Editor: Đụt, June
Nhị Thập nhắm mắt lại.
Nhị công tử chính là mâu thuẫn như vậy. Một bên thì ôn nhu xoa huyệt vị cho nàng, một bên thì lạnh lùng tuyên bố về kết cục của nàng. Nếu nàng nhất định sẽ phản bội hắn, hắn vì sao còn giữ nàng đến tận bây giờ?
Mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi kết, Nhị Thập cũng chưa từng nghĩ chính mình sẽ như ngọn cỏ chiều nào theo chiều nấy.
Giả sử, một ngày kia hắn tinh thần sa sút, chán nản, khuôn mặt phai tàn nhan sắc... Nàng mới nghĩ được một nửa đã ngừng lại. Nàng không dám nghĩ, cũng không đành nghĩ.
Nàng có thể sống tới bây giờ, có thể thấy tuy Nhị công tử tính tình xấu xa, nhưng không phải là đặc biệt xấu. Dù sao cũng là chủ tử của mình, Nhị Thập hy vọng Nhị công tử có thể tung hoành cả đời, hung hăng càn quấy đến cùng.
Có điều, những lời từ đáy lòng này của Nhị Thập, nàng không nói cho Nhị công tử. Dù sao hắn cũng tự tin ngông cuồng, nàng nói thêm một câu, nàng nói ít một câu, cũng chẳng sao cả. Hắn cũng không phải vì một nô tỳ nhỏ bé như nàng mà có thể bị đả kích.
Nhị Thập nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của Mộ Cẩm, thoải mái dựa vào tay hắn. Đầu cũng không còn đau, mơ màng muốn ngủ.
Mộ Cẩm tức giận không có chỗ phát ra: "Ngươi đây là cam chịu mình làm ngọn cỏ đầu tường rồi sao?"
Nhị Thập mở mắt, không trả lời.
Hắn nâng cằm nàng lên: "Nhìn ta."
Nàng giương mắt nhìn hắn.
"Nói ngươi không phải ngọn cỏ đầu tường." Đáy lòng vạn phần khẳng định nàng là loại người ham sống sợ chết, nhưng lại không biết làm sao, mỗi khi tình thế có biến, hắn liền nghi ngờ lòng trung thành của nàng, đồng thời cũng muốn nghe nàng thề thốt, cho dù chỉ là lời nói dối, cũng để cho hắn một chút yên tâm.
Nhị Thập như mong muốn của hắn, khua tay: "Ta không phải."
"Vì sao lại không nói lời nào?" Tay hắn trượt xuống dưới, mân mê cổ nàng.
"Người câm an toàn hơn." Nhị Thập muốn cố gắng giả làm một người không biết chuyện gì, ít nói thì ít lộ. Ngộ nhỡ Thái Tử biết được nàng giả làm người câm, chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng.
"Ngươi chính là muốn đối nghịch với ta đúng không?" Tay hắn dừng trên xương quai xanh của nàng. Cũng chỉ là xương, vậy mà nhìn vừa phẳng vừa đẹp.
Nhị Thập lắc đầu: "Ta lấy đại cục làm trọng."
"Ngươi thì biết cái gì mà đại cục? Ngốc chết thôi." Đổi lại là nữ nhân khác, hắn muốn im miệng thì phải im miệng, hắn muốn mở miệng thì phải mở miệng. Chỉ có nàng, ngoài miệng thì nói những lời ngoan ngoãn, nhưng chẳng làm được việc nào khiến hắn hài lòng. Cho nàng bậc thang, nàng cũng không biết đi xuống. Loại nữ nhân ngu ngốc này, cả đời làm người câm luôn đi. "Lúc ngươi bày tỏ lòng trung thành trông chẳng khác gì cái hũ nút."
Nàng trước kia biểu hiện bao nhiêu, cũng chẳng thấy hắn để trong lòng. Nhị Thập cứ nhìn hắn như vậy, trong lòng nổi lên nghi vấn: Nhị công tử với Thái Tử là huynh đệ, nhưng lớn lên lại không giống nhau. Nhị công tử nói, mẫu thân hắn là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời. Vậy hắn đây là thừa kế vẻ đẹp của mẫu thân sao?
Mộ Cẩm thấy Nhị Thập nhìn không chớp mắt, trông thật ngốc, đang muốn búng trán nàng rồi mắng nàng ngốc. Lời sắp nói ra khỏi miệng, bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, hắn cười, đổ người về phía trước.
Khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, lúc này Nhị Thập mới chớp mắt.
Hắn nâng mặt nàng lên, hỏi: "Có phải cảm thấy ta rất phong hoa nguyệt đại hay không? Nhìn đến ngây cả người rồi."
Nhị thật nhắm mắt lại hồi lâu, khoa tay múa chân nói: "Nhị công tử, người lớn lên so với Thái Tử không giống huynh đệ."
