Sáng hôm sau, à không mặt trời đã lên thiên đỉnh ngày hôm sau:
- Karry ơi ! Dậy đi, đây là lần thứ 99 tớ gọi cậu rồi đấy. Cậu mệt lắm à? Hay là...hứa lèo?
- Trời ! Cậu gọi tớ 99 lần rồi sao? Thôi lỡ rồi cậu gọi thêm lần nữa cho chẵn luôn -_- tớ mệt quá cho tớ ngủ thêm chút xíu nữa đi.- Karry uể oải trong tiếng ngáp dài.
Lúc này Carol đã nghĩ ra một cách sáng suốt và hữu hiệu. Cô lập tức sử dụng cái thứ đặc biệt mà ít khi nào dùng tới vì sợ người khác xem mình là quái vật hơn nữa để làm thứ đó hơi tốn công sức.
- Karry à, cậu không dậy là tớ mang chỗ điểm tâm xuống hết đó. - Carol dịu dàng ( trong lời nói dịu dàng có sức mạnh vô hạn)
- Hả?...ơ...có mùi đồ ăn thơm quá ! Karry vội bật dậy khỏi chiếc giường ấm áp - Đâu, đồ ăn của tớ đâu?
Mặc kệ Karry đang trong tâm trạng thất vọng nặng nề, Carol dửng dưng đáp:
- Có cái gì đâu. Cậu mớ ngủ à? Dù sao cũng dậy rồi chúng ta nên đi thôi.
- Rõ ràng tớ đã cảm nhận được mùi thức ăn thơm lắm cơ mà? Không thể là mơ được.
- Đó là ảo giác do tớ tạo ra - Carol không hiểu tại sao cô lại nói ra bí mật của mình, chợt mỉm cười cay đắng- Tớ giống yêu quái lắm phải không?
- Ôi Chúa ơi ! Carol cậu thật là tuyệt, cậu làm cách nào vậy? Chỉ tớ với.
- Xin lỗi ! Từ trước tới giờ tớ đã vậy, tớ không biết phải chỉ cậu làm sao? - Carol hơi bất ngờ
- Tiếc quá - Karry thở dài thườn thượt - Nhưng thôi đi chơi nào.
- Khoan đã, tớ có chuyện muốn nói với cậu - Gương mặt Carol trở nên nghiêm túc - Tớ nghĩ tớ sẽ phải sớm tìm việc làm nhưng không nghĩ ra việc gì hợp với tớ.
- Đừng lo, tớ sẽ giải quyết chuyện đó. Tin tớ đi và bây giờ thì đi thôi - Karry tự tin nói
Một lát sau họ đã đến bìa rừng, trông Karry vẫn phơi phới nhưng Carol lại có vẻ bắt đầu đổ những giọt mồ hôi và thở dốc, Carol cất tiếng hỏi:
- Karry, ở khu rừng này có gì thú vị à?
- Tớ nghe nói ở đây có ma.
- Ma? Ma hả ? Ma đâu? ( làm giật cả mình -_- ) - Một cô gái không biết xuất hiện từ đâu ra nhìn tầm khoảng 16, 17 tuổi hỏi tới tấp.
Cô ta xuất hiện trong một khung cảnh hoành tráng lệ với ánh nắng chiều dịu dàng xuyên qua những tán lá rọi lên mái tóc dài phất phơ được cột cao nhưng chỉ có điều cô gái xinh xắn đó khoác trên người chiếc áo xử đạo rộng thùng thình theo kiểu phương đông. Nói chung là trông cô nàng thật ngộ nghĩnh.
- Khu rừng này có ma à? Thật không? Nó đâu? Lợi hại không? Có đáng sợ không?
- Chúng tớ không biết nên mới đi thám hiểm này- Karry đáp
- Không sao, chỉ cần một tia hy vọng tớ cũng sẽ thử. Cảm ơn hai cô nàng dễ thương nhé !
- Chẳng lẽ cậu không phải là con gái à? Nghe giọng điệu kì cục quá? Cứ như cậu là nam ấy- Carol thắc mắc
- Này nhé ! Tớ là con gái chính gốc đấy. Cậu có thấy tên khốn nào nom xinh gái như tớ không? Không có phải không? Đấy đấy, ai bảo tớ dễ thương quá làm chi .
- Lạc đề rồi bạn ơi ! - Carol khẽ nhắc.
- Ôi vậy hả? Hì hì thôi chào nhé!
- Cậu dám vào rừng một mình à? Cậu dũng cảm thật đấy ! - Karry nói
- Từ trước đến giờ tớ đã vậy rồi, có duyên gặp lại. Tạm biệt !!!!! - Cô nàng vẫy tay tạm biệt rồi rảo bước đi vào cánh rừng
Tối hôm đó Karry và Carol quyết định ngủ trong rừng để bắt ma.Trời sụp tối thì cả hai bắt đầu đi tìm thức ăn. Họ đang tìm xem có cơ may gặp được con thú nào không thì chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh từ xa vọng lại. Ngay lập tức cả hai chạy như bay về hướng có tiếng hét nhưng sao chạy hoài không tới, Carol dù mệt vẫn cố chạy theo Karry hét:
- Liệu bọn mình có chạy quá xa rồi không?
- Có lẽ là không đâu, mình cứ chạy nữa thử xem - Karry đáp tỉnh bơ, cô đâu hiểu được rằng không phải ai cũng có thể lực như cô.
