Huân hương đốt bên trong phòng ngủ, Triệu Yên Nhi nằm ở trên giường hẹp, lúc này nàng vẫn còn đang ngủ mê man, má trái của nàng băng một miếng băng gạc thật dày, mơ hồ lộ ra chút huyết sắc, Ôn Thế Nghi ngồi ở bên cạnh giường, nhìn lớp băng gạc trên mặt của Triệu Yên Nhi, vẻ mặt sầu bi, Ôn Tâm đứng ở phía sau Ôn Thế Nghi, cũng nhìn Triệu Yên Nhi trên giường, khóe mắt ngấn lệ.
Bất quá không bao lâu, Triệu Yên Nhi chậm rãi mở mắt ra, lúc khuôn mặt anh tuấn của Ôn Thế Nghi mang theo đau thương lọt vào trong mắt của nàng, lập tức cả kinh ngồi dậy, lập tức giơ tay lên xoa má trái của mình, sau đó cả kinh kêu lên: Lão gia! Mặt của ta! Mặt của ta!
Nhìn dáng dấp kinh hoảng của Triệu Yên Nhi, Ôn Thế Nghi lập tức bắt hai tay lạnh lẽo của nàng đang run, nỗ lực an ủi nàng nói: Phu nhân! Phu nhân! Vi phu ở chỗ này! Không phải sợ, mặt của ngươi vi phu tìm người thay ngươi qua, tin tưởng vi phu, nhất định sẽ tìm đại phu tốt nhất thay ngươi chữa trị, không có việc gì, không có việc gì!
Lão gia ——! Triệu Yên Nhi nhào vào trong lòng của Ôn Thế Nghi, khóc như hoa lê đẫm mưa ruột gan đứt từng khúc, Lão gia, ngươi cần phải thay làm chủ! Bằng không thiếp không muốn sống nữa! Nếu muốn mặt là của nàng trị không hết, nửa đời sau của nàng chẳng khác nào sống như một quả phụ, không có gương mặt này, cứ cho là nàng có công phu giường chiếu khiến người khác túy sinh mộng tử (Luna: sống say mở đến chết, ý là mị người), cũng buộc không được lòng của Ôn Thế Nghi!
Ôn Nhu! Tiện nhân! Cư nhiên hủy đi mặt của nàng!
Nương ——! Ôn Tâm thấy thế, nước mắt cũng rơi xuống, nhào tới trước giường, nắm tay của Triệu Yên Nhi, hung hăng nói: Nương! Nữ nhi nhất định sẽ báo cừu cho nương! Cha cũng sẽ báo cừu cho nương!
Ôn Nhu con tiện nhân kia! Nàng muốn nàng chết!! Nàng nhất định phải khiến cho Ôn Nhu con tiện nhân kia chết!
Ôn Thế Nghi vỗ vỗ lưng của Ôn Tâm, từ ái nói: Tâm nhi không nên gấp, cha nhất định sẽ giúp nương ngươi ra phần khẩu khí này, đi ra ngoài trước đi, cha cùng nương ngươi có mấy lời muốn nói.
Ôn Tâm nhìn Triệu Yên Nhi một chút, nhìn lại Ôn Thế Nghi, sau đó khéo léo gật đầu, hành qua lễ, lui ra ngoài.
Triệu Yên Nhi có chút hồ nghi, trong lòng cảm giác được có chuyện gì, nếu không vì sao trượng phu muốn nữ nhi lui ra ngoài, Lão gia. . .
Phu nhân, vi phu biết bây giờ ngươi ủy khuất, nhưng lại có một việc không thể không nói với ngươi. Ôn Thế Nghi chau mi tâm lộ ra lo lắng, Triệu Yên Nhi nhìn thấy thần tình này của hắn đáy lòng không khỏi Lộp bộp nhảy một chút.
Ôn Thế Nghi ôm vai Triệu Yên Nhi, ở bên tai của nàng nhỏ giọng nói một câi gì đó, sắc mặt của Triệu Yên Nhi cũng dần dần trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Ôn Thế Nghi, Người của năm đó không phải đều đã giải quyết sạch sẽ sao? Nàng làm sao có thể biết?
Suỵt! Ngươi nói nhỏ chút! Sợ người khác nghe không được sao? Ôn Thế Nghi trầm giọng nhắc nhở Triệu Yên Nhi đang bị kinh hách, Ta chỉ là đoán rằng, ngày hôm nay nàng đã nói như vậy với ta, tựa hồ ám chỉ điều đó.