"Khi còn nhỏ, sư phụ ta từng làm đẩy cốt thuật cho ta, sửa lại dáng xương. Có lẽ ta có chút giống mẫu thân, mà cũng không giống lắm."
Sư phụ của Mộ Cẩm chính là Lâm Ý Trí. Năm đó, Lâm Ý Trí nói sẽ để lại cho Mộ Cẩm một chút đặc điểm của Hoàng Hậu, không hoàn toàn thay đổi dáng xương của hắn. Còn về thần thái mặt mày của Mộ Cẩm, đó là do trời sinh tính tình kiêu ngạo giống Hoàng Thượng. Lâm Ý Trí sửa được xương, nhưng không sửa được tâm tướng của Mộ Cẩm.
Nhị Thập nói: "Nhị công tử lớn lên như vậy, thì ra là có chỉnh sửa."
"Phải có nền tảng thì mới sửa được, còn như ngươi, có sửa thế nào cũng chẳng cứu vãn nổi."
Ngoài miệng thì nói trôi chảy là thế. Mộ Cẩm lại cẩn thận đánh giá Nhị Thập, nàng chợt nhìn qua thì cũng bình thường, càng nhìn kỹ lại càng thấy có mị lực. Mặt mày nhỏ bé, chóp mũi thanh tú, ngũ quan nếu xét riêng mà nói thì không thấy gì đặc sắc, nhưng khi hợp lại với nhau thì lại tạo nên ý vị sâu xa.
Chắc là... Đây cũng coi là thuộc dạng dễ nhìn. Trước thì bình thường không có gì, nếu kiên nhẫn quan sát đến bây giờ, lại phát hiện ra bản lĩnh của nàng.
Hóa ra, dễ nhìn là như vậy.
- ---
Ngày thứ hai, trời tạnh mưa.
Cơn mưa đêm qua qua đi, nước sông Thặng Giang dâng cao, ngập cả hai bên bờ sông. Cửa Đông thành ngập càng thêm trầm trọng.
Thốn Bôn thi triển khinh công, băng qua các mái nhà ngói để về Mộ phủ. Sau khi biết rõ tình hình, hắn lại theo đường cũ quay trở lại khách điếm.
"Nhị công tử." Thốn Bôn nói: "Lục cô nương, Thập cô nương, Thập Tứ cô nương bị thương nhẹ, nghỉ ngơi là khỏi. Thập Ngũ cô nương phần tay và eo bị bỏng tương đối nghiêm trọng. Đại phu nói, hao tổn da thịt cần trị liệu trong thời gian dài."
"Ừm. Những dược liệu chữa sẹo, không cần biết quý báu thế nào, có thể dùng đều lấy ra dùng." Mộ Cẩm nhìn ra cửa sổ, hướng về Mộ phủ ở phía xa.
"Thuộc hạ đã phân phó."
"Vụ hỏa hoạn này là do đâu?" Mộ Cẩm hỏi như vậy, đáy lòng đã có suy đoán. Đám nữ nhân của hắn không có gia thế, không có địa vị, không có giá trị lợi dụng. Tiêu Triển khinh thường việc lãng phí tâm tư vào những người không có giá trị, huống chi, Tiêu Triển am hiểu ám sát, sẽ không gây ra một vụ việc ầm ĩ như vậy. Còn ai ghi hận những nữ nhân này đây, Mộ Cẩm nghĩ cái là ra.
"Quan tiên sinh nói, việc này ngài ấy có trách nhiệm." Thốn Bôn đáp: "Thuộc hạ ở lại phủ không lâu, Quan tiên sinh chưa nói gì, đợi Nhị công tử hồi phủ, ông ấy sẽ báo cáo lại với công tử."
"Đã biết."
"Nhị công tử, đã điều tra rõ thân phận Lý Thạch." Khi Thốn Bôn hồi phủ đã nhận được tin tức của mật thám. "Phường nhuộm Lý thị ở kinh thành đúng là có một vị Ngũ tiểu thư, tên là Lý Thạch. Nhưng có một phủ tướng quân cũng có một vị Ngũ tiểu thư. Rất thích đi du ngoạn, mấy ngày trước rời kinh đi nghe hát kịch, tên là Lý Trác Thạch, là đương kim Thái Tử Phi."
Mộ Cẩm hỏi: "Phủ tướng quân nào?"
"Phủ La Sát tướng quân, người từng cùng Hoàng Thượng đại chiến Bách Tùy."
"Đã biết." Mộ Cẩm cười rộ lên: "Thái Tử không gần nữ sắc, năm trước rước tân phi im hơi lặng tiếng. Ta cho rằng cô nương này là do Thái Tử đoạt được, nên mới không nói gì. Thì ra, kết thân với người của phủ tướng quân."
