Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 60

/60


Nắm tay đi đến ước mơ

Điệp lên máy bay từ tối hôm trước, đến 4 giờ rưỡi sáng hôm sau nó mới đến nơi. Mặt Trời chưa lên, phía chân trời mới là một màu đỏ tía. Mọi thứ xung quanh vẫn vắng lặng, thủy triều đang rút. Trong không gian vẫn còn tối, sau khi cất đồ đạc Điệp bước ra bãi biển. Cát mịn nhẹ bám vào đôi chân mềm mại của cô, cô không đi dép vì sợ khó chịu.

Điệp mặc một chiếc váy thêu những bông hoa rất đẹp, mái tóc dài buông xõa khiến cho cô lại càng xinh đẹp hơn. Hôm nay, cô xõa tóc.

Ngày xưa có một người không thích để cô buộc tóc, những ngày giá rét cứ thấy cô buộc tóc, lạnh hắt xì hơi là kéo ngay chun buộc tóc của cô xuống đến nỗi mất bao nhiêu sợi tóc của cô đến là ghét!

Cô tiến ra biển.

Sóng biển vỗ vào chân cô mát lạnh.

Cô nhìn ra phía chân trời có những ánh sáng mờ mờ.

Có lẽ, đây là những phút giây cuối cùng để cô nhớ tới kỷ niệm xưa.

Những tháng ngày bên cậu ấy, những kỷ niệm mà dù rằng có quên đi, cô vẫn sẽ cất nó vào nơi đẹp nhất trong trái tim.

Cô là một cô gái xinh đẹp, có cuộc sống bình yên, hạnh phúc như biết bao con người khác.

Không bao giờ biết khóc lóc vì đớn đau, luôn sống hồn nhiên, vui tươi nhưng cũng rất sợ chông gai thử thách.

Và cậu ấy đã thay đổi cuộc sống của cô…

Cậu ấy đã khiến cho cô phải khóc, phải đau đớn, vào bệnh viện bao nhiêu lần, nhưng cũng cho cô biết thế nào là cách để vươn lên chạm tới ước mơ, biết vượt qua giông bão thử thách, và biết yêu thương.

Một người bạn đáng ghét, nóng nảy, lúc nào cũng bày trò trêu cô, khiến cô bị ghét, bị khinh thường, nếm mùi đau khổ.

Một người bạn dũng cảm, nhân hậu, ở bên cô mỗi khi cô đau khổ, ốm yếu, vực cô dậy mỗi lúc nào đó cô thấy mình vấp ngã.

Đều là một con người…

Cô lại khóc nữa rồi!

Hình như lại có ai bật nhạc, sáng ra đã hát hò rồi.

Nhưng là một ca khúc rất hay.

Bài hát “Khóc thêm lần nữa” của nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Linh – ca sĩ Bảo Thy, ca khúc mà cô cực kỳ yêu thích.

…Khóc cho lần yêu cuối để nước mắt tan vào mưa nhớ

Dẫu biết bàn tay ấy sẽ ấm áp bên bàn tay khác

Lối đi nào cho em em đi tìm một cơn mưa?

Lối đi nào cho anh anh đi tìm hạnh phúc riêng?

Bờ cát vẫn chờ con sóng dẫu biết sóng bây giờ xa lắm

Ngồi gấp những vì sao ước, chúc anh được hạnh phúc!

Dòng chữ năm nào trên cát nay tan vào tận hư vô

Thôi nhé anh từ đây em chôn vào sâu trái tim bóng hình anh...! “Thôi nhé anh từ đây em chôn vào sâu trái tim bóng hình anh…!”

Có lẽ là phải như vậy thôi.

Điệp thở dài quay lại, nhìn ra con phố bên biển.

Và bỗng, cô nhìn thấy một người!

Chàng trai béo ú, mập mạp đang đứng bên gốc cây dừa đầu phố.

Là Hoàng!

Đèn đường còn chưa tắt, cô chạy tới và nhìn rõ khuôn mặt đó.

Chính là Hoàng, người muốn thay thế cô, yêu thương cô trong suốt quãng đời còn lại.

