** thầy thuốc cơn giận **
Ôn Nhu cùng Túc Dạ trở về Bạch vương phủ, cảm thấy hôm nay nhất thiết phải cùng Bạch vương gặp mặt, liền hướng Túc Dạ nói xin lỗi: Đại quản sự, tuy rằng trên người ngươi có thương tích, thế nhưng ta hiện nay nhất thiết phải gặp vương gia, còn phải phiền đại quản sự thay truyền báo.
Túc Dạ cũng thay đổi thái độ bình thường, khó có được đối với Ôn Nhu cười cười, Túc Dạ là người tập võ, chút tiểu thương không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi hẳn, trái lại gia cho phép Vương phi có thể tùy thời đi gặp hắn, không cần Túc Dạ đến đó truyền báo trước.
Hôm nay những người đó, là vì Ôn Nhu mà đến, trái lại làm phiền hà đại quản sự.
Vương phi nói quá lời, Túc Dạ cũng là phụng mệnh bảo hộ Vương phi, tại sao nói đến liên lụy, Vương phi muốn gặp gia, Túc Dạ liền dẫn Vương phi đi.
Làm phiền đại quản sự. Ôn Nhu hướng Túc Dạ khẽ gật đầu, Về phần chỗ của Mẫn muội muội, còn cần đại quản sự đi đầu chiếu cố, hôm nay đại phu vì Mẫn muội muội, thỉnh đại quản sự sai người đi mời tới.
Vương phi yên tâm.
Vẫn là chiếu theo phương thức hai lần trước, Ôn Nhu dùng miếng vải đen che mắt, đi tới hai tầng lầu các của Lãnh Triệt mới gở miếng vải đen xuống, theo Túc Dạ lên hai tầng lầu, Túc Dạ nhẹ nhàng gõ cửa gỗ đang đóng chặt, Gia, Vương phi xin gặp.
Thỉnh Vương phi vào đi. Cách cửa, âm thanh nhàn nhạt của Lãnh Triệt nhẹ nhàng từ trong phòng truyền đến, Ôn Nhu liền đẩy cửa mà vào.
Lọt vào trong tầm mắt đó là án thư, Lãnh Triệt đang ngồi ở sau án thư, trước mặt án thư còn có sách cùng chiết tử hoàn toàn che hắn, hai bên án thư, là lò than, trước án thư, ngay giữa phòng, cũng có một lò sưởi.
Bên ngoài, ngoại trừ bên trái có một gian nhỏ, giá sách bày đầy gian nhà, trên giá sách để ngập sách, đây cũng là thư phòng của hắn đi? Thực sự là so với tàng thư lâu của Bạch vương phủ còn giống tàng thư lâu hơn.
(Luna: Triệt ca là mọt sách)
Ôn Nhu tiến đến, Lãnh Triệt cũng không ngẩng đầu lên, cách chồng sách cao trước mặt, nhẹ giọng hỏi: Vương phi đã trở về? Còn hảo?
Vương gia là đoán được hôm nay Ôn Nhu xuất môn, tất sẽ phải chịu kẻ xấu tập kích, cố để đại quản sự ở bên hầu hạ Ôn Nhu sao? Nam nhân này, là cái gì cũng đoán được? Ôn Nhu đứng ở lò sưởi to trong phòng, cũng nhàn nhạt nói.
Vương phi bình yên vô sự không phải tốt nhất sao? Không cần biết ta có đoán được hay không. Lãnh Triệt nói xong, đột nhiên cảm giác được đột nhiên cảm giác được ngực chấn động hít thở không thông, liền vội vàng đem bút đặt lên nghiên mực, ôm ngực ho ra tiếng.
Nghe Lãnh Triệt ho khan, sắc mặt của Ôn Nhu chìm một phần, thẳng đi tới án thư, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lãnh Triệt, lạnh lùng nói: Vương gia, xin đem tay ngươi cho ta.
Vương phi muốn làm gì? Khụ khụ —— Cảnh giác, là hắn vô thì vô khắc đều cần chú ý.
