Ôn tiểu thư, ngươi cũng không cần thay tỷ tỷ của ngươi nói chuyện, toàn bộ đế đô còn có người nào không biết tỷ tỷ ngươi là hạng người gì? Người nói chuyện là đại thiên kim của Lại Bộ Thị Lang, Từ Mạn, lớn lên hoạt bát rất khiến người mến, âm thanh cũng kiều tích tích, cũng làm cho người cảm thấy thoải mái.
Tuy nói Thanh Vương gia từ nhỏ liền cùng nàng có hôn ước, thế nhưng Thanh Vương gia chung tình với ngươi là chuyện mọi người đều biết, hơn nữa tỷ muội cùng chung một chồng đó là giai thoại từ xưa đến nay, là nàng mắt cao hơn đầu muốn độc chiếm Thanh Vương gia, cuối cùng làm ra chuyện trơ trẽn cùng người, thực sự không cần Ôn tiểu thư ngươi vì nàng nói chuyện.
Ôn Nhu ở phía sau vừa nghe được mọi người đối với nàng trào phúng cùng chỉ trích, đang nghe một đoạn này không khỏi ngẩng đầu quan sát đám nữ nhân này, lớn lên không tính là xuất chúng, một bộ đạm lục sắc một đám oanh oanh yến yến cũng không hấp dẫn người, nhưng mà nhàn nhạt tản ra khí chất trái lại để Ôn Nhu thưởng thức, đây là Ôn Nhu thận trọng đánh giá những lời của nàng, vốn định muốn tán tư tưởng nàng không giống người khác nước chảy bèo trôi, thế nhưng nghĩ cách Tỷ muội cùng chung một chồng đó là giai thoại từ xưa đến nay của thời cổ ràng buộc, đây là thời thế tạo người, không trách được.
Không biết đây là tiểu thư nhà nào, trái lại nàng thật thưởng thức.
Hừ! Đúng vậy! Từ Mạn thân mật nắm lấy cổ tay của Ôn Tâm, thay Ôn Tâm tức giận nói, Mấy ngày trước đây nàng không phải còn tới Trấn Quốc Công phủ đại náo một trận sao? Nghe nói Ôn đại nhân đều bị nàng chọc đến tức giận không ít, ta thấy nàng không chỉ có là giày rách, là dâm phụ, còn là một ác nữ!
Lời nói của Từ tiểu thư có thể không có nói sai, đây chính là chuyện mọi người đều biết. Thiên kim Lễ bộ Thị lang Ngô Tử Tô tiếp miệng, Hiện ở bên ngoài đầu đường cuối ngõ đều truyền Bạch vương phi không chỉ có là dâm phụ, còn là một ác nữ không có, dám ra tay đánh nhị nương mình.
Các tỷ tỷ vẫn là không nên nói nữa, thương thế của mẫu thân đã tốt lên rồi, cha tuy rằng tức giận, nhưng đại tỷ tỷ dù sao cũng là cha. . . Ôn Tâm làm bộ dáng dấp nhu nhược, dùng khăn thấm nước mắt ở khóe mắt, nhu nhược nói, Huống hồ là Ôn Tâm sai trước, đoạt vị Trấn Quốc công tử của đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ khí hận Ôn Tâm cũng là nên, thế nhưng làm hại mẫu thân thụ thương thật là Ôn Tâm không tưởng được, Ôn Tâm tình nguyện để đại tỷ tỷ đánh Ôn Tâm. . .
Ôn Tâm điềm đạm đáng yêu nói, đúng là hoa lê đẫm mưa, dáng dấp khiến người động lòng.
Đáy lòng của Ôn Nhu cười nhạt, khá lắm Ôn Tâm, luôn mồm là vì nàng biện giải, bất quá là càng bôi càng đen, để cho danh tiếng của nàng khó nghe hơn thôi, miệng thực chất là nối Ôn Tâm nàng mới là người ủy khuất.
Ôn tiểu thư ngươi chính là quá thiện tâm, chuyện cho tới bây giờ ngươi lại vẫn thay đại tỷ tỷ ngươi nói chuyện. Ngô Tử Tô vì Ôn Tâm tổn thương mà cảm thấy bất công, Đây hết thảy đều là mình nàng làm, cùng Ôn tiểu thư có quan hệ gì đâu, cần gì Ôn tiểu thư phải chịu tội, hơn nữa, tước vị Trấn Quốc công tử là Vương Thượng tự mình hạ chỉ phong ngươi, nàng làm sao lại oán hận Ôn tiểu thư.
