Editor Luna Huang
** di nương sử kế**
Ôn Nhu cũng không quản sắc mặt của Triệu Yên Nhi, lên xe ngựa, suýt nữa tức chết Triệu Yên Nhi.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, hướng Tây Vân tự chạy tới: Bạch vương phi từ nhỏ tri thư đạt lễ, không biết làm thế nào cư xử với trưởng bối sao? Ngồi trong xe ngựa, Triệu Yên Nhi hận hận nhìn chằm chằm Ôn Nhu, nếu không phải hôm nay Ôn Nhu là nhân vật chinghs, nàng hà tất cùng nàng giả cái bộ dáng này, còn muốn cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Ôn Nhu cũng không có nhìn thấy ở đây có trưởng bối gì. Ôn Nhu châm chọc cười, đều đã từng xé rách da mặt, lại còn không biết xấu hổ ở trước mặt nàng diễn trò, nàng cũng không có tâm tình tốt cùng nàng diễn đâu, Triệu di nương, nếu bàn về nếu bàn về thân phận, thân phận của ngươi so với tam muội muội còn thấp hơn một đoạn, để ngươi cùng chúng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa đã là cất nhắc ngươi, Triệu di nương còn dám trước mặt chúng ta nâng cao bản thân sao?
Bạch vương phi chớ quên, ta bây giờ là thân mẫu của Trấn Quốc công tử, chủ mẫu của Trấn Quốc Công phủ! Triệu Yên Nhi cắn răng nghiến lợi trừng mắt Ôn Nhu, Làm sao có thể không cường, so với Bạch vương phi để tiếng xấu muôn đời còn tốt hơn! Để nàng lai khẩu thiệt thêm mấy canh giờ, đến chỗ diêm vương rồi, lúc đó sợ nàng muón khoe tài cũng không có đối tượng để khoe.
Thật không? Ôn Nhu lạnh lùng cười, cũng lười cùng Triệu Yên Nhi tốn nhiều khẩu thiệt, muốn nàng qua mấy canh giờ, ngay cả lời cũng không biết nên nói thế nào, Ôn Nhu xem vết sẹo trên mặt Triệu di nương cũng không tốt rồi, làm sao có thể quên đau rồi? Có thể để Ôn Nhu tặng Triệu di nương thêm vài roi?
Một roi này của Bạch vương phi, lão gia so với càng thương yêu ta, Bạch vương phi như vậy có thể thoả mãn chưa? Nữ nhi của tiện nhân cùng là tiện nhân! Huy đi dung mạo của nàng liền là muốn cho nàng thất sủng! Nàng không để cho nàng thỏa mãn đâu! Cứ cho là nàng không được sủng, nàng cũng là nắm quyền!
Không nghĩ tới khẩu vị của cha lại thay đổi, lúc đầu là Triệu di nương dựa vào gương mặt này mới chen vào cánh cửa của Trấn Quốc Công phủ.
Thì như thế nào? Hôm nay người ở trong Trấn Quốc Công phủ là ta, không phải ngươi Ôn Nhu.
Nếu Triệu di nương cho rằng Ôn Nhu vẫn là lấy Ôn Nhu ngày trước, vậy Triệu di nương liền mười phần sai rồi.
Ôn Nhan nghe Ôn Nhu cùng Triệu Yên Nhi đầu lưỡi chi chiến, chen vào không lọt, chỉ có cúi đầu là tốt nhất, lúc này nếu là nàng lên tiếng, liền không khác gì châm mãnh dầu hỏa rồi.
Nhưng vào lúc này, xe ngựa bay nhanh người qua đường cũng không ai nói gì , lại không biết từ đâu đột nhiên có tiểu cô nương tám tuổi chảy ra, chắn trước ngựa, đột nhiên nhìn đến trước mặt tiểu cô nương, xa phu ghìm ngựa, ngựa bị kinh hách nâng cao hai móng, xe ngựa tạo thành một độ nghiên.
