Tôi dường như sợ mất Lạc Mộ Thâm thật vậy, nắm chặt lấy tay anh ấy, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống tay anh ấy.
Lạc Mộ Thâm khẽ động tay, lông mi dài của anh ấy khẽ rung, từ từ mở mắt.
“ Anh Đại Thâm.......” Tôi ngạc nhiên gọi.
“ Đầu lợn......” Giọng nói của Lạc Mộ Thâm hơi yếu ớt, anh ấy cũng ngạc nhiên nhìn tôi, “ Này, sao em lại ở đây? Em quay về từ lúc nào? Sao anh lại cảm thấy toàn thân như không còn sức lực thế này?”
Tôi khóc lóc kể lại sự tình cho Lạc Mộ Thâm nghe, Lạc Mộ Thâm cau mày lại.
Bàn tay anh ấy nắm chặt lại, tôi biết anh ấy bây giờ đang rất tức giận.
Anh ấy hận chính là, bố và anh trai của anh ấy lại đối xử với anh ấy như thế. Càng hận chính là, anh ấy và tôi suýt chút nữa đã mất nhau.
“ Anh đã điều tra chính xác kẻ hại em là Bách Hợp, nhưng khi anh đang dạy dỗ cô ta, cô ta dám dùng phi tiêu ngầm hại anh, vốn dĩ chỉ là vết thương nhỏ, anh nghĩ là về nhà điều trị là được, không ngờ.......” Lạc Mộ Thâm dùng tay nhẹ vuốt tóc tôi, “ may là đầu lợn của anh luôn tin tưởng anh, không bỏ rơi anh.”
Tim tôi nghẹn ngào càng nhói đau thêm, nước mắt tôi không ngừng chảy, giống như sắp chảy thành sông vậy, tôi bổ nhào vào lòng Lạc Mộ Thâm, òa khóc nức nở, Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ là thương tôi mà ôm trước ngực, để cho tôi khóc thoải mái, tôi càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi thấm ướt người anh ấy.
Những ngày đau khổ, ấm ức, buồn bực này như hóa thành nước mắt mà trào ra, tôi cảm thấy dường như hai mươi năm trước cộng lại khóc cũng không nhiều như hôm nay.
Còn Lạc Mộ Thâm giống như một người khoan dung, từ đầu đến cuối vỗ vào sau lưng tôi an ủi, mang theo xót xa, mang theo yếu ớt.
“ Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, nhìn nước mắt nước mũi em làm ướt hết người anh rồi, bẩn quá.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy véo nhẹ mũi tôi một cái.
“ Anh không biết em mấy ngày này phải chịu biết bao ấm ức không, ảnh cưới của Lạc Mộ Thâm và tiểu thư Lâm Sảnh Di của Lâm Thị tràn khắp trên mạng, bố anh và anh trai anh đẩy em xuống làm ở bộ phận hậu cần, cho rằng em sẽ không chịu được mà tự đi, nhưng em không đi.” Tôi khẽ nói, “ Nếu không phải em tin anh, nếu không phải Cát Vân và Dạ Thiên Kỳ khuyên em tin tưởng anh, em thật sự sắp không chịu nổi rồi, anh không biết đó là cảm giác thế nào đâu.”
“ Ôi, nếu không phải Dạ Thiên Kỳ và Cát Vân khuyên em, em thật sự vứt bỏ anh sao?” Lạc Mộ Thâm cố tình trầm mặt xuống nói.
“ Không phải, anh không biết tâm trạng của em lúc đó thế nào đâu, cảm giác cả người đảo lộn, em giống như rơi vào địa ngục vậy, không biết mình họ tên gì, chỉ còn thiếu nước lấy sợi dây thừng mà thắt cổ ấy.” Tôi ấm ức nói.
Lạc Mộ Thâm cười, anh ấy đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu tôi, khẽ nói: “ Ngốc ạ, em còn không tin anh sao? Cho rằng anh sẽ phụ lòng em à?”
