Editor: May
Xe taxi ngừng ở cửa tiểu khu Tần Dĩ Nam, lúc Trình Thanh Thông và mẹ Trình cùng đi thang máy lên lầu, Trình Thanh Thông lại lấy điện thoại di động ra một lần nữa.
Giống như lúc trước, Trình Thanh Thông vẫn nhấn mở tên “Kim Trạch“.
Vào lúc cô chần chừ chưa quyết, thang máy đến tầng chỗ ở của Tần Dĩ Nam.
Mẹ Trình dẫn đầu đi ra thang máy, thấy Trình Thanh Thông còn đứng sững sờ ở bên trong, nhịn không được thúc giục hỏi: “Thanh Thông, con đang suy nghĩ gì vậy?”
Trình Thanh Thông hoàn hồn, nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà của Tần Dĩ Nam.
Lúc mẹ Trình đổi giày, Trình Thanh Thông đứng ở cửa không vào trong, cô nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động âm thầm cắn răng, giống như hạ quyết định gì đó, nhấn tin nhắn, gõ vài cái ở trên bàn phím, gửi qua cho Kim Trạch.
“Kim tổng, tôi là Trình Thanh Thông, xin hỏi hiện tại ngài có tiện không? Có thể gọi điện thoại không?”
Trình Thanh Thông gửi tin nhắn đi, rất nhanh liền được hồi đáp: “Có thời gian, chỉ là nếu có chuyện gì, tôi càng hy vọng có thể gặp mặt tán gẫu với em.”
Trình Thanh Thông đã sớ biết, cô gửi tin nhắn cho Kim Trạch, sẽ nhận được trả lời như vậy.
Trình Thanh Thông nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục soạn một dòng tin nhắn: “Vậy hôm nay hoặc ngày mai lúc nào thì Kim tổng ngài có thời gian? Chúng ta gặp mặt tán gẫu.”
Kim Trạch: “Thanh Thông, em tìm tôi thì lúc nào tôi cũng có thời gian, vậy hiện tại đi, em ở nơi nào? Tôi đi đón em.”
Trình Thanh Thông nhìn thoáng qua mẹ, cúi đầu, gõ mấy chữ: “Kim tổng, ngài nói địa chỉ đi, tôi đi tìm ngài.”
Kim Trạch không lại khách khí với Trình Thanh Thông, trực tiếp gửi một địa chỉ hội sở tới.
Trình Thanh Thông đáp một từ “ừ”, thu hồi điện thoại di động, đứng ở cửa không vào phòng, mở miệng nói với mẹ Trình: “Mẹ, công ty của con tạm thời có chút chuyện, bảo con đi qua đó một chuyến, một mình mẹ ở nhà một chút, có thể không?”
...
Trình Thanh Thông ngồi xe taxi một lát, liền nhìn thấy trợ lý Kim Trạch ở hội sở.
“Trình tiểu thư, cô tới rồi?” Trợ lý Kim Trạch lễ phép tôn trọng chào hỏi một tiếng với Trình Thanh Thông, liền đưa tay ra hiệu xin mời vào trong hội sở.
Trình Thanh Thông kéo khóe môi với trợ lý Kim Trạch một chút, không lên tiếng, bước đi, bước vào cửa xoay tròn.
Trên dọc đường, trợ lý Kim Trạch không có bất kỳ trò chuyện gì với Trình Thanh Thông, hai người bảy quẹo tám rẽ ở trong hành lang hội sở nhiều lần, mới dừng lại ở trước một cửa gỗ thật màu đỏ.
Trợ lý Kim Trạch gõ cửa một cái, thấp giọng nói với bên trong: “Kim tổng, Trình tiểu thư đến.”
Qua khoảng vài giây, bên trong truyền tới một đạo âm thanh trầm ổn: “Cho cô ấy đi vào đi.”
Lúc này trợ lý Kim Trạch mới đẩy cửa ra, đứng ở một bên, khách sáo nói với Trình Thanh Thông: “Trình tiểu thư, mời vào.”
Trình Thanh Thông nhẹ mím môi một chút, giơ chân lên, bước từng một bước vào phòng bao.
Trình Thanh Thông vừa đi vào trong chưa tới nửa mét, cửa phía sau liền bị trợ lý Kim Trạch đóng lại.
Tâm Trình Thanh Thông hơi run rẩy một chút, bước chân bảo trì ổn định, đi về phía Kim Trạch ngồi ở trên ghế dựa khắc hoa ở bên trong.
Vào lúc Trình Thanh Thông còn cách Kim Trạch hai mét xa, ngừng lại, lễ phép khách khí mở miệng chào hỏi: “Kim tổng, chào ngài.”
Kim Trạch nghe được tiếng của cô, không có gấp ngẩng đầu nhìn cô, mà là bưng nước đã nấu sôi, không nhanh không chậm pha một ấm trà, sau đó rót cho mình một tách, tư thế thanh thản nhấp một ngụm, mới dựa vào ở trên ghế, “ừ” một tiếng với Trình Thanh Thông, nói: “Em tới rồi?”
