EDIT: TỬ SA
Thật phúc đức, cũng coi như là một tấm ảnh bình thường, bốn người trong phòng đứng cùng nhau, nhưng là bối cảnh có điểm đâm chọt, WC của phòng, 囧.
Lạc Thủy quay đầu an ủi Tây Môn: “Tốt cho ngươi nha, miễn cho ngươi xem xong kinh hãn quá độ.”
Tây Môn Trái Chủ: “Lừa ai vậy, A Nam nói là một mỹ nữ.” Hắc hắc, dù sao ánh mắt của A Nam nói cho hắn là một mỹ nữ, thì nhất định là vậy.
Trái tim nhỏ bé của Lạc Thủy lại bắt đầu vận động bất quy tắc, chợt cao chợt thấp, rất kịch liệt.
Đại thần có thể nhận lầm người hay không? Phải biết Tiết Diễm Yến mới chính là mỹ nữ được công nhận.
Cái này là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất đại thần thật sự nhận lầm người, đối với nàng ôm huyễn tưởng không thực tế thì…, nghĩ nhiều rồi nghĩ nhiều rồi, nàng vỗ đầu, đại thần cũng có khả năng cảm thấy nàng là mỹ nữ lắm chứ. Độ cong khóe miệng của nàng bắt đầu không chịu khống chế mà dương lên, con mèo nhỏ trong lòng dương móng vuốt cào loạn vừa nãy giờ đã yên.
Trước khi Lạc Thủy không khống chế được, Nam Cửu Khanh đã nói qua chuyện khác: “Xem forum kìa.”
Đông Phong Phá: “Thịnh Thế lại lừa tiền rồi.”
Thịnh Thế là cái công ty kinh doanh game này.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ một bên ở phó bản một bên dạo forum? Lạc Thủy trong lòng mất thăng bằng, vì thế cũng đi dạo forum.
Vừa mở ra trang forum, mấy chữ phiêu hồng to lớn dị thường bắt mắt: HÃY XEM AI LÀ CHỦ NHÂN CHÌM NỔI CỦA GIANG HỒ NÀY.
Lạc Thủy mở bài, vội vã lướt qua một lần. Thiếu chút nữa bị dọa đến, cái game này vốn có hoạt động thi “Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ” đại loại thế đã rất đáng sợ rồi, giờ còn có cái gì mà thi “Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam”, “Giang Hồ Đệ Nhất Thoại Lao”, “Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử”, “Giang Hồ Đệ Nhất Giai Nhân”, “Giang Hồ Đệ Nhất Cao Thủ” vân vân.
Bất quá chỉ nhìn một cách đơn thuần thì phần thưởng thật đúng là hấp dẫn người khác, đệ nhất danh có thể nhận được đạo cụ hay vũ khí cực phẩm tương ứng với danh hiệu.
Bắc Viên Phẩn ồn ào: “Chúng ta đi tham gia cái Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam gì đó đi.”
Nam Cửu Khanh: “Ngươi tự mà đi!”
Tây Môn Trái Chủ: “A Nam không đi, ngươi có gì mà đi?”
Bắc Viên Phẩn nhất thời tức sùi bọt mép, mài đao soàn soạt, đáng tiếc trong phó bản không thể đánh nhau, đành phải lặng lẽ chạy đến sau lưng Nam Cửu Khanh cùng Tây Môn Trái Chủ phóng lãnh tiễn. Nhỏ giọng lẩm bẩm: Bạo hoa cúc ngươi bạo hoa cúc ngươi.
Tây Môn Trái Chủ: “Nhược Thủy MM ngươi đi tham gia Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ đi.”
Phải biết rằng hắn là lần đầu tiên nghe thấy hai chữ kia từ trong miệng A Nam.
Nam Cửu Khanh: “Không đi.”
Tây Môn Trái Chủ: “Nam địa chủ! Ngươi là MM?”
Nam Cửu Khanh: “IQ của ngươi đã thoái đóa đến nam nữ bất phân rồi?”
Tây Môn Trái Chủ: “Nam độc tài, Nam phong kiến!”
Nam Cửu Khanh khí định thần nhàn: “Quá khen.”
Sau đó Tây Môn Trái Chủ tiên phát chế nhân, muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề, kết quả quen thuộc lại là bị giải quyết.
Lạc Thủy không khỏi cảm khái im lặng là vàng.
Đông Phong Phá làm như không thấy: “Ta thấy cuộc thi Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử Giai Nhân còn có chút ý tứ.”
Lạc Thủy nhìn kỹ lại, xác thật cũng không tệ lắm.
