Nhượng Xuân Quang

Chương 91: Nuối tiếc

/92


Editor: Đụt, June

Mộ Cẩm hối hận, đáng nhẽ không nên bảo nàng nhắm mắt, để nàng một lần thấy được nam nhân của nàng như thế nào lấy một địch năm.

Đáng tiếc.

Mới giải quyết xong một nỗi nuối tiếc, Mộ Cẩm lại thêm một nỗi nuối tiếc khác.

Từ A Man vẫn luôn cười với hắn, ánh trăng trong mắt nàng gợn sóng, giống như rót một mảnh nước thu vào tim hắn vậy.

Mộ Cẩm không nhịn được, cúi xuống mổ môi nàng.

Thốn Bôn là hộ vệ hắn tự mình chọn, nàng khen ngợi Thốn Bôn, vậy cũng chính là khen chủ tử hắn rồi.

Hai người tay trong tay quay trở về.

Lý Trác Thạch vẫn chưa tỉnh.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của cô nương nhà người ta. Thốn Bôn thả nàng xuống giường liền đi ra.

Mộ Cẩm và Từ A Man trở lại khách điếm, Thốn Bôn đi theo vào phòng Mộ Cẩm, đóng cửa lại: "Nhị công tử, kế hoạch hoàn thành."

"Ừm." Mộ Cẩm hờ hững.

Từ A Man hỏi: "Lý cô nương sẽ không sao chứ ạ?"

"Không có gì, nàng ta chỉ ngất xỉu thôi."

Từ mấy ngày hôm trước, Mộ Cẩm cố ý để lộ tin tức đi tới Tây Phụ Quan.

Không giống như truyền tin trong dân gian, quân đội trong thành có bồ câu đưa thư. Từ Tây Phụ Quan đến hoàng cung, bồ câu bay nhanh cũng cần nửa ngày.

Chu Văn Đống lại phái thích khách ở tây bắc, tốn thêm nửa ngày nữa để đuổi kịp thương đội.

Theo như suy tính này, đêm nay thích khách gửi tin tức về cung, phải đến giữa trưa mai trong cung mới biết được.

Mộ Cẩm nói: "Hoàng Thượng đã đuổi tới đây, sáng mai chúng ta sẽ đưa nàng ta đi."

Từ A Man không có ý kiến, nàng đều nghe Nhị công tử.

Chạy trốn lâu như vậy, đây là đêm đầu tiên Từ A Man thực sự gặp phải đao kiếm.

Cuộc sống tương lai có lẽ sẽ luôn như vậy. Nàng không hối hận vì chọn con đường này, đêm nay đối mặt với sự bao vây của đám hắc y nhân, nàng thật sự có muốn được đồng sinh cộng tử với Nhị công tử.

Nếu đã muốn chôn chung với hắn, vậy thì nàng thực sự đã thích hắn rồi.

Nằm trên giường, thật lâu sau Từ A Man vẫn chưa đi vào giấc ngủ.

Mộ Cẩm ôm nàng: "Vẫn còn sợ sao?"

Nàng lắc đầu: "Không có. Chỉ là..."

"Cái gì?" Hắn luồn tay vào mái tóc dài của nàng. Một người bé nhỏ như vậy, ngày nào cũng ôm mà không hề thấy chán.

Từ A Man nghi hoặc nhìn hắn: "Nhị công tử, mắt của người hồi phục từ khi nào thế?"

"Chính là vào thời điểm sinh tử, mắt đột nhiên sáng ngời. Đây chính là ý của trời xanh." Mộ Cẩm khí định thần nhàn.

Từ A Man: "..." Khẳng định là đang gạt người. Nàng nắm tay đấm đấm hắn: "Làm ta phí công lo lắng cho người."

Hắn một chưởng bao trọn bàn tay nàng, hôn lên một cái: "Mới khôi phục được một, hai ngày thôi."

Nàng lườm hắn: "Không tin người."