Tôi không nói gì, chỉ nhoài người trên ngực anh ấy mà khóc thầm.
Anh ấy cũng không nói gì, để cho tôi khóc, cho đến khi nước mắt tôi không còn chảy ra nữa, anh ấy nhẹ vỗ người tôi: “ Được rồi, em đã khóc đủ chưa?”
Tôi hơi ngại mà nói: “ Khóc đủ rồi.”
“ Em nói anh ở đây giống như người nửa sống nửa chết vậy, cả ngày hôn mê, chẳng làm được việc gì, anh còn không khóc, em khóc gì thế?” Lạc mộ Thâm khẽ ngồi dậy, lấy một tờ giấy, cẩn thận lau nước mắt cho tôi: “ Em nói xem, vốn dĩ đã xấu rồi, còn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi thế này, có khác gì quả đào nát không. Không phải càng xấu à? Anh chẳng dễ dàng gì mà sống sót, em không thể xinh đẹp mà đối diện anh sao, lúc nào cũng cho anh bao nhiêu nước mắt nước mũi.”
“ Anh mới xấu ấy? Anh cho rằng em thích nước mắt giàn giụa à!” tôi lấy hết sức đánh anh ấy một cái, “ Anh biết em buồn thế nào không, anh nằm ở đây còn sạch sẽ, anh không biết em bị bố và anh trai anh ức hiếp thế nào không, em bị điều xuống bộ phận hậu cần làm tạp vụ đấy.”
“ Lão già này quá ác rồi! trong lòng của bố anh chỉ có lợi ích mà không có tình thân.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Thực ra anh phải cảm ơn anh bây giờ được sống ở thời đại này, nếu như ở thời cổ đại, chắc anh bị ông ta giết chết từ lâu rồi.”
Anh ấy đặt tay lên cổ, làm động tác cắt cổ.Tôi bị anh ấy đùa cho phải phì cười ra.
“ Được rồi, như thế mới xinh, em cười lên mới xinh, anh không phải quay về rồi sao? Anh cũng không chết nữa.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
Anh ấy ôm chặt tôi trong lòng, dùng tay nhẹ vuốt ve mặt tôi.
“ Anh không sao rồi, thật sự nợ Dạ Thiên Kỳ nhiều lắm, nếu như không có anh ấy, em cũng không thể biết Lạc Mộ Phong giả mạo anh, nếu như không phải anh ấy, anh cũng không được cứu thoát thuận lợi thế này.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Ôi,” Lạc Mộ Thâm hơi khổ não, đặt một tay vắt lên trán ra vẻ suy nghĩ: “ Nợ người mà không muốn nợ nhất, Dạ Thiên Kỳ đích thực là một quân tử, không tranh thủ cơ hội lúc đó mà dồn anh vào góc tường.”
“ Đương nhiên, người ta là một người rất tốt mà.” Tôi không kìm được nói.
“ Đầu lợn, em không phải động lòng với người ta đấy chứ. Em không đúng đâu đấy, em đã nói em là của anh rồi.” Lạc Mộ Thâm ấm ức giống như một đứa trẻ vậy.
“ Hứ, thà cho anh nằm trên giường luôn ấy.” Tôi tức gầm gừ nói.
“ Không được, anh còn lâu mới nằm, đến nằm mơ cũng không mơ thấy những ngày không có em, anh không sống nổi.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa ôm tôi càng chặt.
Tôi cảm thấy toàn thân mình dễ chịu hẳn, đặc biệt là trái tim tôi, không phải co thắt lại nữa.
Nếu còn tiếp tục như mấy ngày trước, tôi thật sự sẽ mắc bệnh tim mất.
Qua một lúc, Dạ Thiên Kỳ và f3 đi vào, Lạc Mộ Thâm chân thành nói với Dạ Thiên Kỳ: “ Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn cậu.”
