Part 1
Đại sứ quán.... Đính chính lại, Empire State (tạm gọi), vốn là hoàng cung Elechia ngày trước.
Đứng từ dưới ngước nhìn lên tòa cao ốc, Shiro nói.
“... Đau cổ, quá.”
“Thật là, khi không xây lớn vậy làm gì chứ... Mà chủng tộc loài người thì cũng không có kỹ thuật xây dựng trình độ này đúng không?”
Sora bóp bóp gáy oán thán, Jibril thì có vẻ chẳng chút hứng thú, bình thản đáp.
“Tất nhiên rồi. Đây là kết quả cải tạo không ngừng của Liên Hiệp Đông Bộ từ sau khi đoạt được tới nay.”
Sora ừ hữ một tiếng rồi nói.
“.... Tuy gần như đã có thể khẳng định rồi... Nhưng vẫn phải vào xem thử một lần thôi.”
“.... ? Anh đang nói chuyện gì?..... Mà cũng không phải thế.”
Steph có chút bực tức, chỉ chỉ xung quanh, nói.
“Tôi có thể hỏi một chút là, chúng ta tới đây để làm gì không?”
Lần này, Jibril và Shiro cũng tương tự như Steph, không được nghe giải thích gì và bị kéo tới đây.
Cùng nhìn sang phía Sora giống như đồng quan điểm với cô.
“Sao cơ, tôi chỉ muốn đến gặp [các bé kemonomimi] đáng yêu một chút thôi mà.”
Sora trả lời qua quýt rồi nghênh ngang tiến vào tòa nhà, Steph vội vàng ngăn lại.
“Khoan, khoan đã, nơi đây tuy trong địa phận Elechia nhưng là đại sứ quán cơ mà!?”
“Tôi biết rồi mà? Cũng biết đây vốn là cung điện hoàng gia của chúng ta phải không?”
“Ư ư, vậy, vậy mới nói.... Đây, đây là xâm phạm lãnh thổ đấy!”
“Ai xâm phạm lãnh thổ chứ? Tôi có hẹn trước đàng hoàng nhé.”
“Hả? Sao có thể.....”
Steph đang muốn phủ định thì đã bị cắt lời.
“Đúng vậy không.... Ông bác?”
Cùng lúc Sora nói....
Cánh cửa tòa cao ốc khổng lồ mở ra, một bóng người xuất hiện.
“..... Xin hoan nghênh, quốc vương Elechia, Sora-dono, nữ vương, Shiro-dono.”
Đó là một.... người thú cỡ tuổi trung niên, tóc hoa râm, có tai và đuôi rậm giống như loài sói.
Ông ta bước xuống cầu thang ra vào, đến ngang độ cao với bốn người, cúi thấp người làm lễ.
“Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là công sứ ngoại giao của Liên Hiệp Đông Bộ lưu trú tại Elechia... Hatsuse Ino.”
Ông bác trung niên..... Hatsuse Ino, dáng vẻ cung kính nói.
“Eh, ơ? Anh, anh liên lạc bằng cách nào vậy!?”
Dù không hiểu tại sao Steph lại kinh ngạc như vậy nhưng Sora đáp.
“Bởi vì sáng nay ông bác này trông thấy tôi đang đứng ngoài ban công thư viện ấy.”
.... Hả?
“Thế là tôi ra hiệu rằng [Bây giờ tôi sẽ sang đó], ông bác cũng đồng ý luôn. Thế nên tôi mới bảo là đã hẹn trước rồi chứ.”
.... Không phải không phải, dù như vậy thì vẫn rất kỳ lạ, Steph vội nói.
“Khoan, khoan đã nào, chỗ này cách thư viện tới 30km cơ mà!?”
“Đúng thế, thị lực của tộc người thú quả thật là rất tốt, làm tôi lúc ấy cũng giật cả mình.”
..... Không phải.
Không phải như vậy.
Nếu là tộc người thù thì vẫn còn hiểu được, vấn đề là...
Sora làm thế nào trông thấy ông ta được?
Nhưng Ino hoàn toàn không nhắc tới chuyện đó.
Ông ta vẫn bình tĩnh như không, thong thả ứng đối giống như đã nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.
“Các vị tới gặp đại sứ của Liên Hiệp Đông Bộ thường trú tại Elechia.... [Hatsuse Izuna] có phải không?”
