Sau cuộc thi hùng biện, các bạn học đã thay đổi triệt để cách nhìn về Đỗ Nhược. Cũng chính vào lúc này, mọi người bất chợt phát hiện, sự biến hóa của cô trong một năm qua có thể gọi là thay da đổi thịt, cứ như phiên bản trái ngược hoàn toàn so với cô gái dè dặt từng li từng tí lúc mới nhập học ban đầu.
Thế mà bản thân Đỗ Nhược lại khá điềm nhiên, chiến thắng cuộc thi hùng biện lần này khiến cô cảm thấy tự tin hơn. Mặt khác cô cũng hiểu rõ, khoảng thời gian học tập trong câu lạc bộ hùng biện chỉ có thể ứng phó với mấy cuộc thi nghiệp dư thôi. Nếu nói có tài ăn nói xuất sắc, thì căn bản chưa đủ trình. Sự học là vô biên, cứ từ từ mà học hỏi, huống chi ở lĩnh vực hùng biện, cô cũng không có dã tâm lớn. Dẫu sao thì tinh lực con người là có hạn.
Bây giờ, phần lớn thời gian cô vẫn dành cho thư viện và phòng thí nghiệm, vừa giúp mấy anh khóa trên sửa chửa và chế tạo các bộ cảm biến, vừa tiếp tục nghiên cứu bộ cảm biến IMU của mình.
Thời khóa biểu vẫn kín mít dày đặc, nhưng tâm thái đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thói quen ôn bài buổi sáng lại trỗi dậy lần nữa, còn bắt đầu chạy bộ trên sân thể dục vào chiều tối.
Buổi hoàng hôn hôm ấy, Đỗ Nhược chạy bộ ngang qua sân bóng rổ, nhìn qua lưới sắt thấy Lê Thanh Hòa đang chơi với bạn bè. Cô vốn không để ý lắm, song Lê Thanh Hòa lại nhìn thấy cô, bèn vẫy tay gọi cô sang. Cô chạy vòng vào sân bóng rổ, đứng ven sân xem cho đến khi anh đánh xong và cười vui vẻ bước đến gần.
Anh tìm em có việc gì không?
Là việc thi hùng biện đấy. Lê Thanh Hòa cười nói, Dù gì anh đã bỏ ra nhiều thời gian giúp đỡ các em như vậy, không có công cũng có cán. Vậy mà sau khi chiến thắng, em xuống sân khấu chỉ cảm ơn suông với anh thôi, thật không có thành ý gì cả.
Đỗ Nhược bật cười: Hóa ra là đến đòi công.
Đương nhiên rồi, anh cần gì khách sáo với em chứ. Lê Thanh Hòa vừa đánh bóng xong, đầu mướt mồ hôi, đưa tay lau vội đi.
Đỗ Nhược thấy thế liền lấy khăn giấy đưa cho anh: Được thôi, mời anh ăn cơm nhé. Anh muốn ăn gì? Món Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên hay lẩu?
Cảm ơn em. Anh nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi, Thôi, dù sao em cũng là đàn em của anh, anh sẽ nhẹ tay một chút, ăn ở căn tin đi, mời anh một bữa cơm niêu là được.
Đỗ Nhược ngạc nhiên nhướng mày: Bèo thế, tiết kiệm cho em à?
Sao đây, không muốn hả?
Muốn chứ, em ước còn không được nữa cơ. Cô cười đùa.
Lúc mới biết Lê Thanh Hòa, cô chỉ thấy người anh này đẹp trai, học giỏi, tốt tính, khoan dung và nhiệt tình giúp đỡ mọi người, là một đàn anh khóa trên hoàn mỹ về mọi mặt, xứng đáng là tấm gương cho mọi người noi theo nhưng vẫn có cảm giác xa cách. Sau này dần quen thân mới phát hiện ra mặt gần gũi của anh ấy. Trút bỏ ánh hào quang thì chỉ là một người đàn anh không hơn không kém, anh chính là một người khiêm tốn giản dị, bất kể trên phương diện ăn mặc hay tiêu pha, không bủn xỉn qua loa cũng tuyệt đối không phô trương sang chảnh. Không ăn mặc theo mốt như Cảnh Minh, nhưng vẫn mang dáng vẻ sinh viên gọn gàng, tinh khôi và ưa nhìn.