Tốt, thời cơ đã đến, khóe miệng của Triệu Yên Nhi cười một cái cực cười đắc ý, thời gian Ôn Nhu cùng Ôn Nhan hai người đều nắm chặt linh để bản thân không rơi xuống xe, Triệu Yên Nhi buông lỏng hai tay cầm song linh ra, cả người theo độ dốc văng ra khỏi xe.
Sau đó, cả người nặng nề mà ngã trên mặt đất.
Đợi Triệu Yên Nhi lăn xuống xe ngựa, xe ngựa liền dừng lại, Ôn Nhan nhìn Triệu Yên Nhi ngã trên mặt đất, rất là kinh hoảng, không khỏi nhìn về Ôn Nhu, lại phát hiện Ôn Nhu đang cười lạnh, nụ cười kia, khiế Ôn Nhan cảm thấy không hiểu.
Chỉ là trong nháy mắt, Ôn Nhu liền ôn hoà nói với Ôn Nhan: Đi thôi, xuống xe đi xem Triệu di nương, nàng thật đúng là cam lòng dùng thân thể của mình làm tiền cược.
Thời gian con ngựa bị hoảng sợ, đã có người qua đường nghỉ chân bình luận, thời gian Triệu Yên Nhi từ trên xe ngựa rơi xuống đất, người qua đường liền vây xem, Ôn Nhu xuống xe ngựa, đẩy đoàn người ra rồi đi tới bên cạnh Triệu Yên Nhi, chỉ thấy cánh tay trái cùng chân trái của nàng biị trầy, máu từ trong vết thương không ngừng thấm ra, Ôn Nhu hướng Ôn Nhan nháy mắt, Ôn Nhan liền bên cạnh Triệu Yên Nhi, đem nàng nâng dậy, khóc ròng nói: Phu nhân, phu nhân, người thế nào. . .
Tam cô nương, đừng khóc, ta không sao. Thật là đau nhức, sắc mặt của Triệu Yên Nhi vẻ đau xót không giống như là giả bộ, Tam cô nương cùng Bạch vương phi không có bị thương là tốt rồi, ai mà nghĩ được con ngựa kia cư nhiên kinh hãi. . . Triệu Yên Nhi nói, mọi người liền hướng Ôn Nhu ánh mắt khinh bỉ, chỉ trỏ nói, nguyên lai đây chính là Bạch vương phi. . .
Triệu di nương nếu bị thương, vậy hôm nay một chuyện đến Tây Vân tự cầu phúc, ta xem cũng không thể đi rồi, trước tiễn Triệu di nương hồi Trấn Quốc Công phủ để đại phu xem. Trước mắt bao người Ôn Nhu cũng làm bộ quan tâm nói, nếu Triệu Yên Nhi không quên đem thân phận của nàng điểm danh, nàng làm sao sẽ không công bố thân phận của Triệu Yên Nhi?
Mọi người lại đưa mắt dời đến trên người Triệu Yên Nhi, nghe nói chủ mẫu của Trấn Quốc Công phủ họ Triệu, không nghĩ tới chỉ là một di nương?
Triệu Yên Nhi rất là phẫn hận, lại nói: Bạch vương phi trăm triệu lần không thể, hôm nay là một ngày rất tốt, nếu là bỏ lỡ ngày lành cầu phúc này, ngày sau sợ là khó có thể tìm được ngày lành như vậy. . . Nàng làm sao có thể để Ôn Nhu cùng Ôn Nhan hồi phủ.
Phu nhân ngươi bây giờ bị thương nặng như vậy, không nhanh lên hồi phủ để đại phu sao được? Ôn Nhan xen vào nói.
Phía kia không phải còn có xe ngựa của Bạch vương phi sao? Còn có thị nữ của ta và ngươi, để các nàng tiễn ta hồi phủ là được rồi, các ngươi vẫn là nhanh đi cầu phúc mới tốt, không nên vì ta bỏ lỡ ngày lành như vậy. Đang nói chuyện, có hai thị nữ bắt đầu đỡ Triệu Yên Nhi, Triệu Yên Nhi thở dài một cái, Vốn còn muốn một lòng đi cầu một đoạn hảo nhân duyên, hôm nay ta không đi được, phiền tam cô nương thay ta thành tâm cầu một quẻ hảo nhân duyên.
