Đỗ Nhược không ngờ rằng Cảnh Minh không hề nói đùa, cậu muốn cô mời cơm thật. Cô không muốn đi riêng với cậu, sau giờ học liền túm lấy Lý Duy đi cùng làm phao cứu sinh, lại còn viện lý do mời cơm để cảm ơn cậu ta tham gia thi hùng biện cùng mình.
Cảnh Minh ở bên cạnh nhìn điệu bộ luýnh quýnh của cô cũng chẳng thèm phản ứng, tuy nhiên xui xẻo là Lý Duy không rảnh: Mình có hẹn với bạn học cấp Hai rồi. Còn trấn an thêm, Với lại chuyện này đâu đáng để cảm ơn, chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng.
Đỗ Nhược đành bó tay hết cách, chậm rì rì đi theo Cảnh Minh rời khỏi tòa nhà giảng dạy, ra bên ngoài trường. Họ đi khá xa nhau, khoảng cách đủ cho hai ba người cùng đi song song, không ai chủ động nói chuyện với ai trước.
Tháng Năm, mùa hè miền Bắc đã lặng lẽ kéo đến, hàng cây tử đằng trồng trước dãy nhà thấp ven đường cũng bắt đầu ra hoa. Đỗ Nhược ngẩng đầu ngắm hàng cây cối xanh mướt vắt ngang vòm trời, ánh tà dương đang ngã về Tây, những áng mây ánh lên màu nắng rất đẹp.
Cô mãi ngắm trời xanh mây trắng, băng qua ngã tư thì bỗng có một chiếc xe đạp lao đến, còn chưa kịp phản ứng thì Cảnh Minh đã lôi phắt cô về phía mình. Đỗ Nhược lảo đảo, tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
Xin lỗi nhé! Người đi xe đạp chỉ khách sáo để lại một câu rồi lao vút đi như cơn gió.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe Cảnh Minh đã nổi cáu: Mắt cô mọc trên đỉnh đầu hả, vừa đi vừa nhìn trời!
Cô bị cậu dọa sợ, ấp úng chỉ lên trên: Tôi ngắm... hoàng hôn.
Cảnh Minh nhất thời có cảm giác như vừa đấm vào bông vải, lặng thinh ngẩng đầu lên nhìn ngọn cây. Đúng là mây tía giăng khắp trời.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng vùng ra khỏi tay cậu, đứng nhích ra một khoảng. Khi nãy suýt va vào người cậu, tim cô đập kịch liệt. Trong nháy mắt đó, cô có chút cảm kích vì cậu đã ra tay cứu mình. Nhưng khi cô hít sâu vào, ngẩng đầu nhìn ngọn cây dưới bầu trời ráng chiều, bỗng dưng lại nhớ đêm cuối thu năm ngoái cô đã cho cậu xem chiếc lá phong xinh đẹp kia. Lòng bất chợt như bị kim châm đau nhói khó chịu.
Cô chợt hoảng hốt phát giác, hóa ra đã qua hơn nửa năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, bản thân cô đã thay đổi rất nhiều, từ trong ra ngoài, không còn yếu đuối và tuềnh toàng như xưa nữa.
Cô và cậu yên lặng bước đi với vẻ mặt lạnh tanh, như là hai người xa lạ vô tình đi cạnh nhau. Suốt quãng đường Cảnh Minh đều im hơi lặng tiếng, Đỗ Nhược cũng không hé môi, tình cảnh lúng túng thế này còn ăn cơm gì nữa chứ?
Nhưng thực tế Cảnh Minh chẳng thấy có gì ngượng ngùng cả, con người cậu xưa nay luôn xem mình là trung tâm của vũ trụ, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng vẫn vô cùng tự nhiên. Có điều trong lòng hơi khó hiểu, còn nguyên do vì sao thì cậu cũng không rõ.
Đến ngã rẽ cô vô thức đi chếch lên trước, cậu lơ đãng liếc sang. Tóc cô đã dài quá vai, kẹp một chiếc kẹp màu trắng bên huyệt thái dương, mặc áo khoác ngắn màu vàng nhạt, kết hợp với quần jeans và boot ngắn.
Dáng vẻ không còn dè dặt khúm núm như trước, bước chân thoăn thoắt nhẹ tênh. Dường như cô đã quên mất chuyện xảy ra khi nãy, lúc bước đi lại ngẩng đầu nhìn trời, giống như trên kia có cảnh đẹp ngàn năm một thuở vậy; thi thoảng còn nhoẻn môi để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má nữa chứ.
