong là mấy con cá.
Anh Lục Hàn, anh Thôi Táp? Tôi ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, các anh ở đây làm gì vậy? Hai người đặt chiếc xô xuống, không ngừng xoa hai tay vào nhau: không phải là giúp quỷ dạ xoa làm việc này sao? trời ơi, Dạ Thiên Kỳ này đúng là điên thật rồi, vì muốn làm cá cho Nhụy Nhụy ăn, nên nói cá đen ở con sông này lúc này là ngon nhất, nên bắt bọn anh đi câu bằng được, trời ơi, hai thằng bọn anh ở đây cả một buổi chiều, sắp chết cóng rồi, khó khăn lắm mới câu được có sáu con cá này đấy.
Câu cá? lạnh như thế này mà đi câu cá sao? Tôi ngạc nhiên nhìn Lục Hàn và Thôi Táp.
Hai người này đúng là cũng quá đen đủi rồi.
Đúng thế, em nói xem thằng cha Dạ Thiên Kỳ này có phải khiến người khác tức điên hay không, chúng ta mua ở đâu chẳng được cá chứ? sao cứ phải bắt bọn anh tận tay câu cá. Lại cứ phải cá đen ở đây, em xem, vừa câu lên đấy, bọn anh vừa ra khỏi dòng băng, như này thà đi mua thì đã xong từ lâu rồi! hai người lạnh đến mức sắp xoa ra lửa trên đôi tay của mình, nói chuyện mà hai hàm răng run lên đập vào nhau cành cạch.
Tôi nhìn sang phía Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ nhìn Lục Hàn và Thôi Táp nói: Mình để hai người lao động một chút, làm gì mà nhiều chuyện thế hả? cứ lẩm bà lẩm bẩm. Đây chẳng phải là cá đen vừa câu lên sao? hơn nữa hai người cũng đang rảnh, để hai người đi câu cá cho thư giãn một chút, thế thôi mà nhiều chuyện quá? có còn là nam hán tử đại trượng phu không thế? cứ lẩm bà lẩm bẩm như đàn bà ấy, lát nữa nướng cá, các cậu đừng có ăn đấy!
A? bọn mình tốn bao nhiêu sức mới câu được mấy con cá này mà cậu lại còn không cho bọn mình ăn sao, Dạ Thiên Kỳ cậu độc ác quá rồi đấy, Nhụy Nhụy, em xem thằng cha này nó có quá đáng hay không chứ. Thế này phải không có cô gái nào yêu thương hắn ta mới phải. Lục Hàn và Thôi Táp nhìn tôi đau khổ nói.
Tâm trạng tôi vốn dĩ không tốt, nhìn thấy những điều này, chút nữa thì phì cười rồi. Haizz. Thực ra, bọn họ thích ăn cá đen, mua là được rồi, nhưng Dạ Thiên Kỳ lại sai bọn họ tới đây câu cá, thực ra là để vui đùa cho tôi cười đây.
Anh Lục Hàn, anh Thôi Táp, Thiên Kỳ đùa các anh đấy, các anh lao động vất vả như thế, sao có thể cấm các anh ăn chứ? Tôi ân cần nói.
Vẫn chỉ có Nhụy Nhụy là tốt, yêu quý em đúng là không có uổng, Thiên Kỳ này, chúng ta mau nướng cá đi! Lục Hàn và Thôi Táp nói, như thế này cũng còn ấm hơn một chút. Bọn tớ sắp chết cóng rồi.
......
Nhìn hai bọn cậu kìa, mới đứng ngoài trời câu cá có một lúc mà đã kêu trời kêu đất rồi, sức mạnh của bọn cậu đi đâu hết rồi, bị tửu sắc lấy đi hết rồi sao? Dạ Thiên Kỳ cười nói, đừng nhiều lời nữa, mau nhóm lửa lên đi, chúng ta sẽ nướng cá cho Nhụy Nhụy ăn, Nhụy Nhụy này, anh là chuyên gia nướng cá đấy. Cá anh nướng á, sau khi em ăn xong, thì sẽ nhớ cả đời thôi, anh nói với em, các nhà hàng trên toàn đất nước này đều có tay nghề kém anh hết.
Anh ấy bảo Lục Hàn và Thôi Táp nhóm lửa, sau đó lấy một chiếc chăn nhẹ trên xe đưa cho tôi quấn lên người, vì sợ tôi lạnh.
