Ừ, thấy rồi, món ăn nhìn bẩn bẩn này trông có vẻ ngon đấy. Phương Trạch Vũ nói.
Lương Cẩn Hàn không nói gì, chỉ đưa đũa gắp thức ăn, từ trong bát của tôi gắp ra một miếng, đưa vào miệng của mình, nhẹ nhàng nhai kỹ từng miếng, sau đó ngẩng đầu lên : Đúng là rất ngon, ngon lắm đấy !
Thế à ? Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cũng vội đưa đũa ra gắp từ trong bát của tôi, mỗi người gắp một miếng, ăn xong, sau đó, bọn họ cũng ưỡn bụng nói : Ngon.
Tôi lắc đầu nhìn mấy anh công tử, giờ thì các anh không thấy bẩn nữa sao ?
Mộ Thâm, đúng là rất ngon đấy ! Phương Trạch Vũ nhiệt tình chào mời Lạc Mộ Thâm, Mau thử đi.
Tôi không thử. Lạc Mộ Thâm khinh khỉnh nhìn anh ấy, Bẩn chết đi được.
Cậu nhắm mắt nếm thử một miếng. Tần Hạo Nhiên cười nói, Ăn một miếng thì chết được ai.
Lạc Mộ Thâm đành phải miễn cưỡng ăn thử một miếng, sau đó,....Bát canh thịt xiên của tôi bị anh ta bê mất rồi.
Anh ta đã bê hết cả bát canh đó rồi ăn hết, lúc này, anh ta cũng không thấy bẩn nữa.
Tôi lặng im nhìn anh ta, bát canh thịt xiên của tôi.
Bốn anh chàng ăn một mạch hiết luôn bát canh thịt xiên to, sau đó, ngẩng đầu lên bắt đầu trách móc tôi : Tôi nói cô này Nhụy Tử đầu lợn kia, cô đã mời khách đi ăn, mà sao keo kiệt thế, sợ chúng tôi ăn làm cô sạt nghiệp à ? Đến có bát canh mà chỉ có mỗi bát, ý cô là sao ? Không thể gọi mỗi người một bát sao ? Đúng là, đồ keo kiệt.
Tôi không biết làm gì chỉ ngồi nhìn bốn tên công tử, vừa nãy là ai không muốn ăn, ai bảo là bẩn, giờ thì lại chê ít rồi.
Nếu các anh thích ăn, thì sẽ gọi thêm cho các anh một bát, mỗi người một bát to được không ? Tôi đành phải hỏi bốn ông công tử.
Phí lời, cô còn đợi gì nữa, mau gọi đi. Lạc Mộ Thâm hằn học nói, Hiệu quả làm việc của cô đúng là quá thấp, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi sẽ xem xét xem có nên giữ lại cô hay không đấy.
Tôi chửi thầm trong bụng, đi chết đi ! Loại như anh, nếu không vì công việc, vì miếng cơm manh áo, thì tôi đã cho cái bát canh vào đầu anh.
Thế là, tôi gọi cô gái phục vụ bàn, định gọi thêm mấy bát canh thịt xiên, nhưng nhân viên phục vụ xin lỗi nói món đó hôm nay đã bán hết rồi.
Gì ? Hết sạch rồi sao ? Phương Trạch Vũ ngạc nhiên nói.
Vâng, bát canh của chị đây đã là bát cuối cùng rồi. Cô gái cười nói.
Khuôn mặt của bốn anh chàng đẹp trai ngắn tũn lại, tỏ ra rất đáng tiếc.
Đúng là, nhưng chúng ta còn ăn chưa no mà. Lạc Mộ Thâm buồn thiu nhìn tôi, Gọi thêm gì đi, ăn có tí như mèo, như chim vậy. Gọi thêm đi, chúng tôi vẫn chưa no.
Tôi thực sự không biết làm gì, nhìn trên bàn bày là liệt những que xiên, các anh đã ăn nhiều lắm rồi đấy biết khống ?
Nếu biết, thì nhận ra là bốn anh chàng đẹp trai, nhưng nếu không biết, thì chắc cho rằng bốn tên này là những tên tham ăn tục uống !
Vậy tôi sẽ gọi thêm món . Tôi đành gọi nhân viên phục vụ lại đưa thực đơn cho mình, rồi gọi thêm một vài đặc sản que xiên, lần này là tảo xiên nhúng, cá viên nhúng, tôi không thể để bốn gã kia nói tôi là kẻ keo kiệt đúng không ? Tôi đã mời khách thì phải để bọn họ ăn cho nó đi !