Đúng rồi, chúng ta đều biết Ôn tiểu thư thiện tâm, Ôn tiểu thư cũng không cần nói giúp cho đại tỷ tỷ của ngươi.
Thế nhưng, đại tỷ tỷ thật là không phải người như các tỷ tỷ nói. . . Ôn Nhu, xem sau này người còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt người khác nữa, bất quá, ngươi còn có cái gì đáng nói đến sau này nữa chứ?
Ôn Tâm nói, quay đầu nhìn sau đoàn người, khi nhìn đến Ôn Nhu, giả bộ rất là kinh ngạc, thở nhẹ một tiếng: Đại tỷ tỷ. . .
Mọi người nghe Ôn Tâm nói một tiếng này thở nhẹ, cũng xoay người lại nhìn lại, y phục bạch sắc lọt vào trong tầm mắt, lộ ra một bộ một áo khoác da chồn, trang điểm giản đơn, thanh lệ thoát tục cùng một đám oanh oanh yến yến phảng phất chính là một gốc Bạch Liên trong bùn nhưng không bám bùn vậy, khí chất đạm nhiên, đẹp khiếncho người ta mắt lom lom, đẹp khiến cho người ta đố kị.
A! Ta là ai đây, nguyên lai là ' Đại danh đỉnh đỉnh' Bạch vương phi, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy! Ngô Tử Tô mở miệng trước, nàng nhìn thấy Ôn Nhu so với nàng đẹp hơn không biết gấp bao nhiêu lần, đáy lòng đố kị liền nhịn không được, ý tứ hàm xúc đố kị rất là dày đặc.
Nữ nhân nào mà không muốn có dung mạo đẹp chứ, một người để cho người phỉ nhổ, lại có một dung mạo khiến người đố kị như vậy!
Đại tỷ tỷ, ngươi tới khi nào, làm sao không gọi muội muội một tiếng? Muội muội đang cùng các tỷ tỷ nói đến đại tỷ tỷ! Ôn Tâm hàm chứa tiếu ý đi tới bên cạnh Ôn Nhu, duỗi tay muốn khoác lên cánh tay của Ôn Nhu, lại bị Ôn Nhu không dấu vết né tránh, để cho nàng tay nàng nâng lên lúng túng ngừng ở giữa không trung.
Nga? Thật không? Ôn Nhu chưa từng danh tiếng của mình lớn như vậy, để cho mọi người cũng đang thảo luận về Ôn Nhu. Tại Trấn Quốc Công phủ cũng đã xé rách da mặt, không nghĩ tới da mặt của Ôn Tâm cũng quá dày rồi, còn giả bộ muốn cùng nàng thân cận nữa, Ôn Tâm nàng thích diễn trò, Ôn Nhu nàng lại không thích theo nàng diễn trò.
Bạch vương phi biết danh tiếng của mình lớn sao? Từ Mạn hàm chứa tiếu ý dịu dàng nhìn Ôn Nhu, đố kị hận không thể đi tới cào lên làn da đẹp như hoa của nàng, còn muốn nhúng chàm Huyền vương của nàng, Bạch vương phi làm ra chuyện như vậy ngày sau nhất định thanh danh sẽ còn lớn hơn, hơn nữa phương thức đối đãi trưởng bối của Bạch vương phi, hôm nay, Bạch vương phi là danh nhân trong đế đô!
Ôn Nhu đánh giá Từ Mạn khiến nhiều người thích này, trong lòng than thở, quả thật là người không thể so tướng mạo, ai dự đoán được trong lòng của mỹ nhân này đang cất giấu thứ gì, mà chuyện thế giới này, cũng thật là kỳ diệu, rõ ràng là người không liên quan, lại làm một chuyện không liên quan đến người khác, như vậy cũng phiền đông đảo dân chúng quan tâm, đáy lòng của Ôn Nhu liền định nghĩa, những người này là do mỗi ngày không thú vị, lại cứ muốn tìm chút chuyện khiến cho mình không thoải mái.
Danh nhân thì không dám, chỉ là nhìn tiểu thư rất có tư bản, tiểu thư nếu là ngại mỗi ngày buồn chán, Ôn Nhu cũng không keo kiệt chỉ giáo.
Mặt của Từ Mạn lập tức đỏ như cà chua, giận không kềm được nói: Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! Bổn tiểu thư cần ngươi ban thưởng cái giáo gì?
Ha ha, tiểu thư nếu không biết, sao lại đỏ mặt? Ôn Nhu đạm đạm nhất tiếu, chọc cho tất cả mọi người ném ánh mắt khác thường cho Từ Mạn, khinh bỉ có, chế giễu có, ngây thơ có.
