Tôi nhìn anh nở nụ cười thật tươi. Tôi ngồi xuống, chạm tay lên khuôn mặt anh
- Anh, em mới mua một cuốn sách. Anh có muốn nghe thử không? À, hay để em đọc cho anh nghe hen!
Tôi lôi cuốn sách mới mua từ trong túi. Chậm rãi đọc từng chữ trong đó cho anh nghe. Câu chuyện trong tiểu thuyết đó tôi gần như thuộc lòng, nhưng sao mỗi lần đọc lại tôi vẫn cảm thấy hết sức đau lòng. Không biết có phải vì cốt truyện bi thương hay không, hay đơn giản nhân vật trong truyện ấy rất giống tôi và anh. Một chàng trai 19 tuổi yêu một cô bé 18 tuổi, một tính cách hiền lành, đầy nhẫn nại kết hợp với một tính cách bướng bỉnh ngang ngạnh. Nếu lúc trước biết sẽ có ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ vứt bỏ vỏ bọc đầy gai như con nhím xù lông để ôm anh vào lòng mà không làm anh tổn thương chảy máu.
- Anh nè, hay thôi đi. Truyện gì mà buồn muốn chết. Không đọc nữa. Nghe em kể chuyện trên lớp còn hay hơn
- Con quỷ! Biết ngay mày ở đây mà.
Không cần quay lưng lại tôi cũng biết là ai. Mỗi lần thấy tôi về trễ, điện thoại lại khoá thì đấng sinh thành ở nhà sẽ gọi con bạn quý hoá của tôi ra đây kêu tôi về
- Trễ rồi! Về đi! Cha mẹ mày đang trông ở nhà đó. Ai đời con gái chín giờ tối còn ngồi ở chốn này! – Nhỏ bạn miệng thì càu nhàu nhưng vẫn ngồi xuống nhìn tôi – Lại khóc!
- Tao thật sự rất nhớ anh ấy! – Tôi quệt nước mắt, càng chùi thì nước mắt lại càng chảy
- Ờ, biết rồi. Nín đi. Hai năm rồi, mày khi nào mới quên được đây! – Nó vuốt vuốt lưng của tôi an ủi
- Nếu tao quên, ảnh chắc chắn sẽ giận!
- Đồ ngốc! Ngay cả khi còn sống, chỉ có mày giận ảnh thôi, làm gì mà đến lượt anh ấy giận mày…. À ừm xin lỗi, tao nói hơi nhiều! Nhưng tao nghĩ con người hiền lành như ảnh, thấy mày vì ảnh mà khóc thì sẽ rất rất đau lòng…
Tôi và anh bắt đầu yêu nhau khi tôi 18 tuổi. Anh là gia sư luyện thi đại học cho tôi. Trong mắt tôi lúc đó, anh quả thật là mẫu người con trai mà tôi vẫn thường mơ mộng. Giỏi giang, khiêm tốn, lại nhẫn nại, yêu thương tôi hết mực. Tôi biết anh thích mình từ lâu, nhưng phải đến tận khi tôi có kết quả đậu đại học, anh mới chính thức mở lời. Tôi lúc ấy trong lòng vui muốn phát điên, nhưng ngoài mặt thì giả vờ lạnh tanh, bày đặt ra vẻ suy nghĩ này nọ.
Khi tôi vừa gật đầu, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Cái khoảnh khắc ấy, tôi dường như cảm nhận được mình là cả thế giới đối với anh. Những năm tuổi trẻ bồng bột đó, cái tính cách ương bướng của tôi quả thật có lẽ chỉ mình anh chịu đựng được. Mỗi lần giận quá, anh chỉ cốc nhẹ lên trán tôi, rồi ngay lập tức xoa xoa sợ tôi đau. Anh hay khuyên tôi chuyện gì cũng nên nhẫn nhịn một chút, bỏ qua được thì bỏ qua.
Những lúc đó, tôi hay cãi nếu như thế sẽ bị người khác ăn hiếp. Anh gọi tôi là bé nhím, vì tính tình tôi hung dữ, chuyện gì cũng có thể xù lông lên, bất kể những cái gai đó có thể làm đau người bên cạnh mình. Sau này tôi mới hiểu được thật ra những cái gai đó không những làm đau người khác còn khiến bản thân mình tổn thương.
