Niếp Nhân Quân vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.
Niếp Tích từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cha. Chờ một chút, cha, làm như vậy có phải là không tôn trọng ý nguyện của hai bên đương sự không?
Niếp Nhân Quân đan hai tay vào nhau, lộ ra vẻ vô tội trên mặt: Không không không! Những lời này con không nên hỏi cha.
Thế nhưng cha được sự đồng ý của cô ấy chưa? Niếp Tích dừng lại một chút, anh ý thức được bản thân đột nhiên kích động, sau đó hạ thấp giọng: Nếu cô ấy không đồng ý, chẳng phải Niếp gia chúng ta có vẻ không nói llý rồi sao, hơn nữa con lo lắng hôn lễ sẽ biến thành trò cười, đến lúc đó mặt mũi cha để đâu!
Niếp Nhân Quân khẽ cười, nhưng sau đó vẻ mặt lại chuyển thành oan ức: Dì Ruby của con đã gọi điện báo cáo, sau khi đứa trẻ đáng thương ấy biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ hơi sợ hãi một chút, sau đó mặc áo cô dâu trên người rồi thì không nỡ cưởi ra.
Nha đầu ngốc này! Hai anh em đồng thời chửi thầm trong bụng!
Niếp Ngân từng bước đứng trước mặt Niếp Nhân Quân, gắt gao mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân: Lẽ nào địa vị hoàng thất trong lòng cha quan trọng đến thế sao? Loại tranh chấp gia tộc này sẽ làm bị thương đến bao nhiêu người, chẳng lẽ cha lại không rõ sao? Cái loại hiểm ác đáng sợ này, loại máu tanh này, con thấy quá nhiều rồi. Bây giờ lại muốn tái diễn sao? Lúc trước Tích nhi suýt nữa bị Niếp Nhân Thế lấy trái tim, đối với cha mà nói không phải là một lời cảnh cáo sao? Vì dã tâm của cha, bây giờ cha lại muốn kéo một người không liên quan xuống nước luôn sao?
Niếp Ngân thực tình có hơi xúc động, năm đó hình ảnh của mẹ trước khi lâm chung, lại hiện ra trong đầu anh. Nhưng tiếc rằng trước mặt người điên này, nhiều năm qua như vậy lại vẫn là người điên.
Lúc này người hầu bên trong phòng ăn đã bị Tần quản gia đuổi ra khỏi phòng, trong một phòng ăn rộng lớn, chỉ còn lại cha con ba người.
Niếp Nhân Quân có chút chấn động, hai mắt chứa đầy nổi đau thương mà đáp lại con ông, ngữ khí bình tĩnh lộ ra vẻ sắc bén: Thế nào, một con quỷ lại nói những lời của thiên sứ sao?
Ông vỗ nhẹ lên mặt Niếp Ngân, tiếp tục than thở: Cho dù cha không hi vọng địa vị hoàng thất, con cảm thấy trái tim Tích nhi sẽ bình an vô sự ở trong người nó sao? Ở Niếp môn nhiều năm như vậy, đều cứng nhắc, lục đục với nhau, ngoài mặt thì cùng chống kẻ thù, nhưng thật sự bên trong đã sớm thối rửa đến không chịu nổi, cho nên nhất định phải một lần nữa gỡ từng mắc xích!
Dứt lời, ông đi tới bên cạnh Niếp Tích, một tay nắm đầu vai Niếp Tích: Cha chắc chắn không có năng lực này, nhưng là các con, sẽ làm được! Cha như một đống xương lớn tuổi, giống như một con thuyền gỗ, nhiều lắm chỉ có thể đưa các con đến bờ bên kia, đến lúc đó, cho dù chìm xuống, nát tan, cha cũng không có gì nuối tiếc.
Những lời nói này như một trận động đất, làm rung chuyển bộ đồ ăn trên bàn, những cây nến trên giá không ngừng lay động, đèn chùm cũng kịch liệt rung chuyển.
Cũng chấn động đến trái tim của hai anh em ...
Cha... Niếp Tích đỡ Niếp Nhân Quân toàn thân đang rung rẩy ngồi xuống ghế.
Niếp Ngân đứng tại chỗ, hai mắt híp lại, đôi lông mày nhíu lại suy nghĩ, nhưng không cách nào hiểu được.
Đây là lần đầu tiên anh nghe cha nói ra lý do thực sự, anh đột nhiên cảm thấy cha cũng không có ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, anh đột nhiên hiểu rõ mẹ trong giây phút cuối cùng vì sao vẫn cứ tiếp tục yêu thương cái người đàn ông này như thế, nhất định làm cho bản thân không được câm ghét cha.