Có mấy lời, không cần nói rõ, lòng mọi người biết rõ là được.
Bạch vương phi, đây là hoàng cung, không phải phố phường! Thỉnh ngươi nói chuyện trang trọng chút! Từ Mạn thế nào nhịn được, vội vã phản bác quát lên.
Vậy cũng thỉnh vị tiểu thư này chú ý, đây là hoàng cung, không phải phố phường, không phải do một quan gia tiểu thư như ngươi lớn tiếng nộ ngữ với Vương phi. Xem ra, thân phận Bạch vương phi này ngược lại không phải là ngược lại không phải là tệ a.
Từ Mạn luôn luôn phách lối đều bị Ôn Nhu nói đến im lặng, những người khác đều là giận mà không dám nói gì.
Cũng trùng hợp, mọi người đi tới trước trước bậc thang đại điện, có lễ quan đứng ở trước đại điện cao giọng tuyên bố: Thỉnh đủ loại quan lại tiến điện ——
Triều chính đại điện cho tới bây giờ chỉ có nam tử có thể đi vào, hôm nay để nữ quyến tiến vào đã là ngoại lệ, cho nên nữ quyến chỉ có thể đứng ở trước bậc thang phía bên phải, đợi đủ loại quan lại cùng các công tử tiến điện, nữ quyến mới có thể tiến điện.
Xem! Là Huyền Vương gia! Đột nhiên, Ôn Nhu nghe được trong đám người có người thấp giọng kêu lên, đè thấp thanh âm của mình cực lực áp chế kích động phấn khởi.
Ôn Nhu nghĩ tới chuyện bên ngoài cửa cung Huyền vương tương trợ, liền cũng nghiên đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Huyền vương Huyền vương, y phục hắc sắc rất là dễ nhận, mà ở lúc Ôn Nhu ngẩng đầu trong nháy mắt, Huyền vương cũng trùng hợp nghiên đầu sang đám nữ quyến, cười khẽ, ôn văn nhĩ nhã, đủ để đoạt nhân tâm phách, y phục hắc y khiến cho khí chất của hắn thêm một tia tà mị, làm cho các nữ quyến phấn khởi tới cực điểm.
Ôn Nhu cũng ngơ ngẩn, nhìn nụ cười khẽ kia phảng phất là hướng phía nàng, tâm trạng kinh hãi.
Là hắn?
Tuy nói Thanh Vương gia từ nhỏ liền cùng nàng có hôn ước, thế nhưng Thanh Vương gia chung tình với ngươi là chuyện mọi người đều biết, hơn nữa tỷ muội cùng chung một chồng đó là giai thoại từ xưa đến nay, là nàng mắt cao hơn đầu muốn độc chiếm Thanh Vương gia, cuối cùng làm ra chuyện trơ trẽn cùng người, thực sự không cần Ôn tiểu thư ngươi vì nàng nói chuyện.
Ôn Nhu ở phía sau vừa nghe được mọi người đối với nàng trào phúng cùng chỉ trích, đang nghe một đoạn này không khỏi ngẩng đầu quan sát đám nữ nhân này, lớn lên không tính là xuất chúng, một bộ đạm lục sắc một đám oanh oanh yến yến cũng không hấp dẫn người, nhưng mà nhàn nhạt tản ra khí chất trái lại để Ôn Nhu thưởng thức, đây là Ôn Nhu thận trọng đánh giá những lời của nàng, vốn định muốn tán tư tưởng nàng không giống người khác nước chảy bèo trôi, thế nhưng nghĩ cách Tỷ muội cùng chung một chồng đó là giai thoại từ xưa đến nay của thời cổ ràng buộc, đây là thời thế tạo người, không trách được.
Không biết đây là tiểu thư nhà nào, trái lại nàng thật thưởng thức.
Hừ! Đúng vậy! Từ Mạn thân mật nắm lấy cổ tay của Ôn Tâm, thay Ôn Tâm tức giận nói, Mấy ngày trước đây nàng không phải còn tới Trấn Quốc Công phủ đại náo một trận sao? Nghe nói Ôn đại nhân đều bị nàng chọc đến tức giận không ít, ta thấy nàng không chỉ có là giày rách, là dâm phụ, còn là một ác nữ!
