Buổi chiều ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ cả một khoảng trời, tâm tình Hứa Kiệt cũng trở nên hưng phấn quá độ, không biết hiện tại nên làm cái gì, Tiểu Úc vừa đi gặp Lỗi Lạc khẳng định cả ngày hôm nay sẽ không thèm đếm xỉa tới y, trở lại Sở gia, nghĩ tới sẽ cùng Sở Ưu gặp mặt lại không muốn đi, nghĩ ngợi nửa ngày, đột nhiên nhớ tới Lâm Tiếu, Hứa Kiệt nhảy dựng lên, đúng rồi, chính là tới gặp hắn, rồi cùng hắn tìm một nơi nào thật tốt để đi a.
Chỗ Lâm Tiếu thật sự rất tốt, ở đây tâm hồn nhẹ nhõm, so với ở nhà mình còn tự do tự tại hơn nhiều, muốn cái gì liền có cái đó, mọi yêu cầu của mình người kia đều mỉm cười đáp ứng, thật sự hắn rất tốt nha, Sở Ưu đúng là rất tốt với y, luôn sủng y, nhưng Lâm Tiếu lại càng ngoan ngoãn phục tùng y, thật không ngờ trên đời này lại có người tốt đến như thế? Hơn nữa ngay cả diện mạo của hắn cũng thật tuấn tú, mắt đẹp, tinh tế, lại mang theo nét cười, thật mê người nha.
Vợ con hắn khẳng định sau này sẽ được hưởng thật nhiều hạnh phúc.
Nhưng mà thật không hiểu tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa kết hôn? Ưu thiếu gia qua mấy lần tiếp xúc với hắn, thật sự thấy hắn ngay cả một chuyện xấu nào cũng không có, thật sự hắn tu tâm dưỡng tính suốt bao nhiêu năm qua. Xe mở cửa, Hứa Kiệt tuy không tính là khách quen, nhưng người bảo vệ lại luôn nhận ra y, mở cửa lớn mời y bước vào, trong phòng khách im ắng, không có một người, Hứa Kiệt đi lòng vòng trong phòng khách, cuối cùng quyết định ở lại chờ hắn.
Mặc dù hành vi này thật không phải phép, nhưng mà Hứa Kiệt thật lười quản, khẳng định Lâm Tiếu cũng sẽ không để ý.
Thật sự là vô cùng yên lặng, cho nên Hứa Kiệt mơ hồ nghe được một mớ âm thanh quái lạ, nghiêng tai lắng nghe, hình như là từ thư phòng truyền tới, Hứa Kiệt lặng lẽ nhẹ nhàng bước qua, cửa thư phòng đóng thật chặt, bên trong tựa hồ như tiếng thở dốc dồn dập?
Hứa Kiệt hiếu kỳ đem lỗ tai dán chặt trên cửa, thanh âm kia ngày càng rõ ràng.
“Ah…ah… không muốn… …”
Hứa Kiệt ngay lập tức mặt đỏ tới tận mang tai.
Mặc dù không hiểu việc đời nhiều nhưng nghe âm thanh này thì liền biết ngay chuyện gì xảy ra ở phía trong.
Hứa Kiệt liền cấp tốc lui về phòng khách, thập phần không biết xử sự như thế nào.Chỉ cảm thấy không gian rộng lớn của đại sảnh này dần dần đã có một hương vị xâm lấn tới, chính y cũng không thể thở nổi, lại không thể ở lại chỗ này được nữa, thật nhanh chóng muốn bước ra ngoài hít thở không khí.
Vừa đi tới cửa, sau lưng liền nghe thấy tiếng Lâm Tiếu, trong giọng nói mang theo một tia nghi hoặc: “Tiểu Kiệt?”.