Tuy thực ra nhiệt độ lúc này không còn quá thấp nữa, nhưng ở bên ngoài quá lâu, anh ấy vẫn sợ tôi bị lạnh.
Chiếc chăn quấn lên người, ấm áp cả con tim tôi.
Này. Dạ Thiên Kỳ, cậu quá đáng quá rồi đấy, sao cậu chỉ thương có mỗi Nhụy Nhụy thế hả? Hai người bọn tớ đã phải tốn bao nhiêu công sức rồi đấy có biết không? Lục Hàn đau khổ nói.
Được rồi, mình cũng thương cậu mà, mau nhóm lửa lên để mình nướng cá!! Dạ Thiên Kỳ hung ác nói.
Được, tuân lệnh. Kiếp này nằm trong tay của quỷ dạ xoa, đúng là khó rồi! Lúc nào cũng bị bắt ép lao động khổ sai, lại chẳng có cơm ăn, quỷ dạ xoa sau này cậu lấy vợ đêm động phòng cậu có cần bọn tớ đứng quạt cho không? Lục Hàn đau khổ nói.
Trời, cậu nằm mơ đấy à, lại còn muốn xem mình động phòng nữa, cậu đi xem phim hoạt hình của cậu đi. Dạ Thiên Kỳ sai bảo hai người bạn của mình, mau nhóm bếp lên cho mình, thu dọn cá, còn lẩm bẩm nữa, là mình nướng cả hai cậu đấy.
Lục Hàn và Thôi Táp vội vàng một người nhóm lửa, một người thu dọn cá.
Nhụy Nhụy, em nhìn kỹ thuật nướng cá của anh nhé, quá điêu luyện luôn, thực ra anh đưa em đến ăn cá là có mục đích cả, chính là để cả kiếp này của em hễ nhìn thấy cá là sẽ nhớ tới anh, tốt nhất là lấy anh làm chồng mới được. Ôi chao, sao anh lại không cẩn thận nói hết tâm tư của mình ra mất rồi? Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Tôi nhìn khuôn mặt đáng yêu của Dạ Thiên Kỳ, thật là không biết nói gì mới được.
Chỉ là cảm động, rồi lại cảm động.
Tôi đột nhiên hiểu ra được thần tượng Trương Quốc Vinh mà tôi yêu thích, là tại sao anh ấy lại nhảy lầu tự sát, nhất định anh ấy đã rơi vào một trạng thái vô cùng đau khổ, khi đi đến tầng cao của tòa nhà, những suy nghĩ đường đột đó xuất hiện đã khiến anh nhảy lầu tự sát như vậy......
Đương nhiên, thực ra tự bản thân tôi cũng không thể chấp nhận được chính mình, hình như không có tình yêu của Lạc Mộ Thâm, đến hít thở tôi cũng chẳng còn sức lực nữa rồi.
Dạ Thiên Kỳ cười nói: đưa em tới đây để cho giải tỏa cõi lòng, rồi đi ăn nữa. Sao em cứ nghĩ đến những điều không tốt làm gì chứ?
Đi ăn ở bờ sông? ăn những con cóc đang ngủ đông à? anh Thiên Kỳ, anh hài ước quá đấy, mới đi Mỹ có một chuyến mà đã thay đổi hết thói quen rồi. Tôi chán nản nhìn Dạ Thiên Kỳ, gã này thật là!
Xuống đây em sẽ biết thôi. Dạ Thiên Kỳ kéo lấy tay tôi, anh biết, bây giờ tâm trạng của em không tốt, nên không muốn ăn gì cả, vì vậy nên, anh mới phải nghĩ ra cách gì đó để em vui vẻ ăn uống. Anh nghĩ mà tóc bạc trắng hết cả rồi đây này?
Tôi cảm thấy có chút ấm áp trở lại, Dạ Thiên Kỳ, thực sự anh đã quá tốt với em rồi.
Anh ấy đúng là một người đàn ông tốt!
Anh Thiên Kỳ, nếu nói kiếp này em có lỗi với ai nhất, thì đó chính là anh. Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ nói.
Không cần nói lời xin lỗi, có thể kiếp trước anh đã nợ em, thế nên kiếp này phải nỗ lực trả lại món nợ đó đấy, Nhụy Nhụy, anh không hi vọng tình yêu của anh dành cho em sẽ khiến em phải chịu bất kỳ một áp lực nào. Anh ấy nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của tôi, mang theo chút biểu cảm đau buồn, và có chút yếu đuối.
