– Dừng lại ở đây đi. Nó nói
– Sao cô lại đến đây. Phong Thiên có chút tò mò hỏi.
– Anh Thiên, tôi chỉ đồng ý để anh đưa về.
– Chả nhẽ đây là nhà cô.
– Tạm biệt. Nói xong nó đi thẳng vào tòa nhà.
” Nhà to dữ vậy ”
Thiên cảm thấy cô gái này thật đặc biệt và có vẻ như không thích bị hỏi nhiều. Cô gái này thật khác với những người anh đã gặp. Đột nhiên nhớ về nụ hôn ở trường quay, anh bất chợt sờ tay lên môi rồi tự mỉm cười.
——————————–
Ngay lúc đó, tại văn phòng chủ tịch. Nó đang ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính. Không nói gì khiến anh thư kí có vẻ rất lạnh nên co ro cúm rúm một chỗ. Nó lên tiếng sau khi thở dài 1 cái:
– Lại đây.
– Dạ vâng.
– Đọc cái này đi.
– Vâng. ” Chả nhẽ vì chủ tịch không biết đọc chữ ? ”
Tiến gần đến màn hình máy tính, mắt anh thư kí mở to rồi sau đó cúi đầu nói :
– Tôi biết phải làm gì. Tôi đi đây.
” Diễn viên Trần Ngân trúng tiếng sét ái tình cùng với nam diễn viên Phong Thiên ngay từ lần đầu gặp mặt ”
” Diễn viên bộ phim Mùa tuyết rơi phim giả tình thật ? ”
” Diễn viên Uyển Linh bị chê thiếu kinh nghiệm, không phù hợp với vai diễn ? ”
Và nhiều tin chính khác trên trang mạng đủ để làm nó tức điên đầu
————————————————-
Ai đó cũng giống như nó, đọc được tin này như muốn đi giết người. Mấy ngày nay cứ hễ nhìn vào màn hình máy tính là nổi trận linh đình, y như rằng hôm đấy nhân viên phải tăng ca đến tận đêm mà không được tiền thưởng.
Hắn không hiểu sao nó có thể quen người khác nhanh đến vậy. Còn để hắn ta đưa về nhà nữa chứ. Hắn phải dành lại. Của hắn thì chỉ là của hắn thôi ( anh này có tính sở hữu cao ngất ngưỡng luôn ).
Hắn quyết định sẽ tự mình đi đến công ty nó và sẽ nói rõ mọi chuyện. Hắn không thể ngồi yên một chỗ đọc ” tin nóng ” được.
Vừa bước đến cửa công ty, hắn thầm ngưỡng mộ người con gái này. Nó đã thay mẹ gây dựng lại công ty này, chắc vất vả lắm nên hắn sẽ đi mua thêm đồ ăn cho nó.
Hắn còn nhớ rõ nó thích ăn gì. Cô gái nhỏ của hắn rất thích ăn khoai tây chiên nhưng phải rắc thật nhiều phô mai, cô gái nhỏ của hắn thích uống cà phê capuchino nhưng không được cho nhiều sữa.
Mua đồ xong, hắn bước vào công ty nó trong bao ánh mắt thèm muốn và ý nghĩ xâm chiếm hắn. Nhưng rất tiếc với mấy chị là anh ấy thờ ơ lắm, như kiểu bị gay í. Hắn tiến tới khu vực tiếp tân và hỏi với giọng lạnh lùng :
– Cho tôi hỏi phòng chủ tịch ở đâu.
Chị tiếp tân đang vô cùng bay lên cao chín tầng mây vì được nói chuyện với trai đẹp, lúc đầu nhìn hộp đồ ăn trên tay tưởng anh ta là người thầm thích mình nên rất vui nhưng biết đâu bất ngờ chị bị cái tên gần gay này đạp cho thẳng xuống chín tầng mây. Số chị phải nói là nửa đen nửa đỏ.
– Anh có hẹn chưa.
– Chưa.
– Vậy thì anh không thể gặp chủ tịch, anh có gì cần nhắn nhủ không.
Không đợi cô ta nói thêm, hắn đi thẳng đến thang máy lên đến tầng cao nhất. Đến nơi, có một chàng thư kí trông nhìn cũng được đến trước mặt hắn và nói nghiêm nghị :
– Cho hỏi anh là ai ?
– Tôi đến gặp chủ tịch của anh, cứ bảo chủ tịch Nguyễn đến thăm.
– Vâng, phiền anh đợi chút.
————————
– Thưa chủ tịch, có người muốn gặp chủ tịch. Tự xưng là chủ tịch Nguyễn.
– Anh ta ?
– Vâng, là vị hôn thê của cô Uyển Linh.
