Hai năm sau, bộ tứ của chúng ta thành những người bạn thực sự. Hơn ai hết họ hiểu được suy nghĩ của bạn mình và họ thoải mái sống thật với bản thân chẳng che đậy điều gì cả vì che đậy cũng bị lộ thôi. Hôm nay là một ngày đặc biệt.
-Các cậu, các cậu có nhớ hôm nay là ngày gì không ? – Lucy mở tung cửa phòng la toáng lên.
-Dĩ nhiên là nhớ ! Hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm chúng ta gặp nhau – Hana đáp.
-Vậy chúng ta phải làm cái gì đó hoành tráng chứ ? – Lucy hí hửng
-Ừm…….để coi, năm ngoái chúng ta bận giải quyết lão bá hộ kia mà không có thời gian nên bỏ qua, lần này thì rảnh rồi có nên tổ chức một buổi dã ngoại không nhỉ ? – Carol trầm ngâm
- Tại sao chúng ta không trở lại khu rừng đó ? Dù gì thì mình cũng ở gần mà – Hana đưa ra ý kiến.
-Ý kiến hay – Carol đồng ý
-Tớ tán thành – Lucy vui vẻ nói – Còn cậu thì sao Karry ? Uả cậu ấy đâu ?
-Đây này – Carol chán nản chỉ tay về phía đống chăn chù ụ trên giường
-Vẫn như mọi ngày – Hana xụ mặt xuống – Lần này thì thấy đồ ăn quá trời trên bàn không biết ăn làm sao cho hết.
-Hana à! Mỗi lần cậu đọc suy nghĩ là mất một giây tuổi thọ đó, đừng dùng nó vào việc vô ích – Carol nhắc nhở
-Tớ biết mà, khỏi lo – Hana đáp
-Đồ ăn ? À……..Ừm……a có cách rồi. Các cậu cứ để tớ lo vụ Karry – Lucy tự tin.
-Lần này cậu lại có sáng kiến gì nữa vậy? – Carol hỏi
-Cứ xem đi rồi biết – Lucy nháy mắt
Nói rồi cô nàng nhẹ nhàng ghé sát vào tai Karry mà nhỏ nhẹ rằng:
-Karry ơi, đống đò ăn đó toàn chuột không đấy ! Chuột đấy !
-Á…Á....Á……Á….Á….Á....Á - Karry bật dậy vô tình đẩy Lucy đập mặt xuống giường.
-Hu hu, tớ có làm chuyện gì thất đức đâu mà để bị quả báo thế này – Lucy than trách.
-Tội – Hana thở dài
-Lucy, tớ sẽ giết cậu !!!!!!!! – Karry nổi trận lôi đình.
-Thôi, thôi ! Hôm nay có dịp quan trọng đấy – Đại sứ hòa bình Carol ngăn chặn cuộc đấu tranh đẫm máu.
-Sao cậu không để họ uýnh nhau cho vui. – Hana bình thản uống trà.
-Cậu……….- Carol nhìn Hana với ánh mắt rực lửa khiến cô nàng hoảng sợ phải núp sau lưng Karry
-À chẳng phải có chuyện gì sao ? – Karry đánh lạc hướng.
-Hôm nay chúng tớ định trở về khu rừng mà lần đầu mình gặp nhau.
-Ok con dê, đi ngay và luôn cho nóng – Karry hứng khởi
-Rửa mặt đi bồ, mới dậy đó. – Lucy chống nạnh
-Hì hì – Karry gãi đầu.
Sau khi đã ổn thỏa mọi chuyện bộ tứ kinh kinh khủng kia đi về khu rừng ma quái mà trước đây họ từng gặp nhau nhưng trên đường đi thì :
-Trời ơi ! Kẹo kìa, kẹo kìa. Tớ muốn ăn kẹo ! – Hana làm nũng
-Ở kia bán cái gì dễ thương quá kìa, tớ đi xem chút nha ! – Carol lon ton đi mất.
-Tớ hơi đói, đi mua chút đồ ăn nha ! – Karry cũng biến luôn
Chịu thôi, Lucy hết cách rồi tính của bạn cô là thế đấy. Hana mà mua kẹo thì phải thuê xe chở, Carol lựa đò chơi chắc tới chiều còn Karry mà mua đồ ăn thì không thể đoán được, không chừng không có tiền trả bị bắt lại rồi cũng nên. Khoan đã, ở kia có cái gì khiến Lucy chú ý, thì ra là xác người. Ơ mà Lucy đau rồi, hóa ra cô nàng đã bay đến hiện trường vụ án và giải phẫu tử thi rồi bỏ đi không chút vết tích trước khi bác sĩ thực sự đến và thế là:
-Các cậu, các cậu có nhớ hôm nay là ngày gì không ? – Lucy mở tung cửa phòng la toáng lên.
