Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 01 - Phần 2

/58


Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, Tôn Chí Quân đã tỉnh rượu đi làm. Cô có lúc làm ca sáng, lúc làm ca tối, còn anh cũng có lúc làm ca sáng lúc làm ca đêm, hai người họ thường không gặp nhau, có gặp cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Sau khi tan làm Tôn Chí Quân hay đi uống rượu với bạn ngoài quán, không uống đến say mèm không biết trời đất gì thì quyết không về nhà. Đầu tiên cô còn khuyên, bởi nói cho cùng rượu cũng làm hại sức khỏe. Sau đó có một lần cô khuyên can hơi nhiều, anh bèn vung tay lên đấm, hất bát canh giải rượu trên tay cô văng xuống đất vỡ tan tành, canh đổ vung vãi đầy sàn nhà, từ đó về sau, cô không bao giờ khuyên anh một lần nào nữa.

Cô cứ đi làm một ngày lại được nghỉ một ngày, cả ngày hôm nay cô không phải tới tiệm bánh. Đàm Tĩnh dọn dẹp một chút rồi ra chợ mua thức ăn, làm món nấm bò hầm cà chua, cả cá viên nữa. Thịt bò tăng giá ghê quá, nhưng cô mặc kệ, làm xong hai món, cô đựng vào cặp lồng, vốn đã cầm thẻ xe buýt chuẩn bị ra ngoài, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, cô lại thôi không đi nữa. Hôm nay cô chẳng muốn đi đâu hết, kể cả chỗ bà Trần.

Tự nhiên có một ngày rảnh rỗi, cô đem tất cả ga giường, chăn màn trong nhà ra giặt hết, rồi lau sạch sẽ những vết dầu mỡ cáu trên bức tường gạch sứ trong bếp, cuối cùng đến nhà vệ sinh. Cả trong lẫn ngoài đều dọn dẹp tinh tươm, trông chỗ nào cũng sạch sẽ sáng loáng, bấy giờ cô mới tháo đôi găng tay cao su ra, uống cốc trà lạnh để trên cửa sổ. Uống trà một lát, cô lại thấy bứt rứt trong người, liền cầm chìa khóa mở ngăn kéo, lôi cuốn sổ tiết kiệm giấu dưới đáy ra. Đã gần hai năm nay, Tôn Chí Quân không đưa cho cô một đồng nào cả, chút tiền ít ỏi của anh ta uống rượu, đánh bài còn không đủ. Tiền điện, tiền nước, tiền gas, cái gì cũng phải tiền, cô chỉ còn cách cố gắng tiết kiệm. Thế nhưng có tiết kiệm thế nào đi nữa thì cũng không được là bao, bấy nhiêu năm nay, trong sổ tiết kiệm của cô chỉ có vẻn vẹn hơn một vạn tệ, đấy là tiền cứu mạng của cô, cứ cách một khoảng thời gian cô lại lấy ra xem, có điều càng xem càng thấy đau lòng. Cô đã từng nếm trải nỗi khổ vì không có tiền, hồi mẹ cô nguy cấp trong bệnh viện, chờ tiền để cứu mạng, nhưng cô không nghĩ ra được cách nào cả. Từ đó trở đi, cô mắc một căn bệnh, cứ cách vài ngày lại phải đem sổ tiết kiệm ra xem, nhưng dù có xem thế nào đi nữa thì đằng sau các con số trong sổ tiết kiệm cũng chẳng mọc thêm được con số không nào cả.

Cô vội vàng cất cuốn sổ tiết kiệm vào ngăn kéo khóa lại, đưa mắt nhìn sang mấy quả đào hôm qua mới mua. Mấy quả đào tươi còn nguyên lông tơ mượt mà, trông như những thiếu nữ yêu kiều vừa đến tuổi dậy thì, dậy lên hương thơm tươi mát ngọt ngào. Thực ra lâu lắm rồi cô không còn ăn đào nữa, hôm qua chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao, cô lại mua một cân đào. Trước đây cứ nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh là cô lu mờ hết cả lý trí, mãi đến hôm nay sau khi gặp lại anh, cô vẫn còn hồn bay phách lạc.

“Mau nhìn này! Nhiếp Vũ Thịnh!”