Thốn Bôn lạnh giọng, "Nhị công tử, như vậy, La Sát tướng quân sẽ vì Thái Tử mà sở dụng."
"Hoàng Thượng ngày ấy đăng cơ, dùng kế làm La Sát tướng quân giao binh phù ra. Tình nghĩa chiến trường của hai người từ đó liền phai nhạt." Mộ Cẩm rời mắt: "Tùy tình hình mà hành động."
"Vâng." Thốn Bôn dừng một chút, nói: "Nhị công tử, cửa Đông thành ước chừng tới buổi trưa mới có thể rút hết nước sông, thuộc hạ đã an bài xe ngựa, khi cửa thành vừa thông liền có thể lên đường."
"Ừm."
Mộ Cẩm rảnh rỗi tới nhàm chán, muốn kéo Nhị Thập đi quanh khách điếm đơn sơ một chút.
Nàng không muốn, khoa tay múa chân nói: "Tiểu nữ đang thêu quà cho Nhị công tử."
Nhị công tử liền vui vẻ, không quấy rầy nàng nữa. Hắn một mình đi tới phía sau chân núi.
Từ phòng Tiêu Triển nhìn ra, trong nháy mắt thấy được bóng lưng Mộ Cẩm. Nơi này là ngoại ô kinh thành, đã là địa bàn của Tiêu Triển, làm việc càng dễ dàng. Hắn đi xuống cuối bậc thềm.
Mộ Cẩm cảm nhận được hơi thở của Tiêu Triển, thoáng trầm mắt.
"Mộ công tử." Tiêu Triển nhẹ nhàng gọi.
Mộ Cẩm quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên: "Triển công tử."
Tiêu Triển nói: "Ta và công tử đều kẹt ở đây, cũng là duyên phận. Ngày ấy ở trên thuyền, công tử đã mời uống rượu ngon, hôm nay ta mời lại thế nào?"
Mộ Cẩm cười ngả ngớn: "Rượu phùng tri kỷ, ta đây liền không khách khí."
Tiêu Triển đưa tay: "Mời."
Hai người tới trường kỷ sau núi ngồi.
Chưởng quầy khách điểm mang lên một bình rượu trắng.
Rượu của khách điếm nhạt nhẽo, không ngửi ra mùi rượu. Tiêu Triển nếm một ngụm: "Đây đều là rượu của dân gian."
Mộ Cẩm tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Triển công tử chưa từng uống qua rượu dân gian?"
"Đúng. Giao thiệp với quan trường, phải tham dự yến hội." Tiêu Triển ôn tồn nói: "Mộ công tử giàu có một vùng, có lẽ cũng kết bằng hữu với vài vị quan gia?"
"Ta không thích phân biệt dân gian hay quan gia." Mộ Cẩm bưng chén rượu lên, ngửi ngửi: "Con người ta sống đơn giản, chính là phú quý. Rượu ấy mà, cũng đơn giản thôi, rượu ngon hoặc rượu ôi, đơn giản là hai loại."
"Triển mỗ uống rượu mấy năm, nghe buổi nói chuyện với Mộ công tử, mới được khai thông." Tiêu Triển cười, hàng lông mày giãn ra: "Nhiều năm qua, ta vẫn luôn sưu tầm những loại rượu nổi tiếng, mùi rượu thơm nồng. Xét đến cùng, cũng chẳng có rượu nào là cực ngon hay rượu nào là khó uống. Mộ công tử quả nhiên tính tình đơn giản, tiêu sái."
"Nào có nào có, quá khen quá khen rồi." Mộ Cẩm buông chén rượu trong tay xuống.
"Lại nói tiếp, ta cũng có loại rượu ngon trân quý." Tiêu Triển nói: "Chuyến đi lần này, vừa đúng lúc là sinh nhật ta, vì thế có sẵn một vò "Dực Nhật Phương Yết". Rượu này chuyên dành cho những dịp chúc mừng, cũng là chúc mừng duyên phận quen biết của chúng ta." Nói xong, Tiêu Triển gọi: "Chu Văn Đống."
"Có mặt." Chu Văn Đống bước ra, lặng yên không một tiếng động, chẳng biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Mang rượu ngon trong phòng ta ra đây, ta muốn uống cùng với Mộ công tử." Tiêu Triển liếc nhìn Mộ Cẩm.
"Vâng." Chu Văn Đống quay người lên lầu.
Ý cười trên gương mặt tuấn tú của Mộ Cẩm nhạt đi một chút.
Hoàng Thượng chỉ cần uống "Dực Nhật Phương Yết" vào là liền say một ngày một đêm. Nhi tử của Hoàng Thượng cũng thế. Tiêu Triển uống chẳng được mấy ngụm, Mộ Cẩm cũng vậy.
Tiêu Triển chính là muốn dùng rượu này để thử Mộ Cẩm.
