- Đến nơi rồi! Giờ đi khách sạn thuê phòng thôi. Lâm nói khi cả lũ đang dừng lại bàn bạc.
- Đi vội quá chưa đặt được phòng rồi. Huy nói với sự tiếc nuối
- Hình như tập đoàn nhà Thiên có kinh doanh khách sạn ở đây mà. Đúng không? Minh suy nghĩ nói
- Ừ. Thiên lên tiếng trả lời
- Thế thì đến đó đi, bây giờ đang là mùa hè có nhiều khách du lịch lắm, khó mà thuê được phòng tốt. Lâm nêu ý kiến
- Đi thôi! Linh nói
Tất cả đều lên xe và đi theo xe của Thiên, khoảng năm phút sau, bốn chiếc xe dừng lại trước một khách sạn năm sao rất hiện đại và đạt chuẩn quốc tế. Khách sạn có tổng cộng 20 tầng với đầy đủ những dịch vụ về nghỉ dưỡng, ẩm thực, giải trí,… đặc biệt thái độ phục vụ chuyên nghiệp được đưa lên hàng đầu.
Khi đang đi trên xe, Thiên đã gọi điện đặt phòng trước nên vừa đến nơi thì cả tám người đều được tiếp đón rất nồng hậu. Thấy tám người bước xuống xe thì ngay lập tức giám đốc quản lý khách sạn liền đi từ hai hàng nhân viên đang đứng xếp hàng tiếp đón đến nói:
- Chào cậu chủ! Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi cậu chọn đây làm nơi nghỉ ngơi. Tôi sẽ sắp xếp phòng theo yêu cầu của cậu.
- Cảm ơn. Dẫn bọn tôi lên phòng đi. Thiên nói khi thấy đã có rất nhiều người đang đứng xung quanh bàn tán. Do cả tám người đều là “ trai xinh gái đẹp ” và được sự tiếp đón của cả giám đốc quản lý cùng các nhân viên khách sạn một cách long trọng khiến cho những khách thuê xung quanh đều chú ý.
Bước ra từ thang máy tầng 19, ông giám đốc liền nói với Thiên sau khi nghe điện thoại báo cáo:
- Hiện tại khách sạn chỉ còn lại bốn phòng thượng hạng, tôi không thể sắp xếp theo yêu cầu của cậu được. Rất mong cậu thông cảm cho tôi!
Thấy cả lũ bọn hắn đều im lặng, khiến cho ông giám đốc tưởng rằng bọn hắn đang tức giận, khó chịu. Sợ đắc tội với con trai của chủ tịch tập đoàn hay cũng là người thừa kế tương lai nên ông ta ngay lập tức lên tiếng xin lỗi:
- Tôi sẽ sắp xếp lại ngay, xin cậu chủ và các cô cậu đợi tôi một chút.
- Không cần đâu, chúng tôi chỉ đang suy nghĩ xếp người cho phù hợp thôi. Ông không cần phải đuổi khách đi vì chúng tôi đâu, khách hàng là thượng đế mà. Lâm cười nói
- Cảm ơn đã hiểu cho tôi. Đây là thẻ khóa phòng từ 1 - 4, nếu không còn gì tôi xin phép đi làm việc tiếp. Nếu cần gì thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ ngay lập tức thực hiện.
Sau khi ông ta rời đi, Lâm lên tiếng chia phòng:
- Có bốn phòng thì hai người một phòng, Trang với Linh phòng 1, Hân với Nhi phòng 2, Huy với Minh phòng 3 còn hai bọn tôi thì phòng còn lại.
- OK. Cứ như vậy đi, giờ là 20h00, mọi người về phòng tắm rửa, thay quần áo, đến đúng 20h30 xuống tầng 3 ăn tối. Linh lên tiếng
Tất cả mọi người đều về phòng của mình, hành lý đã được nhân viên mang lên phòng trước nên mọi người rất nhanh chóng vào trong phòng. Việc cực nhọc nhất chuyến đi là bọn hắn phải lái xe đường dài, thời gian đi từ thành phố Hồ Chí Minh đến Nha Trang chính ra phải lâu hơn nhưng do bọn hắn lái những chiếc siêu xe hàng đầu về tốc độ cùng với tài năng lái xe của bản thân nên chỉ cần khoảng 6 tiếng là tới nơi. Còn bọn nó chỉ có việc ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi nên không hề có mệt mỏi lắm.