Chị à, chúng em còn có món ăn đặc biệt nữa, chị xem có cần không ? Cô gái chỉ và món đặc biệt đó hỏi tôi.
Tôi do dự một lúc, món này, bọn họ có ăn được không ?
Tôi đang do dự, Lạc Mộ Thâm thì không chịu được, anh ta kẹp một điếu thuốc, xua xua tay, nói với phục vụ : Mang lên đi, mang hết lên, các món đặc biệt của các cô mang hết lên.
Vâng, là một đĩa to. Cô gái phục vụ vội nói, cô ấy cười với chúng tôi : Đợi chút, món đặc biệt sẽ lên ngay ạ.
Sau đó cô gái liền chạy đi bưng đồ, bốn gã kia lại ngồi mở to mắt đợi.
Tôi đưa các anh tới đây có được không ? Ăn ngon chứ ? Tôi cười nói.
Ừ, rất ngon. Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cười nói, Lương Cẩn Hàn thì không nói gì, chỉ ngồi ngấu nghiến ăn mấy xiên thịt cừu nướng, anh ta không quên giơ ngón tay cái biểu thị Like về phía tôi.
Chỉ có Lạc Mộ Thâm là không có biểu cảm gì, tôi vội nhìn về phía Lạc Mộ Thâm, bực tức nói : Lạc Tổng, có ngon không ?
Không ngờ Lạc Mộ Thâm đột nhiên thở một hơi thuốc toàn khói vào mặt tôi, làm tôi ho lên sù sụ, đúng là tên khốn.
Trên miệng Lạc Mộ Thâm hơi nhếch mép cười, rồi nói một câu cộc lốc : Cũng được.
Tôi chẳng thể nói gì với thằng cha này được, nhưng không thể không khẳng định là, tư thế khi hút thuốc của hắn vô cùng oai phòng, tướng mạo, đẹp trai vô cùng, thực ra tôi cũng rất ghét nhìn thấy đàn ông hút thuốc, nhưng Lạc Mộ Thâm hút, tôi lại không ghét, ngược lại, còn rất thích, ôi, tự tôi đã thấy anh ta là kẻ trăng hoa, nhưng chẳng còn cách nào cả, đây dù sao cũng chỉ là nhìn bề ngoài thôi mà !
Lúc này, Phương Trạch Vũ cười nói : Nhụy Tử đầu lợn, Đại Thâm lừa cô đấy, thực ra là rất ngon, chúng tôi từ nhỏ chưa được ăn những món này bao giờ, luôn cảm thấy có gì đó mất vệ sinh, song hôm nay thực sự ăn rất vui, nào, thêm một két bia nữa đi.
Đúng rồi, chút nữa thì quên không nói, lúc vừa rồi, bốn anh chàng này vốn dĩ rất hay uống bia rượu, toàn thiếu gia nên biết uống từ nhỏ, hôm nay uốn không phải là bia ngoại như bọn họ thường uống, mà chỉ là loại bia Hoa Tuyết bình dân, nhưng có điều, bọn họ uống rất vui vẻ và thích thú, tửu lượng của bọn họ cũng lớn, một lúc đã hết veo một két, đến tôi cũng đã uống hai chai rồi.
Xem món đặc biệt của bọn họ là gì ? Lạc Mộ Thâm khẽ nói, không biết tại sao, sao tôi luôn cảm thấy xấu hổ với thằng cha này !
Tôi nói rồi, chỉ cần các anh bàn cãi, chắc chắn sẽ ngon. Tôi cười nói.
Gì thế ?
Ánh mắt của bốn tên thiếu gia có chút kỳ vọng.
Lúc này, cô gái phục vụ bưng một đĩa to bước vào : Món đặc biệt đến rồi.
Lập tức, mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp phòng.
Mắt của mấy tên thiếu gia tròn như viên bi, làm tôi cảm thấy buồn cười vô cùng.
Cô gái phục vụ đặt chiếc đĩa lớn lên trên bàn, bốn tên thiếu gia liền trố mắt nhìn.
Tôi biết bọn họ nhất định sẽ bất ngờ, bởi vì món ăn tỏa mùi thơm, vàng ươm trên đĩa chính là món cào cào nướng.
Trời ơi, đây là gì thế ? Phương Trạch Vũ kinh ngạc nói.
Cô gái phục vụ tươi cười giới thiệu : Món ăn đặc biệt của nhà hàng chúng tôi --- Cào cào nướng, những con cào cào này đều do chúng tôi tự bắt và luôn tươi ngon sạch sẽ nhất.
Tần Hạo Nhiên dùng đũa gẩy gẩy, ấp úng nói : Cái này có ăn được không ?
