Ngân Hằng đang ngồi nàm với Quang Khải về những khoảng chi phí cần tình toán cho thiệt hại vừa qua thì cô nhận điện thoại của Hà Nhi rủ đi ăn.
– Được rồi, chiều mình và anh Khải đưa Gia Bảo đến đó.
– Không không…chỉ mình Hằng đến thôi – Hà Nhi vội vàng nói.
– Chỉ mình mình sao? – Ngân Hằng ngạc nhiên hỏi lại, mọi người đều biết cô đi đâu vẫn luôn dẫn Gia Bảo theo, thằng bé còn nhỏ, cô không thể để mặc thằng bé ở nhà một mình được.
– Phải đó đến một mình thôi.Gửi Gia Bảo cho anh Khải chăm giùm được không? Hôm nay coi như ngày hội phụ nữ, chỉ có chị em phụ nữ chúng ta thôi.
Ngân Hằng ái ngại đưa mắt nhìn Qaung Khải,anh ta nhìn cô cười bảo:
– Em cứ đi đi. Anh sẽ chăm giúp em Gia Bảo.
Ngân Hằng nghe vậy thì bèn nói với Hà Nhi qua điện thoại.
– Vậy hẹn chiều nay gặp – Sau đó quay sang hỏi – Chúng ta nói đến đâu rồi.
– Em đã tính thời gian sự cố chưa?
– Rồi, em có tính hết rồi. Vì sự cố lần này, nên chúng ta chậm lại 2 ngày. Nhưng vẫn có thể hoàn thành sớm hơn dự định. Chỉ cần đốc thúc mọi người hoàn thành tốt, lần này vật liệu phải kiểm kê lại thật kỹ, lần trước bên kiểm tra chỉ kiểm tra phần đầu mà không chú ý chất lượng phần sau, cho nên mới dẫn đến sau sót lần này.
– Được rồi, tất cả đều không phải lỗi của em, công ty cũng không ai phàn nàn gì, em cũng không nên tạo áp lực với bản thân, hôm nay cứ đi chơi vui vẻ với bạn bè đi.
– Cám ơn anh.
Chỉ có điều Ngân Hằng không để biết là, không phải chỉ có hôi con gái không thôi mà còn có hội con trai, trong đó có Lâm Phong. Cả hai nhìn nhau im lặng, có chút ái ngại, Ngân Hằng định cáo từ ra về thì bị giữ lại, không ngờ các bạn còn buộc hai người ngồi gần nhau, Khoảng khắc Ngân Hằng ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, tim cô gần như gần đập.
Bảo Duy lập tức vỗ tay reo lên:
– Nào mọi người, hôm nay chúng ta xem như là họp mặt bạn cũ với nhau, hôm nay không say không về, say rồi cứ mượn rượu làm càng, nói ra hết nhưng điều giấu trong lòng ra đi.
Lâm Phong trầm mặc không đáp, Ngân Hằng ngồi bên cạnh im lặng. Chỉ nhìn biểu hiện của mọi người, Ngân Hằng hiểu mọi người đang cố gắng làm cho hai người hòa hợp lại như xưa. Nhưng cô biết cố gắng của mọi người chỉ hoài công vô ích nên tỏ ra rất lạnh nhạt hờ hững với Lâm Phong.
Mọi người trò chuyện, cố kéo Lâm Phong và Ngân Hằng vào câu chuyện, nhưng cả hai vẫn chọn cách im lặng, lát sau nói về công việc của nhau.
– Chúc mừng. Dù sao cũng sắp làm bà chủ một công ty lớn rồi – Lâm Phong cười nhạt cầm ly bia chìa về phía cô nói khi nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay của cô.
– Cám ơn, chỉ là một ông chủ nhỏ thôi, chẳng thể sánh được với một giám đốc của công ty lớn như anh. Nhưng dù sao tôi cũng khá hài lòng về vị trí sắp tới này của mình.
Lâm Phong nghe câu nói này cảm thấy rất đau. Cậu không ngừng uống , hết ly này đến ly khác, hết chai này đến chai khác. Ngân Hằng thấy vậy lo lắng bèn đưa tay ngăn cản, Lâm Phong cười phá ra đẩy tay cô sang một bên nói:
– Em là gì của tôi mà ngăn cản tôi.
Ngân Hằng bị câu nói này như bị dao đâm vào tim, đau đớn vô cùng. Cô không là gì hết, không là gì của anh hết.Cô lặng lẽ thu tay về, ngồi im .
Mọi người ai cũng ái ngại đưa mắt nhìn nhau, không ngờ kế hoạch để cho hai người họ gần nhau lại hóa ra công cốc thế này. Sơn Hải bèn lên tiếng:
– Được rồi, đừng uống nữa. Cậu uống hết rồi lấy gì tụi mình uống đây.
– Đúng đó, hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn tuyên bố rằng: Quá khứ thì cứ để nó qua đi, chúng ta hãy quên hết mọi chuyện đau buồn ngày xưa để sống hạnh phúc cho hiện tại.
– Phải đó. Coi như hôm nay là ngày sự thật đi, có gì muốn nói thì cứ nói ra hết đi. Có giận hờn oán trách gì thì một lời nói ra.
– Người ta nói có yêu mới có hận, có giận hờn chỉ để thấy yêu nhau nhiều hơn mà thôi.
Mọi người thay phiên nhau góp lời, không ai mở miệng gọi tên, nhưng hai người biết mọi người là đang ám chỉ họ. Ngân Hằng và Lâm Phong đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay mặt đi.
Lâm Phong uống ực ly rượu , rồi đặt mạnh xuống bàn, lảo đảo đứng lên nhìn mọi người nói:
– Xin lỗi. Mình thấy không khỏe trong người, mình về trước đây. Mọi người cứ dùng tự nhiên nha, hóa đơn sẽ tính cho mình.
Lâm Phong nói xong quay người mở cửa bỏ đi ra ngoài không cho mọi người có cơ hội giữ cậu lại. Mọi người nhìn nhau e ngại, vốn định tạo nhiều cơ hội cho hai người, chẳng ngờ cuối cùng hai người đều tỏ ra như không quan biết, làm họ không biết nên nói thế nào cho đúng.
Bảo Trâm liền húc vào eo Xuân Phượng một cái, nháy mắt ra dấu, Xuân Phượng hiểu ý liền nói:
– Thức ăn nhiều như vậy mà Lâm Phong chẳng ăn gì hết, chỉ uống bia thôi, chắc chắn dạ dạy sẽ khó chịu.
– Phải đó, anh ấy còn uống nhiều như vậy, không biết lái xe có ổn hay không nữa – Nhật Tân cắn môi e ngại – Lở xảy ta tai nạn thì sao?
– Bảo Duy, hay anh đưa Lâm Phong về nhà đi – Hà Nhi bèn đề nghị.
– Lát nữa anh phải đưa Bảo Trâm về – Bảo Duy liền xua tay thối thoát.
– Mình cũng phải đưa Xuân Phượng về – Sơn Hải cũng từ chối ngay lập tức.
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn Ngân Hằng, trong đây chỉ có cô và Hà Nhi là đi một mình mà thôi. Nhưng Hà Nhi thì đi xe máy, còn cô thì đón taxi đến đây. Ngân Hằng bị mọi người nhìn như thế, cô bèn thở dài, nói tới nói lui, từ chối nãy giờ vẫn chỉ là mục đích để hai người bên nhau mà thôi.
– Được rồi để mình – Cô lắc đầu đứng dậy xách túi đi ra cửa bên ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Phong đang đứng dựa vào một gốc cây ói mửa. Ngân Hằng vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho Lâm Phong rồi quan tâm hỏi:
– Anh không sao chứ.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Ngân hằng, rồi liếc nhìn chiếc khăn trên tay cô, khóe môi cậu nhếch lên một cái rồi dùng tay áo lau khóe miệng mình. Cậu quay lưng đi không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của Ngân Hằng. Cơn say làm bước chân cậu loạng choạng, bước thấp bước cao đi về bãi đổ xe. Thấp Lâm Phong sắp ngã, Ngân Hằng vội vàng chạy đến đỡ lấy cậu.
– Cẩn thận.
Nhưng Lâm Phong lại hất tay cô ra khỏi người mình, cậu lạnh lùng nói:
– Không mượn cô phải quan tâm đến tôi.
– Đã 7 năm rồi vì sao anh vẫn mãi như một thằng nhóc nóng tính vậy chứ hả – Ngân Hằng tức giận nhìn Lâm Phong cố ý nói nặng lời – Anh cho rằng cứ khoác vào bộ mặt lạnh lùng thì cho rằng mình đã lớn hay sao. Không hề, anh vẫn là thằng nhóc chẳng biết suy nghĩ gì cả. Nếu năm xưa, tôi chọn lựa đi theo anh, thì anh nghĩ với cái tính cách này của mình . Anh có thể làm cho tôi hạnh phúc được hay không? Có thể bảo đảm được hạnh phúc của tôi hay không? Cho nên, cho tới bây giờ tôi vẫn không hối hận vì đã rời xa anh.
– Phải, em nói đúng. Tính tình tôi chẳng thay đổi vẫn là một thằng nhóc, một thằng nhóc chẳng biết suy nghĩ cho nên vẫn cứ ngay ngốc giữ mãi tình yêu trong lòng dù bị phụ bạc và phản bội. 7 năm….đã 7 năm rồi, anh dù muốn vẫn không quên được em, em có biết không? Vì sao anh lại ngốc như vậy, em nói cho anh biết đi.
Ánh mắt Lâm Phong đã đỏ hoe, tứ hốc mắt, nước mắt bắt đầu rơi. Cậu nhìn Ngân Hằng cười khổ.
– Em có biết cái cảm giác nhìn người mình yêu bên người khác, cảm giác đó sống không bằng chết. Đau như thế nào em biết không? Cho nên anh phải mang cho mình một vỏ bọc, một vỏ bọc lạnh lùng xa cách, giống như một chú nhím mọc gai để tự bao vệ mình khỏi tồn thương. Nếu anh không làm vậy, anh không thể đối mặt với em được, anh không đủ can đảm để gặp em. Bởi vì anh sợ, chỉ cần nhìn thấy em thì khao khát được ôm lấy em, được giữ chặt em trong vòng tay của mình không thể khống chế được.
Ngân Hằng cảm thấy tim mình khó thở vô cùng. Cô cảm thấy lòng đau quá, đau vô hạn Chỉ muốn cơn đau này biến mất, nhưng nó cứ hiện diện theo những giọt nước mắt trên mặt Lâm Phong. Mắt cô cũng đà nhòe đi, dù cô cố gắng xua đi, cố gắng chối bỏ thế nào chăng nữa, cuối cùng cô vẫn không kìm được trái tim vẫn đang thổn thức của mình.
Từng bước chân bước đến bên cạnh Lâm Phong như có kim châm vào, nặng chĩu và đau nhói. Ngân Hằng đứng trước mặt Lâm Phong, tay cô run run, đưa tay mình lên chạm vào những giọt nước mắt của cậu.
Những giọt nước mắt nóng hổi, chạm vào tay gây bao nhiêu xúc động. Từng ngón tay chạm vào da mặt của Lâm Phong, giống như chìa khóa mở cửa những khao khát trong lòng cậu.
Lâm Phong ôm lấy Ngân Hằng, cậu hôn lên môi cô, mang những nỗi khao khát trút ra, từng trận từng trận gió sóng vỡ bờ dữ dội, có thể cuốn phăng đi những khoảng cách nhớ nhung, cuốn đi những vật cản thời gian, xóa bỏ hết những đau thương, chỉ còn lại bờ yêu thương mà thôi.
Ngân Hằng cũng không khống chế được mình, cô vòng tay ôm lấy cô Lâm Phong, cùng cậu hòa vào nụ hôm ngay ngất kia. Nếu như có thể, cô muốn cùng Lâm Phong thực hiện lời hứa với nhau, cùng dắt tay đi đến một nơi thật xa. Cùng xây dựng một căn nhà, do chính tay cô trang trí, thiết kế, có một mảnh vườn nhỏ để họ có thể cùng nhau trồng hoa…chiều chiều nhìn ngắm thành quà của mình, một hạnh phúc nhỏ nhoi.
Gió lay động nhẹ, ánh đèn đường phố cũng dìu dặt, xe cộ qua lại cũng thưa dần, không gian êm đềm càng bao trùm lấy họ với những khát khao.
– Hai người đang làm gỉ vậy – Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận vang lên.
Giọng nói đầy quen thuộc khiến Ngân Hằng giật mình mở choàng mắt, cô nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì hốt hoảng lùi lại phía sau vài bước. Cô như người vừa tỉnh cơn mộng ảo, sợ hãi nói không nên lời.
Ngân Hằng còn chưa hết bàng hoàng, thì Quang Khải đã vượt qua cô đấm một đấm vào Lâm Phong, Lâm Phong không kịp chuẩn bị, cậu bị đấm ngã lăn xuống đất. Ngân Hằng kinh hãi hét lên một tiếng, cô còn đang lo lắng cho Lâm Phong thì Quang Khải đã nắm tay cô kéo mạnh, lôi cô đi về phía xe.
Ngân Hằng bị Quang Khải kéo, cô biết mình khiến anh ta nổi giận nên ngoan ngoãn đi theo anh ta. Quang Khải giận dữ mở cửa định đẩy Ngân Hằng ngồi vào, thì Lâm Phong đã bật dậy đuổi theo giữ tay Ngân Hằng lại. Quang Khải bèn quay lưng trừng mắt nhìn cậu lớn tiếng nói:
– Cậu Phong, xem ra một cú đấm của tôi không đủ cảnh tỉnh cậu thì phải. Nếu vậy thì cậu nghe cho rõ đây, cô ấy đã là người của tôi rồi. Tôi mặc kệ chuyện trước đây của hai người, nhưng từ nay về sau mong cậu đừng đi theo quấy rầy vợ sắp cưới của tôi nữa, chúng ta đã đính hôn rồi, điều này chắc cậu đã biết.
Quang Khải vừa nói vừa nắm bàn tay đeo nhẫn của Ngân Hằng vươn ra trước mặt Lâm Phong. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh, làm sáng một khoảng trong màn đêm mờ ảo, nhưng lại như một mũi gương sáng đâm vào trái tim đen thẩm khô máu của cậu. Cậu biết mình không có tư cách giữ lấy tay cô như thế, nhưng mà ngoài cách này ra, cậu hoàn toàn không còn cách nào khác.
– Anh chỉ muốn biết một điều, em còn yêu anh không? – Lâm Phong nhìn chiếc nhẫn hồi lâu rồi nhìn sang Ngân Hằng, trong đáy mắt một tia hy vọng, mong đợi, chỉ cần cô nói còn, hay chỉ cần một cái gật đầu, một ánh mắt biểu thị của cô, cậu sẽ bất chấp mà giữ chặt tay cô không buông.
Hai tay của Ngân Hằng đều bị hai người con trai nắm giữ, bàn tay ai cũng siết chặt tay cô nhất quyết không buông. Cả hai người đều quyết liệt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, ánh mắt hai người trừng trừng không chớp. Nhưng trong đáy mắt đều mong chờ sự chọn lựa của cô.
Cô đau đớn nhìn hai người đàn ông bên cạnh mình, một người có tình một người có nghĩa, nếu cô lựa chọn ai, người kia cũng bị tổn thương. Nhưng cô chỉ có thể chọn một mà thôi, dù lòng cô đau đớn thế nào đi chăng nữa.
Ngân Hằng nhìn Quang Khải, từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh ta, ánh mắt Quang Khải lập tức tối sầm lại. Nhưng Ngân Hằng không nhìn anh ta, cô từ từ quay người sang nhìn Lâm Phong. Cô dùng bàn tay mà Quang Khải vừa buông ra gạt bàn tay Lâm Phong đang nắm tay mình ra, ngay khoảnh khắc bàn tay ấm áp của Lâm Phong rời khỏi tay cô, trái tim của cô như ai xé, nhưng cô vẫn hắng gượng nhìn Lâm Phong nói:
– Trái tim tôi từ lâu đã thuộc về người đàn ông ở bên cạnh rồi. Có thể ngày xưa tôi từng yêu anh, anh từng yêu tôi. Nhưng năm đó tôi chọn lựa vất bỏ anh, cũng đồng nghĩa với việc xó bỏ hình ảnh của anh trong lòng. Trong 7 năm nay, tôi sống rất tốt, rất vui vẻ, rất hạnh phúc tôi thậm chí không có một giây phút nào nhớ đến anh cả.
Thời khác tay cô từ từ rời đi, tim của cậu cũng từ từ chết lặng cuối cùng lạnh ngắt khi nghe cô nói.
– Tôi đã chọn người đàn ông này, đây mới là người khiến tôi có cảm giác an toàn , hoàn toàn khác hẳn anh. Nụ hôn lúc nãy chẳng qua là muốn thỏa mãn cho anh một chút tự ái mà thôi. Đáng tiếc còn chưa kịp hoàn thành cho anh đã bị bắt gặp. Vậy thì nhân đây chúng ta nói thẳng luôn vậy.