Phu nhân nói quá lời. . . Ôn Nhan sẽ.
Bạch vương phi, ngươi không ngại ta ngồi xe ngựa của ngươi hồi phủ chứ? Vẻ mặt của Triệu Yên Nhi suy yếu nhìn Ôn Nhu, trước mắt bao người nàng cũng sẽ không cự tuyệt nàng.
Tự nhiên sẽ không chú ý, Triệu di nương vẫn là mau mau hồi phủ xem đại phu cho tốt, hai người các ngươi chiếu cố thật tốt Triệu di nương cho tốt.
Nô tỳ biết.
Vương Tam! Triệu Yên Nhi rời khỏi, kêu xa phu một tiếng, xa phu lên tiếng trả lời ở bên khom người cúi đầu, Triệu Yên Nhi liền phân phó nói: Dọc đường đi chiếu cố tốt Bạch vương phi cùng tam cô nương, nếu có sai lầm, liền hỏi tội người!
Nô tài biết.
Đã như vậy, Bạch vương phi cùng tam cô nương nhanh đi Tây Vân tự đi, nếu dây dưa thời thần liền không còn sớm. Chỉ cần là Vương Tam lái xe, sẽ không sợ không đem đưa hai người đến được nơi đó!
(Luna: nơi đó chính là chỗ có diêm vương)
Phu nhân người mau trở về đi, chúng ta biết rồi.
Triệu Yên Nhi xem Ôn Nhu cùng Ôn Nhan lên xe ngựa, xe ngựa rời khỏi nàng nàng rời đi, thực sự là làm tốt một hình mẫu của đương gia chủ mẫu, không duyên cớ được bách tính xung quanh đồng tình cùng khen ngợi.
Mà ở lúc Triệu Yên Nhi lấy xe ngựa của Ôn Nhu rời khỏi, có một nam tử mặc miên bào đạm thanh sắc, bộ dáng là một gã sai vặt đi tới trước cửa Trấn Quốc Công phủ, lấy vòng cửa gõ một cái, liền có gia đinh mở rộng cửa.
Gia đinh quan sát nam tử từ trên xuống dưới một lần, hỏi: Ngươi tìm người nào?
Tiểu Phẫn, ta là người của Thanh vương, muốn gặp Trấn Quốc công tử. Nam tử rất là lễ độ.
Người của Thanh vương? Tìm công tử? Gia đinh hồ nghi, Thanh Vương gia sắp cùng tam tiểu thư thành hôn rồi, còn tìm công tử làm chi?
Tiểu Phẫn nếu không tin, thỉnh đem ngọc bội này giao cho Trấn Quốc công tử, đợi công tử thấy qua ngọc bội, liền sẽ gặp ta.
Gia đinh tiếp nhận ngọc bội, hướng nam tử nói một tiếng Xin chờ một chút , liền đi vào thông truyền, sau một lúc lâu, gia đinh đến đây thỉnh nam tử vào phủ.
Chưa tới thời gian nửa nén hương, Ôn Tâm ăn mặc xinh đẹp một thị nữ cũng không mang theo, một mình theo nam tử xuất phủ, thân đâu còn chút bệnh trạng nào, trái lại trong mắt còn mang tiếu y, leo lên xe ngựa của nam tử.
Xe ngựa của Triệu Yên Nhi trở lại Trấn Quốc Công phủ, Ôn Tâm đã rời khỏi
--- ----Phân Cách Tuyến Luna Huang---- ----
Hưởng ứng phòng trào virut wanna cry nên mình tạm thời không onl đến khi mọi chuyện lặng xuống. Hôm nay up chương trước để mọi người khỏi trông nha.