Hứa kiệt quay đầu lại, gặp Lâm Tiếu đang đứng ở phía trên cầu thang, hiển nhiên là vừa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy y liền lên tiếng. Nguyên lai là trong thư phòng không phải hắn, không biết là có chuyện gì đã xảy ra, lại thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiếu nói: “Ngươi đến từ lúc nào? Ta ngủ trưa nên không biết.”
Hứa Kiệt nói: “Ta vừa tới, nghĩ ngươi không có ở nhà nên đang định chuẩn bị về.”
Lâm Tiếu nhẹ nhàng cười, từ lầu thang trên cao bước xuống, mang theo khuôn mặt vừa tỉnh ngủ, có cảm giác mệt mỏi, quần áo không có gọn gàng, cổ áo còn không cài 2 cúc áo, càng lộ vẻ lười biếng nhưng rất ngợi cảm, Hứa Kiệt cảm thấy hắn thật sự mê người.
Cùng nam nhân như vậy một chỗ thật sự thỏa mãn một loại hư vinh.
Lâm Tiếu đi tới gần y, nói: “Ồ, Tiểu Kiệt, mặt ngươi sao lại đỏ như vậy?”
Hứa Kiệt mặt lại càng đỏ hơn, há to miệng không nói được lời nào.
Lâm Tiếu nhẹ nhàng sờ sờ trán, lại sờ mặt y, Hứa Kiệt suy nghĩ nửa ngày, giọng nhỏ nhẹ cất lên: “Trong thư phòng ngươi có người đấy”.
Mặt lúc này lại càng hồng lên, rốt cuộc không nói được nữa.
Lâm Tiếu lập tức minh bạch, cười ra tiếng, ghé sát lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Chúng ta qua đó trêu chọc bọn hắn một chút đi.”
Nhiệt khí nhẹ nhàng thổi qua tai y, Hứa Kiệt xấu hổ phảng phất muốn xuất huyết, tay chân trở nên luống cuống, Lâm Tiếu nói cái gì rốt cuộc cũng không nghe được.
Nhìn Hứa Kiệt cúi đầu không nói lời nào, Lâm Tiếu liền dắt tay y đi tới cửa thư phòng, bên trong âm thanh so với lúc này còn lớn hơn một chút, hiển nhiên là trong đấy tình hình chiến đầu ngày càng kịch liệt.
Lâm Tiếu lấy ra một cái chìa khóa, nhẹ nhàng cắm vào ổ, xoay nhẹ cửa thư phòng mở ra.
Thật sự là nhiệt huyết sôi trào a…
Hứa Kiệt nhìn thấy một nam tử nửa người trên được đặt trên bàn sách, hai chân đứng trên mặt đất, bờ mông vút cao nhếch lên, một màu da thịt mật ong bóng loáng, nhễ nhại mồ hôi, một nam hài tử trên thân thắng nõn, thanh tú, quần áo không chỉnh tề, hạ thân không một mảnh vải đứng phiá sau hắn, phân thân cực đại đang cấp tốc ra vào nam tử kia…
Nam hài tử kia ánh mắt tan rã, hàm răng vô lực cắn chặt môi, chỉ có thể theo tiếng va chạm mà rên rỉ thành tiếng.
Thật sự là quá kích thích, hai nam nhân cũng có thể làm tới kịch liệt như vậy ư?
Hứa Kiệt căn bản không dám nhìn nữa, khẩn trương phảng phất thấy chính mình cũng thật đồng dạng, cắn chặt hai môi, cúi thấp đầu xuống, cũng không biết móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu thì thào tự nói: “Nguyên lai là Tiểu Phong ở dưới a”.
Mục Vân đã nhìn thấy bọn hắn, nhưng cũng không có ý định dừng lại, chỉ là hung hăng trừng mắt Lâm Tiếu, đưa tay che khuôn mặt người kia lại.
Lâm Tiếu dốc sức liều mạng nhịn cười, hướng tay tới Mục Vân ra hiệu gì đó, sau đó liền lôi kéo Hứa kiệt rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Hứa Kiệt xấu hổ đi cũng không vững, Lâm Tiếu liền kéo y ngồi xuống ghế sa lông, hỏi y: “Như thế nào, lợi hại không?”