Cái cớ thật đẹp đẽ... Niếp Ngân thấp giọng nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng ăn.
Vừa đến cửa, lại đột nhiên vang lên âm thanh đập cửa dồn dập.
Vào. Niếp Nhân Quân nói một tiếng.
Tiên sinh, xảy ra việc lớn rồi! Chỉ thấy Tần quản gia đẩy cửa ra, vội vàng mà chạy vào.
Chuyện gì? Niếp Nhân Quân hỏi, ba cha con đều đề cao cảnh giác.
Niếp môn bên kia gọi điện đến, mạnh mẽ ra lệnh cấm hôn lễ hai ngày sau... Tần quản gia lo lắng nói.
Không đợi ông nói xong, Niếp Nhân Quân đã hỏi trước: Tại sao?
Tần quản gia nhìn thoáng qua Niếp Ngân, lại nhìn thoáng qua Niếp Tích, có chút lo lắng mà nói: Bên kia nói Niếp Nhân Thế chết rất kì lạ, đã kết luận là bị mưu sát, lễ tang sẽ được cử hành vào hai ngày sau.
Cái gì? Ba người đồng thời trừng lớn hai mắt.
______________________________________
Thế nào? Công chúa xinh đẹp, tối hôm nay ăn gan ngỗng không hợp khẩu vị sao? Ruby vội vàng làm xong mọi chuyện, ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Lãnh Tang Thanh trở về sau bữa ăn tối.
Nhìn thấy cô, Lãnh Tang Thanh đi tới, một đôi mắt đẹp linh động độc nhất vô nhị: Ruby tỷ vì sao không ăn cùng?
Ruby mỉm cười nắm tay cô, hai người giống như chị em, cô nhìn lướt qua người hầu phía sau Lãnh Tang Thanh, dặn dò: Các ngươi lui đi.
Dạ. Bốn người nữ xoay người rời khỏi.
Ruby kéo Lãnh Tang Thanh đến phòng mình, hai người ngồi trên chiếc giường lớn.
Chị đang giảm cân, không thể ăn lung tung được. Không phải ai cũng có thể như Thanh nhi chúng ta không cần giữ gìn vẫn có vóc dáng đẹp như vậy. Ruby nói, trên mặt lộ rõ ý cười.
“Nếu so rõ ra, chị như vậy mới là tiêu chuẩn của 'ma' chứ. Lãnh Tnag Thanh từ trên lưng cô bấm một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ruby, trực giác của cô nói cho cô biết, Niếp Ngân hẳn là phải có tin tức rồi.
Chị có một tin tốt lành muốn nói cho em, nhưng chị sợ đêm nay em ngủ không được. Ánh mắt Ruby cười, thật là mê người.
Chuyện gì? Lãnh Tang Thanh có chút sốt ruột.
Niếp Ngân hai ngày sau sẽ đến đón em, chỉ có điều không phải trên máy bay, là vào động phòng. Ruby xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh.
Tim Lãnh Tang Thanh đập rộn lên.
Điện thoại của Ruby vang lên, cô nhìn thoáng qua dãy số, liền đi ra ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lãnh Tang Thanh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, trong đầu muốn lọc ra một chút chuyện nhưng đều mờ mịt.
Chỉ trong chốt lát, Ruby đẩy cửa ra, đi đến, có chút suy nghĩ mà nhìn Lãnh Tang Thanh, trên mặt đầy nghiêm nghị.
_______________
Sáng tinh mơ.
Phía đông cảng Mã Nhĩ Tạp, ánh mặt trời vừa mới nhú lên khỏi mặt biển, Lãnh Tang Thanh cùng với Ruby cũng đang trên đường trở về biệt thự của Niếp Nhân Quân.
Dọc theo đường đi, tâm tình Lãnh Tang Thanh phức tạp mà khó chịu.
Tối hôm qua cô cả đêm không hề chợp mắt, có lẽ bởi vì vốn mong chờ hôn lễ đột nhiên lại bảo là dừng, có lẽ bởi vì tin tức Niếp Nhân Thế chết khiến cô nghĩ mãi không ra, cỏ lẽ bởi vì cho đến bây giờ có quá nhiều chuyện xảy ra, quá vội vàng, khiến cho bản thân cô có chút không thích ứng kịp.
Tóm lại tất cả mọi thứ trong đầu cô bây giờ đều loạn cả lên, chính cô cũng không rõ ràng, bất quá duy nhất có một điều, phải nhanh chóng gặp được Niếp Ngân.