Khi Nhiếp Vũ Thịnh đi đến cửa phòng khám bệnh, cô y tá đứng gần đó nhìn thấy, lập tức kéo tay một cô y tá khác, cứ như fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng vậy, mấy cô y tá trẻ đều ngoái hết lại, đứng nghiêm thẳng hàng ngẩng cao đầu như chào cờ trước mặt anh. Thực ra anh không hề để ý thấy có người đang nhìn mình, nên cứ đi thẳng về phía thang máy. Đám y tá bấy giờ mới thả lỏng người, một cô nói: “Ai cũng bảo bác sĩ Nhiếp đẹp trai nhất viện mình, quả không sai.” Cô khác nói chen vào: “Là bác sĩ đẹp trai nhất trong số những bác sĩ còn độc thân thì đúng hơn, tiếc rằng bác sĩ Thường lấy vợ rồi, chứ thực ra bác sĩ Thường đẹp trai hơn bác sĩ Nhiếp.”

"Tớ lại thấy bác sĩ Thường không đẹp trai bằng bác sĩ Nhiếp, hơn nữa bác sĩ Nhiếp cao hơn bác sĩ Thường, đàn ông phải ới phong độ chứ. Nhưng bác sĩ Thường trông giống Lục Nghị nhỉ, cười lên đẹp trai ghê cơ. Bác sĩ Nhiếp ít nói, suốt ngày mặt mày nghiêm nghị, cô bạn tớ làm ở khoa Ngoại Tim mạch kể rằng chưa bao giờ nhìn thấy bác sĩ Nhiếp cười, chẳng biết có đúng không.”

“Cậu có bạn ở khoa Ngoại Tim mạch à? Thế mà còn không tranh thủ cơ hội ‘nhất cự li nhì tốc độ’? Ai cũng nói bác sĩ Nhiếp chưa có bạn gái, bảo cô ấy cố gắng trói chặt chàng hoàng tử bạch mã này đi, tốt thế còn gì!”

“Nhất cự li nhì tốc độ thì có tác dụng gì, cả viện ai cũng biết bố bác sĩ Nhiếp là Nhiếp Đông Viễn. Nhiếp Đông Viễn cậu có biết không? Chủ tịch Hội đồng quản trị của một công ty lớn trên sàn chứng khoán đấy, hằng ngày tiền kiếm được đếm còn không xuể. Nghe nói nhà anh ấy có cả máy bay riêng ấy, hoàng tử bạch mã thế này hoành tráng quá, người thường ai mà sánh được, chúng mình chỉ ngắm như vậy cũng thỏa rồi.”

Thang máy dừng lại ở tầng bốn, khoa Ngoại Tim mạch và khoa Ngoại Lồng ngực đều tầng này. Trong sảnh có rất nhiều bệnh nhân đang chờ được gọi tên, màn hình điện tử thay đổi liên tục, thông báo thứ tự khám bệnh. So với khu điều trị thì ở đây ồn ào hơn nhiều. Nhiếp Vũ Thịnh hiếm khi đến khu khám bệnh, dù theo thông lệ, hàng tháng mỗi bác sĩ phải khám bệnh ba buổi, chỉ có Phó khoa và Chủ nhiệm là ngoại lệ mà thôi. Thế nhưng, các ca phẫu thuật của Nhiếp Vũ Thịnh quá nhiều, không còn thời gian trống nào cả, nên Trưởng khoa đã tuyên bố: “Không xếp giờ khám bệnh cho Nhiếp Vũ Thịnh nữa.”

Trong khoa không có ai dị nghị gì, vì dù sao thì phẫu thuật cũng mệt hơn khám bệnh. Hồi anh mới đến bệnh viện, tuy các đồng nghiệp đều đối xử với anh rất lịch sự, nhưng đằng sau vẻ lịch sự đó là thái độ xa cách. Một cậu công tử con nhà giàu, du học ở Mỹ về, hai bằng Tiến sĩ, lại cứ nhất quyết đòi làm ở bệnh viện nhà nước. Mặc dù bệnh viện này cũng là bệnh viện đứng nhất nhì cả nước, nhưng hầu hết các đồng nghiệp đều thấy khó hiểu, ngay cả Chủ nhiệm Phương cũng vậy, nghe nói Chủ nhiệm còn bất mãn với Giám đốc, không muốn nhận anh vào làm. Nhưng rồi thời gian trôi qua, mọi người hiểu nhau hơn, Chủ nhiệm đã đối xử rất tốt với Nhiếp Vũ Thịnh. Dù sao trình độ của anh cũng cao hơn người khác, đối xử với bệnh nhân lại rất chu đáo, không hề ra vẻ công tử nhà giàu. Có một ông bố làm Chủ tịch Hội đồng quản trị giàu có không phải là lỗi của anh, vì thế mà đại đa số đồng nghiệp trong khoa Ngoại Tim mạch đều có ấn tượng tốt với anh. Chủ nhiệm càng quý mến anh, lần nào đi hội chẩn cũng dẫn theo, ai cũng bảo đến người tính tình kỳ quặc như Chủ nhiệm còn thích anh thì anh quả là người đáng mến.