Hy vọng con virut kia sớm bị tiêu diệt để tiếp tục gặp các nàng *Hét thật to* ta muốn nói là ta yêu các nàng nhiều lắm, các nàng đừng quên ta nhé
** di nương sử kế**
Ôn Nhu cũng không quản sắc mặt của Triệu Yên Nhi, lên xe ngựa, suýt nữa tức chết Triệu Yên Nhi.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, hướng Tây Vân tự chạy tới: Bạch vương phi từ nhỏ tri thư đạt lễ, không biết làm thế nào cư xử với trưởng bối sao? Ngồi trong xe ngựa, Triệu Yên Nhi hận hận nhìn chằm chằm Ôn Nhu, nếu không phải hôm nay Ôn Nhu là nhân vật chinghs, nàng hà tất cùng nàng giả cái bộ dáng này, còn muốn cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Ôn Nhu cũng không có nhìn thấy ở đây có trưởng bối gì. Ôn Nhu châm chọc cười, đều đã từng xé rách da mặt, lại còn không biết xấu hổ ở trước mặt nàng diễn trò, nàng cũng không có tâm tình tốt cùng nàng diễn đâu, Triệu di nương, nếu bàn về nếu bàn về thân phận, thân phận của ngươi so với tam muội muội còn thấp hơn một đoạn, để ngươi cùng chúng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa đã là cất nhắc ngươi, Triệu di nương còn dám trước mặt chúng ta nâng cao bản thân sao?
Bạch vương phi chớ quên, ta bây giờ là thân mẫu của Trấn Quốc công tử, chủ mẫu của Trấn Quốc Công phủ! Triệu Yên Nhi cắn răng nghiến lợi trừng mắt Ôn Nhu, Làm sao có thể không cường, so với Bạch vương phi để tiếng xấu muôn đời còn tốt hơn! Để nàng lai khẩu thiệt thêm mấy canh giờ, đến chỗ diêm vương rồi, lúc đó sợ nàng muón khoe tài cũng không có đối tượng để khoe.
Thật không? Ôn Nhu lạnh lùng cười, cũng lười cùng Triệu Yên Nhi tốn nhiều khẩu thiệt, muốn nàng qua mấy canh giờ, ngay cả lời cũng không biết nên nói thế nào, Ôn Nhu xem vết sẹo trên mặt Triệu di nương cũng không tốt rồi, làm sao có thể quên đau rồi? Có thể để Ôn Nhu tặng Triệu di nương thêm vài roi?
Một roi này của Bạch vương phi, lão gia so với càng thương yêu ta, Bạch vương phi như vậy có thể thoả mãn chưa? Nữ nhi của tiện nhân cùng là tiện nhân! Huy đi dung mạo của nàng liền là muốn cho nàng thất sủng! Nàng không để cho nàng thỏa mãn đâu! Cứ cho là nàng không được sủng, nàng cũng là nắm quyền!
Không nghĩ tới khẩu vị của cha lại thay đổi, lúc đầu là Triệu di nương dựa vào gương mặt này mới chen vào cánh cửa của Trấn Quốc Công phủ.
Thì như thế nào? Hôm nay người ở trong Trấn Quốc Công phủ là ta, không phải ngươi Ôn Nhu.
Nếu Triệu di nương cho rằng Ôn Nhu vẫn là lấy Ôn Nhu ngày trước, vậy Triệu di nương liền mười phần sai rồi.
Ôn Nhan nghe Ôn Nhu cùng Triệu Yên Nhi đầu lưỡi chi chiến, chen vào không lọt, chỉ có cúi đầu là tốt nhất, lúc này nếu là nàng lên tiếng, liền không khác gì châm mãnh dầu hỏa rồi.
Nhưng vào lúc này, xe ngựa bay nhanh người qua đường cũng không ai nói gì , lại không biết từ đâu đột nhiên có tiểu cô nương tám tuổi chảy ra, chắn trước ngựa, đột nhiên nhìn đến trước mặt tiểu cô nương, xa phu ghìm ngựa, ngựa bị kinh hách nâng cao hai móng, xe ngựa tạo thành một độ nghiên.