Xe taxi ngừng ở cửa tiểu khu Tần Dĩ Nam, lúc Trình Thanh Thông và mẹ Trình cùng đi thang máy lên lầu, Trình Thanh Thông lại lấy điện thoại di động ra một lần nữa.
Giống như lúc trước, Trình Thanh Thông vẫn nhấn mở tên “Kim Trạch“.
Vào lúc cô chần chừ chưa quyết, thang máy đến tầng chỗ ở của Tần Dĩ Nam.
Mẹ Trình dẫn đầu đi ra thang máy, thấy Trình Thanh Thông còn đứng sững sờ ở bên trong, nhịn không được thúc giục hỏi: “Thanh Thông, con đang suy nghĩ gì vậy?”
Trình Thanh Thông hoàn hồn, nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà của Tần Dĩ Nam.
Lúc mẹ Trình đổi giày, Trình Thanh Thông đứng ở cửa không vào trong, cô nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động âm thầm cắn răng, giống như hạ quyết định gì đó, nhấn tin nhắn, gõ vài cái ở trên bàn phím, gửi qua cho Kim Trạch.
“Kim tổng, tôi là Trình Thanh Thông, xin hỏi hiện tại ngài có tiện không? Có thể gọi điện thoại không?”
Trình Thanh Thông gửi tin nhắn đi, rất nhanh liền được hồi đáp: “Có thời gian, chỉ là nếu có chuyện gì, tôi càng hy vọng có thể gặp mặt tán gẫu với em.”
Trình Thanh Thông đã sớ biết, cô gửi tin nhắn cho Kim Trạch, sẽ nhận được trả lời như vậy.
Trình Thanh Thông nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục soạn một dòng tin nhắn: “Vậy hôm nay hoặc ngày mai lúc nào thì Kim tổng ngài có thời gian? Chúng ta gặp mặt tán gẫu.”
Kim Trạch: “Thanh Thông, em tìm tôi thì lúc nào tôi cũng có thời gian, vậy hiện tại đi, em ở nơi nào? Tôi đi đón em.”
Trình Thanh Thông nhìn thoáng qua mẹ, cúi đầu, gõ mấy chữ: “Kim tổng, ngài nói địa chỉ đi, tôi đi tìm ngài.”
Kim Trạch không lại khách khí với Trình Thanh Thông, trực tiếp gửi một địa chỉ hội sở tới.
Trình Thanh Thông đáp một từ “ừ”, thu hồi điện thoại di động, đứng ở cửa không vào phòng, mở miệng nói với mẹ Trình: “Mẹ, công ty của con tạm thời có chút chuyện, bảo con đi qua đó một chuyến, một mình mẹ ở nhà một chút, có thể không?”
...
Trình Thanh Thông ngồi xe taxi một lát, liền nhìn thấy trợ lý Kim Trạch ở hội sở.
“Trình tiểu thư, cô tới rồi?” Trợ lý Kim Trạch lễ phép tôn trọng chào hỏi một tiếng với Trình Thanh Thông, liền đưa tay ra hiệu xin mời vào trong hội sở.
Trình Thanh Thông kéo khóe môi với trợ lý Kim Trạch một chút, không lên tiếng, bước đi, bước vào cửa xoay tròn.
Trên dọc đường, trợ lý Kim Trạch không có bất kỳ trò chuyện gì với Trình Thanh Thông, hai người bảy quẹo tám rẽ ở trong hành lang hội sở nhiều lần, mới dừng lại ở trước một cửa gỗ thật màu đỏ.
Trợ lý Kim Trạch gõ cửa một cái, thấp giọng nói với bên trong: “Kim tổng, Trình tiểu thư đến.”
Qua khoảng vài giây, bên trong truyền tới một đạo âm thanh trầm ổn: “Cho cô ấy đi vào đi.”
Lúc này trợ lý Kim Trạch mới đẩy cửa ra, đứng ở một bên, khách sáo nói với Trình Thanh Thông: “Trình tiểu thư, mời vào.”
Trình Thanh Thông nhẹ mím môi một chút, giơ chân lên, bước từng một bước vào phòng bao.
Trình Thanh Thông vừa đi vào trong chưa tới nửa mét, cửa phía sau liền bị trợ lý Kim Trạch đóng lại.
Tâm Trình Thanh Thông hơi run rẩy một chút, bước chân bảo trì ổn định, đi về phía Kim Trạch ngồi ở trên ghế dựa khắc hoa ở bên trong.
Vào lúc Trình Thanh Thông còn cách Kim Trạch hai mét xa, ngừng lại, lễ phép khách khí mở miệng chào hỏi: “Kim tổng, chào ngài.”
Kim Trạch nghe được tiếng của cô, không có gấp ngẩng đầu nhìn cô, mà là bưng nước đã nấu sôi, không nhanh không chậm pha một ấm trà, sau đó rót cho mình một tách, tư thế thanh thản nhấp một ngụm, mới dựa vào ở trên ghế, “ừ” một tiếng với Trình Thanh Thông, nói: “Em tới rồi?”
/1091
|