Lan Khả Nhi rất là hoạt bát, rất giống Triệu Tiểu Lị, nhưng Triệu Tiểu Lị là phi thường rất dính người, còn Lan Khả Nhi phi thường thích tán dóc, một đường đi, đề tài không ngừng, một chút cũng không lo lắng nhàm chán, Cố Vi chỉ gật đầu hoặc là nói một vài từ đơn giản, cô ấy cũng có thể vui sướng mà nói chuyện liên mồm.
Đến cả Diệp Huệ ở một bên cũng thấy kì lạ, nghĩ thầm nếu hai người có thể học cùng một lớp thì tốt, như vậy bà sẽ không cần lo lắng Cố Vi không có bạn.
Kỳ thật việc Diệp Huệ để ý hoàn toàn là dư thừa, người ta vốn dĩ là vì con gái bà mà tới.
Hai người lần lượt báo danh, Lan Khả Nhi phát hiện chính mình cùng Cố Vi đều ở lớp một, vui sướng đến không nói được, nói thẳng muốn Cố Vi về sau chiếu cố cô, “Thật là quá tốt rồi, chúng ta thực sự có duyên.”
Diệp Huệ cũng rất là cao hứng, đối với bà, có thể kết giao với một người bạn hoạt bát như vậy, đối với tính cách của Cố Vi thực sự sẽ giúp đỡ rất nhiều.
Cố Vi đối với Tư Sùng Chí ít khi nói cười rất là tò mò, rõ ràng anh không phải là người nơi này, mà lại cùng giáo viên ở đây quen biết, vừa rồi lúc Tư Sùng Chí giúp các cô báo danh, lúc đó cô đang đứng dưới bóng cây cách xa nơi đó, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một giáo viên trung niêm tươi cười chào đón Tư Sùng Chí, còn mời anh vào trong phòng, thủ tục làm cũng rất nhanh, không cần phải xếp hàng.
Cố Vi nhìn thấy hết tất cả, không khỏi nghi ngờ thân phận của người đàn ông này, bất quá đối với Cố Vi mà nói, cùng với anh em Lan Khả Nhi, nhiều lắm chỉ là mấy câu nói với người xa lạ, đương nhiên cô sẽ không mở miệng dò hỏi lung tung.
Báo danh xong đoàn người dời bước đến ký túc xá, đối với phòng đơn ký túc xá trong truyền thuyết, Cố Vi vẫn khá là tò mò, đến nhà mới, leo lên cầu thang, bước chân cũng không nhịn được nhẹ nhàng đi một ít.
Diệp Huệ đối với ký túc xá mới khen không dứt miệng, nói thẳng ra chỗ này làm gì giống nơi tới để học? Rõ ràng là tới để hướng phúc.
Tư tổng đang khiêng hành lý, nghe Diệp Huệ khen ngợi, trong lòng vô cùng đắc ý, lại tiếc nuối nghĩ: điều hòa cũng không cho lắp, hưởng phúc chỗ nào chứ.
Vừa đi vào ký túc xá, Cố Vi ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thích nơi này, tường đều là màu tím nhạt, ngay cả giường cũng thế, còn có bức màn, trên mặt đất còn lát gạch men sứ, đây thật sự là ký túc xá học sinh sao? Không phải cô đi nhầm đó chứ?
“Ai da, thật là một căn phòng xinh đẹp, ai ai ai…. Tiểu Vi, nơi này thật tốt.” Diệp Tuệ nhìn xung quanh, càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Tư Sùng Chí mang hành lý cho các cô đến phòng ký túc xá, ở phía sau nói tạm biệt các cô, hiện tại anh không danh không phận, không có lý do để ở bên cạnh Cố Vi quá lâu.
“Chờ một chút.” Cố Vi kêu Tư Sùng Chí đang muốn xoay người rời đi.
Tư Sùng Chí bị Cố Vi gọi khiến tim anh nhảy lên, đây là lần đầu tiên vợ của anh chủ động tìm anh nói chuyện. Anh xúc động đến hai chân như nhũn ra. Nhưng mặc kệ trong lòng như thế nào, thì anh vẫn là một thanh niên 28 tuổi đầy hứa hẹn, thái độ, biểu hiện bên ngoài vẫn là bình tĩnh: "Có việc gì sao?".