Mộ Cẩm lại hôn nắm tay nhỏ của nàng: "Hai, ba ngày."

Từ A Man thu tay lại: "Rõ ràng là người sai, sao còn chiếm tiện nghi của ta."

"Chúng ta lưỡng tình tương duyệt. Ta chiếm tiện nghi của nàng, nàng không chiếm tiện nghi của ta sao?"

"Miệng lưỡi trơn tru." Từ A Man nâng chân lên đá hắn: "Người vẫn còn cái thứ hai, ba, bốn, năm, sáu chưa bồi thường đấy. Thế mà lại phạm lỗi rồi, sau này ta còn có thể tin người thế nào đây?"

"Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi." Đầu gối hắn bị nàng dẫm lên, vậy mà hắn lại cười vui vẻ: "Ta đã làm Tiểu Man đáng yêu của ta lo lắng. Ta có tội, ta cũng biết tội rồi. Nói đi, muốn ta bồi thường thế nào?"

"Người cho rằng người xin lỗi, ta sẽ tha thứ sao?"

"Vậy nàng muốn thế nào?"

Từ A Man đẩy đẩy hắn: "Ngủ trên mặt đất đi." Nói xong, nàng liền cuốn luôn cả chăn của hắn. Cho hắn lạnh chết.

Mộ Cẩm mất đi giai nhân trong ngực, lập tức nhận sai: "Cho ta một cơ hội, sau này nhất định sẽ nghiêm túc chuộc tội thứ hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy cho nàng."

Trong nháy mắt ổ chăn lại lăn về bên người nàng, nàng trách cứ: "Sao người có thể vô lại đến vậy?"

"Ta có vô lại thì cũng là vô lại với nữ nhân của ta."

Đúng là y như tên vô lại. "Hừ."

"Được rồi, đừng giận nữa." Mộ Cẩm trìu mến mà nâng cái mặt bánh bao của nàng lên, "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng ta liền đi."

"Dạ, ta ngủ trước. Khi nào tính sổ người sau." Nói xong, nàng lại rúc vào lồng ngực hắn.

- ---

Với thân phận đào phạm của Mộ Cẩm, thương đội hoàn toàn không biết gì. Khi thích khách tập kích, bọn họ không đi cùng thương đội để tránh liên lụy.

Khi từ biệt với người dẫn đầu, Mộ Cẩm cho hắn ba thỏi vàng.

Hắn ước lượng thỏi vàng trên tay, lưu luyến không nỡ để bọn họ rời đi.

Thốn Bôn mua một chiếc xe ngựa, đi trước tới biên cương Tây Bắc.

Sáng dậy sớm, lại đi vội, đến tận lúc lên xe ngựa, Lý Trác Thạch mới hỏi: "Chuyện tối hôm qua là thế nào?" Nàng dù có vô dụng cũng không đến mức bị đánh một chưởng đã hôn mê.

Xe ngựa xóc nảy liên tục, không pha trà được.

Mộ Cẩm cầm lấy ấm nước, uống một ngụm rồi mới nói: "Lý cô nương, đêm qua Lý Trác Thạch đã bị thích khách Hoàng Thượng phái tới giết chết rồi."

Mọi thứ đều phối hợp vô cùng hoàn hảo, bao gồm cả đám hắc y nhân.

Đám hắc y nhân chợt nghe Thốn Bôn nói đây là Hoàng Phi thì liền phân tâm khỏi nhiệm vụ chính của mình.

Thốn Bôn bôi lên mũi Lý Trác Thạch một loại phấn phong bế hơi thở, khiến cho hắc y nhân trong lúc mất bình tĩnh sẽ xác nhận Lý Trác Thạch đã tử vong, rồi ngăn không để cho gã hắc y có cơ hội bắt mạch.

Không biết thật giả, sinh tử không rõ. Đám hắc y nhân sẽ lĩnh đủ.