Tốt, thời cơ đã đến, khóe miệng của Triệu Yên Nhi cười một cái cực cười đắc ý, thời gian Ôn Nhu cùng Ôn Nhan hai người đều nắm chặt linh để bản thân không rơi xuống xe, Triệu Yên Nhi buông lỏng hai tay cầm song linh ra, cả người theo độ dốc văng ra khỏi xe.
Sau đó, cả người nặng nề mà ngã trên mặt đất.
Đợi Triệu Yên Nhi lăn xuống xe ngựa, xe ngựa liền dừng lại, Ôn Nhan nhìn Triệu Yên Nhi ngã trên mặt đất, rất là kinh hoảng, không khỏi nhìn về Ôn Nhu, lại phát hiện Ôn Nhu đang cười lạnh, nụ cười kia, khiế Ôn Nhan cảm thấy không hiểu.
Chỉ là trong nháy mắt, Ôn Nhu liền ôn hoà nói với Ôn Nhan: Đi thôi, xuống xe đi xem Triệu di nương, nàng thật đúng là cam lòng dùng thân thể của mình làm tiền cược.
Thời gian con ngựa bị hoảng sợ, đã có người qua đường nghỉ chân bình luận, thời gian Triệu Yên Nhi từ trên xe ngựa rơi xuống đất, người qua đường liền vây xem, Ôn Nhu xuống xe ngựa, đẩy đoàn người ra rồi đi tới bên cạnh Triệu Yên Nhi, chỉ thấy cánh tay trái cùng chân trái của nàng biị trầy, máu từ trong vết thương không ngừng thấm ra, Ôn Nhu hướng Ôn Nhan nháy mắt, Ôn Nhan liền bên cạnh Triệu Yên Nhi, đem nàng nâng dậy, khóc ròng nói: Phu nhân, phu nhân, người thế nào. . .
Tam cô nương, đừng khóc, ta không sao. Thật là đau nhức, sắc mặt của Triệu Yên Nhi vẻ đau xót không giống như là giả bộ, Tam cô nương cùng Bạch vương phi không có bị thương là tốt rồi, ai mà nghĩ được con ngựa kia cư nhiên kinh hãi. . . Triệu Yên Nhi nói, mọi người liền hướng Ôn Nhu ánh mắt khinh bỉ, chỉ trỏ nói, nguyên lai đây chính là Bạch vương phi. . .
Triệu di nương nếu bị thương, vậy hôm nay một chuyện đến Tây Vân tự cầu phúc, ta xem cũng không thể đi rồi, trước tiễn Triệu di nương hồi Trấn Quốc Công phủ để đại phu xem. Trước mắt bao người Ôn Nhu cũng làm bộ quan tâm nói, nếu Triệu Yên Nhi không quên đem thân phận của nàng điểm danh, nàng làm sao sẽ không công bố thân phận của Triệu Yên Nhi?
Mọi người lại đưa mắt dời đến trên người Triệu Yên Nhi, nghe nói chủ mẫu của Trấn Quốc Công phủ họ Triệu, không nghĩ tới chỉ là một di nương?
Triệu Yên Nhi rất là phẫn hận, lại nói: Bạch vương phi trăm triệu lần không thể, hôm nay là một ngày rất tốt, nếu là bỏ lỡ ngày lành cầu phúc này, ngày sau sợ là khó có thể tìm được ngày lành như vậy. . . Nàng làm sao có thể để Ôn Nhu cùng Ôn Nhan hồi phủ.
Phu nhân ngươi bây giờ bị thương nặng như vậy, không nhanh lên hồi phủ để đại phu sao được? Ôn Nhan xen vào nói.
Phía kia không phải còn có xe ngựa của Bạch vương phi sao? Còn có thị nữ của ta và ngươi, để các nàng tiễn ta hồi phủ là được rồi, các ngươi vẫn là nhanh đi cầu phúc mới tốt, không nên vì ta bỏ lỡ ngày lành như vậy. Đang nói chuyện, có hai thị nữ bắt đầu đỡ Triệu Yên Nhi, Triệu Yên Nhi thở dài một cái, Vốn còn muốn một lòng đi cầu một đoạn hảo nhân duyên, hôm nay ta không đi được, phiền tam cô nương thay ta thành tâm cầu một quẻ hảo nhân duyên.