Cô quay sang nắm lấy tay Quang Khải, người hơi tựa vào anh ta, tạo một cử chỉ thân mật âu yếm nhìn Lâm Phong nói tiếp:
– Tôi đã thuộc về anh ấy từ lâu rồi, trong tâm trí tôi chỉ có hơi thở, ánh mắt và vòng tay của anh ấy mà thôi. Chúng tôi rồi sẽ lấy nhau , có con cái, cùng nhau nuôi dạy con cái, sống hạnh phúc bên tổ ấm của mình. Xin anh từ nay đừng đến quấy rầy tôi nữa, đừng làm việc khiến chồng sắp cưới của tôi hiểu lầm giữa chúng ta xảy ra chuyện gì – Ngân Hằng nhìn Lâm Phong, cô cố ý những lời bóng gió như thể giữa cô và Quang Khải đã trải qua ái ân khiến cô ghi nhớ từng chút từng chút một về anh ta.
Lâm Phong nghe thấy những lời này, lòng không khổ quặng đau, đây là kết cục , là đáp án chính xác nhất mà cậu muốn để có thể quên cô đi.
– Đi…đi…từ nay tôi sẽ không làm phiền hai người nữa đâu – Cậu lạnh lùng nhìn họ, ánh mắt trở nên xa xăm vô định.
– Cô ấy đã nói rõ như thế, mong cậu từ nay sẽ không tìm đến phá hoại tình cảm của chúng tôi nữa – Quang Khải nói xong ôm lấy Ngân Hằng đẩy vào bên trong xe. Sau đó anh ta lên xe lái xe bỏ đi.
Lâm Phong cũng lặng lẽ quay người bước đi. Gió lạnh thổi thốc vào mặt cậu, rõ ràng là gió lạnh như vậy, nhưng lại cảm thấy lòng còn lạnh hơn nữa.
Ngân Quỳnh vì có chút chuyện phải gặp Ngọc Liên bàn giao, cô đến thẳng công ty tìm Ngọc Liên. Vừa đến, cô thấy Ngọc Liên đang hý hoái dáng cái gì đó, bèn tò mò lại xem.
Thì ra Ngọc Liên đang dáng một bản thiết kế nhà đơn. Tuy không hiểu lắm về thiết kế, nhưng cô có thể nói, người thiết kế ra căn nhà này đã đặt hết toàn bộ tâm tư vào trong bản vẽ. Thiết kế có phần giảng dị, nhưng lại tạo nên không gian ấm áp, tưng màu sắc, từng ngóc ngách đều được bố trí hoài hòa. Không gian không quá rộng, cũng không gò bó, tạo cảm giác thoải mái thoáng mát, không lạnh lẽo cũng không nóng bức. Đặc biệt khoảng sân xung quanh nhà, còn được vẻ chú thích các loại cây cảnh, đất trồng rau. Đây thật là một căn nhà cho những ai thích cuộc sống giản dị.
Ngân Quỳnh nhìn hồi lâu rồi bất giác ồ lên:
– Thật không ngờ bản thiết kế này lại tuyệt đến vậy. Chị cũng thích có một căn nhà như thế, là em thiết kế à?
– Không phải là của chị Ngân Hằng đó. Chị cũng thấy bản thiết kế này rất đẹp đúng không. Em thấy chị ấy bỏ ra rất nhiều tâm huyết để vẻ vậy mà lại xé bỏ như thế, em thấy tiếc quá nên cô ngồi dán lại cho nó .
Ngân Quỳnh liếc mắt nhìn bản thiết kế lần nữa, cô chau mày suy nghĩ.
– Ha, sau này em có tiền, cũng sẽ đich thân thiết kế một căn nhà thế này cho bản thân mình mới được.
– Nếu vậy, em có thể cho chị bản thiết kế này hay không? – Ngân Quỳnh gnhe vậy liền đề nghị.
Ngọc Liên có chút tiếc rẻ nhưng vẫn đưa bản thiết kế cho Ngân Quỳnh, dù sao thì so với cô, Ngân Quỳnh là chị em ruột với Ngân Hằng. Đưa cho Ngân Quỳnh xong cô còn thì thầm to nhỏ căn dặn:
– Chị đừng nói cho chị Ngân Hằng biết là em chưa bỏ nó nha, nếu không chị ấy la em chết. Em nhân cơ hội chị ấy ra ngoài mà ngồi chỉnh sửa lại đó.
Ngân Quỳnh gật đầu đồng ý rồi cuốn gọn bản thiết kế lại, nhanh chóng đưa giấy tờ cho Ngọc Liên rồi mau chóng ra về.
Cô về đến nhà, mở nhanh bản thiết kế của NGân Hằng ra, sau đó thở dài não nề. Quả đúng như cô nghĩ, trong phần ghi chú của bản thiết kế, có một chữ Phong, phía bên dưới còn có chữ ký của Ngân Hằng. Cô quyết định tìm gặp Lâm Phong.
Cô hẹn gặp Lâm Phong, trong lúc chờ đợi, cô đã nghĩ thật nhiều những điều mà mình muốn nói với Lâm Phong, một lời tự thú dù đã muộn. Cô ôm bản thiết kế được bỏ cẩn thận vào ống đựng, siết chặt lấy nó chờ đợi với lòng quyết tâm.
Chỉ không ngờ không chỉ Lâm Phong đến mà còn có Hạ Huyền đi theo, Hạ Huyền nhìn thấy cô thì tươi cười định chào hỏi nhưng Ngân Quỳnh lại không thấy vui chút nào, nhất là khi nhìn thấy Hạ Huyền bám chặt cánh tay Lâm Phong. Những ý nghĩ nãy giờ của cô bỗng bay biến hết, cô tức giận đứng phắt dậy cầm lấy cái ly nước hất thẳng vào mặt của Lâm Phong. Sau đó không nói không rằng bỏ đi.
– Cô ấy sao vậy chứ, đúng là đồ thần kinh – Hạ huyền hốt hoảng dùng khăn lau mặt cho Lâm Phong, miệng **** mắng.
Trong lúc tức giận, Ngân Quỳnh đứng bật dậy và buông luôn ống đựng bản thiết kế cứ thế bo đi. Hạ Huyền tò mò nhặt lên rồi mở ra xem, nhưng cô ta không hiểu về thiết kế cho lắm.
Nhưng Lâm Phong vừa nhìn thoáng qua thì giật nó khỏi tay Hạ Huyền, lòng cậu trào dâng xáo động
Cầm bản thiết kế về nhà, Lâm Phong trải nó ra mặt bàn, cậu lặng người ngắm nhìn từng chi tiết trên bản thiết kế. Cậu nhìn thấy hàng ghi chú có tên mình kèm chữ ký của Ngân Hằng, điều đặct biệt khiến cậu lưu tâm là bản thiết kế vừa mới hoàn tất trước khi cậu về nước không bao lâu.
Cậu hoàn toàn có thể nhận ra, đây là bản thiết kế căn nhà mơ ước của hai người. Nếu cho rằng Ngân Hằng vì sở thích mà vẫn giữ ý tưởng thiết kế mà họ đã bàn, vì sao lại ghi tên cậu. Có thể cho là một sự trùng hợp, nhưng nếu đó không phải là trùng hợp thì sao. Tay Lâm Phong bất giác siết chặt lại, ánh mắt trầm đục bỗng như có một tia sáng quét qua. Nhưng vì sao lại xé bỏ nó khi đã bỏ công ra thiết kế như thế. Có quá nhiều việc khiến đầu óc cậu rối loạn.
Chuông cửa nhà cậu reo lên, Lâm Phong đoán là Hạ Huyền bám theo cậu về tận nhà, cậu xếp gọn bản thiết kế lại chẳng muốn mở cửa. Nhưng tiếng chuông dai dẳng không ngừng, cậu bực tức đứng lên mở cửa, vừa mở cửa đã quát ầm lên:
– Anh đã nói là đừng có đi theo anh nữa. Em đúng là quá phiền phức .
Không ngờ người bên ngoài lại là mẹ và ông nội cậu.
– Ông…. mẹ…- Lâm Phong thản thốt kêu lên.
– Cái thằng này, tại sao cứ ở mãi chỗ này mà không chịu về nhà hả? – Ông nội Lâm Phong vừa nhìn thấy cậu liền quở trách ngay – Bảo mày về nước, mày lại dọn ra ngoài đây ở, vậy chẳng khác nào ở nước ngoài chứ.
– Ba…ba bình tĩnh đi, tại công việc của thằng Phong bận rộn nên nó dọn ra đây ở cho thuận tiện đi lại thôi – Mẹ Lâm Phong vội vàng khuyên nhủ rồi đưa mắt ra hiệu cho Lâm Phong.
Lâm Phong thầm thở dài, rồi nói:
– Con xin lỗi, sau này con sẽ cố về nhà thường xuyên hơn.
– Con cần về nhà thường xuyên để mẹ nấu mấy món ăn ngon cho con ăn, dạo này con gầy quá đi mất, hai má gần hóp lại luôn rồi – Ba Ngọc Loan nhìn con trai xót xa.
Ông nội Lâm Phong nhìn cậu cũng sốt ruột nói:
– Cái thằng cứng đầu này, đã bảo phải thường xuyên về nhà ăn cơm, xem xem, cơm bên ngoài đúng là chẳng ra gì cả mà, không có tí dinh dưỡng nào hết. Con mau xuống làm ít món cho nó ăn ngay đi, phải bổ bổ vào.
Ông nội lập tức ra lệnh cho bà Ngọc Lan, ba liền nghe lời đi xuống bếp, trên đường đến đây, bà cũng đã chuẩn bị một ít đồ ăn cho cậu. Lâm Phong nhìn hình dáng mẹ vội vội vàng vàng thì xúc động vô cùng, cậu nhìn ông nội nói:
– Con cám ơn ông nội.
Ông nội Lâm Phong thở dài, ánh mắt thoáng buồn rầu:
– Ông nội già rồi Phong à. Trong mấy đứa cháu, con Tịnh thì không nói làm gì, có có chồng , có con, có cuộc sống ổn định rồi. Chỉ còn con với Minh Nhật mà thôi. Hai đứa đều là cháu ruột của ông, nhưng mà ông thừa nhận, ông thiên vị con rất nhiều, con có biết không?
Lâm Phong lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đong đầy lòng yêu thương với ông nội.
– Ông càng thương con bao nhiêu thì càng ân hận bấy nhiêu, giá như, giá như lúc trước ông không ra lệnh cho ba con tìm con bé và ngăn cản hai đứa đến với nhau, thì bây giờ con đã không trở nên lặng lẽ u sầu thế này. Ông nội rất thích nhìn nụ cười của con, rất giống với bà nội con. Haiz…có lẽ tính cố chấp trong tình yêu của con được di truyền từ ông. Ngoài bà nội con ra, ông chưa từng yêu bất cứ người đàn bà nào khác cả. Có lẽ sự già cả đã làm ông quên mất tình yêu là gì.
– Đều đã qua rồi ông à – Lâm Phong gượng cười cố xua bớt mặc cảm chia rẻ tình cảm của hai người của ông nội cậu.
– Nếu đã qua rồi, vì sao con lại muốn được là người tiếp nhận quản lý công trình đó – Ông nội Lâm Phong nhìn cậu buồn buồn hỏi – Ba con đã nói cho ông biết, cô ấy chính là người đã thiết kế ra công trình bệnh viện đó.
Lâm Phong quay mặt đi không đáp, lúc cậu nhìn thấy cô qua màng hình ghi lại buổi đấu thầu, nhìn nụ cười chiến thắng của cô, tim cậu đã thôi thúc cậu đến gặp cô biết bao nhiêu lần.
– Nếu bây giờ vẫn còn kịp thì hãy giữ chặt cô ấy lại đi. Bây giờ ông chỉ cần con hạnh phúc mà thôi – Ông nội Lâm Phong khẽ khàng nói.
Phải, nếu như có thể làm rõ, thì cậu nhất định sẽ giữ chặt cô lần nữa.
Lâm Phong quyết định đến gặp Ngân Quỳnh để hỏi cho ra sự thật, đáng tiếc Ngân Quỳnh lại tránh mặt cậu không chịu gặp.
Ngân Quỳnh nhìn điện thoại của mình hiển thị số Lâm Phong, lòng cô hoảng hốt vô cùng. Cô muốn nói rõ mọi chuyện cho Lâm Phong nghe, nhưng vì cô thấy Lâm Phong đến cùng Hạ Huyền, cứ nghĩ Lâm Phong và hạ Huyền đã là một đôi rồi nên rất tức giận vì âm mưu của Hạ huyền đã thành công. Cô ta đã có được Lâm Phong, cho nên cô mới ra về như thế.
Nào ngờ cô đã hoàn toàn sai lầm rồi, ngay chiều đó, Hạ Huyền đã tìm cô, cô ta dùng nhiều lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô nói ra vì sao lại tìm Lâm Phong. Cô đã biết, hóa ra Lâm Phong chưa chấp nhận cô ta, cho nên cô nói thẳng sự thật năm xưa bóc trần sự dối trá của hạ Huyền. Nào ngờ Hạ Huyền đã chuẩn bị trước, đem những giấy tờ ký kết, có chữ ký của cô ra đe dọa. Sự việc lần trước, là do lỗi sai sót của cô, bị cô ta đánh tráo vật tư dỏm và cuối cùng cũng bù đắp bằng vật liệu tốt. Sự việc tưởng chừng đã êm ấm, nhưng một khi cô ta trở mặt, đòi phải trả lại số vật tư kia thì cô và Ngân Hằng sẽ điêu đứng.
Hạ Huyền vì chưa có được Lâm Phong mới giở trò này, vậy thì chỉ cần làm Quang Khải rời xa Ngân Hằng thì hai người họ nhất định sẽ đến bên nhau.
Cô bất chợt nhớ đến lời của ba nuôi của Minh Nhật, chĩ cần cô làm theo lời ông ta thì….
– Chẳng phải đã nói từ nay sẽ không đến làm phiền chúng tôi nữa hay sao – Ngân Hằng lạnh lùng nhìn Lâm Phong hỏi khi bị cậu gọi đến.
– Tôi gọi em đến là chỉ muốn em giúp tôi thiết kế một căn nhà mà thôi. Căn nhà này tôi dùng để xây cho vợ tương lai của mình.
– Xin lỗi, thiết kế của tôi theo phong cách đơn giản, không thích hợp với các phụ nữ trẻ hiện nay. Khác quen thường là các ông chủ lớn thực hiện công trình, được anh xem trọng cũng có thể xem là vinh dự của tôi. Nhưng rất tiếc, tôi buộc lòng phải từ chối.
– Căn nhà tôi muốn chính là thiết kế theo phong cách đơn giản của em. Trước đây tôi từng rất thích và mơ ước xây một căn nhà như thế cùng một cô gái, cho hôm nay tôi muốn hoàn thành ước mơ năm xưa của mình. Chỉ cần em thiết kế xong thì mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự xử lý và sẽ không làm phiền em nữa.
Lòng Ngân Hằng như con diều chao đảo, cô nhìn Lâm Phong:
– Lòng người con gái đó đã thay đổi rồi. Cũng như bao cô gái trẻ hiện nay, họ thích mọt cuộc sống phô trương, giàu sang. Căn nhà mơ ước đó chẳng qua là mơ ước của trẻ con, lẽ nào anh không hiểu điều này sao – Ngân Hằng cười nhat đáp – rái tim của người phụ nữ hiện nay bị trói buộc bởi tiền và danh vọng. Xin lỗi, người đàn ông hiện nay là người cho tôi danh vọng và tiền bạc, cho nên tôi muốn ở bên cạnh anh ta.
– Vậy những cô gái hiện đại như cô dùng cái gì để trao đổi tiền và danh vọng. Dùng thân xác sao – Lâm Phong ác ý nói.
– Anh nói đúng, loại con gái như tôi chính là dùng thân xác để trao đổi . bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần cho tôi tiền và danh vọng tôi đều cam tâm đánh đổi – Nói xong cô bỏ ra về mà lòng đau nhói, bên tai cô vẫn nghe tiếng đập phá đồ đạc của Lâm Phong.
Ít lâu sau đó, công trình lại xảy ra sự cố lớn, khiến cho ba công nhân đều bị trong thương có khả năng mất sức lao động. Người đứng đầu công ty là Quang Khải phải chịu trách nhiệm. Bên công ty Lâm Phong đưa đơn kiện, vì bên thầu hết lần này đến lần khác làm nguy hại đến công trình. Càng không cho bên công ty Quang Khải có cơ hội sữa chữa. Công ty vì thế trở nên hỗn loạn.
Quang Khải có nguy cơ phải hầu tòa, chị cần Lâm Phong đồng ý gia hạn thời gian và rút đơn kiện lại để anh ta có thời gian giải quyết chuyện công ty. Ngân Hằng vì thế mà đến cầu xin Lâm Phong, thậm chí đứng hàng giờ trước cửa nhà chờ đợi nhưng cậu nhất quyết không chịu.
– Vậy tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho anh ấy.
