“Đặc thù!!!”
Từ ngữ này vừa yêu vừa hận, làm cho Niếp Tích lúc này không biết vui hay buồn.
Cánh tay cường tráng của hắn để ở trên cổ nam nhân, đem hắn kéo đi lại, ở bên tai nam nhân nhỏ giọng nói nhỏ nói:“Uy, đại mặt béo, các ngươi làm như vậy, làm cho ta thực xấu hổ a. Lại đổ lạn đố kĩ lên ta . . .”
Hắn dừng một chút, hắn cảm thấy dùng “Lạn” Này tự đến hình dung mình, hắn trong lòng thực không được tự nhiên, mặc dù đó là một sự thật.
“...... Ách, ta không có ý gì, như ta vậy chỉ do thần tượng phái đổ kĩ, ngươi còn lấy danh nghĩ ta đặc thù vứt vào sổ đen lý, các người tính dùng cái này để làm cớ!” Niếp Tích sát vào có chuyện lạ nói.
Nam Nhân nhìn Niếp Tích, có chút xấu hổ.
“Khuôn mặt Niếp tiên sinh này , chúng tôi nhớ rất sâu , vừa nãy nói Niếp tiên sinh xếp vào sổ đen, nguyên nhân chính là bởi vì......”
Không đợi nam nhân nói xong, Niếp Tích giơ ngón tay thon dài lên, lập tức liền dùng sức túm tóc ngửa khuôn mặt nam nhân lên.
“Ai u...... Đau...... Đau......”
“A ngươi tên hỗn đản này, ý của ngươi là diện mạo của ta có vẻ đặc thù phải không? Khi nào diện mạo đã đi vào điều kiện của song bạc , chẳng lẽ chính là bởi vì loại nguyên nhân này, các ngươi sẽ không phân rõ phải trái đem ta vào sổ đen sao?là như thế này sao?Là như thế này sao?”
“Niếp tiên sinh...... Đừng...... Đừng như vậy......” Nam nhân dùng sức giãy ra “Kìm sắt” của Niếp Tích, lui về phía sau hai bước, cực lực xoa nắn gương mặt hồng nóng, vẫn như cũ lễ phép giải thích nói:“Niếp tiên sinh, ngài không cần đóng kịch, chúng ta tuyệt đối có lý do , ngài là cái đổ kĩ cao siêu , không chỉ có như vậy, mưu kế cũng rất cao.”
“A???”
Niếp Tích có chút ngượng ngùng bật cười.
Nam nhân tiếp tục nói sự thật:“Chúng ta đã xem qua băng ghi hình , ngài cùng ngài bằng hữu Ngải Tư ở Tư Duy Gia Tư tới các đại sòng bạc lý lừa đi không ít tiền.”
Ngải tư!
Nghe thế cái tên sau, trên mặt Niếp Tích có chút biến hóa nhỏ, đúng vậy, người này chính là người mà hôm nay hắn muốn đi tìm.
Nhưng nghe được mình vào sổ đen, với hắn có không hiểu quan hệ, nhưng lại diễn biến thành “Lừa”, hắn rất cảm thấy hứng thú, liền không có đánh gãy lời nói của nam nhân.
“Ngải Tư dùng rất thủ thuật rất cao siêu, mỗi lần đều ở trong này thắng rất nhiều tiền, nhưng là sợ sẽ khiến cho quản lý chủ ý, cho nên sau mỗi lần thắng xong, ngài sẽ xuất hiện, sau đó hắn sẽ đem tiền thắng đưa cho ngài, để ngài mang ra sòng bạc. Mà ngài ở sòng bạc vẫn cố ý thua thực thảm, như vậy các ngài hai người liền tự nhiên mà vậy tránh thoát khỏi chú ý của chúng tôi, mà số lớn tiền, cũng đã cất vào trong túi tiền các ngài. Loại này thiên y vô phùng phối hợp, lúc đầu chúng tôi không để ý, nhưng một lần lại một lần, làm cho chúng tôi rất quen mắt, các ngươi âm mưu sẽ không công tự phá.”
Nam nhân trên mặt lộ vẻ đắc ý, vạch trần toàn bộ chân tướng mọi việc, vieevj này bọn cho là sự thật.
Niếp Tích sau khi nghe xong, thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn trần nhà, u buồn trừng mắt nhìn lên, muốn nói cái gì, lại tựa hồ không biết mở miệng thế nào.