Lý Trác Thạch nhìn về phía Thốn Bôn: "Nói như vậy, ngày hôm qua ngươi cố ý không địch lại đối thủ, để cho bọn hắc y nhân hướng vào ta?"

"Đúng vậy." Thốn Bôn ngồi bên cửa xe ngựa, nói: "Lý cô nương, mạo phạm rồi."

"Nếu đã là đồng minh, tại sao lại không nói kế hoạch này cho ta?" Hại nàng vô duyên vô cớ phải ăn một chưởng, đến giờ vẫn còn đau. Sáng nay, nàng bỗng cảm thấy một chưởng này chỉ có thể do Thốn Bôn gây ra. Chưởng đánh chỉ làm thương nhẹ bên ngoài, nếu là thích khách sát thủ tập kích thì nào có chuyện hạ thủ lưu tình.

Thốn Bôn không trả lời.

Mộ Cẩm lên tiếng: "Kế hoạch nghĩ ra giữa lúc hấp tấp, Thốn Bôn cũng đành tùy cơ hành sự."

Lý Trác Thạch lại hỏi: "Vậy các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

"Lý cô nương liệu đã từng nghe đến Tả tướng quân đóng giữ biên cương Tây Phụ Quan, Tả Phi Hoa?"

"Đương nhiên. Cha ta năm đó ở Tây Phụ quan đại chiến với Bách Tùy, vị Tả tướng quân này là thuộc hạ cũ của cha ta. Sau này, cha ta có mâu thuẫn với Tiên Hoàng nên từ quan, Tả Phi Hoa liền thăng chức lên làm Tả tướng quân." Lý Trác Thạch nói: "Năm đó, Tả tướng quân muốn rời đi cùng với cha ta. Cha ta nói thẳng, ông từ quan chỉ vì Tiên Hoàng không còn tín nhiệm, chỉ là thù oán cá nhân. Cha ta khuyên Tả tướng quân nên quay về quân đội vì nước mà dốc sức. Sau này cũng ít khi nghe được tin tức của Tả tướng quân."

"Tả tướng quân vẫn luôn ở lại Tây Phụ quan. Ta muốn đưa cô tới quân doanh, để Tả tướng quân chiếu cố."

"Tả tướng quân?" Lý Trách Thạch ngày đó đoán không sai, Thốn Bôn đã khoanh một vòng tròn lên bản đồ, đó chính là nơi đóng quân. "Ông ấy là tướng quân Đại Tễ." Nếu đã là tướng quân Đại Tễ, vậy cũng chính là võ quan của Hoàng thượng, sao có thể để cho phi tử bỏ trốn ẩn náu?

"Ông ấy năm đó cùng với La Sát tướng quân chinh chiến sa trường, cũng có chút giao tình với Tiên Hoàng. Tả tướng quân coi Tiên Hoàng như tín ngưỡng, mà ta là Tứ hoàng tử của Tiên Hoàng, cho dù ta không có binh phù, Tả tướng quân vẫn sẽ nể mặt ta."

Hắn nói lưu loát dễ dàng, Lý Trác Thạch lại nhíu mày: "Vì sao ngươi lại chọn Tả tướng quân?"

"Chuyện khác không tiện nhiều lời." Mộ Cẩm nói: "Tiểu Man muốn ta tìm cho cô một nơi để sống ổn định. Giấu cô trong quân doanh, Hoàng Thượng sẽ không thể nghĩ ra được. Tuần bổ hay thích khách lại càng không đi điều tra một nữ nhân trong quân doanh. Cô là đời sau của La Sát tướng quân, muốn trở thành binh lính hay thành nữ tướng đều được. Tả tướng quân sẽ đặc biệt chiếu cố cô."

Lý Trác Thạch bỗng thấy buồn cười chính mình. Mộ Cẩm mà là công tử ăn không ngồi rồi sao, sự lỗi lạc của hắn là không thể nghi ngờ, đúng là phảng phất bóng dáng của Tiên Hoàng trong đó. Nàng bỗng nhiên nói: "Mộ công tử, ta có một suy đoán to gan thế này."

