Kết thúc bữa ăn, mọi người rời khỏi nhà hàng đều bàn về đồ ăn. Ai cũng vui vẻ vì bữa ăn vừa rồi, ngoại trừ Hà Nhiên, Nguyên Khôi đang vô cùng đau khổ. Còn Hoàng Phong trong bữa ăn không đụng một chút đến đồ ăn, chỉ nhấm nháp ít rượu, đôi mắt không ngừng liếc qua hai người.
Rốt cuộc hai người nay có bí mật gì? Hoàng Phong suy nghĩ.
Hứa tổng, Tổng giám đốc chúng tôi xin phép về trước... Mọi người cúi đầu chào rồi tạm biệt về. Mỗi người đều đi một hướng, ngoại trừ Hà Nhiên cô không biết phải đi hướng nào.
Làn gió lạnh khẽ thổi qua, Hà Nhiên hôm nay ăn mặc rất phong phanh nên người lạnh toát, toàn thân run rẩy. Đôi măt buồn bã nhìn Hoàng Phong không buồn liếc nhìn cậu. Hiện tại bây giờ cô muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, cô không còn đủ kiên nhẫn đề ở chỗ này thêm một phút nào nữa. Hà Nhiên lùi lại về phía sau cúi đầu chào rồi bắt taxi.
Nguyên Khôi nhìn thấy cô vừa tức giận nhưng lại vừa nhớ cô. Nhìn cái thân hình yếu ớt co ro trong cái thời tiết lạnh thế này mà lòng lại thấy đau. Cậu định cởi áo khoác ngoài của mình ra chạy đến chỗ Hà Nhiên choàng vào cho cô, sau đó cô vì mềm lòng mà muốn quay lại với anh, ôm chầm lấy anh vào lòng. Nhưng mơ mộng vẫn là mơ mộng. Trước mặt Nguyên Khôi, cậu bạn thân của mình đang choàng áo cho Hà Nhiên, sau đó cô mỉm cười. Nụ cười đó đã lâu lắm rồi cậu vẫn chưa được nhìn thấy. Hai bàn tay khẽ siết chặt lại, nhắm mắt lại để không phải chứng kiến cảnh đó.
Tổng giám đốc cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ là không cần đâu. Hà Nhiên nói, định bỏ áo khoác mà anh choàng cho ra thì bị anh giữ lại, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng nhưng có phần ấm áp.
Cô cứ giữ lấy đi, hôm nào đem đi trả cũng được...
Ừm...vậy cảm ơn Tổng giám đốc. Ngày mai tôi sẽ giặt thật sạch rồi đem đi trả cho anh. Bây giờ tôi về đây.
Hoàng Phong khẽ gật đầu, nhìn theo chiếc taxi dần đi xa.
*** Phong cậu và trưởng phòng An có quan hệ gì vậy? Nguyên Khôi chống tay vào thành ô cửa sổ, hỏi.
Không có quan hệ gì cả, chỉ là đồng nghiệp thôi. Sao vậy? Hoàng Phong ngạc nhiên khi cậu hỏi đến cô.
Không có gì...không có gì là tốt... Nguyên Khôi thì thầm, đôi mắt hướng ra cửa sổ nhìn con đường.
Hoàng Phong nhíu mày lại khó hiểu, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?
***
Sau khi tắm rửa, Hà Nhiên chèo lên giường cầm chiếc áo khoác của Hoàng Phong lên ngửi. Mùi hương bạc hà cùng với hương thơm của anh quyện lại tạo nên một mùi hương vô cùng quyến rũ. Cô khẽ mỉm cười, sau đó chợt nhận ra hành động bất thường của mình.
Mình đâu phải kẻ biến thái!? Hà Nhiên hét lên, ném chiếc áo xuống. Cô không thể tin được là mình lại có cái hành động như vậy. Nhưng mà khi nghĩ lại lúc Hoàng Phong choàng áo cho cô thì cô thấy hành động đó rất ấm áp, khác hẳn với vẻ lạnh lùng đó.
***
Trước cổng khu nhà S, một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ngay đó. Bên cạnh chiếc xe là một anh chàng đẹp trai tựa người vào xe, khoanh hai tay trước ngực, ngước đầu nhìn căn phòng ở tầng hai vẫn còn bật điện. Đôi mắt như chứa rất nhiều nỗi suy tư, nỗi buồn và mong muốn có thể nói cho ai đó biết rằng kể từ lúc về nước đêm nào cậu cũng đứng dưới đây nhìn căn phòng đó tắt đèn mới rời đi.