Chu Văn Đống đến cực nhanh. Chỉ chốc lát, hắn đã bưng lên một bầu rượu cùng với hai cái chén, rót cho hai người trên bàn. "Mời công tử."
Mộ Cẩm nhìn ngón tay Chu Văn Đống, trên ngón tay rắn chắc có vết chai, cũng là người luyện kiếm. Mộ Cẩm chậm rãi hỏi: "Triển công tử sinh nhật vào ngày nào?"
Tiêu Triển thuận miệng đáp: "Ngày mai."
"Ồ, Triển công tử lại già thêm một tuổi rồi."
"Mộ công tử thì sao? Khi nào sinh nhật?"
"Hai mươi tháng chạp." Mộ Cẩm mỉm cười: "Mỗi năm vào ngày đó, đại ca ta liền vì ta mà mở yến tiệc. Vừa múa vừa hát, rượu ngon món ngon. Đại ca ta là người làm ăn, quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy lần, nhưng cứ vào ngày này là luôn quây quần đông đủ, còn vui vẻ hơn cả người sinh nhật là ta đây." Lời nói của Mộ Cẩm đầy ẩn ý.
Tiêu Triển trong lòng lạnh băng, ngoài mặt vẫn tươi cười. Hắn vẫn ôn hòa mà nói: "Ta là con trai độc nhất. Nhiều năm qua vào Nam ra Bắc, nghe qua rất nhiều chuyện xưa về tình nghĩa huynh đệ, nhưng chuyện tay chân tương tàn cũng không ít. Thật ngưỡng mộ Mộ công tử có một người huynh đệ tốt." Tiêu Triển ngừng một chút: "Nhưng ta thấy may mắn vì là con trai duy nhất."
"Triển công tử là con trai duy nhất, vậy thì không có tình nghĩa huynh đệ rồi. Cái này huynh và ta nên gọi là gì nhỉ? Tri kỷ? Tri âm..." Mộ Cẩm ngừng lại: "Ai già, ta say rồi, say đến ngã vào sắc đẹp của Triển công tử. Lời nói cũng lộn xộn rồi. Triển công tử bụng dạ rộng rãi, đừng để ý."
Tiêu Triển nhấp một ngụm rượu: "Không sao, ta quý mến sự phóng khoáng của công tử."
Mộ Cẩm nhìn chén rượu một cái.
Sinh nhật của hắn không phải ngày hai mươi tháng chạp. Lúc rời cung, hắn đã buộc mình phải quên sinh nhật của Tứ hoàng tử, chỉ được nhớ kỹ sinh nhật của Mộ nhị công tử.
Ký ức có thể thay đổi, nhưng say rượu do di truyền thì đành chịu. Thái y nói, say "Dực Nhật Phương Yết" là thể chất đặc thù của Hoàng Thượng.
Mộ Cẩm kế thừa cái thể chất đặc thù này, uống một hai chén có lẽ không sao. Nhưng nếu uống nửa bầu này vào, chỉ sợ kiểu gì cũng nói mê sảng.
- ---
Một khắc trước.
Biết được cửa Đông thành không thể thông hành, Nhị Thập có một buổi sáng nhàn rỗi. Nàng ở Hướng Dương Thành đã mua mấy bó chỉ thêu, bây giờ không có việc gì làm liền muốn thêu một chiếc khăn lụa giết thời gian.
Hoa văn vừa được phác họa, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
"Nhị Thập cô nương." Thốn Bôn thấp giọng.
Nhị Thập buông đồ thêu xuống, đi tới mở cửa.
Đứng trước cửa chính là Thốn Bôn. Phía sau hắn còn có một nam tử lưng hơi còng.
Nam tử chân đi một đôi ủng, khoác chiếc áo tơi dính đầy nước mưa, mũ đi mưa vẫn còn đọng nước. Mũ kéo xuống thấp, không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy ngón tay gầy trơ xương.
Nàng nghi hoặc nhìn về phía Thốn Bôn.
"Đi vào rồi nói." Thốn Bôn đẩy hé cửa ra, thanh âm thấp đến nỗi nàng gần như không nghe thấy.
Nhị Thập nhanh trí, lùi lại hai bước.
Nam tử trốn vào phòng.
Thốn Bôn nhìn khắp trái phải, xung quanh không có ai. Hắn vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nam tử ho một tiếng.
Tiếng ho khan này hình như đã từng nghe qua ở nơi nào đó. Nhị Thập có chút căng thẳng.
Nam tử bỏ mũ xuống, một tay để lên miệng, lại ho hai tiếng nữa.
Nhị Thập kinh ngạc, mở to mắt nhìn nam tử.
Nam tử thở hổn hển, cười cười, nhẹ giọng nói: "Cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Đây là con trai ruột của Mộ lão gia, Mộ nhị công tử chân chính —— Lâm Quý Đồng.