Ino lên tiếng trước, nói ra mục đích của mọi người khi tới đây.
Hai mắt ông ta khẽ nheo lại.
Ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm trí người khác của tộc người thú chiếu thẳng về phía mọi người.
Steph vụt thoáng cảm thấy nghẹt thở.
Đó là một đôi mắt... à đúng, giống như đôi mắt Sora, mà không, còn hơn thế nữa.
Đôi mắt phảng phất như có thể xuyên thấu tất cả, chiếu rọi đến từng suy nghĩ trong đầu...
“Ông biết rồi thì càng tiện. Nào, đi thôi, đi thôi, ông bác dẫn đường đi.”
Nhưng Sora hoàn toàn không để ý, trực diện đón nhận ánh mắt ông ta.
Ino nhìn thấy điều gì từ Sora?
“.... Xin mời đi theo tôi.”
Ông chỉ bình tĩnh nói, dẫn mọi người vào trong tòa nhà.
Part 2
Mọi người vào bên trong tòa nhà, đi qua đại sảnh, bước vào thang máy.
Ấn vào nút 60 trong số gần tám mươi nút bấm, thang máy lập tức di chuyển lên cao.
“Ế!? Đây, đây là cái gì vậy, sàn nhà đang chuyển động!?”
Không để ý tới Steph đang vô cùng kinh ngạc, Ino nói.
“Nếu như có thể, lần sau các vị có thể tới thăm theo đúng thủ tục chính quy không?”
Ý tứ bên trong là lần sau đừng dùng phương pháp như diễn kịch câm này nữa.
Người có phản ứng đầu tiên không ngờ lại là Steph.
“Ông nói nghe hay đấy. Từ trước đến nay Liên Hiệp Đông Bộ chưa bao giờ hồi đáp thủ tục chính quy nhé!”
Nghe Steph nói vẻ châm chọc, có lẽ là thật sự cả thấy bất ngờ, Ino nhìn sâu mắt Steph rồi nói.
“... Sao lại thế, các vị thật sự có gửi công văn....”
Có lẽ là đọc được suy nghĩ Steph, biết cô không hề nói dối, Ino cũng vô cùng ngạc nhiên.
Còn về phần Steph, bị đôi mắt đọc suy nghĩ nhìn vào, cô hơi thoáng rùng mình co người lại nhưng rồi vẫn dũng cảm nói.
“Tất, tất nhiên rồi! Từ đời ông nội tôi tới nay, chúng tôi đã gửi không biết bao nhiêu công văn về mậu dịch và ngoại giao nhưng các vị chưa một lần hồi âm lại. Ông đừng có nói là mình không biết gì hết nhé!”
“.... Thật vô cùng xin lỗi, từ lần sau xin ghi là gửi trực tiếp cho Hatsuse Ino tôi.”
Ino đặt tay lên trán, khẽ thở dài nói.
“Như cô đã biết, từ sau sự kiện đó, có rất nhiều người mang địch ý quá độ với Elechia... Sau lần thi đấu cuối cùng với quốc vương tiền nhiệm tới nay, tôi chưa từng nghe nhắc tới có thư từ gì gửi đến.... “
“Sao....! .... Dối trá....”
“E là đã bị ai đó tự tiện xử lý. Cách ứng xử như vậy thật sự đã bị cấm, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ có hành vi thất lễ như vậy cùng những người có liên quan.... Sẽ có hình phạt nghiêm khắc. Mong các vị thứ lỗi cho.”
Ino ngắt lời Steph, giải thích liền một tràng, Steph chỉ có thể im lặng.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ giận dữ và hổ thẹn.
..... Có vẻ ông ta thật sự không biết.
“Thế mà cũng dám tự xưng là nước lớn cơ đấy, ngạc nhiên thật. Thôi bỏ đi, chung quy thì cũng chỉ là tộc Werebeast thôi nhỉ?”
Nghe Jibril mỉa mai không chút kiêng nể gì, ánh mắt Ino cũng vụt biến thành sắc nhọn.
“Này Steph, sự kiện đó là chuyện gì vậy?”
Thư từ không tới được nên mới cho rằng đối phương sẽ không đồng ý gặp mặt phải không?
“..... Là chuyện sau khi lâu đài bị đoạt mất lại bị bọn họ cải tạo.”
