Nương theo từng hạnh phúc xinh đẹp trong thành phố này, sự trong sạch lén lút phủ kín một góc nhỏ, không một tiếng động, không một âm thanh.
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, mọi người được tặng quà, mặc dù giá trị chẳng đáng là bao nhiêu, nhưng người ta lại vô cùng vui vẻ.
Trên đường đi về nhà, Lãnh Tang Thanh ôm chặt con gấu Winny giữ nhiệt ở trong lòng.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng dài tới mắt cá chân, và quàng rất nhiều khăn trắng ngà lên cổ, phối hợp với mái tóc dài đen mượt, làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp và làn da trắng nõn, bên dưới cô cũng đi một đôi giày màu trắng, thoát nhìn vô cùng đáng yêu, vừa đi qua phố nên trên người bị phủ một lớp tuyết, trông cô rất giống một tiểu yêu tinh.
Mỗi đi một bước đều phát ra tiếng Kẽo kẹt kẽo kẹt , khiến lòng người ta thật ngứa ngáy, cô nghịch ngợm hà ra hơi trắng, tay vuốt vuốt cái mũi đỏ bị lạnh, ngốc nghếch nở nụ cười.
Ôi chao!
Một ánh hồng rọi vào mắt, cô tò mò đi tới thì phát hiện đó là một bông hồng ướt át xinh đẹp, ở chỗ này có tấm bìa trắng làm nổi bật đóa hoa hồng, khiến người ta vui mừng tới mức thở dồn dập.
Cô nhặt nó lên, rồi đứng nguyên tại chỗ, tràn đầy mơ mộng nhìn nó, trong đôi mắt hiện lên ánh hào quang.
Đúng vậy, từ nhỏ giờ chưa ai tặng hoa hồng ình.
Một hồi bước chân dồn dập làm chặn đứt suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh, ngẩng đầu lên cô nhìn thấy một đứa bé được bao bọc như chiếc bánh chưng, tay cầm giỏ hoa hồng, hình như đang tìm cái gì đó.
Lãnh Tanh Thanh cười nhạt, có vẻ hơi bất đắc dĩ, giọng nói như chim oanh gọi cô bé: Em đang tìm cái này sao?
Cô bé nghe vậy thì quay ra nhìn, vừa nhảy vừa chạy tới gần cô, nhận lấy bông hoa hồng, nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tang Thanh, đứa bé gái ngạc nhiên trợn to đôi mắt: Cám ơn chị! Chị thật xinh đẹp!
Lãnh Tang Thanh vẫn cười, xoa xoa đầu cô bé.
Gặp lại chị sau! Giọng nói thật ngọt ngào, cô bé vừa nhảy vừa đi.
Nhìn bóng dáng đứa bé đó đi xa, trên khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên vẻ mất mát
Chốc lát, cô bé đó chợt dừng bước như vừa nhớ ra một điều gì đó, quay đầu lại, lớn tiếng nói nói với Lãnh Tang Thanh: Chị gái xinh đẹp! Chúc chị có một ngày Valentine vui vẻ!
———Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm———
Về đến nhà, Niếp Ngân đã rời giường, trên người chỉ mặc độc một cái quần lót màu rám nắng đứng trước cửa sổ, da thịt màu đồng rắn chắc, body cao lớn.
Lúc này anh ta đang nhận điện thoại, khuôn mặt có chút khiêm nghị.
Ngân, anh dậy rồi à. Một lời hỏi thăm ấm áp, cùng lúc đó điện thoại của Lãnh Tang Thanh vang lên. ( cái này edit đúng nha: 冷桑清的电话也响了起来.)
Thấy cô, Niếp Ngân buông điện thoại xuống.
Em đi đâu vậy? Giọng nói Niếp Ngân có vẻ hơi vội vàng luống cuống, nhưng lòng Lãnh Tang Thanh lại ấm áp
Cô vợ xinh đẹp hiền lành của anh, mới sáng sớm đã đi tới nhà hàng anh yêu thích để mua đồ ăn sáng cho anh đó, bây giờ nó vẫn còn nóng. Nói xong, khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên hạnh phúc, đặt cái đồ giữ nhiệt kia lên bàn.