Cậu ngước mắt nhìn theo, thấy hoa mùa hạ đã nở rộ đầu cành, bầu trời xán lạn ánh hoàng hôn.
Ồ... Chẳng có gì đặc sắc cả!
Trên nhành cây có hai con chim sẻ cứ mổ qua mổ lại, ríu ra rít rít trông rất vui. Đỗ Nhược không kiềm được lẳng lặng mỉm cười rồi cúi đầu vuốt tóc, trong lúc vô tình nhìn sang hướng cậu, trùng hợp ánh mắt cậu cũng đang nhìn về phía cô. Cô thoáng giật mình lập tức quay đi, không dám quay đầu lại nữa.
...
Ra khỏi trường, Đỗ Nhược chọn một tiệm ăn Quảng Đông, đã từng đến ăn với mấy bạn cùng phòng hôm liên hoan. Quán gọn gàng sạch sẽ, trang trí bắt mắt, giá cả không đắt nhưng cũng không hề rẻ, là nơi thích hợp để mời khách dùng cơm.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tiêu pha tốn kém, nên không ngần ngại đưa thực đơn cho Cảnh Minh: Cậu gọi đi.
Cậu lật thực đơn, hỏi vu vơ: Gọi gì cũng được hả?
Ừ, cứ gọi thoải mái.
Rau cải xào tôm.
Hự, Đỗ Nhược nhớ món đó khá đắt, những 128 tệ.
Bồ câu quay.
Ặc, 98 tệ. Hay lắm, mấy món bữa đi với bạn cùng phòng chê đắt không gọi đã bị cậu gọi cả.
Cần tây xào bách hợp.
À, món này rẻ một chút, 38 tệ.
Canh gà nấu nấm tùng nhung.
Một bát nhỏ xíu những 58 tệ đấy trời ạ!
Hai bát ạ? Nhân viên phục vụ hỏi.
Cảnh Minh: Anh nghĩ mấy bát?
Đỗ Nhược cắn môi, muốn nói tôi không ăn nhưng vẫn cố dằn xuống.
Tráng miệng là món bánh bao ca-dé và sâm mía lao.
Đỗ Nhược thầm nói trong bụng: Tắt thở rồi!
Cảnh Minh vừa tiếp tục lật thực đơn vừa lén ngước mắt lên nhìn cô. Thấy ánh mắt cô dại ra, vẻ mặt ủ ê, cậu không nhịn được nhướng mày, đóng bộp thực đơn lại.
Đỗ Nhược thoáng chốc lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy: Gọi xong rồi hả?
Cô muốn gọi thêm gì à? Cậu hỏi đểu.
Không. Cô cố mở to mắt, bất giác khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ nhẹ, Hay là... Ăn trước đi, lát nữa không đủ lại gọi thêm?
Được.
Nhân viên phục vụ đọc xác nhận lại một lượt các món đã gọi.
Cơ mặt Đỗ Nhược thoáng giật nhẹ, cậu toàn chọn mấy món đắt đỏ mà chẳng nhiều nhặng gì. Òa! Thôi, coi như ba tuần làm gia sư không công, tự khao mình một bữa thỏa thuê. Với lại, cô cũng thèm tôm xào, bồ câu quay và canh gà nấu nấm lâu rồi, nhất định là ngon lắm đây.
Nghĩ như thế trong lòng liền thư thái hơn.
Trong lúc chờ lên món, hai người ngồi đối mặt với nhau nhưng vẫn không nói lời nào, giống như đang thi xem ai lên tiếng trước thì người đó thua vậy. Đỗ Nhược không hề trao đổi ánh mắt hay hó hé gì với cậu, chỉ bấu tay vào mép bàn. Không khí như thể đóng băng, cô cũng không thoải mái chút nào.
Cảnh Minh ngồi một hồi thấy quá vô vị, nhưng vẫn khắc chế nhẫn nhịn, lấy khăn giấy lau tay, sợ không sạch lại đứng dậy đi rửa tay.
Cô không hỏi tiếng nào, cũng không hề ngẩng đầu lên.
Cảnh Minh rửa tay xong, đi vòng ra quầy lễ tân tính tiền trước, còn gọi thêm cho cô một phần chè Dương chi cam lộ. Khi trở về bàn thấy cô vẫn trong trạng thái sa sút ủ rủ như sắp chết đến nơi, cậu nhìn mãi mà phát bực, cáu tiết lên, cất lời chế giễu: Cô không phải làm ra vẻ miễn cưỡng này, tôi cũng không muốn đi ăn với cô đâu.
