Quỳnh Như như một con mèo ngoan ngoãn, ngồi nép trên chiếc sofa trong phòng làm việc của ông Vương. Nước mắt ngắn dài của cô ta làm ông Vương thương cảm
- Con gái, sáng sớm đã khóc rồi. Nín đi! Bác sẽ dạy cho thằng Min một bài học!
- Anh Min sao lại trở nên như thế? Trước khi xảy ra chuyện, anh ấy rất yêu cháu. Nói nặng một câu ảnh còn không nói. Lần này lại nỡ đánh cháu. Hic!
- Bác biết. Cháu hãy thông cảm cho nó. Đợi nó nhớ lại mọi chuyện thì đâu sẽ vào đấy…
- Cháu chờ ảnh hai năm rồi. Thật sự rất mệt mỏi. Ngày ngày đối diện với sự lạnh lùng, cháu muốn chết đi cho rồi
- Ấy, lại nói bậy – Ông Vương xoa xoa đầu Quỳnh Như an ủi
- À bác – Quỳnh Như ngồi thẳng người dậy – Cái cô gái mấy hôm trước tụi cháu gặp là gì của anh ấy vậy? Lâu lắm rồi cháu mới thấy ánh mắt trìu mến của ảnh. Đáng tiếc là dành cho cô ta…. Hic
- À ờ….hình như là một người bạn của thằng Min thôi. Cháu đừng bận tâm! Bác gặp cô ta một lần rồi, so với cháu thì làm sao bằng được. Con mắt thẩm mỹ của con trai nhà bác không tệ thế đâu.
- Thiệt vậy hả bác?
- Thiệt chứ, chẳng lẽ cháu không tin bác. À, bác nghe nói ba mẹ cháu sắp về nước hả?
- Dạ, ba cháu sắp có một hợp đồng kinh doanh ở Việt Nam. Mẹ cháu sẵn đó theo về thăm cháu luôn.
- Uhm, mẹ cháu là ân nhân của nhà bác. May là có chị ấy, thằng Min mới sống được đến ngày này…À mà thôi, cháu về nghỉ ngơi đi! Nhìn xem cháu sắp biến thành gấu trúc rồi.
Quỳnh Như đứng dậy chào ông Vương ra về. Khi chỉ có một mình, ông mệt mỏi ngả người ra chiếc sofa, vầng trán nhăn lại, cặp mắt khép hờ. Ông cũng đã mấy ngày rồi không ngủ được, kể từ lúc người con gái đó xuất hiện. Ông dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một tiếng. ‘‘Cộc, cộc’’. Tiếng gõ cửa làm ông mở mắt
- Vào đi!
Trợ lý của ông mở cửa bước vào, trên tay là một phong bì. Ông dường như biết rõ phong bì đó là gì, nên chỉ ra lệnh:
- Cứ để trên bàn cho tôi!
- Thưa chủ tịch, còn có một việc…
- Việc gì? Anh nói đi!
- Cậu Min hôm trước đã đến thăm mộ của bà ấy!
- Anh nói…. Sao nó lại biết bà ta?
- Tôi cũng không biết nữa…À, còn có bài phỏng vấn của anh ấy trên một tờ tạp chí.
- Phỏng vấn… ? Anh ra ngoài đi! Tiếp tục quan sát nó cho tôi!
Khi người trợ lý vừa bước ra ngoài, ông đến bên bàn làm việc, mở phong bì ra. Trong đó là toàn bộ hình chụp mọi nhất cử nhất động của con trai ông. Ông đã sai người theo dõi hắn, đề phòng hắn gặp lại người con gái kia. Ông thở ra nhẹ nhõm khi mấy ngày nay hắn không ra ngoài, chỉ ở trong căn biệt thự chuyên tâm sáng tác, chỉ có vài tấm chụp hắn ở quán cafe vào buổi sáng. Ông đặt xấp hình xuống bàn, mắt lia ngang tờ báo người trợ lý vừa mới để đó. Đập vào mắt ông là dòng tít: ‘‘Cô ấy là người đặc biệt với tôi’’. Ông vội vàng mở ra xem, toàn bộ bài phỏng vấn khiến ông Vương gần như tăng huyết áp. Ông tức giận ném tờ tạp chí vào góc tường. Ông thật sự nghi ngờ đứa con trai này có phải là đứa con nghe lời, ngoan ngoãn của ông hay không, sao hắn càng ngày càng chống đối ông. Không chỉ không chịu quay lại việc kinh doanh mà ngay cả hôn sự với Quỳnh Như – cô bạn gái thanh mai trúc mã của hắn – hắn cũng chối bỏ. Bây giờ lại xuất hiện thêm một cô bạn gái từ trên trời rơi xuống. Ông cố gắng kiềm chế cơn tức giận, gọi điện thoại cho hắn : ‘‘Con tới văn phòng ba ngay! Ngay bây giờ!’’