Chính vì như thế mà giữa họ không còn khách sáo hay giữ khoảng cách gì nữa, càng lúc càng thân thiết, còn hay nói đùa hoặc hẹn nhau ăn cơm cũng vô cùng thoải mái.
Okie, vậy thì cơm niêu thẳng tiến.
Cô thấy anh lau khăn giấy xong, trên cổ vẫn còn mồ hôi lại đưa thêm cho anh một tờ: Người anh dễ chảy mồ hôi sao? Giống em vậy.
Phải. Vận động một chút là ướt đẫm cả người. Lê Thanh Hòa vừa lau cổ vừa hỏi, Em thích Trần Dịch Tấn không?
Ồ, cũng thích. Sao thế?
Cuối tuần bên sân vận động Tổ Chim có buổi nhạc hội của anh ấy.
Nhạc hội?
Hai người đang trò chuyện thì bên cạnh vang lên giọng nói khó chịu: Tránh ra.
Đỗ Nhược giật mình, quay lại thấy Cảnh Minh. Cô đang đứng ở trụ bóng rổ, cản đường cậu lấy áo. Tuy mặt cậu không biểu cảm gì nhưng vẫn nhìn ra được tâm trạng không vui vẻ lắm. Dáng vẻ phiền não kia khiến cô căng thẳng, nhìn quanh quẩn, nhất thời không biết nên dịch sang bên nào để nhường lối cho cậu.
Cảnh Minh chờ đến mức bực bội, bước thẳng đến đưa tay lấy áo khoác của mình treo trên trụ bóng rổ. Đỗ Nhược hoảng hốt thấy cậu sáp vòa người mình, tim giật thót, lùi về sau né tránh theo bản năng, nhưng đụng phải trụ bóng rổ, không còn đường lui nào.
Cảnh Minh mặc kệ, đưa tay lấy đồ treo phía sau cô, mùi mồ hôi xen lẫn hơi nóng hừng hực trên người cậu phả vào mặt Đỗ Nhược. Cô sửng sốt co rút trong lòng cậu, ngước mắt nhìn mồ hôi ướt đẫm trượt từ huyệt thái dương đến cằm cậu, gần như sắp nhỏ lên trán mình. Cô thít chặt cổ họng, không dám nhúc nhích, vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác, thì lại thấy xương quai xanh mảnh khảnh của cậu gần ngay trước mắt.
Thế nhưng toàn bộ sự thể này chỉ xảy ra trong nháy mắt, cậu rút áo khoác của mình rồi quay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, hệt như một người dưng. Lúc này Đỗ Nhược mới thở phào nhìn theo bóng lưng dần xa của Cảnh Minh.
Hôm đó thi xong, cậu đã tức khắc mất dạng, sau đó cô nhắn tin cảm ơn cũng không thấy hồi âm. Đỗ Nhược không tìm cậu, dần dà cũng quên mất chuyện nhỏ nhặt ấy.
Mãi cho đến tận buổi tối mấy ngày sau, cô đang tự học ở thư viện thì thình lình nhận được điện thoại của Cảnh Minh.
Chuyện hiếm đây! Cô vội vã chạy ra hành lang: A lô?
Cô đang ở đâu? Vẫn là giọng khó ưa.
Thư viện, có gì không?
Ra đây, có cái này cho cô.
Đỗ Nhược đảo mắt: Cái gì thế?
Cô đến thì biết ngay thôi. Cậu ngập ngừng, Thôi, tôi đang ở gần đó, để tôi mang qua cho cô, cô xuống lầu trước đi.
Đừng! Cô khẽ hô.
Sao vậy?
Thư viện đông người lắm. Cô nhỏ giọng tị hiềm, Hay là đến phía sau tòa nhà hành chính đi.