– Cho anh ta vào. Nói rồi nó lại cắm mặt vào chiếc máy tính.
– Vâng.
—————————
– Anh có thể vào.
Hắn đi đến cửa, hồi hộp cầm tay nắm cửa. Rồi hắn kiên quyết mở cửa ra. Quả không ngoài với dự định của hắn. Phòng làm việc của một cô gái hai mươi sáu tuổi là thế này sao. Ừ thì không kể đến việc một chủ tịch phải có phòng làm việc khang trang, rộng rãi nhưng đây không phải là một ông chủ tịch già cỗi với cái bụng béo ị mà là một cô gái, đã thế còn là một minh tinh nổi tiếng.
Đen toàn tập với vài chỗ sơn trắng. Đây có gọi là ” nghệ thuật nơi làm việc không “.
Hắn thực sự rất bất ngờ với phong cách này. Bước vào cửa, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là hình ảnh của nó đang ngồi ở bàn làm việc sau màn hình máy tính màu trắng . Trông thật uy nghiêm. Hắn tiến tới và mở miệng nói câu chào đầu tiên trong bao nhiêu năm xa cách.
– Chào em.
-….
– Thứ nhất, tôi với anh bằng tuổi vì vậy đừng có gọi tôi bằng cách đó. Thứ hai, sao hôm nay anh lại có thú vui rảnh rỗi đến thăm nơi này. Kẻo Uyển Linhh nhìn thấy sẽ không hay.
Ai cũng có thể nhận ra trong lời nói của nó ẩn chứa một sự khinh bỉ không thấp.
– Thứ nhất, tôi sẽ không gọi cô bằng cách đó nữa. Thứ hai, Uyển Linh có sao thì cũng không liên quan tới tôi.
Lời nói của hắn thực sự làm ai đó rất ngạc nhiên. Vậy còn những màn tình cảm trước đây ? Chẳng nhẽ là…. giả ?
– Xin thứ lỗi nhưng hiện tại tôi có rất nhiều việc, có gì anh nói mau cho.
– Tối nay cô rảnh không.
– Không
– Vậy bao giờ cô rảnh.
– Tôi nghĩ anh nên gặp thư kí của tôi. Giờ thì mời anh lui đi cho tôi còn làm việc.
– …..
– Không phải anh không biết đường chứ. Quay lại. Đi thẳng là đến cửa ra.
– Sao cô lại đến đây. Phong Thiên có chút tò mò hỏi.
– Anh Thiên, tôi chỉ đồng ý để anh đưa về.
– Chả nhẽ đây là nhà cô.
– Tạm biệt. Nói xong nó đi thẳng vào tòa nhà.
” Nhà to dữ vậy ”
Thiên cảm thấy cô gái này thật đặc biệt và có vẻ như không thích bị hỏi nhiều. Cô gái này thật khác với những người anh đã gặp. Đột nhiên nhớ về nụ hôn ở trường quay, anh bất chợt sờ tay lên môi rồi tự mỉm cười.
——————————–
Ngay lúc đó, tại văn phòng chủ tịch. Nó đang ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính. Không nói gì khiến anh thư kí có vẻ rất lạnh nên co ro cúm rúm một chỗ. Nó lên tiếng sau khi thở dài 1 cái:
– Lại đây.
– Dạ vâng.
– Đọc cái này đi.
– Vâng. ” Chả nhẽ vì chủ tịch không biết đọc chữ ? ”
Tiến gần đến màn hình máy tính, mắt anh thư kí mở to rồi sau đó cúi đầu nói :
– Tôi biết phải làm gì. Tôi đi đây.
” Diễn viên Trần Ngân trúng tiếng sét ái tình cùng với nam diễn viên Phong Thiên ngay từ lần đầu gặp mặt ”
” Diễn viên bộ phim Mùa tuyết rơi phim giả tình thật ? ”
” Diễn viên Uyển Linh bị chê thiếu kinh nghiệm, không phù hợp với vai diễn ? ”
Và nhiều tin chính khác trên trang mạng đủ để làm nó tức điên đầu
————————————————-
Ai đó cũng giống như nó, đọc được tin này như muốn đi giết người. Mấy ngày nay cứ hễ nhìn vào màn hình máy tính là nổi trận linh đình, y như rằng hôm đấy nhân viên phải tăng ca đến tận đêm mà không được tiền thưởng.
Hắn không hiểu sao nó có thể quen người khác nhanh đến vậy. Còn để hắn ta đưa về nhà nữa chứ. Hắn phải dành lại. Của hắn thì chỉ là của hắn thôi ( anh này có tính sở hữu cao ngất ngưỡng luôn ).
