Cầm lấy trên tay vĩ cầm Stradivarius màu rượu vang đỏ, phối hợp với áo khoác ngoài màu trắng đuôi tôm, càng làm nổi bật lên vẻ người cao ráo, thon gọn của anh. Khóe miệng hàm chứa như có như không một nụ cười khẽ…đầu nghiêng lấy 45 độ qua bên.
Pằng chíu…xuyên tim
~~Hàng loạt các cô gái đều bị trúng đạn, các chàng trai cũng không hiểu tại sao lại đỏ mặt. Trẻ con thì trong mắt...toàn hình trái tim phơi phới...các bà cô hay người lớn tuổi…đều không tự chủ được hít thở không xong…sắc đẹp đủ khiến người ta thở không nổi, chính là đây!
Quá chói mắt rồi!!!
Bình luận khu chương trình trực tiếp!!!
Nổ lớn rồi!!!
Nam thần lên sân khấu!!! Trực tiếp nổ tung!!!
Vạn người mê
!!!
Tay khẽ đặt vĩ cầm Stradivarius lên vai, một khúc nhạc dạo mở đầu vang lên.
Bài hát: Sakura no hana ga mai ochiru toki.( Khi hoa anh đào xao xuyến rơi.)
Mặt đất bóng cây chập chờn lay động
~Giữa hạ từng cánh hoa nở bung
~Câu chuyện xưa dần được tái hiện
~Người hãy nghe tôi kể chăng?
~Quá khứ dần trở nên mơ hồ
~Rơi rơi trong sắc đỏ là cuộc gặp mặt đầu tiên
~Cảm xúc cũng không thể vùi lấp đi
~Nếu người ta cũng không để ý đến nó
~Thì nó sẽ hóa thành tro bụi bay đi
~...
Rồi một ngày mưa hồi tưởng lại chuyện cũ
~Tựa như cảm nhận được sự dịu dàng của ai kia
~Rơi rơi trong sắc đỏ là cuộc gặp mặt đầu tiên
~Trái tim nhuốm sắc hoa anh đào này đang vang vọng
~Quay cuồng, không thể làm gì hơn!
~Đến một lúc nào đó sẽ biến mất đúng không?
~Nếu như em lại có thể gặp được anh
~Cũng như màn cuối của vở kịch em dành tặng anh
~Nhưng lời tạm biệt của em!
~Anh có chắc đã nghe thấy?
~Mặt đất bóng cây chập chờn lay động
~Hoa Sakura, nở giữa mùa Hạ.
~Tiếng đàn day dứt như kể lại một câu chuyện buồn giữa một tình yêu không kết quả. Không khí sôi động như trầm lắng lại, nghe tiếng đàn kéo nhẹ buồn kia. Tất cả như rơi vào sự im lặng tuyệt đối, chỉ còn vang vãng đâu đây, một câu chuyện tình cảm động.
Tiếng đàn đã kết thúc, nhưng dư âm vẫn còn đó. Khán giả và các vị giám khảo, nghe như say như mê, không tự chủ được rơi nước mắt.
“ Ô ô, sao tự nhiên lại buồn thế!”
“ A. Nam thần, đàn thật cảm động ~”
“ Sao lại...Nó làm tớ nhớ đến mối tình tan vỡ khi xưa ~”
“ Tớ cảm nhận được một câu chuyện tình buồn, trong khúc đàn này ~”
“ Nam thần biểu diễn hay như thế. Chẳng lẽ, đây là chuyện tình cảm của chính nam thần?”
“ Đây là...bài này tên gì thế? Thật sự quá hay, quá cảm động luôn rồi.”
“ Đúng, đúng. Tớ cũng lần đầu tiên nghe thấy bài này đấy.”
Qua mất một khoảng thời gian, khán giả mới tỉnh táo lại. Có người khoa trương, chảy cả nước mắt. Có người tâm lại nhớ về câu chuyện tình cũ của chính bản thân mình, tim đau thoáng qua một lúc. Lại có người suy đoán, đây là câu chuyện tình cũ của chính nam thần trên sân khấu...nếu không.