Cô không hề muốn bị người ta bắt gặp đã tối rồi mà hai người còn hẹn gặp nhau. Bên kia im lặng hai giây rồi đột ngột cúp máy.Ặc... Ôi ông thần ơi, rốt cuộc là cậu đồng ý đến tòa nhà hành chính hay là chờ tôi ở cửa thư viện vậy? Thôi mặc kệ, cô đi xuống lầu, bước nhanh đến chỗ đã hẹn, chính là nơi năm ngoái cậu đưa máy tính cho cô.
Rời khỏi khu học tập, trên đường chẳng có một bóng người. Vừa chớm hè, lá trên cây còn chưa um tùm xanh tươi cho lắm, đèn đường soi qua nhánh cây khẳng khiu in bóng xuống mặt đất. Không khí đầu hè ấm áp, giống với hồi đầu thu, ban đêm vô cùng mát mẻ.
Đêm nay cũng có ánh trăng bàn bạc phủ lên con đường thẳng tắp bên cạnh tòa nhà hành chính. Nhưng cô không có tâm tư ngắm trăng, cứ kiễng chân lên xuống ngóng chờ trên bậc thềm. May mà chỉ lát sau Cảnh Minh đã đến, cậu mặc áo khoác jeans và quần dài túi hộp, quần áo vẫn thời thượng như thường lệ, chỉ có điều trên tay không cầm gì cả.
Cậu đi thẳng đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn che đi ánh đèn trên đỉnh đầu.
Cô hơi nghiêng người về phía sau, thắc mắc nhìn cậu: Không phải nói có gì đưa cho tôi sao?
Cậu chỉ cụp mắt nhìn cô rồi bình thản lấy một tờ giấy cứng trong túi quần đưa ra: Đây.
Đỗ Nhược nhận lấy xem, là vé đi xem đêm nhạc hội của Trần Dịch Tấn, hơn nữa còn là hàng đầu tiên của dãy VIP. Cô vui sướng chốc lát lại nghi ngờ nhìn cậu: Cậu... cho tôi... cái này á?
Cảnh Minh nhếch môi nói với vẻ dửng dưng: Người ta muốn nịnh nọt mẹ tôi nên tặng cho bà, bà bảo tôi đưa cho cô.
À, vậy sao, cảm ơn dì. Cô như trút được gánh nặng, cầm tấm vé mỉm cười, mắt lấp lánh như sao.
Ánh trăng rọi vào gương mặt hồng hào và lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má của cô. Cảnh Minh cứ cúi đầu nhìn mãi, rồi khe khẽ hừ một tiếng, quay sang nhìn bồn hoa, khóe môi vô thức cong cong.
Có điều Đỗ Nhược chỉ vui được giây lát, lông mày chợt chun lại. Vốn Lê Thanh Hòa hẹn cô đi xem đêm nhạc rồi, nhưng anh chưa từng đi xem nhạc hội bao giờ nên không biết vé đã được bán từ nửa năm trước, đến nước này chỉ có thể mua vé chợ đen. Thế nhưng nó bị hét giá kinh khủng khiếp, toàn lên đến mấy nghìn, họ vẫn là sinh viên làm sao mua nổi.
Lê Thanh Hòa rất thích Trần Dịch Tấn, quyết định chạy đến ngoài sân vận động nghe ké. Đỗ Nhược biết được thấy rất thú vị, nên ngỏ ý muốn đi cùng. Hai người đã hẹn nhau như vậy.
Không ngờ bây giờ lại đột ngột lòi ra một tấm vé VIP hàng đầu, khiến cô lâm vào tình cảnh khó xử. Cô đi xem một mình cho Lê Thanh Hòa leo cây ư? Không tốt đâu. Huống chi đây là vé của người khác tặng cho dì Minh Y, đắt lắm ấy.
Cô cười do dự, trả vé lại cho Cảnh Minh: Thôi, một mình tôi đi xem nhạc hội kỳ lắm. Chắc cậu cũng muốn đi xem, hay là cậu đi đi...
Ai nói một mình cô đi? Cảnh Minh ngắt lời, Mẹ tôi cho tôi hai tấm cơ.
Đỗ Nhược thảng thốt, hai người họ đi xem với nhau á? Cô nhanh chóng đưa ra lựa chọn, còn làm ra vẻ tiếc nuối: Eo ôi, tôi vừa nhớ ra hôm đó tôi có việc. Hay là cậu tặng cho người khác hoặc là dẫn Lý Duy đi chung. Với lại, vé đắt như vậy, bán sang tay cũng lời một khoản ấy. Tôi không đi đâu, cảm ơn dì... à, cũng cảm ơn cậu.
