Editor: May
Cô tốt không?
Nhìn rất tốt.
Anh thì sao?
Anh cũng không tệ đi, tuy rằng công ty từng gặp phải nguy cơ, nhưng lại biến nguy thành an, sản phẩm thuận lợi lên dây chuyền, lợi nhuận càng ngày càng nhiều, một tháng này còn ký nhiều hợp đồng lớn, qua không bao lâu nữa, có lẽ anh liền có thể tiến thân vào trong vòng thương trường tân quý của khu vjwc Bắc Kinh, đến lúc đó, bên cạnh anh sẽ có không ít danh viện chen lấn áp sát vào...
Cho nên, anh và cô đều rất tốt... Nhưng sao anh cảm thấy, rất tốt của anh và cô lại chướng mắt như vậy? -
Quá một mùa xuân, lại qua một mùa xuân nữa, vào lúc lại là một mùa xuân về hoa nở, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam bận rộn xong, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh nắng ngả về tây, rút người ra từ trong công việc bận rộn, lúc ổn định tinh thần thưởng thức mặt trời lặn, mới đột nhiên phát giác, qua thêm mấy ngày nữa, chính là sinh nhật ba mươi tuổi của mình.
Sinh nhật ba mươi tuổi?
Năm anh và Trình Thanh Thông tách ra, anh đã qua sinh nhật 28 tuổi như thế nào... Anh rõ ràng nhớ được, năm sinh nhật đó, anh là vượt qua ở trong bệnh viện, cô chẳng hề biết ngày đó là sinh nhật anh, vẫn là lúc Tống Tống tới bệnh viện tặng quà cho anh, cô mới biết được, cô không có chuẩn bị quà sinh nhật, sau khi tiễn Tống Tống đi, trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” với anh.
Lúc đó cô nói bốn chữ này, còn khiến anh vui vẻ hơn là nhận quà sinh nhật của Tống Tống, lúc cô dìu anh nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, anh phát giác tay cô rất lạnh, lần đầu tiên anh chủ động nắm chặt tay cô, ngay chính anh cũng không hiểu rõ lúc đó đáy lòng mình sinh ra tâm che chở với cô như thế nào.
Cũng là vào ngày đó, anh biết, cô tới bên cạnh anh, là một âm mưu, một lừa dối.
Từ sau năm anh ở Thượng Hải nhìn thấy Trình Thanh Thông kia, đến hiện tại, đã qua một năm lẻ sáu tháng, anh cũng chưa từng gặp gỡ cô.
Hóa ra, trong lúc bất tri bất giác, thoáng chớp mắt, anh và cô lại mỗi người đi một ngả thời gian dài như vậy
Trong một năm lẻ sáu tháng này, anh trôi qua vẫn tính là bình tĩnh, công ty phát triển thuận lợi hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tháng trước đưa ra thị trường ở nước Mỹ, trong vòng một tháng ngắn ngủn, cổ phần công ty trở mình ba lần, trước mắt giá trị con người anh cao đến chính anh cũng không dám tưởng tượng nỗi.
Năm trước, mẹ bị ốm một trận, ở bệnh viện một tháng, sau khi khỏi hẳn già đi rất nhiều, sau khi xuất viện thường xuyên bắt đầu đốc thúc anh xem mắt kết hôn.
Anh luôn không thế nào tiếp nhận đề tài này, người khác chỉ xem anh là công việc bận rộn, không có thời gian suy xét đại sự cả đời, chỉ có chính anh biết, cho dù đã qua một năm rưỡi, cho dù sớm vào một năm rưỡi trước đây tận mắt nhìn thấy cô bắt đầu cuộc sống mới, nhưng anh vẫn không thể nào buông xuống được, không nghĩ tới muốn cưới bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Trình Thanh Thông.
Trong hơn một năm này, hơn nửa thời gian của anh đều là vượt qua trong đi công tác, trong bảy mươi phần trăm hơn nửa thời gian còn lại, đều đang làm việc.
Thời gian anh về nhà ở ít càng thêm ít, nhất là trong đầu năm ngoái, anh mua một căn nhà mới, sau đó ngôi nhà của anh và cô đó, trên cơ bản anh đều chưa từng trở về qua.
Anh biết, anh là đang sợ hãi, cho nên, hơn một năm này, anh tận lực khiến cho chính mình rất mệt mỏi, bởi vì mệt mỏi đến cực hạn, thì sẽ không nghĩ tới gì nữa.
Không nghĩ đến, liền giống như là thật quên mất.
Cũng giống như là, trong lòng anh có một vết sẹo máu tươi đầm đìa, không đụng vào, liền giống như là thật sẽ không đau.
À, đúng rồi, anh còn đổi xe, tốt hơn chiếc Maserati nhìn thấy cô ngồi vào hơn một năm trước đây rất nhiều.