Hắn ngồi trên ghế, hướng cặp mắt vô cảm về phía ông Vương. Ông Vương ngồi đối diện hắn, khuôn mặt đỏ bừng. Hắn nhếch mép cười, nụ cười khinh bỉ dành cho người đối diện
- Ba có việc gì thì nói đi!
- Con khi nào mới hết gây chuyện đây? – Ông Vương quăng tờ tạp chí ra trước mặt hắn
- Cũng chỉ là một bài phỏng vấn. Ba làm gì mà tức giận như vậy?
- Con….Cô gái con đề cập trên báo là ai?
- Ba cần biết à? Chỉ khi nào ba chấp nhận cô ấy là con dâu thì con sẽ dẫn cô ấy ra mắt ba.
- Mày…Tao chỉ có một đứa con dâu là Quỳnh Như!
- Tôi không lấy cô ta thì xem cô ta thành con dâu ông thế nào? Này đừng nóng, kẻo lại lên tăng xông, ông là chưa chết được đâu!
- Tao thật hối hận khi sinh ra mày! – Ông Vương đập bàn hét lớn, khuôn mặt từ đỏ bừng thành trắng bệch, rồi lại chuyển màu ngược lại
- Bây giờ ông mới biết liệu có phải là hơi muộn không? – Hắn cũng đứng dậy, kề sát mặt ông nhả ra từng tiếng lạnh lùng – Sao ông không nói câu đó cách đây 23 năm về trước?
- Mày….!
- Ba à, từ từ rồi ba sẽ biết. Cho nên con mới nói ba chưa chết lúc này được đâu. Haha!
Nói xong, hắn cất tiếng cười rồi bước ra ngoài. Trợ lý của ông nghe tiếng cự cãi ở ngoài, đợi khi hắn đi khuất, vội vàng chạy vào xem ông thế nào. Ông Vương cảm thấy xây xẩm mặt mày, từ từ ngã lịm đi. Vừa thấy thế, trợ lý vội đỡ ông, nhanh chóng gọi xe cấp cứu
- Con gái, sáng sớm đã khóc rồi. Nín đi! Bác sẽ dạy cho thằng Min một bài học!
- Anh Min sao lại trở nên như thế? Trước khi xảy ra chuyện, anh ấy rất yêu cháu. Nói nặng một câu ảnh còn không nói. Lần này lại nỡ đánh cháu. Hic!
- Bác biết. Cháu hãy thông cảm cho nó. Đợi nó nhớ lại mọi chuyện thì đâu sẽ vào đấy…
- Cháu chờ ảnh hai năm rồi. Thật sự rất mệt mỏi. Ngày ngày đối diện với sự lạnh lùng, cháu muốn chết đi cho rồi
- Ấy, lại nói bậy – Ông Vương xoa xoa đầu Quỳnh Như an ủi
- À bác – Quỳnh Như ngồi thẳng người dậy – Cái cô gái mấy hôm trước tụi cháu gặp là gì của anh ấy vậy? Lâu lắm rồi cháu mới thấy ánh mắt trìu mến của ảnh. Đáng tiếc là dành cho cô ta…. Hic
- À ờ….hình như là một người bạn của thằng Min thôi. Cháu đừng bận tâm! Bác gặp cô ta một lần rồi, so với cháu thì làm sao bằng được. Con mắt thẩm mỹ của con trai nhà bác không tệ thế đâu.
- Thiệt vậy hả bác?
- Thiệt chứ, chẳng lẽ cháu không tin bác. À, bác nghe nói ba mẹ cháu sắp về nước hả?
- Dạ, ba cháu sắp có một hợp đồng kinh doanh ở Việt Nam. Mẹ cháu sẵn đó theo về thăm cháu luôn.
- Uhm, mẹ cháu là ân nhân của nhà bác. May là có chị ấy, thằng Min mới sống được đến ngày này…À mà thôi, cháu về nghỉ ngơi đi! Nhìn xem cháu sắp biến thành gấu trúc rồi.