Có điều đối tượng thích anh nhất phải kể đến đám y tá trong bệnh viện, tuy anh không hay nói, cũng rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể của bệnh viện, nhưng “độ nổi” của anh luôn luôn đứng đầu bảng xếp hạng "tin giải trí” trong viện, thậm chí bác sĩ Thường khoa Tiêu hóa, người dễ gần nhất viện cũng phải ngậm ngùi xếp sau anh. Mấy cô y tá trẻ thích nhất là nghiên cứu xem Nhiếp Vũ Thịnh đi giày gì, vì khi khoác chiếc áo blouse vào thì chỉ có mỗi giày lộ ra bên ngoài thôi, nghe nói còn có người dùng di động chụp trộm giày của anh rồi gửi lên trang mạng nội bộ BBS của bệnh viện.

Bác sĩ Lý đang xem kết quả chụp X-quang động mạch vành, thấy anh đi vào, ông gật đầu với anh, rồi nói: “Tôi không chắc lắm, nên bảo cậu qua đây xem.”

Băng kết quả rõ ràng không phải là của bệnh viện anh làm, cũng thường xuyên có bệnh nhân cầm theo băng kết quả và bệnh án chuyển lên viện anh, nên Nhiếp Vũ Thịnh không thắc mắc gì, anh cẩn thận xem một lượt, rồi tua lại xem thêm lần nữa, mới lên tiếng: “Cứ để bệnh nhân chụp X-quang lại đi, nếu như vẫn muốn làm phẫu thuật.”

Bác sĩ Lý nói: “Phụ huynh bệnh nhân nói chụp X-quang động mạch vành ở chỗ chúng ta đắt hơn ở bệnh viện họ chụp cả nghìn tệ, có vẻ không muốn chụp ở đây lắm.”

Nhiếp Vũ Thịnh xem lại băng một lần nữa, rõ ràng là tim của một đứa bé, phụ huynh bây giờ đều sẵn sàng nhảy vào lửa để cứu con, kiểu phụ huynh tiết kiệm thế này quả có hơi hiếm thấy. Vì vậy anh hỏi: “Bệnh nhân đâu?”

“Đang chờ ở bên ngoài. Để tôi kêu y tá gọi họ vào.”

Đàm Tĩnh có nằm mơ cũng không ngờ được mình lại gặp Nhiếp Vũ Thịnh ở đây, cô bất giác ngây người ra trong giây lát. Nhiếp Vũ Thịnh rõ ràng cũng bất ngờ, nên cũng ngớ người ra. Đàm Tĩnh hoang mang ngồi xuống, đổi tay để cậu bé ngồi lên đầu gối mình, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn lại bệnh án, tên tuổi ghi bên ngoài bệnh án đều do bệnh nhân tự viết, anh nhận ra nét chữ thanh thoát của Đàm Tĩnh. Trên đó có viết Tôn Bình sáu tuổi, nam. Nói là sáu tuổi, nhưng vì đứa bé gầy yếu quá, nên trông chỉ như trẻ bốn, năm tuổi. Tóc nó lưa thưa, vừa vàng vừa chẻ, nên được cắt rất ngắn. Nhưng trông nó rất giống Đàm Tĩnh, chỉ cần nhìn thoáng cũng biết hai người la mẹ con. Chắc hẳn do tim không bơm đủ máu nên môi đứa bé cứ tái nhợt, biểu hiện rõ rệt của triệu chứng xanh tím. Có điều cặp mắt nó lại đen tuyền long lanh, đẹp như đá quý, rụt rè nhìn người lạ đứng trước mặt một chốc rồi quay mặt đi, khẽ gọi: “Mẹ.”

