Editor: Luna Huang
Dưới ánh nến, Ôn Nhu ngồi ở bên cạnh bàn, lau chùi ám tiễn tinh xảo, nhìn mấy mũi tên sáng bóng, trong con ngươi của Ôn Nhu lộ vẻ túc sát, phảng phất đáy lòng có một trận hỏa đang mãnh liệt thiêu đốt, ánh mắt của Ôn Nhu túc sát (Luna: nghiêm túc + tàn sát) nhưng sâu tận trong cùng lại là hàn ý.
Chó heo cũng không thèm ăn! Mâu quang của Ôn Nhu rùng mình, lúc mũi tên bay ra khỏi tay áo, như gió vững vàng dán vào trên cây cột trong phòng.
Duẫn nhi, lấy tên xuống. Nếu dùng vật trân quý như thế trừng trị cái thứ chó heo cũng không thèm ăn kia, thật đúng là làm bẩn ám tiễn trân quý này.
Ôn Nhu nhận lấy mũi tên Duẫn nhi nhổ xuống từ cây cột, một lần nữa trang bị lên cung, lạnh lùng nói: Đi lấy trường tiên đến đây cho ta, muốn đánh cái loại này, nếu là trong phủ không có, phải đi nói cùng đại quản sự, tối nay tất tìm cho ra trường tiên cho ta, sáng mai ta cần.
Vâng, Vương phi.
Vốn còn muốn để cho đám tiểu nhân vô sỉ kia sảng khoái mấy ngày, xem ra vẫn là nàng không đủ ngoan độc, tức khắc thu thập mới là lựa chọn hàng đầu.
Cha ruột không tiếp nhận nàng, hảo, nàng còn không lạ gì thứ phụ thân chó heo không thèm ăn này!
Di nương hãm hại trưởng nữ trưởng nữ, hảo, nàng còn sống tốt hơn!
Thứ muội cướp đoạt nam nhân của trưởng tỷ, hảo, nàng tặng toàn bộ nam nhân trong Trấn Quốc Công phủ cho nàng!
Huống chi, bọn họ làm không chỉ là những thứ này, là ngay cả nàng cũng cảm thấy xấu xa, đến nàng cũng cảm thấy đó là hành vi lang tâm cẩu phế! Nàng phải từ từ phải từ từ để cho bọn họ hưởng thụ nàng sẽ tặng cho các nàng Cuộc sống tốt !
Ngày mai.
Túc Dạ đem trường tiên gân bò đưa đến trong tay Ôn Nhu, cúi đầu hỏi: Túc Dạ cả gan xin hỏi, không biết Vương phi muốn dùng trường tiên để làm gì?
Làm gì? Ôn Nhu tiếp nhận trường tiên, trầm trầm khuynh hướng cảm xúc để cho nàng rất là thoả mãn, đáy mắt cười, phản vấn, Đại quản sự cho rằng lấy trường tiên này có thể làm gì?
Nắm chuôi, Ôn Nhu cầm trường tiên trong tay, sau đó cố sức quật đến trên giàn hoa, theo sát một tiếng Ba , giàn trồng hoa từ đó gãy mất, bình sứ thanh hoa trên cái giá rơi trên mặt đất, mãnh vỡ văng đầy đất.
Mi tâm của Túc Dạ cau lại, tâm trạng lấy làm kinh hãi, Vương phi lại đem bình hoa làm vỡ đi! Đổi thành thường nhân, muốn sử dụng trường tiên đã việc khó rồi, chớ nói chi là đem lực đạo truyền vào trường tiên sau đó lại xuất thủ, nhưng là đã từng thấy bản lĩnh của Vương phi đến Ngõa Phủ Lôi Minh, hắn sẽ không lại thất kinh nữa, gia nói đúng, ngày sau Vương phi nhất định có làm nhiều việc khiến hắn phải giật mình.
Roi tốt. Ôn Nhu hài lòng thu roi, Đại quản sự làm việc, quả thực không khiến người thất vọng, ngay cả cây roi nho nhỏ này, cũng có thể khiến ta hài lòng như vậy.
Đem roi cất xong nắm chặt tay, Ôn Nhu nhấc chân liền đi, Duẫn nhi, chúng ta đi.
Vương phi xin dừng bước. Túc Dạ luôn cảm thấy Ôn Nhu vô duyên vô cớ muốn lấy rơi là chuyện tốt, rất sợ nàng làm chuyện gì đó khiến Bạch vương mất mặt, vội vã lên tiếng ngăn lại nói, Không biết sáng sớm Vương phi đem trường tiên, là muốn đi đâu?
