Editor: Mã Mã
Chú thích: Ngải Tư= Ace
Trên chiếu bạc.
Đại Hồ Tử bắt đầu thu thập đứng những thành phẩm của mình, tính rời đi, nhìn hắn có chút bối rối, trong lòng nhất định là có chuyện gì.
Còn hai cái người kia, Đại Hồ Tử luôn luôn thắng tiền bọn họ, mà bây giờ còn có người tự mua thua, đây chính là vận thế đại nghịch chuyển a, nhưng làm sao hắn dễ dàng tha cho mình.
Bất đắc dĩ, Đại Hồ Tử lại ngồi xuống, ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn trốn tránh ánh mắt Niếp Tích.
Vài hiệp sau, hắn còn hai trăm vạn , mà trên mặt bàn Niếp Tích xây cao thành “Ma thiên đại lâu”.
“Chẳng lẽ truyền thuyết đổi vận? Hừ hừ, vẫn là......”
Niếp Tích vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, hắn vẫn chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Đại Hồ Tử, đối với người này hắn có cảm giác rất quen thuộc, làm cho đáy lòng hắn nghi hoặc không thôi.
Này hai người kia đi đánh bài thắng bây giờ đã trở lại, Đại Hồ Tử âm trầm cầm lấy chiến lợi phẩm đáng thương của mình, cuống quít đứng dậy rời đi.
Niếp tích nghếch đôi mày kiếm lên,cười xấu xa, đi tới phía Đại Hồ Tử lấy hai chân, ở thang lầu nghiêng người phía trước chặn đường đi của Đại Hồ Tử, cánh tay thực tự nhiên để trên bờ vai của hắn, trên mặt lộ vẻ tà mị.
“Hải!”
“Hải cái gì hải!” Đại Hồ Tử không kiên nhẫn nói một câu, tránh né Niếp Tích.
Niếp Tích sửng sốt, theo sát sau đó.
“Ngươi rất giống......”
“Giống cái gì giống!” Đại Hồ Tử không khách khí cắt ngàng lời nói của Niếp Tích.
Niếp Tích nghe hắn nói câu này, nhưng lại không tự giác được nở nụ cười đi tới gần Đại Hồ Từ dùng sức véo hai má hắn, mặt Đại Hồ Tử bị véo lỗ ra hàn răng, hai mắt thì híp lại, ngay cả lỗ mũi cũng bẹt ra.
“ Cách nói chuyện thật giống nhau, ngươi còn định giả vời trước mặt ta đến bao giờ nữa?”
Đại Hồ Tử dùng sức gặp hai tay Niếp Tích ra, thống khổ xoa mặt, thực phẫn nộ hô:“Diễn cái gì diễn! Ngươi nhận sai người rồi!”
Sau đó hắn né qua người Niếp Tích định chạy.
Nhưng thân thủ cảu Niếp Tích hơn, lập tức lại chắn hắn ở phía trước, hai tay dùng sức ở khuôn mặt hắn, lại kéo hai bên má.
Bị Niếp Tích làm như vậy, râu ở trên mặt bị bong ra.
“Ha ha, râu của ngươi sao lại bong ra thế này, sòng bạc có quy định phải mang giả râu sao?”
Đại Hồ Tử giống như điên kên, một nửa râu bị bong, đẩy Niếp Tích ra, nhắm chặt hai mắt, hai tay liều mạng vung loạn :“A!!! Không được đi theo ta......”
Vung vẩy một trận, hắn rốt cục cũng ngừng lại, mở to mắt, liều mạng bỏ chạy.
Ai ngờ không được hai bước, liền đụng vào trong ngực Niếp Tích, cả người Niếp Tích rất nhanh thật, làm cho hắn cảm tưởng như đụng vào nốp xe.
Còn không có phản ứng lại, mặt hắn lại bị “Kìm sắt” Vô tình của Niếp Tích chà đạp đứng lên, hắn thấy vẻ mặt xấu xa của Niếp Tích, dần dần , dần dần , hình ảnh mơ hồ , trong suốt , hai cổ có chất lỏng ấm áp, theo khe hở bên cạnh lăn đi xuống......
