Ngày hôm đó sau khi đến sân bay, tôi và anh bịn rịn lưu luyến nhau chia tay. Lúc đi qua khu an ninh, tôi ngoáy đầu lại nhìn anh lần cuối, anh vẫy vẫy tay chào tôi.
Trở về Việt Nam bắt đầu cuộc sống của trước đây nhưng cũng không như trước đây, bởi vì trong nhà có thêm Wing. Hơn thế nữa mỗi ngày khi rảnh rỗi anh đều nhắn tin hoặc điện thoại hỏi thăm.
Có buổi tối nằm trùm chăn trên giường ôm Wing, tay nghe giọng nói ấm áp của anh từ điện thoại ngày mai anh sẽ trở về thăm tôi. Đấy không chỉ là một niềm vui sướng của tôi mà còn là sự nhớ thương của anh.
Có những lúc tôi nói với anh rằng tôi muốn đến thăm anh. Sẽ đỡ vất vả hơn bởi vì anh còn những bài luận cho cuối năm. Thế mà anh gạt bỏ không cần suy nghĩ, anh nói đi đường xa rất mệt cộng thêm tính ngu ngơ của tôi đi ra nước ngoài rất dễ xảy ra chuyện. Vì thế ý định cho anh bất ngờ vào một ngày nào đó ở Toulouse thất bại.
Trong 4 tháng, cuộc tình này tốn không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, bao nhiêu câu thoại yêu đương sến sẩm, bao nhiêu chặng đường máy bay. Bao nhiêu nỗi nhớ tình yêu đều trao nhau trong những lần tái ngộ.
Mùa Thu vội ra đi, mùa đông lạnh giá nhanh chóng kéo đến.
Gần đến mùa giáng sinh, thời tiết ngày càng thay đổi, chắc giờ này Canada tuyết đã rơi.
Tôi lại không ngủ được thức dậy làm những trò linh tinh. Tôi đã mua cây thông, mua nhiều vật trang trí cho mùa giáng sinh, những hộp quà ngổn ngang dưới sàn nhà.
Trời rất lạnh tôi phải chuyển sang mặc Pỵjama, ngồi dưới thảm, Wing ngoặm chim cu gáy đưa cho tôi treo lên cây thông, tôi còn treo đôi tất kế bên cạnh lò sưởi.
Trong lòng đắc ý cây thông do mình tạo ra, tôi ngồi trên ghế ngắm nhìn thành quả của mình.
Ánh sáng đèn mờ ảo, tôi bế Wing lên trên đùi dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đến khi cảm giác tay nhẹ bẫng, nghe được tiếng kêu của Wing lí nhí tôi mở mắt ra.
Hình ảnh mờ nhạt, một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo len quen thuộc đang đứng quay người về phía tôi bận rộn bên lò sưởi.
Tôi nhìn chằm chằm như chưa thể tin vào mắt mình, anh đã trở lại.
Như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của tôi, anh quay người lại. Hai ánh mắt chạm vào nhau, tôi chưa kịp lên tiếng anh bước sải tới bế tôi lên. Anh ngồi dưới ghế còn tôi ngồi trên đùi anh.
Cảm nhận được hơi lạnh từ bên ngoài trên người anh, bất giác tôi co người lại vì lạnh còn anh tận hưởng cảm giác hít hít trên cổ tôi:
- Em thơm thật đấy.
Tôi nói:
- Anh về sao không báo để em đón.
Anh hôn má tôi nói:
- Anh nỡ để em ra ngoài sân bay giữa trời lạnh giá thế này sao, mặc dù đối với anh cái lạnh này chẳng là gì cả so với Touluse hay Canada.
Anh lại thì thầm vào tai tôi:
- Ngày mai chúng ta về Canada, em nhé.
Tôi vùi vào ngực anh, cảm nhận lồng ngực ấm áp của anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn. Cuối cùng thì anh đã trở về.