Lãnh Tang Thanh một tay chống cằm, lo lắng mà nhìn xa xa nơi mặt trời đang mọc ngoài khơi.
Có muốn ngủ một chút không, chúng ta còn nhiều giờ đồng hồ nữa mới đến. Ruby nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, trong lòng có chút chua xót, trước có lẽ là mịn màng như phấn, xinh đẹp giống như trong truyện cổ tích, nhưng bây giờ trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, da dẽ không một chút hồng.
Lãnh Tang Thanh xoa xoa mắt, không hề có vẻ tươi cười: Không cần, em không sao.
Ruby không tiếp tục nói, mặc dù thời gian sống chung với nhau rất ngắn, nhưng cô lại bị cô gái thanh khiết giống như thiên sứ này thu hút.
Thở dài một hơi, cô không biết sau khi Lãnh Tang Thanh biết chân tướng sự việc rồi, sẽ có phản ứng gì, chỉ mong Niếp Nhân Quân bên kia có thể xử lý tốt Niếp Ngân, để cô gái này sẽ không nhận biết được gì, bằng không nhất định sẽ hận cô đến chết.
Toàn bộ tình yêu của một cô gái, một chút khó khăn sẽ làm cô gái này không ngừng dày vò, rồi lại không thể tự thoát ra được, Ruby biết rõ điều này, nghĩ tới đây, trước mắt cô lại hiện ra hình dáng của người đàn ông kia.
Bất tri bất giác, xe đã đi tới cổng biệt thự của Niếp Nhân Quân, vừa vào cửa, xa xa có thể thấy giữa bãi cỏ, dường như có hình dáng của hai người giống như người mẫu.
Dừng ở đằng trước đi. Lãnh Tang Thanh vô lực mà dặn dò một câu.
Theo chỗ mà Lãnh Tang Thanh chỉ, xe ngừng lại, hai người đi xuống xe, bước vội vàng đi về phía bãi cỏ.
Cô ấy đã trở về. Niếp Tích ngồi trên bãi cỏ thấy xa xa Lãnh Tang Thanh chạy tới, chống tay xuống đẩy người, đứng lên.
Niếp Ngân quay đầu, thấy được bóng dáng của Lãnh Tang Thanh, nhìn ra phía sau người cô: Người phụ nữ kia chắc là thư kí của cha?
Niếp Tích gật đầu.
Lãnh Tang Thanh vừa mới xuống xe lại thấy Niếp Ngân cách đó không xa, trong lòng nổi lên sự rung động không nhỏ, muốn bước nhanh đến chỗ anh lại khựng lại, vẻ mặt anh vẫn bình thản, bình thản khiến cô không biết mở miệng chào hỏi thế nào cho tốt.
Niếp Ngân không nói gì, đi đến lấy tay kéo cô qua, sau đó kéo tay kia của cô đang đúc trong túi quần ra, để trong lòng bàn tay dùng sức bóp chặt....
Lãnh Tang Thanh có chút mờ mịt, nhưng một cái kính to trên mắt không che giấu được sự mệt mỏi trên mặt.
Cô cuối cùng có bao nhiêu sợ người khác nhìn thấy tay cô! Niếp Ngân hơi nhíu mày.
Lãnh Tang Thanh khó hiểu mà nhìn anh, lộ ra khuôn mặt càng mờ mịt hơn.
Mật mã là cái gì? Mật mã! Niếp Ngân nhìn cô, bất đắc dĩ nói.
Lãnh Tang Thanh đột nhiên nhớ tới điện thoại của mình có cài mật mã. xấu hổ mà gãi đầu, nhưng sau đó, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt hồng lên, cô ấp úng mà nói: niehenlovemeforever... Không có khoảng cách... Ngày hôm qua, hôm nay mới sửa...
Khì khì! Niếp Tích ở bên cạnh không nhịn được bật cười, rước lấy ánh mắt tức giận của Lãnh Tang Thanh giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Niếp Ngân sau khi nghe xong, đuôi lông mày hơi giật giật, sau khi nhìn cô một cái cũng không ngừng tay, sau đó anh nắm tay Lãnh Tang Thanh nhét vào trong túi, muốn tức giận, lại nhìn đến dáng vẻ vô tội của cô, lại không nổi nóng được, cuối cùng nhạt nhạt nói: Về sau, không cần nói bất luận có chuyện gì, muốn rời khỏi nhất định phải được sự đồng ý của tôi, nếu tôi không có ở bên cạnh, thì gọi điện cho tôi, không nghe được tiếng của tôi, bất luận kẻ nào muốn dẫn cô đi, cô cũng không được rời khỏi nửa bước!