Khi mọi người đang nghị chính sự, Từ A Man thường lặng im. Thấy Lý Trác Thạch nói vậy, nàng đưa mắt nhìn Mộ Cẩm một cái.

Mộ Cẩm cười với nàng, rồi quay sang Lý Trác Thạch: "Lý cô nương nên suy nghĩ nhiều cho tương lai chính mình thì hơn."

"Mộ công tử không muốn nghe suy đoán của ta sao?"

"Chúng ta cũng chẳng phải quan hệ thân quen gì, nói chính sự thì được, còn chuyện phiếm thì miễn đi."

"Tiên Hoàng để lại di chiếu đặc xá Mộ phủ và Binh bộ Thượng thư. Tiên Hoàng hẳn cũng đoán được Hoàng Thượng sẽ coi ngươi là người của Tiêu gia, sẽ không được đặc xá như một người của Mộ gia. Điều ta nghĩ mãi không thông chính là, Tiên Hoàng sinh thời yêu Chân Hoàng Hậu, sao có thể để cho nhi tử của Chân Hoàng Hậu bị Hoàng Thượng tiêu diệt được?" Lý Trác Thạch nói: "Bây giờ ta đã hiểu ra, Tiên Hoàng để lại cho ngươi một vị Tả tướng quân. Tục ngữ có câu, tướng tại ngoại, quân mệnh có điều bất phục. Quân doanh đều nghe lệnh binh phù. Nhưng mà, trong lịch sử có vài vị danh tướng, binh lính dưới trướng không nhận binh phù, chỉ nghe tướng lĩnh. Tiên Hoàng để lại cho ngươi một lựa chọn, đó là Tả tướng quân."

Mộ Cẩm ranh mãnh cười: "Lý cô nương ở bên Hoàng Thượng lâu rồi, cũng thích nói không thành có theo hắn."

"Binh lính đóng giữ biên cương cả đời cũng chẳng được gặp Hoàng Thượng, Hoàng mệnh xa xôi, vì thế chỉ nghe quân lệnh. Hơn nữa, binh lính thực chiến ở nơi này so với kinh thành lại càng thiện chiến." Lý Trác Thạch cười: "Nếu Tứ hoàng tử muốn bức vua thoái vị, e là mấy vạn tinh binh này của Tả tướng quân cũng đủ để điên đảo kinh thành một phen."

"Lý cô nương, ta không muốn lưu danh sử sách, làm giặc thì vui vẻ lắm sao?" Mộ Cẩm nói: "Đưa cô tới chỗ Tả tướng quân là sắp đặt của ta. Còn chuyện ở hay không ở, vẫn là do chính cô quyết định."

Lý Trác Thạch chẳng có lý do gì để không ở lại. Nàng có trốn đâu cũng không an toàn bằng quân doanh Đại Tễ.

Hơn nữa, đây là biên cương Đại Tễ, là quốc thổ gia tộc nàng đời đời bảo hộ. Nàng có thể không còn là người của Hoàng Thượng, nhưng nàng nhất định mãi là con dân Đại Tễ.

Nàng cam tâm tình nguyện vì giang sơn vạn dặm, bỏ mạng sa trường.

- ---

Đã đến nơi đóng quân

Từ A Man tới ngồi bên cạnh Lý Trác Thạch, nhẹ giọng nói: "Lý cô nương, cô phải bảo trọng đấy."

"Cô cũng thế." Lý Trác Thạch nói nhỏ bên tai Từ A Man: "Nhưng cô đừng dung túng Mộ Cẩm. Hắn đã hứa hẹn với cô, khi hắn thật lòng, cô có thể tha hồ mà sai khiến hắn."