Đàm Tĩnh nựng con: “Ngoan, chúng ta không tiêm đâu.” Bác sĩ Lý chỉnh lại gọng kính, nói: “Chúng tôi vẫn thấy cần phải chụp lại hình X-quang, hiện nay tình trạng của mạch máu không được rõ lắm. Tấm phim X-quang động mạch này đã chụp từ năm ngoái, lần lữa đến bây giờ là quá lắm rồi, nếu còn kéo dài thêm thì không còn cơ hội phẫu thuật đâu.”

Đàm Tĩnh run rẩy: “Tôi biết.”

“Biết thì đừng có chần chừ nữa.” Bác sĩ Lý nói, “Có rủi ro trong phẫu thuật, nhưng tỷ lệ chữa khỏi cũng rất khả quan. Cô về bàn bạc với bố cháu đi, càng phẫu thuật sớm thì càng có hiệu quả, đừng trì hoãn thêm nữa.”

“Vâng.” Đàm Tĩnh nhìn xuống dưới, “Cảm ơn bác sĩ.”

Chờ họ đi khỏi, bác sĩ Lý lắc đầu: “Thật tội nghiệp, thoáng nhìn là biết ngay không có tiền làm phẫu thuật, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, chỉ e cậu bé này không cứu được." Nói đến đây ông chợt nhớ ra, “Ôi, sao lại quên cái băng chụp X-quang động mạch vành ở đây thế này.” Ông vội gọi y tá. "Cô Trần ơi, mau gọi bệnh nhân quay lại đây, cô ấy quên cầm băng đi rồi.”

“Để tôi đi cho.” Nhiếp Vũ Thịnh cầm lấy cuộn băng, đi thẳng ra khỏi phòng khám. Anh liếc nhìn thang máy rồi quay người đi xuống cầu thang bộ. Quả nhiên, Đàm Tĩnh đang bế cậu con trai cúi đầu đi xuống

"Cô quên cuốn băng rồi.”

Đàm Tĩnh im lặng, đặt con trai xuống đất, nhận lấy cuốn băng cho vào ba lô, rồi lại bế con trai lên.

“Triệu chứng điển hình của Tứ chứng Fallot, hẹp động mạch phổi, thông liên thất, động mạch chủ lệch sang phải, phì đại thất phải, Tứ chứng Fallot là một trong những bệnh tim bẩm sinh hay gặp nhất. Phương pháp điều trị duy nhất là làm phẫu thuật chỉnh hình, nếu không sẽ không sống quá 20 tuổi, chứng hẹp động mạch phổi của con trai cô rất nghiêm trọng, khó mà sống được quá 10 tuổi.”

Đàm Tĩnh ngước mắt nhìn anh: “Anh muốn nói gì?” Anh đứng ở chỗ cao hơn cô, mà anh vốn đã cao hơn cô rất nhiều, vì vậy anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cô, mái tóc bù xù khô xác buộc tạm bằng sợi chun vòng đằng sau gáy. Không phải anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại cô, anh cũng đã cho rằng sẽ có ngày cô biến thành một người đàn bà tầm thường. Bây giờ đúng là như vậy, cô tầm thường đến mức khiến người ta chán ghét, làn da trắng như ngà anh hằng say đắm trước kia giờ sạm đi như một miếng nhựa cũ, mái tóc đã không còn mượt mà từ lâu, cả đôi tay đang ôm khư khư cái túi kia nữa, các đốt ngón tay thô kệch, làn da khô ráp, già hơn hẳn tuổi đời của cô - trước kia cô chỉ đeo nhẫn số 9, ngón tay thon nhỏ mềm mại của cô khi cầm vào khiến người ta phải mê đắm, vậy mà giờ đây anh gần như không nhận ra nổi hai bàn tay này nữa. Chắc hẳn một đứa con bệnh tật và một người chồng thờ ơ đã khiến cô thành bộ dạng ngày hôm nay.

Bỗng nhiên một cơn giận độc địa trỗi dậy trong lòng, anh cười nhạt, dằn từng chữ: “Đây là báo ứng!”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, rồi ôm chặt con vào lòng theo phản xạ. Có vẻ cô không nghe thấy, hoặc cũng có thể không dám tin vào tai mình, bèn li nhí: “Anh nói cái gì cơ?”

