Căn nhà khổng lồ trống rỗng và vắng lặng, tôi mở cửa từng phòng u ám thần bí, cố chạy vượt qua nó, lại mở ra một cánh cửa khác, kéo rèm lên, lo lắng tìm kiếm.
Người ở đâu, người ở đâu?
Tôi thở hồng hộc, trong lòng như có lửa đốt, sắc trời đã tối muộn, không tìm ra anh thì không xong rồi!
Ủ rũ, người lảo đảo, tập tễnh bước qua tấm bình phong, tôi nhìn thấy một đứa trẻ ngồi trên chiếc giường lớn màu trắng, thằng bé hệt như thiên sứ đưa tay về phía tôi, giọng ngọng nghịu đáng yêu của trẻ con nhẹ nhàng kêu. "Mẹ, ôm!".
Đứng sững bất động, tôi si mê nhìn gương mặt tròn trịa như trái táo đỏ của đứa trẻ, lòng tràn đầy kiêu ngạo : thằng bé thật đáng yêu, ánh mắt đen bóng, lông mi dày hệt như của Trần Dũng, mái tóc mềm mại phất qua trán, hơi xoăn xoăn, cánh tay tròn ủm như ngó sen, các đốt ngón tay múp míp, dễ thương như A Phúc trong tranh Tết ôm thỏi vàng.
"Cục cưng, sao con lại ở đây?". Tôi mở miệng, tự nhiên sải bước đến gần, tôi nới rộng cánh tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nó, cố gắng ôm nó vào trong ngực. Chỉ là, sao tay thằng bé lạnh thế? Cơ thể đứa nhỏ không một chút ấm áp, tôi ôm nó, lạnh đến thấu xương.
Bảo bối, con sinh bệnh sao? Luống cuống ôm cục cưng, đứng ngồi không yên. "Bé cưng, có chỗ nào không thoải mái, nói cho mẹ biết mau mau".
Thằng bé không đáp lời tôi, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt lại, thanh âm mềm mại đâm vào lòng tôi như một cái dùi sắc nhọn. "Mẹ, vì sao mẹ không cần con?".
"Mẹ......".
Tôi không biết nói sao, cứ như thế nhìn đôi mắt sáng trong của con dần dần khép lại, rồi chậm rãi, chảy ra hai hàng nước mắt đỏ.
Đã chết? Con của tôi, đã chết!
Sợ hãi như một tấm thảm quấn chặt lấy tôi, nước mắt máu nhỏ xuống tay, thấm xuống giường, biến cả chiếc giường trắng tinh thành biển máu, tôi sợ hãi quá, khóc gào lớn tiếng. "Bé cưng đừng chết, mẹ yêu con, mẹ chưa từng không cần con!".
Nhưng, chẳng ai đáp lại, chỉ có tiếng gió gào thét, như khóc như nuốt.
"Ân Sinh, Ân Sinh....".
Ai đang gọi tôi? Giọng nói thực ấm áp. Là anh đến giúp tôi có phải không? Cứu lấy con tôi, chỉ có như thế mới cứu được tôi. Đột nhiên mở mắt, túm lấy áo người kia hét lên. "Cứu mạng, cứu mạng!".
"Bà xã....". Anh gọi tôi là bà xã? Thần trí dần dần quay trở lại, ánh mắt vô thần tụ lại vài phần sáng, tôi nhìn thấy Trần Dũng đang cầm ly nước, khom người tựa vào đầu giường. "Gặp ác mộng? Đừng sợ, có anh ở đây".
Đầu ngón tay quẹt mồ hôi trên trán cho tôi, kề ly nước vào bên miệng. "Nào, uống ngụm nước đi".
Sao lại là anh? Chẳng hiểu vì sao, người tôi không muốn gặp nhất bây giờ chính là Trần Dũng, nhưng đêm hôm khuya khoắt, còn ai có thể lôi tôi ra khỏi cơn ác mộng đó ngoài anh? Ngoài Trần Dũng ra cũng chỉ có Trần Dũng. Nhân quả lòng vòng, chính là nan giải.
"Lau nước mắt đi, đừng sợ, mơ đều ngược với hiện thực, ban đêm khóc, ban ngày nên cười". Anh mỉm cười, hàm răng trắng ánh lên dưới ánh đèn, không chút nghĩ ngợi giơ tay áo lên lau mặt cho tôi, đây là thói quen từ lâu của anh, không mang khăn tay, chuyên dùng áo lau nước mắt cho người ta, dù là ông chủ nhà hàng hăng hái thật lâu thật lâu trước kia hay người lái xe phấn đấu trong cuộc sống áp chế đau khổ, điểm này vẫn vậy không thay đổi.
"Anh, anh về sớm".
"Xe đưa đi bảo dưỡng, dù sao ông Hoàng cũng không thu phần tiền hôm nay, để dành đủ một trăm đồng, anh đem xe tới xưởng sửa chữa lắp ráp rồi tự về nhà".
Ông Hoàng là chủ chiếc xe Trần Dũng lái, mỗi ngày Trần Dũng đều phải nộp lại bảy mươi đồng, tuy rằng ông ta đối xử với Trần Dũng tốt lắm, nhưng trên mặt tiền tài không có anh em ruột thịt gì cả, cái gì tính phải tính, người ta bỏ ra cũng không phải ít.
"Ừm, về là tốt rồi, về là tốt rồi". Tôi ngờ nghệch lặp lại, tâm hồn lại bắt đầu bay xa, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Trần Dũng, cố gắng dựa vào, mau qua đi, qua nhanh lên đi.
"Uống nước không?". Thấy tôi lắc đầu, anh đặt ly nước sang một bên, cúi người ôm tôi, chậm rãi hỏi. "Rốt cuộc em nằm mơ thấy gì mà sợ hãi đến vậy?".