Đỗ Nhược nghẹn lời. Không muốn còn đi theo tôi đến đây làm gì, rảnh rỗi sinh nông nỗi hả! Cô bấu chặt mép bàn, lẩm bẩm phản bác: Tôi đâu có ép cậu.
Đầu mày cậu nhíu chặt: Nếu không phải ngày nào mẹ tôi cũng gọi làm phiền, tôi có tâm tư để ý đến cô hay sao?
Lần này Đỗ Nhược ngẩng phắt đầu lên: Dì ấy...
Cảnh Minh xem như đã tỏ tường, mẹ của cậu chính là tấm lệnh bài hữu ích, bèn sụ mặt nhăn nhó: Mẹ tôi ngày nào cũng hỏi thăm dạo này cô thế nào, làm sao mà tôi biết cô thế nào cơ chứ?
Trái với giọng điệu cáu kỉnh của cậu, tâm trạng Đỗ Nhược có phần thoải mái hơn: Nếu dì hỏi nữa thì cậu cứ bảo tôi rất tốt là được.
Tôi nói tốt có ích à? Mẹ tôi vẫn cho rằng tôi nói có lệ với bà thôi. Nói cứ như cậu đang chịu ấm ức lắm vậy.
Đỗ Nhược im thin thít. Bất kể thế nào, là cô đã gây thêm phiền phức cho cuộc sống của cậu, dù trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn nói với cậu: Xin lỗi nha.
Sắc mặt Cảnh Minh dịu đi một chút, tựa vào lưng ghế, đặt tay lên bàn, ngón tay gõ nhịp: Gần đây thế nào?
Đỗ Nhược hoài nghi.
Cậu nhăn mày: Không phải tôi hỏi.
Cô cho rằng là dì Minh Y hỏi liền gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: Tốt lắm, rất vui.
Vẻ mặt cậu không hề thay đổi, hỏi theo thông lệ: Học hành ra sao?
Cũng rất tốt.
Cuộc sống thì sao?
Tốt cả.
Có thiếu tiền tiêu không?
Cô lắc đầu: Không có.
Thiếu thì cứ nói với tôi.
Cô tức tốc nhìn vào mắt cậu, mặt ửng đỏ: Thật sự không thiếu.
Ừ. Nửa giây sau, cậu sửa tư thế ngồi, hắng giọng, Bồ bịch gì chưa?
Đỗ Nhược trở nên đề phòng.
Cảnh Minh lập tức nổi giận: Đã nói là không phải tôi hỏi rồi.
Tạm thời chưa.
Cảnh Minh hơi khựng lại: Tạm thời là sao?
Có người theo đuổi tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ. Cô lại cúi đầu, tay bấu chặt vào bàn, vành tai đỏ ửng.
Là ai?
Cô ngẩng phắt lên: Ngay cả chuyện này mà dì cũng hỏi á?
Cảnh Minh cầm lấy cốc nước, uống một hớp, ra vẻ khuyên lơn: Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng mải lo yêu đương làm chểnh mảng chuyện học hành thôi.
Đỗ Nhược cảm thấy lời này xuất phát từ cậu quả thật quái gở hết sức. Cô chậm rãi đáp: Ơ, tôi luôn đứng nhất lớp đấy.
Cảnh Minh không nói nữa, nhìn chằm chằm bàn kế bên chốc lát, lảng sang chuyện khác: Bây giờ cô giữ vị trí gì trong phòng thí nghiệm của Dịch Khôn?
Hả? Cô nghĩ ngợi, cũng không rõ lắm, Chắc là trợ lý, làm việc lặt vặt thôi.
Có được chia hoa hồng không?
Cô lắc đầu.
Nhưng cô tham gia chế tạo Astro Boy cơ mà.
Ồ. Cô gật đầu.
Ngoại trừ việc đó ra, cô chủ yếu làm những việc gì?
Sửa chửa lại một vài bộ cảm biến bị hư hỏng gì đó... Chính là đồ đạc trong dự án họ làm hỏng, tôi giúp sửa lại ấy.
Cảnh Minh im lặng giây lát mới hỏi tiếp: Người Orbit có nói với cô là sẽ chia cho cô cổ phần không?
Đỗ Nhược khá bất ngờ: Tôi đến tham khảo học thêm, người ta không tính tiền học phí là đã mừng lắm rồi.
