Bởi Âu Dương Đạt Hoa
Từ nhỏ, tôi đã biết mình không xinh đẹp. Khi lên đại học, những cô gái cùng lớp đều có người theo đuổi, duy chỉ có tôi là không ai để ý đến. Mãi đến năm cuối mới có một chàng trai rất bình thường đối tốt với tôi. Tôi gật đầu đồng ý làm bạn gái anh ta chỉ vì muốn vớt lại chút danh dự con gái cho mình.
Nhưng đến khi gần tốt nghiệp, mối tình ấy đã vội tan như mây khói. Anh ta nói thực ra vì sợ mọi người chê là không có bạn gái nên mới đóng kịch với tôi. Lúc ấy tôi cũng mỉm cười cay đắng và nói cho anh ta biết mục đích tương tự của mình.
Câu chuyện ngày ấy đã để lại cho tôi bao chua xót, đau khổ và nỗi mặc cảm sợ tiếp xúc với nam giới. Cho đến khi Nhạc Phong chuyển đến công ty tôi làm việc. Tôi ngưỡng mộ sự ưu tú của anh nhưng chỉ dám yêu thầm anh trong sự tuyệt vọng. Vì tôi biết anh đã có người yêu là cô người mẫu nổi tiếng, và vì anh sẽ chẳng bao giờ chú ý đến một người tầm thường như tôi.
Nhưng rồi cơ hội cũng đến. Cô người mẫu đỏng đảnh bỏ Nhạc Phong ra đi, để lại mình anh trong đau khổ và suy sụp. Và trong một lần uống rượu say, anh đã nói với tôi: “Em sẽ là bạn gái của anh!”, khiến tôi vô cùng vui sướng.
Nhưng rồi nửa tháng sau đó, anh lại thành khẩn nói với tôi rằng: “Em là một cô gái tốt, nhưng xin lỗi em, anh không thể yêu em được…” Tôi đã hận anh, căm ghét sự thô tục của anh, và lại càng căm ghét những nhược điểm của mình.
Buổi tối hôm đó, sau khi uống rượu say, tôi đã gọi cho Nhất Văn. Đó là một người bạn chơi thân từ thuở nhỏ, là người con trai duy nhất biết trân trọng những giá trị của tôi, luôn ở bên động viên, chăm sóc tôi những khi tôi vấp ngã.
Thực ra, tình cảm của tôi với anh không chỉ đơn thuần là tình bạn, đã có lúc tôi nhận ra mình yêu anh. Nhưng anh nhắc đến người vợ chưa cưới của mình trước mặt tôi không chỉ một lần khiến những hy vọng nhỏ bé của tôi chưa kịp nhen lên đã tắt lụi.
Sau này tôi mới biết thì ra vợ anh trong một lần bị tai nạn đã bị liệt, vĩnh viễn mất đi thiên chức của một người vợ. Khi nghe chuyện đó, tôi đã nói với anh: “Tại sao anh không cho em biết điều này sớm hơn, em sẽ cam tâm tình nguyện làm người tình của anh…”
“Anh cần phải có trách nhiệm với bản thân, với vợ, và cả với em nữa.”
Câu nói của anh khiến tôi bật khóc. Tôi muốn ôm anh thật chặt trong lòng, muốn giữ anh cho riêng mình, cho thỏa lòng yêu thương và để lấp đầy khoảng cô đơn, tủi hận khi ấy.
Những ngày sau đó, Nhất Văn vẫn thường lui đến chăm sóc tôi, tỏ ra quan tâm tôi. Tôi không thể đoán định nổi tình cảm anh dành cho tôi là thế nào, liệu có bao giờ anh yêu tôi? Anh quan tâm tôi như vậy, bất kể khi nào tôi cần, anh đều có mặt.
Tôi đã muốn anh ở lại bên tôi mãi. Nhưng anh nói với tôi rằng anh cần phải tự kìm nén tình cảm của mình, rằng tôi còn trẻ, anh không muốn tôi phải chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên anh…
Có lần, tôi lấy hết can đảm nói với anh rằng hãy ly hôn với vợ, để chúng tôi cùng chăm sóc cô ấy. Nhưng anh đã kiên quyết phản đối. Anh nói: “Không bao giờ anh làm vậy. Anh vẫn còn rất yêu cô ấy. Có lẽ giữa chúng ta có một sợi dây vô hình nào đó còn khó cắt đứt hơn cả tình yêu. Nhưng anh hiểu rõ rằng chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa…”
Anh muốn tìm cho tôi một người đàn ông có thể nương tựa cả đời, nhưng người đó lại không phải là anh. Tôi không chấp nhận điều đó và bướng bỉnh nói với anh rằng tôi sẽ sống độc thân.