Lời nói của Từ tiểu thư có thể không có nói sai, đây chính là chuyện mọi người đều biết. Thiên kim Lễ bộ Thị lang Ngô Tử Tô tiếp miệng, Hiện ở bên ngoài đầu đường cuối ngõ đều truyền Bạch vương phi không chỉ có là dâm phụ, còn là một ác nữ không có, dám ra tay đánh nhị nương mình.
Các tỷ tỷ vẫn là không nên nói nữa, thương thế của mẫu thân đã tốt lên rồi, cha tuy rằng tức giận, nhưng đại tỷ tỷ dù sao cũng là cha. . . Ôn Tâm làm bộ dáng dấp nhu nhược, dùng khăn thấm nước mắt ở khóe mắt, nhu nhược nói, Huống hồ là Ôn Tâm sai trước, đoạt vị Trấn Quốc công tử của đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ khí hận Ôn Tâm cũng là nên, thế nhưng làm hại mẫu thân thụ thương thật là Ôn Tâm không tưởng được, Ôn Tâm tình nguyện để đại tỷ tỷ đánh Ôn Tâm. . .
Ôn Tâm điềm đạm đáng yêu nói, đúng là hoa lê đẫm mưa, dáng dấp khiến người động lòng.
Đáy lòng của Ôn Nhu cười nhạt, khá lắm Ôn Tâm, luôn mồm là vì nàng biện giải, bất quá là càng bôi càng đen, để cho danh tiếng của nàng khó nghe hơn thôi, miệng thực chất là nối Ôn Tâm nàng mới là người ủy khuất.
Ôn tiểu thư ngươi chính là quá thiện tâm, chuyện cho tới bây giờ ngươi lại vẫn thay đại tỷ tỷ ngươi nói chuyện. Ngô Tử Tô vì Ôn Tâm tổn thương mà cảm thấy bất công, Đây hết thảy đều là mình nàng làm, cùng Ôn tiểu thư có quan hệ gì đâu, cần gì Ôn tiểu thư phải chịu tội, hơn nữa, tước vị Trấn Quốc công tử là Vương Thượng tự mình hạ chỉ phong ngươi, nàng làm sao lại oán hận Ôn tiểu thư.
Đúng rồi, chúng ta đều biết Ôn tiểu thư thiện tâm, Ôn tiểu thư cũng không cần nói giúp cho đại tỷ tỷ của ngươi.
Thế nhưng, đại tỷ tỷ thật là không phải người như các tỷ tỷ nói. . . Ôn Nhu, xem sau này người còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt người khác nữa, bất quá, ngươi còn có cái gì đáng nói đến sau này nữa chứ?
Ôn Tâm nói, quay đầu nhìn sau đoàn người, khi nhìn đến Ôn Nhu, giả bộ rất là kinh ngạc, thở nhẹ một tiếng: Đại tỷ tỷ. . .
Mọi người nghe Ôn Tâm nói một tiếng này thở nhẹ, cũng xoay người lại nhìn lại, y phục bạch sắc lọt vào trong tầm mắt, lộ ra một bộ một áo khoác da chồn, trang điểm giản đơn, thanh lệ thoát tục cùng một đám oanh oanh yến yến phảng phất chính là một gốc Bạch Liên trong bùn nhưng không bám bùn vậy, khí chất đạm nhiên, đẹp khiếncho người ta mắt lom lom, đẹp khiến cho người ta đố kị.
A! Ta là ai đây, nguyên lai là ' Đại danh đỉnh đỉnh' Bạch vương phi, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy! Ngô Tử Tô mở miệng trước, nàng nhìn thấy Ôn Nhu so với nàng đẹp hơn không biết gấp bao nhiêu lần, đáy lòng đố kị liền nhịn không được, ý tứ hàm xúc đố kị rất là dày đặc.
Nữ nhân nào mà không muốn có dung mạo đẹp chứ, một người để cho người phỉ nhổ, lại có một dung mạo khiến người đố kị như vậy!
Đại tỷ tỷ, ngươi tới khi nào, làm sao không gọi muội muội một tiếng? Muội muội đang cùng các tỷ tỷ nói đến đại tỷ tỷ! Ôn Tâm hàm chứa tiếu ý đi tới bên cạnh Ôn Nhu, duỗi tay muốn khoác lên cánh tay của Ôn Nhu, lại bị Ôn Nhu không dấu vết né tránh, để cho nàng tay nàng nâng lên lúng túng ngừng ở giữa không trung.
