Thượng Quan Tuyền không muốn nhìn thấy trường hợp này nhất, đây sẽ là
điểm gây chiến tranh giữa hai người, năm đó khi cô nhìn thấy Lãnh Thiên Dục
cùng Niếp Ngân giao thủ thì chỉ có thể dùng từ thể thảm để hình dung.
Hôm nay hắn nóng lòng như lửa đốt chạy tới đây, không nghĩ bây giờ lại xảy ra
chiến tranh thảm họa.
Vừa muốn mở miệng, đã thấy Lãnh Tang Thanh chạy ra ngoài trước, đầu tiên
là cô chạy tới bên cạnh Lãnh Thiên Dục, đau khổ cầu xin: Anh ơi, đừng mà.
Thế nhưng Lãnh Thiên Dục lại quyết tâm muốn đấu với Niếp Ngân, tất nhiên
không để phản ứng của Lãnh Tang Thanh vào mắt.
Dưới tình thế cấp bách Lãnh Tang Thanh lại chạy tới bên cạnh Niếp Ngân, cầu
xin: Ngân, đừng ...
Từ ban đầu, anh cũng không muốn đấu cùng anh ấy. Tất nhiên Niếp Ngân
đau lòng vì Lãnh Tang Thanh, nhưng Lãnh Thiên Dục đã bức hắn tới đường
cùng, hắn không thể không làm vậy, nếu không thể dùng thủ đoạn hòa bình để
giải quyết chuyện này thì hắn chỉ có thể lựa chọn dùng võ lực.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, nụ cười lạnh càng sâu : Niếp Ngân, ngươi và ta thù
này xem như kết lớn.
Niếp Ngân không cười, nhưng đáy mắt lạnh hơn .
Lãnh Tang Thanh thấy vậy, tâm liền lạnh hơn phân nửa, cô rất hiểu Niếp Ngân,
chỉ cần hắn biểu lộ ra khuôn mặt này, thường thường mọi chuyện đã không thể
hoãn lại nữa, dưới tình thế cấp bách, cô đành phải nói với Lãnh Thiên Dục
——
Anh cả, em đồng ý trở về với anh!
Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Tang Thanh, run sợ rồi sau đó thở ra một hơi
nhẹ nhõm.
Lãnh Thiên Dục buông lỏng bạc môi, hơi hơi nhếch một cái, thực hiển nhiên
đối với quyết định này của Lãnh Tang Thanh làm hắn vô cùng thỏa mãn. Nhưng
Niếp Ngân lại không nghĩ như vậy, sửng sốt nửa ngày, tay cầm súng vẫn giằng
co ở giữa không trung, thật lâu sau hắn mới mở miệng, đôi mắt chim ưng đau
đơn và không thể tin được: Thanh Nhi, em nói cái gì?
Ngân... Lãnh Tang Thanh tiến lên ôm mạnh lấy hắn, vùi vào trong ngực hắn
thật sâu, nước mắt chảy xuống từ hai má, giọng nói sớm đã mất đi nghe đứt
quãng: Em không muốn rời xa anh... Thật sự không muốn, nhưng... Nhưng em
không thể trơ mắt nhìn anh cùng anh trai em chém giết lẫn nhau được, hai
người đều là những sinh mệnh quan trọng nhất của em, em không muốn như
vậy... Em sẽ áy náy... Thật sẽ...
Thanh Nhi... Cánh tay cấm súng của Niếp Ngân chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng
buông tay, súng rơi xuống đất, ngón tay thon dài nhẹ nhàng run run , xoa cái
lưng của cô, lại tiện đà ôm cô thật sâu.
Chính là ngày này, ngày mà hắn sợ nhất cuối cùng đã tới, giờ khắc này, mặc dù
hắn là chủ thượng cao cao tại thượng cũng không làm được gì, giờ này khắc
này, hắn cảm thấy mình thật vô lực.