Nhị Thập nhắm mắt lại.
Nhị công tử chính là mâu thuẫn như vậy. Một bên thì ôn nhu xoa huyệt vị cho nàng, một bên thì lạnh lùng tuyên bố về kết cục của nàng. Nếu nàng nhất định sẽ phản bội hắn, hắn vì sao còn giữ nàng đến tận bây giờ?
Mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi kết, Nhị Thập cũng chưa từng nghĩ chính mình sẽ như ngọn cỏ chiều nào theo chiều nấy.
Giả sử, một ngày kia hắn tinh thần sa sút, chán nản, khuôn mặt phai tàn nhan sắc... Nàng mới nghĩ được một nửa đã ngừng lại. Nàng không dám nghĩ, cũng không đành nghĩ.
Nàng có thể sống tới bây giờ, có thể thấy tuy Nhị công tử tính tình xấu xa, nhưng không phải là đặc biệt xấu. Dù sao cũng là chủ tử của mình, Nhị Thập hy vọng Nhị công tử có thể tung hoành cả đời, hung hăng càn quấy đến cùng.
Có điều, những lời từ đáy lòng này của Nhị Thập, nàng không nói cho Nhị công tử. Dù sao hắn cũng tự tin ngông cuồng, nàng nói thêm một câu, nàng nói ít một câu, cũng chẳng sao cả. Hắn cũng không phải vì một nô tỳ nhỏ bé như nàng mà có thể bị đả kích.
Nhị Thập nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của Mộ Cẩm, thoải mái dựa vào tay hắn. Đầu cũng không còn đau, mơ màng muốn ngủ.
Mộ Cẩm tức giận không có chỗ phát ra: "Ngươi đây là cam chịu mình làm ngọn cỏ đầu tường rồi sao?"
Nhị Thập mở mắt, không trả lời.
Hắn nâng cằm nàng lên: "Nhìn ta."
Nàng giương mắt nhìn hắn.
"Nói ngươi không phải ngọn cỏ đầu tường." Đáy lòng vạn phần khẳng định nàng là loại người ham sống sợ chết, nhưng lại không biết làm sao, mỗi khi tình thế có biến, hắn liền nghi ngờ lòng trung thành của nàng, đồng thời cũng muốn nghe nàng thề thốt, cho dù chỉ là lời nói dối, cũng để cho hắn một chút yên tâm.
Nhị Thập như mong muốn của hắn, khua tay: "Ta không phải."
"Vì sao lại không nói lời nào?" Tay hắn trượt xuống dưới, mân mê cổ nàng.
"Người câm an toàn hơn." Nhị Thập muốn cố gắng giả làm một người không biết chuyện gì, ít nói thì ít lộ. Ngộ nhỡ Thái Tử biết được nàng giả làm người câm, chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng.
"Ngươi chính là muốn đối nghịch với ta đúng không?" Tay hắn dừng trên xương quai xanh của nàng. Cũng chỉ là xương, vậy mà nhìn vừa phẳng vừa đẹp.
Nhị Thập lắc đầu: "Ta lấy đại cục làm trọng."
"Ngươi thì biết cái gì mà đại cục? Ngốc chết thôi." Đổi lại là nữ nhân khác, hắn muốn im miệng thì phải im miệng, hắn muốn mở miệng thì phải mở miệng. Chỉ có nàng, ngoài miệng thì nói những lời ngoan ngoãn, nhưng chẳng làm được việc nào khiến hắn hài lòng. Cho nàng bậc thang, nàng cũng không biết đi xuống. Loại nữ nhân ngu ngốc này, cả đời làm người câm luôn đi. "Lúc ngươi bày tỏ lòng trung thành trông chẳng khác gì cái hũ nút."
Nàng trước kia biểu hiện bao nhiêu, cũng chẳng thấy hắn để trong lòng. Nhị Thập cứ nhìn hắn như vậy, trong lòng nổi lên nghi vấn: Nhị công tử với Thái Tử là huynh đệ, nhưng lớn lên lại không giống nhau. Nhị công tử nói, mẫu thân hắn là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời. Vậy hắn đây là thừa kế vẻ đẹp của mẫu thân sao?
Mộ Cẩm thấy Nhị Thập nhìn không chớp mắt, trông thật ngốc, đang muốn búng trán nàng rồi mắng nàng ngốc. Lời sắp nói ra khỏi miệng, bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, hắn cười, đổ người về phía trước.
Khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, lúc này Nhị Thập mới chớp mắt.
Hắn nâng mặt nàng lên, hỏi: "Có phải cảm thấy ta rất phong hoa nguyệt đại hay không? Nhìn đến ngây cả người rồi."
Nhị thật nhắm mắt lại hồi lâu, khoa tay múa chân nói: "Nhị công tử, người lớn lên so với Thái Tử không giống huynh đệ."