Bắt mạch. Ôn Nhu cũng nói rất ngắn gọn, khẩu khí băng lãnh, nàng đã biết nam tử đẹp đến giống trích tiên vậy bị nàng đụng tới sẽ có dáng dấp xấu hổ, tự nhiên phải nói rõ.
Như vậy, Lãnh Triệt dựa vào trên ghế dựa, đưa cổ tay cho Ôn Nhu, Ôn Nhu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn như vậy, đáy lòng dâng lên tức giận nhợt nhạt, nhìn thấy giá bút lông trên bàn, trực tiếp đưa tay lấy giá bút lông đặt dưới vào cổ tay của Lãnh Triệt để làm gối chẩn mạch, Lãnh Triệt nhìn thấy Ôn Nhu dĩ nhiên bút lông của hắn cứ như vậy vứt một bên, thẳng lưng muốn đem bút lông cất xong, nhìn thấy Ôn Nhu hướng hắn lộ ra ý tứ hàm xúc cảnh cáo.
Vương gia, không biết lúc bắt mạch phải ngồi ăn tĩnh sao? Ôn Nhu tuy là cười nhạt một tiếng, mệnh lệnh vọt ra miệng là mười phần.
Lãnh Triệt không nói gì, cũng không có tức giận, chỉ là không nói một lời lại dựa vào trên ghế dựa.
Ôn Nhu tiếp tục nghe mạch đập của Lãnh Triệt, sắc mặt bộc phát âm trầm, nhìn gương mặt đẹp không thể tả của Lãnh Triệt, lạnh lùng hỏi: Vương gia, ngươi mấy ngày không có chợp mắt.
Ba ngày. Lãnh Triệt dừng một chút, lại nói, Hai đêm.
Lời của Lãnh Triệt vừa dứt, liền cảm giác nguyên bản ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của mình bỗng nhiên cố sức, năm ngón nắm thật chặt trên cổ tay của mình, còn có thể cảm nhận được móng tay của nàng đâm vào da thịt của hắn, không khỏi ngước mắt nhìn người đối diện.
Vương gia trái lại thành thực, Ôn Nhu có chút hận hận nói, không khỏi tăng thêm lực đạo trong tay, dùng sức kháp cổ tay của Lãnh Triệt, Vương gia nếu thật xem mạng của mình không phải là mạng, thỉnh cùng Ôn Nhu nói, Ôn Nhu cũng không tiếp tục lãng phí thần vì vương gia trừ độc.
Nam nhân này! Đầu tiên là không để ý giá lạnh đi tham gia hoàng yến, lúc trở lại hấp hối! Nàng là vì hắn cả đêm trừ độc, hôm nay hắn còn dám ba ngày hai đêm không ngủ! Hắn cho rằng thân thể của hắn giống người bình thường có thể lăn qua lăn lại sao? Coi như là người bình thường, ba ngày hai đêm không ngủ sợ cũng là chống đỡ không được, huống chi là hắn?
Trong nháy mắt Ôn Nhu thật cảm thấy mình cứu người không nên cứu, quả thực chính là đang lãng phí tâm tình của nàng!
Vương phi thế nào lại nói như thế? Lãnh Triệt bắt được đáy mắt Ôn Nhu dần dần tức giận lên cao, nàng tức giận? Vì sao? Cũng bởi vì hắn ba ngày hai đêm không có chợp mắt sao?
Lấy trí tuệ của vương gia, tin tưởng không cần Ôn Nhu nói rõ, vương gia cũng sẽ biết được. Cái này có phải là thân thể của hắn hay không? Thật là ngại mạng của mình quá dài?
Bất quá ba ngày hai đêm không chợp mắt, không chết được. Lãnh Triệt cố sức thu hồi tay mình, Hàng tháng như vậy, Vương phi có gì kinh hãi như vậy?