Sao lại không thể ăn chứ ? Cào cào được mệnh danh là vua côn trùng, nó chỉ ăn các loại hoa, cỏ, quả mà lớn, vì thế luôn sạch sẽ, sau khi bắt, dùng nước muối rửa sạch, những gì trong bụng sẽ được lấy ra, rồi đưa lên nướng, thơm vô cùng, đây chính là tuyệt vị của thế gian đấy! Tôi vừa nói vừa như làm giáo viên vậy, gắp lấy một con cào cào nướng đưa vào miệng, nhẹ nhàng nhau, giòn lộp xộp, mùi thơm thì nức hết cả mũi, đúng là mỹ vị của thế gian.
Nhưng bốn gã thiếu gia, có lẽ bọn họ không dám ăn rồi.
Đặc biệt là Lạc Mộ Thâm, cả mặt nộ rõ vẻ bực bội chẳng nói chẳng rằng.
Lạc Tổng, thật sự là rất ngon đấy. Tôi gắp một con cào cào rồi tiến gần lại Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm lập tức đẩy tôi ra : Để ra chỗ khác, tránh xa tôi ra chút. Cảnh đó, nhìn giống như con cào cào sắp bò lên lưng đến nơi rồi, nhìn hốt hoảng vô cùng.
Chắc anh ta đang nghĩ, cào cào mà cũng có thể nướng được à ? Lại còn ăn được nữa ?
Lạc Mộ Thâm bọn họ ăn toàn đô sơn hào hải vị ? Mà chưa từng được ăn món cào cào nướng này ? Vậy có ăn được không ?
Tôi đành phải đưa con cào cào vừa gắp vào miệng, ừ, vừa giòn vừa thơm, quá ngon!
Lạc Tổng, anh đã ăn được ốc Italya, tại sao lại không ăn được cào cào nướng, thực sự là giống nhau mà. Tôi nhẹ nhàng nói.
Giống nhau được sao ? Lạc Mộ Thâm hơi cau mày.
Được rồi, vậy mình tôi ăn vậy, thật là đáng tiếc, các anh không thể hưởng thụ mỹ vị của thế gian rồi. Tôi cố ý nói, một tay tôi gắp, một tay đỡ lấy đưa vào miệng, khi ăn thì chỉ thấy răng chứ không thấy mắt đâu.
Thực sự thích ăn vô cùng.
Lương Cẩn Hàn không nói gì, chỉ đưa đũa gắp thức ăn, từ trong bát của tôi gắp ra một miếng, đưa vào miệng của mình, nhẹ nhàng nhai kỹ từng miếng, sau đó ngẩng đầu lên : Đúng là rất ngon, ngon lắm đấy !
Thế à ? Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cũng vội đưa đũa ra gắp từ trong bát của tôi, mỗi người gắp một miếng, ăn xong, sau đó, bọn họ cũng ưỡn bụng nói : Ngon.
Tôi lắc đầu nhìn mấy anh công tử, giờ thì các anh không thấy bẩn nữa sao ?
Mộ Thâm, đúng là rất ngon đấy ! Phương Trạch Vũ nhiệt tình chào mời Lạc Mộ Thâm, Mau thử đi.
Tôi không thử. Lạc Mộ Thâm khinh khỉnh nhìn anh ấy, Bẩn chết đi được.
Cậu nhắm mắt nếm thử một miếng. Tần Hạo Nhiên cười nói, Ăn một miếng thì chết được ai.
Lạc Mộ Thâm đành phải miễn cưỡng ăn thử một miếng, sau đó,....Bát canh thịt xiên của tôi bị anh ta bê mất rồi.
Anh ta đã bê hết cả bát canh đó rồi ăn hết, lúc này, anh ta cũng không thấy bẩn nữa.
Tôi lặng im nhìn anh ta, bát canh thịt xiên của tôi.
Bốn anh chàng ăn một mạch hiết luôn bát canh thịt xiên to, sau đó, ngẩng đầu lên bắt đầu trách móc tôi : Tôi nói cô này Nhụy Tử đầu lợn kia, cô đã mời khách đi ăn, mà sao keo kiệt thế, sợ chúng tôi ăn làm cô sạt nghiệp à ? Đến có bát canh mà chỉ có mỗi bát, ý cô là sao ? Không thể gọi mỗi người một bát sao ? Đúng là, đồ keo kiệt.
Tôi không biết làm gì chỉ ngồi nhìn bốn tên công tử, vừa nãy là ai không muốn ăn, ai bảo là bẩn, giờ thì lại chê ít rồi.