– Em nghĩ em có cái gì để trao đổi với tôi – Lâm Phong nhếch môi khinh bạc nhìn cô hừ giọng hỏi.
Đúng vậy, cô chẳng có cái gì để làm vật trao đổi hết. Chẳng có gì cả. Tiền bạc chắc chắn Lâm Phong không cần, cái cậu cần cô lại không thể đáp ứng được. Nhưng nếu cô không trao đổi, vậy thì Quang Khải sẽ thế nào?
– Nếu tôi dùng thân xác tôi trao đổi thì sao – Ngân Hằng nhìn Lâm phong đanh mặt hỏi.
Tia cười trên mặt Lâm Phong vụt tắt, lòng sôi sục như núi lửa phun trào, ghiến răng tức giận, trừng mắt nhìn cô, đôi mắt hằn tia máu, cả người run lên.
Ngân Hằng cũng khẽ cười chua chát, năm đó vì cần tiền phẩu thuật cho Gia Bảo, cô chấp nhận bán thân xác cho Quang Khải để trao đổi một số tiền. Giờ đây cô dùng thân xác để trao đổi để cứu Quang Khải, coi như cô trả cho anh ân huệ năm xưa. Nhưng nếu như là một người đàn ông khác, có lẽ cô sẽ không cảm thấy nhục nhã xấu hổ như lúc này, nếu là một người khác, cô sẽ nhắm mắt coi là một cuộc trao đổi công bằng. Chỉ tiếc rằng, đó là người con trai cô yêu và cũng là người con trai yêu cô. Cô vì một người đàn ông khác chấp nhận bán mình cho người con trai mình yêu, chỉ nghĩ thôi cũng thật là quá nực cười rồi. Khi mở miệng buông ra câu nói này, cô đã hối hận, nhưng mà lời đã nói ra cô chẳng thể nào rút lại được. Chỉ có thể nhắm mắt bước đi mà thôi.
Sau câu nói, cô nhìn Lâm Phong chờ đợi, thời gian chỉ vài giây ngắn ngủi lại như các rất xa. Ánh mắt Lâm Phong nhìn cô chứa đầy sự đau đớn và tổn thương, sau đó cậu cười, cười thật lớn nói:
– Em biết không? Em rất biết cách làm tổn thương người khác. Chẳng những khiến họ đau đớn, mà còn dẫm đạp lên trái tim của họ, đạp cho đền khi nó tan biến không còn một mảnh giáp mới cam lòng.
– Vậy xem như tôi chưa nói gì hết – Ngân Hằng trùng thắt lòng, cô trước khi bản thân bật khóc vội vàng trốn tránh – Tôi sẽ tự tìm cách khác.
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi thật nhanh, nhưng khi Ngân Hằng mở cửa, cánh sửa bị một bàn tay to lớn đóng sầm lại. Hơi ấm của Lâm Phong bao phủ khắp lưng cô, hơi thở cậu phả lên định đầu cô khiến cô nấc lên, cả người cứng đờ, rồi hơi thở trở nên hỗn loạn vô cùng.
Ngân Hằng cố kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình vì hơi thở nóng ấm của Lâm Phong, cô biết mình không thể đối mặt với cậu thêm một phút giây nào nữa. Bàn tay siết chặt hơn vào nấm cửa và vặn mạnh, cô dùng hết sức kéo cánh cửa, muốn thoát ra ngoài. Nếu không cô sẽ mềm lòng mất, nếu không cô sẽ bật khóc không ngừng trước mặt cậu, phá hủy hết tất cả những cảm xúc mà cô cố công tạo nên để che dấu. Ngân Hằng giống như bị giam vào bên trong không có cơ hội vùng thoát.
Nhưng cánh cửa vẫn bất động, cánh tay to lớn của Lâm Phong vẫn giữ chặt chiếc cửa, tay kia của cậu chạm vào bàn tay trên nấm cửa của Ngân Hằng, khiến cô giật mình run rẩy, cô quay lại có chút hốt hoảng nhìn Lâm Phong, môi mấp mấy trong đứt quảng hỏi
– Anh làm.. vậy.. là sao?
– Xem như anh muốn chấp nhận cuộc trao đổi này – Lâm Phong nhìn sâu vào đôi mắt đang mờ đục dần vì màn nước của cô trả lời.
– Xin lỗi, bây giờ tôi không có hứng nữa , lúc nãy chẳng qua là tùy tiện nói mà thôi – Ngân Hằng bặm môi, cương quyết đáp.
– Được thôi – Lâm Phong cười gằn, khóe môi nhếch lên đầy cao ngạo, tay cậu từ từ buông khỏi cửa, người cũng lùi về sau cách xa Ngân Hằng, sau đó quay người ngồi phịch xuống ghế đệm vẻ mặt tự đắt bảo – Nếu bây giờ em rời khỏi đây, sau này có tìm tôi để trao đổi cũng không được đâu, sợ lại lúc đó tôi đã không còn hứng thú với em nữa. Vậy thì xem ra chồng sắp cưới của em khó lòng thoát khỏi lao tù rồi
– Anh….- Ngân Hằng có chút tức giận nhìn Lâm Phong , nhưng sau đó cô nhìn cậu cười nhạt nói – Xem ra bảy năm qua, bên đó chẳng dạy được anh cái gì ngoài sự lưu manh cả. Trông anh cứ như là người không được thỏa mãn, phải dùng hạ sách để chèn ép người khác thỏa mãn nhu cầu cho mình ngay lập tức.
Lâm Phong thật sự rất tức giận khi bị cô trêu tức như thế, nhưng sắc mặt cậu không đổi nhìn cô nói:
– Vậy xem ra em rất biết làm người đàn ông của mình thỏa mãn đúng không. Vậy thì tôi cũng phải thử xem mới được.
Lâm Phong đứng bật dậy với thái độ đầy tức giận khiến Ngân Hằng hoảng sợ, cô bước lùi lại rồi va vào cánh cửa phía sau lưng mình. Cô nhanh chóng bị Lâm Phong túm lấy, kéo cô đi lại ghế so fa rồi nhanh chóng đẩy ngã cô xuống ghế. Ánh mắt cậu bắt đầu hằn lên dục vọng một cách điện cuồng.
Ngân Hằng sợ hãi cô gắng ngồi dậy nhưng đã bị Lâm Phong đè cả thân người mình lên người cô, sau đó cậu cúi đầu hôn lấy môi cô một cách cuồng bạo. Ngân Hằng càng ngăn cản càng kích thích bản năng ham muốn chiếm đoạt của Lâm Phong, cậu mút lấy môi cô muốn phá bỏ sự ngăn cản của cô. Tay Ngân Hằng hoảng loạn cố đẩy mạnh Lâm Phong khỏi người mình. Nhưng đáng tiếc, sức cô so với Lâm Phong chẳng khách nào con kiến với voi, dù dùng sức thế nào vẫn là không có ích.
Tay Lâm Phong bất đầu di chuyển dọc cơ thể cô, cuối cùng dừng lại ở nút ào trên cổ cô, bắt đầu lần mò cởi nó ra. Ngân Hằng run rẩy, sở hãi, cô hét lên:
– Buông tôi ra, tôi không muốn. Anh….
Lời nói của cô đứt quảng đã bị lưỡi Lâm Phong tuồn vào cuốn lấy, không cho cô thêm một cơ hội nói tiếp lời nào. Ngân hằng cố gắng hít thở trước sự quấy nhiễu cuồng dã của Lâm Phong, hay tay cô đấm mạnh vào hai bên vai của Lâm Phong muốn cậu buông mình ra. Hai tay Lâm Phong liền bắt lấy hai cánh tay đang làm loạn của Ngân Hằng, bắt chéo nhau để một tay cậu kiềm giữ đặt trên đỉnh đầu. Hai chân cô cũng bị kiềm chặt, Ngân Hằng bất lực nhìn Lâm Phong đang xâm phạm dần dần cơ thể cô.
Chiếc cúc áo của cô cuối cùng cũng đã rời đi, để lộ một khoảng da thịt mềm mại, Lâm Phong rời khỏi môi cô, bắt đầu di chuyển dọc xuống bên dưới cổ cô. Cậu cắn nhẹ xương quai xanh của cô khiến cơ thể cơ run rẩy không ngừng, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn cô cười nhạt, khinh bỉ lẫn xem thường nói:
– Xem ra người đàn ông của em không thỏa mãn được em. Phản ứng của em đứng là khiến người ta thấy hưng phấn.
Nói xong, cậu lại tiếp tục chiếm giữ từng tất từng tất trên cơ thể cô di chuyển xuống nơi cúc áo vừa rời ra để lộ một phần ngực mềm mại của cô.
Có câu nói:” Khi tổn thương thành một thói quen thì con người ta học được cách sống bình thản”. Cô đã có quá nhiều tổn thương, cô đã học được cách sống bình thản khi đối mặt với những tổn thương đó, những tổn thương của cô như những vết sẹo lồi lõm nhưng đã đóng vảy thật chặt. Nhưng chỉ một lời nói của Lâm Phong lại như bị khơi mào chảy máu, đau đớn cùng chua xót. Cô trong mắt cậu là hạng đàn bà nào, rất đáng khinh sao.
– Nếu như ….chúng ta xong chuyện. Anh có đồng ý tha cho anh ấy.
– Vậy thì để xem cô thòa mãn tôi đến đâu – Giọng Lâm Phong có một luồn lửa nóng tức giận. Sau đó cậu không ngừng hôn môi cô, đi xuống cổ cô gặm cắn không chút nhẹ nhàng như chút hết tức giận của bản thân lên cơ thể cô. Cậu giống như người mất hết lí trí bị phẫn nộ che lấp, chỉ muốn trừng phạt cô mà thôi.
Cậu hôn lên xương quai xanh của cô, bờ môi chạm vào một vật lành lạnh trên cổ cô, đưa tay nắm lấy rồi giật bỏ sợi dây truyền trên cổ cô, vứt bỏ sự vướn víu đầy khó chịu, bỗng cậu khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào cái vật đang đugn đưa trên tay mình. Đó là chiếc lọ thủy tinh chứa đựng điều ước của cậu năm xưa. Người trấn động, Lâm Phong thả hai tay Ngân Hằng ra, từ từ thẳng người dậy, cô từ lâu đã không còn vùng quẫy, chỉ có cắn răng cam chịu nhưng đau đớn trong lòng khiến cô vật khóc. Lâm Phong rút tờ giấy trong mặt dây truyền ra. Chính là dòng chữ : “Nguyện được sống bên nhau đến bạc đầu”
Cậu run rẩy buông rơi tờ giấy và chiếc lọ thủy tinh nhỏ, ánh mắt mang theo tia đau đớn nhìn Ngân Hằng hỏi:
– Vì sao vẫn còn giữ nó.
Nhưng thay vì trả lời Lâm Phong, những giọt nước mắt của Ngân Hằng thay phiên nhau rơi xuống. Lâm Phong đau xót, vội vã dùng tay lau nước mắt cho cô, cử chị nhẹ nhàng, ánh mắt mang đầy sự ân hận và tự trách.
– Xin lỗi, xin lỗi. Anh điên rồi… – Lâm Phong tự tát lên mặt mình xem như trừng phạt, nhưng lại khiến lòng Ngân Hằng đau đớn hơn. Cô chẳng thà người bị đau là mình, còn hơn là Lâm Phong.
Ngân Hằng đưa tay nắm lấy tay Lâm Phong giữ lại, Lâm Phong đưa mắt quay sang nhìn cô, những ngón tay cô luồn vào nắm lấy từng ngón tay của cậu, siết nhẹ, ánh mắt nồng nàn yêu thương. Lâm Phong ôm lấy Ngân Hằng vào lòng, ,iệng khẽ khàng nói:
– Xin lỗi…..
Ngân Hằng áp người vào lòng cậu, hôn lên đôi môi cậu, mềm mại mà nóng bỏng. Lâm Phong ôm cô thặt chặt và đáp lại nụ hôn của cô. Họ hòa vào nhau cả về tâm hồn lẫn thể xác, như không có gì trên thế gian này có thể chia cắt được. Ánh trăng bên ngoài huyền ảo xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt, phủ khắp một màu ánh bạc, gương mặt xinh đẹp của Ngân hằng mơ màng trước mắt Lâm Phong khiến cậu ngây ngất. Những bàn tay đan xen vào nhau thật chặt, hơi thở và làn môi hòa quyện trong nụ hôn say đắm. Ở đó, không có chỗ cho sự trống rỗng, tất cả đều chan chứa cảm xúc yêu thương. Sự hòa nguyện cao độ ấy mang đến cảm xúc hạnh phúc tràn đầy ắp trong căn phòng
Cậu cứ thế, nụ hôn nóng bỏng tiến xuống in dấu trên cổ cô, đôi tay cậu dịu dàng vuốt ve âu yếm thân thể cô, khiến trái tim cô đập dồn dập, đôi mắt khép lại gần như bất lực đón nhận sự âu yếm nhiệt tình và nóng bỏng đó. Cô không nhớ mình đã ngã xuống giường như thế nào. Từng đợt sóng yêu đương bao trùm lên cơ thể cô, Lâm Phong tiếp tục hôn, bàn tay cậu mơn trớn lùa vào trong áo cô, vuốt ve cơ . Sự tiếp xúc đầy lửa cháy ấy khiến cơ thể cô khẽ run rẩy. Trong bóng tối, cô căng thẳng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát bên mình, Lâm phong cũng nhìn cô như thế. Ngọn lửa nhiệt tình và ấm áp trong đôi mắt của cậu làm cô say đắm. Cô khép hờ mắt lại, gương mặt xanh xao trở nên tươi tắn ửng hồng, cô chìm đắm trong ân ái dạt dào mà cậu mang lại.
Ngân Hằng chui rúc vào lòng Lâm Phong ngủ ngon lành, cô tựa đầu vào cánh tay Lâm Phong, cô nằm gọn trong bàn tay Lâm Phong cảm giác bình yên và ấm áp mà lâu rồi cô mới có. Đối với phụ nữ, rất thích được cảm giác được chở che, những cô gái như cô tuy bề ngoài rất kiên cường, nhưng vẫn luôn có sự mềm yếu trong lòng.
Cả đêm qua, cô buông trôi bản thân, để cảm xúc dồn nén được bọc phát, cô không biết ngày mai phải nhìn nhận mọi chuyện thế nào. Chỉ biết bây giờ cô muốn chìm đắm trong vòng tay cậu, quên đi những điều phải đối mặt khi ánh bình minh đến, để nỗi khao khát dâng trào trong tim .
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn còn ngủ say của Lâm Phong, biết bao nhiêu khao khát được chạm vào cùng nỗi nhớ tình yêu, một nỗi nhớ là một vết kim đâm vào lòng cô. NGân Hằng đưa tay ve vuốt gương mặt Lâm Phong, cô vuốt nhẹ qua khóe mắt rèm mi rồi đi dọc xuống cánh mụi cao cao của cậu. Lâm Phong bị cái vuốt ve của cô làm tỉnh giấc, cảm giác ngọt ngào đêm qua tràn vào tim cậu, đưa tay bắt lấy những ngón tay nghịch ngợm của cô, đưa xuống môi cắn nhẹ, khiến Ngân Hằng rên khẽ trong lòng cậu. Lâm Phong thích thú ôm chặt cô hơn, tận hưởng hương vị của cô.
Một bản nhạc vang lên từ điện thoại của Ngân Hằng khiến cô giật nảy mình dáo dát đẩy Lâm Phong ra tìm điện thoại. Đó là điện thoại của Quang Khải, bản nhạc cô cài riêng cho anh, sự hốt hoảng khiến cô lúng túng tìm kiếm khắp nơi. Lâm Phong đành nhỏm người nhặt lấy cái quần mà hôm qua cô mặc, điện thoại nằm bên trong, cậu đưa tay lấy giúp cô, nhưng nhìn thấy màn hình hai chữ : Quang Khải”, cậu lập tức nhíu mày
Ngân Hằng nhìn thấy Lâm Phong cầm điện thoại thì thở phào, vội vã giật lấy từ trong tay Lâm Phong. Cô rất lo lắng Quang Khải xảy ra chuyện. Cô nhặt lấy cái áo của Lâm Phong rơi trên sàn khoát tạm rồi đi ra một góc nghe máy. Cô không biết hành động của cô khiến Lâm Phong tức giận vô cùng.
Cô rõ ràng đêm qua cùng cậu trải qua những hòa hợp cơ thể, vậy mà có thể nhanh chóng quăng cậu sang để nghe máy điện thoại của người đàn ông khác, vì hắn ta mà lo lắng.
– Anh được ra về rồi sao? Anh được ra sớm thì thật là may. Uhm, em đang lo lắng chạy nhờ vã khắp nơi…..
……
– Bây giờ em đang ở……
Câu hỏi chưa nhận được câu trả lời thì một tiếng rầm va vào tường. Một chiếc điện thoại, bị lực ném mạnh, va vào bức tượng bể nát.
– Anh làm gì vậy – Ngân Hằng tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phong, trong đó có rất nhiều số điện thoại khách hàng của cô.
