Editor: Luna Huang
** hậu tri hậu giác **
Đại phu thay Triệu Yên Nhi chẩn mạch, nhìn thương thế, nói không có gì đáng ngại, không có thương tổn đến ngũ tạng, kê thuốc ngoài da, điều trị được không lưu lại dấu vết, khai một phương thuốc, Triệu Yên Nhi phân phó thị nữ theo đại phu lấy thuốc, đại phu liền rời đi.
Triệu Yên Nhi nằm ở quý phi tháp, thiếp thân thị nữ Uyển nhi ở bên vì nàng lau vết thương, lại vì nàng thay xiêm y sạch sẽ, sau đó để nàng nghỉ ngơi, mí mắt của Triệu Yên Nhi thình thịch giật, rõ ràng hôm nay là có thể đem Ôn Nhu cùng Ôn Nhan dọn sạch sẽ rồi, vì sao vẫn cảm thấy có chút bất an.
Uyển nhi, mời đại tiểu thư tới cho ta. Có lẽ là đêm qua nàng ngủ không được ngon giấc, loại trừ được Ôn Nhu cái đinh trong mắt này, nàng phải cảm thấy cao hứng mới phải, cũng nên gọi Tâm nhi đến thương lượng kế hoạch một chút.
Vâng, nô tỳ đi thỉnh đại tiểu thư. Uyển nhi ứng tiếng, lui ra ngoài.
Khoảng chừng qua gần nửa nén hương, Uyển nhi trở về, một mình, Triệu Yên Nhi không khỏi khởi mi, trong lòng suy nghĩ Uyển nhi này thực sự là càng ngày càng không còn dùng được, để cho nàng một mình đi thỉnh người cũng làm không xong, không hài lòng nói: Thế nào chỉ một mình ngươi trở lại, Đại tiểu thư đâu?
Nghe được trong lời nói của Triệu Yên Nhi không hài lòng, Uyển nhi liền vội vàng khom người nói: Hồi phu nhân, nô tỳ đi mời, thế nhưng đại tiểu thư không ở trong phòng.
Cái gì? Không ở trong phòng? Đại tiểu thư có thể đi chỗ nào? Mi tâm của Triệu Yên Nhi nhíu một phần.
Nô tỳ không biết, nô tỳ hỏi thị nữ thiếp thân của đại tiểu thư Lan nhi, nô tỳ thấy nàng ấp úng hình như có gì không dám nói với nô tỳ, cho nên nô tỳ dẫn theo nàng đến, để phu nhân hỏi đến. Uyển nhi là người có nhãn lực, không mời được đại tiểu thư, bất kể là nguyên nhân gì, phu nhân cũng sẽ cho nàng nếm mùi vị, nàng cũng không muốn làm cá trong chậu, nên cơ linh dẫn luôn Lan nhi đến.
Để cho nàng đi vào. Tâm nhi nếu là xuất môn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi một mình, mà Lan nhi lại có gì không dám nói?
Lời của Triệu Yên Nhi nói ra, Lan nhi cẩn thận đi tới trước mặt Triệu Yên Nhi, khom người cúi đầu thỉnh an.
Triệu Yên Nhi nhìn chằm chằm bộ dáng cẩn thận của Lan nhi, nhãn thần sắc bén nói: Nói, đại tiểu thư đi nơi nào?
Phu nhân... Cái này... Lan nhi có chút sợ, bởi vì trước khi đại tiểu thư ra cửa có dặn nàng không được nói cho người khác bbiết là nàng đi gặp Thanh Vương gia, hơn nữa rất nhanh thì sẽ trở lại.
Nói! Triệu Yên Nhi một chưởng vỗ đến bàn, Đại tiểu thư đi đâu, có gì không dám nói?
Hồi phu nhân! Không phải nô tỳ không nói, là đại tiểu thư đã phân phó nô tỳ, không cho nô tỳ nói! Lan nhi vội vã quỳ trên mặt đất, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, phu nhân là thân mẫu của đại tiểu thư, cũng không có cái gì không thể nói, Thanh Vương gia hẹn gặp đại tiểu thư, đại tiểu thư đến chỗ hẹn.