"Em.......". Rất muốn rất muốn nói cho anh hết mọi nỗi sợ cũng như đau đớn đang chất chứa trong lòng tôi, chỉ là nhìn thấy anh, khóe miệng lại bất giác nhếch lên, thản nhiên một câu. "Không có việc gì, em cũng quên hết rồi".
Không thể cho anh biết, tuyệt đối không thể cho anh biết!
"Quên thì được rồi, mất vui, đừng nhớ làm gì, mau ngủ đi, anh đi rửa ráy đã". Anh rút cánh tay, dịch kín góc chăn cho tôi rồi vào toilet rửa mặt. Nhìn theo bóng dáng anh, tôi vùi đầu vào chăn, trộm khóc.
Ngày thứ tư.
Hôm nay là ngày thai thoát ra ngoài, vài ngày trước đó thuốc bắt đầu có tác dụng, hạ thân có chảy ít máu, tôi biết đứa nhỏ này coi như đã mất. Vậy, tôi còn do dự cái gì, viên thuốc còn lại trong tay có là thứ gì đâu?
"Chị, chúng ta, chúng ta vào bệnh viện nhé". Lệ Lệ sợ hãi ngồi xổm trước mặt tôi, tay chân luống cuống. "Thật phải uống sao chị, không uống không được à, anh Hổ cũng không ở nhà, nếu có chuyện gì, biết, biết sao đây?".
Khó trách Lệ Lệ sợ hãi, tôi chẳng nói lời nào chạy thẳng đến nhà cô ấy, mở miệng câu đầu tiên là chuẩn bị phá thai, ai nghe mà chẳng choáng váng.
"Nếu không, em gọi anh tới nha?".
"Không được!". Tôi vội ngăn cản, chộp lấy điện thoại di động của Lệ Lệ, bội phục bản thân đến nước này còn có thể mỉm cười, bình tâm tĩnh khí dặn dò. "Lệ Lệ, chuyện này ngàn vạn lần không được nói cho anh Dũng biết".
"Vì sao? Chuyện lớn như vậy, một mình chị...".
Vì sao? Còn vì sao cái gì nữa? Khổ sở một mình tôi chịu là được rồi, tôi không nỡ để Trần Dũng đối mặt với cuộc sống mất đi đứa con ruột thịt của mình, tôi sợ anh không chịu đựng nổi.
"Anh của em cũng khó khăn lắm rồi, chị không muốn... để anh ấy thêm ngột ngạt, bác sĩ nói uống thuốc phá rất đơn giản, bất quá chảy ít máu mà thôi, Lệ Lệ, chị ở nhà em một ngày, chỉ một ngày thôi, đến muộn chắc chắn chị sẽ đi".
"Chị, em không phải có ý đó, em chỉ định...".
Lệ Lệ không nói thêm gì, vì hai tay tôi đặt lên bả vai cô ấy, ánh mắt khẩn cầu. "Lệ Lệ, giúp chị đi". Ngoại trừ cô ấy ra, chẳng ai có thể giúp tôi nữa.
"Chị ơi...". Mũi cô ấy bắt đầu đỏ lên, tròng mắt ngập nước, cuối cùng ôm chầm lấy tôi, tóc rối cọ vào hai má tôi, òa khóc. "Đã nói ở hiền gặp lành, hai người đều là người tốt, sao mệnh lại khổ như vậy chứ?".
Khổ ư? Chết lặng, tôi không cảm nhận được thế nào là khổ nữa. Đẩy cô ấy ra, an ủi một chút, buồn cười thật, người phá thai là tôi, sao Lệ Lệ còn phản ứng mãnh liệt hơn cả đương sự nhỉ? Mặc kệ, thời gian không còn sớm nữa, nếu còn trì hoãn, chuyện hôm nay không thể xong.
Nước trong chén đã nguội lạnh, thôi bỏ đi, vẫn há miệng cắn răng nuốt thuốc xuống.
Sau đó, kết quả đến rất nhanh.
Cảm giác nôn mửa kịch liệt cuồn cuộn dâng lên từ những cơn co bóp dạ dày, bên dưới nóng nóng, nhìn xuống, toàn là máu, máu ấm dính sền sệt tuôn ra không ngừng, nội màng bóc ra, chảy ra ngoài thành từng mảng, thân thể như bị xé mở, tôi như nghe thấy được tiếng cốt nhục chia lìa tí tách giòn vang, giữa cơn mê sảng, đứa bé trong giấc mơ như ẩn hiện trước mắt, nhưng đưa tay nắm bắt thằng bé lại càng cách xa hơn. Con ơi, con!
Môi cắn đến nát, lưỡi nếm được mùi tanh nồng của máu, bàn tay không ngừng run rẩy nắm chặt lại, cường ngạnh nhét vào miệng, tôi chỉ có thể nhịn xuống, ngăn chặn tiếng đau thương, ngăn chặn lòng mình vỡ vụn. Không được khóc, phải chịu đựng, tôi là Niếp Ân Sinh kiên cường, tôi nhất định có thể chịu đựng!
"Hu hu hu, chị ơi, chị sao rồi, chảy nhiều máu như vậy, em, em có cần gọi cấp cứu không, chị ơi, chị...".
Tiếng Lệ Lệ kêu gào tê tâm liệt phế, nhưng tôi chẳng cách nào đáp lại cô ấy được, dần dần, tiếng khóc biến mất, hỏng, tôi dọa Lệ Lệ bỏ chạy rồi. Bất quá, hoàn cảnh máu me thế này, cô gái đơn thuần như thế ít thấy thì tốt hơn.