Steph lộ vẻ khổ sở, thở dài đáp.
“Đại sứ quán còn nguy nga tráng lệ hơn cả lâu đài hoàng gia sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín quốc gia, vì thế Elechia liền xây dựng lâu đài mới.”
“Ừm ừm, là lâu đài hiện nay hả?”
“Mà khi biết chúng ta xây dựng lâu đài, Liên Hiệp Đông Bộ lại giống như cố ý châm chọc, liên tục tiến hành cải tạo quy mô lớn... Về kỹ thuật xây dựng, Elechia không thể so sánh được với Liên Hiệp Đông Bộ, cho nên, chuyện đó, nói chung là đã phát sinh rất nhiều vấn đề.”
“À~~ Loại chuyện rắc rối đó lại đúng là điểm yếu của tôi....”
Sora dài giọng làu bàu, Jibril đón ý tiếp lời.
“Về chuyện này thì, do tộc Werebeast đứng thứ mười bốn lại khinh thường Imanity đứng thứ mười sáu một cách quá mức nên vấn đề lại càng trở nên rắc rối... Em nhớ trong sách vở của Master có một câu khá phù hợp.”
Nhớ lại nội dung trong sách, Jibril không khỏi bật cười, nói.
“Đó là….. [chó chê mèo lắm lông].”
Nghe vậy, Ino cười ha ha, đáp.
“Hình dung rất sinh động, tôi hoàn toàn đồng cảm. Mà nghe từ miệng quý cô chủng tộc thứ sáu lại càng đặc biệt ngứa tai.”
Nhưng Ino cũng lập tức bổ sung.
“Như vậy, cái loại cổ lỗ sĩ lơ lửng trên không trung, chỉ biết chìm ngập trong sách vở, chung quy cũng chỉ như ráy tai thôi nhỉ?”
“Hư hư, không cần phải cố gò mình như thế đâu, cứ nói thẳng những gì đang nghĩ trong đầu ra có phải là tốt hơn không?”
Lần này đến lượt Jibril đáp trả, nụ cười vẫn không hề biến đổi trên gương mặt cả hai người.
“Xếp hạng, tuổi thọ, tính năng thân thể, tri thức, trí tuệ.... tất cả mọi thứ đều thua kém tộc Flügel. Loại tồn tại hèn mọn chỉ có thể quỳ mọp dưới đất, một trong số ít những đối tượng có thể khinh bỉ được thì hãy biết chấp nhận chịu sự khinh bỉ của bọn ta đi ♪”
“Ha ha ha, không hổ là quý-ngài-khuyết-tật cùng bọn với đám khỉ trụi lông, đã mở miệng là khác hẳn bình thường.”
“Đúng thế, đối với loại tạp chủng này thì nhất định là lời ta nói đã cho ông được mở rộng tầm mắt rồi phải không?”
“Ha ha ha.”
“Hư hư hư.”
“..... Này Steph.”
“.... Mặc dù tôi có lẽ đã đoán được anh muốn nói gì rồi, nhưng thôi có chuyện gì?”
“Thế giới này có vẻ không được hòa bình cho lắm nhỉ? Còn cả khỉ trụi lông là để chỉ chúng ta à?”
“Tranh đấu suốt một thời gian gần như vĩnh hằng, lại đột nhiên bị cấm chỉ chiến tranh. Thù hận chưa thể phai nhạt được cũng là chuyện bình thường...”
Càng huống hồ.....
“.... Nếu nói về kích động nóng máu thì bọn họ là hai chủng tộc đứng hàng đầu trong [Mười sáu chủng tộc] đấy.”
Về câu hỏi thứ hai.... Steph khe khẽ lắc đầu, không cần trả lời cũng hiểu được.
“Hư hư hư, vũ lực vừa bị cấm đoán là lập tức tự cao tự đại lên ngay, đám nhãi con đúng là hoạt bát thật ♥”
“Ha ha ha, bởi vì bọn tôi khác với các quý ngài ngoài giết chóc ra chẳng biết làm gì cả, chỉ có thể trốn vào ẩn cư, thật là xấu hổ quá đi mất.”
Hai anh em Sora và Shiro cùng nghĩ thầm.
