CHƯƠNG 13
Cô mặc một chiếc váy, bên trong lại trống rỗng, ngồi khóa trên đùi người đàn ông, nơi riêng tư chống vào kẽ hở của gã. Mặc dù cô vẫn luôn cố gắng hết sức không cho nơi riêng của mình chạm vào đối phương, nhưng chỗ đó của gã thật sự quá lớn, lúc này vừa cương cứng liền trực tiếp cách một lớp quần ấn vào giữa hai chân cô.
Tống Hoà theo bản năng co rút lên trên, càng co lại động tác lập tức trở nên rõ ràng.
Chỉ cần cử này bị đè ép kín mít, hung khí của đối phương thậm chí cách quần còn trực tiếp chạm vào phần thịt mềm giữa hai chân của cô, lớp vải thô ráp cọ xát vào âm đế, vừa đau vừa cảm thấy thoải mái.
"Ô " Tống Hoà run rẩy, thân thể mềm nhũn trong lòng ngực gã, hai tay gắt gao túm lấy quần áo của gã, rõ ràng cảm giác được một cỗ chất lỏng trào ra từ nơi riêng tư của chính mình.
Cô có chút xấu hổ và tức giận, không hiểu tại sao cơ thể mình lại mẫn cảm như vậy.
Nhưng rất nhanh đã không còn tâm tư nghĩ về chuyện đó nữa.
Bồ Tứ có thể cảm nhận được sự ẩm ướt cách một lớp quần, hung khí ở dưới thân lại vừa cứng vừa đau, cho nên gã lại duỗi tay ra dò xét hạ thân cô.
Lúc Tống Hoà nhận ra ý đồ của gã, cô muốn giãy dụa thì đã không kịp nữa rồi. Hơn nữa, bàn tay để sau lưng cô nóng bỏng và mạnh mẽ đến mức hoàn toàn khống chế được động tác của cô, thậm chí cô muốn giãy giụa cũng không được.
Ngược lại, bởi vì phần thịt non mẫn cảm ở một bên chân bị cọ, nơi riêng tư cũng bị một bàn tay che lại xoa nắn vài cái, cả người mềm nhũn đến mức không còn sức giãy giụa, chỉ có thể nằm trong lòng ngực gã, trán chống vào ngực gã nhẹ giọng rên ɾỉ và thở hổn hển.
Lúc trước khi Bồ Tứ lau chùi cho cô đã nhìn thấy nơi riêng tư của cô. Giờ phút này duỗi tay ra và chạm vào chúng, cảm thấy vừa mềm mại vừa ẩm ướt, trong đầu gã lập tức hiện lên hình ảnh nơi đó trắng nõn và không có lông. Phần thịt non mềm mại mấp máy, ngón tay chạm vào mở ra là có thể nhìn thấy những viên ngọc trai nhỏ và cái miệng nhỏ giấu ở bên trong.
Cái miệng nhỏ như vậy, không biết làm thế nào mới có thể nuốt chửng sự to lớn của gã.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó đã khiến Bồ Tứ thở dốc như một con dã thú, đáy mắt tràn đầy tơ máu vì du͙c vọng.
/511
|