Quả thực, nguyên nhân này rất đặc thù, bất quá sự việc không phải như nam nhân nói , mà là mọi việc giả lại thấy mình thật đặc thù.
Trời biết vì cái việc ngu ngốc này lại mỗi lần đưa vào tay hắn.
Muốn hắn làm vai chính đổ kĩ đến chinh phục người khác, nhưng mỗi lần kết quả đều là nhìn thấy mình lấy đi mấy ngàn vạn của người khác, còn muốn nhìn thấy đối phương lộ ra bộ mặt vui sướng khi người gặp họa đáng ghê tởm, có lúc cũng sẽ đụng tới súy cấp của hắn làm lợi thế tên trước xe (súy cấp = ad bó tay), loại hành vi này làm hắn căm tức, hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn tức giận bất bình như cũ.
Nhưng khi đó, chỉ cần ngồi trong sòng bạc có Ngải Tư , không cần đến vài hiệp, sẽ biến thắng toàn bộ các sòng bạc, sẽ ngoan ngoãn bại bởi mình vài triệu.
Nói thẳng ra, hắn cũng không biết vì cái gì, nhưng sao mọi thứ thành cái dạng này.
Niếp Tích bất đắc dĩ nhún vai, không có làm gì, chính là thực bình thản hỏi một câu:“Uy, Ngải Tư kia, bây giờ còn sẽ xuất hiện ở sòng bạc sao?”
Nam nhân lắc lắc đầu:“Ngươi không có tái xuất hiện ở sòng bạc, chỉ lại thấy hắn đến một lần, sau lại bị chúng ta mời đi ra ngoài, theo khi đó, toàn bộ sòng bạc ở Lạp Tư Duy Gia Tư không còn có nhìn thấy hắn.”
“Vậy ngươi biết hắn hiện tại ở nơi nào không?” Niếp Tích hỏi tiếp.
Nam nhân quay đầu nhìn trong phòng có những người khác, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Một đám phế vật!” Niếp Tích biểu tình có chút không trong sáng.
Nói xong, hắn lấy ra một quyển chi phiếu, lấy ra năm trăm ngàn Mĩ kim chi phiếu, đưa cho nam nhân:“Mặt đại to, chi phiếu này so với trước đây còn dự đấy , ta muốn chơi trong này vài giờ, nếu ta thắng được vượt qua số lượng này, các ngươi tùy thời có thể mời ta đi, nếu không thắng đến, mang chi phiếu này đóng học phí vào bổ túc mà học đi, đầu óc các ngươi nên thay đổi .”
“Nhưng...... Niếp tiên sinh, như vậy hình như không quá hợp lý.” Nam nhân không có cầm chi phiếu, vẻ mặt vô tội nhìn Niếp Tích.
Niếp Tích thật sự có chút không kiên nhẫn , túm áo hắn, kéo mạnh hắn lại, đem tờ chi phiếu, ngang ngạnh nhét vào trong lỗ mũi hắn, tiếp theo lại dùng sức trên khuôn mặt kia, thực mất hứng cảnh cáo nam nhân:“Hợp lý không hợp ? Chuyện đơn giản như vậy cũng chưa có biện pháp xử lý sao? Não các ngưới chết hết rồi! Nhanh đi đến trường! Có nghe hay không, nhanh đi đến trường!”
Nói xong, hắn không để ý đến người trong phòng, lập tức đi ra cửa.
Sòng bạc vẫn như cũ tiếng người ồn ào, hắn đi một vòng, quan sát mọi thứ, nghênh ngang đi qua.
“Hắn không có tái xuất hiện? Hừ hừ, ra sòng bạc cùng quan tài, hắn sẽ không xuất hiện ở địa phương khác .”
Đi đến bên cạnh bàn, đẩy ra rồi thất một ít người nhàm chán xem, Niếp Tích thấy được tình hình bên trong.
Xung quanh bàn tổng cộng có bốn người ngồi, mặt trên bàn lợi thế đã thôi nổi lên một tòa núi nhỏ, chia bài thành thạo phái ra phác khắc.
Trên mặt mỗi người xem, có ba người thập phần ngưng trọng, nhanh nhìn chằm chằm bài mình, trong ánh mắt đều nhìn ra được tơ máu, một người tắc thần thái bay lên, cười tươi như hoa.
Cứ việc là một đóa hoa không quá xinh đẹp, nhưng lại là hoa.