Gặp Thanh Nhi hắn mới biết được, hắn sợ mất cô đến thế nào, nỗi sợ của
ngày trước đây không thể bằng nỗi sợ của giờ khắc này, nhưng hiện tại mới
phát hiện, ở trên đời này không phải cái chết là đáng sợ nhất, mà là … mất cô.
Lúc này, hắn không thể làm được gì, chỉ biết tiếc hận, mà khi hắn mất đi, lúc đó
chính có đau, không phải là đau điếng người, mà là như dùi đục vào lòng
người.
Bây giờ hắn chính là như vậy.
Thượng Quan Tuyền đi đến bên hai người bọn họ, nói khẽ với Niếp Ngân mội
câu: Chủ thượng, không muốn để Thanh Nhi khó xử thì anh nên tạm buông tay
đi, yêu một người thì hãy nên tin tưởng vào cô ấy, không phải sao?
Lòng Niếp Ngân đau lòng như cắt, lại chậm chạp không chịu buông tay.
Lãnh Tang Thanh làm sao nguyện ý rời xa hắn, chia lìa nhiều lắm, ngọt ngào
quá ít tất nhiên vô cùng khó chịu và thống khổ giống như sinh tử cách xa nhau,
bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm áo hắn, nhưng loại đau này là từ đầu quả tim đi tới
lục phủ ngũ tạng, khiến ngay cả đầu ngón tay cô cũng đau, rất đau...
Thật lâu sau, cô ngẩng đầu, rưng rưng nhìn đôi mắt hắn, nhưng, bóng dáng của
hắn đều trở nên mơ hồ, nếu không phải hơi thở ôn nhu của hắn còn nhẹ nhàng
phun lên gượng mặt cô thì cô sẽ cảm thấy giống như xa cách thiên sơn vạn
thủy, chỉ cần buông lỏng tay liền sẽ vĩnh viễn biến mất.
Cho em mười ngày, được không?
Niếp Ngân cắn chặt răng, hời thở cũng thêm dày.
Tin tưởng em, nhất định em sẽ trở lại. Lãnh Tang Thanh nắm chặt tay để
giảm bớt đau đớn trong lòng, giọng với nghẹn ngào: Em sẽ dùng hết tất cả
biện pháp thuyết phục anh ấy.
Anh ta sẽ không lại cho em trở về. Niếp Ngân làm sao có bỏ được, tiếng nói
đè thấp, lộ ra ân ẩn đau.
Ngân, em muốn được người nhà chúc phúc cho cuộc hôn nhân của chúng ta,
em muốn từ đáy lòng anh ấy thừa nhận tình yêu của chúng ta, hãy tha thứ cho
sự ích kỷ của em, em thật sự không thể không cảm thông cho suy nghĩ của anh
ấy, nhưng anh yên tâm, anh cả rất yêu thương em, em cam đoan có thể phục
anh ấy. Lãnh Tang Thanh nói với hắn vô cùng tha thiết.
Lòng Niếp Ngân đều thu lại một chỗ, nâng tay, ngón tay thon dài dọc theo hai
má của cô, quyến luyến không tha, thật lâu sau hắn mới mở miệng: Còn nhớ
rõ em từng hỏi anh cái gì không? Em hỏi anh, về sau chúng ta có thể ở bên
nhau mãi không, cả đời không xa cách.
Lãnh Tang Thanh dùng sức gật đầu, nước mắt lại chảy xuống nhiều hơn.
Anh nói với em, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ tách ra, trừ phi... Đáy
mắt hắn lộ ra đau xót.
Lãnh Tang Thanh lau nước mắt, nhìn hắn, cô nhớ rõ hắn nói những lời này, câu
này hẳn còn nói thiếu, hiện tại cô sẽ đợi hắn nói tiếp.
Niếp Ngân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai má cô, mi tâm lộ ra cô độc và bi
thương: Trừ phi, em chủ động yêu cầu rời xa anh.
Ngân... Nước mắt xôn xao lại chảy xuống. Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Cô
chỉ có thể nghẹn ngào nói mấy chữ đó với hắn.