20h30, tại tầng 3 của khách sạn, tất cả tám người đã có mặt đầy đủ. Tất cả đều ăn mặc khá đơn giản với những bộ quần áo thường ngày nhưng vẫn thu hút những ánh mắt của mọi người xung quanh. Sự thu hút ấy không phải chỉ dựa vào nhan sắc, vẻ đẹp của tám người mà ở trên từng người bọn hắn và bọn nó luôn toát lên những thần thái cao quý, sang trọng mà không phải ai cũng có thể tập luyện, bắt chước theo được. Nó khiến cho những người xung quanh phải chú ý và dõi theo một cách không có phản xạ. Đó là những thần thái đã bẩm sinh từ nhỏ khi họ sống trong một môi trường hoàn toàn khác biệt, được rèn luyện vô cùng khắt khe về lễ giáo, cách hành xử.
Không để ý đến những sự chú ý xung quanh vì tất cả bọn hắn và bọn nó phải tập dần với điều này. Để trở thành một người thừa kế trong tương lai thì phải quen với những sự chú ý cũng như bàn tán của dư luận. Lúc này, tiếng nói của Huy vang lên khiến mọi thứ đều quay trở lại:
- Mọi người chọn món đi. Cậu thích ăn gì hả, Hân?
- Mình hả? Ăn gì cũng được mà. Hân đôi chút ngại ngùng nói
- Mày bị sao thế Huy? Hàng ngày, mày có thế bao giờ đâu? Minh ngồi cạnh ngạc nhiên nói
- Đúng rồi. Tao thấy dạo này mày cứ có gì đó lạ lạ. Có phải giấu bọn tao điều gì không? Lâm nhìn thằng bạn nghi vấn
- Tao có gì lạ đâu? Vẫn bình thường mà. Huy cười nói
- Cho tôi một Beefsteak Rare ( bít tết bên ngoài cháy xém nâu, 75% chính giữa còn đỏ tươi, còn rất nhiều nước nên thịt rất mềm ). Thiên bất chợt lên tiếng gọi món khiến mọi người dừng lại tranh luận. Huy nghe xong nhìn Thiên với một ánh mắt biết ơn vì đã giải thoát giúp cậu khỏi sự tra khảo của hai thằng bạn.
- Tôi cũng một phần tương tự. Trang gấp lại quyển menu nói. Thiên nghe xong liền quay sang nhìn Trang, có cảm giác có người nhìn mình, Trang cũng ngẩng đầu lên nhìn lại. Hai người trầm lặng nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong ánh mắt của hai người hiện lên sự khác biệt, trong mắt Trang nếu như hiện lên sự thắc mắc, khó hiểu thì Thiên lại lóe lên một nét cười nhưng rất nhanh đã bình thường lại. Lâm vẫn là người nhìn ra sự khác lạ và lên tiếng thắc mắc đầu tiên:
- Hai người sao vậy? Chỉ là gọi món giống nhau thôi mà!
Lời nói của Lâm đã kéo hai người quay lại thực tại, hai người đều quay đi chỗ khác.
- Mọi người gọi món đi. Huy thấy vậy liền lặp lại câu nói vừa nãy của mình
- Hôm nay ăn Beefsteak giống hai người này đi. Cho tôi một phần Medium Rare ( chính giữa còn 50% sống ) . Hân nói
- Tôi cũng vậy. Huy nhìn Hân cười nói
- Cho tôi một phần Rare nữa. Linh lên tiếng
- Không. Cho tôi hai phần Medium Well ( chính giữa chín hết chỉ còn một chút hồng ). Lâm ngăn cản nói
- Em không ăn như vậy mà. Linh càu nhàu với Lâm
- Ăn Medium Well là tốt nhất. Em ăn sống như vậy rất dễ đau bụng, bụng em rất yếu. Lâm lên tiếng khuyên ngăn
- Nhưng em thích ăn Rare mà! Linh năn nỉ nói
- Nghe lời anh, ăn chín một chút. Lâm không thay đổi quyết định, Linh thấy vậy liền thất vọng chịu thua.
- Còn hai vị là gì ạ? Nhân viên thấy Nhi và Minh vẫn ngồi yên không gọi món thì liền hỏi
- Tôi không ăn Beefsteak mà là một đĩa Spaghetti ( mỳ Ý ). Minh trả lời
- Tôi thì một đĩa Salad Nga có nhiều sốt. Nhi nói
-Vậy qúy khách muốn đồ uống gì ạ? Nhân viên phục vụ hỏi tiếp
- Một chai rượu vang đỏ của Bordeaux.
