Lạc Mộ Thâm lại chau mày lại, anh ấy thật sự không biết nên trả lời thằng cha này thế nào.
Nếu như nói thật, sẽ kích động Lâm Sảnh Di, sẽ khiến cô ta đau lòng không?
Đang nghĩ ngợi, Lâm Sảnh Di tao nhã nói: “ Lạc Tổng và tôi tương đối bận, cho nên, bây giờ chưa có lịch tổ chức hôn lễ, nhưng tôi nghĩ, sẽ không lâu nữa, có lẽ vào một ngày không xa chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ cực kỳ hoành tráng, đến lúc đó, nhất định sẽ mời ngài Smith đến tham gia. Hy vọng ngài Smith sẽ nhận lời.”
“ Nhất định nhất định.” Ngài Smith cười nói, “ Tôi chân thành mời ngài Lạc và cô Lâm thường xuyên đến Dubai nghỉ dưỡng, Dubai là một nơi rất đẹp rất dồi dào giàu có.”
“ Nhất định rồi, tôi luôn muốn đến Dubai sống một thời gian, nghe nói nhà giàu ở đó rất đặc biệt, thích nuôi hổ và sư tử làm vật cưng. Tôi cũng muốn thử cảm giác nuôi một con dã thú hung dữ trong nhà làm vật cưng là cảm giác gì, anh Mộ Thâm, chúng ta đến lúc đó cũng sẽ mua biệt thự ở Dubai, trong biệt thự chúng ta cũng nuôi con thú cưng hung dữ, anh thích nuôi báo hay là hổ hay là sư tử?” Lâm Sảnh Di cười nói.
Lạc Mộ Thâm không nói gì, giả bộ không nghe thấy.
Nhưng Lâm Sảnh Di không hề tức giận, cô ấy vẫn cười tươi như hoa: “ Nghe nói, mặc dù là thú dữ, nhưng nếu như nuôi từ nhỏ, những con thú hung dữ đó được thuần chủng đáng yêu như chó mèo vậy. Có phải không ngài Smith?”
Giọng nói dễ nghe của cô ấy thật sự rất êm tai.
“ Đúng thế, tôi có nuôi một con báo.” Smith cười nói.
“ Thật thế sao?” Lâm Sảnh Di ngạc nhiên nói, lông mày khẽ nhếch lên, “ Ngài smith, nuôi báo có cảm giác như thế nào?”
Smith cười nói: “ Thực ra rất đáng yêu, giống như cô nghĩ, như nuôi chó mèo vậy, người Dubai tương đối ngang bướng.”
“ Anh Mộ Thâm, sau này chúng ta nhất định đi Dubai thăm con báo của ngài Smith. Có được không? Anh dẫn em đi có được không?” Lâm Sảnh Di cười nghiêng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm nói.
Lạc Mộ Thâm đành phải cười lại, anh ấy không sự không nhẫn tâm khiến người con gái này phải đau lòng.
Cho nên, anh ấy không đành lòng lật tẩy lời nói dối của Lâm Sảnh Di.
Bữa yến tiệc kết thúc trong bầu không khí tốt đẹp, trong buổi dạ yến này, Lâm Sảnh Di luôn chủ động uống rượu thay Lạc Mộ Thâm, đến Cát Vân cũng không có cơ hội uống thay, cô ấy quan tâm Lạc Mộ Thâm như thế, sự ấm áp săn sóc chu đáo của cô ấy khiến khách hàng khen ngợi không ngớt.
Ngài Smith mượn lời rượu, không dưới một lần nói với Lạc Mộ Thâm, rất ngưỡng mộ Lạc Mộ Thâm, có thể lấy được người vợ xuất sắc lương thiện lại quan tâm như thế.
Lạc Mộ Thâm quả thật cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng bây giờ, anh ấy không nhẫn tâm mà nói ra.
Không phải sợ ngài Smith biết thì sẽ ra sao, quan trọng là lo mình mà làm Lâm Sảnh Di bất ngờ mất mặt, khiến Lâm Sảnh Di chịu không nổi thì sẽ thế nào.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lạc Mộ Thâm và Lâm Sảnh Di cùng Cát Vân cười tiễn ngài Smith ra xe.
Tại vì Cát vân còn phải giúp Smith và khách hàng sắp xếp một vài hoạt động khác, cho nên Cát Vân đi theo bọn họ.
Bên cạnh Lạc Mộ Thâm chỉ còn lại Lâm Sảnh Di.
Lạc Mộ Thâm không còn cười nữa, quay người nhìn về hướng Lâm Sảnh Di, lúc này, Lâm Sảnh Di đứng ở đó, giống như một bông sen ướt sương e ấp diễm lệ.
Lạc Mộ Thâm không kìm được thở dài trong lòng.
Đối với Lâm Sảnh Di này, anh ấy thật sự không biết nói gì nữa.
Tại vì áy náy, cho nên, càng sợ làm tổn thương cô ấy.
“ Anh Mộ Thâm, xin lỗi.” Lâm Sảnh Di còn chưa đợi Lạc Mộ Thâm nói gì, cô ấy đột nhiên mở mồm nói trước.