Cô đã từ chối cực kỳ uyển chuyển rồi nhưng mặt cậu vẫn biến sắc, cố nhẫn nhịn không bộc phát, cũng không nói câu nào.
Đỗ Nhược dựng đứng tóc gáy.
Nếu không có việc gì nữa tôi đi trước đây. Cô muốn chuồn nhanh, mới vừa đi được một hai bước thì cậu đã cau mày nắm lấy cánh tay cô, lôi phắt cô lại trước mặt mình.
Cô nhào thẳng đến trước mặt cậu, hoảng sợ: Cậu làm gì vậy?
Cô đứng yên cho tôi! Cảnh Minh ra lệnh.
Đỗ Nhược kinh hoàng không dám cử động, trợn trừng mắt nhìn cậu. Ánh mắt cậu lạnh lùng lướt nhìn cô từ đầu đến chân.
Hừ, cả người chẳng nhìn ra chỗ nào xinh đẹp cả! Cậu bực tức nhìn xong rồi im lặng quay người bỏ đi.
Đỗ Nhược đứng ngây như phỗng, vẻ mặt ngơ ngác. Khi nãy... đã xảy ra chuyện gì?
...
Hôm diễn ra nhạc hội, Cảnh Minh vẫn đi, cậu tốn nhiều tâm tư và tiền bạc mua vé, không đi xem thì bức bối lắm. Nhưng nhìn chiếc ghế trống bên cạnh thì... càng uất con-mẹ-nó ức hơn!
Không khí ở hiện trường ngun ngút, cậu chán chường ngồi trên ghế chẳng dấy nổi chút hứng thú nào, mặt vô cảm như sắp chết đến nơi. Xem đến giữa chừng, một cô gái xinh đẹp cách cậu một ghế, buông bảng đèn xuống, xoa bả vai mỏi nhừ, nũng nịu hỏi: Xin lỗi anh đẹp trai, chỗ trống này của anh hả?
Cậu chậm rãi liếc sang: Phải, thì sao?
Em đặt bảng đèn ở đây được không? Mỹ nữ mỉm cười, định dời tấm bảng từ đùi sang ghế trống.
Cầm lên. Cảnh Minh cự tuyệt.
Cô gái kia thoáng sững sờ, dường như không thể tin vào thái độ của cậu. Chắc chắn người đẹp như cô thường ngày chưa từng bị con trai từ chối bao giờ.
Cậu khinh thường liếc nhìn bảng đèn của cô ta: Nếu đụng vào ghế tôi, tôi sẽ đập nó đấy.
Cô gái trở mặt lườm cậu, tiếp tục ôm bảng đèn xem nhạc hội.
Cảnh Minh ngồi dưới ánh đèn muôn màu muôn sắc, mặt mày sa sầm, tâm trạng bực dọc tột độ. Rốt cuộc cậu không ngồi được nữa, cảm thấy âm thanh inh ỏi này sẽ khiến mình nổ tung mất, liền đứng dậy ra về.
Đến bãi lấy xe, chạy vòng ra đường cái, đến ngã tư thì gặp đèn đỏ. Cậu ngừng lại, gác khuỷu tay lên cửa kính, rồi bóp trán. Bên ngoài tiếng hát truyền đến từ sân vận động Tổ Chim, trầm bỗng giữa khoảng không trong màn đêm bao phủ.
Cậu vẫn mắt điếc tai ngơ, tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào đèn giao thông, chờ đèn xanh bật lên. Thình lình cậu lại vô tình quay đầu nhìn sang sân vận động đèn đuốc rực rỡ phía bên ngoài, trong tích tắc tim như bị ai đâm một dao.
Cậu nhìn thấy Đỗ Nhược, cô đang nhoài người bên rào chắn, nhìn về phía sân vận động, nghiêng đầu thưởng thức âm nhạc. Bên cạnh cô là Lê Thanh Hòa. Bàn tay nắm vô lăng của cậu siết chặt từng chút rồi dần dần buông ra.