"Khi còn nhỏ, sư phụ ta từng làm đẩy cốt thuật cho ta, sửa lại dáng xương. Có lẽ ta có chút giống mẫu thân, mà cũng không giống lắm."
Sư phụ của Mộ Cẩm chính là Lâm Ý Trí. Năm đó, Lâm Ý Trí nói sẽ để lại cho Mộ Cẩm một chút đặc điểm của Hoàng Hậu, không hoàn toàn thay đổi dáng xương của hắn. Còn về thần thái mặt mày của Mộ Cẩm, đó là do trời sinh tính tình kiêu ngạo giống Hoàng Thượng. Lâm Ý Trí sửa được xương, nhưng không sửa được tâm tướng của Mộ Cẩm.
Nhị Thập nói: "Nhị công tử lớn lên như vậy, thì ra là có chỉnh sửa."
"Phải có nền tảng thì mới sửa được, còn như ngươi, có sửa thế nào cũng chẳng cứu vãn nổi."
Ngoài miệng thì nói trôi chảy là thế. Mộ Cẩm lại cẩn thận đánh giá Nhị Thập, nàng chợt nhìn qua thì cũng bình thường, càng nhìn kỹ lại càng thấy có mị lực. Mặt mày nhỏ bé, chóp mũi thanh tú, ngũ quan nếu xét riêng mà nói thì không thấy gì đặc sắc, nhưng khi hợp lại với nhau thì lại tạo nên ý vị sâu xa.
Chắc là... Đây cũng coi là thuộc dạng dễ nhìn. Trước thì bình thường không có gì, nếu kiên nhẫn quan sát đến bây giờ, lại phát hiện ra bản lĩnh của nàng.
Hóa ra, dễ nhìn là như vậy.
- ---
Ngày thứ hai, trời tạnh mưa.
Cơn mưa đêm qua qua đi, nước sông Thặng Giang dâng cao, ngập cả hai bên bờ sông. Cửa Đông thành ngập càng thêm trầm trọng.
Thốn Bôn thi triển khinh công, băng qua các mái nhà ngói để về Mộ phủ. Sau khi biết rõ tình hình, hắn lại theo đường cũ quay trở lại khách điếm.
"Nhị công tử." Thốn Bôn nói: "Lục cô nương, Thập cô nương, Thập Tứ cô nương bị thương nhẹ, nghỉ ngơi là khỏi. Thập Ngũ cô nương phần tay và eo bị bỏng tương đối nghiêm trọng. Đại phu nói, hao tổn da thịt cần trị liệu trong thời gian dài."
"Ừm. Những dược liệu chữa sẹo, không cần biết quý báu thế nào, có thể dùng đều lấy ra dùng." Mộ Cẩm nhìn ra cửa sổ, hướng về Mộ phủ ở phía xa.
"Thuộc hạ đã phân phó."
"Vụ hỏa hoạn này là do đâu?" Mộ Cẩm hỏi như vậy, đáy lòng đã có suy đoán. Đám nữ nhân của hắn không có gia thế, không có địa vị, không có giá trị lợi dụng. Tiêu Triển khinh thường việc lãng phí tâm tư vào những người không có giá trị, huống chi, Tiêu Triển am hiểu ám sát, sẽ không gây ra một vụ việc ầm ĩ như vậy. Còn ai ghi hận những nữ nhân này đây, Mộ Cẩm nghĩ cái là ra.
"Quan tiên sinh nói, việc này ngài ấy có trách nhiệm." Thốn Bôn đáp: "Thuộc hạ ở lại phủ không lâu, Quan tiên sinh chưa nói gì, đợi Nhị công tử hồi phủ, ông ấy sẽ báo cáo lại với công tử."
"Đã biết."
"Nhị công tử, đã điều tra rõ thân phận Lý Thạch." Khi Thốn Bôn hồi phủ đã nhận được tin tức của mật thám. "Phường nhuộm Lý thị ở kinh thành đúng là có một vị Ngũ tiểu thư, tên là Lý Thạch. Nhưng có một phủ tướng quân cũng có một vị Ngũ tiểu thư. Rất thích đi du ngoạn, mấy ngày trước rời kinh đi nghe hát kịch, tên là Lý Trác Thạch, là đương kim Thái Tử Phi."
Mộ Cẩm hỏi: "Phủ tướng quân nào?"
"Phủ La Sát tướng quân, người từng cùng Hoàng Thượng đại chiến Bách Tùy."
"Đã biết." Mộ Cẩm cười rộ lên: "Thái Tử không gần nữ sắc, năm trước rước tân phi im hơi lặng tiếng. Ta cho rằng cô nương này là do Thái Tử đoạt được, nên mới không nói gì. Thì ra, kết thân với người của phủ tướng quân."