Thời gian chúng tôi ở bên nhau đã khiến cả hai đều cảm thấy mệt mỏi. Tôi trông anh tiều tụy đi nhiều. Đến một hôm, Nhất Văn gặp tai nạn phải nằm viện. Tôi đã lao đến thăm anh trong bao lo lắng, yêu thương như một người vợ đối với chồng. Tôi ở bên, chăm sóc cho anh từ sáng tới tối.
Anh khẽ nắm lấy tay tôi, nói trong khó nhọc: “Nếu vẫn chưa lo được cho em một cuộc sống tốt thì anh vẫn chưa thể an tâm.” Tôi bật khóc vì chợt nhận ra nỗi khổ tâm của anh nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Tôi hỏi anh: “Anh có thể chắc chắn là anh không yêu em, không cần đến em không?” Anh không do dự đáp lại: “Tình cảm này mang lại cho anh nhiều đau khổ hơn là niềm vui, anh không thể gánh vác được nữa nên phải từ bỏ.”
Tôi khóc và gật đầu đồng ý để anh giới thiệu bạn trai cho tôi. Tôi không muốn anh vì tôi mà phải lao tâm nhiều nữa. Nhưng những lần gặp mặt do Nhất Văn sắp xếp sau đó, tôi chỉ đi cho anh yên tâm chứ không hề có tâm trạng muốn kết bạn trai. Tôi tỏ ra thờ ơ với họ, bất kể lúc nào cũng ngầm so sánh họ với anh, với những sự quan tâm ân cần của anh dành cho mình.
Cũng có những chàng trai thật lòng quý mến tính cách và con người tôi đã chủ động đề cập tới hôn nhân nhưng tôi đã từ chối tất cả. Không ai hiểu được rằng trái tim tôi không thể mở cửa để đón nhận ai nữa ngoài Nhất Văn.
Hoặc cũng có thể giống như anh nói, tôi có trở ngại về tâm lý. Tôi mặc cảm về bản thân, thêm vào đó là hai lần vấp ngã trong tình yêu ngày trước đã để lại cho tôi vết sẹo lớn trong tâm hồn. Giờ đây, đứng trước mặt bất kỳ người đàn ông nào, tôi đều cảm thấy mất tự tin.
Nhất Văn vẫn không nản chí, vẫn luôn ở bên tôi, an ủi, động viên. Anh nói sẽ đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Sự quan tâm của anh vừa khiến tôi tự ái, lại vừa khiến tôi cảm thấy đau lòng. Anh đang sống với một người vợ bị liệt. Đó là nỗi bất hạnh lớn nhất của một người đàn ông, nhưng Nhất Văn vẫn có trách nhiệm với gia đình. Và tôi không muốn mình trở thành một gánh nặng nữa cho anh.
Rồi cuối cùng tôi cũng đồng ý theo anh đến bệnh viện điều trị tâm lý. Một tháng sau, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ và sự động viên của anh, tôi không còn cảm giác tự ti và bi quan như trước nữa. Tôi bắt đầu sống hòa hợp với những người xung quanh mình, cảm thấy cuộc sống có nhiều điều đáng quan tâm hơn, tham gia nhiều hoạt động hơn.
Rồi lần ấy, Nhất Văn dẫn tôi đến tham dự buổi tiệc của một người bạn. Hai người họ đã sắp đặt trước cho tôi biểu diễn đánh đàn góp vui. Lúc đầu tôi còn thấy ngại ngùng, nhưng rồi cũng dần quen và tự nhiên thể hiện khả năng của mình.
Sau khi biểu diễn xong đã có rất nhiều chàng trai tới làm quen và kết bạn với tôi. Trong số đó có Chu Kiệt, một chàng trai phong độ, lịch lãm. Anh nói rằng rất hâm mộ tài đánh đàn của tôi. Tôi rất vui và rồi dần dần cũng tiếp nhận tình cảm của anh. Chúng tôi qua lại với nhau một thời gian thì làm đám cưới.
Đám cưới tôi, Nhất Văn không tới dự mà chỉ gửi tặng tôi món quà là một cây đàn piano kèm lời chúc phúc. Anh chúc mừng tôi vì đã tìm được một người con trai quan tâm và thực sự thương yêu tôi như anh đã từng thương yêu tôi.
Tôi không nói cho chồng tôi biết người tặng đàn là ai. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ biết được những chuyện đã từng xảy ra giữa tôi và Nhất Văn. Nhưng tôi tin chắc một điều rằng, tôi yêu anh chân thành và sẽ làm vợ anh suốt đời. Cũng như tôi tin Nhất Văn sẽ mãi mãi trung thành với vợ và gia đình. Đó là lối thoát duy nhất và cũng là kết cục tốt nhất dành cho hai chúng tôi.