Ah, nguyên lai hắn có thể hỏi về loại chuyện bại hoại này.
Hứa Kiệt thật khó khăn mới ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn, Lâm Tiếu cười tới không nhin được nữa, một bên vừa cười vừa nói: “Tốt rồi, không đùa ngươi nữa, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng lắm, Mục Vân nhất định sẽ không cảm thấy ngượng ngùng”.
Còn nói: “Nhìn ngươi xấu hổ như vậy, người bị bắt cũng không phải là ngươi nha.”
Hứa Kiệt dở khóc dở cười.
Lâm Tiếu nhìn sắc mặt y, mở lòng bàn tay ra: “Tiểu Kiệt, ngươi xem da mặt ngươi thật mỏng.”
Hứa Kiệt xem xét, cái kia, lòng bàn tay của hắn đã bị móng tay mình bấm đến sắp chảy máu.
Biết mình lúc đó quá khẩn trương đã cấu hắn tới như vậy, Hứa Kiệt thật sự không dám trừng hắn, đành tiếp tục cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên, da mặt ta làm sao dày như của ngươi được.”
Lâm Tiếu nhìn bộ dạng quẫn bách của y, trong nội tâm có chút mềm nhũn, bèn lảng sang một chủ đề khác: “Ngươi hôm nay như thế nào lại đột nhiên tới tìm ta vậy?”
Hứa Kiệt nói: “Ta không có việc gì để làm, thực sự nhàm chán, không có chỗ nào để tới nữa.”
Lâm Tiếu lập tức hiểu rõ, cuộc sống của Hứa KIệt vốn là một cái vòng tròn luẩn quẩn, y đã đi nước ngoài mấy năm, bây giờ trở về nhất định sẽ không tới chỗ Sở gia xem vợ chôồng Sở Ưu ân ái, tất nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán thôi.
Không khỏi oán trách mình thật sơ ý, không nghĩ tới y lại như vậy, còn chờ chính y chạy tới tìm hắn mới hiểu được.
Chỉ là y không có nơi nào để tới lúc này, nên mới thật cao hứng chạy tới nơi này tìm hắn.
__
Chỗ Lâm Tiếu thật sự rất tốt, ở đây tâm hồn nhẹ nhõm, so với ở nhà mình còn tự do tự tại hơn nhiều, muốn cái gì liền có cái đó, mọi yêu cầu của mình người kia đều mỉm cười đáp ứng, thật sự hắn rất tốt nha, Sở Ưu đúng là rất tốt với y, luôn sủng y, nhưng Lâm Tiếu lại càng ngoan ngoãn phục tùng y, thật không ngờ trên đời này lại có người tốt đến như thế? Hơn nữa ngay cả diện mạo của hắn cũng thật tuấn tú, mắt đẹp, tinh tế, lại mang theo nét cười, thật mê người nha.
Vợ con hắn khẳng định sau này sẽ được hưởng thật nhiều hạnh phúc.
Nhưng mà thật không hiểu tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa kết hôn? Ưu thiếu gia qua mấy lần tiếp xúc với hắn, thật sự thấy hắn ngay cả một chuyện xấu nào cũng không có, thật sự hắn tu tâm dưỡng tính suốt bao nhiêu năm qua. Xe mở cửa, Hứa Kiệt tuy không tính là khách quen, nhưng người bảo vệ lại luôn nhận ra y, mở cửa lớn mời y bước vào, trong phòng khách im ắng, không có một người, Hứa Kiệt đi lòng vòng trong phòng khách, cuối cùng quyết định ở lại chờ hắn.
Mặc dù hành vi này thật không phải phép, nhưng mà Hứa Kiệt thật lười quản, khẳng định Lâm Tiếu cũng sẽ không để ý.