“Đại ca, anh là quỷ sao? Sao giống như âm hồn bất tán. Buông tha tôi đi, cầu anh .”
Đôi mày kiếm của Niếp Tích hơi dương lên, cười xấu xa trở nên sắc bén .
“Uy, ta có chân của ngươi đâu, chẳng lẽ ngươi và bằng hữu của ta giống nhau, chân trái cũng là giả sao?”
Đại Hồ Tử cử động một chút chân trái, quả nhiên na bất động, hắn trong lòng hiểu được, không có cách nào giả bộ được nữa , hai tay làm tư thế đầu hàng, gật đầu tỏ vẻ thừa nhận .
“Ngải Tư, trên thế giới này có thể thắng được nhiều người như vậy, cũng chỉ có ngươi .”
Ngón tay Niếp Tích buông lỏng, hai bên má của Ngải Tư nhanh chóng trở về lại như ban đầu, hắn lập tức bưng kín mặt, liều mạng xoa.
Niếp Tích sờ soạng khuôn mặt hắn, vẻ mặt cảm khái nói:“Sao lại biến thành cái dạng này ? Chúng ta ly biệt đến bây giờ cũng không lâu mà.”
Ngải Tư buông xuống tay trên mặt xuống, hai bên má bấy giờ sưng đỏ lên, hắn bỏ bộ giả râu đi, phẫn nộ ném xuống đất.
“Mặc kệ tôi.” Nói xong, Ngải Tư oán hận tận trời đi ra khỏi cửa.
Niếp Tích nhún vai, vẻ mặt không kềm chế được cười, đi theo phía sau hắn.
Bên ngoài, ánh dương chói mắt, sau khi ra cửa, hai người đều theo bản năng nghĩ ngơi gì đó.
Ngã Tư trên đường cũng không tính nhiều, có lẽ ban ngày suy nghĩ cũng không bằng một phần mười ban đêm, người ở trong thành này chính là như vậy, mọi người rất thích bóng dáng hạ ca múa mừng cảnh thái bình.
Sắc mặt hiện tại của Ngải Tư tại dương quang hoàn toàn không tương xứng, hắn tối tăm, cúi đầu vội vã đi.
Niếp Tích không chút hoang mang, theo sát ở đằng sau hắn, trên mặt không thay đổi, làm cho người ta đoán không được hắn đang nghĩ gì, nhưng càng là như vậy, Ngải Tư lại càng loạn.
“Cậu đột nhiên lại đây tìm tôi, không phải để ôn chuyện chứ?” Ngải Tư quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ và không tình nguyện.
Niếp Tích đi đến trước mặt hắn, theo dõi hắn, hai mắt sắc bén lóe ra , làm trong lòng Ngải Tư sợ hãi.
“Nghe, bằng hữu của tôi, tôi có chuyện phải cần ngươi tới giúp, cậu hẳn là hiểu được tôi đang nói gì, có hàm nghĩa gì.”
Ngải Tư thở dài một hơi, trầm thấp hừ nói:“Tôi kiếp trước nhất định là nợ cậu rất nhiều.”
Niếp Tích khoát tay lên trên vai hắn, làm cho hắn bình tĩnh trở lại, nói tiếp:“Cậu có biết khách sạn Sa Mạc không?”
“Có.” Ngải Tư lười nhác trả lời một chữ.
Niếp Tích khóe môi nghếch lên:“Tôi tính......”
Còn không nói xong, đã bị Ngải Tư gắt lời.
“Uy, tôi phải nói trước với cậu, giúp đỡ thì có thể , nhưng tôi không muốn ở cùng cậu, cậu không được tới gần tôi, cậu là khắc tinh của tôi, cậu ở bên cạnh tôi là không có chuyện gì tốt cả.”
“Ha ha ha!” Niếp Tích cất tiếng cười to, tà mị theo dõi hắn, trong ánh mắt có một tia uy hiếp:“Vậy muốn xem biểu hiện của ngươi , nhưng tôi cảm thấy ở bên cạnh cậu thật vui vẻ. Bất quá tôi không thể ký giải, vì cái gì vừa thấy tôi, đổ vận của cậu liền trở nên như vậy kém.”