Thật đáng tiếc, khi tôi hiểu được điều đó cũng là lúc anh không còn nữa. Tôi và anh yêu nhau được hai năm, buồn vui giận hờn đều trải qua hết. Cứ ngỡ hạnh phúc ấy sẽ mãi mãi ở bên chúng tôi, nhưng chính tôi đã tự tay đập vỡ quả cầu hạnh phúc của mình. Hôm đó, trời mưa rất to, anh hứa sẽ đến đón tôi khi tôi đi học về.
Tuy nhiên anh lại đến trễ nửa tiếng. Dù anh đã giải thích vì xe bị bể bánh, phải dắt xe lội bộ, kiếm được chỗ vá xe giữa lúc mưa to rất khó khăn, thế nhưng là tôi nghe không rõ hay là tôi ngu ngốc không chịu hiểu, tôi đã giận dỗi bỏ đi mà không chịu lên xe cho anh chở. Anh chạy theo nắm tay tôi lại
- Anh đã giải thích, em cớ gì phải như vậy? – Anh nói to để át tiếng mưa
Tôi vùng tay ra, tiếp tục băng qua đường. Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi đang băng qua làn mưa dày đặc lao về phía tôi. Vì hoảng hốt, tôi không thể phản ứng được gì. Ngay lằn ranh đó, tôi bị một lực đẩy khá mạnh ra khỏi chiếc xe đó . Tôi tỉnh dậy sau ba ngày mê man, đầu tôi bị va chạm nhưng may mắn không đến nỗi quá nặng. Tôi đang ở bệnh viện, xung quanh tôi có rất nhiều người, nhưng không có anh. Khi biết được sự việc, tôi gần như hoá điên. Là tôi hại chết anh, là tôi ngu ngốc, ích kỉ.
Ngay cả đám tang của anh cũng đã qua rồi, tôi cũng không thể nhìn mặt anh lần cuối. Tôi nguyền rủa bản thân, trong một lúc quẫn trí đã nghĩ đến cái chết. Tôi cắt cổ tay tự tử. Một lần nữa tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Tôi không chết mà lại mắc chứng trầm cảm. Tôi ngày ngày đều đến nghĩa trang, nói chuyện với anh, cùng anh cười cùng anh khóc. Quả thật đến bây giờ ngồi nghĩ lại tôi không biết mình đã sống ra sao để vượt qua quãng thời gian đó.
Khoảng một năm trở lại đây, tôi được nhỏ bạn thân giới thiệu công việc cộng tác viên cho một toà soạn. Tôi đi nhiều, gặp gỡ cũng nhiều, mở mang cũng nhiều, tôi dần dần lấy lại cân bằng. Chỉ là tôi không thể quên anh. Nụ cười trìu mến, ánh mắt hiền lành của anh, tôi còn nhớ như in. Tôi rất sợ ngày qua ngày, những hình ảnh ấy sẽ phai nhạt dần đi. Tôi không muốn quên anh, không muốn đến một lúc nào đó chỉ xem anh là quá khứ.
Tôi cùng nhỏ bạn ra về khi trời đã tối đen như mực. Nó vừa đi vửa chửi rủa tôi, nào là đã hành hạ nó, rồi thì sau này sẽ bỏ mặc tôi ở trong chỗ đó…. Tôi phì cười, lần nào nó cũng nói thế nhưng có lần nào bỏ mặc tôi được đâu vì nó biết tôi không nhìn thấy rõ vào ban đêm., để tôi về một mình chẳng khác nào kêu tôi ngủ luôn ở ngoài này. Xem như kiếp này tôi nợ nó một ân tình. Vừa về đến nhà, tôi đã bị cha mẹ sạc cho một trận. La thì la thế thôi chứ đấng sinh thành hiểu rằng không thể cấm cản tôi đi gặp anh được. Tôi leo lên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nhận được tin nhắn: “Khoảng 3 ngày nữa tôi mới có Chương mới trên mạng. Cô không cần ngày nào cũng lên hóng đâu”. Cái gì thế này? Cái tên bá đạo này đến khi nào mới buông tha cho tôi đây!