Dạ Thiên Kỳ bình thản nói: “ Không phải vì cậu, mà vì Nhụy Nhụy, tôi sẽ không liều mình mà lao vào nguy hiểm. Lúc này, tôi không cướp đi Nhụy Nhụy, không phải vì tôi không yêu cô ấy, tôi thật sự không mong cô ấy khóc, không hy vọng cô ấy phải theo tôi mà đau khổ, nếu như cậu đối với cô ấy không tốt, thì tôi thật sự sẽ mang cô ấy đi đấy.”
“ Yên tâm, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy rất chân thành nhìn Dạ Thiên Kỳ nói, “ Thiên Kỳ, cảm ơn cậu.”
Anh ấy đưa tay mình ra.
Dạ Thiên Kỳ do dự một lát, anh ấy cũng đưa tay ra, bắt tay Lạc Mộ Thâm.
Tôi ở bên, nhìn hai người họ lần đầu tiên bắt tay như thế, tôi cảm thấy rất xúc động.
Hai kỳ phùng địch thủ này cuối cùng cũng bắt tay làm hòa rồi.
Việc này đối với tôi mà nói, là việc đáng mừng, nên biết, tôi thật sự không hy vọng hai người họ trở thành kẻ thù.
Tôi đang cười ngốc ngếch ở đó, Phương Trạch Vũ đột nhiên nhớ ra gì đó: “ đúng rồi, bây giờ chúng ta đã cứu Đại Thâm ra, thế còn phía nhà tứ hợp đó thì thế nào? Bố của Lạc Mộ Thâm và người Nhật Bản sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra chứ?”
“ đúng thế.” Tần Hạo Nhiên cũng nói.
“ Yên tâm, tôi và Lương Cẩn Hàn đã sai người phong tỏa nơi đó, có điều, thời gian không thể dài, lão hồ ly và người Nhật mỗi ngày đều có khả năng đến kiểm tra,” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Lạc Mộ Thâm, cậu tính thế nào?”
Lạc Mộ Thâm khẽ động tay, lông mi dài của anh ấy khẽ rung, từ từ mở mắt.
“ Anh Đại Thâm.......” Tôi ngạc nhiên gọi.
“ Đầu lợn......” Giọng nói của Lạc Mộ Thâm hơi yếu ớt, anh ấy cũng ngạc nhiên nhìn tôi, “ Này, sao em lại ở đây? Em quay về từ lúc nào? Sao anh lại cảm thấy toàn thân như không còn sức lực thế này?”
Tôi khóc lóc kể lại sự tình cho Lạc Mộ Thâm nghe, Lạc Mộ Thâm cau mày lại.
Bàn tay anh ấy nắm chặt lại, tôi biết anh ấy bây giờ đang rất tức giận.
Anh ấy hận chính là, bố và anh trai của anh ấy lại đối xử với anh ấy như thế. Càng hận chính là, anh ấy và tôi suýt chút nữa đã mất nhau.
“ Anh đã điều tra chính xác kẻ hại em là Bách Hợp, nhưng khi anh đang dạy dỗ cô ta, cô ta dám dùng phi tiêu ngầm hại anh, vốn dĩ chỉ là vết thương nhỏ, anh nghĩ là về nhà điều trị là được, không ngờ.......” Lạc Mộ Thâm dùng tay nhẹ vuốt tóc tôi, “ may là đầu lợn của anh luôn tin tưởng anh, không bỏ rơi anh.”
Tim tôi nghẹn ngào càng nhói đau thêm, nước mắt tôi không ngừng chảy, giống như sắp chảy thành sông vậy, tôi bổ nhào vào lòng Lạc Mộ Thâm, òa khóc nức nở, Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ là thương tôi mà ôm trước ngực, để cho tôi khóc thoải mái, tôi càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi thấm ướt người anh ấy.