“Anh!!!” – Cô vội vàng chạy đến, reo lên gọi tên anh.

Chàng trai béo mập quay lại, đúng là anh rồi. Nhưng sao anh lại nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên vậy?

“Anh đã đến rồi sao? Em xin lỗi đã bắt anh phải chờ!” - Điệp sà tới.

Nhưng anh chàng đó đã đẩy cô ra:

“Này, cô là ai? Tôi đâu có chờ cô?”

“Anh, em là Điệp mà!”

“Tôi đâu quen ai tên là Điệp?”

“Anh Hoàng, lẽ nào anh không nhận ra em sao?” - Điệp kêu lên đầy bất ngờ.

“Hoàng? Cô gọi tôi là gì vậy?”

“Anh không phải tên là Hoàng à?”

Bỗng có tiếng nói rất quen thuộc:

“Bạn trai tôi, ai cho cậu xía vào?”

Điệp quay lại. Cô như chết đứng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp ấy với đôi mắt sắc sảo.

“Trinh, sao cậu lại…?”

Trinh bước tới khoác tay anh chàng béo mập kia:

“Đây là Trung, cậu nghĩ tôi đã không làm gì cậu nữa là cậu cướp luôn bạn trai tôi đấy à? Mau đi thôi, Trung!”

Trinh khoác tay Trung đi thẳng trong con mắt ngỡ ngàng của Điệp.

Cô vội vàng lôi điện thoại ra, bấm số. Vừa bắt máy, cô nói luôn:

“Hoàng à, rốt cuộc anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở đằng sau!”

Điệp sững người.

Không phải vì đó là cái giọng kinh hãi hay giọng miền nào, dân tộc nào.

Mà đó là giọng của một người…

Dù cho 5 năm đã trôi qua.

Nhưng giọng nói ấy mãi mãi cô không bao giờ quên.

Điệp quay người lại.

Mặt Trời bắt đầu nhô lên dần.

Trong ánh nắng ban mai mờ mờ ảo ảo, người đó hiện ra trước mắt cô một cách ngỡ ngàng như thể đang ở trong giấc mơ.

Chàng trai cao tưởng chừng phải 1m9, có làn da rám nắng, mặc chiếc áo phông và quần ngố - phong cách mà cô đã quá quá quen. Tóc cắt ngắn đến gáy, mái tóc hơi chéo nhưng không hề che đi vầng trán rộng. Vẫn là cái mũi cao, vẫn là vẻ lạnh lùng có phần nghịch ngợm, và vẫn là đôi mắt sáng như những vì sao chứa đầy biết bao ước mơ của cuộc sống. Vẫn là gương mặt thần tiên ấy, đẹp tuyệt vời ấy, đang hiện ra trước mắt cô…

Cô không tin vào mắt mình nữa.

Chàng trai từ từ tiến lại gần cô, tay vẫn cầm chiếc điện thoại. Anh giơ trước mặt cô, màn hình vẫn để “Đang có cuộc gọi từ Điệp đổ muối”

Cô vẫn đứng trơ ra.

“Tuy là đổi số nhưng tôi vẫn luôn gọi cậu bằng cái tên này, vì ngày đầu tiên gặp cậu, cậu đã làm đổ muối của tôi…” – Anh cất tiếng.

“Cậu…cậu là Hoàng…?” - Người Điệp run bần bật.

“Hoàng Quang Vỹ, lẽ nào cậu quên tên tôi rồi sao? Nhưng tôi thì chẳng thể quên được cậu một cái gì!”

“Nhưng Hoàng đã cho tôi xem ảnh…” - Điệp nói như nói với người khác.

“Ảnh đó là ảnh thằng Trung tự sướng đó chứ, tôi đã phải ăn trộm ảnh đó rồi gửi cho cậu.”

Mọi thứ đang bị đông cứng lại cũng tan ra.

Hoàng không phải là chàng trai béo mập xấu xí ấy.

Mà chính là chàng trai này!

Chính là con người mà cô đã vừa quên cách đây chưa đầy chục phút.

Cô đã bị lừa…

Cô bị lừa!