Niếp Ngân nhìn cái đồ giữ ấm đó, nụ cười phát ra từ tâm, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Sao lại tự làm chuyện này? Bên ngoài rất lạnh, bị cảm lạnh thì sao? Mặc dù giọng nói rất bình thản, nhưng người ta vẫn nghe ra sự cưng chìu.
Sao hôm nay lại giống mọi ngày. Lãnh Tang Thanh phản bác.
Hử? Niếp Ngân ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, mặt nghi ngờ: Hôm nay? Hôm nay là ngày gì?
Những câu hỏi này được đặt ra khiến Lãnh Tang Thanh cũng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vẻ oán trách hiện lên khuôn mặt cô: Hôm nay là lễ tình nhân!
Hả? Niếp Ngân hơi hơi hiểu ra, sau đó cười cười, bàn tay khỏe khoắn vuốt ve những sợi tóc của Lãnh Tang Thanh, nói nhẹ: Chúng ta đã kết hôn rồi, cái ngày đó đã không còn thuộc về chúng ta nữa rồi. =.=”
Kết hôn rồi thì ngày Valentine không thuộc về chúng ta? Ai quy định vậy sao? Lãnh Tang Thanh bĩu môi, mất hứng nhìn Niếp Ngân.
Chẳng lẽ qua 18 tuổi - tới tuổi trưởng thành, vẫn còn đợi bố mẹ tặng đồ chơi siêu nhân vào ngày quốc tế thiếu nhi sao? Huống chi hôm nay anh có việc quan trọng. Thấy tính tình công chúa của Lãnh Tang Thanh, giọng nói Niếp Ngân hơi tăng lên một chút.
Lãnh Tang Thanh đẩy Niếp Ngân ra, nổi giận đùng đùng nhảy huỵch lên giường, trùm chăn lên người, không thèm quan tâm tới người đàn ông kia nữa.
Niếp Ngân thở dài một hơi, anh ta nhìn Lãnh Tang Thanh và cái chăn cuộn tròn, muốn nói cái gì đó, nhưng không thể mở miệng, cuối cùng cầm cái đồ giữ ấm kia đi ra khỏi phòng ngủ.
Lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại...
Trở mình hơn một giờ, thế mà chẳng thể ngủ nổi, Lãnh Tang Thanh chợt ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vẻ tức tối.
Niếp Ngân! Anh là đồ ngu ngốc!!! Cô hét lớn.
Cô biết hiện giờ, Niếp Ngân đã không còn ở trong phòng nữa rồi, cảm thấy chưa rõ ràng, cầm điện thoại, bấm số, cô định nói cái câu vừa rồi cho Niếp Ngân nghe.
Nhưng vừa gọi điện, thì một âm thanh trong trẻo vang lên từ cửa sổ, Lãnh Tang Thanh quay mặt nhìn cái điện thoại Niếp Ngân để ở đó.
Quả nhiên là tên ngu ngốc! Cô oán trách một câu, đi xuống giường.
Đúng vậy, tên ngu ngốc đó làm sao mà biết cô khao khát cái ngày lễ tình nhân này tới cỡ nào, từ nhỏ tới giờ cô chưa được một bạn trai nào tặng hoa, cũng chưa bao giờ có được một ngày Valentine thuộc về mình.
Cô lấy chocolate từ trong túi ra, thứ mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ từ mấy ngày trước, vẫn giấu ở đó.
Nó được đóng gói cẩn thận, còn gắn nơ bướm, Lãnh Tang Thanh càng nhìn càng tức, đẩy mạnh cửa sổ ra, dùng hết sức ném nó ra ngoài.
Cô cảm thấy rất tủi thân, trở lại trên giường, gọi điện cho anh trai mình-Lãnh Thiên Dục.
A lô! Thanh nhi, có chuyện gì sao?
...
Hả? Hử?
Oa... (Tiếng khóc thảm thiết)
Xảy ra chuyện gì? Nói anh biết đi. Ở đầu máy bên kia, Lãnh Thiên Dục hết sức lo lắng, cô gái nhỏ trong lòng hắn không thể bị ai làm khó được.
Oa... (Khóc đến tủi thân)
Lãnh Tang Thanh cầm điện thoại chỉ khóc.
Cái tên Niếp Ngân kia làm khó em à? Em chờ đó, anh sẽ tới ngay! Giọng Lãnh Thiên Dục nghiêm khắc, lập tức cúp điện thoại.