Lâm Phong không nói không rành, kéo thẳng Ngân Hằng ngã vật xuống giường. Cả đêm mệt nhoài, nhưng giờ ánh mắt của Lâm Phong chẳng khác nào nào lại muốn có cô nữa. Nhưng cô không muốn, cô còn phải đi tìm Quang Khải để giải quyết vụ việc lần nay, nhưng thoát hay không cũng dựa vào lới nói của Lâm Phong.
– Đừng mà – Ngân Hằng kêu khẽ, chống tay ngăn cách Lâm Phong và cô – Em phải về nhà.
– Về nhà, về bên hắn ta sao – Lâm Phong tức giận hỏi – Em xem tôi là gì hả. Chẳng phải đêm qua là em chủ động cùng tôi hay sao. Em cho rằng đêm qua tôi vẫn chưa thỏa mãn em hay sao, vì sao mới sáng sớm lại đi tìm người đàn ông khác để thỏa mãn – Lâm Phong trong lúc tức giận vì sự ghen tuông trào dâng trong lòng đánh mất lí trí nói ra những lời tổn thương vô cùng. Trong đầu cậu xuất hiện tình cảm cô cùng người đàn ông khác quấn quýt lấy nhau, máu trong người lập tức chạy loạn, giận dữ như núi lửa sắp phun trào.
Ngân Hằng cứ nghĩ, trải qua một đêm ân ái, hai người bọn họ có dự đồng cảm với nhau hơn. Lâm Phong sẽ hiểu trái tim cô thuộc về ai, trong lòng cô có ai, vậy mà lại bị những lời nói của Lâm Phong làm mình tổn thương lần nữa. Cô tức giận đưa tay tát mạnh vào mặt Lâm Phong, sau đó đẩy mạnh cậu ra, đứng bậy dậy, tức giận nói, trong lòng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa:
– Dù sao tôi cũng dùng thân xác trao đổi điều kiện với anh rồi. Hy vọng anh giữ lời hứa của mình.
Một cái tát như giẫm đạp tôn nghiêm đàn ông khiến Lâm Phong càng nổi giận nhiều hơn. Cậu ôm lấy cô quẳng mạnh xuống giường, bất chấp sự kháng cử của cô, lần nữa chiếm đoạt. Không có sự yêu thương, chỉ là mong muốn chiếm đoạt, trừng phạt, từng nụ hôn mạnh bạo đi khắp cơ thể cô để lại dấu vết rõ rệt. Chiếc áo sơ mi cô khoát tạm của cậu bị cậu điên cuồng xé rách rơi ***. Không có sự mở đầu, không có sự vuốt vẻ âu yếm. Sự đau đớn về thể xác khiến Ngân Hằng cắn chặt môi, cô không kháng cự nữa cứ để mặt Lâm Phong vày vò cơ thể, chịu đựng cho đến khi nó chấm dứt. Cảm nhận sự ra vào của Lâm Phong trong người mình, lại giống như máu chảy ngược về tim đau đớn, tuổi nhục vì bị xem thường giẫm đạp. Cô không khóc, mắt chỉ nhắm ghiền lại, thân người bất động như một cái xác.
Vẻ cam chịu của cô khiến Lâm Phong dừng lại, cậu làm ra vẻ mất hứng thú nói:
– Cút….Cô mau cút đi cho tôi. So với một ******** rẻ tiền cô còn thua xa. Tôi sẽ giữ lời hứa trao đổi với cô
Nói xong lâm Phong đứng dậy gom quần áo rồi đi thẳng ra ngoài. Tiếng cửa đóng sầm lại, Ngân Hằng từ từ mở mắt ra, nước mắt theo đó chảy dài. Sau đó là tiếng nấc ghẹn đau đớn của cô, đau từ thân xác đến tâm hồn.
Ngân Hằng đau đớn lẫn mệt mỏi ngồi dậy, cả người run run nhặt áo mặc vào, chỉ một chiếc cúc áo, cô cũng thật lâu, mới cài được. Nước mắt làm nhòe cả mắt cô, cô hít thở thật sâu rồi đưa tay lau đi nước mắt. Cố gắng sửa soạn lại đầu tóc, quần áo chỉn chu, nhưng không làm sao che giấu được những dấu hôn đậm nhạt trên cơ thể mình, cô từng bước chậm rãi rời đi, mội bước đi là một sực nhức nhói, đau đớn, đau đớn đến tận tim gan.
Cô chỉ kịp nói địa chỉ với bác tài xế, là đã ngủ vùi mệt mỏi trên xe.
– Chị ơi . Đến rồi – Người tái xế khẽ gọi cho cô nhắc nhở.
Ngân Hằng cố mở mắt ra, gượng cười với người tải xế rồi trả tiền đi vào nhà. Không ngờ Bảo Trâm cũng vừa đến, thấy cô liền nói:
– Mình vừa đưa Gia Bảo đi đến bệnh viện, định gọi cho hằng nhưng không được đành đến bảo Hằng lấy ít quần áo cho nó.
– Điện thoại của mình bị hư rồi – Giọng cô khàn khàn đáp.
Bảo Trâm mới quan sát cô, kinh hoảng nắm lấy vai cô hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy.
– Không có gì. Chỉ là chút mệt mỏi thôi.
– Những dấu hôn này….- Bảo Trâm e ngại hỏi.
– Đừng hỏi….mình mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi. Tối mình đem quần áo sang cho Gia Bảo.
Bảo Trâm thấy cô mệt mỏi như thế cũng không gặn hỏi nữa. Gật đầu bảo:
– Vào nhà ngủ đi, Gia Bảo cũng nghỉ hè rồi. Cứ để nó ở nhà mình chơi với ba mẹ mình, Hằng cứ lo công việc của mình cho xong đi. Chuyện của anh Khải chắc là có cách giải quyết thôi, đừng quá lo lắng.
– Ừ, mình biết rồi, giúp mình chăm Gia Bảo.
Nói xong cô mệt mỏi đi vào nhà, Bảo Trâm nhìn theo thấy xót xa vô cùng, cô siết chặt tay, quyết định gặp Lâm Phong kể rõ mọi chuyện, mặc kệ Ngân hằng cấm đoán ra sao. Mong rằng Lâm Phong nể tình sẽ bỏ qua ch Quang Khải để Ngân Hằng không vất vả như thế nữa.
Đứng trước cửa nhà, Ngân hằng mới thấy nhẹ nhỏm, cô chỉ muốn vào phòng, ngã mình xuống giường, quên hết những sự việc đã xảy ra. Cô vừa mở cửa vào thì gặp ngay giọng nói lạnh như băng của Quang Khải:
– Em đã đi đâu?
– Em…- Cô nhìn Quang Khải với ánh mắt hoang mang.
Cô còn chưa nói xong thì Quang Khải đẩy mạnh cô vào cành cửa phía sau, ánh mắt đùng đùng giận dữ kéo mạnh một bên cổ áo cô để nhìn kỹ những dấu vết trên người cô. Thấy rõ đó là những dấu hôn, Quang Khải không khỏi tức giận gầm lên:
– Thì ra tôi đã nhìn nhầm em. Tôi cứ nghĩ, dù em không yêu tôi, nhưng chỉ cần em ở bên tôi là được rồi. Tôi chấp nhận và không đòi hỏi quá nhiều từ em. Nhưng không ngờ em là loại người đê tiện đến thế, tôi chỉ vừa mới bị cảnh sát gọi , em đã lo sợ tìm ngay một kẻ để làm chỗ dựa cho mình. Đêm qua hai người đã làm gì hả.
Ngân hằng thấy Quang Khải xúc phạm mình, cô giơ tay lên đinh đánh anh ta, nhưng sau đó cô khựng lại. Quang Khải nói đúng, cô đúng là loại người đê tiện, chấp nhận bán rẻ thân thể mình để đạt được mục đích. Quang Khải thấy thế càng tức giận:
– Sao hả, tôi nói đúng rồi à, cho nên em mới hổ thẹn như thế.
Ngân Hằng cảm thấy cô không còn hơi sức tranh cãi nữa, hiện giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Nếu có thể cô mong mình ngủ vùi mãi mãi.
Ngân Hằng vừa đầy cửa phòng mình, Quang Khải cũng theo vào, anh ta không nói không rằng, ôm chầm lấy cô, xoay người cô lại. Anh ta giận dữ chiếm đoạt cô.
Ngân hằng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên thân thể mình, cõi lòng cô như tan nát, hai người đàn ông, một người có tình, một người có nghĩa. Cùng một ngày, cả hai người đều không ngừng dày vò hành hạ cô, muốn khóc cũng không thể khóc được nữa. Giống như những vết chai sạn lầm lì.
Quang Khải điên cuồng hành hạ cô, muốn cô thuộc về anh ta, những dấu vết Lâm Phong để lại bị anh ta thay thế bằng dấu vết của mình.
Ngân Hằng nằm trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà, trần nhà vẫn là nơi quen thuộc với cô mỗi khi giật mình tỉnh giấc. Chỉ khác là tâm trạng của cô lúc này khác hoàn toàn với những lần khác. Lúc trước là nỗi đau âm ỉ bị bao bọc bởi nỗi cô đơn. Còn bây giờ bao quanh cô là sự đau đớn tột cùng, thân xác cô đầy một sự dơ bẩn đáng kinh tởm.
Cô muốn nhấc người lên, cũng không đủ sức, cơ thể mỏi rả rời. Xung quanh cô đã chìm vào im lặng đáng sợ, thật may mắn, Quang Khải đã rời đi.
Cô lẩm nhẩm hát bài hát “Lời Cuối Cho Tình Yêu Đầu”, bài hát mà cô thường hay hát mỗi khi cô giật ình tỉnh giấc, hình ảnh Lâm Phong lại ùa vào trong ký ức cô.
Sáng sớm em tỉnh giấc nhẹ nhàng người đầu tiên em nghĩ về anh
Cứ thế em nhìn xung quanh căn phòng ở đâu em cũng thấy anh người ơi
Tưởng rằng mình hạnh phúc thật nhiều vì em biết em vẫn còn yêu
Em vẫn mong dù không có anh bên cạnh
Từng ngày qua em sống trong hy vọng
Chỉ còn đây nỗi nhớ, còn nhiều điều vu vơ
Có lẽ anh đã xa em nhưng em vẫn chờ
Dù rằng không thể nói mình còn nhớ anh thật nhiều
Bao ngày qua chắc anh không hiểu
Tình yêu còn lại bao nhiêu
Vẫn còn giữ trong tim biết bao điều chưa nói
Chỉ em và một mình em, vẫn còn yêu anh như lúc ban đầu
Sau đó Ngân Hằng nở một nụ cười, một nụ cười kèm theo giọt nước mắt. Đưa tay cố gạt đi giọt nước mắt của mình, từ nay cô sẽ không còn khóc nữa, không khóc vì bất kì ai, không khóc vì người đàn ông nào nữa.
Quang Khải đi uống rượu, sau khi thỏa mãn dục vọng con người ta bắt đầu hối hận, anh ta hối hận vô cùng. Không đủ dũng khí đối mặt với Ngân Hằng, anh mặc đồ xong liền chạy thẳng đến quán bar và kêu liền hai chai rượu mạnh. Quang Khải muốn uống cho say để tự trách bản thân mình, bao lâu nay vì sao anh chờ đợi cô lâu như thế mà chưa từng đòi hỏi sự đáp trả ở cô. Cô cứ tưởng rằng anh cao thượng, thật ra Quang Khải hiểu rõ, anh không thể khiến cô hạnh phúc tròn vẹn được.
Cuối cùng, anh lại làm tổn thương chính cô, nói những lời khó nghe nhất khiến cô đau đớn. Nhưng bởi vì anh đã ghen. Không có bất cứ người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ của mình chỉ tơ tưởng ghi nhớ bóng hình một gười đàn ông khác. Lâm Phong là mối tình đầu của Ngân Hằng, mà người ta thường bảo tình đầu là tình khó quên, cho nên anh có thể hiểu được Ngân Hằng. Anh đã chấp nhận chờ đợi cô có thể quên đi mối tình đầu của mình. Nhưng khó lòng có thể chấp nhận cô cùng cậu ta bên nhau như thế. Nhưng nếu cố chấp giữ lấy cô thì sao, chỉ sợ là….
Quang Khải biết một khi Ngân Hằng làm vợ anh, cô sẽ chung thủy suốt đời, sẽ cắt đứt bóng hình của Lâm Phong. Anh cũng tự tin mình có thể khiến Ngân Hằng hạnh phúc , chỉ có điều anh không thể cho cô thứ cô muốn được.
Nhưng nếu cô không đòi hỏi quá nhiều thì sao? Quang Khải tự hỏi lòng mình, anh nhận ra là mình đã yêu Ngân Hằng rồi, người con gái xa xưa cũng đã phai nhạt, chỉ có mỗi Ngân Hằng.
Quang Khải liền tính tiền trở về nhà, anh muốn xin lỗi Ngân Hằng, muốn nói cô biết mình cần cô đến thế nào. Khi Quang Khải đến nhà Ngân Hằng, anh nữa say nữa tình đập mạnh cửa nhưng chờ mãi chẳng có ai ra mở. Quang Khải cảm thấy trong lòng bất ổn, anh vội dùng chìa khóa của mình mở cửa vào. Khi cánh cửa mở ra, mọi thứ gần như nguyên vẹn, nhưng anh lại cảm thấy thiếu mất thừ gì. Tìm kiếm khắp nơi đều không thấy cho đến khi anh bắt gặp một tờ giấy .
“ Quang Khải!
Khi anh đọc được tờ giấy này có lẽ em đã rời đi thật xa rồi. Em xin lỗi anh. Em không hề trách anh về sự việc vừa qua, em có thể hiểu cảm nhận của anh. Không có người đàn ông nào có đủ rộng lượng tha thứ cho sự phản bội.
Quang Khải, em cứ nghĩ mình có đủ tự tin để bên anh đến trọn đời, có thể quên đi được Lâm Phong. Chỉ đàng tiếc em làm không được, em không thể quên anh ấy. Được ở trong vòng tay anh ấy là niềm hạnh phúc nhất đời của em.
Cho nên em xin lỗi anh. Xin lỗi vì đã phụ tấm chân tình của anh.
Cám ơn anh đã chăm sóc cho em bao ngày tháng qua. Em chẳng thể làm gì để đền ơn anh, hổ thẹn ra đi. D(iều em có thể làm được cho anh là, giúp anh thoát được vụ kiện tụng lần này.
Có người cố ý phá hoại, *** hại anh. Em mong anh bình tĩnh tìm ra kẻ đó để không còn gặp cảnh tương tự.
Điều cuối cùng em muốn nói: Xin hãy tha lỗi cho sự ra đi của em. Đừng tìm em làm gì
Ngân Hằng”
Quang Khải đọc xong lá thư, anh ta vò nát nó trong bàn tay mình
Chương 14: ( tt -3)
Quang Khải lập tức gọi điện cho cho Ngân Hằng, nhưng điện thoại cô không liên lạc được. Gọi điện thoại đến nhà Bảo Trâm thì hay tin Ngân Hằng đã dẫn Gia Bảo rời đi rồi, trên tay con thu dọn hành lí giống như đi xa. Quang Khải vô cùng hoảng hốt, vội vàng đi tìm đến những nơi cô có thể đến những điều không tìm được, Quang Khải bèn gọi điện cho Bảo Trâm hỏi thử.
– Không có, em không gặp Ngân Hằng. Có chuyện gì xảy ra à – Bảo Trâm lo lắng hỏi Quang Khải qua điện thoại, hôm nay cô cùng với Bảo Duy tìm Lâm Phong để kể rõ mọi chuyện.
– Cô ấy….- Quang Khải định nói rõ thì nghe tiếng Bảo Duy gọi :” Phong, bên này nè”, anh ta ngừng bặt không nói tiếp, trong lòng trào lên ngọn lửa hận, biết đâu Ngân Hằng đã dọn đến nhà Lâm Phong, bèn ghiến răng hỏi Bảo Trâm – Em đang ở đâu?
– Em….- Bảo Trâm ngập ngừng không dám nói.
– Ngân Hằng có chuyện rồi, mau nói em ở đâu để anh tới gặp – Quang Khải bèn thục giục.
Nghe Ngân Hằng xảy ra chuyện, Bảo Trâm vội nói địa chỉ mình đang ở, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên còn dặn dò :
– Anh đến rồi thì gọi điện thoại em ra ngay.
Quang Khải không đáp, có địa chỉ rồi, anh lên xe chạy đi ngay, cũng may quán đó khá gần chô anh ta đứng.
Lâm Phong đến ngồi xuống trước mặt Bảo Duy cười chào, nói vui vài câu thì Bảo Trâm đi đến, Bảo Duy liền hỏi:
– Ai vậy?
– Một người bạn thôi – Bảo Trâm cười ngượng đáp rồi nhìn Lâm Phong khẽ gật đầu chào, cô vẫn còn cảm thấy ngượng vì đã từng **** mắng Lâm Phong thậm tệ, nhưng Lâm Phong dường như không để ý đến điều đó vẫn vui vẻ cười đùa hỏi:
– Hôm nay không phải kêu mình ra đây để phát thiệp
– Được rồi, chiều mình và anh Khải đưa Gia Bảo đến đó.
