Editor: May
“Tôi...” Rất sợ Tần Dĩ Nam bỗng nhiên thay đổi chủ ý, bảo cô đi, Trình Thanh Thông vội vội vàng vàng liền buột miệng nói ra một chữ, sau đó cô cắn môi dưới, giãy giụa một lát mới nhỏ giọng nói: “... Thứ ba tuần sau, mẹ tới Bắc Kinh...”
Tần Dĩ Nam giống như bị một câu nói không đầu không đuôi như vậy của cô làm cho lờ mờ, kẹp điếu thuốc giật mình một lát, mới lên tiếng hỏi: “Có quan hệ gì với tôi sao?”
Có quan hệ gì với tôi sao?
Một câu hỏi nhẹ nhàng, giống như là một cây dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Trình Thanh Thông, khiến cho màu máu trên mặt cô chợt rút đi.
Là không có quan hệ... Anh và cô đã ly hôn...
Lời nói tiếp theo Thanh Thông muốn nói, cứ như vậy bị Tần Dĩ Nam chặn lại, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng được.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, mới hậu tri hậu giác giống như là nghĩ đến cái gì, mi tâm nhẹ nhăn một chút, lên tiếng hỏi: “Không phải cha mẹ cô còn chưa biết tin tức cô ly hôn chứ?”
Trình Thanh Thông dùng hàm răng hung hăng cắn cắn môi dưới, không có lên tiếng, đầu lại chậm rãi cúi thấp xuống.
Phản ứng như vậy của cô, khiến cho Tần Dĩ Nam hiểu rõ chính mình đoán đúng, anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô một lát, cuối cùng hiểu mục đích cô tới tìm anh, nhất thời liền nheo mắt lại, hỏi: “Cho nên, cô tới tìm tôi, là muốn để cho tôi và cô, giả vờ thành bộ dáng chưa ly hôn ở trước mặt mẹ cô?”
Đầu Trình Thanh Thông càng cúi thấp hơn, cô rất nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền cười ha ha ra tiếng, khinh miệt và xem thường: “Không nghĩ tới, cô còn thật là chó không thể sửa ****, động một chút liền muốn lừa người.”
Thân thể Trình Thanh Thông run nhẹ lên, tay bấm lòng bàn tay càng thêm dùng sức, đau đến cuối cùng, chết lặng đến chính cô cũng không còn cảm giác đau.
Bộ dạng này này của cô, không biết tại sao lại khuấy động sợi dây trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, khiến cho anh không khỏi nóng nảy, anh hung hăng nhấn điếu thuốc trong tay vào trong cái gạt tàn thuốc, liền đột nhiên đứng lên từ trên ghế, lấy văn kiện trên bàn, vừa đi đến cửa phòng làm việc, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói với cô, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi tuyệt đối sẽ không giống như cô, dùng hết tâm cơ đùa giỡn lừa gạt người khác, khuyên cô tốt nhất vẫn là thành thật nói rõ với mẹ cô, chúng ta đã không liên quan gì nhau, tôi còn có cuộc họp quan trọng, cô liền...”
Vào lúc Tần Dĩ Nam đi qua bên cạnh mình, không biết dũng khí của Trình Thanh Thông đến từ nơi đâu, đột nhiên giơ tay lên, nắm vạt áo của anh.
Tần Dĩ Nam ngừng bước chân, nghĩ cũng không nghĩ tới liền lớn tiếng khiển trách một câu: “Buông ra!”
Tay Trình Thanh Thông nắm áo Tần Dĩ Nam hung hăng run rẩy hai cái, lực đạo buông lỏng một chút, cuối cùng vẫn là lại dùng lực nắm chặt.
Tần Dĩ Nam quay đầu, vừa định cầm lấy văn kiện đẩy tay Trình Thanh Thông ra, kết quả liền nhìn thấy nước mắt của cô, nện ở trên mu bàn tay trắng nõn đang nắm lấy vạt áo anh của cô.
Tần Dĩ Nam giống như là bị điểm huyệt đạo, động tác bỗng dưng dừng lại, đáy lòng của anh giống như là bị một cây kim nhẹ nhàng đâm một chút, nổi lên đau đớn sắc bén, đau đến cổ buồn bực trong lòng anh càng mãnh liệt hơn, kiềm chế không được liền nổi điên rống một câu: “Trình Thanh Thông, cô chớ giả bộ vô tội ở trước mặt tôi, tôi nhìn thôi cũng đã ghê tởm!”
Trình Thanh Thông đang cúi đầu, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam, ánh mắt kia ngốc giống như là không nhận ra anh.
Cô há to miệng với anh, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của anh bất an động hai cái, giống như là muốn buông ra, rồi lại không có buông ra.