Điệp vùng chạy ra phía bờ biển. Chuyện gì thế này? Hoàng…Hoàng…! Hoàng chính là Vỹ! Chính là người đã bỏ rơi cô, đã không gặp cô suốt 5 năm nay, không thể như thế, không thể như thế được!!!

Nhưng người đó đã chạy theo giữ tay cô lại:

“Điệp, hãy nghe tôi nói đã!”

Điệp quay lại, gạt mạnh tay Vỹ ra:

“Đừng có động vào tôi! Giờ thì tôi rất ghê tởm, tôi cực kỳ ghê tởm! Hóa ra tôi bị lừa một cách trắng trợn!!! Tôi không thể ngờ kẻ đã bảo tôi phải quên đi quá khứ, kẻ đã nói yêu tôi, sẽ bù đắp lại cho những nỗi đau của tôi lại là cậu - người đã khơi dậy nỗi đau trong tôi!”

“Điệp, thực ra…”

“Thực ra cái gì? Thực ra cậu chỉ lợi dụng tôi, coi tôi như một con robot muốn làm gì thì làm à? Cậu bỏ tôi thế đủ chưa, cậu ở bên Thanh thế đủ chưa mà sao còn dám trêu đùa tôi, lừa dối tôi? Cậu đóng kịch giỏi thật đấy, tôi còn không thể nhận ra nổi dù chỉ là một chi tiết nào! Sao, giờ cậu cứ nói đi, cứ nói tôi không được yêu Vỹ, không được có tình cảm với Vỹ đi! Tốt thôi, tôi sẽ không bao giờ nói những lời ấy đâu!!”

“Đúng, tôi không muốn cậu có tình cảm với Vỹ nữa!”

Điệp sững người.

“Đó là Vỹ của ngày xưa, không phải là tôi! Đó là Vỹ đã bỏ rơi cậu, đã khiến cho cậu phải đau lòng vì không biết tha thứ cho quá khứ, không biết làm thế nào để được yêu thương trọn vẹn!”

“Cậu…”

“Nhưng giờ thì tôi đã khác! Tôi muốn là một người có thể yêu thương cậu, có thể ở bên cậu, cùng cậu đi tới những ước mơ mà cậu đã phải bỏ dở vì tôi. Tôi không thể bỏ đi, bởi vì tôi không thể quên được cậu, đã 5 năm tôi tưởng rằng mình phải quên cậu đi, nhưng cậu cứ ở trong tầm nhìn của tôi, tôi không thể xóa đi được. Vì thế tôi muốn gặp cậu, muốn được mãi mãi ở bên cậu, tôi đã giả vờ làm Hoàng, làm người khác chỉ vì tôi muốn cậu hãy quên đi những ngày đau buồn xưa, quên tất cả đi mà đón nhận tôi!” – Hai tay Vỹ đặt lên vai Điệp, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đờ đẫn của cô.

Bỗng dưng, anh cúi xuống…

Đặt lên đôi môi đang run rẩy không nói được gì kia một nụ hôn.

Điệp như hóa đá thực sự.

Hai bàn tay định đẩy anh ra, nhưng có một cái gì đó ngăn cô lại. Những ánh nắng ban mai đầu tiên đã chiếu trên mặt biển sáng lấp lánh.

Gió mang mùi mặn của muối biển.

Sóng vỗ tung bọt trắng xóa vào bãi đá.

Cái cảm giác ngọt ngào cứ quấn lấy Điệp, anh vẫn không buông cô ra. Mỗi giây phút trôi đi là một giây phút hạnh phúc đến ngập tràn, những giây phút đó là giây phút anh ở bên cô, điều anh sợ đó chính là phải buông tay cô như 5 năm về trước.

Điệp bỗng thấy mằn mặn khóe môi.

Vỹ đang khóc…

Giọt nước mắt lấp lánh rất đẹp mà cũng mặn chát.

Cho dù đã qua 5 năm rồi.

Nhưng anh vẫn như thế.

Bề ngoài thì mạnh mẽ, không bao giờ sợ hãi cái gì.

Nhưng bên trong vẫn có những thứ rất sợ hãi.

Một trong những thứ đó là không có cô…

Và cô cũng vậy thôi.