Kỳ thực, chính hắn làm sao không lo lắng được, chuyện năm đó, hầu như mỗi đêm điều biến thành ác mộng quấn lấy hắn.
Lão gia, vậy làm sao bây giờ? Lòng của Triệu Yên Nhi còn sợ hãi, nắm lấy cổ tay của Ôn Thế Nghi.
Phu nhân, ngươi cứ nói đi? Ôn Thế Nghi không trả lời lời nói của Triệu Yên Nhi, mà là phản vấn nàng, khi ánh mắt của hắn thập phần ý vị rơi xuống xương quai xanh của Triệu Yên Nhi, nhãn thần nghiêm túc bỗng nhiên rạo rựa, sau đó giơ tay lên vuốt ve má phải trơn bóng của Triệu Yên Nhi, ôn nhu nói: Yên nhi, ngươi vì vi phu chịu khổ vi phu đều nhớ, vi phu đáp ứng ngươi sẽ đối đãi ngươi thật tốt, vi phu nhất định sẽ chữa lành gương mặt cho người, về phần Ôn Nhu ——
Ôn Thế Nghi chặt đứt lời của mình, lập tức hôn lên môi mềm mại của Triệu Yên Nhi, một khắc trước Triệu Yên Nhi vẫn còn ở trong kinh hách, giờ khắc này lại thành thục dán lên thân thể khô nóng của Ôn Thế Nghi, nhiệt tình phối hợp cùng hắn.
Đây là bản lĩnh của Triệu Yên Nhi nàng, nếu không như vậy, có thể nào mười mấy năm qua Ôn Thế Nghi vẫn đối với thân thể của nàng nhớ mãi không quên, về phần Ôn Nhu, nàng tin tưởng, nam nhân của nàng cùng nàng có cách nghĩ giống nhau.
Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, đem roi trong tay ném cho Duẫn nhi, lập tức ở ngồi xuống trước lò sưởi, lúc Duẫn nhi đem trường tiên cất xong, lập tức nấu trà nóng đem đến trước mặt Ôn Nhu.
Vương phi, nô tỳ cảm thấy Trấn Quốc công tử sẽ không cam lòng. Chỉ cần là chuyện Ôn Nhu làm, Duẫn nhi đều cảm thấy đúng, lập trường của nàng, vĩnh viễn đều là ở bên Ôn Nhu, Vương phi ngày sau có đúng hay không phải đề phòng một chút?
Rắn chuột tiểu nhân, phòng hay không phòng cũng không có trở ngại. Các nàng là loại người như vậy, nàng thấy là nhìn không vào được mắt, nếu đem các nàng xem là đối thủ mà đối đãi, quả nhiên là xem trọng các nàng.
Vâng. Duẫn nhi gật đầu, Vương phi, uống trà.
Ân. Ôn Nhu cốc trà, chậm rãi trà, trong con ngươi buông suy nghĩ xuống.
Nếu đã cùng Triệu Yên Nhi các nàng không còn gì để nói, như vậy tại thế giới này chuyện duy nhất cần làm nhất định phải hoàn thành, so với thời gian dự tính của nàng còn sớm, vậy sẽ phải suy nghĩ một chút chuyện nàng rời khỏi vương phủ rồi, sinh hoạt hà khắc như vậy, nàng không muốn.
Đêm đã khuya, Ôn Nhu cho Duẫn nhi lui xuống nghỉ tạm, bản thân thời khắc này cũng không thể ngủ được, dứt khoát mặc xiêm y, khoác một kiện áo khoác trên vai, kéo cửa ra đi ra ngoài, đi ra Yên Thủy các, đến nơi của Túc Dạ.
Gia đinh trực đêm thấy Ôn Nhu, liền vội vàng tiến lên hành lễ, Nô tài ra mắt Vương phi, không biết đêm khuya Vương phi tới đây, có hay không muốn tìm đại quản sự Túc Dạ?
Ân. Ôn Nhu khẽ gật đầu, Đi nói một tiếng với đại quản sự, ta có chuyện quan trọng ở chính sảnh chờ hắn.
Vâng, nô tài đi ngay.
Đối với việc bản thân quanh minh chính đại rời khỏi Bạch vương phủ, nàng là nắm chắc.
Khi Ôn Nhu nhìn đến Túc Dạ vững bước mà đến, từ trên ghế đứng lên để bày tỏ sự áy náy vì đêm khuya quấy rối, Đêm khuya gọi đại quản sự đến, hy vọng không quấy rối đại quản sự nghỉ ngơi.