Từ nhỏ, tôi đã biết mình không xinh đẹp. Khi lên đại học, những cô gái cùng lớp đều có người theo đuổi, duy chỉ có tôi là không ai để ý đến. Mãi đến năm cuối mới có một chàng trai rất bình thường đối tốt với tôi. Tôi gật đầu đồng ý làm bạn gái anh ta chỉ vì muốn vớt lại chút danh dự con gái cho mình.
Nhưng đến khi gần tốt nghiệp, mối tình ấy đã vội tan như mây khói. Anh ta nói thực ra vì sợ mọi người chê là không có bạn gái nên mới đóng kịch với tôi. Lúc ấy tôi cũng mỉm cười cay đắng và nói cho anh ta biết mục đích tương tự của mình.
Câu chuyện ngày ấy đã để lại cho tôi bao chua xót, đau khổ và nỗi mặc cảm sợ tiếp xúc với nam giới. Cho đến khi Nhạc Phong chuyển đến công ty tôi làm việc. Tôi ngưỡng mộ sự ưu tú của anh nhưng chỉ dám yêu thầm anh trong sự tuyệt vọng. Vì tôi biết anh đã có người yêu là cô người mẫu nổi tiếng, và vì anh sẽ chẳng bao giờ chú ý đến một người tầm thường như tôi.
Nhưng rồi cơ hội cũng đến. Cô người mẫu đỏng đảnh bỏ Nhạc Phong ra đi, để lại mình anh trong đau khổ và suy sụp. Và trong một lần uống rượu say, anh đã nói với tôi: “Em sẽ là bạn gái của anh!”, khiến tôi vô cùng vui sướng.
Nhưng rồi nửa tháng sau đó, anh lại thành khẩn nói với tôi rằng: “Em là một cô gái tốt, nhưng xin lỗi em, anh không thể yêu em được…” Tôi đã hận anh, căm ghét sự thô tục của anh, và lại càng căm ghét những nhược điểm của mình.
Buổi tối hôm đó, sau khi uống rượu say, tôi đã gọi cho Nhất Văn. Đó là một người bạn chơi thân từ thuở nhỏ, là người con trai duy nhất biết trân trọng những giá trị của tôi, luôn ở bên động viên, chăm sóc tôi những khi tôi vấp ngã.
Thực ra, tình cảm của tôi với anh không chỉ đơn thuần là tình bạn, đã có lúc tôi nhận ra mình yêu anh. Nhưng anh nhắc đến người vợ chưa cưới của mình trước mặt tôi không chỉ một lần khiến những hy vọng nhỏ bé của tôi chưa kịp nhen lên đã tắt lụi.
Sau này tôi mới biết thì ra vợ anh trong một lần bị tai nạn đã bị liệt, vĩnh viễn mất đi thiên chức của một người vợ. Khi nghe chuyện đó, tôi đã nói với anh: “Tại sao anh không cho em biết điều này sớm hơn, em sẽ cam tâm tình nguyện làm người tình của anh…”
“Anh cần phải có trách nhiệm với bản thân, với vợ, và cả với em nữa.”
Câu nói của anh khiến tôi bật khóc. Tôi muốn ôm anh thật chặt trong lòng, muốn giữ anh cho riêng mình, cho thỏa lòng yêu thương và để lấp đầy khoảng cô đơn, tủi hận khi ấy.
Những ngày sau đó, Nhất Văn vẫn thường lui đến chăm sóc tôi, tỏ ra quan tâm tôi. Tôi không thể đoán định nổi tình cảm anh dành cho tôi là thế nào, liệu có bao giờ anh yêu tôi? Anh quan tâm tôi như vậy, bất kể khi nào tôi cần, anh đều có mặt.
Tôi đã muốn anh ở lại bên tôi mãi. Nhưng anh nói với tôi rằng anh cần phải tự kìm nén tình cảm của mình, rằng tôi còn trẻ, anh không muốn tôi phải chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên anh…
Có lần, tôi lấy hết can đảm nói với anh rằng hãy ly hôn với vợ, để chúng tôi cùng chăm sóc cô ấy. Nhưng anh đã kiên quyết phản đối. Anh nói: “Không bao giờ anh làm vậy. Anh vẫn còn rất yêu cô ấy. Có lẽ giữa chúng ta có một sợi dây vô hình nào đó còn khó cắt đứt hơn cả tình yêu. Nhưng anh hiểu rõ rằng chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa…”
Anh muốn tìm cho tôi một người đàn ông có thể nương tựa cả đời, nhưng người đó lại không phải là anh. Tôi không chấp nhận điều đó và bướng bỉnh nói với anh rằng tôi sẽ sống độc thân.