– Không không…chỉ mình Hằng đến thôi – Hà Nhi vội vàng nói.
– Chỉ mình mình sao? – Ngân Hằng ngạc nhiên hỏi lại, mọi người đều biết cô đi đâu vẫn luôn dẫn Gia Bảo theo, thằng bé còn nhỏ, cô không thể để mặc thằng bé ở nhà một mình được.
– Phải đó đến một mình thôi.Gửi Gia Bảo cho anh Khải chăm giùm được không? Hôm nay coi như ngày hội phụ nữ, chỉ có chị em phụ nữ chúng ta thôi.
Ngân Hằng ái ngại đưa mắt nhìn Qaung Khải,anh ta nhìn cô cười bảo:
– Em cứ đi đi. Anh sẽ chăm giúp em Gia Bảo.
Ngân Hằng nghe vậy thì bèn nói với Hà Nhi qua điện thoại.
– Vậy hẹn chiều nay gặp – Sau đó quay sang hỏi – Chúng ta nói đến đâu rồi.
– Em đã tính thời gian sự cố chưa?
– Rồi, em có tính hết rồi. Vì sự cố lần này, nên chúng ta chậm lại 2 ngày. Nhưng vẫn có thể hoàn thành sớm hơn dự định. Chỉ cần đốc thúc mọi người hoàn thành tốt, lần này vật liệu phải kiểm kê lại thật kỹ, lần trước bên kiểm tra chỉ kiểm tra phần đầu mà không chú ý chất lượng phần sau, cho nên mới dẫn đến sau sót lần này.
– Được rồi, tất cả đều không phải lỗi của em, công ty cũng không ai phàn nàn gì, em cũng không nên tạo áp lực với bản thân, hôm nay cứ đi chơi vui vẻ với bạn bè đi.
– Cám ơn anh.
Chỉ có điều Ngân Hằng không để biết là, không phải chỉ có hôi con gái không thôi mà còn có hội con trai, trong đó có Lâm Phong. Cả hai nhìn nhau im lặng, có chút ái ngại, Ngân Hằng định cáo từ ra về thì bị giữ lại, không ngờ các bạn còn buộc hai người ngồi gần nhau, Khoảng khắc Ngân Hằng ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, tim cô gần như gần đập.
Bảo Duy lập tức vỗ tay reo lên:
– Nào mọi người, hôm nay chúng ta xem như là họp mặt bạn cũ với nhau, hôm nay không say không về, say rồi cứ mượn rượu làm càng, nói ra hết nhưng điều giấu trong lòng ra đi.
Lâm Phong trầm mặc không đáp, Ngân Hằng ngồi bên cạnh im lặng. Chỉ nhìn biểu hiện của mọi người, Ngân Hằng hiểu mọi người đang cố gắng làm cho hai người hòa hợp lại như xưa. Nhưng cô biết cố gắng của mọi người chỉ hoài công vô ích nên tỏ ra rất lạnh nhạt hờ hững với Lâm Phong.
Mọi người trò chuyện, cố kéo Lâm Phong và Ngân Hằng vào câu chuyện, nhưng cả hai vẫn chọn cách im lặng, lát sau nói về công việc của nhau.
– Chúc mừng. Dù sao cũng sắp làm bà chủ một công ty lớn rồi – Lâm Phong cười nhạt cầm ly bia chìa về phía cô nói khi nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay của cô.
– Cám ơn, chỉ là một ông chủ nhỏ thôi, chẳng thể sánh được với một giám đốc của công ty lớn như anh. Nhưng dù sao tôi cũng khá hài lòng về vị trí sắp tới này của mình.
Lâm Phong nghe câu nói này cảm thấy rất đau. Cậu không ngừng uống , hết ly này đến ly khác, hết chai này đến chai khác. Ngân Hằng thấy vậy lo lắng bèn đưa tay ngăn cản, Lâm Phong cười phá ra đẩy tay cô sang một bên nói:
– Em là gì của tôi mà ngăn cản tôi.
Ngân Hằng bị câu nói này như bị dao đâm vào tim, đau đớn vô cùng. Cô không là gì hết, không là gì của anh hết.Cô lặng lẽ thu tay về, ngồi im .
Mọi người ai cũng ái ngại đưa mắt nhìn nhau, không ngờ kế hoạch để cho hai người họ gần nhau lại hóa ra công cốc thế này. Sơn Hải bèn lên tiếng:
– Được rồi, đừng uống nữa. Cậu uống hết rồi lấy gì tụi mình uống đây.
– Đúng đó, hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn tuyên bố rằng: Quá khứ thì cứ để nó qua đi, chúng ta hãy quên hết mọi chuyện đau buồn ngày xưa để sống hạnh phúc cho hiện tại.
– Phải đó. Coi như hôm nay là ngày sự thật đi, có gì muốn nói thì cứ nói ra hết đi. Có giận hờn oán trách gì thì một lời nói ra.
– Người ta nói có yêu mới có hận, có giận hờn chỉ để thấy yêu nhau nhiều hơn mà thôi.
Mọi người thay phiên nhau góp lời, không ai mở miệng gọi tên, nhưng hai người biết mọi người là đang ám chỉ họ. Ngân Hằng và Lâm Phong đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay mặt đi.
Lâm Phong uống ực ly rượu , rồi đặt mạnh xuống bàn, lảo đảo đứng lên nhìn mọi người nói:
– Xin lỗi. Mình thấy không khỏe trong người, mình về trước đây. Mọi người cứ dùng tự nhiên nha, hóa đơn sẽ tính cho mình.
Lâm Phong nói xong quay người mở cửa bỏ đi ra ngoài không cho mọi người có cơ hội giữ cậu lại. Mọi người nhìn nhau e ngại, vốn định tạo nhiều cơ hội cho hai người, chẳng ngờ cuối cùng hai người đều tỏ ra như không quan biết, làm họ không biết nên nói thế nào cho đúng.
Bảo Trâm liền húc vào eo Xuân Phượng một cái, nháy mắt ra dấu, Xuân Phượng hiểu ý liền nói:
– Thức ăn nhiều như vậy mà Lâm Phong chẳng ăn gì hết, chỉ uống bia thôi, chắc chắn dạ dạy sẽ khó chịu.
– Phải đó, anh ấy còn uống nhiều như vậy, không biết lái xe có ổn hay không nữa – Nhật Tân cắn môi e ngại – Lở xảy ta tai nạn thì sao?
– Bảo Duy, hay anh đưa Lâm Phong về nhà đi – Hà Nhi bèn đề nghị.
– Lát nữa anh phải đưa Bảo Trâm về – Bảo Duy liền xua tay thối thoát.
– Mình cũng phải đưa Xuân Phượng về – Sơn Hải cũng từ chối ngay lập tức.
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn Ngân Hằng, trong đây chỉ có cô và Hà Nhi là đi một mình mà thôi. Nhưng Hà Nhi thì đi xe máy, còn cô thì đón taxi đến đây. Ngân Hằng bị mọi người nhìn như thế, cô bèn thở dài, nói tới nói lui, từ chối nãy giờ vẫn chỉ là mục đích để hai người bên nhau mà thôi.
– Được rồi để mình – Cô lắc đầu đứng dậy xách túi đi ra cửa bên ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Phong đang đứng dựa vào một gốc cây ói mửa. Ngân Hằng vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho Lâm Phong rồi quan tâm hỏi:
– Anh không sao chứ.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Ngân hằng, rồi liếc nhìn chiếc khăn trên tay cô, khóe môi cậu nhếch lên một cái rồi dùng tay áo lau khóe miệng mình. Cậu quay lưng đi không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của Ngân Hằng. Cơn say làm bước chân cậu loạng choạng, bước thấp bước cao đi về bãi đổ xe. Thấp Lâm Phong sắp ngã, Ngân Hằng vội vàng chạy đến đỡ lấy cậu.
– Cẩn thận.
Nhưng Lâm Phong lại hất tay cô ra khỏi người mình, cậu lạnh lùng nói:
– Không mượn cô phải quan tâm đến tôi.
– Đã 7 năm rồi vì sao anh vẫn mãi như một thằng nhóc nóng tính vậy chứ hả – Ngân Hằng tức giận nhìn Lâm Phong cố ý nói nặng lời – Anh cho rằng cứ khoác vào bộ mặt lạnh lùng thì cho rằng mình đã lớn hay sao. Không hề, anh vẫn là thằng nhóc chẳng biết suy nghĩ gì cả. Nếu năm xưa, tôi chọn lựa đi theo anh, thì anh nghĩ với cái tính cách này của mình . Anh có thể làm cho tôi hạnh phúc được hay không? Có thể bảo đảm được hạnh phúc của tôi hay không? Cho nên, cho tới bây giờ tôi vẫn không hối hận vì đã rời xa anh.
– Phải, em nói đúng. Tính tình tôi chẳng thay đổi vẫn là một thằng nhóc, một thằng nhóc chẳng biết suy nghĩ cho nên vẫn cứ ngay ngốc giữ mãi tình yêu trong lòng dù bị phụ bạc và phản bội. 7 năm….đã 7 năm rồi, anh dù muốn vẫn không quên được em, em có biết không? Vì sao anh lại ngốc như vậy, em nói cho anh biết đi.
Ánh mắt Lâm Phong đã đỏ hoe, tứ hốc mắt, nước mắt bắt đầu rơi. Cậu nhìn Ngân Hằng cười khổ.
– Em có biết cái cảm giác nhìn người mình yêu bên người khác, cảm giác đó sống không bằng chết. Đau như thế nào em biết không? Cho nên anh phải mang cho mình một vỏ bọc, một vỏ bọc lạnh lùng xa cách, giống như một chú nhím mọc gai để tự bao vệ mình khỏi tồn thương. Nếu anh không làm vậy, anh không thể đối mặt với em được, anh không đủ can đảm để gặp em. Bởi vì anh sợ, chỉ cần nhìn thấy em thì khao khát được ôm lấy em, được giữ chặt em trong vòng tay của mình không thể khống chế được.
Ngân Hằng cảm thấy tim mình khó thở vô cùng. Cô cảm thấy lòng đau quá, đau vô hạn Chỉ muốn cơn đau này biến mất, nhưng nó cứ hiện diện theo những giọt nước mắt trên mặt Lâm Phong. Mắt cô cũng đà nhòe đi, dù cô cố gắng xua đi, cố gắng chối bỏ thế nào chăng nữa, cuối cùng cô vẫn không kìm được trái tim vẫn đang thổn thức của mình.
Từng bước chân bước đến bên cạnh Lâm Phong như có kim châm vào, nặng chĩu và đau nhói. Ngân Hằng đứng trước mặt Lâm Phong, tay cô run run, đưa tay mình lên chạm vào những giọt nước mắt của cậu.
Những giọt nước mắt nóng hổi, chạm vào tay gây bao nhiêu xúc động. Từng ngón tay chạm vào da mặt của Lâm Phong, giống như chìa khóa mở cửa những khao khát trong lòng cậu.
Lâm Phong ôm lấy Ngân Hằng, cậu hôn lên môi cô, mang những nỗi khao khát trút ra, từng trận từng trận gió sóng vỡ bờ dữ dội, có thể cuốn phăng đi những khoảng cách nhớ nhung, cuốn đi những vật cản thời gian, xóa bỏ hết những đau thương, chỉ còn lại bờ yêu thương mà thôi.
Ngân Hằng cũng không khống chế được mình, cô vòng tay ôm lấy cô Lâm Phong, cùng cậu hòa vào nụ hôm ngay ngất kia. Nếu như có thể, cô muốn cùng Lâm Phong thực hiện lời hứa với nhau, cùng dắt tay đi đến một nơi thật xa. Cùng xây dựng một căn nhà, do chính tay cô trang trí, thiết kế, có một mảnh vườn nhỏ để họ có thể cùng nhau trồng hoa…chiều chiều nhìn ngắm thành quà của mình, một hạnh phúc nhỏ nhoi.
Gió lay động nhẹ, ánh đèn đường phố cũng dìu dặt, xe cộ qua lại cũng thưa dần, không gian êm đềm càng bao trùm lấy họ với những khát khao.
– Hai người đang làm gỉ vậy – Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận vang lên.
Giọng nói đầy quen thuộc khiến Ngân Hằng giật mình mở choàng mắt, cô nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì hốt hoảng lùi lại phía sau vài bước. Cô như người vừa tỉnh cơn mộng ảo, sợ hãi nói không nên lời.
Ngân Hằng còn chưa hết bàng hoàng, thì Quang Khải đã vượt qua cô đấm một đấm vào Lâm Phong, Lâm Phong không kịp chuẩn bị, cậu bị đấm ngã lăn xuống đất. Ngân Hằng kinh hãi hét lên một tiếng, cô còn đang lo lắng cho Lâm Phong thì Quang Khải đã nắm tay cô kéo mạnh, lôi cô đi về phía xe.
Ngân Hằng bị Quang Khải kéo, cô biết mình khiến anh ta nổi giận nên ngoan ngoãn đi theo anh ta. Quang Khải giận dữ mở cửa định đẩy Ngân Hằng ngồi vào, thì Lâm Phong đã bật dậy đuổi theo giữ tay Ngân Hằng lại. Quang Khải bèn quay lưng trừng mắt nhìn cậu lớn tiếng nói:
– Cậu Phong, xem ra một cú đấm của tôi không đủ cảnh tỉnh cậu thì phải. Nếu vậy thì cậu nghe cho rõ đây, cô ấy đã là người của tôi rồi. Tôi mặc kệ chuyện trước đây của hai người, nhưng từ nay về sau mong cậu đừng đi theo quấy rầy vợ sắp cưới của tôi nữa, chúng ta đã đính hôn rồi, điều này chắc cậu đã biết.
Quang Khải vừa nói vừa nắm bàn tay đeo nhẫn của Ngân Hằng vươn ra trước mặt Lâm Phong. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh, làm sáng một khoảng trong màn đêm mờ ảo, nhưng lại như một mũi gương sáng đâm vào trái tim đen thẩm khô máu của cậu. Cậu biết mình không có tư cách giữ lấy tay cô như thế, nhưng mà ngoài cách này ra, cậu hoàn toàn không còn cách nào khác.
– Anh chỉ muốn biết một điều, em còn yêu anh không? – Lâm Phong nhìn chiếc nhẫn hồi lâu rồi nhìn sang Ngân Hằng, trong đáy mắt một tia hy vọng, mong đợi, chỉ cần cô nói còn, hay chỉ cần một cái gật đầu, một ánh mắt biểu thị của cô, cậu sẽ bất chấp mà giữ chặt tay cô không buông.
Hai tay của Ngân Hằng đều bị hai người con trai nắm giữ, bàn tay ai cũng siết chặt tay cô nhất quyết không buông. Cả hai người đều quyết liệt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, ánh mắt hai người trừng trừng không chớp. Nhưng trong đáy mắt đều mong chờ sự chọn lựa của cô.
Cô đau đớn nhìn hai người đàn ông bên cạnh mình, một người có tình một người có nghĩa, nếu cô lựa chọn ai, người kia cũng bị tổn thương. Nhưng cô chỉ có thể chọn một mà thôi, dù lòng cô đau đớn thế nào đi chăng nữa.
Ngân Hằng nhìn Quang Khải, từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh ta, ánh mắt Quang Khải lập tức tối sầm lại. Nhưng Ngân Hằng không nhìn anh ta, cô từ từ quay người sang nhìn Lâm Phong. Cô dùng bàn tay mà Quang Khải vừa buông ra gạt bàn tay Lâm Phong đang nắm tay mình ra, ngay khoảnh khắc bàn tay ấm áp của Lâm Phong rời khỏi tay cô, trái tim của cô như ai xé, nhưng cô vẫn hắng gượng nhìn Lâm Phong nói:
– Trái tim tôi từ lâu đã thuộc về người đàn ông ở bên cạnh rồi. Có thể ngày xưa tôi từng yêu anh, anh từng yêu tôi. Nhưng năm đó tôi chọn lựa vất bỏ anh, cũng đồng nghĩa với việc xó bỏ hình ảnh của anh trong lòng. Trong 7 năm nay, tôi sống rất tốt, rất vui vẻ, rất hạnh phúc tôi thậm chí không có một giây phút nào nhớ đến anh cả.
Thời khác tay cô từ từ rời đi, tim của cậu cũng từ từ chết lặng cuối cùng lạnh ngắt khi nghe cô nói.
– Tôi đã chọn người đàn ông này, đây mới là người khiến tôi có cảm giác an toàn , hoàn toàn khác hẳn anh. Nụ hôn lúc nãy chẳng qua là muốn thỏa mãn cho anh một chút tự ái mà thôi. Đáng tiếc còn chưa kịp hoàn thành cho anh đã bị bắt gặp. Vậy thì nhân đây chúng ta nói thẳng luôn vậy.