Sáng hôm sau thức dậy, anh muốn trở về Canada ngay lập tức nhưng tôi lập tức liền ngăn cản. Hôm qua anh đã bay một chuyến bay dài, chắc chắn là rất mệt. Tôi nói với anh hãy để ngày mai, nếu hôm nay nhất định phải lên máy bay tôi sẽ rất xót và thương anh. Anh là người tôi yêu, tôi không muốn để anh vất vả như thế.
Anh bảo anh rất khỏe, dù cho có bay thêm vài chuyến bay nữa cũng chẳng hề hấn gì nhưng thấy thái độ cương quyết của tôi anh miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng anh ra một điều kiện đó là không được ở nhà, anh muốn đi ra ngoài để xem giáng sinh ở Việt Nam được chuẩn bị như thế nào. Tôi gật đầu đồng ý.
Tôi và anh đi đến các cửa hàng, mua nhiều phần quà giáng sinh. Anh chủ yếu mua quần áo mùa đông cho tôi. Tôi nhíu mày, không đến mức lạnh lắm mà.
Anh ôn tồn giải thích:
- Canada hiện tại đã phủ đầy tuyết, em sống quen ở vùng nhiệt đới chắc chắn khi qua đó sẽ bị sốc nhiệt nếu không giữ ấm cơ thể kĩ. Nếu không phải nhớ tới vấn đề này thì hôm nay anh đã bắt cóc em sang Canada rồi, sẽ không đợi tới ngày mai đâu. Anh thật sự rất nóng lòng để em gặp mặt bố mẹ, chắc chắn bố mẹ sẽ rất thích em.
Anh nói đến câu cuối cùng làm tôi rất ngượng. Yêu một ai đó hơn chính cả bản thân khi ở tuổi 21 tôi đã nghĩ đến, nhưng ra mắt bố mẹ của người yêu ở tuổi này tôi chẳng dám nghĩ đến.
Không biết bố mẹ anh ấy có thích tôi không ? Có chê tôi …Tôi đã không còn bố mẹ. Anh quàng tay tôi cùng sóng bước, tôi ngước lên nhìn vào ánh mắt anh. Có một niềm vui sướng, hạnh phúc, có một sự háo hức, mong chờ. Tôi không thể dập tắt niềm hy vọng của anh được, tôi cũng không thể để anh lo lắng.
Khi trở về nhà là những phần quà lớn nhỏ chất đầy cả phòng khách. Có cả quà của anh mua cho Wing. Một cái mũ noel, một cái áo và một cái vòng cổ.
Anh còn mua rất nhiều vật dụng khác, có những chú tuần lộc, xe ngựa, kẹo mía và có cả mô hình chúa giáng sinh ra đời khi ở chuồng cừu.
Tôi nói anh không nhất thiết phải mua nhiều như thế bởi vì chúng ta sẽ đón giáng sinh ở Canada. Anh cười đặt một nụ hôn lên trên trán, một nụ hôn mềm mại:
- Anh muốn giáng sinh đầu tiên của chúng ta được đón ngay trong ngôi nhà này, một giáng sinh riêng của anh và em.
Tôi cũng đáp lại anh một nụ hôn thoáng qua trên môi:
- Vậy thì chúng ta bắt tay vào thôi, một giáng sinh riêng của anh và em.
Bật radio nhạc giáng sinh, chìm trong những bản nhạc tôi tiếp tục trang trí cây thông ở phần dưới còn phần trên là anh làm. Cùng nhau ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, ngồi trong lòng anh xem ông già Noel.
***
Bước xuống sân bay Edmonton, mùa đông của Edmonton hiện ra trước mắt tôi. Tuyết bao phủ cả mặt đường, tất cả mọi thứ của Edmonton đều có tuyết vương trên đấy.
Ở trên cao tuyết vẫn không ngừng rơi, tôi đưa tay ra khẽ đón lấy những hạt tuyết đầu tiên trong đời. Tuyết rơi trên mũ, rơi trên vai và đậu lại lên trên áo.