“Tôi...” Rất sợ Tần Dĩ Nam bỗng nhiên thay đổi chủ ý, bảo cô đi, Trình Thanh Thông vội vội vàng vàng liền buột miệng nói ra một chữ, sau đó cô cắn môi dưới, giãy giụa một lát mới nhỏ giọng nói: “... Thứ ba tuần sau, mẹ tới Bắc Kinh...”
Tần Dĩ Nam giống như bị một câu nói không đầu không đuôi như vậy của cô làm cho lờ mờ, kẹp điếu thuốc giật mình một lát, mới lên tiếng hỏi: “Có quan hệ gì với tôi sao?”
Có quan hệ gì với tôi sao?
Một câu hỏi nhẹ nhàng, giống như là một cây dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Trình Thanh Thông, khiến cho màu máu trên mặt cô chợt rút đi.
Là không có quan hệ... Anh và cô đã ly hôn...
Lời nói tiếp theo Thanh Thông muốn nói, cứ như vậy bị Tần Dĩ Nam chặn lại, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng được.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, mới hậu tri hậu giác giống như là nghĩ đến cái gì, mi tâm nhẹ nhăn một chút, lên tiếng hỏi: “Không phải cha mẹ cô còn chưa biết tin tức cô ly hôn chứ?”
Trình Thanh Thông dùng hàm răng hung hăng cắn cắn môi dưới, không có lên tiếng, đầu lại chậm rãi cúi thấp xuống.
Phản ứng như vậy của cô, khiến cho Tần Dĩ Nam hiểu rõ chính mình đoán đúng, anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô một lát, cuối cùng hiểu mục đích cô tới tìm anh, nhất thời liền nheo mắt lại, hỏi: “Cho nên, cô tới tìm tôi, là muốn để cho tôi và cô, giả vờ thành bộ dáng chưa ly hôn ở trước mặt mẹ cô?”
Đầu Trình Thanh Thông càng cúi thấp hơn, cô rất nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền cười ha ha ra tiếng, khinh miệt và xem thường: “Không nghĩ tới, cô còn thật là chó không thể sửa ****, động một chút liền muốn lừa người.”
Thân thể Trình Thanh Thông run nhẹ lên, tay bấm lòng bàn tay càng thêm dùng sức, đau đến cuối cùng, chết lặng đến chính cô cũng không còn cảm giác đau.
Bộ dạng này này của cô, không biết tại sao lại khuấy động sợi dây trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, khiến cho anh không khỏi nóng nảy, anh hung hăng nhấn điếu thuốc trong tay vào trong cái gạt tàn thuốc, liền đột nhiên đứng lên từ trên ghế, lấy văn kiện trên bàn, vừa đi đến cửa phòng làm việc, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói với cô, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi tuyệt đối sẽ không giống như cô, dùng hết tâm cơ đùa giỡn lừa gạt người khác, khuyên cô tốt nhất vẫn là thành thật nói rõ với mẹ cô, chúng ta đã không liên quan gì nhau, tôi còn có cuộc họp quan trọng, cô liền...”
Vào lúc Tần Dĩ Nam đi qua bên cạnh mình, không biết dũng khí của Trình Thanh Thông đến từ nơi đâu, đột nhiên giơ tay lên, nắm vạt áo của anh.
Tần Dĩ Nam ngừng bước chân, nghĩ cũng không nghĩ tới liền lớn tiếng khiển trách một câu: “Buông ra!”
Tay Trình Thanh Thông nắm áo Tần Dĩ Nam hung hăng run rẩy hai cái, lực đạo buông lỏng một chút, cuối cùng vẫn là lại dùng lực nắm chặt.
Tần Dĩ Nam quay đầu, vừa định cầm lấy văn kiện đẩy tay Trình Thanh Thông ra, kết quả liền nhìn thấy nước mắt của cô, nện ở trên mu bàn tay trắng nõn đang nắm lấy vạt áo anh của cô.
Tần Dĩ Nam giống như là bị điểm huyệt đạo, động tác bỗng dưng dừng lại, đáy lòng của anh giống như là bị một cây kim nhẹ nhàng đâm một chút, nổi lên đau đớn sắc bén, đau đến cổ buồn bực trong lòng anh càng mãnh liệt hơn, kiềm chế không được liền nổi điên rống một câu: “Trình Thanh Thông, cô chớ giả bộ vô tội ở trước mặt tôi, tôi nhìn thôi cũng đã ghê tởm!”
Trình Thanh Thông đang cúi đầu, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam, ánh mắt kia ngốc giống như là không nhận ra anh.
Cô há to miệng với anh, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của anh bất an động hai cái, giống như là muốn buông ra, rồi lại không có buông ra.
/1091
|