Tại sao, có thể đàn được một khúc nghe hay đến như thế?
Và lại, tất cả mọi người đều muốn biết ca khúc này tên là gì?
“ Nếu các bạn yêu thích khúc nhạc này, ta sẽ cho các bạn biết. Ta cũng chỉ là một người yêu thích khúc nhạc này và muốn mọi người đều được nghe nó mà thôi. Tên của khúc nhạc này là Hoa Anh Đào Xao Xuyến Rơi, còn người sáng tác thì...xin hãy cho ta được giữ bí mật về người sáng tác ra nó.”
Ấm áp giọng nói, nhẹ nhàng làm cho những khán giả còn ồn ào bên dưới dần lấy lại bình tĩnh, đồng loạt vỗ tay hưởng ứng.
“ Bộp...bộp…bộp…”
“ Hay quá. Thêm một khúc nữa đi!!!”
“ Phải, phải. Thêm một khúc cuối cùng nữa đi!!!”
Nhìn khán giả la hét, cao giọng đòi thêm một bài nữa. Lucas hoàn toàn, chỉ nhẹ nhàng cười.
“ Đêm đã khuya, các vị còn có người phải làm việc, đi học, đi làm. Nên đi ngủ, thì hãy đi ngủ. Để cho sáng mai, bắt đầu một ngày mới. Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.”
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự nhiệt tình của khán giả, Lucas đành dỗ dành nói.
Cậu đã dùng một viên Kẹo Biến Hình, hóa thành Raizel người mà cậu am hiểu nhất. Hiệu quả, cực kỳ tốt. Quần áo cũng có thể thay đổi luôn. Khẽ trầm tư và xuống sân khấu, sau cánh gà.
Lucas không phải là Raizel, cậu có thể nở nụ cười ấm áp và vui vẻ. Nhưng Raizel thì không được, anh ta đã sống cô độc quá lâu, anh ta đã đánh mất đi quá nhiều thứ. Cuộc đời của Raizel chỉ toàn gánh nặng và cứu giúp kẻ yếu, còn bản thân anh thì lại...không ai cứu được mình. Thật mỉa mai thay.
( Vì bộ này là Noblesse nên chắc chắn với các Bác, là sẽ có sự góp mặt của Raizel. Nhưng phải chờ Tác ta thêm một thời gian nữa nhé!!!)
---------
Hitoshi Katsumi
Là con trai thứ hai trong gia tộc lớn về công nghệ truyền thông và âm nhạc.
Anh cả thì theo đuổi ước mơ về khảo cổ học, di tích lịch sử về nền văn minh Ai cập cổ đại. Những thứ kì bí hay có lịch sử lâu đời là thứ anh ta yêu thích nhất. Từng tham gia khai quật mộ cổ của Ramesses đệ tam, Tutankhamun và nhiều Pharaoh cổ đại khác.
Gia tộc gần như đã từ bỏ người anh cả này của Hitoshi Katsumi, nên mọi trọng trách hay gánh nặng đều đặt lên vai của anh, người thừa kế dự bị. Không phụ lòng mong đợi của gia đình, Hitoshi hoàn toàn mang lại cho gia tộc sự phát triển mạnh mẽ hơn lúc xưa về nền kinh tế, cũng như sự phát triển sau này.
Nếu là bình thường thì khó có ai mà chịu nổi khi cuộc sống của mình bị đảo lộn như thế. Hitoshi Katsumi là một người yêu cuộc sống và luôn hướng về phía trước, cho dù tất cả mọi người đều không tin tưởng anh, thì anh vẫn tiếp tục tiến lên mà bình tĩnh sống. Đối mặt với các thử thách của gia tộc đặt ra, mọi vấn đề đều sẽ có phương pháp giải quyết nếu không bỏ cuộc dang dở.