- Xin quý khách hãy đợi một chút. Chúng tôi sẽ nhanh chóng mang đến cho quý khách. Nhân viên phục vụ cúi người lễ phép nói
15 phút sau, những món ăn đã được mang đến, tám người đều yên lặng ăn đồ ăn của mình. Khi ăn gần xong, Huy là người lên tiếng đầu tiên:
- Tôi ăn xong rồi, tôi có việc xin phép đi trước.
- Mày đi đâu thế. Có việc gì nghiêm trọng à? Minh hỏi
- Không, chuyện riêng thôi! Huy cười tươi nói rồi liền bỏ đi
- Cái thằng này, không biết dạo này làm sao mà lạ quá! Có nên theo dõi nó không nhỉ? Minh nhìn bóng lưng Huy rời đi nói
- Kệ nó đi, ai mà chẳng có chuyện riêng. Lâm lên tiếng
Sau khi ăn tối xong, bảy người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Mọi người đều nhanh chóng đi về phòng của mình, chỉ còn ba người Lâm, Trang, Linh vì phòng đầu tiên là của Trang và Linh nên hai người dừng lại mở cửa, Lâm cũng dừng lại nói:
- Vào phòng cả hai đều nghỉ ngơi đi nhé!
- Không cần lo cho em, lo cho nó đi. Nói xong Trang mở cửa đi vào, Linh ngơ ngẩn nhìn con bạn:
- Tại anh đấy, nó cười vào mặt em cho xem. Linh giận dỗi nói
- Có gì đâu mà cười. Hai bọn mình yêu nhau mà! Nó mà cười anh sẽ mắng nó. Lâm xoa đầu dỗ dành Linh
- Thôi, không nói chuyện với anh nữa. Em vào trong đây. Ngủ ngon nhé! Hôn má chúc ngủ ngon, Linh liền đóng cửa lại. Lâm nở nụ cười hạnh phúc và quay người đi về phòng.
Tại một nơi khác, cụ thể hơn là trên một bãi biển vắng người, có một chàng trai đang bận rộn chuẩn bị, trang trí. Đó chính là Huy, cậu đang rất tập trung vào công việc của mình, trên môi là một nụ cười vô cùng rạng rỡ, tràn đầy vui vẻ. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, ngăn nắp mọi thứ, Huy liền lấy điện thoại ra nhắn một dòng tin: “ Ra bãi biển một chút, mình có chút việc nhờ cậu.” . Nụ cười vẫn hiện hữu trên môi của cậu, nắm chặt bàn tay lấy dũng khí, nói thầm với bản thân: “ Cố lên ”.
Tại thời gian Huy nhắn tin, một người con gái đã nhận được tin nhắn ấy. Sau khi đọc xong nội dung, cô rất ngạc nhiên và thắc mắc, mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ, một tiếng nói của một người con gái khác đã khiến cô giật mình:
- Hân, mày làm gì mà lâu thế? Nhanh lên chứ. Nhi đứng trước cửa phòng tắm nói, Hân đang vệ sinh cá nhân thì nhận được tin nhắn, cô mải suy nghĩ nên không để ý thời gian.
- Tao ra ngay. Cất điện thoại, Hân lau mặt và đi ra ngoài.
- Mày ngủ trước đi nhé! Tao đi có việc một chút. Cầm chiếc áo khoác mỏng, cô liền đi ra ngoài.
- Ơ này, đi đâu thế. Nhi gọi với theo nhưng cánh cửa đã khép lại.
Hân đi xuống bãi biển, ở đây rất vắng vẻ, do giờ đã khá muộn, chỉ còn một vài đôi tình nhân yêu nhau đang đi dạo ở bờ biển phía xa. Nhìn xung quanh, vẫn không thấy có ai, Hân liền lên tiếng hỏi:
- Huy, cậu đâu rồi?