Cuộc thi “Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử” và “Giang Hồ Đệ Nhất Giai Nhân” là cùng loại, có điểm giống như thông quan* game, người thông quan nhanh nhất sẽ đạt được danh hiệu này. Trong bài có nói đề mục này kết hợp nội dung bính đồ văn học, tri thức thuật toán, thiên văn mê cung, tính khiêu chiến cực phong phú.
*Thông quan: gần giống như vượt qua từng vòng, từng cửa vậy…
Đông Phong Phá: “Mọi người đều tham gia đi.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Được a, bất quá hai ngày nữa mới bắt đầu báo danh.”
Một đám người ầm ầm ỹ ỹ, đánh xong một phó bản.
Lạc Thủy nhận được tin của Nam Cửu Khanh hỏi nàng có nguyện ý đi làm nhiệm vụ tọa ky hay không.
Nàng tự nhiên là nguyện ý, chỉ là nàng không muốn vì game mà phung phí tiền, không muốn đi mua quá nhiều tài liệu như vậy.
Nam Cửu Khanh phảng phất biết được ý nghĩ của nàng mà nói: “A Tây kia còn có rất nhiều tài liệu dùng cho nhiệm vụ tọa ky, để không cũng vô dụng.”
Lạc Thủy biết hảo ý của hắn, chính là lui một vạn bước nói cho dù là của dư nhà người ta, cũng là dùng tiền mới mua được, nàng thật sự không thể mặt dày cầm không của người khác. Nếu cự tuyệt có quá không biết tốt xấu hay không?
Vì vậy.
Nàng cắn răng, từ trong cái tủ đầu giường lấy thẻ ra, mở web nạp tiền sung vào 200 ngân lượng.
Đánh vào trong khung đối thoại: “Ta có tài liệu.”
Nam Cửu Khanh dừng lại một chút, nha đầu ngốc này, thở dài: “Aizz, ngày mai onl chứ?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tối mai onl.”
Nam Cửu Khanh: Ta đây hy sinh một chút tướng sắc bồi mỹ nhân qua nhiệm vụ tọa ky.”
Ngụ ý chính là hắn muốn bồi nàng làm nhiệm vụ, nàng đương nhiên nguyện ý.
Nhược Thủy Tam Thiên: “O[∩_∩]O Đa tạ.”
Thật phúc đức, cũng coi như là một tấm ảnh bình thường, bốn người trong phòng đứng cùng nhau, nhưng là bối cảnh có điểm đâm chọt, WC của phòng, 囧.
Lạc Thủy quay đầu an ủi Tây Môn: “Tốt cho ngươi nha, miễn cho ngươi xem xong kinh hãn quá độ.”
Tây Môn Trái Chủ: “Lừa ai vậy, A Nam nói là một mỹ nữ.” Hắc hắc, dù sao ánh mắt của A Nam nói cho hắn là một mỹ nữ, thì nhất định là vậy.
Trái tim nhỏ bé của Lạc Thủy lại bắt đầu vận động bất quy tắc, chợt cao chợt thấp, rất kịch liệt.
Đại thần có thể nhận lầm người hay không? Phải biết Tiết Diễm Yến mới chính là mỹ nữ được công nhận.
Cái này là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất đại thần thật sự nhận lầm người, đối với nàng ôm huyễn tưởng không thực tế thì…, nghĩ nhiều rồi nghĩ nhiều rồi, nàng vỗ đầu, đại thần cũng có khả năng cảm thấy nàng là mỹ nữ lắm chứ. Độ cong khóe miệng của nàng bắt đầu không chịu khống chế mà dương lên, con mèo nhỏ trong lòng dương móng vuốt cào loạn vừa nãy giờ đã yên.
Trước khi Lạc Thủy không khống chế được, Nam Cửu Khanh đã nói qua chuyện khác: “Xem forum kìa.”
Đông Phong Phá: “Thịnh Thế lại lừa tiền rồi.”
Thịnh Thế là cái công ty kinh doanh game này.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ một bên ở phó bản một bên dạo forum? Lạc Thủy trong lòng mất thăng bằng, vì thế cũng đi dạo forum.
Vừa mở ra trang forum, mấy chữ phiêu hồng to lớn dị thường bắt mắt: HÃY XEM AI LÀ CHỦ NHÂN CHÌM NỔI CỦA GIANG HỒ NÀY.