Âm nhạc và nghệ thuật đương đại là những thứ mà Hitoshi Katsumi theo đuổi lúc xưa, trước khi gia tộc đặt gánh nặng lên vai anh. Khả năng sáng tác từ khúc và biên soạn âm thanh, là niềm đam mê của Hitoshi. Được nhảy theo tiếng nhạc, thả hồn vào những vũ điệu là lúc anh muốn thư giãn. Dần dần, theo thời gian anh vẫn quản lý tốt các công việc quan trọng trong gia tộc. Nhưng niềm đam mê cũ anh cũng vẫn luôn nuôi nấng nó, mặc cho sự phản đối kịch liệt của gia đình, mà hướng về phía nghệ thuật.
Từ khi 19 tuổi đến nay 28 tuổi, Hitoshi Katsumi đã dùng tâm huyết của và cả tuổi thanh xuân vào DCD. Làm cho nó, không chỉ trong công nghệ truyền thông và âm nhạc không, mà càng ngày càng lấn sang các lĩnh vực khác như thể thao, nước giải khát và thời trang…
Một cái chớp mắt đã gần 30, nhưng do luôn chú ý ăn uống và luyện tập thể thao đều đặn. Làm cho anh ngày càng thêm phong độ, cao ráo và khỏe mạnh. Thức ăn chủ yếu của anh là những nguồn rau xanh được trồng ở nông trang riêng của gia tộc Katsumi, thậm chí cả sữa và trứng cũng từ nông trại của gia tộc chăn nuôi mà ra. Không chất bảo quản hay thuốc xịt, tất cả đều thuần thiên nhiên.
Những lúc nghỉ ngơi hay thư giãn, anh cũng hay đến các trang trại và sống ở đó 1 hay 2 tuần lễ. Nơi đí có những bãi cỏ xanh, nước trong lành, vừa câu cá hay hái rau dại đều rất tuyệt vời. Nơi thôn quê, có những đặc sản mà nơi thành phố không có. Nấm hương nướng tại chỗ phết nước sốt tương, cực kỳ ngon và nóng hổi khi ăn vào miệng. Buổi tối, ở đây còn có thể nhìn thấy rõ những vì sao sáng trên trời.
Mỗi chòm sao đều có những tên riêng của nó, hay những câu truyện kể về truyền thuyết xa xưa. Nhưng anh thì chỉ cần tận hưởng những gì đang có hiện tại là đủ. Nơi thành thị ồn ào, náo nhiệt cũng tốt, hay nơi dân giả, thôn quê cũng không tồi. Không khí trong lành, mát lạnh, tất cả đều rất tốt. Nếu như không có quá nhiều côn trùng thì chắc chắn anh sẽ mua một tòa khu vực tư nhân ở đây, mà nghỉ dưỡng lúc về già.
Cái gì cũng rất tốt nếu không có độc trùng hay lảng vảng xung quanh thì sẽ còn tuyệt vời hơn. Anh chỉ có duy nhất một điểm yếu...đó là. Sợ nhện hay côn trùng có gai hay lông trên chân, đây là thứ khiến anh sợ nhất. Chúng thật kinh dị.
Cứ như thế, lúc ta không chú ý đến thời gian. Hitoshi anh đã trở thành một người doanh nhân thành đạt ở tuổi thứ 28. Gia đình bắt đầu lo lắng đến chuyện kết hôn của anh, xem mắt, gặp mặt những cô gái của các gia tộc lớn. Cái vòng lẩn quẩn cứ xoay quanh và lặp lại, ngoài mặt thì phải luôn nhã nhặn, tươi cười...nhưng trong thâm tâm anh đều chỉ có trống rỗng và cô quạnh. Vì trong mắt của họ...anh chỉ thấy được vẻ ngoài giả dối, kiêu ngạo và ham tiền. Dần dần, đối với việc kết hôn hay tìm người mình yêu, đã không còn quan trọng nữa đối với anh. Anh không tin vào tình yêu...vì cuộc đời của anh…chưa bao giờ nhìn thấy một tình yêu thật sự.
Cứ như thế, cho đến một ngày.
Tối nay, là chương trình do công ty anh tổ chức tìm kiếm người tài năng và yêu âm nhạc. Đây cũng là chương trình trực tiếp đầu tiên, do công ty anh đảm nhận. Vì để tránh cho sơ sót, anh cũng nằm trong thành phần ban giám khảo, để xem thử tiến trình phát triển đến đâu.