- Ai rãnh rỗi đâu mà ngày nào cũng lên mạng! – Tôi nhắn tin lại
- Chỉ là có ý tốt nhắc nhở. Thôi cô ngủ đi. Ngủ ngon!
Bị tin nhắn của hắn làm cho tỉnh ngủ, tôi kéo lê tấm thân tới máy tính, vào facebook kiếm người tám.
- Đại tỷ! Chưa ngủ hả?
- Sao lần nào lên fb cũng gặp cưng dzậy? Ôm fb ngày đêm vậy hả?
- Hjhj, em đang hóng truyện của anh Min, sẵn tiện vào fb chơi!
- Ngủ đi cưng, 3 ngày nữa mới có
- Sao chị biết!
- Tin tức nội bộ! Hehe
- Haha, chị nghĩ chị là ai? À, nhắc đến tin tức nội bộ, hôm nay có một em fan cuồng bám theo anh Min từ hội chợ sách, thấy anh ấy đi về cùng một em….
- Hả? – Tự nhiên tôi cảm thấy gai hết cả sống lưng
- Từ từ, bình tĩnh. Hai người đó đi uống cafe, sau đó còn về nhà anh Min nữa. Mà về tới trước cổng nhà, anh Min gật đầu chào cô ta rồi đi đâu đó, còn cô ta đứng trước cửa nhà anh ấy
một hồi rồi mới đi
- Cái gì? – Tôi muốn té lộn cổ khỏi ghế trước cái tin tức giật gân đó – Thế nhà anh Min của mấy người ở đâu?
- Ở….
Sau khi nhìn thấy cái địa chỉ, tôi lập tức thoát khỏi fb. Khuôn mặt của tôi bây giờ chắc méo như chưa từng được méo. Không phải chứ, hết chỗ ở rồi sao mà lại ở trong căn biệt thự màu trắng mơ ước của tôi. Lại còn…. Nhớ đến buổi chiều, tôi chỉ muốn đập đầu vô tường cho rồi. Quả thật hai con mắt của tôi gắn trên đầu để làm kiểng mà. Tôi hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân! Không sao không sao, chỉ cần không gặp anh ta nữa thì nỗi nhục này sẽ từ từ tan biến. Tô cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ, mong rằng tối nay không gặp ác mộng.
- Anh, em mới mua một cuốn sách. Anh có muốn nghe thử không? À, hay để em đọc cho anh nghe hen!
Tôi lôi cuốn sách mới mua từ trong túi. Chậm rãi đọc từng chữ trong đó cho anh nghe. Câu chuyện trong tiểu thuyết đó tôi gần như thuộc lòng, nhưng sao mỗi lần đọc lại tôi vẫn cảm thấy hết sức đau lòng. Không biết có phải vì cốt truyện bi thương hay không, hay đơn giản nhân vật trong truyện ấy rất giống tôi và anh. Một chàng trai 19 tuổi yêu một cô bé 18 tuổi, một tính cách hiền lành, đầy nhẫn nại kết hợp với một tính cách bướng bỉnh ngang ngạnh. Nếu lúc trước biết sẽ có ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ vứt bỏ vỏ bọc đầy gai như con nhím xù lông để ôm anh vào lòng mà không làm anh tổn thương chảy máu.
- Anh nè, hay thôi đi. Truyện gì mà buồn muốn chết. Không đọc nữa. Nghe em kể chuyện trên lớp còn hay hơn
- Con quỷ! Biết ngay mày ở đây mà.
Không cần quay lưng lại tôi cũng biết là ai. Mỗi lần thấy tôi về trễ, điện thoại lại khoá thì đấng sinh thành ở nhà sẽ gọi con bạn quý hoá của tôi ra đây kêu tôi về
- Trễ rồi! Về đi! Cha mẹ mày đang trông ở nhà đó. Ai đời con gái chín giờ tối còn ngồi ở chốn này! – Nhỏ bạn miệng thì càu nhàu nhưng vẫn ngồi xuống nhìn tôi – Lại khóc!
- Tao thật sự rất nhớ anh ấy! – Tôi quệt nước mắt, càng chùi thì nước mắt lại càng chảy
- Ờ, biết rồi. Nín đi. Hai năm rồi, mày khi nào mới quên được đây! – Nó vuốt vuốt lưng của tôi an ủi
- Nếu tao quên, ảnh chắc chắn sẽ giận!