Cô quay sang nắm lấy tay Quang Khải, người hơi tựa vào anh ta, tạo một cử chỉ thân mật âu yếm nhìn Lâm Phong nói tiếp:
– Tôi đã thuộc về anh ấy từ lâu rồi, trong tâm trí tôi chỉ có hơi thở, ánh mắt và vòng tay của anh ấy mà thôi. Chúng tôi rồi sẽ lấy nhau , có con cái, cùng nhau nuôi dạy con cái, sống hạnh phúc bên tổ ấm của mình. Xin anh từ nay đừng đến quấy rầy tôi nữa, đừng làm việc khiến chồng sắp cưới của tôi hiểu lầm giữa chúng ta xảy ra chuyện gì – Ngân Hằng nhìn Lâm Phong, cô cố ý những lời bóng gió như thể giữa cô và Quang Khải đã trải qua ái ân khiến cô ghi nhớ từng chút từng chút một về anh ta.
Lâm Phong nghe thấy những lời này, lòng không khổ quặng đau, đây là kết cục , là đáp án chính xác nhất mà cậu muốn để có thể quên cô đi.
– Đi…đi…từ nay tôi sẽ không làm phiền hai người nữa đâu – Cậu lạnh lùng nhìn họ, ánh mắt trở nên xa xăm vô định.
– Cô ấy đã nói rõ như thế, mong cậu từ nay sẽ không tìm đến phá hoại tình cảm của chúng tôi nữa – Quang Khải nói xong ôm lấy Ngân Hằng đẩy vào bên trong xe. Sau đó anh ta lên xe lái xe bỏ đi.
Lâm Phong cũng lặng lẽ quay người bước đi. Gió lạnh thổi thốc vào mặt cậu, rõ ràng là gió lạnh như vậy, nhưng lại cảm thấy lòng còn lạnh hơn nữa.
Ngân Quỳnh vì có chút chuyện phải gặp Ngọc Liên bàn giao, cô đến thẳng công ty tìm Ngọc Liên. Vừa đến, cô thấy Ngọc Liên đang hý hoái dáng cái gì đó, bèn tò mò lại xem.
Thì ra Ngọc Liên đang dáng một bản thiết kế nhà đơn. Tuy không hiểu lắm về thiết kế, nhưng cô có thể nói, người thiết kế ra căn nhà này đã đặt hết toàn bộ tâm tư vào trong bản vẽ. Thiết kế có phần giảng dị, nhưng lại tạo nên không gian ấm áp, tưng màu sắc, từng ngóc ngách đều được bố trí hoài hòa. Không gian không quá rộng, cũng không gò bó, tạo cảm giác thoải mái thoáng mát, không lạnh lẽo cũng không nóng bức. Đặc biệt khoảng sân xung quanh nhà, còn được vẻ chú thích các loại cây cảnh, đất trồng rau. Đây thật là một căn nhà cho những ai thích cuộc sống giản dị.
Ngân Quỳnh nhìn hồi lâu rồi bất giác ồ lên:
– Thật không ngờ bản thiết kế này lại tuyệt đến vậy. Chị cũng thích có một căn nhà như thế, là em thiết kế à?
– Không phải là của chị Ngân Hằng đó. Chị cũng thấy bản thiết kế này rất đẹp đúng không. Em thấy chị ấy bỏ ra rất nhiều tâm huyết để vẻ vậy mà lại xé bỏ như thế, em thấy tiếc quá nên cô ngồi dán lại cho nó .
Ngân Quỳnh liếc mắt nhìn bản thiết kế lần nữa, cô chau mày suy nghĩ.
– Ha, sau này em có tiền, cũng sẽ đich thân thiết kế một căn nhà thế này cho bản thân mình mới được.
– Nếu vậy, em có thể cho chị bản thiết kế này hay không? – Ngân Quỳnh gnhe vậy liền đề nghị.
Ngọc Liên có chút tiếc rẻ nhưng vẫn đưa bản thiết kế cho Ngân Quỳnh, dù sao thì so với cô, Ngân Quỳnh là chị em ruột với Ngân Hằng. Đưa cho Ngân Quỳnh xong cô còn thì thầm to nhỏ căn dặn:
– Chị đừng nói cho chị Ngân Hằng biết là em chưa bỏ nó nha, nếu không chị ấy la em chết. Em nhân cơ hội chị ấy ra ngoài mà ngồi chỉnh sửa lại đó.
Ngân Quỳnh gật đầu đồng ý rồi cuốn gọn bản thiết kế lại, nhanh chóng đưa giấy tờ cho Ngọc Liên rồi mau chóng ra về.
Cô về đến nhà, mở nhanh bản thiết kế của NGân Hằng ra, sau đó thở dài não nề. Quả đúng như cô nghĩ, trong phần ghi chú của bản thiết kế, có một chữ Phong, phía bên dưới còn có chữ ký của Ngân Hằng. Cô quyết định tìm gặp Lâm Phong.
Cô hẹn gặp Lâm Phong, trong lúc chờ đợi, cô đã nghĩ thật nhiều những điều mà mình muốn nói với Lâm Phong, một lời tự thú dù đã muộn. Cô ôm bản thiết kế được bỏ cẩn thận vào ống đựng, siết chặt lấy nó chờ đợi với lòng quyết tâm.
Chỉ không ngờ không chỉ Lâm Phong đến mà còn có Hạ Huyền đi theo, Hạ Huyền nhìn thấy cô thì tươi cười định chào hỏi nhưng Ngân Quỳnh lại không thấy vui chút nào, nhất là khi nhìn thấy Hạ Huyền bám chặt cánh tay Lâm Phong. Những ý nghĩ nãy giờ của cô bỗng bay biến hết, cô tức giận đứng phắt dậy cầm lấy cái ly nước hất thẳng vào mặt của Lâm Phong. Sau đó không nói không rằng bỏ đi.
– Cô ấy sao vậy chứ, đúng là đồ thần kinh – Hạ huyền hốt hoảng dùng khăn lau mặt cho Lâm Phong, miệng **** mắng.
Trong lúc tức giận, Ngân Quỳnh đứng bật dậy và buông luôn ống đựng bản thiết kế cứ thế bo đi. Hạ Huyền tò mò nhặt lên rồi mở ra xem, nhưng cô ta không hiểu về thiết kế cho lắm.
Nhưng Lâm Phong vừa nhìn thoáng qua thì giật nó khỏi tay Hạ Huyền, lòng cậu trào dâng xáo động
Cầm bản thiết kế về nhà, Lâm Phong trải nó ra mặt bàn, cậu lặng người ngắm nhìn từng chi tiết trên bản thiết kế. Cậu nhìn thấy hàng ghi chú có tên mình kèm chữ ký của Ngân Hằng, điều đặct biệt khiến cậu lưu tâm là bản thiết kế vừa mới hoàn tất trước khi cậu về nước không bao lâu.
Cậu hoàn toàn có thể nhận ra, đây là bản thiết kế căn nhà mơ ước của hai người. Nếu cho rằng Ngân Hằng vì sở thích mà vẫn giữ ý tưởng thiết kế mà họ đã bàn, vì sao lại ghi tên cậu. Có thể cho là một sự trùng hợp, nhưng nếu đó không phải là trùng hợp thì sao. Tay Lâm Phong bất giác siết chặt lại, ánh mắt trầm đục bỗng như có một tia sáng quét qua. Nhưng vì sao lại xé bỏ nó khi đã bỏ công ra thiết kế như thế. Có quá nhiều việc khiến đầu óc cậu rối loạn.
Chuông cửa nhà cậu reo lên, Lâm Phong đoán là Hạ Huyền bám theo cậu về tận nhà, cậu xếp gọn bản thiết kế lại chẳng muốn mở cửa. Nhưng tiếng chuông dai dẳng không ngừng, cậu bực tức đứng lên mở cửa, vừa mở cửa đã quát ầm lên:
– Anh đã nói là đừng có đi theo anh nữa. Em đúng là quá phiền phức .
Không ngờ người bên ngoài lại là mẹ và ông nội cậu.
– Ông…. mẹ…- Lâm Phong thản thốt kêu lên.
– Cái thằng này, tại sao cứ ở mãi chỗ này mà không chịu về nhà hả? – Ông nội Lâm Phong vừa nhìn thấy cậu liền quở trách ngay – Bảo mày về nước, mày lại dọn ra ngoài đây ở, vậy chẳng khác nào ở nước ngoài chứ.
– Ba…ba bình tĩnh đi, tại công việc của thằng Phong bận rộn nên nó dọn ra đây ở cho thuận tiện đi lại thôi – Mẹ Lâm Phong vội vàng khuyên nhủ rồi đưa mắt ra hiệu cho Lâm Phong.
Lâm Phong thầm thở dài, rồi nói:
– Con xin lỗi, sau này con sẽ cố về nhà thường xuyên hơn.
– Con cần về nhà thường xuyên để mẹ nấu mấy món ăn ngon cho con ăn, dạo này con gầy quá đi mất, hai má gần hóp lại luôn rồi – Ba Ngọc Loan nhìn con trai xót xa.
Ông nội Lâm Phong nhìn cậu cũng sốt ruột nói:
– Cái thằng cứng đầu này, đã bảo phải thường xuyên về nhà ăn cơm, xem xem, cơm bên ngoài đúng là chẳng ra gì cả mà, không có tí dinh dưỡng nào hết. Con mau xuống làm ít món cho nó ăn ngay đi, phải bổ bổ vào.
Ông nội lập tức ra lệnh cho bà Ngọc Lan, ba liền nghe lời đi xuống bếp, trên đường đến đây, bà cũng đã chuẩn bị một ít đồ ăn cho cậu. Lâm Phong nhìn hình dáng mẹ vội vội vàng vàng thì xúc động vô cùng, cậu nhìn ông nội nói:
– Con cám ơn ông nội.
Ông nội Lâm Phong thở dài, ánh mắt thoáng buồn rầu:
– Ông nội già rồi Phong à. Trong mấy đứa cháu, con Tịnh thì không nói làm gì, có có chồng , có con, có cuộc sống ổn định rồi. Chỉ còn con với Minh Nhật mà thôi. Hai đứa đều là cháu ruột của ông, nhưng mà ông thừa nhận, ông thiên vị con rất nhiều, con có biết không?
Lâm Phong lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đong đầy lòng yêu thương với ông nội.
– Ông càng thương con bao nhiêu thì càng ân hận bấy nhiêu, giá như, giá như lúc trước ông không ra lệnh cho ba con tìm con bé và ngăn cản hai đứa đến với nhau, thì bây giờ con đã không trở nên lặng lẽ u sầu thế này. Ông nội rất thích nhìn nụ cười của con, rất giống với bà nội con. Haiz…có lẽ tính cố chấp trong tình yêu của con được di truyền từ ông. Ngoài bà nội con ra, ông chưa từng yêu bất cứ người đàn bà nào khác cả. Có lẽ sự già cả đã làm ông quên mất tình yêu là gì.
– Đều đã qua rồi ông à – Lâm Phong gượng cười cố xua bớt mặc cảm chia rẻ tình cảm của hai người của ông nội cậu.
– Nếu đã qua rồi, vì sao con lại muốn được là người tiếp nhận quản lý công trình đó – Ông nội Lâm Phong nhìn cậu buồn buồn hỏi – Ba con đã nói cho ông biết, cô ấy chính là người đã thiết kế ra công trình bệnh viện đó.
Lâm Phong quay mặt đi không đáp, lúc cậu nhìn thấy cô qua màng hình ghi lại buổi đấu thầu, nhìn nụ cười chiến thắng của cô, tim cậu đã thôi thúc cậu đến gặp cô biết bao nhiêu lần.
– Nếu bây giờ vẫn còn kịp thì hãy giữ chặt cô ấy lại đi. Bây giờ ông chỉ cần con hạnh phúc mà thôi – Ông nội Lâm Phong khẽ khàng nói.
Phải, nếu như có thể làm rõ, thì cậu nhất định sẽ giữ chặt cô lần nữa.
Lâm Phong quyết định đến gặp Ngân Quỳnh để hỏi cho ra sự thật, đáng tiếc Ngân Quỳnh lại tránh mặt cậu không chịu gặp.
Ngân Quỳnh nhìn điện thoại của mình hiển thị số Lâm Phong, lòng cô hoảng hốt vô cùng. Cô muốn nói rõ mọi chuyện cho Lâm Phong nghe, nhưng vì cô thấy Lâm Phong đến cùng Hạ Huyền, cứ nghĩ Lâm Phong và hạ Huyền đã là một đôi rồi nên rất tức giận vì âm mưu của Hạ huyền đã thành công. Cô ta đã có được Lâm Phong, cho nên cô mới ra về như thế.
Nào ngờ cô đã hoàn toàn sai lầm rồi, ngay chiều đó, Hạ Huyền đã tìm cô, cô ta dùng nhiều lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô nói ra vì sao lại tìm Lâm Phong. Cô đã biết, hóa ra Lâm Phong chưa chấp nhận cô ta, cho nên cô nói thẳng sự thật năm xưa bóc trần sự dối trá của hạ Huyền. Nào ngờ Hạ Huyền đã chuẩn bị trước, đem những giấy tờ ký kết, có chữ ký của cô ra đe dọa. Sự việc lần trước, là do lỗi sai sót của cô, bị cô ta đánh tráo vật tư dỏm và cuối cùng cũng bù đắp bằng vật liệu tốt. Sự việc tưởng chừng đã êm ấm, nhưng một khi cô ta trở mặt, đòi phải trả lại số vật tư kia thì cô và Ngân Hằng sẽ điêu đứng.
Hạ Huyền vì chưa có được Lâm Phong mới giở trò này, vậy thì chỉ cần làm Quang Khải rời xa Ngân Hằng thì hai người họ nhất định sẽ đến bên nhau.
Cô bất chợt nhớ đến lời của ba nuôi của Minh Nhật, chĩ cần cô làm theo lời ông ta thì….
– Chẳng phải đã nói từ nay sẽ không đến làm phiền chúng tôi nữa hay sao – Ngân Hằng lạnh lùng nhìn Lâm Phong hỏi khi bị cậu gọi đến.
– Tôi gọi em đến là chỉ muốn em giúp tôi thiết kế một căn nhà mà thôi. Căn nhà này tôi dùng để xây cho vợ tương lai của mình.
– Xin lỗi, thiết kế của tôi theo phong cách đơn giản, không thích hợp với các phụ nữ trẻ hiện nay. Khác quen thường là các ông chủ lớn thực hiện công trình, được anh xem trọng cũng có thể xem là vinh dự của tôi. Nhưng rất tiếc, tôi buộc lòng phải từ chối.
– Căn nhà tôi muốn chính là thiết kế theo phong cách đơn giản của em. Trước đây tôi từng rất thích và mơ ước xây một căn nhà như thế cùng một cô gái, cho hôm nay tôi muốn hoàn thành ước mơ năm xưa của mình. Chỉ cần em thiết kế xong thì mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự xử lý và sẽ không làm phiền em nữa.
Lòng Ngân Hằng như con diều chao đảo, cô nhìn Lâm Phong:
– Lòng người con gái đó đã thay đổi rồi. Cũng như bao cô gái trẻ hiện nay, họ thích mọt cuộc sống phô trương, giàu sang. Căn nhà mơ ước đó chẳng qua là mơ ước của trẻ con, lẽ nào anh không hiểu điều này sao – Ngân Hằng cười nhat đáp – rái tim của người phụ nữ hiện nay bị trói buộc bởi tiền và danh vọng. Xin lỗi, người đàn ông hiện nay là người cho tôi danh vọng và tiền bạc, cho nên tôi muốn ở bên cạnh anh ta.
– Vậy những cô gái hiện đại như cô dùng cái gì để trao đổi tiền và danh vọng. Dùng thân xác sao – Lâm Phong ác ý nói.
– Anh nói đúng, loại con gái như tôi chính là dùng thân xác để trao đổi . bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần cho tôi tiền và danh vọng tôi đều cam tâm đánh đổi – Nói xong cô bỏ ra về mà lòng đau nhói, bên tai cô vẫn nghe tiếng đập phá đồ đạc của Lâm Phong.
Ít lâu sau đó, công trình lại xảy ra sự cố lớn, khiến cho ba công nhân đều bị trong thương có khả năng mất sức lao động. Người đứng đầu công ty là Quang Khải phải chịu trách nhiệm. Bên công ty Lâm Phong đưa đơn kiện, vì bên thầu hết lần này đến lần khác làm nguy hại đến công trình. Càng không cho bên công ty Quang Khải có cơ hội sữa chữa. Công ty vì thế trở nên hỗn loạn.
Quang Khải có nguy cơ phải hầu tòa, chị cần Lâm Phong đồng ý gia hạn thời gian và rút đơn kiện lại để anh ta có thời gian giải quyết chuyện công ty. Ngân Hằng vì thế mà đến cầu xin Lâm Phong, thậm chí đứng hàng giờ trước cửa nhà chờ đợi nhưng cậu nhất quyết không chịu.
– Vậy tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho anh ấy.
– Em nghĩ em có cái gì để trao đổi với tôi – Lâm Phong nhếch môi khinh bạc nhìn cô hừ giọng hỏi.