Tất cả, mọi người đều rất tốt. Nhiệt huyết tràn đầy, tinh thần mạnh mẽ, khiến anh rất hãnh diện và yêu thích những người trẻ tuổi này. Họ có tài năng, cố gắng, tuy còn vấp phải nhiều khuyết điểm, nhưng vẫn có thể cải thiện lại nó nếu chăm chỉ. Đêm dần khuya, anh cũng đã hơi mệt mỏi về mặt tinh thần, nghe nhiều nhạc EMD cũng khiến lỗ tai của anh lùng bùng. Còn lại 15 phút cuối nữa, là kết thúc trực tiếp...
“...Mời thí sinh Cadis Etrama Di Raizel. Lên sân khấu!!!”
“ Cộp...cộp…”
Hả?
Người nước ngoài cũng tham gia vào chương trình này luôn à. Thật thú vị.
Anh ta có vẻ ngoài thật khá, nếu được đào tạo bài bản thì...chỉ cần vẻ ngoài kia thôi cũng đủ ăn doanh thu phòng bán vé rất cao. Nếu anh ta có một chất giọng ổn, thì nâng đỡ anh ta vào làng giải trí cũng không tệ…
Tiếng nhạc nền dịu nhẹ lại bầu không khí sôi động ban đêm…
Thời gian như quay ngược về quá khứ, kể lại một câu chuyện xưa.
Nơi hoa Anh đào rơi, cuối con đường.
Anh và em, mỗi người một ngả rẽ.
….
Đây là chuyện gì xảy ra?
Anh như thấy hình bóng một cây hoa anh đào nở rộ giữa ánh mặt trời xinh đẹp. Từng cánh hoa lả tả rơi, bay theo làn gió mát.
Vươn đôi tay ra, một cánh hoa nhỏ...từ từ bay vào lòng bàn tay của anh.
Đầu anh bỗng dưng đau quá.
Giống như có một hình bóng nhỏ xưa kia đang đợi. Anh hình như đã quên đi thứ gì đó...thì phải.
Một hình bóng lạ vừa quen thuộc, vừa xa xăm...
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
-----------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!----------
Pằng chíu…xuyên tim
~~Hàng loạt các cô gái đều bị trúng đạn, các chàng trai cũng không hiểu tại sao lại đỏ mặt. Trẻ con thì trong mắt...toàn hình trái tim phơi phới...các bà cô hay người lớn tuổi…đều không tự chủ được hít thở không xong…sắc đẹp đủ khiến người ta thở không nổi, chính là đây!
Quá chói mắt rồi!!!
Bình luận khu chương trình trực tiếp!!!
Nổ lớn rồi!!!
Nam thần lên sân khấu!!! Trực tiếp nổ tung!!!
Vạn người mê
!!!
Tay khẽ đặt vĩ cầm Stradivarius lên vai, một khúc nhạc dạo mở đầu vang lên.
Bài hát: Sakura no hana ga mai ochiru toki.( Khi hoa anh đào xao xuyến rơi.)
Mặt đất bóng cây chập chờn lay động
~Giữa hạ từng cánh hoa nở bung
~Câu chuyện xưa dần được tái hiện
~Người hãy nghe tôi kể chăng?
~Quá khứ dần trở nên mơ hồ
~Rơi rơi trong sắc đỏ là cuộc gặp mặt đầu tiên
~Cảm xúc cũng không thể vùi lấp đi
~Nếu người ta cũng không để ý đến nó
~Thì nó sẽ hóa thành tro bụi bay đi
~...
Rồi một ngày mưa hồi tưởng lại chuyện cũ
~Tựa như cảm nhận được sự dịu dàng của ai kia
~Rơi rơi trong sắc đỏ là cuộc gặp mặt đầu tiên
~Trái tim nhuốm sắc hoa anh đào này đang vang vọng
~Quay cuồng, không thể làm gì hơn!
~Đến một lúc nào đó sẽ biến mất đúng không?