Cái gì? Triệu Yên Nhi cả kinh từ quý phi đứng lên, Thanh vương cứ cho là thích Tâm nhi, cũng sẽ không trước lúc địa hôn mà hẹn Tâm nhi, huống chi, lão gia nói qua, hôm nay cùng Thanh vương tiến cung diện thánh, hôm nay Thanh vương như thế nào có thể hẹn Tâm nhi?
Việc này xảy ra khi nào? Triệu Yên Nhi cảm giác mình mắt phải của mình giật lợi hại hơn.
Phu nhân cùng tam tiểu thư xuất môn không lâu sau, liền có một nam tử tự xưng là người của Vương quản gia đến đây xin gặp đại tiểu thư, là Thanh Vương gia hẹn đại tiểu thư đến Thanh vương, nam nhân kia còn lấy ra ngọc bội tùy thân của Thanh Vương gia làm chứng, đại tiểu thư liền đi. Lan nhi như thực chất đáp, chỉ không có đem dáng dấp mừng rỡ như điên của Ôn Tâm khi nhìn thấy ngọc bội tùy thân của Thanh vương nói ra.
Vậy ngươi làm sao không hướng bổn phu nhân bẩm báo một tiếng? Triệu Yên Nhi tiến lên nâng tay lên vứt một cái tát lên mặt Lan nhi, Vậy ngươi làm sao không theo hầu hạ ở bên đại tiểu thư?
Lan nhi đâu dự đoán được bản thân đều là trả lời thật lòng cũng sẽ chọc giận Triệu Yên Nhi, vội vã quỳ rạp xuống đất, mang theo khóc nức nở giải thích: Là đại tiểu thư phân phó không cho nói, cũng là đại tiểu thư phân phó không nên theo hầu hạ. Chủ tử lên tiếng, các nàng làm sao dám không tuân theo! Thế nào cái này cũng đắc tội phu nhân?
Đồ ngu xuẩn! Triệu Yên Nhi giơ chân lên hung hăng đạp Lan nhi lăn trên mặt đất, cả giận nói, Đem thị nữ này mang xuống! Trượng tễ!
Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Nô tỳ không biết sai ở chỗ nào a! Lan nhi khóc lớn tiếng cầu xin tha thứ, lại bị vô tình bị gia đinh lôi đi, Triệu Yên Nhi cảm thấy tâm thần không yên.
Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì? Uyển nhi tiến lên nhỏ giọng hỏi, phu nhân phản ứng lớn như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Uyển nhi, mau phái người đi tìm đại tiểu thư! Ánh mắt Triệu Yên Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm Uyển nhi, phân phó nói, trong giọng nói giấu kinh hoảng, Uyển nhi lên tiếng trả lời đang muốn lui ra, Triệu Yên Nhi lại bổ sung, Không, đến phái xuất sở tìm người đi, chú ý chút, chớ lộ ra!
(Luna: nơi quản lý hộ tịch)
Nô tỳ minh bạch.
Uyển nhi đi, Triệu Yên Nhi một chút yếu đuối ngồi trên quý phi tháp, Thanh vương tuyệt đối không có phái người đưa Tâm nhi đi, nhưng ai có thể có gan dám mạo hiểm dùng thân phận của Thanh Vương gia đưa Tâm nhi đi? Mục đích là cái gì?
Triệu Yên Nhi lần đầu tiên rối loạn tâm thần.
Tây Vân tự.
Ôn Nhan chưa tỉnh hồn, vì mình suýt nữa bị mất mạng, lại vì Ôn Nhu thoạt nhìn vậy đơn giản nhưng lại giống như Diêm La một dạng là người khác kinh sợ, đây là Ôn Nhu tính tình dịu dàng nhu hòa sao? Quả thực chính là thoát thai hoán cốt!
Ôn Nhan biết, Ôn Nhu tuyệt đối sẽ không để Ôn Tâm chết, mà là sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết.