- Karry ơi ! Dậy đi, đây là lần thứ 99 tớ gọi cậu rồi đấy. Cậu mệt lắm à? Hay là...hứa lèo?
- Trời ! Cậu gọi tớ 99 lần rồi sao? Thôi lỡ rồi cậu gọi thêm lần nữa cho chẵn luôn -_- tớ mệt quá cho tớ ngủ thêm chút xíu nữa đi.- Karry uể oải trong tiếng ngáp dài.
Lúc này Carol đã nghĩ ra một cách sáng suốt và hữu hiệu. Cô lập tức sử dụng cái thứ đặc biệt mà ít khi nào dùng tới vì sợ người khác xem mình là quái vật hơn nữa để làm thứ đó hơi tốn công sức.
- Karry à, cậu không dậy là tớ mang chỗ điểm tâm xuống hết đó. - Carol dịu dàng ( trong lời nói dịu dàng có sức mạnh vô hạn)
- Hả?...ơ...có mùi đồ ăn thơm quá ! Karry vội bật dậy khỏi chiếc giường ấm áp - Đâu, đồ ăn của tớ đâu?
Mặc kệ Karry đang trong tâm trạng thất vọng nặng nề, Carol dửng dưng đáp:
- Có cái gì đâu. Cậu mớ ngủ à? Dù sao cũng dậy rồi chúng ta nên đi thôi.
- Rõ ràng tớ đã cảm nhận được mùi thức ăn thơm lắm cơ mà? Không thể là mơ được.
- Đó là ảo giác do tớ tạo ra - Carol không hiểu tại sao cô lại nói ra bí mật của mình, chợt mỉm cười cay đắng- Tớ giống yêu quái lắm phải không?
- Ôi Chúa ơi ! Carol cậu thật là tuyệt, cậu làm cách nào vậy? Chỉ tớ với.
- Xin lỗi ! Từ trước tới giờ tớ đã vậy, tớ không biết phải chỉ cậu làm sao? - Carol hơi bất ngờ
- Tiếc quá - Karry thở dài thườn thượt - Nhưng thôi đi chơi nào.
- Khoan đã, tớ có chuyện muốn nói với cậu - Gương mặt Carol trở nên nghiêm túc - Tớ nghĩ tớ sẽ phải sớm tìm việc làm nhưng không nghĩ ra việc gì hợp với tớ.
- Đừng lo, tớ sẽ giải quyết chuyện đó. Tin tớ đi và bây giờ thì đi thôi - Karry tự tin nói
Một lát sau họ đã đến bìa rừng, trông Karry vẫn phơi phới nhưng Carol lại có vẻ bắt đầu đổ những giọt mồ hôi và thở dốc, Carol cất tiếng hỏi:
- Karry, ở khu rừng này có gì thú vị à?
- Tớ nghe nói ở đây có ma.
- Ma? Ma hả ? Ma đâu? ( làm giật cả mình -_- ) - Một cô gái không biết xuất hiện từ đâu ra nhìn tầm khoảng 16, 17 tuổi hỏi tới tấp.
Cô ta xuất hiện trong một khung cảnh hoành tráng lệ với ánh nắng chiều dịu dàng xuyên qua những tán lá rọi lên mái tóc dài phất phơ được cột cao nhưng chỉ có điều cô gái xinh xắn đó khoác trên người chiếc áo xử đạo rộng thùng thình theo kiểu phương đông. Nói chung là trông cô nàng thật ngộ nghĩnh.
- Khu rừng này có ma à? Thật không? Nó đâu? Lợi hại không? Có đáng sợ không?
- Chúng tớ không biết nên mới đi thám hiểm này- Karry đáp
- Không sao, chỉ cần một tia hy vọng tớ cũng sẽ thử. Cảm ơn hai cô nàng dễ thương nhé !
- Chẳng lẽ cậu không phải là con gái à? Nghe giọng điệu kì cục quá? Cứ như cậu là nam ấy- Carol thắc mắc
- Này nhé ! Tớ là con gái chính gốc đấy. Cậu có thấy tên khốn nào nom xinh gái như tớ không? Không có phải không? Đấy đấy, ai bảo tớ dễ thương quá làm chi .
- Lạc đề rồi bạn ơi ! - Carol khẽ nhắc.
- Ôi vậy hả? Hì hì thôi chào nhé!
- Cậu dám vào rừng một mình à? Cậu dũng cảm thật đấy ! - Karry nói
- Từ trước đến giờ tớ đã vậy rồi, có duyên gặp lại. Tạm biệt !!!!! - Cô nàng vẫy tay tạm biệt rồi rảo bước đi vào cánh rừng
Tối hôm đó Karry và Carol quyết định ngủ trong rừng để bắt ma.Trời sụp tối thì cả hai bắt đầu đi tìm thức ăn. Họ đang tìm xem có cơ may gặp được con thú nào không thì chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh từ xa vọng lại. Ngay lập tức cả hai chạy như bay về hướng có tiếng hét nhưng sao chạy hoài không tới, Carol dù mệt vẫn cố chạy theo Karry hét:
- Liệu bọn mình có chạy quá xa rồi không?
- Có lẽ là không đâu, mình cứ chạy nữa thử xem - Karry đáp tỉnh bơ, cô đâu hiểu được rằng không phải ai cũng có thể lực như cô.
/63
|