Vương phi gọi đến, Túc Dạ Túc Dạ tức khắc đến đây, làm sao nói đến chuyện quấy rối. Túc Dạ cẩn thận, Chỉ không biết, đêm khuya Vương phi gọi Túc Dạ đến, là vì chuyện gì?
Chuyện gì mà không thể đợi đến mai?
Việc này không thể không đích thân nói với đại quản sự, việc này cũng chỉ có đại quản sự có thể làm chủ được.
Vương phi cứ phân phó.
Ta muốn gặp Bạch vương, mong rằng đại quản sự dẫn đường. Ôn Nhu đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt của Túc Dạ luôn luôn kính cẩn đột nhiên dần hiện ra đề phòng, sắc mặt biến thành âm trầm, lạnh lùng trả lời: Thứ cho Túc Dạ không thể tuân lệnh, không có mệnh lệnh của Vương gia, không người có thể thấy Vương gia.
Chẳng lẽ Vương phi này thật là người của bọn họ? Xem ra người tiến vào Bạch vương phủ thật không có ai là hảo tâm! Chỉ toàn là ghê tởm!
Ta biết chỉ cần là đại quản sự dẫn đường, Vương gia sẽ không trách tội. Nàng phải gặp Bạch vương, tuy tối này không thể, nhưng cũng nhất định phải gặp, tuy rằng nàng có thể đến Ngõa Phủ Lôi Minh vượt qua bẫy rập lần nữa, lại không biết có thể gặp được Bạch vương không, cho nên chỉ có thể mời Túc Dạ ra.
Vương phi, Túc Dạ sẽ không tuân theo phân phó của ngài. Bất luận cái gì người muốn tới gần gia đều phải đề phòng!
Nếu ta nói ta biết Vương gia mắc bệnh gì, nếu ta nói ta biết cách chữa được chứng bệnh của Vương gia, nếu ta nói ta nắm chắc chữa được bệnh cho Vương gia, đại quản sự còn có thể kiên quyết như vậy cự tuyệt ta sao? Ôn Nhu hắc một hơi ra nói ba chữ nếu, nàng tin tưởng, chỉ cần là liên quan đến Bạch vương, Túc Dạ cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt, huống chi, lời nói của nàng, đầy sức dụ dỗ như vậy.
Quả nhiên, hai mắt Túc Dạ không hề cố kỵ nhìn chằm chằm nàng chốc lát, sau đó mới lạnh lùng nói: Túc Dạ trước bẩm báo Vương gia, ngày mai cho Vương phi câu trả lời thuyết phục.
Rất tốt. Ôn Nhu hài lòng gật đầu xoay người đi.
Nàng tin tưởng, Bạch vương nhất định sẽ đáp ứng gặp nàng.
Bất quá không bao lâu, Triệu Yên Nhi chậm rãi mở mắt ra, lúc khuôn mặt anh tuấn của Ôn Thế Nghi mang theo đau thương lọt vào trong mắt của nàng, lập tức cả kinh ngồi dậy, lập tức giơ tay lên xoa má trái của mình, sau đó cả kinh kêu lên: Lão gia! Mặt của ta! Mặt của ta!
Nhìn dáng dấp kinh hoảng của Triệu Yên Nhi, Ôn Thế Nghi lập tức bắt hai tay lạnh lẽo của nàng đang run, nỗ lực an ủi nàng nói: Phu nhân! Phu nhân! Vi phu ở chỗ này! Không phải sợ, mặt của ngươi vi phu tìm người thay ngươi qua, tin tưởng vi phu, nhất định sẽ tìm đại phu tốt nhất thay ngươi chữa trị, không có việc gì, không có việc gì!
Lão gia ——! Triệu Yên Nhi nhào vào trong lòng của Ôn Thế Nghi, khóc như hoa lê đẫm mưa ruột gan đứt từng khúc, Lão gia, ngươi cần phải thay làm chủ! Bằng không thiếp không muốn sống nữa! Nếu muốn mặt là của nàng trị không hết, nửa đời sau của nàng chẳng khác nào sống như một quả phụ, không có gương mặt này, cứ cho là nàng có công phu giường chiếu khiến người khác túy sinh mộng tử (Luna: sống say mở đến chết, ý là mị người), cũng buộc không được lòng của Ôn Thế Nghi!
Ôn Nhu! Tiện nhân! Cư nhiên hủy đi mặt của nàng!
Nương ——! Ôn Tâm thấy thế, nước mắt cũng rơi xuống, nhào tới trước giường, nắm tay của Triệu Yên Nhi, hung hăng nói: Nương! Nữ nhi nhất định sẽ báo cừu cho nương! Cha cũng sẽ báo cừu cho nương!