Thốn Bôn lạnh giọng, "Nhị công tử, như vậy, La Sát tướng quân sẽ vì Thái Tử mà sở dụng."
"Hoàng Thượng ngày ấy đăng cơ, dùng kế làm La Sát tướng quân giao binh phù ra. Tình nghĩa chiến trường của hai người từ đó liền phai nhạt." Mộ Cẩm rời mắt: "Tùy tình hình mà hành động."
"Vâng." Thốn Bôn dừng một chút, nói: "Nhị công tử, cửa Đông thành ước chừng tới buổi trưa mới có thể rút hết nước sông, thuộc hạ đã an bài xe ngựa, khi cửa thành vừa thông liền có thể lên đường."
"Ừm."
Mộ Cẩm rảnh rỗi tới nhàm chán, muốn kéo Nhị Thập đi quanh khách điếm đơn sơ một chút.
Nàng không muốn, khoa tay múa chân nói: "Tiểu nữ đang thêu quà cho Nhị công tử."
Nhị công tử liền vui vẻ, không quấy rầy nàng nữa. Hắn một mình đi tới phía sau chân núi.
Từ phòng Tiêu Triển nhìn ra, trong nháy mắt thấy được bóng lưng Mộ Cẩm. Nơi này là ngoại ô kinh thành, đã là địa bàn của Tiêu Triển, làm việc càng dễ dàng. Hắn đi xuống cuối bậc thềm.
Mộ Cẩm cảm nhận được hơi thở của Tiêu Triển, thoáng trầm mắt.
"Mộ công tử." Tiêu Triển nhẹ nhàng gọi.
Mộ Cẩm quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên: "Triển công tử."
Tiêu Triển nói: "Ta và công tử đều kẹt ở đây, cũng là duyên phận. Ngày ấy ở trên thuyền, công tử đã mời uống rượu ngon, hôm nay ta mời lại thế nào?"
Mộ Cẩm cười ngả ngớn: "Rượu phùng tri kỷ, ta đây liền không khách khí."
Tiêu Triển đưa tay: "Mời."
Hai người tới trường kỷ sau núi ngồi.
Chưởng quầy khách điểm mang lên một bình rượu trắng.
Rượu của khách điếm nhạt nhẽo, không ngửi ra mùi rượu. Tiêu Triển nếm một ngụm: "Đây đều là rượu của dân gian."
Mộ Cẩm tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Triển công tử chưa từng uống qua rượu dân gian?"
"Đúng. Giao thiệp với quan trường, phải tham dự yến hội." Tiêu Triển ôn tồn nói: "Mộ công tử giàu có một vùng, có lẽ cũng kết bằng hữu với vài vị quan gia?"
"Ta không thích phân biệt dân gian hay quan gia." Mộ Cẩm bưng chén rượu lên, ngửi ngửi: "Con người ta sống đơn giản, chính là phú quý. Rượu ấy mà, cũng đơn giản thôi, rượu ngon hoặc rượu ôi, đơn giản là hai loại."
"Triển mỗ uống rượu mấy năm, nghe buổi nói chuyện với Mộ công tử, mới được khai thông." Tiêu Triển cười, hàng lông mày giãn ra: "Nhiều năm qua, ta vẫn luôn sưu tầm những loại rượu nổi tiếng, mùi rượu thơm nồng. Xét đến cùng, cũng chẳng có rượu nào là cực ngon hay rượu nào là khó uống. Mộ công tử quả nhiên tính tình đơn giản, tiêu sái."
"Nào có nào có, quá khen quá khen rồi." Mộ Cẩm buông chén rượu trong tay xuống.
"Lại nói tiếp, ta cũng có loại rượu ngon trân quý." Tiêu Triển nói: "Chuyến đi lần này, vừa đúng lúc là sinh nhật ta, vì thế có sẵn một vò "Dực Nhật Phương Yết". Rượu này chuyên dành cho những dịp chúc mừng, cũng là chúc mừng duyên phận quen biết của chúng ta." Nói xong, Tiêu Triển gọi: "Chu Văn Đống."
"Có mặt." Chu Văn Đống bước ra, lặng yên không một tiếng động, chẳng biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Mang rượu ngon trong phòng ta ra đây, ta muốn uống cùng với Mộ công tử." Tiêu Triển liếc nhìn Mộ Cẩm.
"Vâng." Chu Văn Đống quay người lên lầu.
Ý cười trên gương mặt tuấn tú của Mộ Cẩm nhạt đi một chút.
Hoàng Thượng chỉ cần uống "Dực Nhật Phương Yết" vào là liền say một ngày một đêm. Nhi tử của Hoàng Thượng cũng thế. Tiêu Triển uống chẳng được mấy ngụm, Mộ Cẩm cũng vậy.
Tiêu Triển chính là muốn dùng rượu này để thử Mộ Cẩm.
