Những Bộ Đôi Siêu Quậy (Ain’T That Love)

Chương 28: Sự thật

/32


Khi mà ai đó đã nhìn thấy cái cảnh trẻ con đấy thì cũng là lúc có ai đó chứng kiến được cái cảnh người cười từ xa nhìn người ăn.

Tức tối, nhỏ Linh đi đến bên hắn với hộp cơm vừa mới mua, đút cho hắn từng miếng và không quên cho đầy đủ gia vị trong đó có tiêu bắc.

Đút cho hắn miếng cháo đầu tiên, nhỏ nói ngọt:

– Há miệng ra nào.

….

– A, sao em lại cho tiêu bắc vào cháo của anh. Em biết là anh không hề thích ăn tiêu bắc mà.

Rất tiếc cho hắn là người duy nhất không biết hắn không thích ăn tiêu bắc lại là nhỏ. Nhưng hắn cũng nhận ra rằng chưa một lần nào hắn nói với nhỏ điều đó. Kí ức hắn như đang quay về

——————————-

Hôm đó là một ngày mùa đông lạnh giá, hai bạn trẻ của chúng ta vừa mới đi chơi về. Vừa về đến nhà, hai bạn đã lăn vật ra nằm ngủ, đến nửa đêm phát hiện ra mình bị ốm nên lăn vào bếp để nấu cháo.

Khổ nỗi là cả hai bạn, chả có bạn nào biết nấu cháo cả thế là căn bếp đêm hôm đấy rất ” đẹp ” và sau mấy chục phút, sản phẩm của mấy bạn đã ra đời.

Nhìn bát cháo mà chả bạn nào muốn ăn nhưng rồi vì hoàn cảnh éo le nên hai bạn đã lăn vào ăn. Đang ăn thì bạn nam đột nhiên kêu lên :

– Ngân, anh không thích ăn tiêu bắc

– Chịu khó ăn đi trư bát giới

– Không đâu…. không

– Thế đổi bát với tôi, gớm quá cơ .

– Hề hề.

Và thế là hai bạn lại tiếp tục ” xơi ‘ cháo . Lần này, bạn nữ chán quá đâm ra phá đám bạn nam. Bạn quyệt một chút cháo lên mặt nam. Bạn nam cũng không nhân nhượng mà tặng cho bạn gái thêm vài cọng rau và một xíu muối trên mặt. Trông hai bạn rất giống mấy con khỉ ở sở thú ấy.

Và đó là một đêm mà hàng xóm bên cạnh không ngủ được vì hai con khỉ.

———————————————————-

Ngẩn ngơ ra một lúc, hắn cũng trở lại với thực tế và cười một mình như tên trốn trại ngay trước mặt nhỏ. Chính nhỏ cũng không hiểu hôm nay bạn trai mình bị làm sao nữa.

Một lúc sau, tại căn nhà của hắn- nơi mà nhỏ đã dọn đến ở từ mấy năm trước. Hắn bước vào trong nhà với trạng thái khá mệt mỏi, nhỏ không về cùng vì còn bận ở lại với đoàn phim nên chỉ có hắn và Tuyết về.

Lần này, Tuyết đã thực sự tức lắm rồi, không đoán mò được nữa, cô hỏi :

– Bảo …. mày ra đây cho chị.

– Em mệt lắm, tha cho em đi.

– NGAY… Tuyết quát lên

Từ nhỏ đến giờ, người mà hắn sợ nhất vẫn luôn là chị , không hiểu sao hắn lại chỉ sợ mỗi mình chị ấy , không hiểu chị ấy có mánh khóe gì.

– Vâng.

– Giải thích đi….

– Giải thích gì cơ à. Mặt hắn lúc này trông hết sức là đần.

– Tại sao mày lại dẫn con Linh về đây, chị chưa bao giờ thích nó dù chỉ là một cái nhếch mép, lúc trước mày con yêu cái Ngân lắm cơ mà sao bây giờ lại như thế này. Mày giải thích đi. Chị có bao giờ dạy mày như thế này đâu.

– Chị …. em không muốn nói chuyện đó. Hắn nói rồi đi lên cầu thang

– ĐỨNG LẠI ! Sao em không yêu người con gái đã cùng em chơi đùa hồi nhỏ, sao em không giữ lời hứa với cô bé. Chẳng phải em bảo sẽ đợi sao.

– Chị …. chị nói vậy nghĩa là sao.

– Mày vẫn chưa hiểu sao. Tuyết bắt đầu mất kiên nhẫn

– Nhưng …. Linh mới là cô gái đó.

– Mày… mày nói gì, mày bị cô ta che mắt rồi thằng kia.

– Chị nói sai rồi…. Cô ấy chính là tình yêu của cuộc đời em, em đã hứa chỉ yêu một mình cô ấy thôi. Em đã bỏ rơi cô ấy bao năm sau lần này lại có thể rời xa cô ấy chứ.

– Mày …mày nói cái gì. Tỉnh lại đi thằng điên kia, mày biết con bé đã đau khổ thế nào không mà dám làm thế với nó.

– Cô ta không liên quan tới em nữa.

– Mày, tao nói cho mày biết, Ngân mới là người con gái ấy khảing phải con Linh đấy.

– Chị nói dối

– Vậy sao, vậy thử hỏi nó xem câu cuối mày nói với nó là gì. Tao tin chắc nếu nó là người con gái của mình thì nó sẽ nhớ, còn nữa, mày vẫn không tin thì đem bức ảnh cũ ra mà đối chiếu. Mày không thấy lạ à.