Mờ mịt ngồi trên bồn cầu, không khí đầy mùi máu, túi thai đã ra chưa nhỉ? Tôi không biết, mất một lượng máu lớn khiến cơ thể bị sốc, mơ mơ màng màng, mất hết cảm giác, chẳng phiền não gì nữa...
Rầm! Có vẻ cửa bị đạp mở, Lệ Lệ cũng thật là, tính cách xúc động nhất thời không sửa được, mở cửa không cũng thô bạo quá chừng.
"Ân Sinh!".
Tiếng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, tôi cố mở mắt, một giây, cả người lập tức thanh tỉnh. Trần Dũng, người trước mặt tôi là Trần Dũng!
"Anh, anh Dũng, anh...". Tôi không biết đối mặt với anh sao, càng không biết phải che giấu tình huống này thế nào, đè nén nửa ngày, gượng gạo cười một cái, đau đến chẳng thể nói nhiều được, liền giả nhăn nhó, cúi đầu ôm bụng pha trò. "Anh ra ngoài đi, không được nhìn lén người ta đi vệ sinh".
Anh Dũng, ra ngoài đi, đừng nhìn gì cả, cũng đừng hiểu gì cả, đừng ngửi thấy mùi tanh trong không khí, đừng nhìn hình dạng tiều tụy của Ân Sinh, tạm thời đừng làm người đàn ông mẫn cảm anh đã làm bao năm nay được không, đừng đau lòng, đừng khổ sở, nhé?
"Lệ Lệ nói em ở đây". Anh không nghe lời, ngược lại còn bước tới gần, vạt áo vội mặc hở toác ra, gương mặt bị lóa không hiểu đang có biểu tình gì, âm điệu bình thản, chỉ có đoạn cuối khẽ run một chút. "Có xin phép công ty chưa? Bệnh án có mang theo không? Đợi một lát chúng ta đi bệnh viện".
Bàn tay to xốc nách tôi lên, nhẹ nhàng dùng sức, anh định đỡ tôi đứng dậy. "Đừng ngồi trên bồn cầu nữa, đến nằm trên giường".
"Không....". Tôi cản quá muộn, anh đã nâng cơ thể tôi lên, sửng sốt, ngây ngốc nhìn một bồn máu loãng dưới thân tôi.
Xong rồi, không giấu được nữa!
Há miệng, cắn chặt môi dù nơi đó cũng đã tứa đầy máu, móng tay cắm vào lòng bàn tay, tôi nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào bụng. Anh Dũng, đừng nhìn, anh đừng nhìn!
Tôi đẩy anh, nhưng anh không động đậy, thân thể chẳng còn chút khí lực nào có hô quát cào cấu cũng chỉ như một con mèo nhỏ kêu gào, đột nhiên bụng co thắt dữ dội, cuối cùng một thứ bị áp lực đẩy vọt ra ngoài, máu cộng với niêm mạc nội màng trào ra, chảy xuống chân thành dòng thành dòng, nhỏ giọt xuống đất, đập vào mắt người ta.
"Ân Sinh!". Dường như bị màu máu làm bừng tỉnh, Trần Dũng cúi người, bàn tay to vuốt lên chân tôi, không ngừng chùi máu chảy, cho đến khi hai tay đều nhiễm màu đỏ tươi mới ngẩng đầu nhìn tôi, đôi môi tái nhợt cong lên thành một góc độ quái dị, ánh mắt trong suốt thoáng hiện. "Ân Sinh, có đau không? Nói cho anh biết, em có đau không?".
Một giọt nước lăn dài trên má anh, chảy theo khuôn mặt xuống cằm, rơi xuống lòng bàn tay dính toàn máu, như một cảnh phim quay chậm. Anh cúi đầu nhìn thật lâu rồi vội vàng đứng dậy, chạy đến vòi nước, mạnh mẽ chà rửa.
"Rửa tay trước đã, anh phải rửa tay trước đã".
Anh cứ lẩm nhẩm liên tục, tấm lưng to lớn che đi biểu tình trên mặt anh lúc này, chỉ có âm điệu bi thương luẩn quẩn, hốt hoảng và bất lực. Có lẽ anh sẽ bị đau khổ bức điên mất!
"Anh Dũng, anh Dũng!". Tôi chịu không nổi, cố gắng thều thào, định nói gì đó dời lực chú ý đi, nhưng nói gì? Nghẹn và nghẹn, cũng chỉ nghẹn ra một câu.
"Trên móc áo có treo cái túi xách, anh mau giúp em lấy".
Sau đó khi anh mở cửa đi ra, tôi giãy giụa đứng lên khóa cửa. Tội gì phải đau đớn theo tôi? Đừng vào nữa anh Dũng, đừng vào nữa! Nhưng mà...
"Ân Sinh!". Trần Dũng không chấp nhận, anh đập cửa, tiếng gào ngày càng lớn. "Mở cửa, mở cửa ra!".
"Anh ở ngoài đó chờ em đi".
"Không được, Ân Sinh, em mau mở cửa cho anh!".
"Chỗ này chật lắm, lát nữa em sẽ ra, ra liền ngay lập tức, thật mà, ra liền".
"Mở cửa đi!".
Anh nhất quyết không đồng ý, tiếng rít gào như sấm đánh đau nhức lỗ tai. Tôi sợ hãi, nước mắt lã chã rơi xuống, sao anh không hiểu tôi, tôi còn không phải muốn tốt cho anh sao? Thật sự ấm ức, cảm giác trong trời đất không có con đường nào là dành cho tôi cả, mặc kệ, cho dù đến nơi tối tăm tận cùng cũng chỉ có mình mình thôi!
Tâm buông thõng, không còn cố kỵ, tôi ngồi xuống bồn cầu, ôm ngực, khóc hết nước mắt.