Vẫn không thấy có ai lên tiếng, cô liền gọi tiếp nhưng vẫn không thấy ai cả. Đứng một lúc, thấy vẫn tĩnh lặng, cô liền quyết định quay người lại để trở về khách sạn thì một điều bất ngờ đã xuất hiện. Ở cách đó không xa, một người con trai đang đứng trong một vòng nến sáng được xếp thành hình trái tim, trên tay là một bó hoa hồng rất to. Cậu nhìn cô mỉm cười vui vẻ, đi từng bước tiến tới phía cô, đến cách cô một bước chân, cậu liền dừng lại. Trong Hân bây giờ tràn đầy sự ngạc nhiên lẫn với những bối rối, mơ hồ. Cô đứng yên lặng không nhúc nhíc nhìn chằm chằm vào người con trai đối diện. Người con trai đó không ai khác chính là Huy, người đã vất vả chuẩn bị những thứ đó và cũng là người hôm nay sẽ tỏ tình với chính cô. Nhìn Hân với ánh mắt trìu mến, Huy mỉm cười đứng thẳng nói một cách chân thành:
- Hân à, tuy rằng tớ và cậu mới chỉ quen nhau nhưng tớ đã thích cậu từ ngay những ánh nhìn đầu tiên. Qua gần một tháng học tập, đi chơi cũng như nói chuyện với nhau, tớ đã dần hiểu được con người cậu. Mặc dù không nhiều nhưng cũng không hề ít. Cậu là một cô gái tốt bụng, luôn biết nghĩ cho người khác, luôn thân thiện và rất đáng yêu. Một người con gái tốt như vậy rất khó để tìm thấy được nhưng tớ đã rất may mắn khi đã tìm được một người như vậy. Tớ rất mong rằng người con gái ấy sẽ cho tớ một cơ hội để có thể ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương và che chở cho cô ấy. Tớ không hề giỏi giang cái gì, tài năng đặc biệt cũng không có, tớ chỉ có mỗi một tấm lòng thủy chung cũng như tình yêu thương mà tớ có thể dành cho cậu. Cậu có đồng ý cho mình cơ hội đấy không?
Hân đứng bất động, trong đầu cô bây giờ là những khoảng trống, cô không thể suy nghĩ được gì cả. Đây là lần đầu tiên cô rơi vào cảm giác này, một thứ cảm giác vô cùng mờ ảo, nó rất chân thật mà cũng rất mịt mù. Những lời nói của Huy, những hành động mà cậu làm, Hân đều nghe thấy, đều nhìn thấy nhưng đầu óc cô như bị đóng băng lại, như bị một thứ vô hình nào đó trói chặt lại. Cô không thể suy nghĩ, hành động gì được mà chỉ biết đứng bất động để che dấu đi những cảm giác ấy. Đúng lúc này, Huy lại lên tiếng tiếp:
- Tớ biết cậu đang rất ngạc nhiên và rối loạn nhưng cậu hãy thật bình tĩnh lại, suy nghĩ đến những lời nói của mình và trả lời nó một cách chân thành nhất. Mặc dù câu trả lời là gì mình vẫn sẽ đón nhận.
Câu nói của Huy như là một đốm lửa, một sự giải thoát giúp cô thoát khỏi sự trói buộc của suy nghĩ. Cô đã tỉnh táo lại, bình tĩnh hơn và nghiêm túc suy nghĩ về những câu nói. Nhưng mãi vẫn im lặng, Huy vẫn đứng chờ câu trả lời, tâm trạng trong cậu cũng không khác cô là mấy. Đó là sự lo lắng, bồn chồn và tràn đầy sự mong đợi. Cậu đã đợi rất lâu cho một câu trả lời, nụ cười của cậu cũng dần không còn rạng rỡ như trước, nó đã dần mờ nhạt đi nhưng điều đó chỉ có cậu là cảm nhận được. Cuối cùng, nụ cười đã tắt hẳn trên môi mà thay vào đó là đôi mắt đầy nỗi buồn cùng tuyệt vọng. Chờ quá lâu để nhận được hồi đáp, Huy đã suy sụp về tinh thần, cậu đã quay bước rời đi với một sự tuyệt vọng. Con người ấy như nhuốm một màu tâm trạng, tràn đầy sự buồn đau và chán nản. Vào thời khắc cậu tuyệt vọng nhất, buồn đau nhất ấy thì một bàn tay đã kịp thời níu lại cho cậu một niềm vui.
- Tớ đã từ chối đâu mà cậu bỏ đi. Hân giữ lấy cánh tay của Huy và nói.
Câu nói ấy như một câu thần chú của một vị thần tiên đã khiến Huy nhanh chóng thay đổi. Từ những sự tuyệt vọng đến sự bất ngờ, ngạc nhiên và cuối cùng là niềm vui vô bờ. Sau khi nghe rõ lời nói hay cũng là câu trả lời của Hân, Huy liền tươi cười và quay lại ôm chầm lấy cô. Một giọt nước mắt vui sướng đã rơi xuống, đánh dấu cho một tình yêu tươi đẹp của hai người đã chính thức bắt đầu. Liệu rằng hai người họ sẽ hạnh phúc hay còn gặp phải những sóng gió, thử thách trong tình yêu?
* Lời tác giả: Do hôm chủ nhật máy tính của mình bị hỏng nên không thể ra chương mới đúng lịch được. Hôm nay mình đã cố gắng viết bù cho các bạn. Rất mong các bạn vẫn sẽ theo dõi và ủng hộ truyện của mình!