Thật sự là vô cùng yên lặng, cho nên Hứa Kiệt mơ hồ nghe được một mớ âm thanh quái lạ, nghiêng tai lắng nghe, hình như là từ thư phòng truyền tới, Hứa Kiệt lặng lẽ nhẹ nhàng bước qua, cửa thư phòng đóng thật chặt, bên trong tựa hồ như tiếng thở dốc dồn dập?
Hứa Kiệt hiếu kỳ đem lỗ tai dán chặt trên cửa, thanh âm kia ngày càng rõ ràng.
“Ah…ah… không muốn… …”
Hứa Kiệt ngay lập tức mặt đỏ tới tận mang tai.
Mặc dù không hiểu việc đời nhiều nhưng nghe âm thanh này thì liền biết ngay chuyện gì xảy ra ở phía trong.
Hứa Kiệt liền cấp tốc lui về phòng khách, thập phần không biết xử sự như thế nào.Chỉ cảm thấy không gian rộng lớn của đại sảnh này dần dần đã có một hương vị xâm lấn tới, chính y cũng không thể thở nổi, lại không thể ở lại chỗ này được nữa, thật nhanh chóng muốn bước ra ngoài hít thở không khí.
Vừa đi tới cửa, sau lưng liền nghe thấy tiếng Lâm Tiếu, trong giọng nói mang theo một tia nghi hoặc: “Tiểu Kiệt?”.
Hứa kiệt quay đầu lại, gặp Lâm Tiếu đang đứng ở phía trên cầu thang, hiển nhiên là vừa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy y liền lên tiếng. Nguyên lai là trong thư phòng không phải hắn, không biết là có chuyện gì đã xảy ra, lại thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiếu nói: “Ngươi đến từ lúc nào? Ta ngủ trưa nên không biết.”
Hứa Kiệt nói: “Ta vừa tới, nghĩ ngươi không có ở nhà nên đang định chuẩn bị về.”
Lâm Tiếu nhẹ nhàng cười, từ lầu thang trên cao bước xuống, mang theo khuôn mặt vừa tỉnh ngủ, có cảm giác mệt mỏi, quần áo không có gọn gàng, cổ áo còn không cài 2 cúc áo, càng lộ vẻ lười biếng nhưng rất ngợi cảm, Hứa Kiệt cảm thấy hắn thật sự mê người.
Cùng nam nhân như vậy một chỗ thật sự thỏa mãn một loại hư vinh.
Lâm Tiếu đi tới gần y, nói: “Ồ, Tiểu Kiệt, mặt ngươi sao lại đỏ như vậy?”
Hứa Kiệt mặt lại càng đỏ hơn, há to miệng không nói được lời nào.
Lâm Tiếu nhẹ nhàng sờ sờ trán, lại sờ mặt y, Hứa Kiệt suy nghĩ nửa ngày, giọng nhỏ nhẹ cất lên: “Trong thư phòng ngươi có người đấy”.
Mặt lúc này lại càng hồng lên, rốt cuộc không nói được nữa.
Lâm Tiếu lập tức minh bạch, cười ra tiếng, ghé sát lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Chúng ta qua đó trêu chọc bọn hắn một chút đi.”
Nhiệt khí nhẹ nhàng thổi qua tai y, Hứa Kiệt xấu hổ phảng phất muốn xuất huyết, tay chân trở nên luống cuống, Lâm Tiếu nói cái gì rốt cuộc cũng không nghe được.
Nhìn Hứa Kiệt cúi đầu không nói lời nào, Lâm Tiếu liền dắt tay y đi tới cửa thư phòng, bên trong âm thanh so với lúc này còn lớn hơn một chút, hiển nhiên là trong đấy tình hình chiến đầu ngày càng kịch liệt.
Lâm Tiếu lấy ra một cái chìa khóa, nhẹ nhàng cắm vào ổ, xoay nhẹ cửa thư phòng mở ra.