Lạc Thủy mở bài, vội vã lướt qua một lần. Thiếu chút nữa bị dọa đến, cái game này vốn có hoạt động thi “Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ” đại loại thế đã rất đáng sợ rồi, giờ còn có cái gì mà thi “Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam”, “Giang Hồ Đệ Nhất Thoại Lao”, “Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử”, “Giang Hồ Đệ Nhất Giai Nhân”, “Giang Hồ Đệ Nhất Cao Thủ” vân vân.
Bất quá chỉ nhìn một cách đơn thuần thì phần thưởng thật đúng là hấp dẫn người khác, đệ nhất danh có thể nhận được đạo cụ hay vũ khí cực phẩm tương ứng với danh hiệu.
Bắc Viên Phẩn ồn ào: “Chúng ta đi tham gia cái Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam gì đó đi.”
Nam Cửu Khanh: “Ngươi tự mà đi!”
Tây Môn Trái Chủ: “A Nam không đi, ngươi có gì mà đi?”
Bắc Viên Phẩn nhất thời tức sùi bọt mép, mài đao soàn soạt, đáng tiếc trong phó bản không thể đánh nhau, đành phải lặng lẽ chạy đến sau lưng Nam Cửu Khanh cùng Tây Môn Trái Chủ phóng lãnh tiễn. Nhỏ giọng lẩm bẩm: Bạo hoa cúc ngươi bạo hoa cúc ngươi.
Tây Môn Trái Chủ: “Nhược Thủy MM ngươi đi tham gia Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ đi.”
Phải biết rằng hắn là lần đầu tiên nghe thấy hai chữ kia từ trong miệng A Nam.
Nam Cửu Khanh: “Không đi.”
Tây Môn Trái Chủ: “Nam địa chủ! Ngươi là MM?”
Nam Cửu Khanh: “IQ của ngươi đã thoái đóa đến nam nữ bất phân rồi?”
Tây Môn Trái Chủ: “Nam độc tài, Nam phong kiến!”
Nam Cửu Khanh khí định thần nhàn: “Quá khen.”
Sau đó Tây Môn Trái Chủ tiên phát chế nhân, muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề, kết quả quen thuộc lại là bị giải quyết.
Lạc Thủy không khỏi cảm khái im lặng là vàng.
Đông Phong Phá làm như không thấy: “Ta thấy cuộc thi Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử Giai Nhân còn có chút ý tứ.”
Lạc Thủy nhìn kỹ lại, xác thật cũng không tệ lắm.
Cuộc thi “Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử” và “Giang Hồ Đệ Nhất Giai Nhân” là cùng loại, có điểm giống như thông quan* game, người thông quan nhanh nhất sẽ đạt được danh hiệu này. Trong bài có nói đề mục này kết hợp nội dung bính đồ văn học, tri thức thuật toán, thiên văn mê cung, tính khiêu chiến cực phong phú.
*Thông quan: gần giống như vượt qua từng vòng, từng cửa vậy…
Đông Phong Phá: “Mọi người đều tham gia đi.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Được a, bất quá hai ngày nữa mới bắt đầu báo danh.”
Một đám người ầm ầm ỹ ỹ, đánh xong một phó bản.
Lạc Thủy nhận được tin của Nam Cửu Khanh hỏi nàng có nguyện ý đi làm nhiệm vụ tọa ky hay không.
Nàng tự nhiên là nguyện ý, chỉ là nàng không muốn vì game mà phung phí tiền, không muốn đi mua quá nhiều tài liệu như vậy.
Nam Cửu Khanh phảng phất biết được ý nghĩ của nàng mà nói: “A Tây kia còn có rất nhiều tài liệu dùng cho nhiệm vụ tọa ky, để không cũng vô dụng.”
Lạc Thủy biết hảo ý của hắn, chính là lui một vạn bước nói cho dù là của dư nhà người ta, cũng là dùng tiền mới mua được, nàng thật sự không thể mặt dày cầm không của người khác. Nếu cự tuyệt có quá không biết tốt xấu hay không?
Vì vậy.
Nàng cắn răng, từ trong cái tủ đầu giường lấy thẻ ra, mở web nạp tiền sung vào 200 ngân lượng.
Đánh vào trong khung đối thoại: “Ta có tài liệu.”
Nam Cửu Khanh dừng lại một chút, nha đầu ngốc này, thở dài: “Aizz, ngày mai onl chứ?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tối mai onl.”
Nam Cửu Khanh: Ta đây hy sinh một chút tướng sắc bồi mỹ nhân qua nhiệm vụ tọa ky.”
Ngụ ý chính là hắn muốn bồi nàng làm nhiệm vụ, nàng đương nhiên nguyện ý.
Nhược Thủy Tam Thiên: “O[∩_∩]O Đa tạ.”
/41
|