- Đi vội quá chưa đặt được phòng rồi. Huy nói với sự tiếc nuối
- Hình như tập đoàn nhà Thiên có kinh doanh khách sạn ở đây mà. Đúng không? Minh suy nghĩ nói
- Ừ. Thiên lên tiếng trả lời
- Thế thì đến đó đi, bây giờ đang là mùa hè có nhiều khách du lịch lắm, khó mà thuê được phòng tốt. Lâm nêu ý kiến
- Đi thôi! Linh nói
Tất cả đều lên xe và đi theo xe của Thiên, khoảng năm phút sau, bốn chiếc xe dừng lại trước một khách sạn năm sao rất hiện đại và đạt chuẩn quốc tế. Khách sạn có tổng cộng 20 tầng với đầy đủ những dịch vụ về nghỉ dưỡng, ẩm thực, giải trí,… đặc biệt thái độ phục vụ chuyên nghiệp được đưa lên hàng đầu.
Khi đang đi trên xe, Thiên đã gọi điện đặt phòng trước nên vừa đến nơi thì cả tám người đều được tiếp đón rất nồng hậu. Thấy tám người bước xuống xe thì ngay lập tức giám đốc quản lý khách sạn liền đi từ hai hàng nhân viên đang đứng xếp hàng tiếp đón đến nói:
- Chào cậu chủ! Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi cậu chọn đây làm nơi nghỉ ngơi. Tôi sẽ sắp xếp phòng theo yêu cầu của cậu.
- Cảm ơn. Dẫn bọn tôi lên phòng đi. Thiên nói khi thấy đã có rất nhiều người đang đứng xung quanh bàn tán. Do cả tám người đều là “ trai xinh gái đẹp ” và được sự tiếp đón của cả giám đốc quản lý cùng các nhân viên khách sạn một cách long trọng khiến cho những khách thuê xung quanh đều chú ý.
Bước ra từ thang máy tầng 19, ông giám đốc liền nói với Thiên sau khi nghe điện thoại báo cáo:
- Hiện tại khách sạn chỉ còn lại bốn phòng thượng hạng, tôi không thể sắp xếp theo yêu cầu của cậu được. Rất mong cậu thông cảm cho tôi!
Thấy cả lũ bọn hắn đều im lặng, khiến cho ông giám đốc tưởng rằng bọn hắn đang tức giận, khó chịu. Sợ đắc tội với con trai của chủ tịch tập đoàn hay cũng là người thừa kế tương lai nên ông ta ngay lập tức lên tiếng xin lỗi:
- Tôi sẽ sắp xếp lại ngay, xin cậu chủ và các cô cậu đợi tôi một chút.
- Không cần đâu, chúng tôi chỉ đang suy nghĩ xếp người cho phù hợp thôi. Ông không cần phải đuổi khách đi vì chúng tôi đâu, khách hàng là thượng đế mà. Lâm cười nói
- Cảm ơn đã hiểu cho tôi. Đây là thẻ khóa phòng từ 1 - 4, nếu không còn gì tôi xin phép đi làm việc tiếp. Nếu cần gì thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ ngay lập tức thực hiện.
Sau khi ông ta rời đi, Lâm lên tiếng chia phòng:
- Có bốn phòng thì hai người một phòng, Trang với Linh phòng 1, Hân với Nhi phòng 2, Huy với Minh phòng 3 còn hai bọn tôi thì phòng còn lại.
- OK. Cứ như vậy đi, giờ là 20h00, mọi người về phòng tắm rửa, thay quần áo, đến đúng 20h30 xuống tầng 3 ăn tối. Linh lên tiếng
Tất cả mọi người đều về phòng của mình, hành lý đã được nhân viên mang lên phòng trước nên mọi người rất nhanh chóng vào trong phòng. Việc cực nhọc nhất chuyến đi là bọn hắn phải lái xe đường dài, thời gian đi từ thành phố Hồ Chí Minh đến Nha Trang chính ra phải lâu hơn nhưng do bọn hắn lái những chiếc siêu xe hàng đầu về tốc độ cùng với tài năng lái xe của bản thân nên chỉ cần khoảng 6 tiếng là tới nơi. Còn bọn nó chỉ có việc ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi nên không hề có mệt mỏi lắm.