Đèn giao thông nơi ngã tư đã chuyển, chiếc xe màu xanh ngọc lao đi như bay, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Thế mà bản thân Đỗ Nhược lại khá điềm nhiên, chiến thắng cuộc thi hùng biện lần này khiến cô cảm thấy tự tin hơn. Mặt khác cô cũng hiểu rõ, khoảng thời gian học tập trong câu lạc bộ hùng biện chỉ có thể ứng phó với mấy cuộc thi nghiệp dư thôi. Nếu nói có tài ăn nói xuất sắc, thì căn bản chưa đủ trình. Sự học là vô biên, cứ từ từ mà học hỏi, huống chi ở lĩnh vực hùng biện, cô cũng không có dã tâm lớn. Dẫu sao thì tinh lực con người là có hạn.
Bây giờ, phần lớn thời gian cô vẫn dành cho thư viện và phòng thí nghiệm, vừa giúp mấy anh khóa trên sửa chửa và chế tạo các bộ cảm biến, vừa tiếp tục nghiên cứu bộ cảm biến IMU của mình.
Thời khóa biểu vẫn kín mít dày đặc, nhưng tâm thái đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thói quen ôn bài buổi sáng lại trỗi dậy lần nữa, còn bắt đầu chạy bộ trên sân thể dục vào chiều tối.
Buổi hoàng hôn hôm ấy, Đỗ Nhược chạy bộ ngang qua sân bóng rổ, nhìn qua lưới sắt thấy Lê Thanh Hòa đang chơi với bạn bè. Cô vốn không để ý lắm, song Lê Thanh Hòa lại nhìn thấy cô, bèn vẫy tay gọi cô sang. Cô chạy vòng vào sân bóng rổ, đứng ven sân xem cho đến khi anh đánh xong và cười vui vẻ bước đến gần.
Anh tìm em có việc gì không?
Là việc thi hùng biện đấy. Lê Thanh Hòa cười nói, Dù gì anh đã bỏ ra nhiều thời gian giúp đỡ các em như vậy, không có công cũng có cán. Vậy mà sau khi chiến thắng, em xuống sân khấu chỉ cảm ơn suông với anh thôi, thật không có thành ý gì cả.
Đỗ Nhược bật cười: Hóa ra là đến đòi công.
Đương nhiên rồi, anh cần gì khách sáo với em chứ. Lê Thanh Hòa vừa đánh bóng xong, đầu mướt mồ hôi, đưa tay lau vội đi.
Đỗ Nhược thấy thế liền lấy khăn giấy đưa cho anh: Được thôi, mời anh ăn cơm nhé. Anh muốn ăn gì? Món Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên hay lẩu?
Cảm ơn em. Anh nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi, Thôi, dù sao em cũng là đàn em của anh, anh sẽ nhẹ tay một chút, ăn ở căn tin đi, mời anh một bữa cơm niêu là được.
Đỗ Nhược ngạc nhiên nhướng mày: Bèo thế, tiết kiệm cho em à?
Sao đây, không muốn hả?
Muốn chứ, em ước còn không được nữa cơ. Cô cười đùa.
Lúc mới biết Lê Thanh Hòa, cô chỉ thấy người anh này đẹp trai, học giỏi, tốt tính, khoan dung và nhiệt tình giúp đỡ mọi người, là một đàn anh khóa trên hoàn mỹ về mọi mặt, xứng đáng là tấm gương cho mọi người noi theo nhưng vẫn có cảm giác xa cách. Sau này dần quen thân mới phát hiện ra mặt gần gũi của anh ấy. Trút bỏ ánh hào quang thì chỉ là một người đàn anh không hơn không kém, anh chính là một người khiêm tốn giản dị, bất kể trên phương diện ăn mặc hay tiêu pha, không bủn xỉn qua loa cũng tuyệt đối không phô trương sang chảnh. Không ăn mặc theo mốt như Cảnh Minh, nhưng vẫn mang dáng vẻ sinh viên gọn gàng, tinh khôi và ưa nhìn.