Sắp đến cận kề ngày giáng sinh, những con phố của Edmonton đều rộn ràng không khí Noel. Ngồi trên xe, bên vệ đường là những em bé đang chơi trò đắp người tuyết. Xe vẫn chạy băng băng, tôi nhìn chúng khao khát qua khung cửa đến khi khuất dần.
Những xúc động chợt đến chợt đi, tôi bấu chặt đôi tay cúi mặt xuống. Lo lắng lại bắt đầu, bố mẹ của anh ấy có chấp nhận tôi không. Lần gặp mặt đầu tiên tôi có sơ sảy làm ra chuyện gì khiến họ ghét tôi không, dù sao tôi cũng là một kẻ hậu đậu. Những chuyện càng quan trọng tôi lại càng dễ làm đổ bể.
Một bàn tay rộng lớn, ấm áp bao chặt lấy đôi tay tôi. Phải rồi, tôi là bông hồng nhỏ còn anh là chiếc ô, dẫu cho có long trời lở đất thì chiếc ô ấy vẫn cứ mãi che chở cho bông hồng nhỏ không bị vùi dập. Dù cho có chuyện gì xảy ra tôi phải luôn tin tưởng ở anh.
Xe dừng tại một ngôi biệt thự, lòng tôi lại càng hồi hộp nhưng hơn hết là sợ. Tôi có thể thấy được bàn tay tôi đang run lên. Anh đã xuống xe, mở cửa xe tôi vẫn không nhúc nhích. Anh phì cười, đưa bàn tay ra:
- Đồ nhát gan. Trao tay cho anh nào, đây là nhà của anh. Ngày mai chúng ta mới gặp bố mẹ.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh rồi lại nhìn biệt thự phía trước, thở một hơi dài nhẹ nhõm, tay đặt lên bàn tay to lớn của anh:
- Ai nhát gan chứ, chẳng qua ngồi hơi lâu chân em hơi tê thôi. Đi nào.
Cuộc hẹn gặp mặt được sắp xếp vào tối ngày mai vì thế để bù đắp khoảng thời gian trống đó anh đưa tôi đi khám phá Giáng sinh Edmonton.
Nhưng niềm háo hức nhất lúc này của tôi đó chính là muốn xem nơi anh ở như thế nào. Bên ngoài lung linh những ánh đèn, hai bên là tượng vệ sĩ áo đỏ mũ vuông oai vệ. Mở cánh cửa ra tôi bất ngờ đến sửng sốt, tất cả các bài trí trong ngôi nhà đều là giáng sinh.
Bức tranh trên tường là của ông già Noel cưỡi tuần lộc trên chiếc xe chất đầy quà Trên bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh. Trên chiếc kệ là những quyển sách thần bí về truyền thuyết giáng sinh. Có rất nhiều hình tượng nhỏ bé treo khắp ngôi nhà: những chú cừu, kẹo mía, bông tuyết, chuông, những sợi dây kim tuyến có cả những nhân vật không liên quan đến giáng sinh Peter Pan, Tinker Bell, Superman,…Tôi quay đầu không tin hỏi anh:
- Bình thường anh đều đón giáng sinh tỉ mỉ như thế sao?
Anh xách hành lí đằng sau nói:
- Lần đầu tiên em đón giáng sinh ở Edmonton, anh phải chuẩn bị kĩ chứ.
Tôi xúc động đi đến kệ bàn, sờ lên mô hình xe lửa dài ngoàn phủ đầy tuyết, rồi lại sờ đến đường ray xe lửa. Tôi bật nút, xe lửa chạy trong đêm giáng sinh giữa bài ca Christmas bất hủ. Những chiếc ly cây thông, những con tuần lộc, những con chim cu gáy. Tôi lại nhìn chiếc nhẫn nửa chiếc cánh của loài chim này trên tay, tôi mỉm cười đặt một nụ hôn hạnh phúc lên trên chiếc nhẫn.
Tôi xúc động, không kìm được nước mắt rơi. Anh đi tới hôn lên giọt nước mắt không cho chúng rơi xuống:
- Sao lại khóc rồi, cô bé mít ướt.