Thế nào? Tam muội muội sợ? Ôn Nhu nhìn sắc mặt Ôn Nhan như cũ trắng bệch, ôn hoà mà hỏi thăm, Tam muội muội nếu như chọn cùng Triệu di nương vi địch, liền sớm phải biết được địch không vong chính là ngươi vong.
Muội muội biết. Ôn Nhan ổn ổn tâm thần, kiên định nói: Đường là do muội muội tự chọn, muội muội sẽ hảo hảo đi, muội muội cũng biết, nếu là vào Thanh vương, tất không đơn giản.
Nữ nhân không ngoan độc, địa vị bất ổn, tam muội muội sợ là biết đạo lý này. Biết tiến vào Thanh vương ngày sẽ càng khó, không sai.
Thế nhưng đại tỷ tỷ, hôm nay nhị tỷ tỷ như vậy, chỗ của Triệu di nương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đại tỷ tỷ cần muội muội thế nào giúp ngươi? Hiện tại nàng có thể nói là đem mình cùng Ôn Nhu cột vào nhau, nàng không thể ngã xuống, Ôn Nhu cũng không thể ngã xuống.
Triệu di nương? Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, Ta hôm nay có thể nhéo Ôn Tâm, ngày mai có thể bóp nát đầu khớp xương của Triệu Yên Nhi, nàng cho là các nàng còn có thể được bao lâu? Nếu là nàng muốn, nàng cũng có thể nhân lúc không người phát hiện lấy đầu của Triệu Yên Nhi, thế nhưng nàng không muốn để cho nàng chết thoải mái như vậy, nàng muốn đem nợ bọn họ thiếu tổ phụ, thiếu mẫu thân, thiếu nàng, đòi lại, giết người, không nhất định tự mình động thủ.
Huống chi nếu là nàng tự động thủ, còn sợ làm ô uế tay mình.
Tam muội muội, đi thôi, thay Triệu di nương vì nhị muội muội cầu một quẻ nhân duyên, cũng không biết đến lúc đó Triệu di nương có còn muốn thấy quẻ nhân duyên này không?
Khóe miệng của Ôn Nhu mỉm cười, hướng Tây Vân tự bước.
** hậu tri hậu giác **
Đại phu thay Triệu Yên Nhi chẩn mạch, nhìn thương thế, nói không có gì đáng ngại, không có thương tổn đến ngũ tạng, kê thuốc ngoài da, điều trị được không lưu lại dấu vết, khai một phương thuốc, Triệu Yên Nhi phân phó thị nữ theo đại phu lấy thuốc, đại phu liền rời đi.
Triệu Yên Nhi nằm ở quý phi tháp, thiếp thân thị nữ Uyển nhi ở bên vì nàng lau vết thương, lại vì nàng thay xiêm y sạch sẽ, sau đó để nàng nghỉ ngơi, mí mắt của Triệu Yên Nhi thình thịch giật, rõ ràng hôm nay là có thể đem Ôn Nhu cùng Ôn Nhan dọn sạch sẽ rồi, vì sao vẫn cảm thấy có chút bất an.
Uyển nhi, mời đại tiểu thư tới cho ta. Có lẽ là đêm qua nàng ngủ không được ngon giấc, loại trừ được Ôn Nhu cái đinh trong mắt này, nàng phải cảm thấy cao hứng mới phải, cũng nên gọi Tâm nhi đến thương lượng kế hoạch một chút.
Vâng, nô tỳ đi thỉnh đại tiểu thư. Uyển nhi ứng tiếng, lui ra ngoài.
Khoảng chừng qua gần nửa nén hương, Uyển nhi trở về, một mình, Triệu Yên Nhi không khỏi khởi mi, trong lòng suy nghĩ Uyển nhi này thực sự là càng ngày càng không còn dùng được, để cho nàng một mình đi thỉnh người cũng làm không xong, không hài lòng nói: Thế nào chỉ một mình ngươi trở lại, Đại tiểu thư đâu?
Nghe được trong lời nói của Triệu Yên Nhi không hài lòng, Uyển nhi liền vội vàng khom người nói: Hồi phu nhân, nô tỳ đi mời, thế nhưng đại tiểu thư không ở trong phòng.