Hắn quyết định sẽ tự mình đi đến công ty nó và sẽ nói rõ mọi chuyện. Hắn không thể ngồi yên một chỗ đọc ” tin nóng ” được.
Vừa bước đến cửa công ty, hắn thầm ngưỡng mộ người con gái này. Nó đã thay mẹ gây dựng lại công ty này, chắc vất vả lắm nên hắn sẽ đi mua thêm đồ ăn cho nó.
Hắn còn nhớ rõ nó thích ăn gì. Cô gái nhỏ của hắn rất thích ăn khoai tây chiên nhưng phải rắc thật nhiều phô mai, cô gái nhỏ của hắn thích uống cà phê capuchino nhưng không được cho nhiều sữa.
Mua đồ xong, hắn bước vào công ty nó trong bao ánh mắt thèm muốn và ý nghĩ xâm chiếm hắn. Nhưng rất tiếc với mấy chị là anh ấy thờ ơ lắm, như kiểu bị gay í. Hắn tiến tới khu vực tiếp tân và hỏi với giọng lạnh lùng :
– Cho tôi hỏi phòng chủ tịch ở đâu.
Chị tiếp tân đang vô cùng bay lên cao chín tầng mây vì được nói chuyện với trai đẹp, lúc đầu nhìn hộp đồ ăn trên tay tưởng anh ta là người thầm thích mình nên rất vui nhưng biết đâu bất ngờ chị bị cái tên gần gay này đạp cho thẳng xuống chín tầng mây. Số chị phải nói là nửa đen nửa đỏ.
– Anh có hẹn chưa.
– Chưa.
– Vậy thì anh không thể gặp chủ tịch, anh có gì cần nhắn nhủ không.
Không đợi cô ta nói thêm, hắn đi thẳng đến thang máy lên đến tầng cao nhất. Đến nơi, có một chàng thư kí trông nhìn cũng được đến trước mặt hắn và nói nghiêm nghị :
– Cho hỏi anh là ai ?
– Tôi đến gặp chủ tịch của anh, cứ bảo chủ tịch Nguyễn đến thăm.
– Vâng, phiền anh đợi chút.
————————
– Thưa chủ tịch, có người muốn gặp chủ tịch. Tự xưng là chủ tịch Nguyễn.
– Anh ta ?
– Vâng, là vị hôn thê của cô Uyển Linh.
– Cho anh ta vào. Nói rồi nó lại cắm mặt vào chiếc máy tính.
– Vâng.
—————————
– Anh có thể vào.
Hắn đi đến cửa, hồi hộp cầm tay nắm cửa. Rồi hắn kiên quyết mở cửa ra. Quả không ngoài với dự định của hắn. Phòng làm việc của một cô gái hai mươi sáu tuổi là thế này sao. Ừ thì không kể đến việc một chủ tịch phải có phòng làm việc khang trang, rộng rãi nhưng đây không phải là một ông chủ tịch già cỗi với cái bụng béo ị mà là một cô gái, đã thế còn là một minh tinh nổi tiếng.
Đen toàn tập với vài chỗ sơn trắng. Đây có gọi là ” nghệ thuật nơi làm việc không “.
Hắn thực sự rất bất ngờ với phong cách này. Bước vào cửa, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là hình ảnh của nó đang ngồi ở bàn làm việc sau màn hình máy tính màu trắng . Trông thật uy nghiêm. Hắn tiến tới và mở miệng nói câu chào đầu tiên trong bao nhiêu năm xa cách.
– Chào em.
-….
– Thứ nhất, tôi với anh bằng tuổi vì vậy đừng có gọi tôi bằng cách đó. Thứ hai, sao hôm nay anh lại có thú vui rảnh rỗi đến thăm nơi này. Kẻo Uyển Linhh nhìn thấy sẽ không hay.
Ai cũng có thể nhận ra trong lời nói của nó ẩn chứa một sự khinh bỉ không thấp.
– Thứ nhất, tôi sẽ không gọi cô bằng cách đó nữa. Thứ hai, Uyển Linh có sao thì cũng không liên quan tới tôi.
Lời nói của hắn thực sự làm ai đó rất ngạc nhiên. Vậy còn những màn tình cảm trước đây ? Chẳng nhẽ là…. giả ?
– Xin thứ lỗi nhưng hiện tại tôi có rất nhiều việc, có gì anh nói mau cho.
– Tối nay cô rảnh không.
– Không
– Vậy bao giờ cô rảnh.
– Tôi nghĩ anh nên gặp thư kí của tôi. Giờ thì mời anh lui đi cho tôi còn làm việc.
– …..
– Không phải anh không biết đường chứ. Quay lại. Đi thẳng là đến cửa ra.
/32
|