~Nếu như em lại có thể gặp được anh
~Cũng như màn cuối của vở kịch em dành tặng anh
~Nhưng lời tạm biệt của em!
~Anh có chắc đã nghe thấy?
~Mặt đất bóng cây chập chờn lay động
~Hoa Sakura, nở giữa mùa Hạ.
~Tiếng đàn day dứt như kể lại một câu chuyện buồn giữa một tình yêu không kết quả. Không khí sôi động như trầm lắng lại, nghe tiếng đàn kéo nhẹ buồn kia. Tất cả như rơi vào sự im lặng tuyệt đối, chỉ còn vang vãng đâu đây, một câu chuyện tình cảm động.
Tiếng đàn đã kết thúc, nhưng dư âm vẫn còn đó. Khán giả và các vị giám khảo, nghe như say như mê, không tự chủ được rơi nước mắt.
“ Ô ô, sao tự nhiên lại buồn thế!”
“ A. Nam thần, đàn thật cảm động ~”
“ Sao lại...Nó làm tớ nhớ đến mối tình tan vỡ khi xưa ~”
“ Tớ cảm nhận được một câu chuyện tình buồn, trong khúc đàn này ~”
“ Nam thần biểu diễn hay như thế. Chẳng lẽ, đây là chuyện tình cảm của chính nam thần?”
“ Đây là...bài này tên gì thế? Thật sự quá hay, quá cảm động luôn rồi.”
“ Đúng, đúng. Tớ cũng lần đầu tiên nghe thấy bài này đấy.”
Qua mất một khoảng thời gian, khán giả mới tỉnh táo lại. Có người khoa trương, chảy cả nước mắt. Có người tâm lại nhớ về câu chuyện tình cũ của chính bản thân mình, tim đau thoáng qua một lúc. Lại có người suy đoán, đây là câu chuyện tình cũ của chính nam thần trên sân khấu...nếu không.
Tại sao, có thể đàn được một khúc nghe hay đến như thế?
Và lại, tất cả mọi người đều muốn biết ca khúc này tên là gì?
“ Nếu các bạn yêu thích khúc nhạc này, ta sẽ cho các bạn biết. Ta cũng chỉ là một người yêu thích khúc nhạc này và muốn mọi người đều được nghe nó mà thôi. Tên của khúc nhạc này là Hoa Anh Đào Xao Xuyến Rơi, còn người sáng tác thì...xin hãy cho ta được giữ bí mật về người sáng tác ra nó.”
Ấm áp giọng nói, nhẹ nhàng làm cho những khán giả còn ồn ào bên dưới dần lấy lại bình tĩnh, đồng loạt vỗ tay hưởng ứng.
“ Bộp...bộp…bộp…”
“ Hay quá. Thêm một khúc nữa đi!!!”
“ Phải, phải. Thêm một khúc cuối cùng nữa đi!!!”
Nhìn khán giả la hét, cao giọng đòi thêm một bài nữa. Lucas hoàn toàn, chỉ nhẹ nhàng cười.
“ Đêm đã khuya, các vị còn có người phải làm việc, đi học, đi làm. Nên đi ngủ, thì hãy đi ngủ. Để cho sáng mai, bắt đầu một ngày mới. Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.”
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự nhiệt tình của khán giả, Lucas đành dỗ dành nói.
Cậu đã dùng một viên Kẹo Biến Hình, hóa thành Raizel người mà cậu am hiểu nhất. Hiệu quả, cực kỳ tốt. Quần áo cũng có thể thay đổi luôn. Khẽ trầm tư và xuống sân khấu, sau cánh gà.
Lucas không phải là Raizel, cậu có thể nở nụ cười ấm áp và vui vẻ. Nhưng Raizel thì không được, anh ta đã sống cô độc quá lâu, anh ta đã đánh mất đi quá nhiều thứ. Cuộc đời của Raizel chỉ toàn gánh nặng và cứu giúp kẻ yếu, còn bản thân anh thì lại...không ai cứu được mình. Thật mỉa mai thay.