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, vẻ mặt có chút ủy khuất: Thế nhưng, lần này anh không phải để cho Ruby tỷ... Cô vừa nói, vừa quay đầu nhìn Ruby.
Trên mặt Ruby bây giờ có chút xấu hổ, nhưng không giải thích lý do là gì.
Niếp Ngân nhìn lướt qua Lãnh Tang Thanh, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Ruby phía sau cô, cũng không phải là cái liếc mắt hữu nghị.
Đây là Ruby, thư kí của cha... Đây là đại ca tôi, Ruby tỷ. Niếp Tích trong lúc đó giới thiệu hai người, chỉ có điều anh biết rõ đại ca đối với cô ta không có chút thiện cảm, liền không nói hết câu.
Hai anh em lớn lên thật đúng là giống nhau, hân hạnh gặp cậu, thiếu gia Niếp Ngân trong truyền thuyết. Ruby nói lời giới thiệu rất tự nhiên và ngắn gọn.
Vâng. Niếp Ngân tuy tiện lên tiếng, ánh mắt cũng không tình nguyện mà đặt trên người cô ta trong chốt lát.
Niếp tiên sinh đâu? Ruby có chút lo lắng sự thân thiết nổi lên trong lòng cô.
Niếp Tích chỉ chỉ cửa sổ phòng sách: Có thể sau khi thấy cô, tâm tình của ông ấy sẽ tốt lên một chút.
Ruby giương mắt nhìn, sự mê hoặc tràn đầy đôi mắt màu xanh, lo lắng nổi lên: Ông ấy không có việc gì chứ?
Niếp Tích đút hai tay vào túi quần, nhún vai: Chỉ mong ông trời sẽ chiếu cố ông ấy.
Ruby khẽ thở dài một hơi, mặc dù Niếp Nhân Quân từng nói, sẽ đối với Lãnh Tang Thanh một tất không rời, nhưng lúc này cô vẫn để lại Lãnh Tang Thanh, một mình vội vàng đi về phía phòng sách.
Cùng lúc đó, cô cho rằng khi Niếp Ngân nói rõ mọi chuyện, bản thân ở chỗ này sẽ làm cho bầu không khí rất xấu hổ, về phương diện khác, trong lòng cô lúc này, cũng vô cùng lo lắng cho người đàn ông cô khổ sở yêu gần mười năm.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi nhớ khi chúng ta rời khỏi mật thất, Niếp Nhân Thế không phải vẫn còn sống rất tốt sao? Lãnh Tang Thanh vội vàng hỏi.
Có trời mới biết bác cả bên kia lại bày ra trò gì. Niếp Tích cười nhạo, cả người lộ vẻ ngang bướng, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Lãnh Tang Thanh nhìn Niếp Ngân, đôi mắt chim ưng của anh trở nên càng thâm thúy, lạnh lùng nhìn xa xa, khóe môi khẽ cong lên, toàn thân tản ra một dòng khí lạnh, cười nhạt một tiếng: Tóm lại, không có chuyện gì tốt.
Thấy hai anh em một lòng muốn đọ sức, Lãnh Tang Thanh ở giữa càng thêm lo lắng: Các anh không phải thực sự muốn đi chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đây đều là một cái bẫy, một cái bẫy đặc biệt cho các anh vào rọ.
Hai anh em đều không nói gì.
Niếp Tích dùng bàn tay to thon dài của mình vuốt tóc về sau, mặc dù nhìn thái độ có chút bỡn cợt, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự dũng cảm.
Niếp Ngân chấp hai tay sau lưng, giống như một tôn sư, vững vàng như bàn thạch, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, nhưng từ sự lơ đãng thấy được từng chi tiết nhỏ, tất cả đều được tính toán kĩ càng.
Khí thế hai người ở cùng một chỗ, lại khiến cho Lãnh Tang Thanh tìm thấy được sự sảng khoái ban đầu trong mật thất, hai người hợp tác có cảm giác như vô địch thiên hạ, khiến cho lòng cô chấn động.
Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt đông lại: Tối thiểu chúng ta cũng phải biết được chuyện gì có thể xảy ra, nếu không sau khi các anh đến đó mới phát hiện chỉ có các anh mới được thông báo, hơn nữa nơi đó có tất cả quân đôi chờ đợi lâu nay, khi các anh phát hiện tình hình không ổn, trái tim các anh đã dọn tới nhà mới rồi.
Ha ha ha... Quân đội! Niếp Tích ở một bên cười phá lên: Cô là một nhà đại tưởng tượng, ý kiến lúc nào cũng khác người.