Cố Vi hơi lí nhí, từ trong túi lấy ra một khăn tay nói: "Anh... mồ hôi ướt hết rồi, lau đi. Cảm ơn anh đã giúp tôi mang hành lý"
Tư Sùng Chí nhìn bàn tay nhỏ cầm khăn tay màu tím của cô, trong nháy mắt có chút thất thần, theo bản năng mà đưa tay ra nhận, trong nháy mắt ngón tay lơ đãng chạm vào tay cô, hai người đều sửng sốt, giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về. Sự tiếp xúc này làm hai người đều mất bình tĩnh, Cố Vi theo bản năng cảm thấy thẹn thùng. Cô lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu chạm vào tay đàn ông, cái này làm cho người thiếu nữ đẹp như hoa của chúng ta có chút thẹn thùng đó.
Mà Tư Sùng Chí toàn thân giống như bị điện giật, nhẹ nhàng chạm vào thế nhưng cả người như tê như dại. Trong thâm tâm xúc động kêu gào nói Chạy đến! Ôm lấy vợ của mình điiii!
Nhưng vẫn là lý trí khống chế, nếu không thì...
Tư Sùng Chí nhận lấy khăn tay, sau khi nói cảm ơn với cô, thì xoay người đi. Cất khăn tay vào trong túi, anh tự giễu: Đây là đồ vật đầu tiên vợ đưa mình mà, sao có thể dùng để lau mồ hôi được. Đương nhiên là khi về nhà, tìm một chỗ thật trang trọng cất đi mới được.
"..." Cố Vi không biết nói gì nhìn Tư Sùng Chí. Cô đương nhiên nhìn chiếc khăn tay đưa anh lau mồ hôi, sao anh lại cất vào túi? Thật là, chưa lau đã cất đi, đúng là quái dị. (-?-)
"Tiểu Vi, con xem, ở đây còn có ban công" Diệp Huệ cẩn thận quan sát ký túc xá, nhìn thấy ban công đằng sau, rất vui gọi Cố Vi đến xem.
Cố Vi không nghĩ tới cảm giác quái dị đó nữa, xoay người đến chỗ Diệp Tuệ. Khi ở dưới tầng, Cố Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy ban công đó, thật không ngờ đó chính là ban công phòng mình, Cố Vi vì vậy mà rất vui.
Đứng ở ban công nhìn ra, vẫn là không khí trong lành, cảm giác thoải mái, cô nghĩ tới sáng sớm, ngồi ghế ngoài ban công đọc sách, thật không biết như thế nào a!
Trong khi hai mẹ con Cố Vi đang sửa soạn lại đồ đạc thì Lan Khả Nhi đang buồn chán đến muốn chết. Bởi vì quan hệ, cô cũng được ở một gian phòng đơn, nhưng cấp bậc lại thấp hơn Cố Vi rất nhiều, nếu sau này Cố Vi cẩn thận hỏi thăm, chắc chắn sẽ phát hiện chỉ mình cô đãi ngộ không giống mọi người, nhưng với tính tình của cô, sẽ không đi hỏi làm gì.
"Chúng ta đi thôi". Tư Sùng Chí bởi vì nhận được tình yêu từ vợ mình (?) (chiếc khăn tay) nên tâm trạng rất tốt, nhìn đến cô em của mình cũng vui hơn vài phần: "Đưa em đi ăn thịt ngỗng"
Lan Khả Nhi từ nhỏ sống ở giới của những người tinh ý, sớm đã biết nhìn mặt người khác mà đoán tâm trạng, vội vàng nhân cơ hội yêu cầu "Anh, xem em ở gần nhất sẽ rất tốt cho anh, anh cho em chút tiền sửa sang lại phòng ở được không? Phải thoải mái mới được nha".
Tư Sùng Chí nhướng mày: "Em muốn sửa lại như thế nào?”
"Đơn giản thì rất tốt, sơn lại tường, làm lại nền nhà, thêm cái điều hòa. Em yêu cầu không có cao". Lan Khả Nhi cười hì hì nói yêu cầu của mình.
Nào biết được, yêu cầu của cô thiếu chút nữa làm Tư Sùng Chí tức chết. "Điều hòa, đừng nghĩ ở đây cho lắp", nếu không anh đã sớm lắp cho vợ của mình rồi, đâu đến lượt cô em này?
"Aizzz, ở đây nóng hơn chỗ chúng ta rất nhiều, không có điều hòa sống qua mùa hè này sao được?" Lan Khả Nhi thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt.
"Chịu đi" Tư Sùng Chí tàn nhẫn nói, sau đó còn nói thêm: "Nếu em không thích, lúc nào cũng có thể trở về ".