Thời gian chúng tôi ở bên nhau đã khiến cả hai đều cảm thấy mệt mỏi. Tôi trông anh tiều tụy đi nhiều. Đến một hôm, Nhất Văn gặp tai nạn phải nằm viện. Tôi đã lao đến thăm anh trong bao lo lắng, yêu thương như một người vợ đối với chồng. Tôi ở bên, chăm sóc cho anh từ sáng tới tối.
Anh khẽ nắm lấy tay tôi, nói trong khó nhọc: “Nếu vẫn chưa lo được cho em một cuộc sống tốt thì anh vẫn chưa thể an tâm.” Tôi bật khóc vì chợt nhận ra nỗi khổ tâm của anh nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Tôi hỏi anh: “Anh có thể chắc chắn là anh không yêu em, không cần đến em không?” Anh không do dự đáp lại: “Tình cảm này mang lại cho anh nhiều đau khổ hơn là niềm vui, anh không thể gánh vác được nữa nên phải từ bỏ.”
Tôi khóc và gật đầu đồng ý để anh giới thiệu bạn trai cho tôi. Tôi không muốn anh vì tôi mà phải lao tâm nhiều nữa. Nhưng những lần gặp mặt do Nhất Văn sắp xếp sau đó, tôi chỉ đi cho anh yên tâm chứ không hề có tâm trạng muốn kết bạn trai. Tôi tỏ ra thờ ơ với họ, bất kể lúc nào cũng ngầm so sánh họ với anh, với những sự quan tâm ân cần của anh dành cho mình.
Cũng có những chàng trai thật lòng quý mến tính cách và con người tôi đã chủ động đề cập tới hôn nhân nhưng tôi đã từ chối tất cả. Không ai hiểu được rằng trái tim tôi không thể mở cửa để đón nhận ai nữa ngoài Nhất Văn.
Hoặc cũng có thể giống như anh nói, tôi có trở ngại về tâm lý. Tôi mặc cảm về bản thân, thêm vào đó là hai lần vấp ngã trong tình yêu ngày trước đã để lại cho tôi vết sẹo lớn trong tâm hồn. Giờ đây, đứng trước mặt bất kỳ người đàn ông nào, tôi đều cảm thấy mất tự tin.
Nhất Văn vẫn không nản chí, vẫn luôn ở bên tôi, an ủi, động viên. Anh nói sẽ đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Sự quan tâm của anh vừa khiến tôi tự ái, lại vừa khiến tôi cảm thấy đau lòng. Anh đang sống với một người vợ bị liệt. Đó là nỗi bất hạnh lớn nhất của một người đàn ông, nhưng Nhất Văn vẫn có trách nhiệm với gia đình. Và tôi không muốn mình trở thành một gánh nặng nữa cho anh.
Rồi cuối cùng tôi cũng đồng ý theo anh đến bệnh viện điều trị tâm lý. Một tháng sau, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ và sự động viên của anh, tôi không còn cảm giác tự ti và bi quan như trước nữa. Tôi bắt đầu sống hòa hợp với những người xung quanh mình, cảm thấy cuộc sống có nhiều điều đáng quan tâm hơn, tham gia nhiều hoạt động hơn.
Rồi lần ấy, Nhất Văn dẫn tôi đến tham dự buổi tiệc của một người bạn. Hai người họ đã sắp đặt trước cho tôi biểu diễn đánh đàn góp vui. Lúc đầu tôi còn thấy ngại ngùng, nhưng rồi cũng dần quen và tự nhiên thể hiện khả năng của mình.
Sau khi biểu diễn xong đã có rất nhiều chàng trai tới làm quen và kết bạn với tôi. Trong số đó có Chu Kiệt, một chàng trai phong độ, lịch lãm. Anh nói rằng rất hâm mộ tài đánh đàn của tôi. Tôi rất vui và rồi dần dần cũng tiếp nhận tình cảm của anh. Chúng tôi qua lại với nhau một thời gian thì làm đám cưới.
Đám cưới tôi, Nhất Văn không tới dự mà chỉ gửi tặng tôi món quà là một cây đàn piano kèm lời chúc phúc. Anh chúc mừng tôi vì đã tìm được một người con trai quan tâm và thực sự thương yêu tôi như anh đã từng thương yêu tôi.
Tôi không nói cho chồng tôi biết người tặng đàn là ai. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ biết được những chuyện đã từng xảy ra giữa tôi và Nhất Văn. Nhưng tôi tin chắc một điều rằng, tôi yêu anh chân thành và sẽ làm vợ anh suốt đời. Cũng như tôi tin Nhất Văn sẽ mãi mãi trung thành với vợ và gia đình. Đó là lối thoát duy nhất và cũng là kết cục tốt nhất dành cho hai chúng tôi.
/11
|