Những ngày đau khổ, ấm ức, buồn bực này như hóa thành nước mắt mà trào ra, tôi cảm thấy dường như hai mươi năm trước cộng lại khóc cũng không nhiều như hôm nay.
Còn Lạc Mộ Thâm giống như một người khoan dung, từ đầu đến cuối vỗ vào sau lưng tôi an ủi, mang theo xót xa, mang theo yếu ớt.
“ Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, nhìn nước mắt nước mũi em làm ướt hết người anh rồi, bẩn quá.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy véo nhẹ mũi tôi một cái.
“ Anh không biết em mấy ngày này phải chịu biết bao ấm ức không, ảnh cưới của Lạc Mộ Thâm và tiểu thư Lâm Sảnh Di của Lâm Thị tràn khắp trên mạng, bố anh và anh trai anh đẩy em xuống làm ở bộ phận hậu cần, cho rằng em sẽ không chịu được mà tự đi, nhưng em không đi.” Tôi khẽ nói, “ Nếu không phải em tin anh, nếu không phải Cát Vân và Dạ Thiên Kỳ khuyên em tin tưởng anh, em thật sự sắp không chịu nổi rồi, anh không biết đó là cảm giác thế nào đâu.”
“ Ôi, nếu không phải Dạ Thiên Kỳ và Cát Vân khuyên em, em thật sự vứt bỏ anh sao?” Lạc Mộ Thâm cố tình trầm mặt xuống nói.
“ Không phải, anh không biết tâm trạng của em lúc đó thế nào đâu, cảm giác cả người đảo lộn, em giống như rơi vào địa ngục vậy, không biết mình họ tên gì, chỉ còn thiếu nước lấy sợi dây thừng mà thắt cổ ấy.” Tôi ấm ức nói.
Lạc Mộ Thâm cười, anh ấy đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu tôi, khẽ nói: “ Ngốc ạ, em còn không tin anh sao? Cho rằng anh sẽ phụ lòng em à?”
Tôi không nói gì, chỉ nhoài người trên ngực anh ấy mà khóc thầm.
Anh ấy cũng không nói gì, để cho tôi khóc, cho đến khi nước mắt tôi không còn chảy ra nữa, anh ấy nhẹ vỗ người tôi: “ Được rồi, em đã khóc đủ chưa?”
Tôi hơi ngại mà nói: “ Khóc đủ rồi.”
“ Em nói anh ở đây giống như người nửa sống nửa chết vậy, cả ngày hôn mê, chẳng làm được việc gì, anh còn không khóc, em khóc gì thế?” Lạc mộ Thâm khẽ ngồi dậy, lấy một tờ giấy, cẩn thận lau nước mắt cho tôi: “ Em nói xem, vốn dĩ đã xấu rồi, còn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi thế này, có khác gì quả đào nát không. Không phải càng xấu à? Anh chẳng dễ dàng gì mà sống sót, em không thể xinh đẹp mà đối diện anh sao, lúc nào cũng cho anh bao nhiêu nước mắt nước mũi.”
“ Anh mới xấu ấy? Anh cho rằng em thích nước mắt giàn giụa à!” tôi lấy hết sức đánh anh ấy một cái, “ Anh biết em buồn thế nào không, anh nằm ở đây còn sạch sẽ, anh không biết em bị bố và anh trai anh ức hiếp thế nào không, em bị điều xuống bộ phận hậu cần làm tạp vụ đấy.”
“ Lão già này quá ác rồi! trong lòng của bố anh chỉ có lợi ích mà không có tình thân.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Thực ra anh phải cảm ơn anh bây giờ được sống ở thời đại này, nếu như ở thời cổ đại, chắc anh bị ông ta giết chết từ lâu rồi.”
Anh ấy đặt tay lên cổ, làm động tác cắt cổ.Tôi bị anh ấy đùa cho phải phì cười ra.