Từ ngữ này vừa yêu vừa hận, làm cho Niếp Tích lúc này không biết vui hay buồn.
Cánh tay cường tráng của hắn để ở trên cổ nam nhân, đem hắn kéo đi lại, ở bên tai nam nhân nhỏ giọng nói nhỏ nói:“Uy, đại mặt béo, các ngươi làm như vậy, làm cho ta thực xấu hổ a. Lại đổ lạn đố kĩ lên ta . . .”
Hắn dừng một chút, hắn cảm thấy dùng “Lạn” Này tự đến hình dung mình, hắn trong lòng thực không được tự nhiên, mặc dù đó là một sự thật.
“...... Ách, ta không có ý gì, như ta vậy chỉ do thần tượng phái đổ kĩ, ngươi còn lấy danh nghĩ ta đặc thù vứt vào sổ đen lý, các người tính dùng cái này để làm cớ!” Niếp Tích sát vào có chuyện lạ nói.
Nam Nhân nhìn Niếp Tích, có chút xấu hổ.
“Khuôn mặt Niếp tiên sinh này , chúng tôi nhớ rất sâu , vừa nãy nói Niếp tiên sinh xếp vào sổ đen, nguyên nhân chính là bởi vì......”
Không đợi nam nhân nói xong, Niếp Tích giơ ngón tay thon dài lên, lập tức liền dùng sức túm tóc ngửa khuôn mặt nam nhân lên.
“Ai u...... Đau...... Đau......”
“A ngươi tên hỗn đản này, ý của ngươi là diện mạo của ta có vẻ đặc thù phải không? Khi nào diện mạo đã đi vào điều kiện của song bạc , chẳng lẽ chính là bởi vì loại nguyên nhân này, các ngươi sẽ không phân rõ phải trái đem ta vào sổ đen sao?là như thế này sao?Là như thế này sao?”
“Niếp tiên sinh...... Đừng...... Đừng như vậy......” Nam nhân dùng sức giãy ra “Kìm sắt” của Niếp Tích, lui về phía sau hai bước, cực lực xoa nắn gương mặt hồng nóng, vẫn như cũ lễ phép giải thích nói:“Niếp tiên sinh, ngài không cần đóng kịch, chúng ta tuyệt đối có lý do , ngài là cái đổ kĩ cao siêu , không chỉ có như vậy, mưu kế cũng rất cao.”
“A???”
Niếp Tích có chút ngượng ngùng bật cười.
Nam nhân tiếp tục nói sự thật:“Chúng ta đã xem qua băng ghi hình , ngài cùng ngài bằng hữu Ngải Tư ở Tư Duy Gia Tư tới các đại sòng bạc lý lừa đi không ít tiền.”
Ngải tư!
Nghe thế cái tên sau, trên mặt Niếp Tích có chút biến hóa nhỏ, đúng vậy, người này chính là người mà hôm nay hắn muốn đi tìm.
Nhưng nghe được mình vào sổ đen, với hắn có không hiểu quan hệ, nhưng lại diễn biến thành “Lừa”, hắn rất cảm thấy hứng thú, liền không có đánh gãy lời nói của nam nhân.
“Ngải Tư dùng rất thủ thuật rất cao siêu, mỗi lần đều ở trong này thắng rất nhiều tiền, nhưng là sợ sẽ khiến cho quản lý chủ ý, cho nên sau mỗi lần thắng xong, ngài sẽ xuất hiện, sau đó hắn sẽ đem tiền thắng đưa cho ngài, để ngài mang ra sòng bạc. Mà ngài ở sòng bạc vẫn cố ý thua thực thảm, như vậy các ngài hai người liền tự nhiên mà vậy tránh thoát khỏi chú ý của chúng tôi, mà số lớn tiền, cũng đã cất vào trong túi tiền các ngài. Loại này thiên y vô phùng phối hợp, lúc đầu chúng tôi không để ý, nhưng một lần lại một lần, làm cho chúng tôi rất quen mắt, các ngươi âm mưu sẽ không công tự phá.”
Nam nhân trên mặt lộ vẻ đắc ý, vạch trần toàn bộ chân tướng mọi việc, vieevj này bọn cho là sự thật.
Niếp Tích sau khi nghe xong, thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn trần nhà, u buồn trừng mắt nhìn lên, muốn nói cái gì, lại tựa hồ không biết mở miệng thế nào.