Niếp Tích từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cha. Chờ một chút, cha, làm như vậy có phải là không tôn trọng ý nguyện của hai bên đương sự không?
Niếp Nhân Quân đan hai tay vào nhau, lộ ra vẻ vô tội trên mặt: Không không không! Những lời này con không nên hỏi cha.
Thế nhưng cha được sự đồng ý của cô ấy chưa? Niếp Tích dừng lại một chút, anh ý thức được bản thân đột nhiên kích động, sau đó hạ thấp giọng: Nếu cô ấy không đồng ý, chẳng phải Niếp gia chúng ta có vẻ không nói llý rồi sao, hơn nữa con lo lắng hôn lễ sẽ biến thành trò cười, đến lúc đó mặt mũi cha để đâu!
Niếp Nhân Quân khẽ cười, nhưng sau đó vẻ mặt lại chuyển thành oan ức: Dì Ruby của con đã gọi điện báo cáo, sau khi đứa trẻ đáng thương ấy biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ hơi sợ hãi một chút, sau đó mặc áo cô dâu trên người rồi thì không nỡ cưởi ra.
Nha đầu ngốc này! Hai anh em đồng thời chửi thầm trong bụng!
Niếp Ngân từng bước đứng trước mặt Niếp Nhân Quân, gắt gao mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân: Lẽ nào địa vị hoàng thất trong lòng cha quan trọng đến thế sao? Loại tranh chấp gia tộc này sẽ làm bị thương đến bao nhiêu người, chẳng lẽ cha lại không rõ sao? Cái loại hiểm ác đáng sợ này, loại máu tanh này, con thấy quá nhiều rồi. Bây giờ lại muốn tái diễn sao? Lúc trước Tích nhi suýt nữa bị Niếp Nhân Thế lấy trái tim, đối với cha mà nói không phải là một lời cảnh cáo sao? Vì dã tâm của cha, bây giờ cha lại muốn kéo một người không liên quan xuống nước luôn sao?
Niếp Ngân thực tình có hơi xúc động, năm đó hình ảnh của mẹ trước khi lâm chung, lại hiện ra trong đầu anh. Nhưng tiếc rằng trước mặt người điên này, nhiều năm qua như vậy lại vẫn là người điên.
Lúc này người hầu bên trong phòng ăn đã bị Tần quản gia đuổi ra khỏi phòng, trong một phòng ăn rộng lớn, chỉ còn lại cha con ba người.
Niếp Nhân Quân có chút chấn động, hai mắt chứa đầy nổi đau thương mà đáp lại con ông, ngữ khí bình tĩnh lộ ra vẻ sắc bén: Thế nào, một con quỷ lại nói những lời của thiên sứ sao?
Ông vỗ nhẹ lên mặt Niếp Ngân, tiếp tục than thở: Cho dù cha không hi vọng địa vị hoàng thất, con cảm thấy trái tim Tích nhi sẽ bình an vô sự ở trong người nó sao? Ở Niếp môn nhiều năm như vậy, đều cứng nhắc, lục đục với nhau, ngoài mặt thì cùng chống kẻ thù, nhưng thật sự bên trong đã sớm thối rửa đến không chịu nổi, cho nên nhất định phải một lần nữa gỡ từng mắc xích!
Dứt lời, ông đi tới bên cạnh Niếp Tích, một tay nắm đầu vai Niếp Tích: Cha chắc chắn không có năng lực này, nhưng là các con, sẽ làm được! Cha như một đống xương lớn tuổi, giống như một con thuyền gỗ, nhiều lắm chỉ có thể đưa các con đến bờ bên kia, đến lúc đó, cho dù chìm xuống, nát tan, cha cũng không có gì nuối tiếc.
Những lời nói này như một trận động đất, làm rung chuyển bộ đồ ăn trên bàn, những cây nến trên giá không ngừng lay động, đèn chùm cũng kịch liệt rung chuyển.
Cũng chấn động đến trái tim của hai anh em ...
Cha... Niếp Tích đỡ Niếp Nhân Quân toàn thân đang rung rẩy ngồi xuống ghế.
Niếp Ngân đứng tại chỗ, hai mắt híp lại, đôi lông mày nhíu lại suy nghĩ, nhưng không cách nào hiểu được.
Đây là lần đầu tiên anh nghe cha nói ra lý do thực sự, anh đột nhiên cảm thấy cha cũng không có ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, anh đột nhiên hiểu rõ mẹ trong giây phút cuối cùng vì sao vẫn cứ tiếp tục yêu thương cái người đàn ông này như thế, nhất định làm cho bản thân không được câm ghét cha.