“ Được rồi, như thế mới xinh, em cười lên mới xinh, anh không phải quay về rồi sao? Anh cũng không chết nữa.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
Anh ấy ôm chặt tôi trong lòng, dùng tay nhẹ vuốt ve mặt tôi.
“ Anh không sao rồi, thật sự nợ Dạ Thiên Kỳ nhiều lắm, nếu như không có anh ấy, em cũng không thể biết Lạc Mộ Phong giả mạo anh, nếu như không phải anh ấy, anh cũng không được cứu thoát thuận lợi thế này.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Ôi,” Lạc Mộ Thâm hơi khổ não, đặt một tay vắt lên trán ra vẻ suy nghĩ: “ Nợ người mà không muốn nợ nhất, Dạ Thiên Kỳ đích thực là một quân tử, không tranh thủ cơ hội lúc đó mà dồn anh vào góc tường.”
“ Đương nhiên, người ta là một người rất tốt mà.” Tôi không kìm được nói.
“ Đầu lợn, em không phải động lòng với người ta đấy chứ. Em không đúng đâu đấy, em đã nói em là của anh rồi.” Lạc Mộ Thâm ấm ức giống như một đứa trẻ vậy.
“ Hứ, thà cho anh nằm trên giường luôn ấy.” Tôi tức gầm gừ nói.
“ Không được, anh còn lâu mới nằm, đến nằm mơ cũng không mơ thấy những ngày không có em, anh không sống nổi.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa ôm tôi càng chặt.
Tôi cảm thấy toàn thân mình dễ chịu hẳn, đặc biệt là trái tim tôi, không phải co thắt lại nữa.
Nếu còn tiếp tục như mấy ngày trước, tôi thật sự sẽ mắc bệnh tim mất.
Qua một lúc, Dạ Thiên Kỳ và f3 đi vào, Lạc Mộ Thâm chân thành nói với Dạ Thiên Kỳ: “ Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn cậu.”
Dạ Thiên Kỳ bình thản nói: “ Không phải vì cậu, mà vì Nhụy Nhụy, tôi sẽ không liều mình mà lao vào nguy hiểm. Lúc này, tôi không cướp đi Nhụy Nhụy, không phải vì tôi không yêu cô ấy, tôi thật sự không mong cô ấy khóc, không hy vọng cô ấy phải theo tôi mà đau khổ, nếu như cậu đối với cô ấy không tốt, thì tôi thật sự sẽ mang cô ấy đi đấy.”
“ Yên tâm, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy rất chân thành nhìn Dạ Thiên Kỳ nói, “ Thiên Kỳ, cảm ơn cậu.”
Anh ấy đưa tay mình ra.
Dạ Thiên Kỳ do dự một lát, anh ấy cũng đưa tay ra, bắt tay Lạc Mộ Thâm.
Tôi ở bên, nhìn hai người họ lần đầu tiên bắt tay như thế, tôi cảm thấy rất xúc động.
Hai kỳ phùng địch thủ này cuối cùng cũng bắt tay làm hòa rồi.
Việc này đối với tôi mà nói, là việc đáng mừng, nên biết, tôi thật sự không hy vọng hai người họ trở thành kẻ thù.
Tôi đang cười ngốc ngếch ở đó, Phương Trạch Vũ đột nhiên nhớ ra gì đó: “ đúng rồi, bây giờ chúng ta đã cứu Đại Thâm ra, thế còn phía nhà tứ hợp đó thì thế nào? Bố của Lạc Mộ Thâm và người Nhật Bản sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra chứ?”
“ đúng thế.” Tần Hạo Nhiên cũng nói.
“ Yên tâm, tôi và Lương Cẩn Hàn đã sai người phong tỏa nơi đó, có điều, thời gian không thể dài, lão hồ ly và người Nhật mỗi ngày đều có khả năng đến kiểm tra,” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Lạc Mộ Thâm, cậu tính thế nào?”
/656
|