( Vì bộ này là Noblesse nên chắc chắn với các Bác, là sẽ có sự góp mặt của Raizel. Nhưng phải chờ Tác ta thêm một thời gian nữa nhé!!!)
---------
Hitoshi Katsumi
Là con trai thứ hai trong gia tộc lớn về công nghệ truyền thông và âm nhạc.
Anh cả thì theo đuổi ước mơ về khảo cổ học, di tích lịch sử về nền văn minh Ai cập cổ đại. Những thứ kì bí hay có lịch sử lâu đời là thứ anh ta yêu thích nhất. Từng tham gia khai quật mộ cổ của Ramesses đệ tam, Tutankhamun và nhiều Pharaoh cổ đại khác.
Gia tộc gần như đã từ bỏ người anh cả này của Hitoshi Katsumi, nên mọi trọng trách hay gánh nặng đều đặt lên vai của anh, người thừa kế dự bị. Không phụ lòng mong đợi của gia đình, Hitoshi hoàn toàn mang lại cho gia tộc sự phát triển mạnh mẽ hơn lúc xưa về nền kinh tế, cũng như sự phát triển sau này.
Nếu là bình thường thì khó có ai mà chịu nổi khi cuộc sống của mình bị đảo lộn như thế. Hitoshi Katsumi là một người yêu cuộc sống và luôn hướng về phía trước, cho dù tất cả mọi người đều không tin tưởng anh, thì anh vẫn tiếp tục tiến lên mà bình tĩnh sống. Đối mặt với các thử thách của gia tộc đặt ra, mọi vấn đề đều sẽ có phương pháp giải quyết nếu không bỏ cuộc dang dở.
Âm nhạc và nghệ thuật đương đại là những thứ mà Hitoshi Katsumi theo đuổi lúc xưa, trước khi gia tộc đặt gánh nặng lên vai anh. Khả năng sáng tác từ khúc và biên soạn âm thanh, là niềm đam mê của Hitoshi. Được nhảy theo tiếng nhạc, thả hồn vào những vũ điệu là lúc anh muốn thư giãn. Dần dần, theo thời gian anh vẫn quản lý tốt các công việc quan trọng trong gia tộc. Nhưng niềm đam mê cũ anh cũng vẫn luôn nuôi nấng nó, mặc cho sự phản đối kịch liệt của gia đình, mà hướng về phía nghệ thuật.
Từ khi 19 tuổi đến nay 28 tuổi, Hitoshi Katsumi đã dùng tâm huyết của và cả tuổi thanh xuân vào DCD. Làm cho nó, không chỉ trong công nghệ truyền thông và âm nhạc không, mà càng ngày càng lấn sang các lĩnh vực khác như thể thao, nước giải khát và thời trang…
Một cái chớp mắt đã gần 30, nhưng do luôn chú ý ăn uống và luyện tập thể thao đều đặn. Làm cho anh ngày càng thêm phong độ, cao ráo và khỏe mạnh. Thức ăn chủ yếu của anh là những nguồn rau xanh được trồng ở nông trang riêng của gia tộc Katsumi, thậm chí cả sữa và trứng cũng từ nông trại của gia tộc chăn nuôi mà ra. Không chất bảo quản hay thuốc xịt, tất cả đều thuần thiên nhiên.
Những lúc nghỉ ngơi hay thư giãn, anh cũng hay đến các trang trại và sống ở đó 1 hay 2 tuần lễ. Nơi đí có những bãi cỏ xanh, nước trong lành, vừa câu cá hay hái rau dại đều rất tuyệt vời. Nơi thôn quê, có những đặc sản mà nơi thành phố không có. Nấm hương nướng tại chỗ phết nước sốt tương, cực kỳ ngon và nóng hổi khi ăn vào miệng. Buổi tối, ở đây còn có thể nhìn thấy rõ những vì sao sáng trên trời.
Mỗi chòm sao đều có những tên riêng của nó, hay những câu truyện kể về truyền thuyết xa xưa. Nhưng anh thì chỉ cần tận hưởng những gì đang có hiện tại là đủ. Nơi thành thị ồn ào, náo nhiệt cũng tốt, hay nơi dân giả, thôn quê cũng không tồi. Không khí trong lành, mát lạnh, tất cả đều rất tốt. Nếu như không có quá nhiều côn trùng thì chắc chắn anh sẽ mua một tòa khu vực tư nhân ở đây, mà nghỉ dưỡng lúc về già.