Cái gì? Không ở trong phòng? Đại tiểu thư có thể đi chỗ nào? Mi tâm của Triệu Yên Nhi nhíu một phần.
Nô tỳ không biết, nô tỳ hỏi thị nữ thiếp thân của đại tiểu thư Lan nhi, nô tỳ thấy nàng ấp úng hình như có gì không dám nói với nô tỳ, cho nên nô tỳ dẫn theo nàng đến, để phu nhân hỏi đến. Uyển nhi là người có nhãn lực, không mời được đại tiểu thư, bất kể là nguyên nhân gì, phu nhân cũng sẽ cho nàng nếm mùi vị, nàng cũng không muốn làm cá trong chậu, nên cơ linh dẫn luôn Lan nhi đến.
Để cho nàng đi vào. Tâm nhi nếu là xuất môn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi một mình, mà Lan nhi lại có gì không dám nói?
Lời của Triệu Yên Nhi nói ra, Lan nhi cẩn thận đi tới trước mặt Triệu Yên Nhi, khom người cúi đầu thỉnh an.
Triệu Yên Nhi nhìn chằm chằm bộ dáng cẩn thận của Lan nhi, nhãn thần sắc bén nói: Nói, đại tiểu thư đi nơi nào?
Phu nhân... Cái này... Lan nhi có chút sợ, bởi vì trước khi đại tiểu thư ra cửa có dặn nàng không được nói cho người khác bbiết là nàng đi gặp Thanh Vương gia, hơn nữa rất nhanh thì sẽ trở lại.
Nói! Triệu Yên Nhi một chưởng vỗ đến bàn, Đại tiểu thư đi đâu, có gì không dám nói?
Hồi phu nhân! Không phải nô tỳ không nói, là đại tiểu thư đã phân phó nô tỳ, không cho nô tỳ nói! Lan nhi vội vã quỳ trên mặt đất, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, phu nhân là thân mẫu của đại tiểu thư, cũng không có cái gì không thể nói, Thanh Vương gia hẹn gặp đại tiểu thư, đại tiểu thư đến chỗ hẹn.
Cái gì? Triệu Yên Nhi cả kinh từ quý phi đứng lên, Thanh vương cứ cho là thích Tâm nhi, cũng sẽ không trước lúc địa hôn mà hẹn Tâm nhi, huống chi, lão gia nói qua, hôm nay cùng Thanh vương tiến cung diện thánh, hôm nay Thanh vương như thế nào có thể hẹn Tâm nhi?
Việc này xảy ra khi nào? Triệu Yên Nhi cảm giác mình mắt phải của mình giật lợi hại hơn.
Phu nhân cùng tam tiểu thư xuất môn không lâu sau, liền có một nam tử tự xưng là người của Vương quản gia đến đây xin gặp đại tiểu thư, là Thanh Vương gia hẹn đại tiểu thư đến Thanh vương, nam nhân kia còn lấy ra ngọc bội tùy thân của Thanh Vương gia làm chứng, đại tiểu thư liền đi. Lan nhi như thực chất đáp, chỉ không có đem dáng dấp mừng rỡ như điên của Ôn Tâm khi nhìn thấy ngọc bội tùy thân của Thanh vương nói ra.
Vậy ngươi làm sao không hướng bổn phu nhân bẩm báo một tiếng? Triệu Yên Nhi tiến lên nâng tay lên vứt một cái tát lên mặt Lan nhi, Vậy ngươi làm sao không theo hầu hạ ở bên đại tiểu thư?
Lan nhi đâu dự đoán được bản thân đều là trả lời thật lòng cũng sẽ chọc giận Triệu Yên Nhi, vội vã quỳ rạp xuống đất, mang theo khóc nức nở giải thích: Là đại tiểu thư phân phó không cho nói, cũng là đại tiểu thư phân phó không nên theo hầu hạ. Chủ tử lên tiếng, các nàng làm sao dám không tuân theo! Thế nào cái này cũng đắc tội phu nhân?
Đồ ngu xuẩn! Triệu Yên Nhi giơ chân lên hung hăng đạp Lan nhi lăn trên mặt đất, cả giận nói, Đem thị nữ này mang xuống! Trượng tễ!
Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Nô tỳ không biết sai ở chỗ nào a! Lan nhi khóc lớn tiếng cầu xin tha thứ, lại bị vô tình bị gia đinh lôi đi, Triệu Yên Nhi cảm thấy tâm thần không yên.
Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì? Uyển nhi tiến lên nhỏ giọng hỏi, phu nhân phản ứng lớn như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Uyển nhi, mau phái người đi tìm đại tiểu thư! Ánh mắt Triệu Yên Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm Uyển nhi, phân phó nói, trong giọng nói giấu kinh hoảng, Uyển nhi lên tiếng trả lời đang muốn lui ra, Triệu Yên Nhi lại bổ sung, Không, đến phái xuất sở tìm người đi, chú ý chút, chớ lộ ra!
(Luna: nơi quản lý hộ tịch)
Nô tỳ minh bạch.
Uyển nhi đi, Triệu Yên Nhi một chút yếu đuối ngồi trên quý phi tháp, Thanh vương tuyệt đối không có phái người đưa Tâm nhi đi, nhưng ai có thể có gan dám mạo hiểm dùng thân phận của Thanh Vương gia đưa Tâm nhi đi? Mục đích là cái gì?
Triệu Yên Nhi lần đầu tiên rối loạn tâm thần.
Tây Vân tự.
Ôn Nhan chưa tỉnh hồn, vì mình suýt nữa bị mất mạng, lại vì Ôn Nhu thoạt nhìn vậy đơn giản nhưng lại giống như Diêm La một dạng là người khác kinh sợ, đây là Ôn Nhu tính tình dịu dàng nhu hòa sao? Quả thực chính là thoát thai hoán cốt!
Ôn Nhan biết, Ôn Nhu tuyệt đối sẽ không để Ôn Tâm chết, mà là sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết.
Thế nào? Tam muội muội sợ? Ôn Nhu nhìn sắc mặt Ôn Nhan như cũ trắng bệch, ôn hoà mà hỏi thăm, Tam muội muội nếu như chọn cùng Triệu di nương vi địch, liền sớm phải biết được địch không vong chính là ngươi vong.
Muội muội biết. Ôn Nhan ổn ổn tâm thần, kiên định nói: Đường là do muội muội tự chọn, muội muội sẽ hảo hảo đi, muội muội cũng biết, nếu là vào Thanh vương, tất không đơn giản.
Nữ nhân không ngoan độc, địa vị bất ổn, tam muội muội sợ là biết đạo lý này. Biết tiến vào Thanh vương ngày sẽ càng khó, không sai.
Thế nhưng đại tỷ tỷ, hôm nay nhị tỷ tỷ như vậy, chỗ của Triệu di nương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đại tỷ tỷ cần muội muội thế nào giúp ngươi? Hiện tại nàng có thể nói là đem mình cùng Ôn Nhu cột vào nhau, nàng không thể ngã xuống, Ôn Nhu cũng không thể ngã xuống.
Triệu di nương? Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, Ta hôm nay có thể nhéo Ôn Tâm, ngày mai có thể bóp nát đầu khớp xương của Triệu Yên Nhi, nàng cho là các nàng còn có thể được bao lâu? Nếu là nàng muốn, nàng cũng có thể nhân lúc không người phát hiện lấy đầu của Triệu Yên Nhi, thế nhưng nàng không muốn để cho nàng chết thoải mái như vậy, nàng muốn đem nợ bọn họ thiếu tổ phụ, thiếu mẫu thân, thiếu nàng, đòi lại, giết người, không nhất định tự mình động thủ.
Huống chi nếu là nàng tự động thủ, còn sợ làm ô uế tay mình.
Tam muội muội, đi thôi, thay Triệu di nương vì nhị muội muội cầu một quẻ nhân duyên, cũng không biết đến lúc đó Triệu di nương có còn muốn thấy quẻ nhân duyên này không?
Khóe miệng của Ôn Nhu mỉm cười, hướng Tây Vân tự bước.
/106
|