- Đồ ngốc! Ngay cả khi còn sống, chỉ có mày giận ảnh thôi, làm gì mà đến lượt anh ấy giận mày…. À ừm xin lỗi, tao nói hơi nhiều! Nhưng tao nghĩ con người hiền lành như ảnh, thấy mày vì ảnh mà khóc thì sẽ rất rất đau lòng…
Tôi và anh bắt đầu yêu nhau khi tôi 18 tuổi. Anh là gia sư luyện thi đại học cho tôi. Trong mắt tôi lúc đó, anh quả thật là mẫu người con trai mà tôi vẫn thường mơ mộng. Giỏi giang, khiêm tốn, lại nhẫn nại, yêu thương tôi hết mực. Tôi biết anh thích mình từ lâu, nhưng phải đến tận khi tôi có kết quả đậu đại học, anh mới chính thức mở lời. Tôi lúc ấy trong lòng vui muốn phát điên, nhưng ngoài mặt thì giả vờ lạnh tanh, bày đặt ra vẻ suy nghĩ này nọ.
Khi tôi vừa gật đầu, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Cái khoảnh khắc ấy, tôi dường như cảm nhận được mình là cả thế giới đối với anh. Những năm tuổi trẻ bồng bột đó, cái tính cách ương bướng của tôi quả thật có lẽ chỉ mình anh chịu đựng được. Mỗi lần giận quá, anh chỉ cốc nhẹ lên trán tôi, rồi ngay lập tức xoa xoa sợ tôi đau. Anh hay khuyên tôi chuyện gì cũng nên nhẫn nhịn một chút, bỏ qua được thì bỏ qua.
Những lúc đó, tôi hay cãi nếu như thế sẽ bị người khác ăn hiếp. Anh gọi tôi là bé nhím, vì tính tình tôi hung dữ, chuyện gì cũng có thể xù lông lên, bất kể những cái gai đó có thể làm đau người bên cạnh mình. Sau này tôi mới hiểu được thật ra những cái gai đó không những làm đau người khác còn khiến bản thân mình tổn thương.
Thật đáng tiếc, khi tôi hiểu được điều đó cũng là lúc anh không còn nữa. Tôi và anh yêu nhau được hai năm, buồn vui giận hờn đều trải qua hết. Cứ ngỡ hạnh phúc ấy sẽ mãi mãi ở bên chúng tôi, nhưng chính tôi đã tự tay đập vỡ quả cầu hạnh phúc của mình. Hôm đó, trời mưa rất to, anh hứa sẽ đến đón tôi khi tôi đi học về.
Tuy nhiên anh lại đến trễ nửa tiếng. Dù anh đã giải thích vì xe bị bể bánh, phải dắt xe lội bộ, kiếm được chỗ vá xe giữa lúc mưa to rất khó khăn, thế nhưng là tôi nghe không rõ hay là tôi ngu ngốc không chịu hiểu, tôi đã giận dỗi bỏ đi mà không chịu lên xe cho anh chở. Anh chạy theo nắm tay tôi lại
- Anh đã giải thích, em cớ gì phải như vậy? – Anh nói to để át tiếng mưa
Tôi vùng tay ra, tiếp tục băng qua đường. Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi đang băng qua làn mưa dày đặc lao về phía tôi. Vì hoảng hốt, tôi không thể phản ứng được gì. Ngay lằn ranh đó, tôi bị một lực đẩy khá mạnh ra khỏi chiếc xe đó . Tôi tỉnh dậy sau ba ngày mê man, đầu tôi bị va chạm nhưng may mắn không đến nỗi quá nặng. Tôi đang ở bệnh viện, xung quanh tôi có rất nhiều người, nhưng không có anh. Khi biết được sự việc, tôi gần như hoá điên. Là tôi hại chết anh, là tôi ngu ngốc, ích kỉ.
Ngay cả đám tang của anh cũng đã qua rồi, tôi cũng không thể nhìn mặt anh lần cuối. Tôi nguyền rủa bản thân, trong một lúc quẫn trí đã nghĩ đến cái chết. Tôi cắt cổ tay tự tử. Một lần nữa tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Tôi không chết mà lại mắc chứng trầm cảm. Tôi ngày ngày đều đến nghĩa trang, nói chuyện với anh, cùng anh cười cùng anh khóc. Quả thật đến bây giờ ngồi nghĩ lại tôi không biết mình đã sống ra sao để vượt qua quãng thời gian đó.