Đã thử quên anh, cũng có thể quên nhưng không phải là mãi mãi. Ký ức về anh vẫn một lúc nào đó hiện ra trong cô. Đơn giản, anh là đôi cánh chắp cho ước mơ của cô có thể bay xa đến tận chân trời đại dương kia, anh là bàn tay đã vực cô dậy mỗi khi cô ngã, anh là người mà cô yêu thương...

Bằng mở cửa sổ cho thoáng mát, đã lâu lắm rồi anh không về ngôi nhà này. Nó vẫn quen thuộc như ngày nào. Trời đã sáng hẳn rồi, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng sóng biển rì rào nghe thật hay.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Bằng ra mở.

“Thanh!”

“Anh Bằng!!!”

Cô gái xinh đẹp có mái tóc buộc cao trẻ trung đang xách chiếc valy nhìn thấy Bằng thì cười rạng rỡ, nắm lấy tay anh:

“5 năm rồi, anh vẫn như ngày nào!!!”

“Còn em thì lớn đùng rồi, chẳng còn là cô nhóc hôm nào nữa!”

Bằng kéo valy vào nhà hộ Thanh, rót trà cho cô, hỏi:

“Sao em về mà không báo trước vậy? Lại còn biết anh đang ở quê à?”

“Vâng, biết anh ở quê nên tụi em đến sân bay ở Đà Nẵng đấy chứ!”

“Nhưng Vỹ đâu, sao không thấy nó vậy?”

“Cậu ấy đi tìm Điệp rồi.”

Gương mặt Bằng bỗng buồn đi trông thấy.

“Anh à, anh vẫn còn có tình cảm với Điệp sao?”

“Đã 5 năm nay anh vẫn chờ, nhưng em ấy có lẽ không dành tình cảm cho anh…”

“Anh à, Điệp hay chat với em, nó nói nó vẫn rất thích anh!”

“Vậy sao?”

“Tất nhiên, anh luôn là người tuyệt nhất trong mắt nó!”

Bằng mỉm cười:

“Thực ra con người ai cũng phải lớn lên, và ai cũng phải thay đổi thôi, nhưng có lẽ tâm hồn của mỗi con người thì sẽ chẳng bao giờ thay đổi!”

“Đúng thế anh ạ, anh xem em vẫn dễ thương như ngày nào đấy chứ?” – Thanh cười nhắng.

“Ừ vẫn đanh đá như ngày nào!” - Bằng cười lớn – “Dẫu sao thì em cũng đã trưởng thành, thế là tốt rồi!”

“Vâng, vậy mừng cho em trưởng thành thì chúng ta đi chơi đâu đó đi!”

“OK!” - Bằng đứng dậy. Bên bờ biển, những hàng dừa đung đưa theo gió và nắng.

Một chàng trai rất tuấn tú đi cạnh một cô gái đẹp như thiên thần, ai cũng phải ngoảnh lại nhìn. Nhưng dường như họ rất im lặng chẳng nói gì, chỉ lắng nghe tiếng gió vi vu bên tai và tận hưởng cái nắng sớm bình minh.

Bỗng dưng Vỹ lên tiếng:

“Tay!”

“Cái gì?” - Điệp giật mình.

Cô chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Vỹ nắm lấy tay mình, siết chặt.

Điệp nhìn ra mấy người đi trên biển, rồi nguýt dài:

“Trông kìa, anh chị kia đi với nhau còn biết đan tay vào nhau chứ không phải là chơi trò đấu vật tay đau điếng cả ra!”

Vỹ lập tức cụng ngay đầu mình vào trán Điệp khiến cô kêu thêm tiếng nữa. U cả một cục rồi!

“Nếu Hoàng là người khác thật chắc cậu không dám bắt bẻ thế đâu nhỉ?”

“Ừ thì sao, riêng cậu thì càng bắt bẻ càng sướng!”

“Thế mà khi chat thì khen tuồn tuột, không phải sao?”

“Hả khen gì chứ?”

“Cái gì mà Cậu ấy đẹp trai gấp tỷ lần anh, hay là…”

“Này, không cho cậu nói nữa!!! Tớ đổi ý rồi, cậu xấu trai gấp tỷ lần cái cậu Trung gì đó đó!!”- Điệp giãy nảy lên.