Tôi ôm chặt eo anh, cảm ơn anh đã giúp em quay trở lại thời ấu thơ có bố, có mẹ trong ngày lễ giáng sinh năm nào.
***
Edmonton quả là tuyệt vời trong mùa đông. Anh dẫn tôi đến River Valley Park, trên mặt đất là lớp tuyết trắng xóa, xung quanh là những cây thông xanh như lạc vào giữa rừng đông. Tôi và anh cùng nhau thả bộ, đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, đi qua cầu thang tuyết phủ đầy cả trên thành lan can; qua một ngõ hẻm lại trắng xóa như trong thế giới huyền thoại đi ra, anh nói vào mùa xuân River Valley Park rất ấm áp, ánh nắng và bình minh chiếu rọi tất cả mọi vạn vật đều trỗi dậy sự sống. Sẽ chẳng ai phân biệt nổi River Valley Park đây sao mỗi khi xuân và đông lại đến.
Tuyết quả là kỳ diệu, anh lại dẫn tôi đến Castle Ice. Một lâu đài tuyết đồ sộ hiện ra trước mắt. Bước vào bên trong có cảm giác như nữ hoàng và đức vua ngự trị. Đặt tay lên thành tuyết, lạnh rất lạnh, lại cho vào túi áo anh rất ấm áp.
Anh lại tiếp tục cho tôi thưởng thức ẩm thực của Edmonton, đó là món ba chỉ heo nướng. Sau một ngày rong ruổi cái lạnh Edmonton, tôi đói rã rời và ăn một miếng thịt nướng vào ngon tuyệt làm tôi nhớ đến hồi còn nhỏ có đi Bản Cát Cát ở Sapa. Lúc đó tôi bị lạc bố mẹ, phải đi tìm từ dốc này đến dốc khác trồi lên trồi xuống nhìn những xiên thịt que người ta bán thơm phức, tôi chỉ đủ tiền mua một ống cơm lam và một xiên thịt que ngon không gì tả nổi.
Nhớ cả khi leo xong thác Bạc, xuống dưới chân núi bập bùng bên ánh lửa của những cô bán hàng ngấu nghiến những xiên thịt nướng ngon lành.
Trở về Việt Nam bắt đầu cuộc sống của trước đây nhưng cũng không như trước đây, bởi vì trong nhà có thêm Wing. Hơn thế nữa mỗi ngày khi rảnh rỗi anh đều nhắn tin hoặc điện thoại hỏi thăm.
Có buổi tối nằm trùm chăn trên giường ôm Wing, tay nghe giọng nói ấm áp của anh từ điện thoại ngày mai anh sẽ trở về thăm tôi. Đấy không chỉ là một niềm vui sướng của tôi mà còn là sự nhớ thương của anh.
Có những lúc tôi nói với anh rằng tôi muốn đến thăm anh. Sẽ đỡ vất vả hơn bởi vì anh còn những bài luận cho cuối năm. Thế mà anh gạt bỏ không cần suy nghĩ, anh nói đi đường xa rất mệt cộng thêm tính ngu ngơ của tôi đi ra nước ngoài rất dễ xảy ra chuyện. Vì thế ý định cho anh bất ngờ vào một ngày nào đó ở Toulouse thất bại.
Trong 4 tháng, cuộc tình này tốn không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, bao nhiêu câu thoại yêu đương sến sẩm, bao nhiêu chặng đường máy bay. Bao nhiêu nỗi nhớ tình yêu đều trao nhau trong những lần tái ngộ.
Mùa Thu vội ra đi, mùa đông lạnh giá nhanh chóng kéo đến.
Gần đến mùa giáng sinh, thời tiết ngày càng thay đổi, chắc giờ này Canada tuyết đã rơi.
Tôi lại không ngủ được thức dậy làm những trò linh tinh. Tôi đã mua cây thông, mua nhiều vật trang trí cho mùa giáng sinh, những hộp quà ngổn ngang dưới sàn nhà.