Ngải Tư liếc mắt nhìn hắn:“Nói đi, chuyện gì?”
“Biết kia hiện tại tổ chức đổ vương đại tái sao?” Niếp Tích hơi thu lại ý cười, nghiêm trang nói.
Ngải Tư có chút khó hiểu nhìn Niếp Tích:“Sao vậy? Cậu muốn đi trận đấu đó?”
Niếp Tích lắc đầu, bình tĩnh nói với hắn:“Không không không, là cậu đi trận đấu, tôi chỉ là người trợ lý, đi theo bên cạnh cậu.”
Ngải tư trước mắt bay ra càng nhiều dấu chấm hỏi :“Đây là cái gì ý tứ? Vì cái gì không chính mình đi đổ?”
Niếp Tích nhún vai, có chút xấu hổ:“Cậu cũng biết, tôi mang danh đổ kĩ, khả năng ngay cả đứng bên ngoài cùng không được, nhưng mà tôi phải sẽ ở khách sạn.”
Ngải Tư có chút hiểu được , nếu có chút đăm chiêu loát đuôi lông mày:“Bởi vì nơi đó hiện tại không tiếp đãi khách lạ, không thì chừa cấp tham gia trận đấu nhân trụ, cho nên cậu hy vọng tôi thắng hoàn bên ngoài rồi vào sau, có thể thuận lợi để cậu đi vào, phải không?”
Niếp Tích vừa lòng ngật đầu.
Ngải Tư trên mặt biểu tình trở nên có chút khó xử, thật cẩn thận hỏi một câu:“Nếu không đi, sẽ thế nào?”
Tiếp theo lại lập tức bổ sung nói:“Ta cải trang thành dạng này, không nghĩ cậu có thể nhận ra tôi, hiện tại tôi đi tham gia trận đấu, thực dễ dàng bị người ta tra ra con bài chưa lật .”
Niếp Tích không có trả lời hắn, hiện giờ rất nghiêm tức, làm cho người ta không rét mà run.
Nhìn biểu tình Niếp Tích , Ngải Tư bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Tốt lắm, cho tôi hỏi một chút.”
Chú thích: Ngải Tư= Ace
Trên chiếu bạc.
Đại Hồ Tử bắt đầu thu thập đứng những thành phẩm của mình, tính rời đi, nhìn hắn có chút bối rối, trong lòng nhất định là có chuyện gì.
Còn hai cái người kia, Đại Hồ Tử luôn luôn thắng tiền bọn họ, mà bây giờ còn có người tự mua thua, đây chính là vận thế đại nghịch chuyển a, nhưng làm sao hắn dễ dàng tha cho mình.
Bất đắc dĩ, Đại Hồ Tử lại ngồi xuống, ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn trốn tránh ánh mắt Niếp Tích.
Vài hiệp sau, hắn còn hai trăm vạn , mà trên mặt bàn Niếp Tích xây cao thành “Ma thiên đại lâu”.
“Chẳng lẽ truyền thuyết đổi vận? Hừ hừ, vẫn là......”
Niếp Tích vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, hắn vẫn chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Đại Hồ Tử, đối với người này hắn có cảm giác rất quen thuộc, làm cho đáy lòng hắn nghi hoặc không thôi.
Này hai người kia đi đánh bài thắng bây giờ đã trở lại, Đại Hồ Tử âm trầm cầm lấy chiến lợi phẩm đáng thương của mình, cuống quít đứng dậy rời đi.
Niếp tích nghếch đôi mày kiếm lên,cười xấu xa, đi tới phía Đại Hồ Tử lấy hai chân, ở thang lầu nghiêng người phía trước chặn đường đi của Đại Hồ Tử, cánh tay thực tự nhiên để trên bờ vai của hắn, trên mặt lộ vẻ tà mị.
“Hải!”
“Hải cái gì hải!” Đại Hồ Tử không kiên nhẫn nói một câu, tránh né Niếp Tích.
Niếp Tích sửng sốt, theo sát sau đó.
“Ngươi rất giống......”
“Giống cái gì giống!” Đại Hồ Tử không khách khí cắt ngàng lời nói của Niếp Tích.