-Dĩ nhiên là nhớ ! Hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm chúng ta gặp nhau – Hana đáp.
-Vậy chúng ta phải làm cái gì đó hoành tráng chứ ? – Lucy hí hửng
-Ừm…….để coi, năm ngoái chúng ta bận giải quyết lão bá hộ kia mà không có thời gian nên bỏ qua, lần này thì rảnh rồi có nên tổ chức một buổi dã ngoại không nhỉ ? – Carol trầm ngâm
- Tại sao chúng ta không trở lại khu rừng đó ? Dù gì thì mình cũng ở gần mà – Hana đưa ra ý kiến.
-Ý kiến hay – Carol đồng ý
-Tớ tán thành – Lucy vui vẻ nói – Còn cậu thì sao Karry ? Uả cậu ấy đâu ?
-Đây này – Carol chán nản chỉ tay về phía đống chăn chù ụ trên giường
-Vẫn như mọi ngày – Hana xụ mặt xuống – Lần này thì thấy đồ ăn quá trời trên bàn không biết ăn làm sao cho hết.
-Hana à! Mỗi lần cậu đọc suy nghĩ là mất một giây tuổi thọ đó, đừng dùng nó vào việc vô ích – Carol nhắc nhở
-Tớ biết mà, khỏi lo – Hana đáp
-Đồ ăn ? À……..Ừm……a có cách rồi. Các cậu cứ để tớ lo vụ Karry – Lucy tự tin.
-Lần này cậu lại có sáng kiến gì nữa vậy? – Carol hỏi
-Cứ xem đi rồi biết – Lucy nháy mắt
Nói rồi cô nàng nhẹ nhàng ghé sát vào tai Karry mà nhỏ nhẹ rằng:
-Karry ơi, đống đò ăn đó toàn chuột không đấy ! Chuột đấy !
-Á…Á....Á……Á….Á….Á....Á - Karry bật dậy vô tình đẩy Lucy đập mặt xuống giường.
-Hu hu, tớ có làm chuyện gì thất đức đâu mà để bị quả báo thế này – Lucy than trách.
-Tội – Hana thở dài
-Lucy, tớ sẽ giết cậu !!!!!!!! – Karry nổi trận lôi đình.
-Thôi, thôi ! Hôm nay có dịp quan trọng đấy – Đại sứ hòa bình Carol ngăn chặn cuộc đấu tranh đẫm máu.
-Sao cậu không để họ uýnh nhau cho vui. – Hana bình thản uống trà.
-Cậu……….- Carol nhìn Hana với ánh mắt rực lửa khiến cô nàng hoảng sợ phải núp sau lưng Karry
-À chẳng phải có chuyện gì sao ? – Karry đánh lạc hướng.
-Hôm nay chúng tớ định trở về khu rừng mà lần đầu mình gặp nhau.
-Ok con dê, đi ngay và luôn cho nóng – Karry hứng khởi
-Rửa mặt đi bồ, mới dậy đó. – Lucy chống nạnh
-Hì hì – Karry gãi đầu.
Sau khi đã ổn thỏa mọi chuyện bộ tứ kinh kinh khủng kia đi về khu rừng ma quái mà trước đây họ từng gặp nhau nhưng trên đường đi thì :
-Trời ơi ! Kẹo kìa, kẹo kìa. Tớ muốn ăn kẹo ! – Hana làm nũng
-Ở kia bán cái gì dễ thương quá kìa, tớ đi xem chút nha ! – Carol lon ton đi mất.
-Tớ hơi đói, đi mua chút đồ ăn nha ! – Karry cũng biến luôn
Chịu thôi, Lucy hết cách rồi tính của bạn cô là thế đấy. Hana mà mua kẹo thì phải thuê xe chở, Carol lựa đò chơi chắc tới chiều còn Karry mà mua đồ ăn thì không thể đoán được, không chừng không có tiền trả bị bắt lại rồi cũng nên. Khoan đã, ở kia có cái gì khiến Lucy chú ý, thì ra là xác người. Ơ mà Lucy đau rồi, hóa ra cô nàng đã bay đến hiện trường vụ án và giải phẫu tử thi rồi bỏ đi không chút vết tích trước khi bác sĩ thực sự đến và thế là:
/63
|