Nha đầu ngốc, là anh xin lỗi em mới phải, nếu không phải anh, em cũng sẽ
không khó xử như vậy. Niếp Ngân hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế sự đau
đớn trong lòng đang nảy lên: Từ bắt đầu đến bây giờ, anh sợ nhất chính là thấy
em không vui, anh đồng ý với em, mười ngày.
Nước mắt Lãnh Tang Thanh chảy dữ dội, khóc rống ôm chặt hắn.
Thượng Quan Tuyền xoay người, lặng yên lau nước mắt, mà Lãnh Thiên Dục
cách đó không xa, sắc mặt hắn tựa hồ càng thêm khó coi , thấy vậy, hắn lạnh
lùng rống lên: Thanh Nhi, chúng ta đi.
Lãnh Tang Thanh đang ở trong lòng Niếp Ngân thì tự nhiên thân thể run mạnh
lên, nhưng vẫn phải chạm rãi buông tay ra, rời khỏi cái ôm của Niếp Ngân, cuối
cùng ngón tay giao nhau trong không khí, cô rời khỏi Niếp Ngân, không có quay
đầu, sợ đổi ý, từng động tác lại chậm chạp đến trầm trọng.
Tôi chỉ đợi mười ngày! Phía sau, Niếp Ngân đột nhiên quát lạnh, tiếng nói
như lưỡi kiếm xoẹt qua trong đêm, lạnh như băng làm người ta kinh hãi ——
Mười ngày qua đi, tôi sẽ huyết tẩy Mafia!
(huyết tẩy: tưới máu)
Lãnh Tang Thanh quay đầu mạnh, tính cả Thượng Quan Tuyền cũng kinh hãi
nhìn hắn.
Lãnh Thiên Dục lại kéo tay Lãnh Tang Thanh, cười lạnh nhìn về phía Niếp
Ngân, cũng gằn từng chữ: Được, ta tùy thời đợi chủ thượng đại nhân đại giá
quang lâm!
Không gian, xẹt qua một đợi hàn khí, bức thẳng lòng người!
điểm gây chiến tranh giữa hai người, năm đó khi cô nhìn thấy Lãnh Thiên Dục
cùng Niếp Ngân giao thủ thì chỉ có thể dùng từ thể thảm để hình dung.
Hôm nay hắn nóng lòng như lửa đốt chạy tới đây, không nghĩ bây giờ lại xảy ra
chiến tranh thảm họa.
Vừa muốn mở miệng, đã thấy Lãnh Tang Thanh chạy ra ngoài trước, đầu tiên
là cô chạy tới bên cạnh Lãnh Thiên Dục, đau khổ cầu xin: Anh ơi, đừng mà.
Thế nhưng Lãnh Thiên Dục lại quyết tâm muốn đấu với Niếp Ngân, tất nhiên
không để phản ứng của Lãnh Tang Thanh vào mắt.
Dưới tình thế cấp bách Lãnh Tang Thanh lại chạy tới bên cạnh Niếp Ngân, cầu
xin: Ngân, đừng ...
Từ ban đầu, anh cũng không muốn đấu cùng anh ấy. Tất nhiên Niếp Ngân
đau lòng vì Lãnh Tang Thanh, nhưng Lãnh Thiên Dục đã bức hắn tới đường
cùng, hắn không thể không làm vậy, nếu không thể dùng thủ đoạn hòa bình để
giải quyết chuyện này thì hắn chỉ có thể lựa chọn dùng võ lực.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, nụ cười lạnh càng sâu : Niếp Ngân, ngươi và ta thù
này xem như kết lớn.
Niếp Ngân không cười, nhưng đáy mắt lạnh hơn .
Lãnh Tang Thanh thấy vậy, tâm liền lạnh hơn phân nửa, cô rất hiểu Niếp Ngân,
chỉ cần hắn biểu lộ ra khuôn mặt này, thường thường mọi chuyện đã không thể
hoãn lại nữa, dưới tình thế cấp bách, cô đành phải nói với Lãnh Thiên Dục
——
Anh cả, em đồng ý trở về với anh!
Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Tang Thanh, run sợ rồi sau đó thở ra một hơi
nhẹ nhõm.
Lãnh Thiên Dục buông lỏng bạc môi, hơi hơi nhếch một cái, thực hiển nhiên
đối với quyết định này của Lãnh Tang Thanh làm hắn vô cùng thỏa mãn. Nhưng
Niếp Ngân lại không nghĩ như vậy, sửng sốt nửa ngày, tay cầm súng vẫn giằng
co ở giữa không trung, thật lâu sau hắn mới mở miệng, đôi mắt chim ưng đau
đơn và không thể tin được: Thanh Nhi, em nói cái gì?
Ngân... Lãnh Tang Thanh tiến lên ôm mạnh lấy hắn, vùi vào trong ngực hắn
thật sâu, nước mắt chảy xuống từ hai má, giọng nói sớm đã mất đi nghe đứt
quãng: Em không muốn rời xa anh... Thật sự không muốn, nhưng... Nhưng em
không thể trơ mắt nhìn anh cùng anh trai em chém giết lẫn nhau được, hai
người đều là những sinh mệnh quan trọng nhất của em, em không muốn như
vậy... Em sẽ áy náy... Thật sẽ...
Thanh Nhi... Cánh tay cấm súng của Niếp Ngân chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng
buông tay, súng rơi xuống đất, ngón tay thon dài nhẹ nhàng run run , xoa cái
lưng của cô, lại tiện đà ôm cô thật sâu.
Chính là ngày này, ngày mà hắn sợ nhất cuối cùng đã tới, giờ khắc này, mặc dù
hắn là chủ thượng cao cao tại thượng cũng không làm được gì, giờ này khắc
này, hắn cảm thấy mình thật vô lực.
Gặp Thanh Nhi hắn mới biết được, hắn sợ mất cô đến thế nào, nỗi sợ của
ngày trước đây không thể bằng nỗi sợ của giờ khắc này, nhưng hiện tại mới
phát hiện, ở trên đời này không phải cái chết là đáng sợ nhất, mà là … mất cô.
Lúc này, hắn không thể làm được gì, chỉ biết tiếc hận, mà khi hắn mất đi, lúc đó
chính có đau, không phải là đau điếng người, mà là như dùi đục vào lòng
người.
Bây giờ hắn chính là như vậy.
Thượng Quan Tuyền đi đến bên hai người bọn họ, nói khẽ với Niếp Ngân mội
câu: Chủ thượng, không muốn để Thanh Nhi khó xử thì anh nên tạm buông tay
đi, yêu một người thì hãy nên tin tưởng vào cô ấy, không phải sao?
Lòng Niếp Ngân đau lòng như cắt, lại chậm chạp không chịu buông tay.
Lãnh Tang Thanh làm sao nguyện ý rời xa hắn, chia lìa nhiều lắm, ngọt ngào
quá ít tất nhiên vô cùng khó chịu và thống khổ giống như sinh tử cách xa nhau,
bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm áo hắn, nhưng loại đau này là từ đầu quả tim đi tới
lục phủ ngũ tạng, khiến ngay cả đầu ngón tay cô cũng đau, rất đau...
Thật lâu sau, cô ngẩng đầu, rưng rưng nhìn đôi mắt hắn, nhưng, bóng dáng của
hắn đều trở nên mơ hồ, nếu không phải hơi thở ôn nhu của hắn còn nhẹ nhàng
phun lên gượng mặt cô thì cô sẽ cảm thấy giống như xa cách thiên sơn vạn
thủy, chỉ cần buông lỏng tay liền sẽ vĩnh viễn biến mất.
Cho em mười ngày, được không?
Niếp Ngân cắn chặt răng, hời thở cũng thêm dày.
Tin tưởng em, nhất định em sẽ trở lại. Lãnh Tang Thanh nắm chặt tay để
giảm bớt đau đớn trong lòng, giọng với nghẹn ngào: Em sẽ dùng hết tất cả
biện pháp thuyết phục anh ấy.