Dục, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe thấy Lãnh Thiên Dục gầm lên, Thượng Quan Tuyền lo lắng đi tới.
Trong đôi mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên lạnh lẽo, thấp giọng nói: Có thể Thanh nhi bị cái tên Niếp Ngân kia ức hiếp, anh muốn tới thăm nó. Ngay sau đó, hắn lấy một cái áo từ trong tủ ra khoác lên người, vội vã đi ra ngoài.
Không thể nào. Khuôn mặt Thượng Quan Tuyền mờ mịt, cô rất hiểu Niếp Ngân, cô biết Niếp Ngân sẽ không làm chuyện này đâu, nhất định là hiểu lầm, cô vội vàng mặc quần áo, đi theo phía sau Lãnh Thiên Dục, cô sợ hai người đàn ông này vừa gặp mặt, chưa nói được mấy lời đã đánh nhau.
Bay thẳng một đường, khuôn mặt Lãnh Thiên Dục luôn nặng nề.
Ban đầu hắn đồng ý để Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh kết hôn, nhưng hắn vẫn có chút hối hận, hắn cảm thấy nếu đã gửi gắm một cô em gái xinh đẹp, cành vàng lá ngọc cho Niếp Ngân, thì anh ta nên cám ơn long ân này, thế mà giờ lại khiến Thanh nhi khóc, mà mình thì thật không nỡ.
Lúc xe đang đi tới chỗ ngoặt, thì chợt chạm mặt hai chiếc xe thể thao đang lao như tia chớp, Lãnh Thiên Dục trở tay không kịp, chân đạp phanh gấp, nhanh chóng ngẹo tay lái sang trái, làm như vậy thì ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho Thượng Quan Tuyền.
Két! ! ! Ba âm thanh đồng thời cùng vang lên.
Cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng cách của xe và xe chỉ tới một cái bàn con.
Sau một cuộc sợ bóng sợ gió, tài xế của hai xe kia cùng đi xuống.
Lãnh Thiên Dục nhìn chăm chú, trong lòng cũng hơi tức giận.
Niếp Tích! ! !
Cung Quý Dương! ! !
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, mọi người được tặng quà, mặc dù giá trị chẳng đáng là bao nhiêu, nhưng người ta lại vô cùng vui vẻ.
Trên đường đi về nhà, Lãnh Tang Thanh ôm chặt con gấu Winny giữ nhiệt ở trong lòng.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng dài tới mắt cá chân, và quàng rất nhiều khăn trắng ngà lên cổ, phối hợp với mái tóc dài đen mượt, làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp và làn da trắng nõn, bên dưới cô cũng đi một đôi giày màu trắng, thoát nhìn vô cùng đáng yêu, vừa đi qua phố nên trên người bị phủ một lớp tuyết, trông cô rất giống một tiểu yêu tinh.
Mỗi đi một bước đều phát ra tiếng Kẽo kẹt kẽo kẹt , khiến lòng người ta thật ngứa ngáy, cô nghịch ngợm hà ra hơi trắng, tay vuốt vuốt cái mũi đỏ bị lạnh, ngốc nghếch nở nụ cười.
Ôi chao!
Một ánh hồng rọi vào mắt, cô tò mò đi tới thì phát hiện đó là một bông hồng ướt át xinh đẹp, ở chỗ này có tấm bìa trắng làm nổi bật đóa hoa hồng, khiến người ta vui mừng tới mức thở dồn dập.
Cô nhặt nó lên, rồi đứng nguyên tại chỗ, tràn đầy mơ mộng nhìn nó, trong đôi mắt hiện lên ánh hào quang.
Đúng vậy, từ nhỏ giờ chưa ai tặng hoa hồng ình.
Một hồi bước chân dồn dập làm chặn đứt suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh, ngẩng đầu lên cô nhìn thấy một đứa bé được bao bọc như chiếc bánh chưng, tay cầm giỏ hoa hồng, hình như đang tìm cái gì đó.
Lãnh Tanh Thanh cười nhạt, có vẻ hơi bất đắc dĩ, giọng nói như chim oanh gọi cô bé: Em đang tìm cái này sao?