Ta hồi Trấn Quốc Công phủ, đại quản sự nếu không yên tâm, có thể đi bẩm báo Vương gia. Ôn Nhu nói xong, cũng không quay đầu lại không chút do dự đi.
Túc Dạ còn chưa triển khai mi tâm lại chặt một phần, nhìn bóng lưng của Ôn Nhu rời đi, xoay người đến phương hướng của Ngõa Phủ Lôi Minh.
Trên mã xa, Ôn Nhu nhìn roi trong tay, nghĩ thầm nếu roi này có thêm gai, như thế này nhất định để mẫu nữ Triệu Yên Nhi thoải mái hơn một ít.
Duẫn nhi, Lý bá đã an trí xong?
Hồi Vương phi, theo như Vương phi phân phó, tối hôm qua đã an trí xong, nô tỳ còn người đến chiếu cố, bảo chứng Lý bá thật tốt, Vương phi yên tâm đi. Duẫn nhi nhớ tới ngày hôm qua thấy trên người Lý bá đầy vết sẹo, tuy rằng đã là cũ, nhưng nhìn cũng có thể liên tưởng đến da tróc thịt bong lúc đó, không khỏi càng thêm đồng tình đối với Lý bá, không rõ rốt cuộc là ai cư nhiên có thể đối với một lão nhân xuống tay nặng như vậy, bất quá tất nhiên cùng với chuyện Vương phi hôm nay hồi Trấn Quốc Công phủ có liên quan.
Đến đại môn Trấn Quốc Công phủ, Ôn Nhu nhìn mặt hai gia đinh bất kính, cười lạnh nói: Đương gia người gì, liền nô tài loại đó, rõ ràng đem mắt người đổi thành mắt chó rồi.
Nguyên Nhất Nguyên Nhi, không nhìn thấy hai nô tài bất kính này sao, thay bổn Vương phi quản giáo bọn họ, để để cho bọn họ biết phải làm sao mới là một nô tài chân chính! Ôn Nhu cười lạnh nhìn vẻ mặt kinh khủng không tin của hai gia đinh, đoió ới hai gia đinh phía sau mang từ Bạch vương phủ đến mà phân phó nói.
Chỉ nghe Ba ba ba Ba tiếng vỗ tay vang lên, Ôn Nhu cười vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi đến nội viện.
Xem ra bình tĩnh không phải là chuyện tốt gì, đối với bọn hắn đối với bọn hắn, nàng không cần làm chuyện lén lút, nên quanh minh chính đại lột mặt của bọn họ.
Nhanh! Nhanh đi thông báo cho lão gia cùng phu nhân, nói đại tiểu thư đã trở về! Một gã gia đinh bị đánh nhìn Ôn Nhu mang theo người của nàng đi vào trong phủ, bưng gương mặt nóng hừng hực, lau chảy máu ở khóe miệng, hướng gia đinh khác nói.
Chỉ thấy gia đinh kia liền vội vàng gật đầu, cũng bụm mặt chạy vào chạy đi.
Bọn họ thế nào cũng nghĩ không thông, Ôn Nhu luôn luôn không như vậy, chưa bao giờ đem thái độ của thái độ để ở trong mắt, thế nào đột nhiên giống biến thành người khác vậy, lại có biểu tình khiến cho người sợ hãi nữa, rất giống lão Trấn Quốc công tử lúc còn sống, hơn nữa lại còn dám đánh bọn họ! Thật không thể tin được!
(Luna: Hạ nhân mà làm thấy ghê luôn)
Mà lúc Ôn Nhu vào bên trong Trấn Quốc Công phủ, không có đi chính sảnh, cũng không có đi tìm Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi, mà là thẳng đến Thấm Tâm viện, ven đường gặp phải gia đinh tỳ nữ, nhìn đến vẻ mặt túc sát của Ôn Nhu, đều sợ đến không dám tiến lên hành lễ, chỉ dám lén lút lùi sang hai bên.
Bọn họ cũng nghĩ không thông, đại tiểu thư không phải hai ngày trước mới quy ninh, sao hôm nay lại trở về, dựa theo tập tục, nữ nhi đã gả ra ngoài ba tháng mới được về nhà mẹ đẻ thăm viếng một lần, đại tiểu thư như thế đã trở về thực sự không hợp cấp bậc lễ nghĩa, huống chi, thần tình trên mặt của đại tiểu thư làm cho, căn bản cũng không giống đại tiểu thư.
Ôn Nhu dừng bước trước nguyệt môn của Thấm Tâm viện, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên nguyệt môn, lập tức mang trường tiên trên tay đánh rơi xuống, tấm biển nặng nề mà rơi xuống mặt đất, Ôn Nhu xuy một tiếng cười, đạp lên tấm biển khắc ba chữ Thấm Tâm viện bước vào trong viện.