Nếu các anh thích ăn, thì sẽ gọi thêm cho các anh một bát, mỗi người một bát to được không ? Tôi đành phải hỏi bốn ông công tử.
Phí lời, cô còn đợi gì nữa, mau gọi đi. Lạc Mộ Thâm hằn học nói, Hiệu quả làm việc của cô đúng là quá thấp, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi sẽ xem xét xem có nên giữ lại cô hay không đấy.
Tôi chửi thầm trong bụng, đi chết đi ! Loại như anh, nếu không vì công việc, vì miếng cơm manh áo, thì tôi đã cho cái bát canh vào đầu anh.
Thế là, tôi gọi cô gái phục vụ bàn, định gọi thêm mấy bát canh thịt xiên, nhưng nhân viên phục vụ xin lỗi nói món đó hôm nay đã bán hết rồi.
Gì ? Hết sạch rồi sao ? Phương Trạch Vũ ngạc nhiên nói.
Vâng, bát canh của chị đây đã là bát cuối cùng rồi. Cô gái cười nói.
Khuôn mặt của bốn anh chàng đẹp trai ngắn tũn lại, tỏ ra rất đáng tiếc.
Đúng là, nhưng chúng ta còn ăn chưa no mà. Lạc Mộ Thâm buồn thiu nhìn tôi, Gọi thêm gì đi, ăn có tí như mèo, như chim vậy. Gọi thêm đi, chúng tôi vẫn chưa no.
Tôi thực sự không biết làm gì, nhìn trên bàn bày là liệt những que xiên, các anh đã ăn nhiều lắm rồi đấy biết khống ?
Nếu biết, thì nhận ra là bốn anh chàng đẹp trai, nhưng nếu không biết, thì chắc cho rằng bốn tên này là những tên tham ăn tục uống !
Vậy tôi sẽ gọi thêm món . Tôi đành gọi nhân viên phục vụ lại đưa thực đơn cho mình, rồi gọi thêm một vài đặc sản que xiên, lần này là tảo xiên nhúng, cá viên nhúng, tôi không thể để bốn gã kia nói tôi là kẻ keo kiệt đúng không ? Tôi đã mời khách thì phải để bọn họ ăn cho nó đi !
Chị à, chúng em còn có món ăn đặc biệt nữa, chị xem có cần không ? Cô gái chỉ và món đặc biệt đó hỏi tôi.
Tôi do dự một lúc, món này, bọn họ có ăn được không ?
Tôi đang do dự, Lạc Mộ Thâm thì không chịu được, anh ta kẹp một điếu thuốc, xua xua tay, nói với phục vụ : Mang lên đi, mang hết lên, các món đặc biệt của các cô mang hết lên.
Vâng, là một đĩa to. Cô gái phục vụ vội nói, cô ấy cười với chúng tôi : Đợi chút, món đặc biệt sẽ lên ngay ạ.
Sau đó cô gái liền chạy đi bưng đồ, bốn gã kia lại ngồi mở to mắt đợi.
Tôi đưa các anh tới đây có được không ? Ăn ngon chứ ? Tôi cười nói.
Ừ, rất ngon. Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cười nói, Lương Cẩn Hàn thì không nói gì, chỉ ngồi ngấu nghiến ăn mấy xiên thịt cừu nướng, anh ta không quên giơ ngón tay cái biểu thị Like về phía tôi.
Chỉ có Lạc Mộ Thâm là không có biểu cảm gì, tôi vội nhìn về phía Lạc Mộ Thâm, bực tức nói : Lạc Tổng, có ngon không ?
Không ngờ Lạc Mộ Thâm đột nhiên thở một hơi thuốc toàn khói vào mặt tôi, làm tôi ho lên sù sụ, đúng là tên khốn.
Trên miệng Lạc Mộ Thâm hơi nhếch mép cười, rồi nói một câu cộc lốc : Cũng được.
Tôi chẳng thể nói gì với thằng cha này được, nhưng không thể không khẳng định là, tư thế khi hút thuốc của hắn vô cùng oai phòng, tướng mạo, đẹp trai vô cùng, thực ra tôi cũng rất ghét nhìn thấy đàn ông hút thuốc, nhưng Lạc Mộ Thâm hút, tôi lại không ghét, ngược lại, còn rất thích, ôi, tự tôi đã thấy anh ta là kẻ trăng hoa, nhưng chẳng còn cách nào cả, đây dù sao cũng chỉ là nhìn bề ngoài thôi mà !
