Ôn Nhu cầm bút lông trong tay gác lên nghiên mực xong, đang muốn gọi Duẫn nhi, ngẩng đầu lại thấy Duẫn nhi dựa vào ở một bên ngủ, Ôn Nhu khoác một kiện áo choàng lên vai Duẫn nhi, cầm lấy áo khoác khoác lên vai mình rồi bước ra ngoài.
Gió tuyết thổi lên mặt khiến Ôn Nhu không khỏi ôm lấy áo khoác trên vai, đi đến phương hướng Tây Uyển.
Tây Uyển như trước ngọn đèn dầu vẫn chưa tắt, còn có thể nhìn thấy người trực đêm đang chỉnh lý công văn, Ôn Nhu đang muốn đi vào trong, đột nhiên Túc Dạ xuất hiện gọi.
Vương phi, là muốn tìm vương gia? Trong mắt của Túc Dạ chớp động lo lắng, nhìn đến Ôn Nhu phảng phất thấy được cứu nhân một dạng, trong thanh âm không che giấu được khẩn cấp.
Đại quản sự, đã trễ thế này còn chưa ngủ? Ôn Nhu xoay người, nhìn đến trên vai Túc Dạ có một tầng tuyết rơi xuống, đáp, Chính là muốn tới tìm vương gia.
Vương gia tối nay ở Ngõa Phủ Lôi Minh, không ở Tây Uyển. Túc Dạ nói xong, còn không chờ Ôn Nhu nói cái gì đó, liền vội vàng nói, Thỉnh Vương phi nhất định phải cứu vương gia! Chỉ kém không có hướng Ôn Nhu quỳ xuống.
Đại quản sự nói từ đâu? Ôn Nhu hơi nhíu mi tâm: Không phải là bệng của vương gia lại tái phát chứ?
Không phải. Túc Dạ không dám dây dưa thời gian, lại nói, Túc Dạ dẫn Vương phi đến Ngõa Phủ Lôi Minh, trên đường cùng Vương phi nói rõ. Hắn không khuyên được vương gia, ngoại trừ để Vương phi khuyên nhủ gia ra, hắn thực sự nghĩ không ra biện pháp gì tốt hơn.
Đứng ở hai tầng tại Ngõa Phủ Lôi Minh, trong lòng Ôn Nhu cân nhắc lời nói lúc nãy của Túc Dạ.
Hắn muốn rời khỏi Bạch vương phủ, đến Tào thành đang bạo phát dịch bệnh, hắn không muốn sống nữa?
Vương phi nếu ở ngoài cửa sao không tiến vào? Bỗng nhiên, âm thanh của Lãnh Triệt từ trong cánh cửa khép hờ âm thanh nhàn nhạt truyền đến, Ôn Nhu liền đẩy cửa mà vào.
Nghe nói trước hừng đông sáng vương gia muốn đến Tào thành? Ôn Nhu nhìn chằm chằm Lãnh Triệt ngồi sau bàn sách, ôn hoà mà hỏi thăm, tối nay nàng tìm hắn, bất quá là muốn mang phương thuốc ứng đối dịch bệnh đã viết xong tặng hắn, để hắn hảo hảo ứng đối, lại biết được hắn muốn đến Tào thành, hơn nữa nhìn dáng dấp hắn, tựa hồ không có ý tứ muốn cho nàng biết.
Túc Dạ thật nhiều lời. Lãnh Triệt híp đôi mắt lại, sự tình hắn đã quyết định xong, ai cũng đừng nghĩ cải biến.
Túc Dạ nói cho Ôn Nhu, không phải là quan tâm lo lắng cho thân thể của vương gia, chỉ là nếu không có Túc Dạ cho biết, vương gia có hay không không muốn báo cho Ôn Nhu biết liền một mình đến Tào thành? Cứ cho là hắn không lo cho thân thể của mình, hắn có phương pháp ứng đối dịch bệnh?
Không nói cho Vương phi, đơn giản cũng là không muốn để cho Vương phi lo lắng mà thôi. Nói cho nàng biết, thì thế nào?
Thế nhưng vương gia không biết, không nói cho Ôn Nhu, chỉ khiến Ôn Nhu càng lo lắng. Có thể hay không để cho nàng tiết kiệm chút tâm tư, thế nào nàng lại cảm thấy nam nhân này quả thực chính là Dạy mãi không sửa .
Ôn Nhu vẫn chưa làm bất luận cái gì bật lên một câu, để ánh mắt Lãnh Triệt vẫn trên người nàng, nàng, đang nói lo lắng cho hắn?
Cho nên Ôn Nhu quyết định, theo vương gia cùng nhau đến Tào thành. Ôn Nhu không e dè nhìn thẳng Lãnh Triệt, nói lên suy nghĩ của mình.
Hoang đường! Lời nói của Ôn Nhu vừa rơi xuống, Lãnh Triệt liền vỗ án, thẳng để Ôn Nhu có chút không hiểu nhìn hắn, Lãnh Triệt lại chỉ lạnh lùng nói, Lần này đi không vui đùa, Vương phi không được lấy tính mạng ra đùa giỡn! Vương phi là người thừa kế long ngọc bạch bích, không thể có bất kỳ so sót gì.
Ôn Nhu cũng không phải là đang cùng vương gia nói giỡn. Ôn Nhu nghiêm túc nhìn Lãnh Triệt, cũng lạnh lùng nói, Vương gia nếu biết lần này đi không phải vui đùa, vậy Ôn Nhu càng phải bồi bên người Vương gia đảm bảo tính mệnh của vương gia, bằng không, nếu vương gia không ở đây, Ôn Nhu không ngừng phát động lực lượng của long ngọc bạch bích, sợ cũng cứu không được Đại Di.
Nàng có thể nhìn ra được cảm giác được, số phận Đại Di là ở trên tay hắn, mà không phải trên tay Vương Thượng, nếu tính mệnh hắn không xong, Đại Di sợ rằng cũng đối mặt với nguy hiểm.
Lời nói của Ôn Nhu lại một lần nữa khiến lòng của Lãnh Triệt không khỏi run lên, trong lúc nhất thời hắn có chút bất minh, nàng lo lắng hắn, hay là Đại Di?
Nói như thế, Vương phi là không thể không đi? Lãnh Triệt hơi hòa hoãn nhãn thần cùng khẩu khí, chẳng biết tại sao,
/106
|