Cái cớ thật đẹp đẽ... Niếp Ngân thấp giọng nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng ăn.
Vừa đến cửa, lại đột nhiên vang lên âm thanh đập cửa dồn dập.
Vào. Niếp Nhân Quân nói một tiếng.
Tiên sinh, xảy ra việc lớn rồi! Chỉ thấy Tần quản gia đẩy cửa ra, vội vàng mà chạy vào.
Chuyện gì? Niếp Nhân Quân hỏi, ba cha con đều đề cao cảnh giác.
Niếp môn bên kia gọi điện đến, mạnh mẽ ra lệnh cấm hôn lễ hai ngày sau... Tần quản gia lo lắng nói.
Không đợi ông nói xong, Niếp Nhân Quân đã hỏi trước: Tại sao?
Tần quản gia nhìn thoáng qua Niếp Ngân, lại nhìn thoáng qua Niếp Tích, có chút lo lắng mà nói: Bên kia nói Niếp Nhân Thế chết rất kì lạ, đã kết luận là bị mưu sát, lễ tang sẽ được cử hành vào hai ngày sau.
Cái gì? Ba người đồng thời trừng lớn hai mắt.
______________________________________
Thế nào? Công chúa xinh đẹp, tối hôm nay ăn gan ngỗng không hợp khẩu vị sao? Ruby vội vàng làm xong mọi chuyện, ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Lãnh Tang Thanh trở về sau bữa ăn tối.
Nhìn thấy cô, Lãnh Tang Thanh đi tới, một đôi mắt đẹp linh động độc nhất vô nhị: Ruby tỷ vì sao không ăn cùng?
Ruby mỉm cười nắm tay cô, hai người giống như chị em, cô nhìn lướt qua người hầu phía sau Lãnh Tang Thanh, dặn dò: Các ngươi lui đi.
Dạ. Bốn người nữ xoay người rời khỏi.
Ruby kéo Lãnh Tang Thanh đến phòng mình, hai người ngồi trên chiếc giường lớn.
Chị đang giảm cân, không thể ăn lung tung được. Không phải ai cũng có thể như Thanh nhi chúng ta không cần giữ gìn vẫn có vóc dáng đẹp như vậy. Ruby nói, trên mặt lộ rõ ý cười.
“Nếu so rõ ra, chị như vậy mới là tiêu chuẩn của 'ma' chứ. Lãnh Tnag Thanh từ trên lưng cô bấm một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ruby, trực giác của cô nói cho cô biết, Niếp Ngân hẳn là phải có tin tức rồi.
Chị có một tin tốt lành muốn nói cho em, nhưng chị sợ đêm nay em ngủ không được. Ánh mắt Ruby cười, thật là mê người.
Chuyện gì? Lãnh Tang Thanh có chút sốt ruột.
Niếp Ngân hai ngày sau sẽ đến đón em, chỉ có điều không phải trên máy bay, là vào động phòng. Ruby xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh.
Tim Lãnh Tang Thanh đập rộn lên.
Điện thoại của Ruby vang lên, cô nhìn thoáng qua dãy số, liền đi ra ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lãnh Tang Thanh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, trong đầu muốn lọc ra một chút chuyện nhưng đều mờ mịt.
Chỉ trong chốt lát, Ruby đẩy cửa ra, đi đến, có chút suy nghĩ mà nhìn Lãnh Tang Thanh, trên mặt đầy nghiêm nghị.
_______________
Sáng tinh mơ.
Phía đông cảng Mã Nhĩ Tạp, ánh mặt trời vừa mới nhú lên khỏi mặt biển, Lãnh Tang Thanh cùng với Ruby cũng đang trên đường trở về biệt thự của Niếp Nhân Quân.
Dọc theo đường đi, tâm tình Lãnh Tang Thanh phức tạp mà khó chịu.
Tối hôm qua cô cả đêm không hề chợp mắt, có lẽ bởi vì vốn mong chờ hôn lễ đột nhiên lại bảo là dừng, có lẽ bởi vì tin tức Niếp Nhân Thế chết khiến cô nghĩ mãi không ra, cỏ lẽ bởi vì cho đến bây giờ có quá nhiều chuyện xảy ra, quá vội vàng, khiến cho bản thân cô có chút không thích ứng kịp.
Tóm lại tất cả mọi thứ trong đầu cô bây giờ đều loạn cả lên, chính cô cũng không rõ ràng, bất quá duy nhất có một điều, phải nhanh chóng gặp được Niếp Ngân.