Điều đó càng làm tôi cảm thấy nghẹn ngào hơn.
Lúc này anh chỉ nghĩ làm thế nào để cho em vui lên, nhất định anh sẽ làm cho em vui. Giờ thì, anh sẽ đưa em đi ăn những món ăn ngon nhất. Dạ Thiên Kỳ vui vẻ nói.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sáng lên như pha lê.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ, im lặng không nói gì, một hồi rất lâu.
Dạ Thiên Kỳ lại nói: anh hi vọng rằng mình có thể hiểu được em, có thể giúp được em, có thể làm cho em vui hơn! đối với anh mà nói, có thể làm cho em vui, là việc mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Dạ Thiên Kỳ nhẹ giọng nói.
Im lặng nhìn vào đôi mắt chân thành của Dạ Thiên Kỳ, tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói, Dạ Thiên Kỳ, anh là người lương thiện như thế, anh tốt với em như vậy, Tô Tư Nhụy này sao xứng đáng với hậu ái này của anh chứ?
Thực ra, anh nên yêu một cô gái luôn rạng ngời tươi sáng như ánh mặt trời, chứ không phải là em.
Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, cảm giác sống mũi mình cay cay, tôi lập tức quay người lại, nhìn xa xăm về phía con sông nhỏ.
Lúc này, có hai người tiến đến: này, Thiên Kỳ, may mà hai người đến rồi, nếu không đến, chắc bọn tôi sắp thành xác ướp ở đây rồi đấy.
Còn có người khác sao?
Không chỉ là tôi và Dạ Thiên Kỳ?
Tôi nhìn sang, thì thấy hai người quen thuộc, Lục Hàn và Thôi Táp.
Hai người chắc là ở bên ngoài lâu rồi, cho nên hai khuôn mặt đẹp trai đó dường như đã xanh hơn, trong tay mỗi người có một chiếc xô nhỏ, tôi nhìn vào bên trong chiếc xô đó, thì thấy bên trong là mấy con cá.
Anh Lục Hàn, anh Thôi Táp? Tôi ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, các anh ở đây làm gì vậy? Hai người đặt chiếc xô xuống, không ngừng xoa hai tay vào nhau: không phải là giúp quỷ dạ xoa làm việc này sao? trời ơi, Dạ Thiên Kỳ này đúng là điên thật rồi, vì muốn làm cá cho Nhụy Nhụy ăn, nên nói cá đen ở con sông này lúc này là ngon nhất, nên bắt bọn anh đi câu bằng được, trời ơi, hai thằng bọn anh ở đây cả một buổi chiều, sắp chết cóng rồi, khó khăn lắm mới câu được có sáu con cá này đấy.
Câu cá? lạnh như thế này mà đi câu cá sao? Tôi ngạc nhiên nhìn Lục Hàn và Thôi Táp.
Hai người này đúng là cũng quá đen đủi rồi.
Đúng thế, em nói xem thằng cha Dạ Thiên Kỳ này có phải khiến người khác tức điên hay không, chúng ta mua ở đâu chẳng được cá chứ? sao cứ phải bắt bọn anh tận tay câu cá. Lại cứ phải cá đen ở đây, em xem, vừa câu lên đấy, bọn anh vừa ra khỏi dòng băng, như này thà đi mua thì đã xong từ lâu rồi! hai người lạnh đến mức sắp xoa ra lửa trên đôi tay của mình, nói chuyện mà hai hàm răng run lên đập vào nhau cành cạch.
Tôi nhìn sang phía Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ nhìn Lục Hàn và Thôi Táp nói: Mình để hai người lao động một chút, làm gì mà nhiều chuyện thế hả? cứ lẩm bà lẩm bẩm. Đây chẳng phải là cá đen vừa câu lên sao? hơn nữa hai người cũng đang rảnh, để hai người đi câu cá cho thư giãn một chút, thế thôi mà nhiều chuyện quá? có còn là nam hán tử đại trượng phu không thế? cứ lẩm bà lẩm bẩm như đàn bà ấy, lát nữa nướng cá, các cậu đừng có ăn đấy!