Lan Khả Nhi lập tức nhảy dựng lên "Đừng mà, em thật vậy vả mới có thể đậu vào đây, anh nhìn đi, em khẳng định có thể giúp anh có được chị dâu".
Tư Sùng Chí không cười nữa, nheo mắt lại nhìn cô, một hành động này làm cho cô cảm thấy lạnh lẽo: "Không có em, kết quả vẫn sẽ như vậy, chỉ là mất thêm chút thời gian mà thôi. Em tốt nhất nên nhớ, chị dâu không thể tùy tiện gọi, cô ấy còn chưa có đồng ý đâu"
"Em biết"
Lan Khả Nhi tuy nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ sống trong hoàn cảnh phức tạp, khiến cho cô so với mọi người trưởng thành hơn rất nhiều, cô tuy gọi Tư Sùng Chí là anh họ, nhưng hai người cũng chẳng có mấy huyết thống.
Cô cũng không phải tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, bố cô ở công ty chức vụ cũng không có cao lắm, quyền lợi cũng không lớn, lúc này có cơ hội biểu hiện trước mặt Tư Sùng Chí, cô không chút do dự đồng ý. Chỉ cần vừa mắt Tư Sùng Chí, về sau bố cô ở công ty sẽ có càng nhiều cơ hội thăng tiến, cho nên bất kể như thế nào cũng phải làm tốt việc Tư Sùng Chí giao cho. Kỳ thật Tư Sùng Chí cũng không có trông đợi vào Lan Khả Nhi là mấy, chỉ cần vừa mắt anh, an phận bên cạnh Cố Vi là được. Anh nhớ rất rõ, mối tình đầu của Cố Vi chính là bạn cùng học ba năm cao trung, nhưng cụ thể là ai thì anh cũng không có tìm hiểu, bởi vì Cố Vi không muốn bị tìm hiểu quá khứ của mình. Đương nhiên kiếp này bạn ngồi cùng bàn Cố Vi không thể nào là nam được, mà Tư Sùng Chí sắp xếp là Lan Khả Nhi, cũng loại đi có người đàn ông nào tiếp cận Cố Vi. Tư Sùng Chí đưa Khả Nhi đi ăn trưa, tiện thể mua hai hộp cơm, nói Khả Nhi mang đến cho Cố Vi. Khả Nhi có thể mời Cố Vi ăn không, phải xem bản lĩnh của cô.
Đưa hành lí của Khả Nhi về ký túc xá, Tư Sùng Chí cũng không có ở lại lâu, mà bay luôn về Bắc Kinh. Kỳ Đông trong điện thoại nói cho anh biết mẹ anh đang tìm kiếm đối tượng cho anh, chuẩn bị nhìn trúng, lại dẫn tới cho anh xem. Phong cách làm việc như vậy, chỉ có mẹ thôi.
Bà ấy quản lý Tư gia nhiều năm, quyền lực cả đời, cho dù hiện tại ít xuất hiện, nhưng ảnh hưởng của bà thì vẫn vậy. Trong tập đoàn có rất nhiều cấp dưới của bà, chỉ cần bà nói một câu thì... Đây cũng là điều làm Tư Sùng Chí rất đau đầu.
Kiếp trước, bởi vì anh có người mẹ lợi hại như vậy, mọi việc đều chuẩn bị cho anh, cũng không cần anh nhọc lòng lo lắng, dần dà anh mới ăn chơi, làm việc không đàng hoàng, ăn chơi trác táng. Sau đó bởi vì yêu Cố Vi, bên cô lâu dần lúc này mới thu hồi tâm tư, chuyên tâm kinh doanh làm ăn, nhưng ngay từ đầu mọi chuyện cũng không có thuận lợi. Bởi vì mẹ anh không thích Cố Vi nên gây rất nhiều áp lực.
Bà ấy là người rất lợi hại, mà con trai bà sinh ra cũng không kém, hai mẹ con từng ám đấu một thời gian, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Bà không thua con trai mình, mà bởi vì một người phụ nữ. Thời gian trôi qua, từng sự việc xảy ra, anh sẽ tự nắm lấy vận mệnh của mình. Mà có kinh nghiệm kiếp trước, các thủ đoạn của mẹ mình đã không còn uy hiếp được anh.
Kiếp này, anh nhất định phải cho mọi người nhìn anh với ánh mắt kính trọng.
/47
|