Cô tốt không?
Nhìn rất tốt.
Anh thì sao?
Anh cũng không tệ đi, tuy rằng công ty từng gặp phải nguy cơ, nhưng lại biến nguy thành an, sản phẩm thuận lợi lên dây chuyền, lợi nhuận càng ngày càng nhiều, một tháng này còn ký nhiều hợp đồng lớn, qua không bao lâu nữa, có lẽ anh liền có thể tiến thân vào trong vòng thương trường tân quý của khu vjwc Bắc Kinh, đến lúc đó, bên cạnh anh sẽ có không ít danh viện chen lấn áp sát vào...
Cho nên, anh và cô đều rất tốt... Nhưng sao anh cảm thấy, rất tốt của anh và cô lại chướng mắt như vậy? -
Quá một mùa xuân, lại qua một mùa xuân nữa, vào lúc lại là một mùa xuân về hoa nở, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam bận rộn xong, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh nắng ngả về tây, rút người ra từ trong công việc bận rộn, lúc ổn định tinh thần thưởng thức mặt trời lặn, mới đột nhiên phát giác, qua thêm mấy ngày nữa, chính là sinh nhật ba mươi tuổi của mình.
Sinh nhật ba mươi tuổi?
Năm anh và Trình Thanh Thông tách ra, anh đã qua sinh nhật 28 tuổi như thế nào... Anh rõ ràng nhớ được, năm sinh nhật đó, anh là vượt qua ở trong bệnh viện, cô chẳng hề biết ngày đó là sinh nhật anh, vẫn là lúc Tống Tống tới bệnh viện tặng quà cho anh, cô mới biết được, cô không có chuẩn bị quà sinh nhật, sau khi tiễn Tống Tống đi, trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” với anh.
Lúc đó cô nói bốn chữ này, còn khiến anh vui vẻ hơn là nhận quà sinh nhật của Tống Tống, lúc cô dìu anh nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, anh phát giác tay cô rất lạnh, lần đầu tiên anh chủ động nắm chặt tay cô, ngay chính anh cũng không hiểu rõ lúc đó đáy lòng mình sinh ra tâm che chở với cô như thế nào.
Cũng là vào ngày đó, anh biết, cô tới bên cạnh anh, là một âm mưu, một lừa dối.
Từ sau năm anh ở Thượng Hải nhìn thấy Trình Thanh Thông kia, đến hiện tại, đã qua một năm lẻ sáu tháng, anh cũng chưa từng gặp gỡ cô.
Hóa ra, trong lúc bất tri bất giác, thoáng chớp mắt, anh và cô lại mỗi người đi một ngả thời gian dài như vậy
Trong một năm lẻ sáu tháng này, anh trôi qua vẫn tính là bình tĩnh, công ty phát triển thuận lợi hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tháng trước đưa ra thị trường ở nước Mỹ, trong vòng một tháng ngắn ngủn, cổ phần công ty trở mình ba lần, trước mắt giá trị con người anh cao đến chính anh cũng không dám tưởng tượng nỗi.
Năm trước, mẹ bị ốm một trận, ở bệnh viện một tháng, sau khi khỏi hẳn già đi rất nhiều, sau khi xuất viện thường xuyên bắt đầu đốc thúc anh xem mắt kết hôn.
Anh luôn không thế nào tiếp nhận đề tài này, người khác chỉ xem anh là công việc bận rộn, không có thời gian suy xét đại sự cả đời, chỉ có chính anh biết, cho dù đã qua một năm rưỡi, cho dù sớm vào một năm rưỡi trước đây tận mắt nhìn thấy cô bắt đầu cuộc sống mới, nhưng anh vẫn không thể nào buông xuống được, không nghĩ tới muốn cưới bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Trình Thanh Thông.
Trong hơn một năm này, hơn nửa thời gian của anh đều là vượt qua trong đi công tác, trong bảy mươi phần trăm hơn nửa thời gian còn lại, đều đang làm việc.
Thời gian anh về nhà ở ít càng thêm ít, nhất là trong đầu năm ngoái, anh mua một căn nhà mới, sau đó ngôi nhà của anh và cô đó, trên cơ bản anh đều chưa từng trở về qua.
Anh biết, anh là đang sợ hãi, cho nên, hơn một năm này, anh tận lực khiến cho chính mình rất mệt mỏi, bởi vì mệt mỏi đến cực hạn, thì sẽ không nghĩ tới gì nữa.
Không nghĩ đến, liền giống như là thật quên mất.
Cũng giống như là, trong lòng anh có một vết sẹo máu tươi đầm đìa, không đụng vào, liền giống như là thật sẽ không đau.
À, đúng rồi, anh còn đổi xe, tốt hơn chiếc Maserati nhìn thấy cô ngồi vào hơn một năm trước đây rất nhiều.
/1091
|