Trời rất lạnh tôi phải chuyển sang mặc Pỵjama, ngồi dưới thảm, Wing ngoặm chim cu gáy đưa cho tôi treo lên cây thông, tôi còn treo đôi tất kế bên cạnh lò sưởi.
Trong lòng đắc ý cây thông do mình tạo ra, tôi ngồi trên ghế ngắm nhìn thành quả của mình.
Ánh sáng đèn mờ ảo, tôi bế Wing lên trên đùi dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đến khi cảm giác tay nhẹ bẫng, nghe được tiếng kêu của Wing lí nhí tôi mở mắt ra.
Hình ảnh mờ nhạt, một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo len quen thuộc đang đứng quay người về phía tôi bận rộn bên lò sưởi.
Tôi nhìn chằm chằm như chưa thể tin vào mắt mình, anh đã trở lại.
Như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của tôi, anh quay người lại. Hai ánh mắt chạm vào nhau, tôi chưa kịp lên tiếng anh bước sải tới bế tôi lên. Anh ngồi dưới ghế còn tôi ngồi trên đùi anh.
Cảm nhận được hơi lạnh từ bên ngoài trên người anh, bất giác tôi co người lại vì lạnh còn anh tận hưởng cảm giác hít hít trên cổ tôi:
- Em thơm thật đấy.
Tôi nói:
- Anh về sao không báo để em đón.
Anh hôn má tôi nói:
- Anh nỡ để em ra ngoài sân bay giữa trời lạnh giá thế này sao, mặc dù đối với anh cái lạnh này chẳng là gì cả so với Touluse hay Canada.
Anh lại thì thầm vào tai tôi:
- Ngày mai chúng ta về Canada, em nhé.
Tôi vùi vào ngực anh, cảm nhận lồng ngực ấm áp của anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn. Cuối cùng thì anh đã trở về.
Sáng hôm sau thức dậy, anh muốn trở về Canada ngay lập tức nhưng tôi lập tức liền ngăn cản. Hôm qua anh đã bay một chuyến bay dài, chắc chắn là rất mệt. Tôi nói với anh hãy để ngày mai, nếu hôm nay nhất định phải lên máy bay tôi sẽ rất xót và thương anh. Anh là người tôi yêu, tôi không muốn để anh vất vả như thế.
Anh bảo anh rất khỏe, dù cho có bay thêm vài chuyến bay nữa cũng chẳng hề hấn gì nhưng thấy thái độ cương quyết của tôi anh miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng anh ra một điều kiện đó là không được ở nhà, anh muốn đi ra ngoài để xem giáng sinh ở Việt Nam được chuẩn bị như thế nào. Tôi gật đầu đồng ý.
Tôi và anh đi đến các cửa hàng, mua nhiều phần quà giáng sinh. Anh chủ yếu mua quần áo mùa đông cho tôi. Tôi nhíu mày, không đến mức lạnh lắm mà.
Anh ôn tồn giải thích:
- Canada hiện tại đã phủ đầy tuyết, em sống quen ở vùng nhiệt đới chắc chắn khi qua đó sẽ bị sốc nhiệt nếu không giữ ấm cơ thể kĩ. Nếu không phải nhớ tới vấn đề này thì hôm nay anh đã bắt cóc em sang Canada rồi, sẽ không đợi tới ngày mai đâu. Anh thật sự rất nóng lòng để em gặp mặt bố mẹ, chắc chắn bố mẹ sẽ rất thích em.
Anh nói đến câu cuối cùng làm tôi rất ngượng. Yêu một ai đó hơn chính cả bản thân khi ở tuổi 21 tôi đã nghĩ đến, nhưng ra mắt bố mẹ của người yêu ở tuổi này tôi chẳng dám nghĩ đến.
Không biết bố mẹ anh ấy có thích tôi không ? Có chê tôi …Tôi đã không còn bố mẹ. Anh quàng tay tôi cùng sóng bước, tôi ngước lên nhìn vào ánh mắt anh. Có một niềm vui sướng, hạnh phúc, có một sự háo hức, mong chờ. Tôi không thể dập tắt niềm hy vọng của anh được, tôi cũng không thể để anh lo lắng.