Nga? Thật không? Ôn Nhu chưa từng danh tiếng của mình lớn như vậy, để cho mọi người cũng đang thảo luận về Ôn Nhu. Tại Trấn Quốc Công phủ cũng đã xé rách da mặt, không nghĩ tới da mặt của Ôn Tâm cũng quá dày rồi, còn giả bộ muốn cùng nàng thân cận nữa, Ôn Tâm nàng thích diễn trò, Ôn Nhu nàng lại không thích theo nàng diễn trò.
Bạch vương phi biết danh tiếng của mình lớn sao? Từ Mạn hàm chứa tiếu ý dịu dàng nhìn Ôn Nhu, đố kị hận không thể đi tới cào lên làn da đẹp như hoa của nàng, còn muốn nhúng chàm Huyền vương của nàng, Bạch vương phi làm ra chuyện như vậy ngày sau nhất định thanh danh sẽ còn lớn hơn, hơn nữa phương thức đối đãi trưởng bối của Bạch vương phi, hôm nay, Bạch vương phi là danh nhân trong đế đô!
Ôn Nhu đánh giá Từ Mạn khiến nhiều người thích này, trong lòng than thở, quả thật là người không thể so tướng mạo, ai dự đoán được trong lòng của mỹ nhân này đang cất giấu thứ gì, mà chuyện thế giới này, cũng thật là kỳ diệu, rõ ràng là người không liên quan, lại làm một chuyện không liên quan đến người khác, như vậy cũng phiền đông đảo dân chúng quan tâm, đáy lòng của Ôn Nhu liền định nghĩa, những người này là do mỗi ngày không thú vị, lại cứ muốn tìm chút chuyện khiến cho mình không thoải mái.
Danh nhân thì không dám, chỉ là nhìn tiểu thư rất có tư bản, tiểu thư nếu là ngại mỗi ngày buồn chán, Ôn Nhu cũng không keo kiệt chỉ giáo.
Mặt của Từ Mạn lập tức đỏ như cà chua, giận không kềm được nói: Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! Bổn tiểu thư cần ngươi ban thưởng cái giáo gì?
Ha ha, tiểu thư nếu không biết, sao lại đỏ mặt? Ôn Nhu đạm đạm nhất tiếu, chọc cho tất cả mọi người ném ánh mắt khác thường cho Từ Mạn, khinh bỉ có, chế giễu có, ngây thơ có.
Có mấy lời, không cần nói rõ, lòng mọi người biết rõ là được.
Bạch vương phi, đây là hoàng cung, không phải phố phường! Thỉnh ngươi nói chuyện trang trọng chút! Từ Mạn thế nào nhịn được, vội vã phản bác quát lên.
Vậy cũng thỉnh vị tiểu thư này chú ý, đây là hoàng cung, không phải phố phường, không phải do một quan gia tiểu thư như ngươi lớn tiếng nộ ngữ với Vương phi. Xem ra, thân phận Bạch vương phi này ngược lại không phải là ngược lại không phải là tệ a.
Từ Mạn luôn luôn phách lối đều bị Ôn Nhu nói đến im lặng, những người khác đều là giận mà không dám nói gì.
Cũng trùng hợp, mọi người đi tới trước trước bậc thang đại điện, có lễ quan đứng ở trước đại điện cao giọng tuyên bố: Thỉnh đủ loại quan lại tiến điện ——
Triều chính đại điện cho tới bây giờ chỉ có nam tử có thể đi vào, hôm nay để nữ quyến tiến vào đã là ngoại lệ, cho nên nữ quyến chỉ có thể đứng ở trước bậc thang phía bên phải, đợi đủ loại quan lại cùng các công tử tiến điện, nữ quyến mới có thể tiến điện.
Xem! Là Huyền Vương gia! Đột nhiên, Ôn Nhu nghe được trong đám người có người thấp giọng kêu lên, đè thấp thanh âm của mình cực lực áp chế kích động phấn khởi.
Ôn Nhu nghĩ tới chuyện bên ngoài cửa cung Huyền vương tương trợ, liền cũng nghiên đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Huyền vương Huyền vương, y phục hắc sắc rất là dễ nhận, mà ở lúc Ôn Nhu ngẩng đầu trong nháy mắt, Huyền vương cũng trùng hợp nghiên đầu sang đám nữ quyến, cười khẽ, ôn văn nhĩ nhã, đủ để đoạt nhân tâm phách, y phục hắc y khiến cho khí chất của hắn thêm một tia tà mị, làm cho các nữ quyến phấn khởi tới cực điểm.
Ôn Nhu cũng ngơ ngẩn, nhìn nụ cười khẽ kia phảng phất là hướng phía nàng, tâm trạng kinh hãi.
Là hắn?
/106
|