Lãnh Tang Thanh một tay chống cằm, lo lắng mà nhìn xa xa nơi mặt trời đang mọc ngoài khơi.
Có muốn ngủ một chút không, chúng ta còn nhiều giờ đồng hồ nữa mới đến. Ruby nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, trong lòng có chút chua xót, trước có lẽ là mịn màng như phấn, xinh đẹp giống như trong truyện cổ tích, nhưng bây giờ trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, da dẽ không một chút hồng.
Lãnh Tang Thanh xoa xoa mắt, không hề có vẻ tươi cười: Không cần, em không sao.
Ruby không tiếp tục nói, mặc dù thời gian sống chung với nhau rất ngắn, nhưng cô lại bị cô gái thanh khiết giống như thiên sứ này thu hút.
Thở dài một hơi, cô không biết sau khi Lãnh Tang Thanh biết chân tướng sự việc rồi, sẽ có phản ứng gì, chỉ mong Niếp Nhân Quân bên kia có thể xử lý tốt Niếp Ngân, để cô gái này sẽ không nhận biết được gì, bằng không nhất định sẽ hận cô đến chết.
Toàn bộ tình yêu của một cô gái, một chút khó khăn sẽ làm cô gái này không ngừng dày vò, rồi lại không thể tự thoát ra được, Ruby biết rõ điều này, nghĩ tới đây, trước mắt cô lại hiện ra hình dáng của người đàn ông kia.
Bất tri bất giác, xe đã đi tới cổng biệt thự của Niếp Nhân Quân, vừa vào cửa, xa xa có thể thấy giữa bãi cỏ, dường như có hình dáng của hai người giống như người mẫu.
Dừng ở đằng trước đi. Lãnh Tang Thanh vô lực mà dặn dò một câu.
Theo chỗ mà Lãnh Tang Thanh chỉ, xe ngừng lại, hai người đi xuống xe, bước vội vàng đi về phía bãi cỏ.
Cô ấy đã trở về. Niếp Tích ngồi trên bãi cỏ thấy xa xa Lãnh Tang Thanh chạy tới, chống tay xuống đẩy người, đứng lên.
Niếp Ngân quay đầu, thấy được bóng dáng của Lãnh Tang Thanh, nhìn ra phía sau người cô: Người phụ nữ kia chắc là thư kí của cha?
Niếp Tích gật đầu.
Lãnh Tang Thanh vừa mới xuống xe lại thấy Niếp Ngân cách đó không xa, trong lòng nổi lên sự rung động không nhỏ, muốn bước nhanh đến chỗ anh lại khựng lại, vẻ mặt anh vẫn bình thản, bình thản khiến cô không biết mở miệng chào hỏi thế nào cho tốt.
Niếp Ngân không nói gì, đi đến lấy tay kéo cô qua, sau đó kéo tay kia của cô đang đúc trong túi quần ra, để trong lòng bàn tay dùng sức bóp chặt....
Lãnh Tang Thanh có chút mờ mịt, nhưng một cái kính to trên mắt không che giấu được sự mệt mỏi trên mặt.
Cô cuối cùng có bao nhiêu sợ người khác nhìn thấy tay cô! Niếp Ngân hơi nhíu mày.
Lãnh Tang Thanh khó hiểu mà nhìn anh, lộ ra khuôn mặt càng mờ mịt hơn.
Mật mã là cái gì? Mật mã! Niếp Ngân nhìn cô, bất đắc dĩ nói.
Lãnh Tang Thanh đột nhiên nhớ tới điện thoại của mình có cài mật mã. xấu hổ mà gãi đầu, nhưng sau đó, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt hồng lên, cô ấp úng mà nói: niehenlovemeforever... Không có khoảng cách... Ngày hôm qua, hôm nay mới sửa...
Khì khì! Niếp Tích ở bên cạnh không nhịn được bật cười, rước lấy ánh mắt tức giận của Lãnh Tang Thanh giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Niếp Ngân sau khi nghe xong, đuôi lông mày hơi giật giật, sau khi nhìn cô một cái cũng không ngừng tay, sau đó anh nắm tay Lãnh Tang Thanh nhét vào trong túi, muốn tức giận, lại nhìn đến dáng vẻ vô tội của cô, lại không nổi nóng được, cuối cùng nhạt nhạt nói: Về sau, không cần nói bất luận có chuyện gì, muốn rời khỏi nhất định phải được sự đồng ý của tôi, nếu tôi không có ở bên cạnh, thì gọi điện cho tôi, không nghe được tiếng của tôi, bất luận kẻ nào muốn dẫn cô đi, cô cũng không được rời khỏi nửa bước!