Khi trở về nhà là những phần quà lớn nhỏ chất đầy cả phòng khách. Có cả quà của anh mua cho Wing. Một cái mũ noel, một cái áo và một cái vòng cổ.
Anh còn mua rất nhiều vật dụng khác, có những chú tuần lộc, xe ngựa, kẹo mía và có cả mô hình chúa giáng sinh ra đời khi ở chuồng cừu.
Tôi nói anh không nhất thiết phải mua nhiều như thế bởi vì chúng ta sẽ đón giáng sinh ở Canada. Anh cười đặt một nụ hôn lên trên trán, một nụ hôn mềm mại:
- Anh muốn giáng sinh đầu tiên của chúng ta được đón ngay trong ngôi nhà này, một giáng sinh riêng của anh và em.
Tôi cũng đáp lại anh một nụ hôn thoáng qua trên môi:
- Vậy thì chúng ta bắt tay vào thôi, một giáng sinh riêng của anh và em.
Bật radio nhạc giáng sinh, chìm trong những bản nhạc tôi tiếp tục trang trí cây thông ở phần dưới còn phần trên là anh làm. Cùng nhau ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, ngồi trong lòng anh xem ông già Noel.
***
Bước xuống sân bay Edmonton, mùa đông của Edmonton hiện ra trước mắt tôi. Tuyết bao phủ cả mặt đường, tất cả mọi thứ của Edmonton đều có tuyết vương trên đấy.
Ở trên cao tuyết vẫn không ngừng rơi, tôi đưa tay ra khẽ đón lấy những hạt tuyết đầu tiên trong đời. Tuyết rơi trên mũ, rơi trên vai và đậu lại lên trên áo.
Sắp đến cận kề ngày giáng sinh, những con phố của Edmonton đều rộn ràng không khí Noel. Ngồi trên xe, bên vệ đường là những em bé đang chơi trò đắp người tuyết. Xe vẫn chạy băng băng, tôi nhìn chúng khao khát qua khung cửa đến khi khuất dần.
Những xúc động chợt đến chợt đi, tôi bấu chặt đôi tay cúi mặt xuống. Lo lắng lại bắt đầu, bố mẹ của anh ấy có chấp nhận tôi không. Lần gặp mặt đầu tiên tôi có sơ sảy làm ra chuyện gì khiến họ ghét tôi không, dù sao tôi cũng là một kẻ hậu đậu. Những chuyện càng quan trọng tôi lại càng dễ làm đổ bể.
Một bàn tay rộng lớn, ấm áp bao chặt lấy đôi tay tôi. Phải rồi, tôi là bông hồng nhỏ còn anh là chiếc ô, dẫu cho có long trời lở đất thì chiếc ô ấy vẫn cứ mãi che chở cho bông hồng nhỏ không bị vùi dập. Dù cho có chuyện gì xảy ra tôi phải luôn tin tưởng ở anh.
Xe dừng tại một ngôi biệt thự, lòng tôi lại càng hồi hộp nhưng hơn hết là sợ. Tôi có thể thấy được bàn tay tôi đang run lên. Anh đã xuống xe, mở cửa xe tôi vẫn không nhúc nhích. Anh phì cười, đưa bàn tay ra:
- Đồ nhát gan. Trao tay cho anh nào, đây là nhà của anh. Ngày mai chúng ta mới gặp bố mẹ.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh rồi lại nhìn biệt thự phía trước, thở một hơi dài nhẹ nhõm, tay đặt lên bàn tay to lớn của anh:
- Ai nhát gan chứ, chẳng qua ngồi hơi lâu chân em hơi tê thôi. Đi nào.
Cuộc hẹn gặp mặt được sắp xếp vào tối ngày mai vì thế để bù đắp khoảng thời gian trống đó anh đưa tôi đi khám phá Giáng sinh Edmonton.