Phu nhân nói quá lời. . . Ôn Nhan sẽ.
Bạch vương phi, ngươi không ngại ta ngồi xe ngựa của ngươi hồi phủ chứ? Vẻ mặt của Triệu Yên Nhi suy yếu nhìn Ôn Nhu, trước mắt bao người nàng cũng sẽ không cự tuyệt nàng.
Tự nhiên sẽ không chú ý, Triệu di nương vẫn là mau mau hồi phủ xem đại phu cho tốt, hai người các ngươi chiếu cố thật tốt Triệu di nương cho tốt.
Nô tỳ biết.
Vương Tam! Triệu Yên Nhi rời khỏi, kêu xa phu một tiếng, xa phu lên tiếng trả lời ở bên khom người cúi đầu, Triệu Yên Nhi liền phân phó nói: Dọc đường đi chiếu cố tốt Bạch vương phi cùng tam cô nương, nếu có sai lầm, liền hỏi tội người!
Nô tài biết.
Đã như vậy, Bạch vương phi cùng tam cô nương nhanh đi Tây Vân tự đi, nếu dây dưa thời thần liền không còn sớm. Chỉ cần là Vương Tam lái xe, sẽ không sợ không đem đưa hai người đến được nơi đó!
(Luna: nơi đó chính là chỗ có diêm vương)
Phu nhân người mau trở về đi, chúng ta biết rồi.
Triệu Yên Nhi xem Ôn Nhu cùng Ôn Nhan lên xe ngựa, xe ngựa rời khỏi nàng nàng rời đi, thực sự là làm tốt một hình mẫu của đương gia chủ mẫu, không duyên cớ được bách tính xung quanh đồng tình cùng khen ngợi.
Mà ở lúc Triệu Yên Nhi lấy xe ngựa của Ôn Nhu rời khỏi, có một nam tử mặc miên bào đạm thanh sắc, bộ dáng là một gã sai vặt đi tới trước cửa Trấn Quốc Công phủ, lấy vòng cửa gõ một cái, liền có gia đinh mở rộng cửa.
Gia đinh quan sát nam tử từ trên xuống dưới một lần, hỏi: Ngươi tìm người nào?
Tiểu Phẫn, ta là người của Thanh vương, muốn gặp Trấn Quốc công tử. Nam tử rất là lễ độ.
Người của Thanh vương? Tìm công tử? Gia đinh hồ nghi, Thanh Vương gia sắp cùng tam tiểu thư thành hôn rồi, còn tìm công tử làm chi?
Tiểu Phẫn nếu không tin, thỉnh đem ngọc bội này giao cho Trấn Quốc công tử, đợi công tử thấy qua ngọc bội, liền sẽ gặp ta.
Gia đinh tiếp nhận ngọc bội, hướng nam tử nói một tiếng Xin chờ một chút , liền đi vào thông truyền, sau một lúc lâu, gia đinh đến đây thỉnh nam tử vào phủ.
Chưa tới thời gian nửa nén hương, Ôn Tâm ăn mặc xinh đẹp một thị nữ cũng không mang theo, một mình theo nam tử xuất phủ, thân đâu còn chút bệnh trạng nào, trái lại trong mắt còn mang tiếu y, leo lên xe ngựa của nam tử.
Xe ngựa của Triệu Yên Nhi trở lại Trấn Quốc Công phủ, Ôn Tâm đã rời khỏi
--- ----Phân Cách Tuyến Luna Huang---- ----
Hưởng ứng phòng trào virut wanna cry nên mình tạm thời không onl đến khi mọi chuyện lặng xuống. Hôm nay up chương trước để mọi người khỏi trông nha.
Hy vọng con virut kia sớm bị tiêu diệt để tiếp tục gặp các nàng *Hét thật to* ta muốn nói là ta yêu các nàng nhiều lắm, các nàng đừng quên ta nhé
/106
|