"Anh Dũng, anh ép em!". Bụng ẩn ẩn đau, nước mũi ràn rụa, cả mặt đầm đìa nước, vẫn khóc, khóc như muốn nôn hết cả ruột gan ra ngoài. "Anh ép em làm gì? Hả?".
".... Ân Sinh, em... khóc sao?". Anh càng khẩn trương, tôi càng giận dữ : hỏi vô nghĩa, tiếng nức nở này có giống người đang cười không?
".............".
"Ân Sinh, em, em đừng khóc".
"...............".
"Chẳng phải, chẳng phải chỉ là một đứa nhỏ thôi sao, chờ anh hết bệnh rồi, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu".
Hừ, lại còn "muốn bao nhiêu", luật Quốc gia còn rành rành ra đó, chỉ có nước một hơi sinh ba may ra chính phủ cho qua.
"Thật ra anh rất ghét trẻ con, chúng nó đều đáng ghét, suốt ngày khóc nháo, nghịch ngợm không nghe lời, cuộc sống chỉ có hai chúng ta thoải mái hơn, không bị quấy rầy".
Ghét con nít? Là ai ôm con chị hàng xóm mỗi ngày không muốn buông tay? Bị tè lên người còn vô cùng cao hứng nói nước tiểu con nít đại bổ?
"Ân Sinh, mở cửa đi, thân thể của em lúc này không được khóc, mình còn phải đi bệnh viện, đi trễ xếp hàng rất đông người".
Thân thể? Đứa nhỏ đã mất, thân thể tôi còn để làm gì, khóc cho phá hư luôn đi, chết luôn càng tốt!
"Ân Sinh, anh không ép em, em cứ mang túi xách vào trước có được không, vừa rồi anh mở ra thấy bên trong có băng vệ sinh, em xem chồng em có ngốc không, có nhiêu đó cũng không hiểu, đúng là già mà còn ngốc!".
Anh vừa cười vừa tự giễu mình, tựa vào cánh cửa, thanh âm càng gần, thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, phảng phất bên tai.
"Ân Sinh, em ác thật, sao em không nghĩ nếu em xảy ra chuyện gì, anh biết phải sống thế nào đây? Anh chỉ có mình em thôi".
Tiếng nói bỗng tiêu tán, cách cửa truyền đến tiếng thở dài, vừa sâu vừa nặng nề.
Tay gạt nước mắt dừng lại, tiếng than của anh làm người ta đau lòng : đúng vậy, anh chỉ có tôi, tôi chỉ có anh, còn ầm ĩ mà làm gì? Làm gì cơ chứ? Chúng tôi là chỉnh thể không thể phân đôi, ai gặp chuyện không may đều liên lụy, tan nát. Người khó chịu không chỉ có mình Niếp Ân Sinh tôi, tôi có thể bộc phát, mà Trần Dũng chỉ chịu đựng, anh tổn thương biết bao?
"Mở cửa đi, được không Ân Sinh? Băng vệ sinh này làm thế nào? Em dùng nó đi, chúng ta quay về giường nằm, nhé?".
Anh lại cầu xin, ngữ điệu mềm, hơi thở mỏng manh nhỏ giọng.
Tôi dần buông lỏng phòng thủ, có hơi động lòng vì lời khẩn cầu của anh, mở cửa thử xem?
"Vậy... Anh không được nhìn, không được nhìn gì cả".
"Ừ, anh không nhìn".
"Không được khó chịu".
"Ừ, em nói không khó chịu anh sẽ không khó chịu".
".... Được rồi".
Chậm rãi vươn tay mở chốt, hé mở cửa một chút. Ngay lập tức tôi bật ngược trở lại, kẻ lừa đảo không biết giữ lời kia xông vào trong, siết chặt lấy tôi, không quan tâm ôm tôi vào lòng.
"Niếp Ân Sinh, em muốn hù chết anh!". Anh quát giận dữ, rõ là đang trách móc, làm người ta khiếp đảm. "Bổn sự lớn rồi có phải không, còn học khóa cửa, tình huống bản thân còn không biết, khóa cửa cái gì, đứa nhỏ mất đi có thể có lại, em mà xảy ra chuyện thật thì anh... anh...".
Thôi mắng, cánh tay ai đó sắp bị tức chết niết lấy hai vai tôi, anh run rẩy, toàn thân từ từng cọng tóc đến các đầu ngón tay đều đang run lẩy bẩy, một lúc lâu sau, có tiếng nói khàn khàn phát ra. "Ân Sinh, em muốn anh chết có phải không!".
Tiếp theo, từng giọt nước nóng hổi, rơi xuống như mưa. Anh khóc, nước mắt ràn rụa, không kìm chế được. Thật ra nếu không để ý đến tiếng khóc rấm rứt trên đỉnh đầu thì dựa vào lòng anh thật sự ấm áp, nước mắt cứ chực trào ra, mắt thì xót, giữa vòng ôm đó, cả người thư thái chỉ muốn ngủ, nhưng vết máu dính trên chiếc áo khoác xanh của anh tôi có nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Anh Dũng thích sạch sẽ, trên người sao có thể mặc áo bẩn? Không nên, người vợ tốt không được để chồng mình lôi thôi.
Tôi đưa tay muốn chùi nó đi, chỉ là chùi thế nào cũng không sạch.
"Anh Dũng, máu....".
Thanh âm mềm nhũn vô lực, cánh tay vẽ loạn trong không trung, sau đó, suy sụp hạ xuống.
"Ân Sinh!". Bên tai có tiếng hét lên, tôi thật quá mệt mỏi rồi, mệt đến không động đậy nổi, từ từ nhắm mắt lại, cúi đầu, mất quá nhiều máu, tôi cuối cùng bị bóng đêm vô tận nhấn chìm, nặng nề té xỉu.