Cảnh Minh há hốc, quả thật bó tay với cô nàng này.Cô thật quá ngây thơ, với năng lực hiện tại của cô đã dư sức tham gia vào nghiên cứu dự án cốt lõi, thậm chí là yêu cầu được chia phần rồi ấy chứ.
Cậu chế giễu: Cô đừng gọi là Đỗ Nhược Xuân nữa, đổi tên là Đỗ Nhược Xuẩn đi.
Đỗ Nhược vẫn ù ù cạc cạc.
Cậu bỗng thấy phiền muộn, lười nói nhảm với cô, đi thẳng vào vấn đề: Cô qua bên tôi đi, tôi chia cổ phần cho cô.
Cô giật mình thảng thốt, không biết suy nghĩ đến điều gì. Rủ mắt yên lặng vài giây, cuối cùng mới thốt ra hai chữ Không cần , không biết là do không để ý đến điều kiện cậu đề ra hay là không ưa con người cậu nữa.
Cảnh Minh khẽ cắn môi. Cô đã thành công đồ sát cuộc đối thoại được xem là dài kỷ lục cho đến thời điểm hiện tại giữa họ, mà cậu cũng không phải kiểu người đi khuyên nhủ người khác, thế là dứt khoát im miệng. Còn cô thì cũng không còn gì để nói.
Trong quán ăn tiếng người nói chuyện ồn ào, hai người lại bắt đầu mạnh ai làm việc nấy, như thể đang xem đối phương như người vô hình. Một người ngồi thu lu trên ghế lướt điện thoại, một người cúi gằm mặt nghịch đũa.
Phục vụ trong quán thì chậm chạp, chưa chịu lên món.
Một lát sau, Cảnh Minh lại bắt chuyện: Đề tài hùng biện là gì?
Cậu đột ngột cất tiếng làm cô giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Sao bọn họ không thể nào bình tĩnh thoải mái nói chuyện với nhau được nhỉ, ngoại trừ những lúc cậu chuyển lời giúp dì Minh Y.
Đầu óc cô từ từ xoay chuyển, lát sau mới đáp: Nghèo khó hay giàu có sẽ dễ sản sinh tội ác hơn.
Hả?
Không phải cậu hỏi đề tài hùng biện sao? Là đề này. Cô tiếp tục nắm chặt cạnh bàn, quyết không nhìn vào cậu.
Nghèo khó hay giàu có sẽ dễ sản sinh tội ác hơn. Cậu lặp lại lần nữa, hiển nhiên thấy đề tài này rất nực cười.
Cô nghe được giọng điệu cười cợt trong câu nói của cậu, lòng không thoải mái cho lắm: Có vấn đề gì sao?
Biện chứng hay phản biện?
Phản biện. Cô bấu chặt mép bàn, lí nhí bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý, Giàu có dễ dàng gây nên tội ác hơn.
Rút trúng thăm xem biện hay phản à?
Tự chọn.
Hừ. Cậu ngồi ườn trên ghế, cười khẩy khinh thường.
Sao nữa đây? Cô ngẩng đầu.
Không sao cả. Cậu nhún vai cầm cốc nước lên uống, không nói gì nhưng chân mày lại nhướng cao, vẻ mặt cười nhạt.
Lại là cái vẻ khinh khỉnh hợm hĩnh này.
Cậu có ý kiến gì?
Cô tự kỷ quá rồi. Cảnh Minh bỏ cốc nước xuống, cười nhạo không chút khách sáo, Tự thu mình trong thế giới riêng, sống bằng niềm tin tự huyễn hoặc à?
Mặt Đỗ Nhược nóng bừng, như bị người ta tóm phải đuôi. Nhìnthấy dáng vẻ chảnh chọe của cậu là thần kinh cô như bị kích thích, hệt như chú mèo xù lông, vận dụng mọi giác quan và chất xám để sắp xếp ngôn từ, chuẩn bị phản pháo lại, nhưng chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên, phút chốc lại cảm thấy chẳng có hơi sức đâu mà đi đôi co với cậu.
Thế là cô lại trở nên bình thản nhún vai, ỉu xìu đáp: Ừ, cậu nói sao thì là vậy.
Cảnh Minh lại nghẹn họng, lại giở điệu bộ quái quỷ này nữa. Lần này đừng nói là bông vải, đến không khí còn đấm không trúng nữa là, suýt nữa thì cậu nghẹn uất mà chết. Đúng là đầu óc cậu bị chập mạch mới đi ăn bữa cơm này. Giận đến no rồi còn ăn cái quái gì nữa.