Chu Văn Đống đến cực nhanh. Chỉ chốc lát, hắn đã bưng lên một bầu rượu cùng với hai cái chén, rót cho hai người trên bàn. "Mời công tử."
Mộ Cẩm nhìn ngón tay Chu Văn Đống, trên ngón tay rắn chắc có vết chai, cũng là người luyện kiếm. Mộ Cẩm chậm rãi hỏi: "Triển công tử sinh nhật vào ngày nào?"
Tiêu Triển thuận miệng đáp: "Ngày mai."
"Ồ, Triển công tử lại già thêm một tuổi rồi."
"Mộ công tử thì sao? Khi nào sinh nhật?"
"Hai mươi tháng chạp." Mộ Cẩm mỉm cười: "Mỗi năm vào ngày đó, đại ca ta liền vì ta mà mở yến tiệc. Vừa múa vừa hát, rượu ngon món ngon. Đại ca ta là người làm ăn, quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy lần, nhưng cứ vào ngày này là luôn quây quần đông đủ, còn vui vẻ hơn cả người sinh nhật là ta đây." Lời nói của Mộ Cẩm đầy ẩn ý.
Tiêu Triển trong lòng lạnh băng, ngoài mặt vẫn tươi cười. Hắn vẫn ôn hòa mà nói: "Ta là con trai độc nhất. Nhiều năm qua vào Nam ra Bắc, nghe qua rất nhiều chuyện xưa về tình nghĩa huynh đệ, nhưng chuyện tay chân tương tàn cũng không ít. Thật ngưỡng mộ Mộ công tử có một người huynh đệ tốt." Tiêu Triển ngừng một chút: "Nhưng ta thấy may mắn vì là con trai duy nhất."
"Triển công tử là con trai duy nhất, vậy thì không có tình nghĩa huynh đệ rồi. Cái này huynh và ta nên gọi là gì nhỉ? Tri kỷ? Tri âm..." Mộ Cẩm ngừng lại: "Ai già, ta say rồi, say đến ngã vào sắc đẹp của Triển công tử. Lời nói cũng lộn xộn rồi. Triển công tử bụng dạ rộng rãi, đừng để ý."
Tiêu Triển nhấp một ngụm rượu: "Không sao, ta quý mến sự phóng khoáng của công tử."
Mộ Cẩm nhìn chén rượu một cái.
Sinh nhật của hắn không phải ngày hai mươi tháng chạp. Lúc rời cung, hắn đã buộc mình phải quên sinh nhật của Tứ hoàng tử, chỉ được nhớ kỹ sinh nhật của Mộ nhị công tử.
Ký ức có thể thay đổi, nhưng say rượu do di truyền thì đành chịu. Thái y nói, say "Dực Nhật Phương Yết" là thể chất đặc thù của Hoàng Thượng.
Mộ Cẩm kế thừa cái thể chất đặc thù này, uống một hai chén có lẽ không sao. Nhưng nếu uống nửa bầu này vào, chỉ sợ kiểu gì cũng nói mê sảng.
- ---
Một khắc trước.
Biết được cửa Đông thành không thể thông hành, Nhị Thập có một buổi sáng nhàn rỗi. Nàng ở Hướng Dương Thành đã mua mấy bó chỉ thêu, bây giờ không có việc gì làm liền muốn thêu một chiếc khăn lụa giết thời gian.
Hoa văn vừa được phác họa, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
"Nhị Thập cô nương." Thốn Bôn thấp giọng.
Nhị Thập buông đồ thêu xuống, đi tới mở cửa.
Đứng trước cửa chính là Thốn Bôn. Phía sau hắn còn có một nam tử lưng hơi còng.
Nam tử chân đi một đôi ủng, khoác chiếc áo tơi dính đầy nước mưa, mũ đi mưa vẫn còn đọng nước. Mũ kéo xuống thấp, không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy ngón tay gầy trơ xương.
Nàng nghi hoặc nhìn về phía Thốn Bôn.
"Đi vào rồi nói." Thốn Bôn đẩy hé cửa ra, thanh âm thấp đến nỗi nàng gần như không nghe thấy.
Nhị Thập nhanh trí, lùi lại hai bước.
Nam tử trốn vào phòng.
Thốn Bôn nhìn khắp trái phải, xung quanh không có ai. Hắn vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nam tử ho một tiếng.
Tiếng ho khan này hình như đã từng nghe qua ở nơi nào đó. Nhị Thập có chút căng thẳng.
Nam tử bỏ mũ xuống, một tay để lên miệng, lại ho hai tiếng nữa.
Nhị Thập kinh ngạc, mở to mắt nhìn nam tử.
Nam tử thở hổn hển, cười cười, nhẹ giọng nói: "Cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Đây là con trai ruột của Mộ lão gia, Mộ nhị công tử chân chính —— Lâm Quý Đồng.
/92
|