Editor: May
Trong tấm ảnh cô thoạt nhìn rất ngây ngô, giống như là vừa tốt nghiệp đại học không lâu.
Qua một lúc lâu, Tần Dĩ Nam mới chớp chớp mí mắt, kéo tầm mắt từ trên lá cây bạch quả nơi không xa về.
Anh tắt lửa xe, đẩy cửa xe ra, cúi người xuống xe, tất cả cử chỉ trầm ổn hào phóng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết thất thần vừa rồi.
Lúc Tần Dĩ Nam đến trong phòng khách, người đã đã tới gần hết.
Anh vừa ngồi xuống, người phục vụ liền bưng lên đủ kiểu thức ăn tinh xảo.
Đêm nay làm chủ là Trần tổng, mang từ trong nhà tới một bình rượu lâu năm anh trân quý rất nhiều năm, phân phó người phục vụ mở bình, còn chưa rót vào ly, mùi rượu liền đã phiêu tán đến các góc phòng bao.
Rượu lâu năm đậm đạ, độ mạnh của rượu rất lớn, mấy ly xuống bụng, trên bàn ăn đã có mấy người say ngà ngà mông lung, đề tài cũng trở nên lộn xộn theo.
Có thể bởi vì lúc đỗ xe, bỗng nhiên nghĩ đến Trình Thanh Thông, cả đêm Tần Dĩ Nam đều có vẻ hơi thiếu hưng trí.
Hai tháng này, anh không phải không có liên lạc với Trình Thanh Thông, chỉ là Trình Thanh Thông không dùng số điện thoại trước đây, microblog của cô, từ sau khi anh và cô ly hôn cũng chưa từng đổi mới qua, anh từng thử lưu tin trên microblog của cô, nhưng lại luôn không nhận được hồi đáp.
Hai người ở trong cùng một thành phố, tách ra, có lẽ cả đời đều rất khó chạm mặt, càng huống chi Trình Thanh Thông cũng không ở Bắc Kinh, cho dù Tần Dĩ Nam tận lực nghe ngóng về tình hình gần đây của Trình Thanh Thông, nhưng người từng quen thuộc với cô, không có một ai biết tình huống trước mắt của cô, đảo mắt hai tháng đi qua, Tần Dĩ Nam vẫn luôn không có được đến bất kỳ kết quả nào, hai người anh và cô giống như cứ cắt đứt duyên phận như vậy, biến mất sạch sẽ từ trong sinh mệnh của nhau.
Lúc bữa tiệc tiến hành đến một nửa, cũng không biết là ai, nhắc tới xí nghiệp Tô thị.
Thật ra chuyện này cũng không kỳ quái, Tô Chi Niệm chính là một truyền kỳ, mặc kệ là bao nhiêu chuyện khiến cho người khó mà tin nổi, đến trong tay anh, sẽ luôn biến thành sự thật.
Cho nên, anh liền thành đề tài người người tán thưởng lâu bền không suy ở trên bàn rượu.
Trong người tới tối nay, có một Trương tổng, hai năm trước từng hợp tác hai lần với xí nghiệp Tô thị, lúc mọi người bàn tới Tô Chi Niệm, cũng không biết sợi dây nào trong đầu óc anh ta không nối đúng, liền nhắc tới thư ký Tô Chi Niệm, Trình Thanh Thông.
“Anh nói là Trình tiểu thư đi? Đó có lẽ là thư ký ưu tú nhất, chuyên nghiệp, giỏi giang mà tôi gặp qua trong những năm gần đây!”
“À à, tôi nhớ rồi, hình như là tên Trình Thanh Thông?”
Tần Dĩ Nam vốn muốn đi nhà vệ sinh hút điếu thuốc, lúc nghe đến ba chữ quen thuộc mà lại xa lạ kia, liền ngồi vững vàng xuống ghế lần nữa.
“Đúng, chính là Trình Thanh Thông, trước đó vài ngày, tôi nhìn thấy cô ấy ở Thượng Hải.”
Thượng Hải?
Đáy mắt Tần Dĩ Nam sáng ngời, nhìn về phía người nói chuyên: “Nơi nào của Thượng Hải?”
Đối phương uống có chút nhiều, hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của Tần Dĩ Nam, chỉ xem anh là đang nói chuyện phiếm với mọi người, rất tự nhiên tiếp đề tài của anh, nói: “Ở gần sông Hoàng Phổ... Chính là tiểu khu cao cấp rất có tiếng, nghe nói một căn ít nhất cũng năm sáu trăm ngàn... Tên là Lan Đình Hoa Viên gì đó... Hiện tại cô ta trôi qua rất tốt, ra vào đều là xe cao cấp đón đưa, hơn nữa ở còn là biệt thự đơn. Ngày đó tôi đúng lúc đi làm khách ở nhà một người bạn, liền ngẫu nhiên gặp được cô ta ở tiểu khu đó...”
Người nói chuyện bưng ly rượu trên bàn lên, uống cạn ly rượu, mang theo vài phần bát quái cảm thán một tiếng: “... Không biết cô ta là được ai bao dưỡng, hoặc là gả cho phú hào nào đó...”