Đó là, bạo lực bị cấm chỉ tại thế giới này đúng là chuyện đương nhiên.
Đại sứ quán.... Đính chính lại, Empire State (tạm gọi), vốn là hoàng cung Elechia ngày trước.
Đứng từ dưới ngước nhìn lên tòa cao ốc, Shiro nói.
“... Đau cổ, quá.”
“Thật là, khi không xây lớn vậy làm gì chứ... Mà chủng tộc loài người thì cũng không có kỹ thuật xây dựng trình độ này đúng không?”
Sora bóp bóp gáy oán thán, Jibril thì có vẻ chẳng chút hứng thú, bình thản đáp.
“Tất nhiên rồi. Đây là kết quả cải tạo không ngừng của Liên Hiệp Đông Bộ từ sau khi đoạt được tới nay.”
Sora ừ hữ một tiếng rồi nói.
“.... Tuy gần như đã có thể khẳng định rồi... Nhưng vẫn phải vào xem thử một lần thôi.”
“.... ? Anh đang nói chuyện gì?..... Mà cũng không phải thế.”
Steph có chút bực tức, chỉ chỉ xung quanh, nói.
“Tôi có thể hỏi một chút là, chúng ta tới đây để làm gì không?”
Lần này, Jibril và Shiro cũng tương tự như Steph, không được nghe giải thích gì và bị kéo tới đây.
Cùng nhìn sang phía Sora giống như đồng quan điểm với cô.
“Sao cơ, tôi chỉ muốn đến gặp [các bé kemonomimi] đáng yêu một chút thôi mà.”
Sora trả lời qua quýt rồi nghênh ngang tiến vào tòa nhà, Steph vội vàng ngăn lại.
“Khoan, khoan đã, nơi đây tuy trong địa phận Elechia nhưng là đại sứ quán cơ mà!?”
“Tôi biết rồi mà? Cũng biết đây vốn là cung điện hoàng gia của chúng ta phải không?”
“Ư ư, vậy, vậy mới nói.... Đây, đây là xâm phạm lãnh thổ đấy!”
“Ai xâm phạm lãnh thổ chứ? Tôi có hẹn trước đàng hoàng nhé.”
“Hả? Sao có thể.....”
Steph đang muốn phủ định thì đã bị cắt lời.
“Đúng vậy không.... Ông bác?”
Cùng lúc Sora nói....
Cánh cửa tòa cao ốc khổng lồ mở ra, một bóng người xuất hiện.
“..... Xin hoan nghênh, quốc vương Elechia, Sora-dono, nữ vương, Shiro-dono.”
Đó là một.... người thú
Ông ta bước xuống cầu thang ra vào, đến ngang độ cao với bốn người, cúi thấp người làm lễ.
“Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là công sứ ngoại giao của Liên Hiệp Đông Bộ lưu trú tại Elechia... Hatsuse Ino.”
Ông bác trung niên..... Hatsuse Ino, dáng vẻ cung kính nói.
“Eh, ơ? Anh, anh liên lạc bằng cách nào vậy!?”
Dù không hiểu tại sao Steph lại kinh ngạc như vậy nhưng Sora đáp.
“Bởi vì sáng nay ông bác này trông thấy tôi đang đứng ngoài ban công thư viện ấy.”
.... Hả?
“Thế là tôi ra hiệu rằng [Bây giờ tôi sẽ sang đó], ông bác cũng đồng ý luôn. Thế nên tôi mới bảo là đã hẹn trước rồi chứ.”
.... Không phải không phải, dù như vậy thì vẫn rất kỳ lạ, Steph vội nói.
“Khoan, khoan đã nào, chỗ này cách thư viện tới 30km cơ mà!?”
“Đúng thế, thị lực của tộc người thú quả thật là rất tốt, làm tôi lúc ấy cũng giật cả mình.”
..... Không phải.
Không phải như vậy.
Nếu là tộc người thù thì vẫn còn hiểu được, vấn đề là...
Sora làm thế nào trông thấy ông ta được?
Nhưng Ino hoàn toàn không nhắc tới chuyện đó.
Ông ta vẫn bình tĩnh như không, thong thả ứng đối giống như đã nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.
“Các vị tới gặp đại sứ của Liên Hiệp Đông Bộ thường trú tại Elechia.... [Hatsuse Izuna] có phải không?”