Cô bé nghe vậy thì quay ra nhìn, vừa nhảy vừa chạy tới gần cô, nhận lấy bông hoa hồng, nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tang Thanh, đứa bé gái ngạc nhiên trợn to đôi mắt: Cám ơn chị! Chị thật xinh đẹp!
Lãnh Tang Thanh vẫn cười, xoa xoa đầu cô bé.
Gặp lại chị sau! Giọng nói thật ngọt ngào, cô bé vừa nhảy vừa đi.
Nhìn bóng dáng đứa bé đó đi xa, trên khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên vẻ mất mát
Chốc lát, cô bé đó chợt dừng bước như vừa nhớ ra một điều gì đó, quay đầu lại, lớn tiếng nói nói với Lãnh Tang Thanh: Chị gái xinh đẹp! Chúc chị có một ngày Valentine vui vẻ!
———Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm———
Về đến nhà, Niếp Ngân đã rời giường, trên người chỉ mặc độc một cái quần lót màu rám nắng đứng trước cửa sổ, da thịt màu đồng rắn chắc, body cao lớn.
Lúc này anh ta đang nhận điện thoại, khuôn mặt có chút khiêm nghị.
Ngân, anh dậy rồi à. Một lời hỏi thăm ấm áp, cùng lúc đó điện thoại của Lãnh Tang Thanh vang lên. ( cái này edit đúng nha: 冷桑清的电话也响了起来.)
Thấy cô, Niếp Ngân buông điện thoại xuống.
Em đi đâu vậy? Giọng nói Niếp Ngân có vẻ hơi vội vàng luống cuống, nhưng lòng Lãnh Tang Thanh lại ấm áp
Cô vợ xinh đẹp hiền lành của anh, mới sáng sớm đã đi tới nhà hàng anh yêu thích để mua đồ ăn sáng cho anh đó, bây giờ nó vẫn còn nóng. Nói xong, khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên hạnh phúc, đặt cái đồ giữ nhiệt kia lên bàn.
Niếp Ngân nhìn cái đồ giữ ấm đó, nụ cười phát ra từ tâm, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Sao lại tự làm chuyện này? Bên ngoài rất lạnh, bị cảm lạnh thì sao? Mặc dù giọng nói rất bình thản, nhưng người ta vẫn nghe ra sự cưng chìu.
Sao hôm nay lại giống mọi ngày. Lãnh Tang Thanh phản bác.
Hử? Niếp Ngân ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, mặt nghi ngờ: Hôm nay? Hôm nay là ngày gì?
Những câu hỏi này được đặt ra khiến Lãnh Tang Thanh cũng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vẻ oán trách hiện lên khuôn mặt cô: Hôm nay là lễ tình nhân!
Hả? Niếp Ngân hơi hơi hiểu ra, sau đó cười cười, bàn tay khỏe khoắn vuốt ve những sợi tóc của Lãnh Tang Thanh, nói nhẹ: Chúng ta đã kết hôn rồi, cái ngày đó đã không còn thuộc về chúng ta nữa rồi. =.=”
Kết hôn rồi thì ngày Valentine không thuộc về chúng ta? Ai quy định vậy sao? Lãnh Tang Thanh bĩu môi, mất hứng nhìn Niếp Ngân.
Chẳng lẽ qua 18 tuổi - tới tuổi trưởng thành, vẫn còn đợi bố mẹ tặng đồ chơi siêu nhân vào ngày quốc tế thiếu nhi sao? Huống chi hôm nay anh có việc quan trọng. Thấy tính tình công chúa của Lãnh Tang Thanh, giọng nói Niếp Ngân hơi tăng lên một chút.
Lãnh Tang Thanh đẩy Niếp Ngân ra, nổi giận đùng đùng nhảy huỵch lên giường, trùm chăn lên người, không thèm quan tâm tới người đàn ông kia nữa.
Niếp Ngân thở dài một hơi, anh ta nhìn Lãnh Tang Thanh và cái chăn cuộn tròn, muốn nói cái gì đó, nhưng không thể mở miệng, cuối cùng cầm cái đồ giữ ấm kia đi ra khỏi phòng ngủ.
Lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại...
Trở mình hơn một giờ, thế mà chẳng thể ngủ nổi, Lãnh Tang Thanh chợt ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vẻ tức tối.