Nhưng niềm háo hức nhất lúc này của tôi đó chính là muốn xem nơi anh ở như thế nào. Bên ngoài lung linh những ánh đèn, hai bên là tượng vệ sĩ áo đỏ mũ vuông oai vệ. Mở cánh cửa ra tôi bất ngờ đến sửng sốt, tất cả các bài trí trong ngôi nhà đều là giáng sinh.
Bức tranh trên tường là của ông già Noel cưỡi tuần lộc trên chiếc xe chất đầy quà Trên bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh. Trên chiếc kệ là những quyển sách thần bí về truyền thuyết giáng sinh. Có rất nhiều hình tượng nhỏ bé treo khắp ngôi nhà: những chú cừu, kẹo mía, bông tuyết, chuông, những sợi dây kim tuyến có cả những nhân vật không liên quan đến giáng sinh Peter Pan, Tinker Bell, Superman,…Tôi quay đầu không tin hỏi anh:
- Bình thường anh đều đón giáng sinh tỉ mỉ như thế sao?
Anh xách hành lí đằng sau nói:
- Lần đầu tiên em đón giáng sinh ở Edmonton, anh phải chuẩn bị kĩ chứ.
Tôi xúc động đi đến kệ bàn, sờ lên mô hình xe lửa dài ngoàn phủ đầy tuyết, rồi lại sờ đến đường ray xe lửa. Tôi bật nút, xe lửa chạy trong đêm giáng sinh giữa bài ca Christmas bất hủ. Những chiếc ly cây thông, những con tuần lộc, những con chim cu gáy. Tôi lại nhìn chiếc nhẫn nửa chiếc cánh của loài chim này trên tay, tôi mỉm cười đặt một nụ hôn hạnh phúc lên trên chiếc nhẫn.
Tôi xúc động, không kìm được nước mắt rơi. Anh đi tới hôn lên giọt nước mắt không cho chúng rơi xuống:
- Sao lại khóc rồi, cô bé mít ướt.
Tôi ôm chặt eo anh, cảm ơn anh đã giúp em quay trở lại thời ấu thơ có bố, có mẹ trong ngày lễ giáng sinh năm nào.
***
Edmonton quả là tuyệt vời trong mùa đông. Anh dẫn tôi đến River Valley Park, trên mặt đất là lớp tuyết trắng xóa, xung quanh là những cây thông xanh như lạc vào giữa rừng đông. Tôi và anh cùng nhau thả bộ, đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, đi qua cầu thang tuyết phủ đầy cả trên thành lan can; qua một ngõ hẻm lại trắng xóa như trong thế giới huyền thoại đi ra, anh nói vào mùa xuân River Valley Park rất ấm áp, ánh nắng và bình minh chiếu rọi tất cả mọi vạn vật đều trỗi dậy sự sống. Sẽ chẳng ai phân biệt nổi River Valley Park đây sao mỗi khi xuân và đông lại đến.
Tuyết quả là kỳ diệu, anh lại dẫn tôi đến Castle Ice. Một lâu đài tuyết đồ sộ hiện ra trước mắt. Bước vào bên trong có cảm giác như nữ hoàng và đức vua ngự trị. Đặt tay lên thành tuyết, lạnh rất lạnh, lại cho vào túi áo anh rất ấm áp.
Anh lại tiếp tục cho tôi thưởng thức ẩm thực của Edmonton, đó là món ba chỉ heo nướng. Sau một ngày rong ruổi cái lạnh Edmonton, tôi đói rã rời và ăn một miếng thịt nướng vào ngon tuyệt làm tôi nhớ đến hồi còn nhỏ có đi Bản Cát Cát ở Sapa. Lúc đó tôi bị lạc bố mẹ, phải đi tìm từ dốc này đến dốc khác trồi lên trồi xuống nhìn những xiên thịt que người ta bán thơm phức, tôi chỉ đủ tiền mua một ống cơm lam và một xiên thịt que ngon không gì tả nổi.
Nhớ cả khi leo xong thác Bạc, xuống dưới chân núi bập bùng bên ánh lửa của những cô bán hàng ngấu nghiến những xiên thịt nướng ngon lành.
/15
|