“ Uhm?” Lạc Mộ Thâm hơi sững người, “ Tại sao lại nói xin lỗi với tôi?”
“ Tại vì, em không nói với ngài Smith thực ra chúng ta không phải vợ chồng chưa cưới, mặc dù, chúng ta trên pháp luật là vợ chồng, nhưng em biết, anh Mộ Thâm chưa bao giờ coi em là vợ của mình cả, trong lòng anh Mộ Thâm, chỉ có Tư Nhụy mới là vợ của anh Mộ Thâm.” Lâm Sảnh Di khẽ nói, “ Nhưng, ngài Smith nói như thế, em không dễ giải thích, em cũng sợ bọn họ sẽ cho rằng chúng ta làm sao, ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng khách hàng của anh Mộ Thâm, cho nên thôi thì sai cho sai, em không muốn để bọn họ biết thực ra em đã là một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, dù sao, em cũng có lòng tự trọng. Anh Mộ Thâm, anh có giận em không?”
Lời lẽ ngọt ngào của cô ấy giống như hồ nước mùa xuân vậy.
Cô ấy nói như thế, dù cho trong lòng Lạc Mộ Thâm có không vui cũng không thể phát cáu được.
Hơn nữa, anh ấy luôn cảm thấy áy náy với cô ấy?
“ Không đâu,” Lạc Mộ Thâm bình thản nói. “ Chẳng qua chỉ là một khách hàng mà thôi, không nhất thiết khiến bọn họ biết giữa chúng ta có chuyện gì. Đúng thế, không nhất thiết, cho nên, tôi sẽ không giận.”
Lâm Sảnh Di nhìn vào mắt Lạc Mộ Thâm, cô ấy dịu dàng cười nói: “ Cảm ơn anh, anh Mộ Thâm.”
“ Cảm ơn tôi gì chứ?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói: “ Thực ra, tôi vẫn muốn cảm ơn cô, cô làm phiên dịch, muộn thế này còn đến giúp tôi tiếp khách, còn giúp tôi thay tôi uống rượu, có điều Sảnh Di, sau này, vẫn nên ít uống rượu, phụ nữ uống rượu không tốt đối với sức khỏe, uống một chút rượu vang vừa phải là còn được.”
Lâm Sảnh Di mỉm cười: “ Thực ra, lúc đó cũng không cảm giác gì, chỉ là cảm thấy, bây giờ đã là thư ký tổng giám đốc của anh Mộ Thâm rồi, thì nên phát huy một chút tác dụng của mình mới phải, em không muốn là người vô dụng. Nếu không cũng thấy có lỗi với mức lương cao anh Mộ Thâm trả cho em!”
Lạc Mộ Thâm thong thả nói: “ Cô còn nói vô dụng gì chứ? Cô mới đến vài hôm, kéo về cho tôi mấy dự án lớn, tôi nhất định sẽ thưởng cho cô. Tôi sẽ trả cho cô một cọc tiền hoa hồng. Yên tâm đi.”
Lâm Sảnh Di mỉm cười nhìn Lạc Mộ Thâm, khẽ nói: “ Anh Mộ Thâm, em không cần thưởng gì, cũng không cần hoa hồng gì, đối với em mà nói, nụ cười của anh Mộ Thâm là giải thưởng khích lệ tốt nhất với em rồi.”
Cô ấy dùng ánh mắt hết sức tình cảm nhìn Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm mỉm cười, vội chuyển ánh mắt mình đi chỗ khác.
Anh ấy lại nhớ đến Nhụy Tử hồi đó vì mình mà mang về mấy dự án, mình thưởng tiền hoa hồng cho Nhụy Tử, bộ dạng của nha đầu đó sung sướng nhảy nhót, khiến anh ấy bật cười.
Không sai, hai người con gái này đúng là hai kiểu người hoàn toàn không giống nhau.
Lâm sảnh Di giống như tiên nữ không thuộc về nhân gian vậy, tiền bạc, có lẽ đối với cô ấy mà nói đã không có sức hấp dẫn gì nữa, cô ấy sẽ không vì tiền bạc mà bán bản thân mình; còn Nhụy tử đầu lợn đó? Càng chân chất hơn, mặc dù hám tiền hơn, nhưng Lạc Mộ Thâm thừa nhận mình thích Nhụy Tử đầu lợn hơn vì vẻ chân thật mà không chải chuốt tí nào. Còn Lâm Sảnh Di, có chút hoàn mỹ không chân thật.
Anh ấy thậm chí càng thích Nhụy Tử khi nhìn thấy tiền, bộ dạng hai mắt như ánh đèn phát quang, không sai, Nhụy Tử rất hám tiền, nhưng cô ấy khi có nhiều tiền, cô ấy cũng quyên góp rất nhiều tiền mặt cho những đứa trẻ ở cô nhi viện.
So sánh như thế, Lạc Mộ Thâm cảm thấy mình mãi mãi vẫn chỉ thích Nhụy Tử.
Mới xa nhau nửa ngày, anh ấy đã cảm thấy mình rất nhớ Nhụy Tử, tiếc không thể lập tức bay về bên cạnh Nhụy Tử.
Vội sắp xếp người đưa Lâm Sảnh Di về nhà.
/656
|