“Tôi nói bệnh của con trai cô.” Anh đưa tay chỉ gương mặt xanh tím của dứa trẻ, sảng khoái nhả từng chữ một: ‘"Bệnh của nó, là báo ứng của cô.”

Anh tưởng cô sẽ nói gì đó, thậm chí sẽ gào lên chửi anh, anh đã từng nhìn thấy nhiều người phụ nữ chửi nhau, bộ dạng gào thét cấu xé của họ khiến người ta phát ghét. Nếu như cô chửi anh té tát, anh sẽ thấy thật sảng khoái.

Nhưng cô không nói câu nào. Đôi mắt đen giống cậu con trai như đúc chỉ hơi ngân ngấn nước, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh, như thể không hề quen biết anh vậy. Bao nhiêu năm rồi, có lẽ họ đã căm hận nhau từ lâu, chỉ mong sao đối phương không sống nổi mà thôi. Anh thấy một niềm khoái cảm của tên sát nhân vừa giết người, giống như vừa mới cắt bỏ được một mầ bệnh, bóc tách một khối u trên bàn mổ vậy. Cô từng là khối u trong cuộc đời anh, bây giờ cuối cùng anh cũng đã có thể cắt bỏ cô một cách sạch sẽ rồi.

Cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ trong giây lát rồi vội vã cúi gằm mặt xuống, có lẽ là không muốn anh nhìn thấy cô khóc. Cô vẫn luôn kiên cường như vậy, cô bế con trai lên, quay người đi tiếp.

Trong cầu thang tranh tối tranh sáng, cô từng bước dấn thân vào bóng tối, anh không còn nhìn thấy cô đâu nữa.

Sắp đến giờ tan làm, Nhiếp Vũ Thịnh nhận được điện thoại của thư ký Trương, anh ta nói: “Ông Nhiếp muốn hẹn cậu cùng ăn cơm.”

“Tôi không rảnh.”

Thư ký Trương tính tình hiền lành, không hiền lành thì cũng không làm thư ký cho ông Nhiếp Đông Viễn được, anh ta cười nói: “Cậu nên đi gặp ông Nhiếp thì hơn, gần đây ông ấy cũng bận lắm, phải hủy bao nhiêu buổi tiệc để đi ăn với cậu đó.”

Hai bố con anh căng thẳng với nhau không phải chuyện nửa năm hay một năm, đầu tiên Nhiếp Vũ Thịnh còn tức giận, nhưng đến giờ, anh chán chẳng buồn giận nữa. Thư ký Trương cứ dỗ dành anh đi, thì anh đi vậy. Nơi hẹn đương nhiên là tại nhà hàng sang trọng, từ bên ngoài đi vào, trừ mấy cậu phục vụ ra, gần như không thấy bóng người. Bước vào trong phòng riêng anh mới nhìn thấy bố mình ngồi bên bàn, mấy năm nay ông sống trong nhung lụa và quyền uy, trong đế quốc kinh doanh của mình, ông nói một là một, hai là hai, bất kể gặp gỡ ai, ông cũng luôn uy phong nghiêm nghị. Nhưng hôm nay nhìn thấy con trai, ông vẫn tỏ ra rất vui: “Thế nào? Tối nay chúng ta ăn gì?”

“Tùy bố.”

Nhiếp Đông Viễn đưa thực đơn cho cậu phục vụ cầm đi, nói: “Cậu sắp xếp đi.”

Đuổi hết những người không liên quan đi ra, ông mới ngắm nghía cậu con trai: “Sao lại gầy đi thế này?”

“Đâu có.” Nhiếp Vũ Thịnh chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, “Con biết thời gian của bố là vàng bạc mà, có gì bố cứ nói thẳng ra đi.”

“Con ấy, có lớn đến mấy thì cũng vẫn trẻ con.” Nhiếp Đông Viễn tự tay rót trà cho con, ông nói “Phải đến hơn nửa năm nay con chưa về nhà rồi, dù giận bố thì cũng không cần phải thế chứ?"

Nhiếp Vũ Thịnh chẳng buồn trả lời, luôn tay táy máy di động của mình.

“Con cũng biết đấy, bố bị huyết áp cao, mỡ máu cao, không chừng ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay sẽ chẳng còn được nhìn thấy con nữa.” Ông Nhiếp Đông Viễn có vẻ rất buồn, “Con thật sự không tha thứ được cho bố ư?"

“Bố đâu có làm việc gì sai, cần gì con phải tha thứ.”