Khoảng một năm trở lại đây, tôi được nhỏ bạn thân giới thiệu công việc cộng tác viên cho một toà soạn. Tôi đi nhiều, gặp gỡ cũng nhiều, mở mang cũng nhiều, tôi dần dần lấy lại cân bằng. Chỉ là tôi không thể quên anh. Nụ cười trìu mến, ánh mắt hiền lành của anh, tôi còn nhớ như in. Tôi rất sợ ngày qua ngày, những hình ảnh ấy sẽ phai nhạt dần đi. Tôi không muốn quên anh, không muốn đến một lúc nào đó chỉ xem anh là quá khứ.
Tôi cùng nhỏ bạn ra về khi trời đã tối đen như mực. Nó vừa đi vửa chửi rủa tôi, nào là đã hành hạ nó, rồi thì sau này sẽ bỏ mặc tôi ở trong chỗ đó…. Tôi phì cười, lần nào nó cũng nói thế nhưng có lần nào bỏ mặc tôi được đâu vì nó biết tôi không nhìn thấy rõ vào ban đêm., để tôi về một mình chẳng khác nào kêu tôi ngủ luôn ở ngoài này. Xem như kiếp này tôi nợ nó một ân tình. Vừa về đến nhà, tôi đã bị cha mẹ sạc cho một trận. La thì la thế thôi chứ đấng sinh thành hiểu rằng không thể cấm cản tôi đi gặp anh được. Tôi leo lên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nhận được tin nhắn: “Khoảng 3 ngày nữa tôi mới có Chương mới trên mạng. Cô không cần ngày nào cũng lên hóng đâu”. Cái gì thế này? Cái tên bá đạo này đến khi nào mới buông tha cho tôi đây!
- Ai rãnh rỗi đâu mà ngày nào cũng lên mạng! – Tôi nhắn tin lại
- Chỉ là có ý tốt nhắc nhở. Thôi cô ngủ đi. Ngủ ngon!
Bị tin nhắn của hắn làm cho tỉnh ngủ, tôi kéo lê tấm thân tới máy tính, vào facebook kiếm người tám.
- Đại tỷ! Chưa ngủ hả?
- Sao lần nào lên fb cũng gặp cưng dzậy? Ôm fb ngày đêm vậy hả?
- Hjhj, em đang hóng truyện của anh Min, sẵn tiện vào fb chơi!
- Ngủ đi cưng, 3 ngày nữa mới có
- Sao chị biết!
- Tin tức nội bộ! Hehe
- Haha, chị nghĩ chị là ai? À, nhắc đến tin tức nội bộ, hôm nay có một em fan cuồng bám theo anh Min từ hội chợ sách, thấy anh ấy đi về cùng một em….
- Hả? – Tự nhiên tôi cảm thấy gai hết cả sống lưng
- Từ từ, bình tĩnh. Hai người đó đi uống cafe, sau đó còn về nhà anh Min nữa. Mà về tới trước cổng nhà, anh Min gật đầu chào cô ta rồi đi đâu đó, còn cô ta đứng trước cửa nhà anh ấy
một hồi rồi mới đi
- Cái gì? – Tôi muốn té lộn cổ khỏi ghế trước cái tin tức giật gân đó – Thế nhà anh Min của mấy người ở đâu?
- Ở….
Sau khi nhìn thấy cái địa chỉ, tôi lập tức thoát khỏi fb. Khuôn mặt của tôi bây giờ chắc méo như chưa từng được méo. Không phải chứ, hết chỗ ở rồi sao mà lại ở trong căn biệt thự màu trắng mơ ước của tôi. Lại còn…. Nhớ đến buổi chiều, tôi chỉ muốn đập đầu vô tường cho rồi. Quả thật hai con mắt của tôi gắn trên đầu để làm kiểng mà. Tôi hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân! Không sao không sao, chỉ cần không gặp anh ta nữa thì nỗi nhục này sẽ từ từ tan biến. Tô cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ, mong rằng tối nay không gặp ác mộng.
/31
|