Niếp Tích nghe hắn nói câu này, nhưng lại không tự giác được nở nụ cười đi tới gần Đại Hồ Từ dùng sức véo hai má hắn, mặt Đại Hồ Tử bị véo lỗ ra hàn răng, hai mắt thì híp lại, ngay cả lỗ mũi cũng bẹt ra.
“ Cách nói chuyện thật giống nhau, ngươi còn định giả vời trước mặt ta đến bao giờ nữa?”
Đại Hồ Tử dùng sức gặp hai tay Niếp Tích ra, thống khổ xoa mặt, thực phẫn nộ hô:“Diễn cái gì diễn! Ngươi nhận sai người rồi!”
Sau đó hắn né qua người Niếp Tích định chạy.
Nhưng thân thủ cảu Niếp Tích hơn, lập tức lại chắn hắn ở phía trước, hai tay dùng sức ở khuôn mặt hắn, lại kéo hai bên má.
Bị Niếp Tích làm như vậy, râu ở trên mặt bị bong ra.
“Ha ha, râu của ngươi sao lại bong ra thế này, sòng bạc có quy định phải mang giả râu sao?”
Đại Hồ Tử giống như điên kên, một nửa râu bị bong, đẩy Niếp Tích ra, nhắm chặt hai mắt, hai tay liều mạng vung loạn :“A!!! Không được đi theo ta......”
Vung vẩy một trận, hắn rốt cục cũng ngừng lại, mở to mắt, liều mạng bỏ chạy.
Ai ngờ không được hai bước, liền đụng vào trong ngực Niếp Tích, cả người Niếp Tích rất nhanh thật, làm cho hắn cảm tưởng như đụng vào nốp xe.
Còn không có phản ứng lại, mặt hắn lại bị “Kìm sắt” Vô tình của Niếp Tích chà đạp đứng lên, hắn thấy vẻ mặt xấu xa của Niếp Tích, dần dần , dần dần , hình ảnh mơ hồ , trong suốt , hai cổ có chất lỏng ấm áp, theo khe hở bên cạnh lăn đi xuống......
“Đại ca, anh là quỷ sao? Sao giống như âm hồn bất tán. Buông tha tôi đi, cầu anh .”
Đôi mày kiếm của Niếp Tích hơi dương lên, cười xấu xa trở nên sắc bén .
“Uy, ta có chân của ngươi đâu, chẳng lẽ ngươi và bằng hữu của ta giống nhau, chân trái cũng là giả sao?”
Đại Hồ Tử cử động một chút chân trái, quả nhiên na bất động, hắn trong lòng hiểu được, không có cách nào giả bộ được nữa , hai tay làm tư thế đầu hàng, gật đầu tỏ vẻ thừa nhận .
“Ngải Tư, trên thế giới này có thể thắng được nhiều người như vậy, cũng chỉ có ngươi .”
Ngón tay Niếp Tích buông lỏng, hai bên má của Ngải Tư nhanh chóng trở về lại như ban đầu, hắn lập tức bưng kín mặt, liều mạng xoa.
Niếp Tích sờ soạng khuôn mặt hắn, vẻ mặt cảm khái nói:“Sao lại biến thành cái dạng này ? Chúng ta ly biệt đến bây giờ cũng không lâu mà.”
Ngải Tư buông xuống tay trên mặt xuống, hai bên má bấy giờ sưng đỏ lên, hắn bỏ bộ giả râu đi, phẫn nộ ném xuống đất.
“Mặc kệ tôi.” Nói xong, Ngải Tư oán hận tận trời đi ra khỏi cửa.
Niếp Tích nhún vai, vẻ mặt không kềm chế được cười, đi theo phía sau hắn.
Bên ngoài, ánh dương chói mắt, sau khi ra cửa, hai người đều theo bản năng nghĩ ngơi gì đó.
Ngã Tư trên đường cũng không tính nhiều, có lẽ ban ngày suy nghĩ cũng không bằng một phần mười ban đêm, người ở trong thành này chính là như vậy, mọi người rất thích bóng dáng hạ ca múa mừng cảnh thái bình.
Sắc mặt hiện tại của Ngải Tư tại dương quang hoàn toàn không tương xứng, hắn tối tăm, cúi đầu vội vã đi.