Thật sự là nhiệt huyết sôi trào a…
Hứa Kiệt nhìn thấy một nam tử nửa người trên được đặt trên bàn sách, hai chân đứng trên mặt đất, bờ mông vút cao nhếch lên, một màu da thịt mật ong bóng loáng, nhễ nhại mồ hôi, một nam hài tử trên thân thắng nõn, thanh tú, quần áo không chỉnh tề, hạ thân không một mảnh vải đứng phiá sau hắn, phân thân cực đại đang cấp tốc ra vào nam tử kia…
Nam hài tử kia ánh mắt tan rã, hàm răng vô lực cắn chặt môi, chỉ có thể theo tiếng va chạm mà rên rỉ thành tiếng.
Thật sự là quá kích thích, hai nam nhân cũng có thể làm tới kịch liệt như vậy ư?
Hứa Kiệt căn bản không dám nhìn nữa, khẩn trương phảng phất thấy chính mình cũng thật đồng dạng, cắn chặt hai môi, cúi thấp đầu xuống, cũng không biết móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu thì thào tự nói: “Nguyên lai là Tiểu Phong ở dưới a”.
Mục Vân đã nhìn thấy bọn hắn, nhưng cũng không có ý định dừng lại, chỉ là hung hăng trừng mắt Lâm Tiếu, đưa tay che khuôn mặt người kia lại.
Lâm Tiếu dốc sức liều mạng nhịn cười, hướng tay tới Mục Vân ra hiệu gì đó, sau đó liền lôi kéo Hứa kiệt rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Hứa Kiệt xấu hổ đi cũng không vững, Lâm Tiếu liền kéo y ngồi xuống ghế sa lông, hỏi y: “Như thế nào, lợi hại không?”
Ah, nguyên lai hắn có thể hỏi về loại chuyện bại hoại này.
Hứa Kiệt thật khó khăn mới ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn, Lâm Tiếu cười tới không nhin được nữa, một bên vừa cười vừa nói: “Tốt rồi, không đùa ngươi nữa, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng lắm, Mục Vân nhất định sẽ không cảm thấy ngượng ngùng”.
Còn nói: “Nhìn ngươi xấu hổ như vậy, người bị bắt cũng không phải là ngươi nha.”
Hứa Kiệt dở khóc dở cười.
Lâm Tiếu nhìn sắc mặt y, mở lòng bàn tay ra: “Tiểu Kiệt, ngươi xem da mặt ngươi thật mỏng.”
Hứa Kiệt xem xét, cái kia, lòng bàn tay của hắn đã bị móng tay mình bấm đến sắp chảy máu.
Biết mình lúc đó quá khẩn trương đã cấu hắn tới như vậy, Hứa Kiệt thật sự không dám trừng hắn, đành tiếp tục cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên, da mặt ta làm sao dày như của ngươi được.”
Lâm Tiếu nhìn bộ dạng quẫn bách của y, trong nội tâm có chút mềm nhũn, bèn lảng sang một chủ đề khác: “Ngươi hôm nay như thế nào lại đột nhiên tới tìm ta vậy?”
Hứa Kiệt nói: “Ta không có việc gì để làm, thực sự nhàm chán, không có chỗ nào để tới nữa.”
Lâm Tiếu lập tức hiểu rõ, cuộc sống của Hứa KIệt vốn là một cái vòng tròn luẩn quẩn, y đã đi nước ngoài mấy năm, bây giờ trở về nhất định sẽ không tới chỗ Sở gia xem vợ chôồng Sở Ưu ân ái, tất nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán thôi.
Không khỏi oán trách mình thật sơ ý, không nghĩ tới y lại như vậy, còn chờ chính y chạy tới tìm hắn mới hiểu được.
Chỉ là y không có nơi nào để tới lúc này, nên mới thật cao hứng chạy tới nơi này tìm hắn.
__
/37
|