Lãnh Triệt cúi đầu nhìn trên cổ tay của mình thấm ra xuất huyết của dấu móng tay dấu móng tay, mâu quang nặng nề, nữ nhân này, cũng lạ, hắn mấy ngày không chợp mắt là chuyện thường, phát cái điên gì, nếu không nhìn nàng đối với hắn có ân, hắn sớm đã đem nàng ném đi rồi, còn tùy vào nàng ở chỗ này chất vấn hắn, thật là một nữ nhân không biết tốt xấu.
Ôn Nhu bị lời nói của Lãnh Triệt khiến cho ngẩn ra, sau đó cảm thấy một trận chịu không nổi, kinh hãi như vậy? Vì hắn? Thật không ngờ hắn nghĩ ra được một hình dung từ như vậy, thế nhưng, hàng tháng như vậy, khó trách thân thể hắn suy nhược như thế.
Đúng, vương gia người là không chết được, thế nhưng cũng bởi vì người không sợ chết như thế, Túc Dạ cứ cho là chỉ còn nửa cái mạng, cũng còn muốn hầu hạ cái người không sợ chết này. Thật là làm cho nàng không hiểu, vốn là muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện, nhưng hắn tự chỉnh ra cái này, xem ra hiện nay nếu không trước vì hắn trừ độc, sợ không quá mấy canh giờ hắn sẽ ngã xuống, chuyện quan trọng như vậy, nàng há có thể để hắn rồi ngã xuống.
Thực sự là, hỗn đản!
Ôn Nhu chưa từng có mở miệng mắng qua bệnh nhân của mình, Lãnh Triệt này, quả thực chính là bệnh nhân không cho nàng bớt lo!
Túc Dạ bị thương? Lãnh Triệt ngước mắt nhìn phía Ôn Nhu, cư nhiên có thể đem Túc Dạ làm bị thương, xem ra đối phương thân thủ không thể khinh thường.
Thụ thương thì như thế nào, muốn tới hầu hạ vương gia ngươi? Ôn Nhu châm chọc nói.
Ta không cần Túc Dạ đến đây hầu hạ.
Bản thân Vương gia không cần Túc Dạ đến hầu hạ, Ôn Nhu không thể không không gọi Túc Dạ đến hầu hạ ngươi. Trong Ngõa Phủ Lôi Minh, nàng có thể gọi được bất luận kẻ nào.
Vương phi muốn làm chi? Nữ nhân này, muốn làm cái gì?
Chuẩn bị nước nóng, vì vương gia trừ độc. Lẽ nào để bản thân nàng đi nấu nước nóng sao, chuyện cười.
Hôm nay ta không có bệnh. Không phải mấy ngày trước mới trừ qua độc sao? Hôm nay hắn vẫn chưa cảm thấy có gì không khỏe.
Vương gia quả nhiên là xem cảm giác của mình là tốt, vậy vì sao vương gia lại có thể ho khan, lại có thể bị đau ngực? Ánh mắt Ôn Nhu thẳng tắp nhìn chằm chằm Lãnh Triệt, Mới vừa rồi Vương gia cảm thấy ngực hít thở không thông co rút đau đớn?
Nàng thế nào biết được? Lãnh Triệt nhìn chằm chằm Ôn Nhu.
Nếu là như vậy, xin mời vương gia không nên nhiều hơn nữa, hiện nay, Ôn Nhu là thầy thuốc, vương gia bất quá là bệnh nhân do Ôn Nhu chữa trị, bệnh nhân cần nghe lời thầy thuốc, đạo lý này vương gia là biết được. Thành bại liền tại tối nay, nàng còn cần Lãnh Triệt hỗ trợ, dù sao hôm nay nàng thế đơn lực bạc, nếu muốn diệt trừ hết đám tiểu nhân, nhất thiết phải dựa vào hắn.
Hắc y. Lãnh Triệt không có trả lời câu hỏi của Ôn Nhu, mà là thoáng nói ra một cái tên.
Lát sau, chỉ nghe tiếng gõ cửa, một hắc y nữ tử liền xuất hiện ở trong tầm mắt.
/106
|