Cảnh Minh ở bên cạnh nhìn điệu bộ luýnh quýnh của cô cũng chẳng thèm phản ứng, tuy nhiên xui xẻo là Lý Duy không rảnh: Mình có hẹn với bạn học cấp Hai rồi. Còn trấn an thêm, Với lại chuyện này đâu đáng để cảm ơn, chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng.
Đỗ Nhược đành bó tay hết cách, chậm rì rì đi theo Cảnh Minh rời khỏi tòa nhà giảng dạy, ra bên ngoài trường. Họ đi khá xa nhau, khoảng cách đủ cho hai ba người cùng đi song song, không ai chủ động nói chuyện với ai trước.
Tháng Năm, mùa hè miền Bắc đã lặng lẽ kéo đến, hàng cây tử đằng trồng trước dãy nhà thấp ven đường cũng bắt đầu ra hoa. Đỗ Nhược ngẩng đầu ngắm hàng cây cối xanh mướt vắt ngang vòm trời, ánh tà dương đang ngã về Tây, những áng mây ánh lên màu nắng rất đẹp.
Cô mãi ngắm trời xanh mây trắng, băng qua ngã tư thì bỗng có một chiếc xe đạp lao đến, còn chưa kịp phản ứng thì Cảnh Minh đã lôi phắt cô về phía mình. Đỗ Nhược lảo đảo, tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
Xin lỗi nhé! Người đi xe đạp chỉ khách sáo để lại một câu rồi lao vút đi như cơn gió.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe Cảnh Minh đã nổi cáu: Mắt cô mọc trên đỉnh đầu hả, vừa đi vừa nhìn trời!
Cô bị cậu dọa sợ, ấp úng chỉ lên trên: Tôi ngắm... hoàng hôn.
Cảnh Minh nhất thời có cảm giác như vừa đấm vào bông vải, lặng thinh ngẩng đầu lên nhìn ngọn cây. Đúng là mây tía giăng khắp trời.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng vùng ra khỏi tay cậu, đứng nhích ra một khoảng. Khi nãy suýt va vào người cậu, tim cô đập kịch liệt. Trong nháy mắt đó, cô có chút cảm kích vì cậu đã ra tay cứu mình. Nhưng khi cô hít sâu vào, ngẩng đầu nhìn ngọn cây dưới bầu trời ráng chiều, bỗng dưng lại nhớ đêm cuối thu năm ngoái cô đã cho cậu xem chiếc lá phong xinh đẹp kia. Lòng bất chợt như bị kim châm đau nhói khó chịu.
Cô chợt hoảng hốt phát giác, hóa ra đã qua hơn nửa năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, bản thân cô đã thay đổi rất nhiều, từ trong ra ngoài, không còn yếu đuối và tuềnh toàng như xưa nữa.
Cô và cậu yên lặng bước đi với vẻ mặt lạnh tanh, như là hai người xa lạ vô tình đi cạnh nhau. Suốt quãng đường Cảnh Minh đều im hơi lặng tiếng, Đỗ Nhược cũng không hé môi, tình cảnh lúng túng thế này còn ăn cơm gì nữa chứ?
Nhưng thực tế Cảnh Minh chẳng thấy có gì ngượng ngùng cả, con người cậu xưa nay luôn xem mình là trung tâm của vũ trụ, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng vẫn vô cùng tự nhiên. Có điều trong lòng hơi khó hiểu, còn nguyên do vì sao thì cậu cũng không rõ.
Đến ngã rẽ cô vô thức đi chếch lên trước, cậu lơ đãng liếc sang. Tóc cô đã dài quá vai, kẹp một chiếc kẹp màu trắng bên huyệt thái dương, mặc áo khoác ngắn màu vàng nhạt, kết hợp với quần jeans và boot ngắn.
Dáng vẻ không còn dè dặt khúm núm như trước, bước chân thoăn thoắt nhẹ tênh. Dường như cô đã quên mất chuyện xảy ra khi nãy, lúc bước đi lại ngẩng đầu nhìn trời, giống như trên kia có cảnh đẹp ngàn năm một thuở vậy; thi thoảng còn nhoẻn môi để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má nữa chứ.
Cậu ngước mắt nhìn theo, thấy hoa mùa hạ đã nở rộ đầu cành, bầu trời xán lạn ánh hoàng hôn.