Vương phi! Người, không thể đi vào! Có thị nữ nhìn thấy Ôn Nhu, liền vội vàng tiến lên ngăn lại nói: Đại tiểu thư từng phân phó, ngoại trừ lão gia cùng phu nhân, không có sự cho phép của nàng, bất luận kẻ nào đều không thể vào Thấm Tâm viện, nếu không, nếu không nô tỳ chịu không nổi!
Đại tiểu thư? Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, nhìn thị nữ ngăn cản nàng, cười lạnh nói, Ta có thể nhớ rõ, trong Trấn Quốc Công phủ chỉ có ta đây mới là đại tiểu thư, người đứng trước mặt ta gọi như vậy, vậy đại tiểu thư trong miệng ngươi là ai?
Vương phi, đại, đại tiểu thư. . . Thị nữ ngữ kết, bị Ôn Nhu làm cho nghẹn không biết nên nói thế nào cho phải.
Còn có, các ngươi đám hạ nhân này đều nhớ cho kĩ cho ta, phu nhân trong Trấn Quốc Công phủ chỉ có một, chính là người đang được cung phụng trong từ đường. Đại tiểu thư? Phu nhân? Bằng các nàng cũng xứng sao?
Còn không mau tránh ra? Đường của Vương phi ngươi cũng dám cản sao? Nguyên Nhất sau lưng Ôn Nhu liếc mắt thấy tiểu nha đầu còn dám cản trước mặt Ôn Nhu, liền vội vàng tiến lên đẩy ra, sau đó nhường đường cho Ôn Nhu.
Ôn Nhu nắm thật chặt trường tiên trong tay, cười lạnh đi đến ở chỗ sâu trong viện.
Hôm nay, trước hết nàng làm cho các nàng nếm thử Ngon ngọt , cứ như vậy một lần đoạt từ các nàng, nàng cảm cũng thấy tiện nghi cho các nàng!
------ đề lời nói bên ngoài ------
Thập Tứ cùng Vô Sỉ mở miệng cầu thu thu
--- --------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- ------ ---
Trả nợ xong ^_^ Hỵ vọng mọi người tiếp tục ủng hộ truyện
Dưới ánh nến, Ôn Nhu ngồi ở bên cạnh bàn, lau chùi ám tiễn tinh xảo, nhìn mấy mũi tên sáng bóng, trong con ngươi của Ôn Nhu lộ vẻ túc sát, phảng phất đáy lòng có một trận hỏa đang mãnh liệt thiêu đốt, ánh mắt của Ôn Nhu túc sát (Luna: nghiêm túc + tàn sát) nhưng sâu tận trong cùng lại là hàn ý.
Chó heo cũng không thèm ăn! Mâu quang của Ôn Nhu rùng mình, lúc mũi tên bay ra khỏi tay áo, như gió vững vàng dán vào trên cây cột trong phòng.
Duẫn nhi, lấy tên xuống. Nếu dùng vật trân quý như thế trừng trị cái thứ chó heo cũng không thèm ăn kia, thật đúng là làm bẩn ám tiễn trân quý này.
Ôn Nhu nhận lấy mũi tên Duẫn nhi nhổ xuống từ cây cột, một lần nữa trang bị lên cung, lạnh lùng nói: Đi lấy trường tiên đến đây cho ta, muốn đánh cái loại này, nếu là trong phủ không có, phải đi nói cùng đại quản sự, tối nay tất tìm cho ra trường tiên cho ta, sáng mai ta cần.
Vâng, Vương phi.
Vốn còn muốn để cho đám tiểu nhân vô sỉ kia sảng khoái mấy ngày, xem ra vẫn là nàng không đủ ngoan độc, tức khắc thu thập mới là lựa chọn hàng đầu.
Cha ruột không tiếp nhận nàng, hảo, nàng còn không lạ gì thứ phụ thân chó heo không thèm ăn này!
Di nương hãm hại trưởng nữ trưởng nữ, hảo, nàng còn sống tốt hơn!
Thứ muội cướp đoạt nam nhân của trưởng tỷ, hảo, nàng tặng toàn bộ nam nhân trong Trấn Quốc Công phủ cho nàng!
Huống chi, bọn họ làm không chỉ là những thứ này, là ngay cả nàng cũng cảm thấy xấu xa, đến nàng cũng cảm thấy đó là hành vi lang tâm cẩu phế! Nàng phải từ từ phải từ từ để cho bọn họ hưởng thụ nàng sẽ tặng cho các nàng Cuộc sống tốt !
