Carol nhìn lại thành công của mình, hai tên kia được treo lên cành cây dốc ngược đầu xuống chỉ có cái tên giả làm nạn nhân bị bịt miệng lại vì hắn la ó không chịu được. Còn tên tóc trắng ( tên bị hiểu lầm ) vẫn vậy chả tỏ ra tí cảm xúc nào. Tên đạo tặc thật sự còn được Lucy ưu ái tặng thêm cho tấm bảng có dòng chữ : “Tên này là đạo tặc khét tiếng, biến thái, vô tình. Ai gặp được xin tự giải quyết”
Híc….gắn một tên thì tên còn lại cũng chẳng khác gì là chịu chung số phận cơ chứ, chị Lucy gian xảo quá. Cái tên tóc trắng nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ mà hình như tên này là một mĩ nam hiếm có. Mái tóc bạch kim, mềm mượt, thanh tao, ánh mắt lạnh màu hổ phách mê hoặc. Gương mặt thì chắc chắn là phải điển trai rồi, body…. chuẩn , quần áo thì sang trọng khỏi nói. Chốt lại đẹp toàn diện, Carol vội gọi ba cô bạn của mình lại
-Các cậu thấy tên kia đẹp quá mức không>
-Thật sự hắn quá đẹp, suýt nữa thì tớ bị hắn đánh bại rồi – Karry thêm vào.
-Nãy giờ tớ muốn khen mà không dám nói – Lucy thêm vào
-Dù không muốn nhưng công nhận - Hana thêm vào
Họ cứ xù xì thêm vào lại thêm vào mà đâu hay rằng tên tóc trắng mà họ đang bàn luận đang nở một nụ cười bí hiểm, tiếc là chẳng có ai nhìn thấy, bỗng nhiên một cơn gió vô tình thổi qua làm tung bay mái tóc dài mềm mượt của bốn cô nàng đáng yêu và cơn gió này cũng vô tình thổi tung tấm thảm che xác người chết và vô tình nữa là Hana vô tình nhìn thấy nhiều máu, ngay lập tức cô nàng tụt huyết áp lăn ra ngất ngay tại chỗ.
-Ôi không Hana – Carol hoảng hốt
-Trời ạ! Sao lúc nãy mình không kiếm cái gì đè nó lại - Lucy tự trách
-Làm sao bây giờ có nhiều máu quá – Karry nói
-Tạm thời chúng ta đừng ở đây nữa, không chừng sau khi tỉnh lại cậu ấy ngất thêm nữa thì toi – Lucy nhanh chóng giải quyết
-Vậy đi, ở đây cũng tạm ổn rồi, để tớ và Lucy dìu Hana cho . Cậu cần nghỉ thêm phải không Karry ? – Carol lên tiếng
-Ukm – Lucy và Karry cùng đồng thanh
Có điều chẳng ai ngờ là khi đi miếng ngọc bội trên người Hana bị rơi xuống . Đây liệu có biến cố gì ? Đi được vài bước thì đột nhiên Karry quay lại, khuôn mặt cô rất nghiêm túc như khi đánh nhau với người lạ vậy ( chị này đang tính làm gì đây ) Karry rút một con dao nhỏ ra nhanh chóng phi về phía tên tóc trắng kia kết quả là dây thừng treo hắn bị đứt một phần. Lám sao mà để anh đẹp zai chết sớm như vậy được chứ chỉ để cho anh chàng bị treo tí thôi mà. Sau đó Karry bỏ đi mặc cho miếng ngọc bơ vơ một mình , Karry vuwaqf đi xong thì anh chàng kia đã ngồi vắt vẻo trên cây , anh chàng này tự cởi trói trong chớp mắt và đang suy nghĩ vớ vẩn rồi tự cười thế thôi. Hạnh phúc đơn giản đó nhanh chóng bị ba tên soái ca cướp mất.
-Victor, cậu đi dâu mà lâu quá vậy? – Anh chàng tóc nâu hỏi
-À, không có gì – Victor ( cũng chính là anh chàng tóc trắng của chúng ta ) trả lời
-Này, không phải cậu bị treo trên cây đó chứ ? – Lần này là anh tóc đen
-Phải ha ! Trên cây còn một thằng nào nữa bị treo với một sợi dây cột sắp đứt mà cậu thì đang cầm một cuộn dây. Nếu bị treo như tên kia thì cậu có thể tự thoát ra được. Mà khoan……Victor bị treo trên cành cây…..- Anh tóc xanh nói liên mien.