Chính vì như thế mà giữa họ không còn khách sáo hay giữ khoảng cách gì nữa, càng lúc càng thân thiết, còn hay nói đùa hoặc hẹn nhau ăn cơm cũng vô cùng thoải mái.
Okie, vậy thì cơm niêu thẳng tiến.
Cô thấy anh lau khăn giấy xong, trên cổ vẫn còn mồ hôi lại đưa thêm cho anh một tờ: Người anh dễ chảy mồ hôi sao? Giống em vậy.
Phải. Vận động một chút là ướt đẫm cả người. Lê Thanh Hòa vừa lau cổ vừa hỏi, Em thích Trần Dịch Tấn không?
Ồ, cũng thích. Sao thế?
Cuối tuần bên sân vận động Tổ Chim có buổi nhạc hội của anh ấy.
Nhạc hội?
Hai người đang trò chuyện thì bên cạnh vang lên giọng nói khó chịu: Tránh ra.
Đỗ Nhược giật mình, quay lại thấy Cảnh Minh. Cô đang đứng ở trụ bóng rổ, cản đường cậu lấy áo. Tuy mặt cậu không biểu cảm gì nhưng vẫn nhìn ra được tâm trạng không vui vẻ lắm. Dáng vẻ phiền não kia khiến cô căng thẳng, nhìn quanh quẩn, nhất thời không biết nên dịch sang bên nào để nhường lối cho cậu.
Cảnh Minh chờ đến mức bực bội, bước thẳng đến đưa tay lấy áo khoác của mình treo trên trụ bóng rổ. Đỗ Nhược hoảng hốt thấy cậu sáp vòa người mình, tim giật thót, lùi về sau né tránh theo bản năng, nhưng đụng phải trụ bóng rổ, không còn đường lui nào.
Cảnh Minh mặc kệ, đưa tay lấy đồ treo phía sau cô, mùi mồ hôi xen lẫn hơi nóng hừng hực trên người cậu phả vào mặt Đỗ Nhược. Cô sửng sốt co rút trong lòng cậu, ngước mắt nhìn mồ hôi ướt đẫm trượt từ huyệt thái dương đến cằm cậu, gần như sắp nhỏ lên trán mình. Cô thít chặt cổ họng, không dám nhúc nhích, vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác, thì lại thấy xương quai xanh mảnh khảnh của cậu gần ngay trước mắt.
Thế nhưng toàn bộ sự thể này chỉ xảy ra trong nháy mắt, cậu rút áo khoác của mình rồi quay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, hệt như một người dưng. Lúc này Đỗ Nhược mới thở phào nhìn theo bóng lưng dần xa của Cảnh Minh.
Hôm đó thi xong, cậu đã tức khắc mất dạng, sau đó cô nhắn tin cảm ơn cũng không thấy hồi âm. Đỗ Nhược không tìm cậu, dần dà cũng quên mất chuyện nhỏ nhặt ấy.
Mãi cho đến tận buổi tối mấy ngày sau, cô đang tự học ở thư viện thì thình lình nhận được điện thoại của Cảnh Minh.
Chuyện hiếm đây! Cô vội vã chạy ra hành lang: A lô?
Cô đang ở đâu? Vẫn là giọng khó ưa.
Thư viện, có gì không?
Ra đây, có cái này cho cô.
Đỗ Nhược đảo mắt: Cái gì thế?
Cô đến thì biết ngay thôi. Cậu ngập ngừng, Thôi, tôi đang ở gần đó, để tôi mang qua cho cô, cô xuống lầu trước đi.
Đừng! Cô khẽ hô.
Sao vậy?
Thư viện đông người lắm. Cô nhỏ giọng tị hiềm, Hay là đến phía sau tòa nhà hành chính đi.
Cô không hề muốn bị người ta bắt gặp đã tối rồi mà hai người còn hẹn gặp nhau. Bên kia im lặng hai giây rồi đột ngột cúp máy.Ặc... Ôi ông thần ơi, rốt cuộc là cậu đồng ý đến tòa nhà hành chính hay là chờ tôi ở cửa thư viện vậy? Thôi mặc kệ, cô đi xuống lầu, bước nhanh đến chỗ đã hẹn, chính là nơi năm ngoái cậu đưa máy tính cho cô.