Nhiếp Đông Viễn cười: “Ương bướng!”

Ở ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ của nhân viên phục vụ, hai bố con không nói thêm nữa, hết món này đến món khác được bưng lên, dưới ánh đèn ấm áp, màu sắc, hương thơm và mùi vị của món ăn đều đầy đủ cả.

“Con thử cái này xem.” Ông Nhiếp Đông Viễn nói, “Chẳng phải con vẫn thích ăn món thịt viên ‘Đầu sư tử’, còn chê đầu bếp ở nhà nấu ra toàn là mấy cục thịt to đùng đó sao? Nghe nói đầu bếp ở đây là người Tô Châu, nên hôm nay bố mới bảo con đến đây, nếm thử xem tay nghề của anh ta thế nào.” Nhiếp Vũ Thịnh im lặng không nói gì, nhân viên phục vụ đã bưng cái âu bằng sứ lên từ lâu, mùi vị của món Đầu sư tử kho tàu rất hấp dẫn, nhưng anh cũng chỉ gắp đưa lên môi rồi đặt xuống bát, không hề có ý muốn ăn. Chợt anh nghe thấy bố mình nói: “Con cũng phải tìm bạn gái đi, gần 30 tuổi rồi, suốt ngày cứ cắm đầu vào mổ với xẻ. Đàn ông tuy cần lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng cũng không thể vì thế mà không tìm bạn gái chứ. Cứ tiếp tục thế này, e rẳng đến ngày bố mất, cũng không được chứng kiến con lập gia đình.”

“Con không có hứng thú với phụ nữ.” Nhiếp Vũ Thịnh không mảy may động lòng, “Bố cứ coi như con thích đàn ông là được rồi."

“Vớ vẩn!” Cơn giận mà ông gắng ghìm nén nãy giờ cuối cùng cũng bùng lên, ông ném chiếc thìa sứ nhỏ xuống đĩa ăn đánh "choang”, “Chẳng qua là vì con Đàm Tĩnh đó chứ gì? Đã bảy, tám năm rồi mà con vẫn giữ bộ dạng sống dở chết dở ấy à? Sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ? Mày bị ma làm rồi hả con! Mấy năm nay mày sống thế nào, tưởng bố không biết ư? Cái con Đàm Tĩnh đó đã chẳng lấy chồng sinh con từ lâu rồi, mày còn ở đây chung thủy với ai, nó có điểm nào xứng với mày hả? Nó có điểm nào đáng để mày như vậy hả con?”

“Không liên quan đến cô ta.”

“Không liên quan đến cô ta?” Ông Nhiếp Đông Viễn cười nhạt, “Mày là con bố, chỉ cần mày cau mày, bố đã biết mày nghĩ gì rồi. Không liên quan đến cô ta, mà bảy, tám năm nay mày sống như hòa thượng, không thèm nhìn đến đám đàn bà con gái xung quanh? Không liên quan đến cô ta, mày học khoa Ngoại Tim mạch làm gì? Không liên quan đến cô ta, mày có dám to mồm là mày không có hứng thú với phụ nữ? Bố thấy mày bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi, bố thật sự muốn biết cái con họ Đàm ấy có điểm nào đáng để mày mê nó đến thế?”

“Thật sự không liên quan đến cô ta mà.” Nhiếp Vũ Thịnh mệt mỏi, “Bố không cần phải đoán mò linh tinh, có người h thì tự khắc con sẽ dẫn về cho bố xem.”

Ông Nhiếp Đông Viễn lại cười nhạt: “Câu này bảy, tám năm trước mày đã nói rồi. Ở nước ngoài mày không gặp được người nào thích hợp, về nước làm trong bệnh viện, mày cũng không gặp người nào thích hợp. Trong tim mày, cả thế giới này chỉ có Đàm Tĩnh là hợp với mày nhất. Tiếc rằng bây giờ nó đã đi lấy chồng, không chừng con nó được mấy tuổi rồi cũng nên.”

Thấy Nhiếp Vũ Thịnh từ từ siết chặt nắm đấm lại, ông Nhiếp Đông Viễn liếc xéo anh: “Sao? Lại nói đúng chỗ của anh rồi chứ gì?”

Nhiếp Vũ Thịnh tức giận nhắm nghiền hai mắt không nói năng gì.