Ngày mai.
Túc Dạ đem trường tiên gân bò đưa đến trong tay Ôn Nhu, cúi đầu hỏi: Túc Dạ cả gan xin hỏi, không biết Vương phi muốn dùng trường tiên để làm gì?
Làm gì? Ôn Nhu tiếp nhận trường tiên, trầm trầm khuynh hướng cảm xúc để cho nàng rất là thoả mãn, đáy mắt cười, phản vấn, Đại quản sự cho rằng lấy trường tiên này có thể làm gì?
Nắm chuôi, Ôn Nhu cầm trường tiên trong tay, sau đó cố sức quật đến trên giàn hoa, theo sát một tiếng Ba , giàn trồng hoa từ đó gãy mất, bình sứ thanh hoa trên cái giá rơi trên mặt đất, mãnh vỡ văng đầy đất.
Mi tâm của Túc Dạ cau lại, tâm trạng lấy làm kinh hãi, Vương phi lại đem bình hoa làm vỡ đi! Đổi thành thường nhân, muốn sử dụng trường tiên đã việc khó rồi, chớ nói chi là đem lực đạo truyền vào trường tiên sau đó lại xuất thủ, nhưng là đã từng thấy bản lĩnh của Vương phi đến Ngõa Phủ Lôi Minh, hắn sẽ không lại thất kinh nữa, gia nói đúng, ngày sau Vương phi nhất định có làm nhiều việc khiến hắn phải giật mình.
Roi tốt. Ôn Nhu hài lòng thu roi, Đại quản sự làm việc, quả thực không khiến người thất vọng, ngay cả cây roi nho nhỏ này, cũng có thể khiến ta hài lòng như vậy.
Đem roi cất xong nắm chặt tay, Ôn Nhu nhấc chân liền đi, Duẫn nhi, chúng ta đi.
Vương phi xin dừng bước. Túc Dạ luôn cảm thấy Ôn Nhu vô duyên vô cớ muốn lấy rơi là chuyện tốt, rất sợ nàng làm chuyện gì đó khiến Bạch vương mất mặt, vội vã lên tiếng ngăn lại nói, Không biết sáng sớm Vương phi đem trường tiên, là muốn đi đâu?
Ta hồi Trấn Quốc Công phủ, đại quản sự nếu không yên tâm, có thể đi bẩm báo Vương gia. Ôn Nhu nói xong, cũng không quay đầu lại không chút do dự đi.
Túc Dạ còn chưa triển khai mi tâm lại chặt một phần, nhìn bóng lưng của Ôn Nhu rời đi, xoay người đến phương hướng của Ngõa Phủ Lôi Minh.
Trên mã xa, Ôn Nhu nhìn roi trong tay, nghĩ thầm nếu roi này có thêm gai, như thế này nhất định để mẫu nữ Triệu Yên Nhi thoải mái hơn một ít.
Duẫn nhi, Lý bá đã an trí xong?
Hồi Vương phi, theo như Vương phi phân phó, tối hôm qua đã an trí xong, nô tỳ còn người đến chiếu cố, bảo chứng Lý bá thật tốt, Vương phi yên tâm đi. Duẫn nhi nhớ tới ngày hôm qua thấy trên người Lý bá đầy vết sẹo, tuy rằng đã là cũ, nhưng nhìn cũng có thể liên tưởng đến da tróc thịt bong lúc đó, không khỏi càng thêm đồng tình đối với Lý bá, không rõ rốt cuộc là ai cư nhiên có thể đối với một lão nhân xuống tay nặng như vậy, bất quá tất nhiên cùng với chuyện Vương phi hôm nay hồi Trấn Quốc Công phủ có liên quan.
Đến đại môn Trấn Quốc Công phủ, Ôn Nhu nhìn mặt hai gia đinh bất kính, cười lạnh nói: Đương gia người gì, liền nô tài loại đó, rõ ràng đem mắt người đổi thành mắt chó rồi.
Nguyên Nhất Nguyên Nhi, không nhìn thấy hai nô tài bất kính này sao, thay bổn Vương phi quản giáo bọn họ, để để cho bọn họ biết phải làm sao mới là một nô tài chân chính! Ôn Nhu cười lạnh nhìn vẻ mặt kinh khủng không tin của hai gia đinh, đoió ới hai gia đinh phía sau mang từ Bạch vương phủ đến mà phân phó nói.
Chỉ nghe Ba ba ba Ba tiếng vỗ tay vang lên, Ôn Nhu cười vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi đến nội viện.