– Làm sao …làm sao có thể.

– Có thể đấy, suy nghi đi.

Tuyết giận dữ đóng sầm cửa lại và rời khỏi nhà để lại hắn với khuôn mặt đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn tự trách cái đầu của hắn sao hôm nay chậm load thông tin vậy.

—————————————————–

Khoảng 7 giờ tối, Linh về nhà với khuôn mặt không mấy vui vẻ, vừa gặp mặt hắn đã sà vào lòng nũng nịu nói :

– Anhhhhhhhh…… em mệt quá à.

-…….

– Anhhhhhhh.

– Em vào ăn cơm đi, anh có chuyện muốn hỏi.

– Chuyện gì thế

– Em còn nhớ, ngày anh đi nơi khác, em có nhớ anh đã nói gì không.

– .. Em …. đã lâu rồi sao em còn nhớ được. Sao hôm nay anh lại tự nhiên hỏi chuyện này vậy. Một tia ngạc nhiên và sợ hãi xoẹt qua trong đáy mắt và thật đáng tiếc rằng hắn đã nắm bắt được ánh mắt ấy.

Hắn muốn thử lại một lần nữa, không tin rằng mình đã bị lừa suốt tưng ấy thời gian, hắn hỏi :

– Vậy em có nhớ ngày xưa khi anh cho em kẹo, em có nhớ vì sao anh đưa kẹo cho không.

– Anh sao vậy, chuyện lâu rồi ngay cả người thông minh cũng không nhớ được nhé. Thôi ăn cơm.

Hắn là người biết nhìn nhận sự việc nên trước mặt mình bây giờ, hắn biết rõ mình đã bị lừa một cách dễ dàng như vậy. Hắn giận, thực sự rất giận. Lửa trong lòng hắn tăng lên vùn vụt. Hắn chưa bao giờ đả đụng đến con gái nhưng hắn không thể hiểu nổi tại sao họ lại làm những vậy chỉ vì một chữ ” tình “, bây gờ hắn không muốn làm gì hơn là giết chết người con gái trước mặt. Bảo sao hắn không có cảm giác gì, ngay cả một chút cũng không. Giật mình, hắn nhớ ra, hình như hắn nợ một người nào đó một lời xin lỗi . Nhưng có lẽ lời xin lỗi ấy chưa là gì với nỗi đau trong sáu năm qua của người ấy. Không biết trong thâm tâm người ấy, còn có bóng dáng và hình ảnh của hắn không. Liệu một con người cứng đầu, bướng bỉnh như người ấy có chấp nhận lời xin lỗi của hắn. Chợt nghĩ về những lời lẽ cay đắng đã khiến người ấy rời xa hắn, hắn thấy thật hối hận, chưa bao giờ trong đời hắn lại hối hận đến thế này. Từng cử chỉ, lời nói ngọt ngào hắn dành cho nhỏ chắc chắn người ấy đã nhìn thấy nhưng liệu người ấy có cảm giác giống như hắn bây giờ không. Trái tim hắn như vỡ vụn thành từng mảnh. Hắn đã phản bội người con gái ấy, người con gái duy nhất của riêng mình hắn. Bây giờ, hắn chẳng thể làm gì được nữa ngoài việc đứng nhìn người ấy từ xa với trái tim đã vỡ. Nhưng, một người đàn ông mà lại bị một người phụ nữ lừa gạt như thế trong suốt sáu năm, hắn tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, lửa trong hắn đang đà tăng lên nhưng khuôn mặt vẫn bình thản, lạnh băng. Được, lần này, hắn sẽ để cô ta nếm trải mùi vị bị lừa là thế nào. Hắn nói :

– Ăn cơm.

Nhỏ chợt giật mình đối với nhỏ, hắn chưa bao giờ nói năng lạnh lùng với hắn bao giờ. Dù cho nhỏ có làm sai chuyện gì thì hắn cũng chỉ cười nhẹ rồi ôm nhỏ chứ không giống như hôm nay. Lẽ nào, khi hắn hỏi chuyện đó là hắn đã biết. Không, không thể nào, hắn có bao giờ chấp vặt với phụ nữ bao giờ đâu nên chắc chắn chỉ là nhỏ làm việc mệt nên hơi ảo tưởng tí thôi.

Nhưng, nhỏ không biết cuộc sống là một trò chơi , vì vậy mọi thứ đều có thể thay đổi trong chớp mắt. Điều thú vị nhất vẫn còn chưa đến, mọi thứ vẫn còn chông gai lắm bởi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

——————————————————–

Tèn tén ten, ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa.

Tác gả thi tốt ( cũng không tốt lắm ) có thể sau khi họp phụ huynh về sẽ bị đem lên thớt băm nhỏ ( mới nghi thôi đã sợ rồi ) hoặc là có hai trái cà chưa ở mông rồi sau đó thì có thể tệ hơn.

Nói thẳng ra thì tác giả đang lo lắng vì sắp họp phụ huynh mà chỉ mới biết một môn. Cái môn tác giả ghét nhất thì cô giáo chủ nhiệm òn chưa công bố, hại đời tác giả và các bạn học sinh đến ngày họp mới công bố điểm. Vì vậy, tác giả cứ bái bai bạn đọc một tuần liền nhé.

Đây là món quà năm 2015 muộn của tác giả, thông cảm cho tác giả vì … vì …. tác giả lười. HIHI.

Bái bai


/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status