“Ừ được rồi, công nhận là tôi xấu trai, nhưng mà cậu cũng phải thực hiện cho tôi vài điều kiện nếu không thì tôi vẫn sẽ đẹp trai đấy!”

“Điều kiện gì?”

Vỹ cười xảo quyệt - nụ cười bao năm không đổi:

“Thứ nhất, không được ngồi cạnh tên Bình đó nữa!”

Điệp giật mình, cái gì kia chứ? Đến bạn bè cũng không được ngồi cạnh, quá đáng quá vậy?

Vỹ cúi xuống sát mặt Điệp:

“Tôi đã đánh dấu rồi đấy nhé (đen tối), giờ cậu đừng có hòng ngồi cạnh thằng nào! Mau hứa với tôi đi!”

Ghét chết đi à! Nhưng sao nghe lại dễ thương thế nhỉ?

Điệp xua xua cái mặt Vỹ ra xa:

“Rồi rồi, thế thôi là được chứ gì?”

“Chưa hết! Thứ hai: Tăng cân lên cho tôi!”

“Hả? Toàn cái đáng ghét! Được rồi, vậy tớ sẽ tăng nếu như giờ tớ vẫn thấp hơn cậu 14cm!” - Điệp khá tự tin vì giờ mình đã cao 1m72 - chiều cao ngày xưa của Vỹ và cô chẳng thiết để ý cân nặng.

“Thế hả? Thế chắc là tôi phải đổi điều kiện rồi!” - Điệp hí ha hí hửng thì… - Tôi cao 1m86, chắc là không cao hơn cậu 14cm đâu nhỉ?” - Vỹ vẫn giả bộ ngây thơ.

Nhưng Điệp thì muốn bốc khói mất, cái gì chứ, 1m86? Trừ đi 1m72, ôi cha mẹ ơi 14 vẫn hoàn 14!

“Việc thứ ba: Cậu hãy nói với mẹ cậu là tôi tha thứ cho mẹ cậu!”

Điệp đang tức giận bỗng giật mình khi nghe câu đó, quay lại nhìn Vỹ.

“Tôi đã quyết định tha thứ cho mẹ cậu, cũng như bố tôi, vì tôi biết rằng những gì đã qua nên để nó qua đi!”

Điệp mỉm cười rạng rỡ. Vỹ đúng là đã trở thành con người khác!

Vỹ đứng sát nhìn nụ cười tuyệt đẹp của cô, cũng mỉm cười:

“Thứ tư: Hãy giúp tôi thực hiện điều ước đêm sao hôm đó!”

“Hả? Điều ước ư? Tớ đã biết điều ước đó là gì đâu?”

“Tôi đã ước tôi sẽ nắm tay cậu để đi đến ước mơ!” - Vỹ nhắc lại điều ước ngày ấy một cách tự hào.

Giờ thì Điệp vừa cười vừa khóc rồi. Những câu nói gọn gàng nhưng lại đầy ý nghĩa luôn làm cô cảm động.

Tay cô nắm chặt lấy tay anh, nói:

“Cậu muốn gì cũng được, miễn sao…”

“Miễn sao cái gì?”

“Về hoàn thành nốt đoạn kết truyện Những bông hoa mùa hạ!”

“Xời có gì đâu! Nào thì về, để xem tôi có nên cho những cây hoa ấy mọc chân để chạy về với nhau không nhỉ?”

“Tớ lại nghĩ khác cơ!”

“Nghĩ thế nào, nói coi?”

“Về tớ nói cho biết!”

Vỹ cười ra vẻ bất lực, rồi nắm chặt tay cô bước đi. Cô mỉm cười nghĩ đến đoạn kết truyện mà cô đang chuẩn bị nói với anh. Đó chính là: Có một nàng tiên xinh đẹp đã biến ba bông hoa ấy thành ba con người, và cuối cùng đã viết ra câu chuyện của ngày hôm nay - chuyện về cô, anh, Bằng, cả Thanh, Trinh và những con người khác nữa.

=== HẾT ===

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status