Xem ra bình tĩnh không phải là chuyện tốt gì, đối với bọn hắn đối với bọn hắn, nàng không cần làm chuyện lén lút, nên quanh minh chính đại lột mặt của bọn họ.
Nhanh! Nhanh đi thông báo cho lão gia cùng phu nhân, nói đại tiểu thư đã trở về! Một gã gia đinh bị đánh nhìn Ôn Nhu mang theo người của nàng đi vào trong phủ, bưng gương mặt nóng hừng hực, lau chảy máu ở khóe miệng, hướng gia đinh khác nói.
Chỉ thấy gia đinh kia liền vội vàng gật đầu, cũng bụm mặt chạy vào chạy đi.
Bọn họ thế nào cũng nghĩ không thông, Ôn Nhu luôn luôn không như vậy, chưa bao giờ đem thái độ của thái độ để ở trong mắt, thế nào đột nhiên giống biến thành người khác vậy, lại có biểu tình khiến cho người sợ hãi nữa, rất giống lão Trấn Quốc công tử lúc còn sống, hơn nữa lại còn dám đánh bọn họ! Thật không thể tin được!
(Luna: Hạ nhân mà làm thấy ghê luôn)
Mà lúc Ôn Nhu vào bên trong Trấn Quốc Công phủ, không có đi chính sảnh, cũng không có đi tìm Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi, mà là thẳng đến Thấm Tâm viện, ven đường gặp phải gia đinh tỳ nữ, nhìn đến vẻ mặt túc sát của Ôn Nhu, đều sợ đến không dám tiến lên hành lễ, chỉ dám lén lút lùi sang hai bên.
Bọn họ cũng nghĩ không thông, đại tiểu thư không phải hai ngày trước mới quy ninh, sao hôm nay lại trở về, dựa theo tập tục, nữ nhi đã gả ra ngoài ba tháng mới được về nhà mẹ đẻ thăm viếng một lần, đại tiểu thư như thế đã trở về thực sự không hợp cấp bậc lễ nghĩa, huống chi, thần tình trên mặt của đại tiểu thư làm cho, căn bản cũng không giống đại tiểu thư.
Ôn Nhu dừng bước trước nguyệt môn của Thấm Tâm viện, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên nguyệt môn, lập tức mang trường tiên trên tay đánh rơi xuống, tấm biển nặng nề mà rơi xuống mặt đất, Ôn Nhu xuy một tiếng cười, đạp lên tấm biển khắc ba chữ Thấm Tâm viện bước vào trong viện.
Vương phi! Người, không thể đi vào! Có thị nữ nhìn thấy Ôn Nhu, liền vội vàng tiến lên ngăn lại nói: Đại tiểu thư từng phân phó, ngoại trừ lão gia cùng phu nhân, không có sự cho phép của nàng, bất luận kẻ nào đều không thể vào Thấm Tâm viện, nếu không, nếu không nô tỳ chịu không nổi!
Đại tiểu thư? Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, nhìn thị nữ ngăn cản nàng, cười lạnh nói, Ta có thể nhớ rõ, trong Trấn Quốc Công phủ chỉ có ta đây mới là đại tiểu thư, người đứng trước mặt ta gọi như vậy, vậy đại tiểu thư trong miệng ngươi là ai?
Vương phi, đại, đại tiểu thư. . . Thị nữ ngữ kết, bị Ôn Nhu làm cho nghẹn không biết nên nói thế nào cho phải.
Còn có, các ngươi đám hạ nhân này đều nhớ cho kĩ cho ta, phu nhân trong Trấn Quốc Công phủ chỉ có một, chính là người đang được cung phụng trong từ đường. Đại tiểu thư? Phu nhân? Bằng các nàng cũng xứng sao?
Còn không mau tránh ra? Đường của Vương phi ngươi cũng dám cản sao? Nguyên Nhất sau lưng Ôn Nhu liếc mắt thấy tiểu nha đầu còn dám cản trước mặt Ôn Nhu, liền vội vàng tiến lên đẩy ra, sau đó nhường đường cho Ôn Nhu.
Ôn Nhu nắm thật chặt trường tiên trong tay, cười lạnh đi đến ở chỗ sâu trong viện.
Hôm nay, trước hết nàng làm cho các nàng nếm thử Ngon ngọt , cứ như vậy một lần đoạt từ các nàng, nàng cảm cũng thấy tiện nghi cho các nàng!
------ đề lời nói bên ngoài ------
Thập Tứ cùng Vô Sỉ mở miệng cầu thu thu
--- --------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- ------ ---
Trả nợ xong ^_^ Hỵ vọng mọi người tiếp tục ủng hộ truyện
/106
|