Rời khỏi khu học tập, trên đường chẳng có một bóng người. Vừa chớm hè, lá trên cây còn chưa um tùm xanh tươi cho lắm, đèn đường soi qua nhánh cây khẳng khiu in bóng xuống mặt đất. Không khí đầu hè ấm áp, giống với hồi đầu thu, ban đêm vô cùng mát mẻ.
Đêm nay cũng có ánh trăng bàn bạc phủ lên con đường thẳng tắp bên cạnh tòa nhà hành chính. Nhưng cô không có tâm tư ngắm trăng, cứ kiễng chân lên xuống ngóng chờ trên bậc thềm. May mà chỉ lát sau Cảnh Minh đã đến, cậu mặc áo khoác jeans và quần dài túi hộp, quần áo vẫn thời thượng như thường lệ, chỉ có điều trên tay không cầm gì cả.
Cậu đi thẳng đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn che đi ánh đèn trên đỉnh đầu.
Cô hơi nghiêng người về phía sau, thắc mắc nhìn cậu: Không phải nói có gì đưa cho tôi sao?
Cậu chỉ cụp mắt nhìn cô rồi bình thản lấy một tờ giấy cứng trong túi quần đưa ra: Đây.
Đỗ Nhược nhận lấy xem, là vé đi xem đêm nhạc hội của Trần Dịch Tấn, hơn nữa còn là hàng đầu tiên của dãy VIP. Cô vui sướng chốc lát lại nghi ngờ nhìn cậu: Cậu... cho tôi... cái này á?
Cảnh Minh nhếch môi nói với vẻ dửng dưng: Người ta muốn nịnh nọt mẹ tôi nên tặng cho bà, bà bảo tôi đưa cho cô.
À, vậy sao, cảm ơn dì. Cô như trút được gánh nặng, cầm tấm vé mỉm cười, mắt lấp lánh như sao.
Ánh trăng rọi vào gương mặt hồng hào và lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má của cô. Cảnh Minh cứ cúi đầu nhìn mãi, rồi khe khẽ hừ một tiếng, quay sang nhìn bồn hoa, khóe môi vô thức cong cong.
Có điều Đỗ Nhược chỉ vui được giây lát, lông mày chợt chun lại. Vốn Lê Thanh Hòa hẹn cô đi xem đêm nhạc rồi, nhưng anh chưa từng đi xem nhạc hội bao giờ nên không biết vé đã được bán từ nửa năm trước, đến nước này chỉ có thể mua vé chợ đen. Thế nhưng nó bị hét giá kinh khủng khiếp, toàn lên đến mấy nghìn, họ vẫn là sinh viên làm sao mua nổi.
Lê Thanh Hòa rất thích Trần Dịch Tấn, quyết định chạy đến ngoài sân vận động nghe ké. Đỗ Nhược biết được thấy rất thú vị, nên ngỏ ý muốn đi cùng. Hai người đã hẹn nhau như vậy.
Không ngờ bây giờ lại đột ngột lòi ra một tấm vé VIP hàng đầu, khiến cô lâm vào tình cảnh khó xử. Cô đi xem một mình cho Lê Thanh Hòa leo cây ư? Không tốt đâu. Huống chi đây là vé của người khác tặng cho dì Minh Y, đắt lắm ấy.
Cô cười do dự, trả vé lại cho Cảnh Minh: Thôi, một mình tôi đi xem nhạc hội kỳ lắm. Chắc cậu cũng muốn đi xem, hay là cậu đi đi...
Ai nói một mình cô đi? Cảnh Minh ngắt lời, Mẹ tôi cho tôi hai tấm cơ.
Đỗ Nhược thảng thốt, hai người họ đi xem với nhau á? Cô nhanh chóng đưa ra lựa chọn, còn làm ra vẻ tiếc nuối: Eo ôi, tôi vừa nhớ ra hôm đó tôi có việc. Hay là cậu tặng cho người khác hoặc là dẫn Lý Duy đi chung. Với lại, vé đắt như vậy, bán sang tay cũng lời một khoản ấy. Tôi không đi đâu, cảm ơn dì... à, cũng cảm ơn cậu.