Ino lên tiếng trước, nói ra mục đích của mọi người khi tới đây.
Hai mắt ông ta khẽ nheo lại.
Ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm trí người khác của tộc người thú chiếu thẳng về phía mọi người.
Steph vụt thoáng cảm thấy nghẹt thở.
Đó là một đôi mắt... à đúng, giống như đôi mắt Sora, mà không, còn hơn thế nữa.
Đôi mắt phảng phất như có thể xuyên thấu tất cả, chiếu rọi đến từng suy nghĩ trong đầu...
“Ông biết rồi thì càng tiện. Nào, đi thôi, đi thôi, ông bác dẫn đường đi.”
Nhưng Sora hoàn toàn không để ý, trực diện đón nhận ánh mắt ông ta.
Ino nhìn thấy điều gì từ Sora?
“.... Xin mời đi theo tôi.”
Ông chỉ bình tĩnh nói, dẫn mọi người vào trong tòa nhà.
Part 2
Mọi người vào bên trong tòa nhà, đi qua đại sảnh, bước vào thang máy.
Ấn vào nút 60 trong số gần tám mươi nút bấm, thang máy lập tức di chuyển lên cao.
“Ế!? Đây, đây là cái gì vậy, sàn nhà đang chuyển động!?”
Không để ý tới Steph đang vô cùng kinh ngạc, Ino nói.
“Nếu như có thể, lần sau các vị có thể tới thăm theo đúng thủ tục chính quy không?”
Ý tứ bên trong là lần sau đừng dùng phương pháp như diễn kịch câm này nữa.
Người có phản ứng đầu tiên không ngờ lại là Steph.
“Ông nói nghe hay đấy. Từ trước đến nay Liên Hiệp Đông Bộ chưa bao giờ hồi đáp thủ tục chính quy nhé!”
Nghe Steph nói vẻ châm chọc, có lẽ là thật sự cả thấy bất ngờ, Ino nhìn sâu mắt Steph rồi nói.
“... Sao lại thế, các vị thật sự có gửi công văn....”
Có lẽ là đọc được suy nghĩ Steph, biết cô không hề nói dối, Ino cũng vô cùng ngạc nhiên.
Còn về phần Steph, bị đôi mắt đọc suy nghĩ nhìn vào, cô hơi thoáng rùng mình co người lại nhưng rồi vẫn dũng cảm nói.
“Tất, tất nhiên rồi! Từ đời ông nội tôi tới nay, chúng tôi đã gửi không biết bao nhiêu công văn về mậu dịch và ngoại giao nhưng các vị chưa một lần hồi âm lại. Ông đừng có nói là mình không biết gì hết nhé!”
“.... Thật vô cùng xin lỗi, từ lần sau xin ghi là gửi trực tiếp cho Hatsuse Ino tôi.”
Ino đặt tay lên trán, khẽ thở dài nói.
“Như cô đã biết, từ sau sự kiện đó, có rất nhiều người mang địch ý quá độ với Elechia... Sau lần thi đấu cuối cùng với quốc vương tiền nhiệm tới nay, tôi chưa từng nghe nhắc tới có thư từ gì gửi đến.... “
“Sao....! .... Dối trá....”
“E là đã bị ai đó tự tiện xử lý. Cách ứng xử như vậy thật sự đã bị cấm, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ có hành vi thất lễ như vậy cùng những người có liên quan.... Sẽ có hình phạt nghiêm khắc. Mong các vị thứ lỗi cho.”
Ino ngắt lời Steph, giải thích liền một tràng, Steph chỉ có thể im lặng.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ giận dữ và hổ thẹn.
..... Có vẻ ông ta thật sự không biết.
“Thế mà cũng dám tự xưng là nước lớn cơ đấy, ngạc nhiên thật. Thôi bỏ đi, chung quy thì cũng chỉ là tộc Werebeast thôi nhỉ?”
Nghe Jibril mỉa mai không chút kiêng nể gì, ánh mắt Ino cũng vụt biến thành sắc nhọn.
“Này Steph, sự kiện đó là chuyện gì vậy?”
Thư từ không tới được nên mới cho rằng đối phương sẽ không đồng ý gặp mặt phải không?
“..... Là chuyện sau khi lâu đài bị đoạt mất lại bị bọn họ cải tạo.”