Trong tấm ảnh cô thoạt nhìn rất ngây ngô, giống như là vừa tốt nghiệp đại học không lâu.
Qua một lúc lâu, Tần Dĩ Nam mới chớp chớp mí mắt, kéo tầm mắt từ trên lá cây bạch quả nơi không xa về.
Anh tắt lửa xe, đẩy cửa xe ra, cúi người xuống xe, tất cả cử chỉ trầm ổn hào phóng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết thất thần vừa rồi.
Lúc Tần Dĩ Nam đến trong phòng khách, người đã đã tới gần hết.
Anh vừa ngồi xuống, người phục vụ liền bưng lên đủ kiểu thức ăn tinh xảo.
Đêm nay làm chủ là Trần tổng, mang từ trong nhà tới một bình rượu lâu năm anh trân quý rất nhiều năm, phân phó người phục vụ mở bình, còn chưa rót vào ly, mùi rượu liền đã phiêu tán đến các góc phòng bao.
Rượu lâu năm đậm đạ, độ mạnh của rượu rất lớn, mấy ly xuống bụng, trên bàn ăn đã có mấy người say ngà ngà mông lung, đề tài cũng trở nên lộn xộn theo.
Có thể bởi vì lúc đỗ xe, bỗng nhiên nghĩ đến Trình Thanh Thông, cả đêm Tần Dĩ Nam đều có vẻ hơi thiếu hưng trí.
Hai tháng này, anh không phải không có liên lạc với Trình Thanh Thông, chỉ là Trình Thanh Thông không dùng số điện thoại trước đây, microblog của cô, từ sau khi anh và cô ly hôn cũng chưa từng đổi mới qua, anh từng thử lưu tin trên microblog của cô, nhưng lại luôn không nhận được hồi đáp.
Hai người ở trong cùng một thành phố, tách ra, có lẽ cả đời đều rất khó chạm mặt, càng huống chi Trình Thanh Thông cũng không ở Bắc Kinh, cho dù Tần Dĩ Nam tận lực nghe ngóng về tình hình gần đây của Trình Thanh Thông, nhưng người từng quen thuộc với cô, không có một ai biết tình huống trước mắt của cô, đảo mắt hai tháng đi qua, Tần Dĩ Nam vẫn luôn không có được đến bất kỳ kết quả nào, hai người anh và cô giống như cứ cắt đứt duyên phận như vậy, biến mất sạch sẽ từ trong sinh mệnh của nhau.
Lúc bữa tiệc tiến hành đến một nửa, cũng không biết là ai, nhắc tới xí nghiệp Tô thị.
Thật ra chuyện này cũng không kỳ quái, Tô Chi Niệm chính là một truyền kỳ, mặc kệ là bao nhiêu chuyện khiến cho người khó mà tin nổi, đến trong tay anh, sẽ luôn biến thành sự thật.
Cho nên, anh liền thành đề tài người người tán thưởng lâu bền không suy ở trên bàn rượu.
Trong người tới tối nay, có một Trương tổng, hai năm trước từng hợp tác hai lần với xí nghiệp Tô thị, lúc mọi người bàn tới Tô Chi Niệm, cũng không biết sợi dây nào trong đầu óc anh ta không nối đúng, liền nhắc tới thư ký Tô Chi Niệm, Trình Thanh Thông.
“Anh nói là Trình tiểu thư đi? Đó có lẽ là thư ký ưu tú nhất, chuyên nghiệp, giỏi giang mà tôi gặp qua trong những năm gần đây!”
“À à, tôi nhớ rồi, hình như là tên Trình Thanh Thông?”
Tần Dĩ Nam vốn muốn đi nhà vệ sinh hút điếu thuốc, lúc nghe đến ba chữ quen thuộc mà lại xa lạ kia, liền ngồi vững vàng xuống ghế lần nữa.
“Đúng, chính là Trình Thanh Thông, trước đó vài ngày, tôi nhìn thấy cô ấy ở Thượng Hải.”
Thượng Hải?
Đáy mắt Tần Dĩ Nam sáng ngời, nhìn về phía người nói chuyên: “Nơi nào của Thượng Hải?”
Đối phương uống có chút nhiều, hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của Tần Dĩ Nam, chỉ xem anh là đang nói chuyện phiếm với mọi người, rất tự nhiên tiếp đề tài của anh, nói: “Ở gần sông Hoàng Phổ... Chính là tiểu khu cao cấp rất có tiếng, nghe nói một căn ít nhất cũng năm sáu trăm ngàn... Tên là Lan Đình Hoa Viên gì đó... Hiện tại cô ta trôi qua rất tốt, ra vào đều là xe cao cấp đón đưa, hơn nữa ở còn là biệt thự đơn. Ngày đó tôi đúng lúc đi làm khách ở nhà một người bạn, liền ngẫu nhiên gặp được cô ta ở tiểu khu đó...”
Người nói chuyện bưng ly rượu trên bàn lên, uống cạn ly rượu, mang theo vài phần bát quái cảm thán một tiếng: “... Không biết cô ta là được ai bao dưỡng, hoặc là gả cho phú hào nào đó...”
/1091
|