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, vẻ mặt có chút ủy khuất: Thế nhưng, lần này anh không phải để cho Ruby tỷ... Cô vừa nói, vừa quay đầu nhìn Ruby.
Trên mặt Ruby bây giờ có chút xấu hổ, nhưng không giải thích lý do là gì.
Niếp Ngân nhìn lướt qua Lãnh Tang Thanh, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Ruby phía sau cô, cũng không phải là cái liếc mắt hữu nghị.
Đây là Ruby, thư kí của cha... Đây là đại ca tôi, Ruby tỷ. Niếp Tích trong lúc đó giới thiệu hai người, chỉ có điều anh biết rõ đại ca đối với cô ta không có chút thiện cảm, liền không nói hết câu.
Hai anh em lớn lên thật đúng là giống nhau, hân hạnh gặp cậu, thiếu gia Niếp Ngân trong truyền thuyết. Ruby nói lời giới thiệu rất tự nhiên và ngắn gọn.
Vâng. Niếp Ngân tuy tiện lên tiếng, ánh mắt cũng không tình nguyện mà đặt trên người cô ta trong chốt lát.
Niếp tiên sinh đâu? Ruby có chút lo lắng sự thân thiết nổi lên trong lòng cô.
Niếp Tích chỉ chỉ cửa sổ phòng sách: Có thể sau khi thấy cô, tâm tình của ông ấy sẽ tốt lên một chút.
Ruby giương mắt nhìn, sự mê hoặc tràn đầy đôi mắt màu xanh, lo lắng nổi lên: Ông ấy không có việc gì chứ?
Niếp Tích đút hai tay vào túi quần, nhún vai: Chỉ mong ông trời sẽ chiếu cố ông ấy.
Ruby khẽ thở dài một hơi, mặc dù Niếp Nhân Quân từng nói, sẽ đối với Lãnh Tang Thanh một tất không rời, nhưng lúc này cô vẫn để lại Lãnh Tang Thanh, một mình vội vàng đi về phía phòng sách.
Cùng lúc đó, cô cho rằng khi Niếp Ngân nói rõ mọi chuyện, bản thân ở chỗ này sẽ làm cho bầu không khí rất xấu hổ, về phương diện khác, trong lòng cô lúc này, cũng vô cùng lo lắng cho người đàn ông cô khổ sở yêu gần mười năm.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi nhớ khi chúng ta rời khỏi mật thất, Niếp Nhân Thế không phải vẫn còn sống rất tốt sao? Lãnh Tang Thanh vội vàng hỏi.
Có trời mới biết bác cả bên kia lại bày ra trò gì. Niếp Tích cười nhạo, cả người lộ vẻ ngang bướng, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Lãnh Tang Thanh nhìn Niếp Ngân, đôi mắt chim ưng của anh trở nên càng thâm thúy, lạnh lùng nhìn xa xa, khóe môi khẽ cong lên, toàn thân tản ra một dòng khí lạnh, cười nhạt một tiếng: Tóm lại, không có chuyện gì tốt.
Thấy hai anh em một lòng muốn đọ sức, Lãnh Tang Thanh ở giữa càng thêm lo lắng: Các anh không phải thực sự muốn đi chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đây đều là một cái bẫy, một cái bẫy đặc biệt cho các anh vào rọ.
Hai anh em đều không nói gì.
Niếp Tích dùng bàn tay to thon dài của mình vuốt tóc về sau, mặc dù nhìn thái độ có chút bỡn cợt, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự dũng cảm.
Niếp Ngân chấp hai tay sau lưng, giống như một tôn sư, vững vàng như bàn thạch, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, nhưng từ sự lơ đãng thấy được từng chi tiết nhỏ, tất cả đều được tính toán kĩ càng.
Khí thế hai người ở cùng một chỗ, lại khiến cho Lãnh Tang Thanh tìm thấy được sự sảng khoái ban đầu trong mật thất, hai người hợp tác có cảm giác như vô địch thiên hạ, khiến cho lòng cô chấn động.
Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt đông lại: Tối thiểu chúng ta cũng phải biết được chuyện gì có thể xảy ra, nếu không sau khi các anh đến đó mới phát hiện chỉ có các anh mới được thông báo, hơn nữa nơi đó có tất cả quân đôi chờ đợi lâu nay, khi các anh phát hiện tình hình không ổn, trái tim các anh đã dọn tới nhà mới rồi.
Ha ha ha... Quân đội! Niếp Tích ở một bên cười phá lên: Cô là một nhà đại tưởng tượng, ý kiến lúc nào cũng khác người.
/160
|