Quả thực, nguyên nhân này rất đặc thù, bất quá sự việc không phải như nam nhân nói , mà là mọi việc giả lại thấy mình thật đặc thù.
Trời biết vì cái việc ngu ngốc này lại mỗi lần đưa vào tay hắn.
Muốn hắn làm vai chính đổ kĩ đến chinh phục người khác, nhưng mỗi lần kết quả đều là nhìn thấy mình lấy đi mấy ngàn vạn của người khác, còn muốn nhìn thấy đối phương lộ ra bộ mặt vui sướng khi người gặp họa đáng ghê tởm, có lúc cũng sẽ đụng tới súy cấp của hắn làm lợi thế tên trước xe (súy cấp = ad bó tay), loại hành vi này làm hắn căm tức, hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn tức giận bất bình như cũ.
Nhưng khi đó, chỉ cần ngồi trong sòng bạc có Ngải Tư , không cần đến vài hiệp, sẽ biến thắng toàn bộ các sòng bạc, sẽ ngoan ngoãn bại bởi mình vài triệu.
Nói thẳng ra, hắn cũng không biết vì cái gì, nhưng sao mọi thứ thành cái dạng này.
Niếp Tích bất đắc dĩ nhún vai, không có làm gì, chính là thực bình thản hỏi một câu:“Uy, Ngải Tư kia, bây giờ còn sẽ xuất hiện ở sòng bạc sao?”
Nam nhân lắc lắc đầu:“Ngươi không có tái xuất hiện ở sòng bạc, chỉ lại thấy hắn đến một lần, sau lại bị chúng ta mời đi ra ngoài, theo khi đó, toàn bộ sòng bạc ở Lạp Tư Duy Gia Tư không còn có nhìn thấy hắn.”
“Vậy ngươi biết hắn hiện tại ở nơi nào không?” Niếp Tích hỏi tiếp.
Nam nhân quay đầu nhìn trong phòng có những người khác, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Một đám phế vật!” Niếp Tích biểu tình có chút không trong sáng.
Nói xong, hắn lấy ra một quyển chi phiếu, lấy ra năm trăm ngàn Mĩ kim chi phiếu, đưa cho nam nhân:“Mặt đại to, chi phiếu này so với trước đây còn dự đấy , ta muốn chơi trong này vài giờ, nếu ta thắng được vượt qua số lượng này, các ngươi tùy thời có thể mời ta đi, nếu không thắng đến, mang chi phiếu này đóng học phí vào bổ túc mà học đi, đầu óc các ngươi nên thay đổi .”
“Nhưng...... Niếp tiên sinh, như vậy hình như không quá hợp lý.” Nam nhân không có cầm chi phiếu, vẻ mặt vô tội nhìn Niếp Tích.
Niếp Tích thật sự có chút không kiên nhẫn , túm áo hắn, kéo mạnh hắn lại, đem tờ chi phiếu, ngang ngạnh nhét vào trong lỗ mũi hắn, tiếp theo lại dùng sức trên khuôn mặt kia, thực mất hứng cảnh cáo nam nhân:“Hợp lý không hợp ? Chuyện đơn giản như vậy cũng chưa có biện pháp xử lý sao? Não các ngưới chết hết rồi! Nhanh đi đến trường! Có nghe hay không, nhanh đi đến trường!”
Nói xong, hắn không để ý đến người trong phòng, lập tức đi ra cửa.
Sòng bạc vẫn như cũ tiếng người ồn ào, hắn đi một vòng, quan sát mọi thứ, nghênh ngang đi qua.
“Hắn không có tái xuất hiện? Hừ hừ, ra sòng bạc cùng quan tài, hắn sẽ không xuất hiện ở địa phương khác .”
Đi đến bên cạnh bàn, đẩy ra rồi thất một ít người nhàm chán xem, Niếp Tích thấy được tình hình bên trong.
Xung quanh bàn tổng cộng có bốn người ngồi, mặt trên bàn lợi thế đã thôi nổi lên một tòa núi nhỏ, chia bài thành thạo phái ra phác khắc.
Trên mặt mỗi người xem, có ba người thập phần ngưng trọng, nhanh nhìn chằm chằm bài mình, trong ánh mắt đều nhìn ra được tơ máu, một người tắc thần thái bay lên, cười tươi như hoa.
Cứ việc là một đóa hoa không quá xinh đẹp, nhưng lại là hoa.
/160
|