Rốt cuộc hai người nay có bí mật gì? Hoàng Phong suy nghĩ.
Hứa tổng, Tổng giám đốc chúng tôi xin phép về trước... Mọi người cúi đầu chào rồi tạm biệt về. Mỗi người đều đi một hướng, ngoại trừ Hà Nhiên cô không biết phải đi hướng nào.
Làn gió lạnh khẽ thổi qua, Hà Nhiên hôm nay ăn mặc rất phong phanh nên người lạnh toát, toàn thân run rẩy. Đôi măt buồn bã nhìn Hoàng Phong không buồn liếc nhìn cậu. Hiện tại bây giờ cô muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, cô không còn đủ kiên nhẫn đề ở chỗ này thêm một phút nào nữa. Hà Nhiên lùi lại về phía sau cúi đầu chào rồi bắt taxi.
Nguyên Khôi nhìn thấy cô vừa tức giận nhưng lại vừa nhớ cô. Nhìn cái thân hình yếu ớt co ro trong cái thời tiết lạnh thế này mà lòng lại thấy đau. Cậu định cởi áo khoác ngoài của mình ra chạy đến chỗ Hà Nhiên choàng vào cho cô, sau đó cô vì mềm lòng mà muốn quay lại với anh, ôm chầm lấy anh vào lòng. Nhưng mơ mộng vẫn là mơ mộng. Trước mặt Nguyên Khôi, cậu bạn thân của mình đang choàng áo cho Hà Nhiên, sau đó cô mỉm cười. Nụ cười đó đã lâu lắm rồi cậu vẫn chưa được nhìn thấy. Hai bàn tay khẽ siết chặt lại, nhắm mắt lại để không phải chứng kiến cảnh đó.
Tổng giám đốc cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ là không cần đâu. Hà Nhiên nói, định bỏ áo khoác mà anh choàng cho ra thì bị anh giữ lại, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng nhưng có phần ấm áp.
Cô cứ giữ lấy đi, hôm nào đem đi trả cũng được...
Ừm...vậy cảm ơn Tổng giám đốc. Ngày mai tôi sẽ giặt thật sạch rồi đem đi trả cho anh. Bây giờ tôi về đây.
Hoàng Phong khẽ gật đầu, nhìn theo chiếc taxi dần đi xa.
*** Phong cậu và trưởng phòng An có quan hệ gì vậy? Nguyên Khôi chống tay vào thành ô cửa sổ, hỏi.
Không có quan hệ gì cả, chỉ là đồng nghiệp thôi. Sao vậy? Hoàng Phong ngạc nhiên khi cậu hỏi đến cô.
Không có gì...không có gì là tốt... Nguyên Khôi thì thầm, đôi mắt hướng ra cửa sổ nhìn con đường.
Hoàng Phong nhíu mày lại khó hiểu, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?
***
Sau khi tắm rửa, Hà Nhiên chèo lên giường cầm chiếc áo khoác của Hoàng Phong lên ngửi. Mùi hương bạc hà cùng với hương thơm của anh quyện lại tạo nên một mùi hương vô cùng quyến rũ. Cô khẽ mỉm cười, sau đó chợt nhận ra hành động bất thường của mình.
Mình đâu phải kẻ biến thái!? Hà Nhiên hét lên, ném chiếc áo xuống. Cô không thể tin được là mình lại có cái hành động như vậy. Nhưng mà khi nghĩ lại lúc Hoàng Phong choàng áo cho cô thì cô thấy hành động đó rất ấm áp, khác hẳn với vẻ lạnh lùng đó.
***
Trước cổng khu nhà S, một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ngay đó. Bên cạnh chiếc xe là một anh chàng đẹp trai tựa người vào xe, khoanh hai tay trước ngực, ngước đầu nhìn căn phòng ở tầng hai vẫn còn bật điện. Đôi mắt như chứa rất nhiều nỗi suy tư, nỗi buồn và mong muốn có thể nói cho ai đó biết rằng kể từ lúc về nước đêm nào cậu cũng đứng dưới đây nhìn căn phòng đó tắt đèn mới rời đi.
/32
|