Editor: May
“... Sợ lúc em hỏi anh như vậy, anh sẽ chế giễu em ý nghĩ viển vông, người si nằm mơ...”
Theo cô nhẹ giọng nhắc tới, chỗ đầu ngón tay cô dừng trên mặt anh, chậm rãi tách rời.
Chẳng biết vì sao, vào một khắc đầu ngón tay cô rời khỏi gò má của anh, trong đầu óc Tần Dĩ Nam bỗng nhiên hiện ra một cổ dự cảm không tốt.
Trực giác của anh nói với anh, cô gái trước mặt anh, giống như liền muốn vĩnh viễn hoàn toàn rời khỏi anh.
Tim anh, nhất thời giống như bị người hung hăng nắm chặt, dùng sức cầm lấy, đau đến cổ họng anh liền nghẹn ngào.
Anh bỗng nhiên rất kích động, hết sức kích động, kích động đến mức anh chỉ có thể đột nhiên giơ tay lên, nắm chặt cổ tay chuyển đến giữa không trung của cô.
Toàn thân cô cứng đờ, mắt nhìn về phía anh.
Cô vẫn còn chưa thấy rõ ràng vẻ mặt của anh, anh liền dùng sức một cái, kéo cô lên trên người anh, tay anh ấn đầu cô, hung hăng ép đầu cô xuống, môi anh ngang nhiên cắn chặt môi cô.
Cánh tay anh ôm cô, càng lúc càng dùng sức, ép cô đến trong lòng càng lúc càng ngoan, gần như ép đứt đoạn lưng cô.
Anh giống như như điên rồi, phát điên cắn nuốt dây dưa quấn quanh lưỡi của cô.
Anh đoạt hô hấp của cô, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát và để thở, anh liều mạng mà hút thỏa thích một chút không khí còn sót lại trong người của cô.
Anh chỉ có điên cuồng thân mật với cô như vậy, tim phiếm đau lại hốt hoảng của anh mới có thể hòa dịu xuống từng chút một.
Vào lúc cô sắp ngạt thở, anh mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Con mắt của cô đỏ ngầu, tất cả quanh mắt đều là lệ.
Anh nhìn đến ánh mắt trầm xuống, miệng của cô bị anh hôn đến có chút sưng đỏ, vừa mới hít sâu một hơi, anh liền lần nữa mạnh mẽ chận lại môi cô.
Anh hôn còn muốn điên cuồng nhiệt liệt hơn vừa rồi, anh ôm thân thể cô, trở mình, đè nặng cô ở dưới thân.
Anh khẩn cấp vội vã đưa tay ra, xé nát quần áo trên người cô, sau đó kéo lung tung áo ngủ trên người mình, cấp bách mà lại nôn nóng dùng sức một cái, liền xâm nhập thật sâu vào trong thế giới của cô.
********
Hành động như vậy của anh, cực kỳ giống tình cảnh đêm anh mang cô ngắm sao vào lúc trước, ở trong xe, lúc anh muốn cô.
Rất che chở, rất thương tiếc...
Trình Thanh Thông trở nên hơi hốt hoảng, có chút không nhận rõ đây là hiện thực hay là mộng cảnh, khóe mắt ẩm ướt của cô dần dần ngừng nước mắt, cô nhìn chằm chằm trần nhà, cả người đột nhiên bị nhiệt liệt điên cuồng đòi lấy của anh làm cho có chút cứng ngắc, chậm rãi buông lỏng xuống.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cực nóng, không khí cũng trở nên càng lúc càng ái muội.
Anh và cô thở gấp càng lúc càng nặng nề, đan xen vào nhau, biến ảo thành một ca khúc trầm thấp.
Anh quên oán và hận trong lòng của mình, lún xuống thật sâu ở bên trong tốt đẹp của cô, cô xem nhẹ chán ghét và hung dữ của anh, được anh mang vào trầm luân vô tận.
Anh và cô chỉ là dùng sức liều mạng cảm nhận sự tồn tại của đối phương, nhiệt độ của đối phương, khát vọng của đối phương với mình.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa, trong miệng thì thào gọi tên anh: “Dĩ Nam...”