Người ở đâu, người ở đâu?
Tôi thở hồng hộc, trong lòng như có lửa đốt, sắc trời đã tối muộn, không tìm ra anh thì không xong rồi!
Ủ rũ, người lảo đảo, tập tễnh bước qua tấm bình phong, tôi nhìn thấy một đứa trẻ ngồi trên chiếc giường lớn màu trắng, thằng bé hệt như thiên sứ đưa tay về phía tôi, giọng ngọng nghịu đáng yêu của trẻ con nhẹ nhàng kêu. "Mẹ, ôm!".
Đứng sững bất động, tôi si mê nhìn gương mặt tròn trịa như trái táo đỏ của đứa trẻ, lòng tràn đầy kiêu ngạo : thằng bé thật đáng yêu, ánh mắt đen bóng, lông mi dày hệt như của Trần Dũng, mái tóc mềm mại phất qua trán, hơi xoăn xoăn, cánh tay tròn ủm như ngó sen, các đốt ngón tay múp míp, dễ thương như A Phúc trong tranh Tết ôm thỏi vàng.
"Cục cưng, sao con lại ở đây?". Tôi mở miệng, tự nhiên sải bước đến gần, tôi nới rộng cánh tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nó, cố gắng ôm nó vào trong ngực. Chỉ là, sao tay thằng bé lạnh thế? Cơ thể đứa nhỏ không một chút ấm áp, tôi ôm nó, lạnh đến thấu xương.
Bảo bối, con sinh bệnh sao? Luống cuống ôm cục cưng, đứng ngồi không yên. "Bé cưng, có chỗ nào không thoải mái, nói cho mẹ biết mau mau".
Thằng bé không đáp lời tôi, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt lại, thanh âm mềm mại đâm vào lòng tôi như một cái dùi sắc nhọn. "Mẹ, vì sao mẹ không cần con?".
"Mẹ......".
Tôi không biết nói sao, cứ như thế nhìn đôi mắt sáng trong của con dần dần khép lại, rồi chậm rãi, chảy ra hai hàng nước mắt đỏ.
Đã chết? Con của tôi, đã chết!
Sợ hãi như một tấm thảm quấn chặt lấy tôi, nước mắt máu nhỏ xuống tay, thấm xuống giường, biến cả chiếc giường trắng tinh thành biển máu, tôi sợ hãi quá, khóc gào lớn tiếng. "Bé cưng đừng chết, mẹ yêu con, mẹ chưa từng không cần con!".
Nhưng, chẳng ai đáp lại, chỉ có tiếng gió gào thét, như khóc như nuốt.
"Ân Sinh, Ân Sinh....".
Ai đang gọi tôi? Giọng nói thực ấm áp. Là anh đến giúp tôi có phải không? Cứu lấy con tôi, chỉ có như thế mới cứu được tôi. Đột nhiên mở mắt, túm lấy áo người kia hét lên. "Cứu mạng, cứu mạng!".
"Bà xã....". Anh gọi tôi là bà xã? Thần trí dần dần quay trở lại, ánh mắt vô thần tụ lại vài phần sáng, tôi nhìn thấy Trần Dũng đang cầm ly nước, khom người tựa vào đầu giường. "Gặp ác mộng? Đừng sợ, có anh ở đây".
Đầu ngón tay quẹt mồ hôi trên trán cho tôi, kề ly nước vào bên miệng. "Nào, uống ngụm nước đi".
Sao lại là anh? Chẳng hiểu vì sao, người tôi không muốn gặp nhất bây giờ chính là Trần Dũng, nhưng đêm hôm khuya khoắt, còn ai có thể lôi tôi ra khỏi cơn ác mộng đó ngoài anh? Ngoài Trần Dũng ra cũng chỉ có Trần Dũng. Nhân quả lòng vòng, chính là nan giải.
"Lau nước mắt đi, đừng sợ, mơ đều ngược với hiện thực, ban đêm khóc, ban ngày nên cười". Anh mỉm cười, hàm răng trắng ánh lên dưới ánh đèn, không chút nghĩ ngợi giơ tay áo lên lau mặt cho tôi, đây là thói quen từ lâu của anh, không mang khăn tay, chuyên dùng áo lau nước mắt cho người ta, dù là ông chủ nhà hàng hăng hái thật lâu thật lâu trước kia hay người lái xe phấn đấu trong cuộc sống áp chế đau khổ, điểm này vẫn vậy không thay đổi.
"Anh, anh về sớm".
"Xe đưa đi bảo dưỡng, dù sao ông Hoàng cũng không thu phần tiền hôm nay, để dành đủ một trăm đồng, anh đem xe tới xưởng sửa chữa lắp ráp rồi tự về nhà".
Ông Hoàng là chủ chiếc xe Trần Dũng lái, mỗi ngày Trần Dũng đều phải nộp lại bảy mươi đồng, tuy rằng ông ta đối xử với Trần Dũng tốt lắm, nhưng trên mặt tiền tài không có anh em ruột thịt gì cả, cái gì tính phải tính, người ta bỏ ra cũng không phải ít.
"Ừm, về là tốt rồi, về là tốt rồi". Tôi ngờ nghệch lặp lại, tâm hồn lại bắt đầu bay xa, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Trần Dũng, cố gắng dựa vào, mau qua đi, qua nhanh lên đi.
"Uống nước không?". Thấy tôi lắc đầu, anh đặt ly nước sang một bên, cúi người ôm tôi, chậm rãi hỏi. "Rốt cuộc em nằm mơ thấy gì mà sợ hãi đến vậy?".