Steph lộ vẻ khổ sở, thở dài đáp.
“Đại sứ quán còn nguy nga tráng lệ hơn cả lâu đài hoàng gia sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín quốc gia, vì thế Elechia liền xây dựng lâu đài mới.”
“Ừm ừm, là lâu đài hiện nay hả?”
“Mà khi biết chúng ta xây dựng lâu đài, Liên Hiệp Đông Bộ lại giống như cố ý châm chọc, liên tục tiến hành cải tạo quy mô lớn... Về kỹ thuật xây dựng, Elechia không thể so sánh được với Liên Hiệp Đông Bộ, cho nên, chuyện đó, nói chung là đã phát sinh rất nhiều vấn đề.”
“À~~ Loại chuyện rắc rối đó lại đúng là điểm yếu của tôi....”
Sora dài giọng làu bàu, Jibril đón ý tiếp lời.
“Về chuyện này thì, do tộc Werebeast đứng thứ mười bốn lại khinh thường Imanity đứng thứ mười sáu một cách quá mức nên vấn đề lại càng trở nên rắc rối... Em nhớ trong sách vở của Master có một câu khá phù hợp.”
Nhớ lại nội dung trong sách, Jibril không khỏi bật cười, nói.
“Đó là….. [chó chê mèo lắm lông].”
Nghe vậy, Ino cười ha ha, đáp.
“Hình dung rất sinh động, tôi hoàn toàn đồng cảm. Mà nghe từ miệng quý cô chủng tộc thứ sáu lại càng đặc biệt ngứa tai.”
Nhưng Ino cũng lập tức bổ sung.
“Như vậy, cái loại cổ lỗ sĩ lơ lửng trên không trung, chỉ biết chìm ngập trong sách vở, chung quy cũng chỉ như ráy tai thôi nhỉ?”
“Hư hư, không cần phải cố gò mình như thế đâu, cứ nói thẳng những gì đang nghĩ trong đầu ra có phải là tốt hơn không?”
Lần này đến lượt Jibril đáp trả, nụ cười vẫn không hề biến đổi trên gương mặt cả hai người.
“Xếp hạng, tuổi thọ, tính năng thân thể, tri thức, trí tuệ.... tất cả mọi thứ đều thua kém tộc Flügel. Loại tồn tại hèn mọn chỉ có thể quỳ mọp dưới đất, một trong số ít những đối tượng có thể khinh bỉ được thì hãy biết chấp nhận chịu sự khinh bỉ của bọn ta đi ♪”
“Ha ha ha, không hổ là quý-ngài-khuyết-tật cùng bọn với đám khỉ trụi lông, đã mở miệng là khác hẳn bình thường.”
“Đúng thế, đối với loại tạp chủng này thì nhất định là lời ta nói đã cho ông được mở rộng tầm mắt rồi phải không?”
“Ha ha ha.”
“Hư hư hư.”
“..... Này Steph.”
“.... Mặc dù tôi có lẽ đã đoán được anh muốn nói gì rồi, nhưng thôi có chuyện gì?”
“Thế giới này có vẻ không được hòa bình cho lắm nhỉ? Còn cả khỉ trụi lông là để chỉ chúng ta à?”
“Tranh đấu suốt một thời gian gần như vĩnh hằng, lại đột nhiên bị cấm chỉ chiến tranh. Thù hận chưa thể phai nhạt được cũng là chuyện bình thường...”
Càng huống hồ.....
“.... Nếu nói về kích động nóng máu thì bọn họ là hai chủng tộc đứng hàng đầu trong [Mười sáu chủng tộc] đấy.”
Về câu hỏi thứ hai.... Steph khe khẽ lắc đầu, không cần trả lời cũng hiểu được.
“Hư hư hư, vũ lực vừa bị cấm đoán là lập tức tự cao tự đại lên ngay, đám nhãi con đúng là hoạt bát thật ♥”
“Ha ha ha, bởi vì bọn tôi khác với các quý ngài ngoài giết chóc ra chẳng biết làm gì cả, chỉ có thể trốn vào ẩn cư, thật là xấu hổ quá đi mất.”
Hai anh em Sora và Shiro cùng nghĩ thầm.
Đó là, bạo lực bị cấm chỉ tại thế giới này đúng là chuyện đương nhiên.
/63
|