Nợ Máu Trả Máu

Chương 12

/19


Khang dựa đầu vào ghế sofa, nước mắt lăn dài trên gò má cậu. Thật chua chát làm sao, cha cậu là một người như vậy. Lâm Tiểu Vi, không biết giờ cô ấy ra sao. Sực nhớ ra, cậu đi lên cầu thang chính lên phòng tìm Vi. Không thấy cô, cậu như người điên ném hết chăn gối xuống, hét:

-Lâm Tiểu Vi! Cô ra đây ngay!!! Lâm Tiểu Vi! Xin cô đấy!

Vi ngồi dưới cầu thang phụ nghe thấy Khang gọi thì cười chua chát. Cô không còn đủ sức để đứng dậy nữa. Khang đi xuống cầu thang phụ thấy cô ngất tại đó nên vô cùng lo lắng. Cậu bế xốc cô lên. Đặt cô lên giường, cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy trên mắt cô còn lấm tấm vài giọt nước mắt. Chết rồi, không lẽ cô đã nghe thấy những gì cha cậu và cậu vừa nói? Cậu quỳ xuống thành giường, vuốt ve những lọn tóc ướt mồ hôi của cô mà nước mắt lăn dài, cậu thủ thỉ:

-Xin lỗi…Thật sự xin lỗi…là tôi không bảo vệ được em…Em yên tâm, tôi sẽ không bao giờ giao em cho họ đâu…

Rồi cậu chạy ra khỏi phòng, Vi mở mắt, những gì Khang nói ban nãy, cô đều nghe thấy hết. Thật đáng tiếc, có lẽ cô phải rời khỏi đây rồi. Nhưng còn đáng tiếc hơn cả, Vi đã đánh mất cậu, đánh mất người mà cô thích. Suốt thời gian qua, cô đã không biết tình cảm cô dành cho cậu là gì. Bây giờ, cô có thể nhận ra, cô…thích cậu mất rồi. Mệt mỏi quay trở lại giường nằm, mồ hôi cô không ngừng tuôn ra. Đêm nay…sẽ là đêm cô rời khỏi đây!

11h30’ tối, Khang lẳng lặng chợp mắt trên giường. Khoảng 30’ sau, khi thấy cậu đã ngủ, Vi rón rén ngồi dậy. Bước từng bước ra ngoài cửa phòng. Bỗng, tay cô bị tay Khang nắm lại, cảm giác vô cùng ấm áp. Cậu lên tiếng:

-Em…đi đâu vậy?

-Xin hãy buông tôi ra.- Vi nghẹn ngào trả lời. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Cứ nghĩ là Khang không nhìn thấy, nhưng không, cậu thấy bờ vai cô đã run nhẹ. Khang lòng đau như cắt, cậu cũng khóc, khóc cho những gì xảy ra hôm nay, khóc cho cái số phận cậu bi thảm.

-Em…đã nghe thấy hết rồi?

-Ừ, đã nghe.- Vi nhắm mắt lại chịu đựng cơn đau từ trái tim.

-Tôi…yêu em mất rồi.- Khang nói. Cậu buông tay Vi ra, ánh mắt chứa một nỗi buồn thăm thẳm- Xin lỗi, em đi đi, xin lỗi vì kiếp này không bảo vệ được em. Nếu có lần sau, tôi nhất định không để em đi nữa. Hãy chạy đi, chạy nhanh lên. Vĩnh biệt em, Lâm Tiểu Vi…

-Tôi…cũng yêu anh, Huỳnh Bảo Khang.- Vi nói lí nhí – Xin lỗi vì đã làm anh đau. Vĩnh biệt, hãy quên tôi đi nhé!- rồi Vi chạy đi. Cô cố chạy thật nhanh, thật nhanh để rời xa nơi này. Nước mắt trên mặt cô giàn giụa, cô nhảy ra khỏi rào tường. Chạy vào khu rừng, đi mãi…

Khang ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường. Cậu đang đau, đau lắm! Gía như hôm ấy trái tim cậu không rung động, giá như ngày đó cậu không đi chu du ở khu rừng ấy, giá như…giá như… Bất giác cậu ghét chữ “giá như” ghê gớm! Từ nay, có lẽ cậu phải sống khổ sở rồi…

Cùng lúc đó, trên cửa sổ gia đình Lâm Gia cũ, một cô bé có mái tóc nâu óng ả trạc 12 tuổi đang ngồi. Cô bé hướng ánh mắt đau xót lên những vì sao trên trời, thì thầm:“Xin lỗi, thật sự xin lỗi hai em. Xin lỗi… Hãy chạy đi, chạy thật xa, xa mãi mãi đi. Mai sau khi đã khôn lớn, hãy nhớ quay lại và giết chị. Là chị không ngăn được cha mẹ, là chị sai, xin lỗi hai em, rất xin lỗi.” Từng giọt lệ lăn trên má cô nhìn trông vô cùng thương tâm.

(Rốt cục, cô gái ấy là ai? Có quan hệ gì với nàng và cô? Hãy đón xem chap tiếp theo ^^)


/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status