Niếp Tích không chút hoang mang, theo sát ở đằng sau hắn, trên mặt không thay đổi, làm cho người ta đoán không được hắn đang nghĩ gì, nhưng càng là như vậy, Ngải Tư lại càng loạn.
“Cậu đột nhiên lại đây tìm tôi, không phải để ôn chuyện chứ?” Ngải Tư quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ và không tình nguyện.
Niếp Tích đi đến trước mặt hắn, theo dõi hắn, hai mắt sắc bén lóe ra , làm trong lòng Ngải Tư sợ hãi.
“Nghe, bằng hữu của tôi, tôi có chuyện phải cần ngươi tới giúp, cậu hẳn là hiểu được tôi đang nói gì, có hàm nghĩa gì.”
Ngải Tư thở dài một hơi, trầm thấp hừ nói:“Tôi kiếp trước nhất định là nợ cậu rất nhiều.”
Niếp Tích khoát tay lên trên vai hắn, làm cho hắn bình tĩnh trở lại, nói tiếp:“Cậu có biết khách sạn Sa Mạc không?”
“Có.” Ngải Tư lười nhác trả lời một chữ.
Niếp Tích khóe môi nghếch lên:“Tôi tính......”
Còn không nói xong, đã bị Ngải Tư gắt lời.
“Uy, tôi phải nói trước với cậu, giúp đỡ thì có thể , nhưng tôi không muốn ở cùng cậu, cậu không được tới gần tôi, cậu là khắc tinh của tôi, cậu ở bên cạnh tôi là không có chuyện gì tốt cả.”
“Ha ha ha!” Niếp Tích cất tiếng cười to, tà mị theo dõi hắn, trong ánh mắt có một tia uy hiếp:“Vậy muốn xem biểu hiện của ngươi , nhưng tôi cảm thấy ở bên cạnh cậu thật vui vẻ. Bất quá tôi không thể ký giải, vì cái gì vừa thấy tôi, đổ vận của cậu liền trở nên như vậy kém.”
Ngải Tư liếc mắt nhìn hắn:“Nói đi, chuyện gì?”
“Biết kia hiện tại tổ chức đổ vương đại tái sao?” Niếp Tích hơi thu lại ý cười, nghiêm trang nói.
Ngải Tư có chút khó hiểu nhìn Niếp Tích:“Sao vậy? Cậu muốn đi trận đấu đó?”
Niếp Tích lắc đầu, bình tĩnh nói với hắn:“Không không không, là cậu đi trận đấu, tôi chỉ là người trợ lý, đi theo bên cạnh cậu.”
Ngải tư trước mắt bay ra càng nhiều dấu chấm hỏi :“Đây là cái gì ý tứ? Vì cái gì không chính mình đi đổ?”
Niếp Tích nhún vai, có chút xấu hổ:“Cậu cũng biết, tôi mang danh đổ kĩ, khả năng ngay cả đứng bên ngoài cùng không được, nhưng mà tôi phải sẽ ở khách sạn.”
Ngải Tư có chút hiểu được , nếu có chút đăm chiêu loát đuôi lông mày:“Bởi vì nơi đó hiện tại không tiếp đãi khách lạ, không thì chừa cấp tham gia trận đấu nhân trụ, cho nên cậu hy vọng tôi thắng hoàn bên ngoài rồi vào sau, có thể thuận lợi để cậu đi vào, phải không?”
Niếp Tích vừa lòng ngật đầu.
Ngải Tư trên mặt biểu tình trở nên có chút khó xử, thật cẩn thận hỏi một câu:“Nếu không đi, sẽ thế nào?”
Tiếp theo lại lập tức bổ sung nói:“Ta cải trang thành dạng này, không nghĩ cậu có thể nhận ra tôi, hiện tại tôi đi tham gia trận đấu, thực dễ dàng bị người ta tra ra con bài chưa lật .”
Niếp Tích không có trả lời hắn, hiện giờ rất nghiêm tức, làm cho người ta không rét mà run.
Nhìn biểu tình Niếp Tích , Ngải Tư bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Tốt lắm, cho tôi hỏi một chút.”
/160
|