20h30, tại tầng 3 của khách sạn, tất cả tám người đã có mặt đầy đủ. Tất cả đều ăn mặc khá đơn giản với những bộ quần áo thường ngày nhưng vẫn thu hút những ánh mắt của mọi người xung quanh. Sự thu hút ấy không phải chỉ dựa vào nhan sắc, vẻ đẹp của tám người mà ở trên từng người bọn hắn và bọn nó luôn toát lên những thần thái cao quý, sang trọng mà không phải ai cũng có thể tập luyện, bắt chước theo được. Nó khiến cho những người xung quanh phải chú ý và dõi theo một cách không có phản xạ. Đó là những thần thái đã bẩm sinh từ nhỏ khi họ sống trong một môi trường hoàn toàn khác biệt, được rèn luyện vô cùng khắt khe về lễ giáo, cách hành xử.
Không để ý đến những sự chú ý xung quanh vì tất cả bọn hắn và bọn nó phải tập dần với điều này. Để trở thành một người thừa kế trong tương lai thì phải quen với những sự chú ý cũng như bàn tán của dư luận. Lúc này, tiếng nói của Huy vang lên khiến mọi thứ đều quay trở lại:
- Mọi người chọn món đi. Cậu thích ăn gì hả, Hân?
- Mình hả? Ăn gì cũng được mà. Hân đôi chút ngại ngùng nói
- Mày bị sao thế Huy? Hàng ngày, mày có thế bao giờ đâu? Minh ngồi cạnh ngạc nhiên nói
- Đúng rồi. Tao thấy dạo này mày cứ có gì đó lạ lạ. Có phải giấu bọn tao điều gì không? Lâm nhìn thằng bạn nghi vấn
- Tao có gì lạ đâu? Vẫn bình thường mà. Huy cười nói
- Cho tôi một Beefsteak Rare ( bít tết bên ngoài cháy xém nâu, 75% chính giữa còn đỏ tươi, còn rất nhiều nước nên thịt rất mềm ). Thiên bất chợt lên tiếng gọi món khiến mọi người dừng lại tranh luận. Huy nghe xong nhìn Thiên với một ánh mắt biết ơn vì đã giải thoát giúp cậu khỏi sự tra khảo của hai thằng bạn.
- Tôi cũng một phần tương tự. Trang gấp lại quyển menu nói. Thiên nghe xong liền quay sang nhìn Trang, có cảm giác có người nhìn mình, Trang cũng ngẩng đầu lên nhìn lại. Hai người trầm lặng nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong ánh mắt của hai người hiện lên sự khác biệt, trong mắt Trang nếu như hiện lên sự thắc mắc, khó hiểu thì Thiên lại lóe lên một nét cười nhưng rất nhanh đã bình thường lại. Lâm vẫn là người nhìn ra sự khác lạ và lên tiếng thắc mắc đầu tiên:
- Hai người sao vậy? Chỉ là gọi món giống nhau thôi mà!
Lời nói của Lâm đã kéo hai người quay lại thực tại, hai người đều quay đi chỗ khác.
- Mọi người gọi món đi. Huy thấy vậy liền lặp lại câu nói vừa nãy của mình
- Hôm nay ăn Beefsteak giống hai người này đi. Cho tôi một phần Medium Rare ( chính giữa còn 50% sống ) . Hân nói
- Tôi cũng vậy. Huy nhìn Hân cười nói
- Cho tôi một phần Rare nữa. Linh lên tiếng
- Không. Cho tôi hai phần Medium Well ( chính giữa chín hết chỉ còn một chút hồng ). Lâm ngăn cản nói
- Em không ăn như vậy mà. Linh càu nhàu với Lâm
- Ăn Medium Well là tốt nhất. Em ăn sống như vậy rất dễ đau bụng, bụng em rất yếu. Lâm lên tiếng khuyên ngăn
- Nhưng em thích ăn Rare mà! Linh năn nỉ nói
- Nghe lời anh, ăn chín một chút. Lâm không thay đổi quyết định, Linh thấy vậy liền thất vọng chịu thua.
- Còn hai vị là gì ạ? Nhân viên thấy Nhi và Minh vẫn ngồi yên không gọi món thì liền hỏi
- Tôi không ăn Beefsteak mà là một đĩa Spaghetti ( mỳ Ý ). Minh trả lời
- Tôi thì một đĩa Salad Nga có nhiều sốt. Nhi nói
-Vậy qúy khách muốn đồ uống gì ạ? Nhân viên phục vụ hỏi tiếp
- Một chai rượu vang đỏ của Bordeaux.
- Xin quý khách hãy đợi một chút. Chúng tôi sẽ nhanh chóng mang đến cho quý khách. Nhân viên phục vụ cúi người lễ phép nói
15 phút sau, những món ăn đã được mang đến, tám người đều yên lặng ăn đồ ăn của mình. Khi ăn gần xong, Huy là người lên tiếng đầu tiên:
- Tôi ăn xong rồi, tôi có việc xin phép đi trước.