Ôn Nhu con tiện nhân kia! Nàng muốn nàng chết!! Nàng nhất định phải khiến cho Ôn Nhu con tiện nhân kia chết!
Ôn Thế Nghi vỗ vỗ lưng của Ôn Tâm, từ ái nói: Tâm nhi không nên gấp, cha nhất định sẽ giúp nương ngươi ra phần khẩu khí này, đi ra ngoài trước đi, cha cùng nương ngươi có mấy lời muốn nói.
Ôn Tâm nhìn Triệu Yên Nhi một chút, nhìn lại Ôn Thế Nghi, sau đó khéo léo gật đầu, hành qua lễ, lui ra ngoài.
Triệu Yên Nhi có chút hồ nghi, trong lòng cảm giác được có chuyện gì, nếu không vì sao trượng phu muốn nữ nhi lui ra ngoài, Lão gia. . .
Phu nhân, vi phu biết bây giờ ngươi ủy khuất, nhưng lại có một việc không thể không nói với ngươi. Ôn Thế Nghi chau mi tâm lộ ra lo lắng, Triệu Yên Nhi nhìn thấy thần tình này của hắn đáy lòng không khỏi Lộp bộp nhảy một chút.
Ôn Thế Nghi ôm vai Triệu Yên Nhi, ở bên tai của nàng nhỏ giọng nói một câi gì đó, sắc mặt của Triệu Yên Nhi cũng dần dần trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Ôn Thế Nghi, Người của năm đó không phải đều đã giải quyết sạch sẽ sao? Nàng làm sao có thể biết?
Suỵt! Ngươi nói nhỏ chút! Sợ người khác nghe không được sao? Ôn Thế Nghi trầm giọng nhắc nhở Triệu Yên Nhi đang bị kinh hách, Ta chỉ là đoán rằng, ngày hôm nay nàng đã nói như vậy với ta, tựa hồ ám chỉ điều đó.
Kỳ thực, chính hắn làm sao không lo lắng được, chuyện năm đó, hầu như mỗi đêm điều biến thành ác mộng quấn lấy hắn.
Lão gia, vậy làm sao bây giờ? Lòng của Triệu Yên Nhi còn sợ hãi, nắm lấy cổ tay của Ôn Thế Nghi.
Phu nhân, ngươi cứ nói đi? Ôn Thế Nghi không trả lời lời nói của Triệu Yên Nhi, mà là phản vấn nàng, khi ánh mắt của hắn thập phần ý vị rơi xuống xương quai xanh của Triệu Yên Nhi, nhãn thần nghiêm túc bỗng nhiên rạo rựa, sau đó giơ tay lên vuốt ve má phải trơn bóng của Triệu Yên Nhi, ôn nhu nói: Yên nhi, ngươi vì vi phu chịu khổ vi phu đều nhớ, vi phu đáp ứng ngươi sẽ đối đãi ngươi thật tốt, vi phu nhất định sẽ chữa lành gương mặt cho người, về phần Ôn Nhu ——
Ôn Thế Nghi chặt đứt lời của mình, lập tức hôn lên môi mềm mại của Triệu Yên Nhi, một khắc trước Triệu Yên Nhi vẫn còn ở trong kinh hách, giờ khắc này lại thành thục dán lên thân thể khô nóng của Ôn Thế Nghi, nhiệt tình phối hợp cùng hắn.
Đây là bản lĩnh của Triệu Yên Nhi nàng, nếu không như vậy, có thể nào mười mấy năm qua Ôn Thế Nghi vẫn đối với thân thể của nàng nhớ mãi không quên, về phần Ôn Nhu, nàng tin tưởng, nam nhân của nàng cùng nàng có cách nghĩ giống nhau.
Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, đem roi trong tay ném cho Duẫn nhi, lập tức ở ngồi xuống trước lò sưởi, lúc Duẫn nhi đem trường tiên cất xong, lập tức nấu trà nóng đem đến trước mặt Ôn Nhu.
Vương phi, nô tỳ cảm thấy Trấn Quốc công tử sẽ không cam lòng. Chỉ cần là chuyện Ôn Nhu làm, Duẫn nhi đều cảm thấy đúng, lập trường của nàng, vĩnh viễn đều là ở bên Ôn Nhu, Vương phi ngày sau có đúng hay không phải đề phòng một chút?
Rắn chuột tiểu nhân, phòng hay không phòng cũng không có trở ngại. Các nàng là loại người như vậy, nàng thấy là nhìn không vào được mắt, nếu đem các nàng xem là đối thủ mà đối đãi, quả nhiên là xem trọng các nàng.