Anh ta sẽ không lại cho em trở về. Niếp Ngân làm sao có bỏ được, tiếng nói
đè thấp, lộ ra ân ẩn đau.
Ngân, em muốn được người nhà chúc phúc cho cuộc hôn nhân của chúng ta,
em muốn từ đáy lòng anh ấy thừa nhận tình yêu của chúng ta, hãy tha thứ cho
sự ích kỷ của em, em thật sự không thể không cảm thông cho suy nghĩ của anh
ấy, nhưng anh yên tâm, anh cả rất yêu thương em, em cam đoan có thể phục
anh ấy. Lãnh Tang Thanh nói với hắn vô cùng tha thiết.
Lòng Niếp Ngân đều thu lại một chỗ, nâng tay, ngón tay thon dài dọc theo hai
má của cô, quyến luyến không tha, thật lâu sau hắn mới mở miệng: Còn nhớ
rõ em từng hỏi anh cái gì không? Em hỏi anh, về sau chúng ta có thể ở bên
nhau mãi không, cả đời không xa cách.
Lãnh Tang Thanh dùng sức gật đầu, nước mắt lại chảy xuống nhiều hơn.
Anh nói với em, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ tách ra, trừ phi... Đáy
mắt hắn lộ ra đau xót.
Lãnh Tang Thanh lau nước mắt, nhìn hắn, cô nhớ rõ hắn nói những lời này, câu
này hẳn còn nói thiếu, hiện tại cô sẽ đợi hắn nói tiếp.
Niếp Ngân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai má cô, mi tâm lộ ra cô độc và bi
thương: Trừ phi, em chủ động yêu cầu rời xa anh.
Ngân... Nước mắt xôn xao lại chảy xuống. Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Cô
chỉ có thể nghẹn ngào nói mấy chữ đó với hắn.
Nha đầu ngốc, là anh xin lỗi em mới phải, nếu không phải anh, em cũng sẽ
không khó xử như vậy. Niếp Ngân hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế sự đau
đớn trong lòng đang nảy lên: Từ bắt đầu đến bây giờ, anh sợ nhất chính là thấy
em không vui, anh đồng ý với em, mười ngày.
Nước mắt Lãnh Tang Thanh chảy dữ dội, khóc rống ôm chặt hắn.
Thượng Quan Tuyền xoay người, lặng yên lau nước mắt, mà Lãnh Thiên Dục
cách đó không xa, sắc mặt hắn tựa hồ càng thêm khó coi , thấy vậy, hắn lạnh
lùng rống lên: Thanh Nhi, chúng ta đi.
Lãnh Tang Thanh đang ở trong lòng Niếp Ngân thì tự nhiên thân thể run mạnh
lên, nhưng vẫn phải chạm rãi buông tay ra, rời khỏi cái ôm của Niếp Ngân, cuối
cùng ngón tay giao nhau trong không khí, cô rời khỏi Niếp Ngân, không có quay
đầu, sợ đổi ý, từng động tác lại chậm chạp đến trầm trọng.
Tôi chỉ đợi mười ngày! Phía sau, Niếp Ngân đột nhiên quát lạnh, tiếng nói
như lưỡi kiếm xoẹt qua trong đêm, lạnh như băng làm người ta kinh hãi ——
Mười ngày qua đi, tôi sẽ huyết tẩy Mafia!
(huyết tẩy: tưới máu)
Lãnh Tang Thanh quay đầu mạnh, tính cả Thượng Quan Tuyền cũng kinh hãi
nhìn hắn.
Lãnh Thiên Dục lại kéo tay Lãnh Tang Thanh, cười lạnh nhìn về phía Niếp
Ngân, cũng gằn từng chữ: Được, ta tùy thời đợi chủ thượng đại nhân đại giá
quang lâm!
Không gian, xẹt qua một đợi hàn khí, bức thẳng lòng người!
/160
|