“... Sợ lúc em hỏi anh như vậy, anh sẽ chế giễu em ý nghĩ viển vông, người si nằm mơ...”
Theo cô nhẹ giọng nhắc tới, chỗ đầu ngón tay cô dừng trên mặt anh, chậm rãi tách rời.
Chẳng biết vì sao, vào một khắc đầu ngón tay cô rời khỏi gò má của anh, trong đầu óc Tần Dĩ Nam bỗng nhiên hiện ra một cổ dự cảm không tốt.
Trực giác của anh nói với anh, cô gái trước mặt anh, giống như liền muốn vĩnh viễn hoàn toàn rời khỏi anh.
Tim anh, nhất thời giống như bị người hung hăng nắm chặt, dùng sức cầm lấy, đau đến cổ họng anh liền nghẹn ngào.
Anh bỗng nhiên rất kích động, hết sức kích động, kích động đến mức anh chỉ có thể đột nhiên giơ tay lên, nắm chặt cổ tay chuyển đến giữa không trung của cô.
Toàn thân cô cứng đờ, mắt nhìn về phía anh.
Cô vẫn còn chưa thấy rõ ràng vẻ mặt của anh, anh liền dùng sức một cái, kéo cô lên trên người anh, tay anh ấn đầu cô, hung hăng ép đầu cô xuống, môi anh ngang nhiên cắn chặt môi cô.
Cánh tay anh ôm cô, càng lúc càng dùng sức, ép cô đến trong lòng càng lúc càng ngoan, gần như ép đứt đoạn lưng cô.
Anh giống như như điên rồi, phát điên cắn nuốt dây dưa quấn quanh lưỡi của cô.
Anh đoạt hô hấp của cô, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát và để thở, anh liều mạng mà hút thỏa thích một chút không khí còn sót lại trong người của cô.
Anh chỉ có điên cuồng thân mật với cô như vậy, tim phiếm đau lại hốt hoảng của anh mới có thể hòa dịu xuống từng chút một.
Vào lúc cô sắp ngạt thở, anh mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Con mắt của cô đỏ ngầu, tất cả quanh mắt đều là lệ.
Anh nhìn đến ánh mắt trầm xuống, miệng của cô bị anh hôn đến có chút sưng đỏ, vừa mới hít sâu một hơi, anh liền lần nữa mạnh mẽ chận lại môi cô.
Anh hôn còn muốn điên cuồng nhiệt liệt hơn vừa rồi, anh ôm thân thể cô, trở mình, đè nặng cô ở dưới thân.
Anh khẩn cấp vội vã đưa tay ra, xé nát quần áo trên người cô, sau đó kéo lung tung áo ngủ trên người mình, cấp bách mà lại nôn nóng dùng sức một cái, liền xâm nhập thật sâu vào trong thế giới của cô.
********
Hành động như vậy của anh, cực kỳ giống tình cảnh đêm anh mang cô ngắm sao vào lúc trước, ở trong xe, lúc anh muốn cô.
Rất che chở, rất thương tiếc...
Trình Thanh Thông trở nên hơi hốt hoảng, có chút không nhận rõ đây là hiện thực hay là mộng cảnh, khóe mắt ẩm ướt của cô dần dần ngừng nước mắt, cô nhìn chằm chằm trần nhà, cả người đột nhiên bị nhiệt liệt điên cuồng đòi lấy của anh làm cho có chút cứng ngắc, chậm rãi buông lỏng xuống.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cực nóng, không khí cũng trở nên càng lúc càng ái muội.
Anh và cô thở gấp càng lúc càng nặng nề, đan xen vào nhau, biến ảo thành một ca khúc trầm thấp.
Anh quên oán và hận trong lòng của mình, lún xuống thật sâu ở bên trong tốt đẹp của cô, cô xem nhẹ chán ghét và hung dữ của anh, được anh mang vào trầm luân vô tận.
Anh và cô chỉ là dùng sức liều mạng cảm nhận sự tồn tại của đối phương, nhiệt độ của đối phương, khát vọng của đối phương với mình.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa, trong miệng thì thào gọi tên anh: “Dĩ Nam...”
/1091
|