Đúng vậy, cô chẳng có cái gì để làm vật trao đổi hết. Chẳng có gì cả. Tiền bạc chắc chắn Lâm Phong không cần, cái cậu cần cô lại không thể đáp ứng được. Nhưng nếu cô không trao đổi, vậy thì Quang Khải sẽ thế nào?
– Nếu tôi dùng thân xác tôi trao đổi thì sao – Ngân Hằng nhìn Lâm phong đanh mặt hỏi.
Tia cười trên mặt Lâm Phong vụt tắt, lòng sôi sục như núi lửa phun trào, ghiến răng tức giận, trừng mắt nhìn cô, đôi mắt hằn tia máu, cả người run lên.
Ngân Hằng cũng khẽ cười chua chát, năm đó vì cần tiền phẩu thuật cho Gia Bảo, cô chấp nhận bán thân xác cho Quang Khải để trao đổi một số tiền. Giờ đây cô dùng thân xác để trao đổi để cứu Quang Khải, coi như cô trả cho anh ân huệ năm xưa. Nhưng nếu như là một người đàn ông khác, có lẽ cô sẽ không cảm thấy nhục nhã xấu hổ như lúc này, nếu là một người khác, cô sẽ nhắm mắt coi là một cuộc trao đổi công bằng. Chỉ tiếc rằng, đó là người con trai cô yêu và cũng là người con trai yêu cô. Cô vì một người đàn ông khác chấp nhận bán mình cho người con trai mình yêu, chỉ nghĩ thôi cũng thật là quá nực cười rồi. Khi mở miệng buông ra câu nói này, cô đã hối hận, nhưng mà lời đã nói ra cô chẳng thể nào rút lại được. Chỉ có thể nhắm mắt bước đi mà thôi.
Sau câu nói, cô nhìn Lâm Phong chờ đợi, thời gian chỉ vài giây ngắn ngủi lại như các rất xa. Ánh mắt Lâm Phong nhìn cô chứa đầy sự đau đớn và tổn thương, sau đó cậu cười, cười thật lớn nói:
– Em biết không? Em rất biết cách làm tổn thương người khác. Chẳng những khiến họ đau đớn, mà còn dẫm đạp lên trái tim của họ, đạp cho đền khi nó tan biến không còn một mảnh giáp mới cam lòng.
– Vậy xem như tôi chưa nói gì hết – Ngân Hằng trùng thắt lòng, cô trước khi bản thân bật khóc vội vàng trốn tránh – Tôi sẽ tự tìm cách khác.
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi thật nhanh, nhưng khi Ngân Hằng mở cửa, cánh sửa bị một bàn tay to lớn đóng sầm lại. Hơi ấm của Lâm Phong bao phủ khắp lưng cô, hơi thở cậu phả lên định đầu cô khiến cô nấc lên, cả người cứng đờ, rồi hơi thở trở nên hỗn loạn vô cùng.
Ngân Hằng cố kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình vì hơi thở nóng ấm của Lâm Phong, cô biết mình không thể đối mặt với cậu thêm một phút giây nào nữa. Bàn tay siết chặt hơn vào nấm cửa và vặn mạnh, cô dùng hết sức kéo cánh cửa, muốn thoát ra ngoài. Nếu không cô sẽ mềm lòng mất, nếu không cô sẽ bật khóc không ngừng trước mặt cậu, phá hủy hết tất cả những cảm xúc mà cô cố công tạo nên để che dấu. Ngân Hằng giống như bị giam vào bên trong không có cơ hội vùng thoát.
Nhưng cánh cửa vẫn bất động, cánh tay to lớn của Lâm Phong vẫn giữ chặt chiếc cửa, tay kia của cậu chạm vào bàn tay trên nấm cửa của Ngân Hằng, khiến cô giật mình run rẩy, cô quay lại có chút hốt hoảng nhìn Lâm Phong, môi mấp mấy trong đứt quảng hỏi
– Anh làm.. vậy.. là sao?
– Xem như anh muốn chấp nhận cuộc trao đổi này – Lâm Phong nhìn sâu vào đôi mắt đang mờ đục dần vì màn nước của cô trả lời.
– Xin lỗi, bây giờ tôi không có hứng nữa , lúc nãy chẳng qua là tùy tiện nói mà thôi – Ngân Hằng bặm môi, cương quyết đáp.
– Được thôi – Lâm Phong cười gằn, khóe môi nhếch lên đầy cao ngạo, tay cậu từ từ buông khỏi cửa, người cũng lùi về sau cách xa Ngân Hằng, sau đó quay người ngồi phịch xuống ghế đệm vẻ mặt tự đắt bảo – Nếu bây giờ em rời khỏi đây, sau này có tìm tôi để trao đổi cũng không được đâu, sợ lại lúc đó tôi đã không còn hứng thú với em nữa. Vậy thì xem ra chồng sắp cưới của em khó lòng thoát khỏi lao tù rồi
– Anh….- Ngân Hằng có chút tức giận nhìn Lâm Phong , nhưng sau đó cô nhìn cậu cười nhạt nói – Xem ra bảy năm qua, bên đó chẳng dạy được anh cái gì ngoài sự lưu manh cả. Trông anh cứ như là người không được thỏa mãn, phải dùng hạ sách để chèn ép người khác thỏa mãn nhu cầu cho mình ngay lập tức.
Lâm Phong thật sự rất tức giận khi bị cô trêu tức như thế, nhưng sắc mặt cậu không đổi nhìn cô nói:
– Vậy xem ra em rất biết làm người đàn ông của mình thỏa mãn đúng không. Vậy thì tôi cũng phải thử xem mới được.
Lâm Phong đứng bật dậy với thái độ đầy tức giận khiến Ngân Hằng hoảng sợ, cô bước lùi lại rồi va vào cánh cửa phía sau lưng mình. Cô nhanh chóng bị Lâm Phong túm lấy, kéo cô đi lại ghế so fa rồi nhanh chóng đẩy ngã cô xuống ghế. Ánh mắt cậu bắt đầu hằn lên dục vọng một cách điện cuồng.
Ngân Hằng sợ hãi cô gắng ngồi dậy nhưng đã bị Lâm Phong đè cả thân người mình lên người cô, sau đó cậu cúi đầu hôn lấy môi cô một cách cuồng bạo. Ngân Hằng càng ngăn cản càng kích thích bản năng ham muốn chiếm đoạt của Lâm Phong, cậu mút lấy môi cô muốn phá bỏ sự ngăn cản của cô. Tay Ngân Hằng hoảng loạn cố đẩy mạnh Lâm Phong khỏi người mình. Nhưng đáng tiếc, sức cô so với Lâm Phong chẳng khách nào con kiến với voi, dù dùng sức thế nào vẫn là không có ích.
Tay Lâm Phong bất đầu di chuyển dọc cơ thể cô, cuối cùng dừng lại ở nút ào trên cổ cô, bắt đầu lần mò cởi nó ra. Ngân Hằng run rẩy, sở hãi, cô hét lên:
– Buông tôi ra, tôi không muốn. Anh….
Lời nói của cô đứt quảng đã bị lưỡi Lâm Phong tuồn vào cuốn lấy, không cho cô thêm một cơ hội nói tiếp lời nào. Ngân hằng cố gắng hít thở trước sự quấy nhiễu cuồng dã của Lâm Phong, hay tay cô đấm mạnh vào hai bên vai của Lâm Phong muốn cậu buông mình ra. Hai tay Lâm Phong liền bắt lấy hai cánh tay đang làm loạn của Ngân Hằng, bắt chéo nhau để một tay cậu kiềm giữ đặt trên đỉnh đầu. Hai chân cô cũng bị kiềm chặt, Ngân Hằng bất lực nhìn Lâm Phong đang xâm phạm dần dần cơ thể cô.
Chiếc cúc áo của cô cuối cùng cũng đã rời đi, để lộ một khoảng da thịt mềm mại, Lâm Phong rời khỏi môi cô, bắt đầu di chuyển dọc xuống bên dưới cổ cô. Cậu cắn nhẹ xương quai xanh của cô khiến cơ thể cơ run rẩy không ngừng, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn cô cười nhạt, khinh bỉ lẫn xem thường nói:
– Xem ra người đàn ông của em không thỏa mãn được em. Phản ứng của em đứng là khiến người ta thấy hưng phấn.
Nói xong, cậu lại tiếp tục chiếm giữ từng tất từng tất trên cơ thể cô di chuyển xuống nơi cúc áo vừa rời ra để lộ một phần ngực mềm mại của cô.
Có câu nói:” Khi tổn thương thành một thói quen thì con người ta học được cách sống bình thản”. Cô đã có quá nhiều tổn thương, cô đã học được cách sống bình thản khi đối mặt với những tổn thương đó, những tổn thương của cô như những vết sẹo lồi lõm nhưng đã đóng vảy thật chặt. Nhưng chỉ một lời nói của Lâm Phong lại như bị khơi mào chảy máu, đau đớn cùng chua xót. Cô trong mắt cậu là hạng đàn bà nào, rất đáng khinh sao.
– Nếu như ….chúng ta xong chuyện. Anh có đồng ý tha cho anh ấy.
– Vậy thì để xem cô thòa mãn tôi đến đâu – Giọng Lâm Phong có một luồn lửa nóng tức giận. Sau đó cậu không ngừng hôn môi cô, đi xuống cổ cô gặm cắn không chút nhẹ nhàng như chút hết tức giận của bản thân lên cơ thể cô. Cậu giống như người mất hết lí trí bị phẫn nộ che lấp, chỉ muốn trừng phạt cô mà thôi.
Cậu hôn lên xương quai xanh của cô, bờ môi chạm vào một vật lành lạnh trên cổ cô, đưa tay nắm lấy rồi giật bỏ sợi dây truyền trên cổ cô, vứt bỏ sự vướn víu đầy khó chịu, bỗng cậu khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào cái vật đang đugn đưa trên tay mình. Đó là chiếc lọ thủy tinh chứa đựng điều ước của cậu năm xưa. Người trấn động, Lâm Phong thả hai tay Ngân Hằng ra, từ từ thẳng người dậy, cô từ lâu đã không còn vùng quẫy, chỉ có cắn răng cam chịu nhưng đau đớn trong lòng khiến cô vật khóc. Lâm Phong rút tờ giấy trong mặt dây truyền ra. Chính là dòng chữ : “Nguyện được sống bên nhau đến bạc đầu”
Cậu run rẩy buông rơi tờ giấy và chiếc lọ thủy tinh nhỏ, ánh mắt mang theo tia đau đớn nhìn Ngân Hằng hỏi:
– Vì sao vẫn còn giữ nó.
Nhưng thay vì trả lời Lâm Phong, những giọt nước mắt của Ngân Hằng thay phiên nhau rơi xuống. Lâm Phong đau xót, vội vã dùng tay lau nước mắt cho cô, cử chị nhẹ nhàng, ánh mắt mang đầy sự ân hận và tự trách.
– Xin lỗi, xin lỗi. Anh điên rồi… – Lâm Phong tự tát lên mặt mình xem như trừng phạt, nhưng lại khiến lòng Ngân Hằng đau đớn hơn. Cô chẳng thà người bị đau là mình, còn hơn là Lâm Phong.
Ngân Hằng đưa tay nắm lấy tay Lâm Phong giữ lại, Lâm Phong đưa mắt quay sang nhìn cô, những ngón tay cô luồn vào nắm lấy từng ngón tay của cậu, siết nhẹ, ánh mắt nồng nàn yêu thương. Lâm Phong ôm lấy Ngân Hằng vào lòng, ,iệng khẽ khàng nói:
– Xin lỗi…..
Ngân Hằng áp người vào lòng cậu, hôn lên đôi môi cậu, mềm mại mà nóng bỏng. Lâm Phong ôm cô thặt chặt và đáp lại nụ hôn của cô. Họ hòa vào nhau cả về tâm hồn lẫn thể xác, như không có gì trên thế gian này có thể chia cắt được. Ánh trăng bên ngoài huyền ảo xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt, phủ khắp một màu ánh bạc, gương mặt xinh đẹp của Ngân hằng mơ màng trước mắt Lâm Phong khiến cậu ngây ngất. Những bàn tay đan xen vào nhau thật chặt, hơi thở và làn môi hòa quyện trong nụ hôn say đắm. Ở đó, không có chỗ cho sự trống rỗng, tất cả đều chan chứa cảm xúc yêu thương. Sự hòa nguyện cao độ ấy mang đến cảm xúc hạnh phúc tràn đầy ắp trong căn phòng
Cậu cứ thế, nụ hôn nóng bỏng tiến xuống in dấu trên cổ cô, đôi tay cậu dịu dàng vuốt ve âu yếm thân thể cô, khiến trái tim cô đập dồn dập, đôi mắt khép lại gần như bất lực đón nhận sự âu yếm nhiệt tình và nóng bỏng đó. Cô không nhớ mình đã ngã xuống giường như thế nào. Từng đợt sóng yêu đương bao trùm lên cơ thể cô, Lâm Phong tiếp tục hôn, bàn tay cậu mơn trớn lùa vào trong áo cô, vuốt ve cơ . Sự tiếp xúc đầy lửa cháy ấy khiến cơ thể cô khẽ run rẩy. Trong bóng tối, cô căng thẳng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát bên mình, Lâm phong cũng nhìn cô như thế. Ngọn lửa nhiệt tình và ấm áp trong đôi mắt của cậu làm cô say đắm. Cô khép hờ mắt lại, gương mặt xanh xao trở nên tươi tắn ửng hồng, cô chìm đắm trong ân ái dạt dào mà cậu mang lại.
Ngân Hằng chui rúc vào lòng Lâm Phong ngủ ngon lành, cô tựa đầu vào cánh tay Lâm Phong, cô nằm gọn trong bàn tay Lâm Phong cảm giác bình yên và ấm áp mà lâu rồi cô mới có. Đối với phụ nữ, rất thích được cảm giác được chở che, những cô gái như cô tuy bề ngoài rất kiên cường, nhưng vẫn luôn có sự mềm yếu trong lòng.
Cả đêm qua, cô buông trôi bản thân, để cảm xúc dồn nén được bọc phát, cô không biết ngày mai phải nhìn nhận mọi chuyện thế nào. Chỉ biết bây giờ cô muốn chìm đắm trong vòng tay cậu, quên đi những điều phải đối mặt khi ánh bình minh đến, để nỗi khao khát dâng trào trong tim .
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn còn ngủ say của Lâm Phong, biết bao nhiêu khao khát được chạm vào cùng nỗi nhớ tình yêu, một nỗi nhớ là một vết kim đâm vào lòng cô. NGân Hằng đưa tay ve vuốt gương mặt Lâm Phong, cô vuốt nhẹ qua khóe mắt rèm mi rồi đi dọc xuống cánh mụi cao cao của cậu. Lâm Phong bị cái vuốt ve của cô làm tỉnh giấc, cảm giác ngọt ngào đêm qua tràn vào tim cậu, đưa tay bắt lấy những ngón tay nghịch ngợm của cô, đưa xuống môi cắn nhẹ, khiến Ngân Hằng rên khẽ trong lòng cậu. Lâm Phong thích thú ôm chặt cô hơn, tận hưởng hương vị của cô.
Một bản nhạc vang lên từ điện thoại của Ngân Hằng khiến cô giật nảy mình dáo dát đẩy Lâm Phong ra tìm điện thoại. Đó là điện thoại của Quang Khải, bản nhạc cô cài riêng cho anh, sự hốt hoảng khiến cô lúng túng tìm kiếm khắp nơi. Lâm Phong đành nhỏm người nhặt lấy cái quần mà hôm qua cô mặc, điện thoại nằm bên trong, cậu đưa tay lấy giúp cô, nhưng nhìn thấy màn hình hai chữ : Quang Khải”, cậu lập tức nhíu mày
Ngân Hằng nhìn thấy Lâm Phong cầm điện thoại thì thở phào, vội vã giật lấy từ trong tay Lâm Phong. Cô rất lo lắng Quang Khải xảy ra chuyện. Cô nhặt lấy cái áo của Lâm Phong rơi trên sàn khoát tạm rồi đi ra một góc nghe máy. Cô không biết hành động của cô khiến Lâm Phong tức giận vô cùng.
Cô rõ ràng đêm qua cùng cậu trải qua những hòa hợp cơ thể, vậy mà có thể nhanh chóng quăng cậu sang để nghe máy điện thoại của người đàn ông khác, vì hắn ta mà lo lắng.
– Anh được ra về rồi sao? Anh được ra sớm thì thật là may. Uhm, em đang lo lắng chạy nhờ vã khắp nơi…..
……
– Bây giờ em đang ở……
Câu hỏi chưa nhận được câu trả lời thì một tiếng rầm va vào tường. Một chiếc điện thoại, bị lực ném mạnh, va vào bức tượng bể nát.
– Anh làm gì vậy – Ngân Hằng tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phong, trong đó có rất nhiều số điện thoại khách hàng của cô.