Chợt ba anh chàng nhìn nhau im lặng, không phải họ đang suy nghĩ gì đâu mà họ đang cố nhịn cười đấy nhưng chẳng thể nào cố thêm được nữa, họ chỉ còn cách sống thật với bản thân. Thế là họ lăn ra cười như chết đi sống lại, cười như đây là lần cuối cùng họ được cười, phải nói là cười đến tối.
Híc….gắn một tên thì tên còn lại cũng chẳng khác gì là chịu chung số phận cơ chứ, chị Lucy gian xảo quá. Cái tên tóc trắng nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ mà hình như tên này là một mĩ nam hiếm có. Mái tóc bạch kim, mềm mượt, thanh tao, ánh mắt lạnh màu hổ phách mê hoặc. Gương mặt thì chắc chắn là phải điển trai rồi, body…. chuẩn , quần áo thì sang trọng khỏi nói. Chốt lại đẹp toàn diện, Carol vội gọi ba cô bạn của mình lại
-Các cậu thấy tên kia đẹp quá mức không>
-Thật sự hắn quá đẹp, suýt nữa thì tớ bị hắn đánh bại rồi – Karry thêm vào.
-Nãy giờ tớ muốn khen mà không dám nói – Lucy thêm vào
-Dù không muốn nhưng công nhận - Hana thêm vào
Họ cứ xù xì thêm vào lại thêm vào mà đâu hay rằng tên tóc trắng mà họ đang bàn luận đang nở một nụ cười bí hiểm, tiếc là chẳng có ai nhìn thấy, bỗng nhiên một cơn gió vô tình thổi qua làm tung bay mái tóc dài mềm mượt của bốn cô nàng đáng yêu và cơn gió này cũng vô tình thổi tung tấm thảm che xác người chết và vô tình nữa là Hana vô tình nhìn thấy nhiều máu, ngay lập tức cô nàng tụt huyết áp lăn ra ngất ngay tại chỗ.
-Ôi không Hana – Carol hoảng hốt
-Trời ạ! Sao lúc nãy mình không kiếm cái gì đè nó lại - Lucy tự trách
-Làm sao bây giờ có nhiều máu quá – Karry nói
-Tạm thời chúng ta đừng ở đây nữa, không chừng sau khi tỉnh lại cậu ấy ngất thêm nữa thì toi – Lucy nhanh chóng giải quyết
-Vậy đi, ở đây cũng tạm ổn rồi, để tớ và Lucy dìu Hana cho . Cậu cần nghỉ thêm phải không Karry ? – Carol lên tiếng
-Ukm – Lucy và Karry cùng đồng thanh
Có điều chẳng ai ngờ là khi đi miếng ngọc bội trên người Hana bị rơi xuống . Đây liệu có biến cố gì ? Đi được vài bước thì đột nhiên Karry quay lại, khuôn mặt cô rất nghiêm túc như khi đánh nhau với người lạ vậy ( chị này đang tính làm gì đây ) Karry rút một con dao nhỏ ra nhanh chóng phi về phía tên tóc trắng kia kết quả là dây thừng treo hắn bị đứt một phần. Lám sao mà để anh đẹp zai chết sớm như vậy được chứ chỉ để cho anh chàng bị treo tí thôi mà. Sau đó Karry bỏ đi mặc cho miếng ngọc bơ vơ một mình , Karry vuwaqf đi xong thì anh chàng kia đã ngồi vắt vẻo trên cây , anh chàng này tự cởi trói trong chớp mắt và đang suy nghĩ vớ vẩn rồi tự cười thế thôi. Hạnh phúc đơn giản đó nhanh chóng bị ba tên soái ca cướp mất.
-Victor, cậu đi dâu mà lâu quá vậy? – Anh chàng tóc nâu hỏi
-À, không có gì – Victor ( cũng chính là anh chàng tóc trắng của chúng ta ) trả lời
-Này, không phải cậu bị treo trên cây đó chứ ? – Lần này là anh tóc đen
-Phải ha ! Trên cây còn một thằng nào nữa bị treo với một sợi dây cột sắp đứt mà cậu thì đang cầm một cuộn dây. Nếu bị treo như tên kia thì cậu có thể tự thoát ra được. Mà khoan……Victor bị treo trên cành cây…..- Anh tóc xanh nói liên mien.
Chợt ba anh chàng nhìn nhau im lặng, không phải họ đang suy nghĩ gì đâu mà họ đang cố nhịn cười đấy nhưng chẳng thể nào cố thêm được nữa, họ chỉ còn cách sống thật với bản thân. Thế là họ lăn ra cười như chết đi sống lại, cười như đây là lần cuối cùng họ được cười, phải nói là cười đến tối.
/63
|