Quỳnh Như đứng dậy chào ông Vương ra về. Khi chỉ có một mình, ông mệt mỏi ngả người ra chiếc sofa, vầng trán nhăn lại, cặp mắt khép hờ. Ông cũng đã mấy ngày rồi không ngủ được, kể từ lúc người con gái đó xuất hiện. Ông dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một tiếng. ‘‘Cộc, cộc’’. Tiếng gõ cửa làm ông mở mắt
- Vào đi!
Trợ lý của ông mở cửa bước vào, trên tay là một phong bì. Ông dường như biết rõ phong bì đó là gì, nên chỉ ra lệnh:
- Cứ để trên bàn cho tôi!
- Thưa chủ tịch, còn có một việc…
- Việc gì? Anh nói đi!
- Cậu Min hôm trước đã đến thăm mộ của bà ấy!
- Anh nói…. Sao nó lại biết bà ta?
- Tôi cũng không biết nữa…À, còn có bài phỏng vấn của anh ấy trên một tờ tạp chí.
- Phỏng vấn… ? Anh ra ngoài đi! Tiếp tục quan sát nó cho tôi!
Khi người trợ lý vừa bước ra ngoài, ông đến bên bàn làm việc, mở phong bì ra. Trong đó là toàn bộ hình chụp mọi nhất cử nhất động của con trai ông. Ông đã sai người theo dõi hắn, đề phòng hắn gặp lại người con gái kia. Ông thở ra nhẹ nhõm khi mấy ngày nay hắn không ra ngoài, chỉ ở trong căn biệt thự chuyên tâm sáng tác, chỉ có vài tấm chụp hắn ở quán cafe vào buổi sáng. Ông đặt xấp hình xuống bàn, mắt lia ngang tờ báo người trợ lý vừa mới để đó. Đập vào mắt ông là dòng tít: ‘‘Cô ấy là người đặc biệt với tôi’’. Ông vội vàng mở ra xem, toàn bộ bài phỏng vấn khiến ông Vương gần như tăng huyết áp. Ông tức giận ném tờ tạp chí vào góc tường. Ông thật sự nghi ngờ đứa con trai này có phải là đứa con nghe lời, ngoan ngoãn của ông hay không, sao hắn càng ngày càng chống đối ông. Không chỉ không chịu quay lại việc kinh doanh mà ngay cả hôn sự với Quỳnh Như – cô bạn gái thanh mai trúc mã của hắn – hắn cũng chối bỏ. Bây giờ lại xuất hiện thêm một cô bạn gái từ trên trời rơi xuống. Ông cố gắng kiềm chế cơn tức giận, gọi điện thoại cho hắn : ‘‘Con tới văn phòng ba ngay! Ngay bây giờ!’’
Hắn ngồi trên ghế, hướng cặp mắt vô cảm về phía ông Vương. Ông Vương ngồi đối diện hắn, khuôn mặt đỏ bừng. Hắn nhếch mép cười, nụ cười khinh bỉ dành cho người đối diện
- Ba có việc gì thì nói đi!
- Con khi nào mới hết gây chuyện đây? – Ông Vương quăng tờ tạp chí ra trước mặt hắn
- Cũng chỉ là một bài phỏng vấn. Ba làm gì mà tức giận như vậy?
- Con….Cô gái con đề cập trên báo là ai?
- Ba cần biết à? Chỉ khi nào ba chấp nhận cô ấy là con dâu thì con sẽ dẫn cô ấy ra mắt ba.
- Mày…Tao chỉ có một đứa con dâu là Quỳnh Như!
- Tôi không lấy cô ta thì xem cô ta thành con dâu ông thế nào? Này đừng nóng, kẻo lại lên tăng xông, ông là chưa chết được đâu!
- Tao thật hối hận khi sinh ra mày! – Ông Vương đập bàn hét lớn, khuôn mặt từ đỏ bừng thành trắng bệch, rồi lại chuyển màu ngược lại
- Bây giờ ông mới biết liệu có phải là hơi muộn không? – Hắn cũng đứng dậy, kề sát mặt ông nhả ra từng tiếng lạnh lùng – Sao ông không nói câu đó cách đây 23 năm về trước?
- Mày….!
- Ba à, từ từ rồi ba sẽ biết. Cho nên con mới nói ba chưa chết lúc này được đâu. Haha!
Nói xong, hắn cất tiếng cười rồi bước ra ngoài. Trợ lý của ông nghe tiếng cự cãi ở ngoài, đợi khi hắn đi khuất, vội vàng chạy vào xem ông thế nào. Ông Vương cảm thấy xây xẩm mặt mày, từ từ ngã lịm đi. Vừa thấy thế, trợ lý vội đỡ ông, nhanh chóng gọi xe cấp cứu
/31
|