Ồ... Chẳng có gì đặc sắc cả!
Trên nhành cây có hai con chim sẻ cứ mổ qua mổ lại, ríu ra rít rít trông rất vui. Đỗ Nhược không kiềm được lẳng lặng mỉm cười rồi cúi đầu vuốt tóc, trong lúc vô tình nhìn sang hướng cậu, trùng hợp ánh mắt cậu cũng đang nhìn về phía cô. Cô thoáng giật mình lập tức quay đi, không dám quay đầu lại nữa.
...
Ra khỏi trường, Đỗ Nhược chọn một tiệm ăn Quảng Đông, đã từng đến ăn với mấy bạn cùng phòng hôm liên hoan. Quán gọn gàng sạch sẽ, trang trí bắt mắt, giá cả không đắt nhưng cũng không hề rẻ, là nơi thích hợp để mời khách dùng cơm.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tiêu pha tốn kém, nên không ngần ngại đưa thực đơn cho Cảnh Minh: Cậu gọi đi.
Cậu lật thực đơn, hỏi vu vơ: Gọi gì cũng được hả?
Ừ, cứ gọi thoải mái.
Rau cải xào tôm.
Hự, Đỗ Nhược nhớ món đó khá đắt, những 128 tệ.
Bồ câu quay.
Ặc, 98 tệ. Hay lắm, mấy món bữa đi với bạn cùng phòng chê đắt không gọi đã bị cậu gọi cả.
Cần tây xào bách hợp.
À, món này rẻ một chút, 38 tệ.
Canh gà nấu nấm tùng nhung.
Một bát nhỏ xíu những 58 tệ đấy trời ạ!
Hai bát ạ? Nhân viên phục vụ hỏi.
Cảnh Minh: Anh nghĩ mấy bát?
Đỗ Nhược cắn môi, muốn nói tôi không ăn nhưng vẫn cố dằn xuống.
Tráng miệng là món bánh bao ca-dé và sâm mía lao.
Đỗ Nhược thầm nói trong bụng: Tắt thở rồi!
Cảnh Minh vừa tiếp tục lật thực đơn vừa lén ngước mắt lên nhìn cô. Thấy ánh mắt cô dại ra, vẻ mặt ủ ê, cậu không nhịn được nhướng mày, đóng bộp thực đơn lại.
Đỗ Nhược thoáng chốc lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy: Gọi xong rồi hả?
Cô muốn gọi thêm gì à? Cậu hỏi đểu.
Không. Cô cố mở to mắt, bất giác khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ nhẹ, Hay là... Ăn trước đi, lát nữa không đủ lại gọi thêm?
Được.
Nhân viên phục vụ đọc xác nhận lại một lượt các món đã gọi.
Cơ mặt Đỗ Nhược thoáng giật nhẹ, cậu toàn chọn mấy món đắt đỏ mà chẳng nhiều nhặng gì. Òa! Thôi, coi như ba tuần làm gia sư không công, tự khao mình một bữa thỏa thuê. Với lại, cô cũng thèm tôm xào, bồ câu quay và canh gà nấu nấm lâu rồi, nhất định là ngon lắm đây.
Nghĩ như thế trong lòng liền thư thái hơn.
Trong lúc chờ lên món, hai người ngồi đối mặt với nhau nhưng vẫn không nói lời nào, giống như đang thi xem ai lên tiếng trước thì người đó thua vậy. Đỗ Nhược không hề trao đổi ánh mắt hay hó hé gì với cậu, chỉ bấu tay vào mép bàn. Không khí như thể đóng băng, cô cũng không thoải mái chút nào.
Cảnh Minh ngồi một hồi thấy quá vô vị, nhưng vẫn khắc chế nhẫn nhịn, lấy khăn giấy lau tay, sợ không sạch lại đứng dậy đi rửa tay.
Cô không hỏi tiếng nào, cũng không hề ngẩng đầu lên.
Cảnh Minh rửa tay xong, đi vòng ra quầy lễ tân tính tiền trước, còn gọi thêm cho cô một phần chè Dương chi cam lộ. Khi trở về bàn thấy cô vẫn trong trạng thái sa sút ủ rủ như sắp chết đến nơi, cậu nhìn mãi mà phát bực, cáu tiết lên, cất lời chế giễu: Cô không phải làm ra vẻ miễn cưỡng này, tôi cũng không muốn đi ăn với cô đâu.