Vâng. Duẫn nhi gật đầu, Vương phi, uống trà.
Ân. Ôn Nhu cốc trà, chậm rãi trà, trong con ngươi buông suy nghĩ xuống.
Nếu đã cùng Triệu Yên Nhi các nàng không còn gì để nói, như vậy tại thế giới này chuyện duy nhất cần làm nhất định phải hoàn thành, so với thời gian dự tính của nàng còn sớm, vậy sẽ phải suy nghĩ một chút chuyện nàng rời khỏi vương phủ rồi, sinh hoạt hà khắc như vậy, nàng không muốn.
Đêm đã khuya, Ôn Nhu cho Duẫn nhi lui xuống nghỉ tạm, bản thân thời khắc này cũng không thể ngủ được, dứt khoát mặc xiêm y, khoác một kiện áo khoác trên vai, kéo cửa ra đi ra ngoài, đi ra Yên Thủy các, đến nơi của Túc Dạ.
Gia đinh trực đêm thấy Ôn Nhu, liền vội vàng tiến lên hành lễ, Nô tài ra mắt Vương phi, không biết đêm khuya Vương phi tới đây, có hay không muốn tìm đại quản sự Túc Dạ?
Ân. Ôn Nhu khẽ gật đầu, Đi nói một tiếng với đại quản sự, ta có chuyện quan trọng ở chính sảnh chờ hắn.
Vâng, nô tài đi ngay.
Đối với việc bản thân quanh minh chính đại rời khỏi Bạch vương phủ, nàng là nắm chắc.
Khi Ôn Nhu nhìn đến Túc Dạ vững bước mà đến, từ trên ghế đứng lên để bày tỏ sự áy náy vì đêm khuya quấy rối, Đêm khuya gọi đại quản sự đến, hy vọng không quấy rối đại quản sự nghỉ ngơi.
Vương phi gọi đến, Túc Dạ Túc Dạ tức khắc đến đây, làm sao nói đến chuyện quấy rối. Túc Dạ cẩn thận, Chỉ không biết, đêm khuya Vương phi gọi Túc Dạ đến, là vì chuyện gì?
Chuyện gì mà không thể đợi đến mai?
Việc này không thể không đích thân nói với đại quản sự, việc này cũng chỉ có đại quản sự có thể làm chủ được.
Vương phi cứ phân phó.
Ta muốn gặp Bạch vương, mong rằng đại quản sự dẫn đường. Ôn Nhu đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt của Túc Dạ luôn luôn kính cẩn đột nhiên dần hiện ra đề phòng, sắc mặt biến thành âm trầm, lạnh lùng trả lời: Thứ cho Túc Dạ không thể tuân lệnh, không có mệnh lệnh của Vương gia, không người có thể thấy Vương gia.
Chẳng lẽ Vương phi này thật là người của bọn họ? Xem ra người tiến vào Bạch vương phủ thật không có ai là hảo tâm! Chỉ toàn là ghê tởm!
Ta biết chỉ cần là đại quản sự dẫn đường, Vương gia sẽ không trách tội. Nàng phải gặp Bạch vương, tuy tối này không thể, nhưng cũng nhất định phải gặp, tuy rằng nàng có thể đến Ngõa Phủ Lôi Minh vượt qua bẫy rập lần nữa, lại không biết có thể gặp được Bạch vương không, cho nên chỉ có thể mời Túc Dạ ra.
Vương phi, Túc Dạ sẽ không tuân theo phân phó của ngài. Bất luận cái gì người muốn tới gần gia đều phải đề phòng!
Nếu ta nói ta biết Vương gia mắc bệnh gì, nếu ta nói ta biết cách chữa được chứng bệnh của Vương gia, nếu ta nói ta nắm chắc chữa được bệnh cho Vương gia, đại quản sự còn có thể kiên quyết như vậy cự tuyệt ta sao? Ôn Nhu hắc một hơi ra nói ba chữ nếu, nàng tin tưởng, chỉ cần là liên quan đến Bạch vương, Túc Dạ cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt, huống chi, lời nói của nàng, đầy sức dụ dỗ như vậy.
Quả nhiên, hai mắt Túc Dạ không hề cố kỵ nhìn chằm chằm nàng chốc lát, sau đó mới lạnh lùng nói: Túc Dạ trước bẩm báo Vương gia, ngày mai cho Vương phi câu trả lời thuyết phục.
Rất tốt. Ôn Nhu hài lòng gật đầu xoay người đi.
Nàng tin tưởng, Bạch vương nhất định sẽ đáp ứng gặp nàng.
/106
|