Lâm Phong không nói không rành, kéo thẳng Ngân Hằng ngã vật xuống giường. Cả đêm mệt nhoài, nhưng giờ ánh mắt của Lâm Phong chẳng khác nào nào lại muốn có cô nữa. Nhưng cô không muốn, cô còn phải đi tìm Quang Khải để giải quyết vụ việc lần nay, nhưng thoát hay không cũng dựa vào lới nói của Lâm Phong.
– Đừng mà – Ngân Hằng kêu khẽ, chống tay ngăn cách Lâm Phong và cô – Em phải về nhà.
– Về nhà, về bên hắn ta sao – Lâm Phong tức giận hỏi – Em xem tôi là gì hả. Chẳng phải đêm qua là em chủ động cùng tôi hay sao. Em cho rằng đêm qua tôi vẫn chưa thỏa mãn em hay sao, vì sao mới sáng sớm lại đi tìm người đàn ông khác để thỏa mãn – Lâm Phong trong lúc tức giận vì sự ghen tuông trào dâng trong lòng đánh mất lí trí nói ra những lời tổn thương vô cùng. Trong đầu cậu xuất hiện tình cảm cô cùng người đàn ông khác quấn quýt lấy nhau, máu trong người lập tức chạy loạn, giận dữ như núi lửa sắp phun trào.
Ngân Hằng cứ nghĩ, trải qua một đêm ân ái, hai người bọn họ có dự đồng cảm với nhau hơn. Lâm Phong sẽ hiểu trái tim cô thuộc về ai, trong lòng cô có ai, vậy mà lại bị những lời nói của Lâm Phong làm mình tổn thương lần nữa. Cô tức giận đưa tay tát mạnh vào mặt Lâm Phong, sau đó đẩy mạnh cậu ra, đứng bậy dậy, tức giận nói, trong lòng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa:
– Dù sao tôi cũng dùng thân xác trao đổi điều kiện với anh rồi. Hy vọng anh giữ lời hứa của mình.
Một cái tát như giẫm đạp tôn nghiêm đàn ông khiến Lâm Phong càng nổi giận nhiều hơn. Cậu ôm lấy cô quẳng mạnh xuống giường, bất chấp sự kháng cử của cô, lần nữa chiếm đoạt. Không có sự yêu thương, chỉ là mong muốn chiếm đoạt, trừng phạt, từng nụ hôn mạnh bạo đi khắp cơ thể cô để lại dấu vết rõ rệt. Chiếc áo sơ mi cô khoát tạm của cậu bị cậu điên cuồng xé rách rơi ***. Không có sự mở đầu, không có sự vuốt vẻ âu yếm. Sự đau đớn về thể xác khiến Ngân Hằng cắn chặt môi, cô không kháng cự nữa cứ để mặt Lâm Phong vày vò cơ thể, chịu đựng cho đến khi nó chấm dứt. Cảm nhận sự ra vào của Lâm Phong trong người mình, lại giống như máu chảy ngược về tim đau đớn, tuổi nhục vì bị xem thường giẫm đạp. Cô không khóc, mắt chỉ nhắm ghiền lại, thân người bất động như một cái xác.
Vẻ cam chịu của cô khiến Lâm Phong dừng lại, cậu làm ra vẻ mất hứng thú nói:
– Cút….Cô mau cút đi cho tôi. So với một ******** rẻ tiền cô còn thua xa. Tôi sẽ giữ lời hứa trao đổi với cô
Nói xong lâm Phong đứng dậy gom quần áo rồi đi thẳng ra ngoài. Tiếng cửa đóng sầm lại, Ngân Hằng từ từ mở mắt ra, nước mắt theo đó chảy dài. Sau đó là tiếng nấc ghẹn đau đớn của cô, đau từ thân xác đến tâm hồn.
Ngân Hằng đau đớn lẫn mệt mỏi ngồi dậy, cả người run run nhặt áo mặc vào, chỉ một chiếc cúc áo, cô cũng thật lâu, mới cài được. Nước mắt làm nhòe cả mắt cô, cô hít thở thật sâu rồi đưa tay lau đi nước mắt. Cố gắng sửa soạn lại đầu tóc, quần áo chỉn chu, nhưng không làm sao che giấu được những dấu hôn đậm nhạt trên cơ thể mình, cô từng bước chậm rãi rời đi, mội bước đi là một sực nhức nhói, đau đớn, đau đớn đến tận tim gan.
Cô chỉ kịp nói địa chỉ với bác tài xế, là đã ngủ vùi mệt mỏi trên xe.
– Chị ơi . Đến rồi – Người tái xế khẽ gọi cho cô nhắc nhở.
Ngân Hằng cố mở mắt ra, gượng cười với người tải xế rồi trả tiền đi vào nhà. Không ngờ Bảo Trâm cũng vừa đến, thấy cô liền nói:
– Mình vừa đưa Gia Bảo đi đến bệnh viện, định gọi cho hằng nhưng không được đành đến bảo Hằng lấy ít quần áo cho nó.
– Điện thoại của mình bị hư rồi – Giọng cô khàn khàn đáp.
Bảo Trâm mới quan sát cô, kinh hoảng nắm lấy vai cô hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy.
– Không có gì. Chỉ là chút mệt mỏi thôi.
– Những dấu hôn này….- Bảo Trâm e ngại hỏi.
– Đừng hỏi….mình mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi. Tối mình đem quần áo sang cho Gia Bảo.
Bảo Trâm thấy cô mệt mỏi như thế cũng không gặn hỏi nữa. Gật đầu bảo:
– Vào nhà ngủ đi, Gia Bảo cũng nghỉ hè rồi. Cứ để nó ở nhà mình chơi với ba mẹ mình, Hằng cứ lo công việc của mình cho xong đi. Chuyện của anh Khải chắc là có cách giải quyết thôi, đừng quá lo lắng.
– Ừ, mình biết rồi, giúp mình chăm Gia Bảo.
Nói xong cô mệt mỏi đi vào nhà, Bảo Trâm nhìn theo thấy xót xa vô cùng, cô siết chặt tay, quyết định gặp Lâm Phong kể rõ mọi chuyện, mặc kệ Ngân hằng cấm đoán ra sao. Mong rằng Lâm Phong nể tình sẽ bỏ qua ch Quang Khải để Ngân Hằng không vất vả như thế nữa.
Đứng trước cửa nhà, Ngân hằng mới thấy nhẹ nhỏm, cô chỉ muốn vào phòng, ngã mình xuống giường, quên hết những sự việc đã xảy ra. Cô vừa mở cửa vào thì gặp ngay giọng nói lạnh như băng của Quang Khải:
– Em đã đi đâu?
– Em…- Cô nhìn Quang Khải với ánh mắt hoang mang.
Cô còn chưa nói xong thì Quang Khải đẩy mạnh cô vào cành cửa phía sau, ánh mắt đùng đùng giận dữ kéo mạnh một bên cổ áo cô để nhìn kỹ những dấu vết trên người cô. Thấy rõ đó là những dấu hôn, Quang Khải không khỏi tức giận gầm lên:
– Thì ra tôi đã nhìn nhầm em. Tôi cứ nghĩ, dù em không yêu tôi, nhưng chỉ cần em ở bên tôi là được rồi. Tôi chấp nhận và không đòi hỏi quá nhiều từ em. Nhưng không ngờ em là loại người đê tiện đến thế, tôi chỉ vừa mới bị cảnh sát gọi , em đã lo sợ tìm ngay một kẻ để làm chỗ dựa cho mình. Đêm qua hai người đã làm gì hả.
Ngân hằng thấy Quang Khải xúc phạm mình, cô giơ tay lên đinh đánh anh ta, nhưng sau đó cô khựng lại. Quang Khải nói đúng, cô đúng là loại người đê tiện, chấp nhận bán rẻ thân thể mình để đạt được mục đích. Quang Khải thấy thế càng tức giận:
– Sao hả, tôi nói đúng rồi à, cho nên em mới hổ thẹn như thế.
Ngân Hằng cảm thấy cô không còn hơi sức tranh cãi nữa, hiện giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Nếu có thể cô mong mình ngủ vùi mãi mãi.
Ngân Hằng vừa đầy cửa phòng mình, Quang Khải cũng theo vào, anh ta không nói không rằng, ôm chầm lấy cô, xoay người cô lại. Anh ta giận dữ chiếm đoạt cô.
Ngân hằng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên thân thể mình, cõi lòng cô như tan nát, hai người đàn ông, một người có tình, một người có nghĩa. Cùng một ngày, cả hai người đều không ngừng dày vò hành hạ cô, muốn khóc cũng không thể khóc được nữa. Giống như những vết chai sạn lầm lì.
Quang Khải điên cuồng hành hạ cô, muốn cô thuộc về anh ta, những dấu vết Lâm Phong để lại bị anh ta thay thế bằng dấu vết của mình.
Ngân Hằng nằm trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà, trần nhà vẫn là nơi quen thuộc với cô mỗi khi giật mình tỉnh giấc. Chỉ khác là tâm trạng của cô lúc này khác hoàn toàn với những lần khác. Lúc trước là nỗi đau âm ỉ bị bao bọc bởi nỗi cô đơn. Còn bây giờ bao quanh cô là sự đau đớn tột cùng, thân xác cô đầy một sự dơ bẩn đáng kinh tởm.
Cô muốn nhấc người lên, cũng không đủ sức, cơ thể mỏi rả rời. Xung quanh cô đã chìm vào im lặng đáng sợ, thật may mắn, Quang Khải đã rời đi.
Cô lẩm nhẩm hát bài hát “Lời Cuối Cho Tình Yêu Đầu”, bài hát mà cô thường hay hát mỗi khi cô giật ình tỉnh giấc, hình ảnh Lâm Phong lại ùa vào trong ký ức cô.
Sáng sớm em tỉnh giấc nhẹ nhàng người đầu tiên em nghĩ về anh
Cứ thế em nhìn xung quanh căn phòng ở đâu em cũng thấy anh người ơi
Tưởng rằng mình hạnh phúc thật nhiều vì em biết em vẫn còn yêu
Em vẫn mong dù không có anh bên cạnh
Từng ngày qua em sống trong hy vọng
Chỉ còn đây nỗi nhớ, còn nhiều điều vu vơ
Có lẽ anh đã xa em nhưng em vẫn chờ
Dù rằng không thể nói mình còn nhớ anh thật nhiều
Bao ngày qua chắc anh không hiểu
Tình yêu còn lại bao nhiêu
Vẫn còn giữ trong tim biết bao điều chưa nói
Chỉ em và một mình em, vẫn còn yêu anh như lúc ban đầu
Sau đó Ngân Hằng nở một nụ cười, một nụ cười kèm theo giọt nước mắt. Đưa tay cố gạt đi giọt nước mắt của mình, từ nay cô sẽ không còn khóc nữa, không khóc vì bất kì ai, không khóc vì người đàn ông nào nữa.
Quang Khải đi uống rượu, sau khi thỏa mãn dục vọng con người ta bắt đầu hối hận, anh ta hối hận vô cùng. Không đủ dũng khí đối mặt với Ngân Hằng, anh mặc đồ xong liền chạy thẳng đến quán bar và kêu liền hai chai rượu mạnh. Quang Khải muốn uống cho say để tự trách bản thân mình, bao lâu nay vì sao anh chờ đợi cô lâu như thế mà chưa từng đòi hỏi sự đáp trả ở cô. Cô cứ tưởng rằng anh cao thượng, thật ra Quang Khải hiểu rõ, anh không thể khiến cô hạnh phúc tròn vẹn được.
Cuối cùng, anh lại làm tổn thương chính cô, nói những lời khó nghe nhất khiến cô đau đớn. Nhưng bởi vì anh đã ghen. Không có bất cứ người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ của mình chỉ tơ tưởng ghi nhớ bóng hình một gười đàn ông khác. Lâm Phong là mối tình đầu của Ngân Hằng, mà người ta thường bảo tình đầu là tình khó quên, cho nên anh có thể hiểu được Ngân Hằng. Anh đã chấp nhận chờ đợi cô có thể quên đi mối tình đầu của mình. Nhưng khó lòng có thể chấp nhận cô cùng cậu ta bên nhau như thế. Nhưng nếu cố chấp giữ lấy cô thì sao, chỉ sợ là….
Quang Khải biết một khi Ngân Hằng làm vợ anh, cô sẽ chung thủy suốt đời, sẽ cắt đứt bóng hình của Lâm Phong. Anh cũng tự tin mình có thể khiến Ngân Hằng hạnh phúc , chỉ có điều anh không thể cho cô thứ cô muốn được.
Nhưng nếu cô không đòi hỏi quá nhiều thì sao? Quang Khải tự hỏi lòng mình, anh nhận ra là mình đã yêu Ngân Hằng rồi, người con gái xa xưa cũng đã phai nhạt, chỉ có mỗi Ngân Hằng.
Quang Khải liền tính tiền trở về nhà, anh muốn xin lỗi Ngân Hằng, muốn nói cô biết mình cần cô đến thế nào. Khi Quang Khải đến nhà Ngân Hằng, anh nữa say nữa tình đập mạnh cửa nhưng chờ mãi chẳng có ai ra mở. Quang Khải cảm thấy trong lòng bất ổn, anh vội dùng chìa khóa của mình mở cửa vào. Khi cánh cửa mở ra, mọi thứ gần như nguyên vẹn, nhưng anh lại cảm thấy thiếu mất thừ gì. Tìm kiếm khắp nơi đều không thấy cho đến khi anh bắt gặp một tờ giấy .
“ Quang Khải!
Khi anh đọc được tờ giấy này có lẽ em đã rời đi thật xa rồi. Em xin lỗi anh. Em không hề trách anh về sự việc vừa qua, em có thể hiểu cảm nhận của anh. Không có người đàn ông nào có đủ rộng lượng tha thứ cho sự phản bội.
Quang Khải, em cứ nghĩ mình có đủ tự tin để bên anh đến trọn đời, có thể quên đi được Lâm Phong. Chỉ đàng tiếc em làm không được, em không thể quên anh ấy. Được ở trong vòng tay anh ấy là niềm hạnh phúc nhất đời của em.
Cho nên em xin lỗi anh. Xin lỗi vì đã phụ tấm chân tình của anh.
Cám ơn anh đã chăm sóc cho em bao ngày tháng qua. Em chẳng thể làm gì để đền ơn anh, hổ thẹn ra đi. D(iều em có thể làm được cho anh là, giúp anh thoát được vụ kiện tụng lần này.
Có người cố ý phá hoại, *** hại anh. Em mong anh bình tĩnh tìm ra kẻ đó để không còn gặp cảnh tương tự.
Điều cuối cùng em muốn nói: Xin hãy tha lỗi cho sự ra đi của em. Đừng tìm em làm gì
Ngân Hằng”
Quang Khải đọc xong lá thư, anh ta vò nát nó trong bàn tay mình
Chương 14: ( tt -3)
Quang Khải lập tức gọi điện cho cho Ngân Hằng, nhưng điện thoại cô không liên lạc được. Gọi điện thoại đến nhà Bảo Trâm thì hay tin Ngân Hằng đã dẫn Gia Bảo rời đi rồi, trên tay con thu dọn hành lí giống như đi xa. Quang Khải vô cùng hoảng hốt, vội vàng đi tìm đến những nơi cô có thể đến những điều không tìm được, Quang Khải bèn gọi điện cho Bảo Trâm hỏi thử.
– Không có, em không gặp Ngân Hằng. Có chuyện gì xảy ra à – Bảo Trâm lo lắng hỏi Quang Khải qua điện thoại, hôm nay cô cùng với Bảo Duy tìm Lâm Phong để kể rõ mọi chuyện.
– Cô ấy….- Quang Khải định nói rõ thì nghe tiếng Bảo Duy gọi :” Phong, bên này nè”, anh ta ngừng bặt không nói tiếp, trong lòng trào lên ngọn lửa hận, biết đâu Ngân Hằng đã dọn đến nhà Lâm Phong, bèn ghiến răng hỏi Bảo Trâm – Em đang ở đâu?
– Em….- Bảo Trâm ngập ngừng không dám nói.
– Ngân Hằng có chuyện rồi, mau nói em ở đâu để anh tới gặp – Quang Khải bèn thục giục.
Nghe Ngân Hằng xảy ra chuyện, Bảo Trâm vội nói địa chỉ mình đang ở, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên còn dặn dò :
– Anh đến rồi thì gọi điện thoại em ra ngay.
Quang Khải không đáp, có địa chỉ rồi, anh lên xe chạy đi ngay, cũng may quán đó khá gần chô anh ta đứng.
Lâm Phong đến ngồi xuống trước mặt Bảo Duy cười chào, nói vui vài câu thì Bảo Trâm đi đến, Bảo Duy liền hỏi:
– Ai vậy?
– Một người bạn thôi – Bảo Trâm cười ngượng đáp rồi nhìn Lâm Phong khẽ gật đầu chào, cô vẫn còn cảm thấy ngượng vì đã từng **** mắng Lâm Phong thậm tệ, nhưng Lâm Phong dường như không để ý đến điều đó vẫn vui vẻ cười đùa hỏi:
– Hôm nay không phải kêu mình ra đây để phát thiệp
/16
|