Đỗ Nhược nghẹn lời. Không muốn còn đi theo tôi đến đây làm gì, rảnh rỗi sinh nông nỗi hả! Cô bấu chặt mép bàn, lẩm bẩm phản bác: Tôi đâu có ép cậu.
Đầu mày cậu nhíu chặt: Nếu không phải ngày nào mẹ tôi cũng gọi làm phiền, tôi có tâm tư để ý đến cô hay sao?
Lần này Đỗ Nhược ngẩng phắt đầu lên: Dì ấy...
Cảnh Minh xem như đã tỏ tường, mẹ của cậu chính là tấm lệnh bài hữu ích, bèn sụ mặt nhăn nhó: Mẹ tôi ngày nào cũng hỏi thăm dạo này cô thế nào, làm sao mà tôi biết cô thế nào cơ chứ?
Trái với giọng điệu cáu kỉnh của cậu, tâm trạng Đỗ Nhược có phần thoải mái hơn: Nếu dì hỏi nữa thì cậu cứ bảo tôi rất tốt là được.
Tôi nói tốt có ích à? Mẹ tôi vẫn cho rằng tôi nói có lệ với bà thôi. Nói cứ như cậu đang chịu ấm ức lắm vậy.
Đỗ Nhược im thin thít. Bất kể thế nào, là cô đã gây thêm phiền phức cho cuộc sống của cậu, dù trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn nói với cậu: Xin lỗi nha.
Sắc mặt Cảnh Minh dịu đi một chút, tựa vào lưng ghế, đặt tay lên bàn, ngón tay gõ nhịp: Gần đây thế nào?
Đỗ Nhược hoài nghi.
Cậu nhăn mày: Không phải tôi hỏi.
Cô cho rằng là dì Minh Y hỏi liền gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: Tốt lắm, rất vui.
Vẻ mặt cậu không hề thay đổi, hỏi theo thông lệ: Học hành ra sao?
Cũng rất tốt.
Cuộc sống thì sao?
Tốt cả.
Có thiếu tiền tiêu không?
Cô lắc đầu: Không có.
Thiếu thì cứ nói với tôi.
Cô tức tốc nhìn vào mắt cậu, mặt ửng đỏ: Thật sự không thiếu.
Ừ. Nửa giây sau, cậu sửa tư thế ngồi, hắng giọng, Bồ bịch gì chưa?
Đỗ Nhược trở nên đề phòng.
Cảnh Minh lập tức nổi giận: Đã nói là không phải tôi hỏi rồi.
Tạm thời chưa.
Cảnh Minh hơi khựng lại: Tạm thời là sao?
Có người theo đuổi tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ. Cô lại cúi đầu, tay bấu chặt vào bàn, vành tai đỏ ửng.
Là ai?
Cô ngẩng phắt lên: Ngay cả chuyện này mà dì cũng hỏi á?
Cảnh Minh cầm lấy cốc nước, uống một hớp, ra vẻ khuyên lơn: Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng mải lo yêu đương làm chểnh mảng chuyện học hành thôi.
Đỗ Nhược cảm thấy lời này xuất phát từ cậu quả thật quái gở hết sức. Cô chậm rãi đáp: Ơ, tôi luôn đứng nhất lớp đấy.
Cảnh Minh không nói nữa, nhìn chằm chằm bàn kế bên chốc lát, lảng sang chuyện khác: Bây giờ cô giữ vị trí gì trong phòng thí nghiệm của Dịch Khôn?
Hả? Cô nghĩ ngợi, cũng không rõ lắm, Chắc là trợ lý, làm việc lặt vặt thôi.
Có được chia hoa hồng không?
Cô lắc đầu.
Nhưng cô tham gia chế tạo Astro Boy cơ mà.
Ồ. Cô gật đầu.
Ngoại trừ việc đó ra, cô chủ yếu làm những việc gì?
Sửa chửa lại một vài bộ cảm biến bị hư hỏng gì đó... Chính là đồ đạc trong dự án họ làm hỏng, tôi giúp sửa lại ấy.
Cảnh Minh im lặng giây lát mới hỏi tiếp: Người Orbit có nói với cô là sẽ chia cho cô cổ phần không?
Đỗ Nhược khá bất ngờ: Tôi đến tham khảo học thêm, người ta không tính tiền học phí là đã mừng lắm rồi.