Cái gì cũng rất tốt nếu không có độc trùng hay lảng vảng xung quanh thì sẽ còn tuyệt vời hơn. Anh chỉ có duy nhất một điểm yếu...đó là. Sợ nhện hay côn trùng có gai hay lông trên chân, đây là thứ khiến anh sợ nhất. Chúng thật kinh dị.
Cứ như thế, lúc ta không chú ý đến thời gian. Hitoshi anh đã trở thành một người doanh nhân thành đạt ở tuổi thứ 28. Gia đình bắt đầu lo lắng đến chuyện kết hôn của anh, xem mắt, gặp mặt những cô gái của các gia tộc lớn. Cái vòng lẩn quẩn cứ xoay quanh và lặp lại, ngoài mặt thì phải luôn nhã nhặn, tươi cười...nhưng trong thâm tâm anh đều chỉ có trống rỗng và cô quạnh. Vì trong mắt của họ...anh chỉ thấy được vẻ ngoài giả dối, kiêu ngạo và ham tiền. Dần dần, đối với việc kết hôn hay tìm người mình yêu, đã không còn quan trọng nữa đối với anh. Anh không tin vào tình yêu...vì cuộc đời của anh…chưa bao giờ nhìn thấy một tình yêu thật sự.
Cứ như thế, cho đến một ngày.
Tối nay, là chương trình do công ty anh tổ chức tìm kiếm người tài năng và yêu âm nhạc. Đây cũng là chương trình trực tiếp đầu tiên, do công ty anh đảm nhận. Vì để tránh cho sơ sót, anh cũng nằm trong thành phần ban giám khảo, để xem thử tiến trình phát triển đến đâu.
Tất cả, mọi người đều rất tốt. Nhiệt huyết tràn đầy, tinh thần mạnh mẽ, khiến anh rất hãnh diện và yêu thích những người trẻ tuổi này. Họ có tài năng, cố gắng, tuy còn vấp phải nhiều khuyết điểm, nhưng vẫn có thể cải thiện lại nó nếu chăm chỉ. Đêm dần khuya, anh cũng đã hơi mệt mỏi về mặt tinh thần, nghe nhiều nhạc EMD cũng khiến lỗ tai của anh lùng bùng. Còn lại 15 phút cuối nữa, là kết thúc trực tiếp...
“...Mời thí sinh Cadis Etrama Di Raizel. Lên sân khấu!!!”
“ Cộp...cộp…”
Hả?
Người nước ngoài cũng tham gia vào chương trình này luôn à. Thật thú vị.
Anh ta có vẻ ngoài thật khá, nếu được đào tạo bài bản thì...chỉ cần vẻ ngoài kia thôi cũng đủ ăn doanh thu phòng bán vé rất cao. Nếu anh ta có một chất giọng ổn, thì nâng đỡ anh ta vào làng giải trí cũng không tệ…
Tiếng nhạc nền dịu nhẹ lại bầu không khí sôi động ban đêm…
Thời gian như quay ngược về quá khứ, kể lại một câu chuyện xưa.
Nơi hoa Anh đào rơi, cuối con đường.
Anh và em, mỗi người một ngả rẽ.
….
Đây là chuyện gì xảy ra?
Anh như thấy hình bóng một cây hoa anh đào nở rộ giữa ánh mặt trời xinh đẹp. Từng cánh hoa lả tả rơi, bay theo làn gió mát.
Vươn đôi tay ra, một cánh hoa nhỏ...từ từ bay vào lòng bàn tay của anh.
Đầu anh bỗng dưng đau quá.
Giống như có một hình bóng nhỏ xưa kia đang đợi. Anh hình như đã quên đi thứ gì đó...thì phải.
Một hình bóng lạ vừa quen thuộc, vừa xa xăm...
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
-----------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!----------
/242
|