A? bọn mình tốn bao nhiêu sức mới câu được mấy con cá này mà cậu lại còn không cho bọn mình ăn sao, Dạ Thiên Kỳ cậu độc ác quá rồi đấy, Nhụy Nhụy, em xem thằng cha này nó có quá đáng hay không chứ. Thế này phải không có cô gái nào yêu thương hắn ta mới phải. Lục Hàn và Thôi Táp nhìn tôi đau khổ nói.
Tâm trạng tôi vốn dĩ không tốt, nhìn thấy những điều này, chút nữa thì phì cười rồi. Haizz. Thực ra, bọn họ thích ăn cá đen, mua là được rồi, nhưng Dạ Thiên Kỳ lại sai bọn họ tới đây câu cá, thực ra là để vui đùa cho tôi cười đây.
Anh Lục Hàn, anh Thôi Táp, Thiên Kỳ đùa các anh đấy, các anh lao động vất vả như thế, sao có thể cấm các anh ăn chứ? Tôi ân cần nói.
Vẫn chỉ có Nhụy Nhụy là tốt, yêu quý em đúng là không có uổng, Thiên Kỳ này, chúng ta mau nướng cá đi! Lục Hàn và Thôi Táp nói, như thế này cũng còn ấm hơn một chút. Bọn tớ sắp chết cóng rồi.
......
Nhìn hai bọn cậu kìa, mới đứng ngoài trời câu cá có một lúc mà đã kêu trời kêu đất rồi, sức mạnh của bọn cậu đi đâu hết rồi, bị tửu sắc lấy đi hết rồi sao? Dạ Thiên Kỳ cười nói, đừng nhiều lời nữa, mau nhóm lửa lên đi, chúng ta sẽ nướng cá cho Nhụy Nhụy ăn, Nhụy Nhụy này, anh là chuyên gia nướng cá đấy. Cá anh nướng á, sau khi em ăn xong, thì sẽ nhớ cả đời thôi, anh nói với em, các nhà hàng trên toàn đất nước này đều có tay nghề kém anh hết.
Anh ấy bảo Lục Hàn và Thôi Táp nhóm lửa, sau đó lấy một chiếc chăn nhẹ trên xe đưa cho tôi quấn lên người, vì sợ tôi lạnh.
Tuy thực ra nhiệt độ lúc này không còn quá thấp nữa, nhưng ở bên ngoài quá lâu, anh ấy vẫn sợ tôi bị lạnh.
Chiếc chăn quấn lên người, ấm áp cả con tim tôi.
Này. Dạ Thiên Kỳ, cậu quá đáng quá rồi đấy, sao cậu chỉ thương có mỗi Nhụy Nhụy thế hả? Hai người bọn tớ đã phải tốn bao nhiêu công sức rồi đấy có biết không? Lục Hàn đau khổ nói.
Được rồi, mình cũng thương cậu mà, mau nhóm lửa lên để mình nướng cá!! Dạ Thiên Kỳ hung ác nói.
Được, tuân lệnh. Kiếp này nằm trong tay của quỷ dạ xoa, đúng là khó rồi! Lúc nào cũng bị bắt ép lao động khổ sai, lại chẳng có cơm ăn, quỷ dạ xoa sau này cậu lấy vợ đêm động phòng cậu có cần bọn tớ đứng quạt cho không? Lục Hàn đau khổ nói.
Trời, cậu nằm mơ đấy à, lại còn muốn xem mình động phòng nữa, cậu đi xem phim hoạt hình của cậu đi. Dạ Thiên Kỳ sai bảo hai người bạn của mình, mau nhóm bếp lên cho mình, thu dọn cá, còn lẩm bẩm nữa, là mình nướng cả hai cậu đấy.
Lục Hàn và Thôi Táp vội vàng một người nhóm lửa, một người thu dọn cá.
Nhụy Nhụy, em nhìn kỹ thuật nướng cá của anh nhé, quá điêu luyện luôn, thực ra anh đưa em đến ăn cá là có mục đích cả, chính là để cả kiếp này của em hễ nhìn thấy cá là sẽ nhớ tới anh, tốt nhất là lấy anh làm chồng mới được. Ôi chao, sao anh lại không cẩn thận nói hết tâm tư của mình ra mất rồi? Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Tôi nhìn khuôn mặt đáng yêu của Dạ Thiên Kỳ, thật là không biết nói gì mới được.
Chỉ là cảm động, rồi lại cảm động.
/656
|