Niếp Ngân! Anh là đồ ngu ngốc!!! Cô hét lớn.
Cô biết hiện giờ, Niếp Ngân đã không còn ở trong phòng nữa rồi, cảm thấy chưa rõ ràng, cầm điện thoại, bấm số, cô định nói cái câu vừa rồi cho Niếp Ngân nghe.
Nhưng vừa gọi điện, thì một âm thanh trong trẻo vang lên từ cửa sổ, Lãnh Tang Thanh quay mặt nhìn cái điện thoại Niếp Ngân để ở đó.
Quả nhiên là tên ngu ngốc! Cô oán trách một câu, đi xuống giường.
Đúng vậy, tên ngu ngốc đó làm sao mà biết cô khao khát cái ngày lễ tình nhân này tới cỡ nào, từ nhỏ tới giờ cô chưa được một bạn trai nào tặng hoa, cũng chưa bao giờ có được một ngày Valentine thuộc về mình.
Cô lấy chocolate từ trong túi ra, thứ mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ từ mấy ngày trước, vẫn giấu ở đó.
Nó được đóng gói cẩn thận, còn gắn nơ bướm, Lãnh Tang Thanh càng nhìn càng tức, đẩy mạnh cửa sổ ra, dùng hết sức ném nó ra ngoài.
Cô cảm thấy rất tủi thân, trở lại trên giường, gọi điện cho anh trai mình-Lãnh Thiên Dục.
A lô! Thanh nhi, có chuyện gì sao?
...
Hả? Hử?
Oa... (Tiếng khóc thảm thiết)
Xảy ra chuyện gì? Nói anh biết đi. Ở đầu máy bên kia, Lãnh Thiên Dục hết sức lo lắng, cô gái nhỏ trong lòng hắn không thể bị ai làm khó được.
Oa... (Khóc đến tủi thân)
Lãnh Tang Thanh cầm điện thoại chỉ khóc.
Cái tên Niếp Ngân kia làm khó em à? Em chờ đó, anh sẽ tới ngay! Giọng Lãnh Thiên Dục nghiêm khắc, lập tức cúp điện thoại.
Dục, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe thấy Lãnh Thiên Dục gầm lên, Thượng Quan Tuyền lo lắng đi tới.
Trong đôi mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên lạnh lẽo, thấp giọng nói: Có thể Thanh nhi bị cái tên Niếp Ngân kia ức hiếp, anh muốn tới thăm nó. Ngay sau đó, hắn lấy một cái áo từ trong tủ ra khoác lên người, vội vã đi ra ngoài.
Không thể nào. Khuôn mặt Thượng Quan Tuyền mờ mịt, cô rất hiểu Niếp Ngân, cô biết Niếp Ngân sẽ không làm chuyện này đâu, nhất định là hiểu lầm, cô vội vàng mặc quần áo, đi theo phía sau Lãnh Thiên Dục, cô sợ hai người đàn ông này vừa gặp mặt, chưa nói được mấy lời đã đánh nhau.
Bay thẳng một đường, khuôn mặt Lãnh Thiên Dục luôn nặng nề.
Ban đầu hắn đồng ý để Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh kết hôn, nhưng hắn vẫn có chút hối hận, hắn cảm thấy nếu đã gửi gắm một cô em gái xinh đẹp, cành vàng lá ngọc cho Niếp Ngân, thì anh ta nên cám ơn long ân này, thế mà giờ lại khiến Thanh nhi khóc, mà mình thì thật không nỡ.
Lúc xe đang đi tới chỗ ngoặt, thì chợt chạm mặt hai chiếc xe thể thao đang lao như tia chớp, Lãnh Thiên Dục trở tay không kịp, chân đạp phanh gấp, nhanh chóng ngẹo tay lái sang trái, làm như vậy thì ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho Thượng Quan Tuyền.
Két! ! ! Ba âm thanh đồng thời cùng vang lên.
Cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng cách của xe và xe chỉ tới một cái bàn con.
Sau một cuộc sợ bóng sợ gió, tài xế của hai xe kia cùng đi xuống.
Lãnh Thiên Dục nhìn chăm chú, trong lòng cũng hơi tức giận.
Niếp Tích! ! !
Cung Quý Dương! ! !
/160
|