- Mày đi đâu thế. Có việc gì nghiêm trọng à? Minh hỏi
- Không, chuyện riêng thôi! Huy cười tươi nói rồi liền bỏ đi
- Cái thằng này, không biết dạo này làm sao mà lạ quá! Có nên theo dõi nó không nhỉ? Minh nhìn bóng lưng Huy rời đi nói
- Kệ nó đi, ai mà chẳng có chuyện riêng. Lâm lên tiếng
Sau khi ăn tối xong, bảy người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Mọi người đều nhanh chóng đi về phòng của mình, chỉ còn ba người Lâm, Trang, Linh vì phòng đầu tiên là của Trang và Linh nên hai người dừng lại mở cửa, Lâm cũng dừng lại nói:
- Vào phòng cả hai đều nghỉ ngơi đi nhé!
- Không cần lo cho em, lo cho nó đi. Nói xong Trang mở cửa đi vào, Linh ngơ ngẩn nhìn con bạn:
- Tại anh đấy, nó cười vào mặt em cho xem. Linh giận dỗi nói
- Có gì đâu mà cười. Hai bọn mình yêu nhau mà! Nó mà cười anh sẽ mắng nó. Lâm xoa đầu dỗ dành Linh
- Thôi, không nói chuyện với anh nữa. Em vào trong đây. Ngủ ngon nhé! Hôn má chúc ngủ ngon, Linh liền đóng cửa lại. Lâm nở nụ cười hạnh phúc và quay người đi về phòng.
Tại một nơi khác, cụ thể hơn là trên một bãi biển vắng người, có một chàng trai đang bận rộn chuẩn bị, trang trí. Đó chính là Huy, cậu đang rất tập trung vào công việc của mình, trên môi là một nụ cười vô cùng rạng rỡ, tràn đầy vui vẻ. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, ngăn nắp mọi thứ, Huy liền lấy điện thoại ra nhắn một dòng tin: “ Ra bãi biển một chút, mình có chút việc nhờ cậu.” . Nụ cười vẫn hiện hữu trên môi của cậu, nắm chặt bàn tay lấy dũng khí, nói thầm với bản thân: “ Cố lên ”.
Tại thời gian Huy nhắn tin, một người con gái đã nhận được tin nhắn ấy. Sau khi đọc xong nội dung, cô rất ngạc nhiên và thắc mắc, mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ, một tiếng nói của một người con gái khác đã khiến cô giật mình:
- Hân, mày làm gì mà lâu thế? Nhanh lên chứ. Nhi đứng trước cửa phòng tắm nói, Hân đang vệ sinh cá nhân thì nhận được tin nhắn, cô mải suy nghĩ nên không để ý thời gian.
- Tao ra ngay. Cất điện thoại, Hân lau mặt và đi ra ngoài.
- Mày ngủ trước đi nhé! Tao đi có việc một chút. Cầm chiếc áo khoác mỏng, cô liền đi ra ngoài.
- Ơ này, đi đâu thế. Nhi gọi với theo nhưng cánh cửa đã khép lại.
Hân đi xuống bãi biển, ở đây rất vắng vẻ, do giờ đã khá muộn, chỉ còn một vài đôi tình nhân yêu nhau đang đi dạo ở bờ biển phía xa. Nhìn xung quanh, vẫn không thấy có ai, Hân liền lên tiếng hỏi:
- Huy, cậu đâu rồi?