"Em.......". Rất muốn rất muốn nói cho anh hết mọi nỗi sợ cũng như đau đớn đang chất chứa trong lòng tôi, chỉ là nhìn thấy anh, khóe miệng lại bất giác nhếch lên, thản nhiên một câu. "Không có việc gì, em cũng quên hết rồi".
Không thể cho anh biết, tuyệt đối không thể cho anh biết!
"Quên thì được rồi, mất vui, đừng nhớ làm gì, mau ngủ đi, anh đi rửa ráy đã". Anh rút cánh tay, dịch kín góc chăn cho tôi rồi vào toilet rửa mặt. Nhìn theo bóng dáng anh, tôi vùi đầu vào chăn, trộm khóc.
Ngày thứ tư.
Hôm nay là ngày thai thoát ra ngoài, vài ngày trước đó thuốc bắt đầu có tác dụng, hạ thân có chảy ít máu, tôi biết đứa nhỏ này coi như đã mất. Vậy, tôi còn do dự cái gì, viên thuốc còn lại trong tay có là thứ gì đâu?
"Chị, chúng ta, chúng ta vào bệnh viện nhé". Lệ Lệ sợ hãi ngồi xổm trước mặt tôi, tay chân luống cuống. "Thật phải uống sao chị, không uống không được à, anh Hổ cũng không ở nhà, nếu có chuyện gì, biết, biết sao đây?".
Khó trách Lệ Lệ sợ hãi, tôi chẳng nói lời nào chạy thẳng đến nhà cô ấy, mở miệng câu đầu tiên là chuẩn bị phá thai, ai nghe mà chẳng choáng váng.
"Nếu không, em gọi anh tới nha?".
"Không được!". Tôi vội ngăn cản, chộp lấy điện thoại di động của Lệ Lệ, bội phục bản thân đến nước này còn có thể mỉm cười, bình tâm tĩnh khí dặn dò. "Lệ Lệ, chuyện này ngàn vạn lần không được nói cho anh Dũng biết".
"Vì sao? Chuyện lớn như vậy, một mình chị...".
Vì sao? Còn vì sao cái gì nữa? Khổ sở một mình tôi chịu là được rồi, tôi không nỡ để Trần Dũng đối mặt với cuộc sống mất đi đứa con ruột thịt của mình, tôi sợ anh không chịu đựng nổi.
"Anh của em cũng khó khăn lắm rồi, chị không muốn... để anh ấy thêm ngột ngạt, bác sĩ nói uống thuốc phá rất đơn giản, bất quá chảy ít máu mà thôi, Lệ Lệ, chị ở nhà em một ngày, chỉ một ngày thôi, đến muộn chắc chắn chị sẽ đi".
"Chị, em không phải có ý đó, em chỉ định...".
Lệ Lệ không nói thêm gì, vì hai tay tôi đặt lên bả vai cô ấy, ánh mắt khẩn cầu. "Lệ Lệ, giúp chị đi". Ngoại trừ cô ấy ra, chẳng ai có thể giúp tôi nữa.
"Chị ơi...". Mũi cô ấy bắt đầu đỏ lên, tròng mắt ngập nước, cuối cùng ôm chầm lấy tôi, tóc rối cọ vào hai má tôi, òa khóc. "Đã nói ở hiền gặp lành, hai người đều là người tốt, sao mệnh lại khổ như vậy chứ?".
Khổ ư? Chết lặng, tôi không cảm nhận được thế nào là khổ nữa. Đẩy cô ấy ra, an ủi một chút, buồn cười thật, người phá thai là tôi, sao Lệ Lệ còn phản ứng mãnh liệt hơn cả đương sự nhỉ? Mặc kệ, thời gian không còn sớm nữa, nếu còn trì hoãn, chuyện hôm nay không thể xong.
Nước trong chén đã nguội lạnh, thôi bỏ đi, vẫn há miệng cắn răng nuốt thuốc xuống.
Sau đó, kết quả đến rất nhanh.
Cảm giác nôn mửa kịch liệt cuồn cuộn dâng lên từ những cơn co bóp dạ dày, bên dưới nóng nóng, nhìn xuống, toàn là máu, máu ấm dính sền sệt tuôn ra không ngừng, nội màng bóc ra, chảy ra ngoài thành từng mảng, thân thể như bị xé mở, tôi như nghe thấy được tiếng cốt nhục chia lìa tí tách giòn vang, giữa cơn mê sảng, đứa bé trong giấc mơ như ẩn hiện trước mắt, nhưng đưa tay nắm bắt thằng bé lại càng cách xa hơn. Con ơi, con!
Môi cắn đến nát, lưỡi nếm được mùi tanh nồng của máu, bàn tay không ngừng run rẩy nắm chặt lại, cường ngạnh nhét vào miệng, tôi chỉ có thể nhịn xuống, ngăn chặn tiếng đau thương, ngăn chặn lòng mình vỡ vụn. Không được khóc, phải chịu đựng, tôi là Niếp Ân Sinh kiên cường, tôi nhất định có thể chịu đựng!
"Hu hu hu, chị ơi, chị sao rồi, chảy nhiều máu như vậy, em, em có cần gọi cấp cứu không, chị ơi, chị...".
Tiếng Lệ Lệ kêu gào tê tâm liệt phế, nhưng tôi chẳng cách nào đáp lại cô ấy được, dần dần, tiếng khóc biến mất, hỏng, tôi dọa Lệ Lệ bỏ chạy rồi. Bất quá, hoàn cảnh máu me thế này, cô gái đơn thuần như thế ít thấy thì tốt hơn.
Mờ mịt ngồi trên bồn cầu, không khí đầy mùi máu, túi thai đã ra chưa nhỉ? Tôi không biết, mất một lượng máu lớn khiến cơ thể bị sốc, mơ mơ màng màng, mất hết cảm giác, chẳng phiền não gì nữa...