Cô đã từ chối cực kỳ uyển chuyển rồi nhưng mặt cậu vẫn biến sắc, cố nhẫn nhịn không bộc phát, cũng không nói câu nào.
Đỗ Nhược dựng đứng tóc gáy.
Nếu không có việc gì nữa tôi đi trước đây. Cô muốn chuồn nhanh, mới vừa đi được một hai bước thì cậu đã cau mày nắm lấy cánh tay cô, lôi phắt cô lại trước mặt mình.
Cô nhào thẳng đến trước mặt cậu, hoảng sợ: Cậu làm gì vậy?
Cô đứng yên cho tôi! Cảnh Minh ra lệnh.
Đỗ Nhược kinh hoàng không dám cử động, trợn trừng mắt nhìn cậu. Ánh mắt cậu lạnh lùng lướt nhìn cô từ đầu đến chân.
Hừ, cả người chẳng nhìn ra chỗ nào xinh đẹp cả! Cậu bực tức nhìn xong rồi im lặng quay người bỏ đi.
Đỗ Nhược đứng ngây như phỗng, vẻ mặt ngơ ngác. Khi nãy... đã xảy ra chuyện gì?
...
Hôm diễn ra nhạc hội, Cảnh Minh vẫn đi, cậu tốn nhiều tâm tư và tiền bạc mua vé, không đi xem thì bức bối lắm. Nhưng nhìn chiếc ghế trống bên cạnh thì... càng uất con-mẹ-nó ức hơn!
Không khí ở hiện trường ngun ngút, cậu chán chường ngồi trên ghế chẳng dấy nổi chút hứng thú nào, mặt vô cảm như sắp chết đến nơi. Xem đến giữa chừng, một cô gái xinh đẹp cách cậu một ghế, buông bảng đèn xuống, xoa bả vai mỏi nhừ, nũng nịu hỏi: Xin lỗi anh đẹp trai, chỗ trống này của anh hả?
Cậu chậm rãi liếc sang: Phải, thì sao?
Em đặt bảng đèn ở đây được không? Mỹ nữ mỉm cười, định dời tấm bảng từ đùi sang ghế trống.
Cầm lên. Cảnh Minh cự tuyệt.
Cô gái kia thoáng sững sờ, dường như không thể tin vào thái độ của cậu. Chắc chắn người đẹp như cô thường ngày chưa từng bị con trai từ chối bao giờ.
Cậu khinh thường liếc nhìn bảng đèn của cô ta: Nếu đụng vào ghế tôi, tôi sẽ đập nó đấy.
Cô gái trở mặt lườm cậu, tiếp tục ôm bảng đèn xem nhạc hội.
Cảnh Minh ngồi dưới ánh đèn muôn màu muôn sắc, mặt mày sa sầm, tâm trạng bực dọc tột độ. Rốt cuộc cậu không ngồi được nữa, cảm thấy âm thanh inh ỏi này sẽ khiến mình nổ tung mất, liền đứng dậy ra về.
Đến bãi lấy xe, chạy vòng ra đường cái, đến ngã tư thì gặp đèn đỏ. Cậu ngừng lại, gác khuỷu tay lên cửa kính, rồi bóp trán. Bên ngoài tiếng hát truyền đến từ sân vận động Tổ Chim, trầm bỗng giữa khoảng không trong màn đêm bao phủ.
Cậu vẫn mắt điếc tai ngơ, tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào đèn giao thông, chờ đèn xanh bật lên. Thình lình cậu lại vô tình quay đầu nhìn sang sân vận động đèn đuốc rực rỡ phía bên ngoài, trong tích tắc tim như bị ai đâm một dao.
Cậu nhìn thấy Đỗ Nhược, cô đang nhoài người bên rào chắn, nhìn về phía sân vận động, nghiêng đầu thưởng thức âm nhạc. Bên cạnh cô là Lê Thanh Hòa. Bàn tay nắm vô lăng của cậu siết chặt từng chút rồi dần dần buông ra.
Đèn giao thông nơi ngã tư đã chuyển, chiếc xe màu xanh ngọc lao đi như bay, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
/98
|