“Anh bỏ ý định ấy đi.” Ống Nhiếp Viễn nói: “Trên đời này phụ nữ tốt còn nhiều lắm, mở to mắt ra mà tìm lấy một người, bất cứ ai cũng tốt hơn cô ta gấp trăm lần.”

“Con ăn no rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh quẳng khăn ăn lên bàn, “Con phải về bệnh viện trực đêm.”

Lái xe đến tận vành đai bốn, anh mới phát hiện ra mình chưa đóng cửa kính, gió từ bên ngoài ào ào thổi vào trong xe, khiến má anh nóng ran lên. Anh đạp chân ga, thật ra xe anh có chức năng duy trì tốc độ tự động cruise control, nhưng lúc này anh không được minh mẫn, đầu óc anh chỉ còn là một mảng trống không.

Đã rất nhiều lần, rất nhiều lần, anh từng nghĩ, nếu như anh sơ sẩy, liệu có thế nào lao sang làn xe ngược chiều, rồi bị đâm tan xương nát thịt không.

Thế nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì cả. Thời gian ở nước ngoài, anh có thể dùng bài vở để làm tê liệt bản thân, một lúc học hẳn hai bằng tiến sĩ, bao nhiêu thí nghiệm làm không hết, bao nhiêu bài luận viết không xuể; trở về nước, anh có thể lao mình vào công việc để quên đi tất cả, những cuộc phẫu thuật liên tiếp mãi không hết, những buổi hội chẩn mãi không xong. Ấy vậy mà, chính giây phút gặp lại Đàm Tĩnh, tất cả lại quay về, nhanh như một cơn sóng thần. Cách xa như thế mà chỉ thoáng nhìn anh cũng nhận ra đó là Đàm Tĩnh. Cô mặc đồng phục của cửa hàng bánh ga tô cúi đầu mải miết làm việc. Cuộc sống đã tôi luyện cô thành một con người khác, thế nhưng anh vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là Đàm Tĩnh của anh.

Đúng là ma xui quỷ khiến thế nào, anh mới bước vào trong, lúc đó anh giống như đang đứng trên mây vậy, cứ chăm chăm nhìn cô mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa, gần đến mức có thể chạm tay vào. Sau đó, trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên nhìn anh, dường như cả quãng thời gian bảy, tám năm nay giữa hai người chưa từng trôi qua. Lòng anh bất giác chùng xuống, anh cảm thấy mình không thể tự khống chế bản thân được nữa, chỉ muốn đưa tay ra chạm vào mặt cô, x phải là thật không, có phải đang đứng trước mặt anh thật hay không.

Cô thay đổi rất nhiều, nhưng lại tựa hồ không thay đổi chút gì, giống như trong mơ vậy.

Đã vô số lần anh thầm tưởng tượng, không biết nếu gặp lại Đàm Tĩnh thì sẽ ra sao, có lúc nghĩ đến phát điên, anh đành tự nhủ lòng thôi không nghĩ nữa, nhưng khi ngày ấy xảy đến thật, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.

Không có long trời lở đất, không có dời núi lấp biển, hóa ra cô cũng chỉ là một người bình thường sống giữa thế giới này.

Hóa ra, tình yêu sâu đậm trước kia, cuối cùng cũng chỉ có một nỗi hận không cách nào xóa bỏ.

Đến bản thân anh cũng không hiểu, tại sao anh lại nói ra những lời cay nghiệt đến như vậy, nhất là đối với một đứa trẻ vô tội.

Giờ phút này anh mới dần dần hiểu được, hóa ra đó là lòng đố kỵ.

Đố kỵ người đàn ông đã kết hôn với cô.

Đố kỵ người đàn ông đã sinh con với cô.

Đố kỵ đến phát điên.

Anh gần như không thể tưởng tượng được cô lại có thể sống cùng người khác, anh không thể nghĩ đến điều đó, hễ ý nghĩ này trỗi dậy, anh liền cảm thấy mình không thể khống chế nổi bản thân, cảm giác manh động muốn hủy diệt tất cả lại dâng lên trong anh. Sự manh động này thôi thúc anh hủy diệt bản thân mình, đồng thời hủy diệt cả thế giới.

Đàm Tĩnh.

Đàm Tĩnh.

Hai chữ bình thường đến vậy, nhưng lại khắc sâu vào tim anh, cả đời này không thể nào quên được.

/58

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status