Lúc này, Phương Trạch Vũ cười nói : Nhụy Tử đầu lợn, Đại Thâm lừa cô đấy, thực ra là rất ngon, chúng tôi từ nhỏ chưa được ăn những món này bao giờ, luôn cảm thấy có gì đó mất vệ sinh, song hôm nay thực sự ăn rất vui, nào, thêm một két bia nữa đi.
Đúng rồi, chút nữa thì quên không nói, lúc vừa rồi, bốn anh chàng này vốn dĩ rất hay uống bia rượu, toàn thiếu gia nên biết uống từ nhỏ, hôm nay uốn không phải là bia ngoại như bọn họ thường uống, mà chỉ là loại bia Hoa Tuyết bình dân, nhưng có điều, bọn họ uống rất vui vẻ và thích thú, tửu lượng của bọn họ cũng lớn, một lúc đã hết veo một két, đến tôi cũng đã uống hai chai rồi.
Xem món đặc biệt của bọn họ là gì ? Lạc Mộ Thâm khẽ nói, không biết tại sao, sao tôi luôn cảm thấy xấu hổ với thằng cha này !
Tôi nói rồi, chỉ cần các anh bàn cãi, chắc chắn sẽ ngon. Tôi cười nói.
Gì thế ?
Ánh mắt của bốn tên thiếu gia có chút kỳ vọng.
Lúc này, cô gái phục vụ bưng một đĩa to bước vào : Món đặc biệt đến rồi.
Lập tức, mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp phòng.
Mắt của mấy tên thiếu gia tròn như viên bi, làm tôi cảm thấy buồn cười vô cùng.
Cô gái phục vụ đặt chiếc đĩa lớn lên trên bàn, bốn tên thiếu gia liền trố mắt nhìn.
Tôi biết bọn họ nhất định sẽ bất ngờ, bởi vì món ăn tỏa mùi thơm, vàng ươm trên đĩa chính là món cào cào nướng.
Trời ơi, đây là gì thế ? Phương Trạch Vũ kinh ngạc nói.
Cô gái phục vụ tươi cười giới thiệu : Món ăn đặc biệt của nhà hàng chúng tôi --- Cào cào nướng, những con cào cào này đều do chúng tôi tự bắt và luôn tươi ngon sạch sẽ nhất.
Tần Hạo Nhiên dùng đũa gẩy gẩy, ấp úng nói : Cái này có ăn được không ?
Sao lại không thể ăn chứ ? Cào cào được mệnh danh là vua côn trùng, nó chỉ ăn các loại hoa, cỏ, quả mà lớn, vì thế luôn sạch sẽ, sau khi bắt, dùng nước muối rửa sạch, những gì trong bụng sẽ được lấy ra, rồi đưa lên nướng, thơm vô cùng, đây chính là tuyệt vị của thế gian đấy! Tôi vừa nói vừa như làm giáo viên vậy, gắp lấy một con cào cào nướng đưa vào miệng, nhẹ nhàng nhau, giòn lộp xộp, mùi thơm thì nức hết cả mũi, đúng là mỹ vị của thế gian.
Nhưng bốn gã thiếu gia, có lẽ bọn họ không dám ăn rồi.
Đặc biệt là Lạc Mộ Thâm, cả mặt nộ rõ vẻ bực bội chẳng nói chẳng rằng.
Lạc Tổng, thật sự là rất ngon đấy. Tôi gắp một con cào cào rồi tiến gần lại Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm lập tức đẩy tôi ra : Để ra chỗ khác, tránh xa tôi ra chút. Cảnh đó, nhìn giống như con cào cào sắp bò lên lưng đến nơi rồi, nhìn hốt hoảng vô cùng.
Chắc anh ta đang nghĩ, cào cào mà cũng có thể nướng được à ? Lại còn ăn được nữa ?
Lạc Mộ Thâm bọn họ ăn toàn đô sơn hào hải vị ? Mà chưa từng được ăn món cào cào nướng này ? Vậy có ăn được không ?
Tôi đành phải đưa con cào cào vừa gắp vào miệng, ừ, vừa giòn vừa thơm, quá ngon!
Lạc Tổng, anh đã ăn được ốc Italya, tại sao lại không ăn được cào cào nướng, thực sự là giống nhau mà. Tôi nhẹ nhàng nói.
Giống nhau được sao ? Lạc Mộ Thâm hơi cau mày.
Được rồi, vậy mình tôi ăn vậy, thật là đáng tiếc, các anh không thể hưởng thụ mỹ vị của thế gian rồi. Tôi cố ý nói, một tay tôi gắp, một tay đỡ lấy đưa vào miệng, khi ăn thì chỉ thấy răng chứ không thấy mắt đâu.
Thực sự thích ăn vô cùng.
/656
|