Rầm! Có vẻ cửa bị đạp mở, Lệ Lệ cũng thật là, tính cách xúc động nhất thời không sửa được, mở cửa không cũng thô bạo quá chừng.
"Ân Sinh!".
Tiếng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, tôi cố mở mắt, một giây, cả người lập tức thanh tỉnh. Trần Dũng, người trước mặt tôi là Trần Dũng!
"Anh, anh Dũng, anh...". Tôi không biết đối mặt với anh sao, càng không biết phải che giấu tình huống này thế nào, đè nén nửa ngày, gượng gạo cười một cái, đau đến chẳng thể nói nhiều được, liền giả nhăn nhó, cúi đầu ôm bụng pha trò. "Anh ra ngoài đi, không được nhìn lén người ta đi vệ sinh".
Anh Dũng, ra ngoài đi, đừng nhìn gì cả, cũng đừng hiểu gì cả, đừng ngửi thấy mùi tanh trong không khí, đừng nhìn hình dạng tiều tụy của Ân Sinh, tạm thời đừng làm người đàn ông mẫn cảm anh đã làm bao năm nay được không, đừng đau lòng, đừng khổ sở, nhé?
"Lệ Lệ nói em ở đây". Anh không nghe lời, ngược lại còn bước tới gần, vạt áo vội mặc hở toác ra, gương mặt bị lóa không hiểu đang có biểu tình gì, âm điệu bình thản, chỉ có đoạn cuối khẽ run một chút. "Có xin phép công ty chưa? Bệnh án có mang theo không? Đợi một lát chúng ta đi bệnh viện".
Bàn tay to xốc nách tôi lên, nhẹ nhàng dùng sức, anh định đỡ tôi đứng dậy. "Đừng ngồi trên bồn cầu nữa, đến nằm trên giường".
"Không....". Tôi cản quá muộn, anh đã nâng cơ thể tôi lên, sửng sốt, ngây ngốc nhìn một bồn máu loãng dưới thân tôi.
Xong rồi, không giấu được nữa!
Há miệng, cắn chặt môi dù nơi đó cũng đã tứa đầy máu, móng tay cắm vào lòng bàn tay, tôi nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào bụng. Anh Dũng, đừng nhìn, anh đừng nhìn!
Tôi đẩy anh, nhưng anh không động đậy, thân thể chẳng còn chút khí lực nào có hô quát cào cấu cũng chỉ như một con mèo nhỏ kêu gào, đột nhiên bụng co thắt dữ dội, cuối cùng một thứ bị áp lực đẩy vọt ra ngoài, máu cộng với niêm mạc nội màng trào ra, chảy xuống chân thành dòng thành dòng, nhỏ giọt xuống đất, đập vào mắt người ta.
"Ân Sinh!". Dường như bị màu máu làm bừng tỉnh, Trần Dũng cúi người, bàn tay to vuốt lên chân tôi, không ngừng chùi máu chảy, cho đến khi hai tay đều nhiễm màu đỏ tươi mới ngẩng đầu nhìn tôi, đôi môi tái nhợt cong lên thành một góc độ quái dị, ánh mắt trong suốt thoáng hiện. "Ân Sinh, có đau không? Nói cho anh biết, em có đau không?".
Một giọt nước lăn dài trên má anh, chảy theo khuôn mặt xuống cằm, rơi xuống lòng bàn tay dính toàn máu, như một cảnh phim quay chậm. Anh cúi đầu nhìn thật lâu rồi vội vàng đứng dậy, chạy đến vòi nước, mạnh mẽ chà rửa.
"Rửa tay trước đã, anh phải rửa tay trước đã".
Anh cứ lẩm nhẩm liên tục, tấm lưng to lớn che đi biểu tình trên mặt anh lúc này, chỉ có âm điệu bi thương luẩn quẩn, hốt hoảng và bất lực. Có lẽ anh sẽ bị đau khổ bức điên mất!
"Anh Dũng, anh Dũng!". Tôi chịu không nổi, cố gắng thều thào, định nói gì đó dời lực chú ý đi, nhưng nói gì? Nghẹn và nghẹn, cũng chỉ nghẹn ra một câu.
"Trên móc áo có treo cái túi xách, anh mau giúp em lấy".
Sau đó khi anh mở cửa đi ra, tôi giãy giụa đứng lên khóa cửa. Tội gì phải đau đớn theo tôi? Đừng vào nữa anh Dũng, đừng vào nữa! Nhưng mà...
"Ân Sinh!". Trần Dũng không chấp nhận, anh đập cửa, tiếng gào ngày càng lớn. "Mở cửa, mở cửa ra!".
"Anh ở ngoài đó chờ em đi".
"Không được, Ân Sinh, em mau mở cửa cho anh!".
"Chỗ này chật lắm, lát nữa em sẽ ra, ra liền ngay lập tức, thật mà, ra liền".
"Mở cửa đi!".
Anh nhất quyết không đồng ý, tiếng rít gào như sấm đánh đau nhức lỗ tai. Tôi sợ hãi, nước mắt lã chã rơi xuống, sao anh không hiểu tôi, tôi còn không phải muốn tốt cho anh sao? Thật sự ấm ức, cảm giác trong trời đất không có con đường nào là dành cho tôi cả, mặc kệ, cho dù đến nơi tối tăm tận cùng cũng chỉ có mình mình thôi!
Tâm buông thõng, không còn cố kỵ, tôi ngồi xuống bồn cầu, ôm ngực, khóc hết nước mắt.