"Ta bắt nạt người rồi, Nhị công tử còn nợ ta nhiều lắm. Người nói nhất định sẽ trả lại cho ta." Từ A Man cũng thấp giọng: "Lý cô nương, cô thật sự quyết định sẽ sinh sống ở quân doanh sao?"

"Đối với cô mà nói, có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được. Nhưng cha ta đã từng nói, phủ tướng quân chúng ta là kim qua thiết mã chiến đấu anh dũng. Nơi này mới là thiên địa của ta."

"Lý cô nương, cô thật lợi hại." Tròng mắt Từ A Man lóe sáng, "Sau này ta sẽ theo Nhị công tử học chữ, biết nhiều chữ rồi, ta sẽ viết thư cho cô, kể cho cô nghe phong tục Bách Tùy."

"Được, ta cũng sẽ hồi âm cho cô." Lý Trác Thạch cười. Đây chính là người bạn duy nhất của nàng.

"Hoàng Thượng ghi hận nhát kiếm kia của Mộ Cẩm, nhưng hắn bận trăm công nghìn việc, sau này còn bận nạp phi phong hậu, không thể ngày ngày đều nhớ đến Mộ Cẩm được. Hơn nữa, muốn bắt Mộ Cẩm cũng chẳng dễ dàng."

Từ A Man gật đầu, nàng cũng mới biết, Nhị công tử hóa ra rất lợi hại. "Lý cô nương thật sự rời bỏ Hoàng Thượng sao?"

"Không gặp hắn, ta còn có chút nhớ nhung. Gặp hắn rồi, tương lai ngay đến cả nhớ nhung cũng không có. Con người ấy mà, đều muốn giữ lại cho chính mình chút hồi ức tốt đẹp, không ai muốn phải đi đến kết cục tàn nhẫn."

Xe ngựa dừng ở ngoại ô cách quân doanh một dặm đường.

Tả Phi Hoa đôi mắt như ưng, trong đôi mắt đen như có một lưỡi kiếm: "Bái kiến Nhị công tử."

Đây hẳn là lần đầu tiên hắn gặp mặt Mộ Cẩm, Tiên Hoàng từng có lệnh, nếu Tứ hoàng tử bị Tam hoàng tử bức đến đường cùng, Tả tướng quân phải trợ giúp Tứ hoàng tử một tay.

Có điều, Mộ Cẩm cũng chẳng đi đến đường cùng.

Tiên Hoàng không biết, Mộ Cẩm cũng có một đội hộ vệ, là do Đinh Vịnh Chí nhiều năm mua binh mãi mã. Để bảo vệ Tứ hoàng tử, Mộ lão gia và Binh bộ Thượng thư đều lo liệu kỹ càng.

"Tả tướng quân, vị này chính là con gái của La Sát tướng quân. Tên là..." Mộ Cẩm chuyển hướng sang Lý Trác Thạch: "Tên là gì nhỉ?"

"Lý Thành Ngọc." Đá mài thành ngọc.

(*"Trác Thạch" có nghĩa là hòn đá được mài giũa. Hòn đá được giũa mãi thì cũng đến ngày biến thành ngọc.)

Đổi thành như vậy, Tiêu Triển vừa nghe là đoán ra. Nhưng Mộ Cẩm cũng lười quản: "Tả tướng quân, phiền ông rồi."

Tả Phi Hoa đáp: "Thần lĩnh mệnh."

Ly biệt sắp tới.

Lý Trác Thạch hỏi: "Từ cô nương, có còn nhớ lần đầu gặp mặt của chúng ta không."

Từ A Man mỉm cười: "Đương nhiên, ở Nam Hỉ miếu."

"Chim rừng phá tổ không nơi nương tựa, Quỷ La Sát chiếm giữ ở Quan Tây." Lý Trác Thạch cười theo: "Đây đều là số mệnh."

Nơi này chính là thiên địa của nàng. Gió tây rít lên giận dữ, vạn dặm trời xanh rực rỡ như cảnh xuân.

/92

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status