Vẫn không thấy có ai lên tiếng, cô liền gọi tiếp nhưng vẫn không thấy ai cả. Đứng một lúc, thấy vẫn tĩnh lặng, cô liền quyết định quay người lại để trở về khách sạn thì một điều bất ngờ đã xuất hiện. Ở cách đó không xa, một người con trai đang đứng trong một vòng nến sáng được xếp thành hình trái tim, trên tay là một bó hoa hồng rất to. Cậu nhìn cô mỉm cười vui vẻ, đi từng bước tiến tới phía cô, đến cách cô một bước chân, cậu liền dừng lại. Trong Hân bây giờ tràn đầy sự ngạc nhiên lẫn với những bối rối, mơ hồ. Cô đứng yên lặng không nhúc nhíc nhìn chằm chằm vào người con trai đối diện. Người con trai đó không ai khác chính là Huy, người đã vất vả chuẩn bị những thứ đó và cũng là người hôm nay sẽ tỏ tình với chính cô. Nhìn Hân với ánh mắt trìu mến, Huy mỉm cười đứng thẳng nói một cách chân thành:
- Hân à, tuy rằng tớ và cậu mới chỉ quen nhau nhưng tớ đã thích cậu từ ngay những ánh nhìn đầu tiên. Qua gần một tháng học tập, đi chơi cũng như nói chuyện với nhau, tớ đã dần hiểu được con người cậu. Mặc dù không nhiều nhưng cũng không hề ít. Cậu là một cô gái tốt bụng, luôn biết nghĩ cho người khác, luôn thân thiện và rất đáng yêu. Một người con gái tốt như vậy rất khó để tìm thấy được nhưng tớ đã rất may mắn khi đã tìm được một người như vậy. Tớ rất mong rằng người con gái ấy sẽ cho tớ một cơ hội để có thể ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương và che chở cho cô ấy. Tớ không hề giỏi giang cái gì, tài năng đặc biệt cũng không có, tớ chỉ có mỗi một tấm lòng thủy chung cũng như tình yêu thương mà tớ có thể dành cho cậu. Cậu có đồng ý cho mình cơ hội đấy không?
Hân đứng bất động, trong đầu cô bây giờ là những khoảng trống, cô không thể suy nghĩ được gì cả. Đây là lần đầu tiên cô rơi vào cảm giác này, một thứ cảm giác vô cùng mờ ảo, nó rất chân thật mà cũng rất mịt mù. Những lời nói của Huy, những hành động mà cậu làm, Hân đều nghe thấy, đều nhìn thấy nhưng đầu óc cô như bị đóng băng lại, như bị một thứ vô hình nào đó trói chặt lại. Cô không thể suy nghĩ, hành động gì được mà chỉ biết đứng bất động để che dấu đi những cảm giác ấy. Đúng lúc này, Huy lại lên tiếng tiếp:
- Tớ biết cậu đang rất ngạc nhiên và rối loạn nhưng cậu hãy thật bình tĩnh lại, suy nghĩ đến những lời nói của mình và trả lời nó một cách chân thành nhất. Mặc dù câu trả lời là gì mình vẫn sẽ đón nhận.
Câu nói của Huy như là một đốm lửa, một sự giải thoát giúp cô thoát khỏi sự trói buộc của suy nghĩ. Cô đã tỉnh táo lại, bình tĩnh hơn và nghiêm túc suy nghĩ về những câu nói. Nhưng mãi vẫn im lặng, Huy vẫn đứng chờ câu trả lời, tâm trạng trong cậu cũng không khác cô là mấy. Đó là sự lo lắng, bồn chồn và tràn đầy sự mong đợi. Cậu đã đợi rất lâu cho một câu trả lời, nụ cười của cậu cũng dần không còn rạng rỡ như trước, nó đã dần mờ nhạt đi nhưng điều đó chỉ có cậu là cảm nhận được. Cuối cùng, nụ cười đã tắt hẳn trên môi mà thay vào đó là đôi mắt đầy nỗi buồn cùng tuyệt vọng. Chờ quá lâu để nhận được hồi đáp, Huy đã suy sụp về tinh thần, cậu đã quay bước rời đi với một sự tuyệt vọng. Con người ấy như nhuốm một màu tâm trạng, tràn đầy sự buồn đau và chán nản. Vào thời khắc cậu tuyệt vọng nhất, buồn đau nhất ấy thì một bàn tay đã kịp thời níu lại cho cậu một niềm vui.
- Tớ đã từ chối đâu mà cậu bỏ đi. Hân giữ lấy cánh tay của Huy và nói.
Câu nói ấy như một câu thần chú của một vị thần tiên đã khiến Huy nhanh chóng thay đổi. Từ những sự tuyệt vọng đến sự bất ngờ, ngạc nhiên và cuối cùng là niềm vui vô bờ. Sau khi nghe rõ lời nói hay cũng là câu trả lời của Hân, Huy liền tươi cười và quay lại ôm chầm lấy cô. Một giọt nước mắt vui sướng đã rơi xuống, đánh dấu cho một tình yêu tươi đẹp của hai người đã chính thức bắt đầu. Liệu rằng hai người họ sẽ hạnh phúc hay còn gặp phải những sóng gió, thử thách trong tình yêu?
* Lời tác giả: Do hôm chủ nhật máy tính của mình bị hỏng nên không thể ra chương mới đúng lịch được. Hôm nay mình đã cố gắng viết bù cho các bạn. Rất mong các bạn vẫn sẽ theo dõi và ủng hộ truyện của mình!
/38
|