"Anh Dũng, anh ép em!". Bụng ẩn ẩn đau, nước mũi ràn rụa, cả mặt đầm đìa nước, vẫn khóc, khóc như muốn nôn hết cả ruột gan ra ngoài. "Anh ép em làm gì? Hả?".
".... Ân Sinh, em... khóc sao?". Anh càng khẩn trương, tôi càng giận dữ : hỏi vô nghĩa, tiếng nức nở này có giống người đang cười không?
".............".
"Ân Sinh, em, em đừng khóc".
"...............".
"Chẳng phải, chẳng phải chỉ là một đứa nhỏ thôi sao, chờ anh hết bệnh rồi, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu".
Hừ, lại còn "muốn bao nhiêu", luật Quốc gia còn rành rành ra đó, chỉ có nước một hơi sinh ba may ra chính phủ cho qua.
"Thật ra anh rất ghét trẻ con, chúng nó đều đáng ghét, suốt ngày khóc nháo, nghịch ngợm không nghe lời, cuộc sống chỉ có hai chúng ta thoải mái hơn, không bị quấy rầy".
Ghét con nít? Là ai ôm con chị hàng xóm mỗi ngày không muốn buông tay? Bị tè lên người còn vô cùng cao hứng nói nước tiểu con nít đại bổ?
"Ân Sinh, mở cửa đi, thân thể của em lúc này không được khóc, mình còn phải đi bệnh viện, đi trễ xếp hàng rất đông người".
Thân thể? Đứa nhỏ đã mất, thân thể tôi còn để làm gì, khóc cho phá hư luôn đi, chết luôn càng tốt!
"Ân Sinh, anh không ép em, em cứ mang túi xách vào trước có được không, vừa rồi anh mở ra thấy bên trong có băng vệ sinh, em xem chồng em có ngốc không, có nhiêu đó cũng không hiểu, đúng là già mà còn ngốc!".
Anh vừa cười vừa tự giễu mình, tựa vào cánh cửa, thanh âm càng gần, thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, phảng phất bên tai.
"Ân Sinh, em ác thật, sao em không nghĩ nếu em xảy ra chuyện gì, anh biết phải sống thế nào đây? Anh chỉ có mình em thôi".
Tiếng nói bỗng tiêu tán, cách cửa truyền đến tiếng thở dài, vừa sâu vừa nặng nề.
Tay gạt nước mắt dừng lại, tiếng than của anh làm người ta đau lòng : đúng vậy, anh chỉ có tôi, tôi chỉ có anh, còn ầm ĩ mà làm gì? Làm gì cơ chứ? Chúng tôi là chỉnh thể không thể phân đôi, ai gặp chuyện không may đều liên lụy, tan nát. Người khó chịu không chỉ có mình Niếp Ân Sinh tôi, tôi có thể bộc phát, mà Trần Dũng chỉ chịu đựng, anh tổn thương biết bao?
"Mở cửa đi, được không Ân Sinh? Băng vệ sinh này làm thế nào? Em dùng nó đi, chúng ta quay về giường nằm, nhé?".
Anh lại cầu xin, ngữ điệu mềm, hơi thở mỏng manh nhỏ giọng.
Tôi dần buông lỏng phòng thủ, có hơi động lòng vì lời khẩn cầu của anh, mở cửa thử xem?
"Vậy... Anh không được nhìn, không được nhìn gì cả".
"Ừ, anh không nhìn".
"Không được khó chịu".
"Ừ, em nói không khó chịu anh sẽ không khó chịu".
".... Được rồi".
Chậm rãi vươn tay mở chốt, hé mở cửa một chút. Ngay lập tức tôi bật ngược trở lại, kẻ lừa đảo không biết giữ lời kia xông vào trong, siết chặt lấy tôi, không quan tâm ôm tôi vào lòng.
"Niếp Ân Sinh, em muốn hù chết anh!". Anh quát giận dữ, rõ là đang trách móc, làm người ta khiếp đảm. "Bổn sự lớn rồi có phải không, còn học khóa cửa, tình huống bản thân còn không biết, khóa cửa cái gì, đứa nhỏ mất đi có thể có lại, em mà xảy ra chuyện thật thì anh... anh...".
Thôi mắng, cánh tay ai đó sắp bị tức chết niết lấy hai vai tôi, anh run rẩy, toàn thân từ từng cọng tóc đến các đầu ngón tay đều đang run lẩy bẩy, một lúc lâu sau, có tiếng nói khàn khàn phát ra. "Ân Sinh, em muốn anh chết có phải không!".
Tiếp theo, từng giọt nước nóng hổi, rơi xuống như mưa. Anh khóc, nước mắt ràn rụa, không kìm chế được. Thật ra nếu không để ý đến tiếng khóc rấm rứt trên đỉnh đầu thì dựa vào lòng anh thật sự ấm áp, nước mắt cứ chực trào ra, mắt thì xót, giữa vòng ôm đó, cả người thư thái chỉ muốn ngủ, nhưng vết máu dính trên chiếc áo khoác xanh của anh tôi có nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Anh Dũng thích sạch sẽ, trên người sao có thể mặc áo bẩn? Không nên, người vợ tốt không được để chồng mình lôi thôi.
Tôi đưa tay muốn chùi nó đi, chỉ là chùi thế nào cũng không sạch.
"Anh Dũng, máu....".
Thanh âm mềm nhũn vô lực, cánh tay vẽ loạn trong không trung, sau đó, suy sụp hạ xuống.
"Ân Sinh!". Bên tai có tiếng hét lên, tôi thật quá mệt mỏi rồi, mệt đến không động đậy nổi, từ từ nhắm mắt lại, cúi đầu, mất quá nhiều máu, tôi cuối cùng bị bóng đêm vô tận nhấn chìm, nặng nề té xỉu.
/51
|