Cảnh Minh há hốc, quả thật bó tay với cô nàng này.Cô thật quá ngây thơ, với năng lực hiện tại của cô đã dư sức tham gia vào nghiên cứu dự án cốt lõi, thậm chí là yêu cầu được chia phần rồi ấy chứ.
Cậu chế giễu: Cô đừng gọi là Đỗ Nhược Xuân nữa, đổi tên là Đỗ Nhược Xuẩn đi.
Đỗ Nhược vẫn ù ù cạc cạc.
Cậu bỗng thấy phiền muộn, lười nói nhảm với cô, đi thẳng vào vấn đề: Cô qua bên tôi đi, tôi chia cổ phần cho cô.
Cô giật mình thảng thốt, không biết suy nghĩ đến điều gì. Rủ mắt yên lặng vài giây, cuối cùng mới thốt ra hai chữ Không cần , không biết là do không để ý đến điều kiện cậu đề ra hay là không ưa con người cậu nữa.
Cảnh Minh khẽ cắn môi. Cô đã thành công đồ sát cuộc đối thoại được xem là dài kỷ lục cho đến thời điểm hiện tại giữa họ, mà cậu cũng không phải kiểu người đi khuyên nhủ người khác, thế là dứt khoát im miệng. Còn cô thì cũng không còn gì để nói.
Trong quán ăn tiếng người nói chuyện ồn ào, hai người lại bắt đầu mạnh ai làm việc nấy, như thể đang xem đối phương như người vô hình. Một người ngồi thu lu trên ghế lướt điện thoại, một người cúi gằm mặt nghịch đũa.
Phục vụ trong quán thì chậm chạp, chưa chịu lên món.
Một lát sau, Cảnh Minh lại bắt chuyện: Đề tài hùng biện là gì?
Cậu đột ngột cất tiếng làm cô giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Sao bọn họ không thể nào bình tĩnh thoải mái nói chuyện với nhau được nhỉ, ngoại trừ những lúc cậu chuyển lời giúp dì Minh Y.
Đầu óc cô từ từ xoay chuyển, lát sau mới đáp: Nghèo khó hay giàu có sẽ dễ sản sinh tội ác hơn.
Hả?
Không phải cậu hỏi đề tài hùng biện sao? Là đề này. Cô tiếp tục nắm chặt cạnh bàn, quyết không nhìn vào cậu.
Nghèo khó hay giàu có sẽ dễ sản sinh tội ác hơn. Cậu lặp lại lần nữa, hiển nhiên thấy đề tài này rất nực cười.
Cô nghe được giọng điệu cười cợt trong câu nói của cậu, lòng không thoải mái cho lắm: Có vấn đề gì sao?
Biện chứng hay phản biện?
Phản biện. Cô bấu chặt mép bàn, lí nhí bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý, Giàu có dễ dàng gây nên tội ác hơn.
Rút trúng thăm xem biện hay phản à?
Tự chọn.
Hừ. Cậu ngồi ườn trên ghế, cười khẩy khinh thường.
Sao nữa đây? Cô ngẩng đầu.
Không sao cả. Cậu nhún vai cầm cốc nước lên uống, không nói gì nhưng chân mày lại nhướng cao, vẻ mặt cười nhạt.
Lại là cái vẻ khinh khỉnh hợm hĩnh này.
Cậu có ý kiến gì?
Cô tự kỷ quá rồi. Cảnh Minh bỏ cốc nước xuống, cười nhạo không chút khách sáo, Tự thu mình trong thế giới riêng, sống bằng niềm tin tự huyễn hoặc à?
Mặt Đỗ Nhược nóng bừng, như bị người ta tóm phải đuôi. Nhìnthấy dáng vẻ chảnh chọe của cậu là thần kinh cô như bị kích thích, hệt như chú mèo xù lông, vận dụng mọi giác quan và chất xám để sắp xếp ngôn từ, chuẩn bị phản pháo lại, nhưng chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên, phút chốc lại cảm thấy chẳng có hơi sức đâu mà đi đôi co với cậu.
Thế là cô lại trở nên bình thản nhún vai, ỉu xìu đáp: Ừ, cậu nói sao thì là vậy.
Cảnh Minh lại nghẹn họng, lại giở điệu bộ quái quỷ này nữa. Lần này đừng nói là bông vải, đến không khí còn đấm không trúng nữa là, suýt nữa thì cậu nghẹn uất mà chết. Đúng là đầu óc cậu bị chập mạch mới đi ăn bữa cơm này. Giận đến no rồi còn ăn cái quái gì nữa.
/98
|