Editor: May
Bật máy tính lên, nhập mật mã vào, vào lúc đầu ngón tay Tần Dĩ Nam tiếp xúc trên cửa sổ liền dừng lại một chút, mới nhấn mở hòm thư, nhập tài khoản và mật mã vào, tiến vào trang chủ.
Nơi hộp thư màu đỏ đó biểu thị “1”, nhắc nhở anh vừa mới tiếp nhận một mail mới.
Thật ra Tần Dĩ Nam nhìn như ôn hòa khiêm tốn, nhưng can đảm trong xương lại là đặc biệt lớn, thẳng thắn mà nói, đến ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộ mình sợ cái gì.
Nhưng mà hiện tại, đáy lòng của anh lại tràn ngập khủng hoảng mãnh liệt.
Anh chần chờ một hồi lâu, mới nhấn mở bức mail, tải xuống, sau đó trượt đi thanh lăn, xem ghi chép trò chuyện của Trình Thanh Thông.
“Kim tổng, tôi là Trình Thanh Thông, xin hỏi hiện tại ngài có tiện không? Có thể gọi điện thoại sao?” Đó là ngày thứ hai, sau khi công ty anh xảy ra chuyện, Trình Thanh Thông gửi cho Kim Trạch.
Kim Trạch: “Có thời gian, chỉ là nếu có chuyện gì, tôi càng hy vọng có thể gặp mặt em nói chuyện.”
Trình Thanh Thông: “Vậy Kim tổng, ngài hôm nay và ngày mai khi nào thì ngài có thời gian đâu? Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Kim Trạch: “Thanh Thông, em tìm tôi, lúc nào tôi cũng có thời gian, liền hiện tại đi, em ở nơi nào? Tôi đi đón em.”
Trình Thanh Thông: “Kim tổng, ngài nói địa chỉ đi, tôi đi tìm ngài.”
Kim Trạch: “Golden Age.”
...
Trình Thanh Thông: “Điều kiện của anh, tôi đáp ứng.”
Điều kiện? Cô đáp ứng điều kiện gì của Kim Trạch?
Kim Trạch: “Số chứng minh thư.”
Mười tám con số Trình Thanh Thông trả lời Kim Trạch, Tần Dĩ Nam không thể quen thuộc hơn nữa, là số chứng minh thư của cô.
Kim Trạch: “Tôi đặt vé máy bay cho em, chuyến bay buổi trưa ngày mai, bay đến Thượng Hải, đến sân bay sẽ có người đón em.”
“Chỉ cần em được người tôi phái đi đón được, anh ta sẽ lập tức gọi điện thoại cho tôi, nhận được điện thoại, tôi sẽ lập tức phân phó ngân hàng chuyển tiền cho Tần Dĩ Nam.”
Trình Thanh Thông: “Tôi biết rồi.”
Kim Trạch: “Tối ngày mai tôi bay đi nước Pháp, một tuần sau trở về Thượng Hải, trong thời gian một tuần này, chỉ cần em không rời khỏi Thượng Hải, tùy em làm gì cũng được, ngày mai người đón em sẽ đưa cho em một tấm thẻ, tiền bên trong tùy tiện xài. Ngoài ra, tôi sẽ sắp xếp một chỗ ở cho em ở Thượng Hải, hết một tuần sau, tôi sẽ đi qua, em chuẩn bị cho tốt.”
...
Đây là ghi chép đối thoại của Trình Thanh Thông và Kim Trạch vào buổi chiều hôm sau, đêm hôm đó, Kim Trạch gửi lại cho Trình Thanh Thông một tin nhắn.
Là hợp đồng đầu tư anh và anh ta ký kết.
Chụp cột ký tên rành mạch rõ ràng, tên anh và tên của Kim Trạch, ở song song cùng một chỗ.
...
Tuy rằng chỉ là một ít tin nhắn đơn giản, tuy rằng anh không biết rốt cuộc anh ta và cô gặp mặt đã nói những gì, nhưng anh lại hiểu hết thảy.
Đau đớn không có cách gì tin tưởng, rồi lại không thể không tin... Các loại cảm xúc phức tạp, giống như là thủy triều cuộn trào mãnh liệt bao phủ Tần Dĩ Nam.
Anh cảm giác trái tim của mình, giống như bị vét sạch, máu tươi liên tục không ngừng chảy ra ngoài, khắp toàn thân giống như là che kín rất nhiều lưỡi dao sắc bén, cạo xương lột da, từng cơn đau đớn, ăn mòn thể xác và tinh thần của anh.
Đau đến cuối cùng, máu toàn thân Tần Dĩ Nam giống như đông lại, không còn tri giác.
Trên màn ảnh máy vi tính, số lượng đối thoại không nhiều, anh nhìn liên tục rất nhiều lần, xem đến cuối cùng, đầu óc anh đều trở nên không còn tỉnh táo, mắt vừa đau lại trướng, anh khó chịu đến mức vừa chỉ nhẹ nhàng chuyển động một chút, nước mắt liền giống như trời mưa.
Lúc công ty anh xuất hiện nguy cơ, anh thật sự là đã dự tính đến trường hợp xấu nhất.
Nhưng đó chẳng hề đại biểu anh buông tha, anh vẫn nỗ lực nghĩ muốn đi phấn đấu lần cuối cùng.
Bật máy tính lên, nhập mật mã vào, vào lúc đầu ngón tay Tần Dĩ Nam tiếp xúc trên cửa sổ liền dừng lại một chút, mới nhấn mở hòm thư, nhập tài khoản và mật mã vào, tiến vào trang chủ.
Nơi hộp thư màu đỏ đó biểu thị “1”, nhắc nhở anh vừa mới tiếp nhận một mail mới.
Thật ra Tần Dĩ Nam nhìn như ôn hòa khiêm tốn, nhưng can đảm trong xương lại là đặc biệt lớn, thẳng thắn mà nói, đến ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộ mình sợ cái gì.
Nhưng mà hiện tại, đáy lòng của anh lại tràn ngập khủng hoảng mãnh liệt.
Anh chần chờ một hồi lâu, mới nhấn mở bức mail, tải xuống, sau đó trượt đi thanh lăn, xem ghi chép trò chuyện của Trình Thanh Thông.
“Kim tổng, tôi là Trình Thanh Thông, xin hỏi hiện tại ngài có tiện không? Có thể gọi điện thoại sao?” Đó là ngày thứ hai, sau khi công ty anh xảy ra chuyện, Trình Thanh Thông gửi cho Kim Trạch.
Kim Trạch: “Có thời gian, chỉ là nếu có chuyện gì, tôi càng hy vọng có thể gặp mặt em nói chuyện.”
Trình Thanh Thông: “Vậy Kim tổng, ngài hôm nay và ngày mai khi nào thì ngài có thời gian đâu? Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Kim Trạch: “Thanh Thông, em tìm tôi, lúc nào tôi cũng có thời gian, liền hiện tại đi, em ở nơi nào? Tôi đi đón em.”
Trình Thanh Thông: “Kim tổng, ngài nói địa chỉ đi, tôi đi tìm ngài.”
Kim Trạch: “Golden Age.”
...
Trình Thanh Thông: “Điều kiện của anh, tôi đáp ứng.”
Điều kiện? Cô đáp ứng điều kiện gì của Kim Trạch?
Kim Trạch: “Số chứng minh thư.”
Mười tám con số Trình Thanh Thông trả lời Kim Trạch, Tần Dĩ Nam không thể quen thuộc hơn nữa, là số chứng minh thư của cô.
Kim Trạch: “Tôi đặt vé máy bay cho em, chuyến bay buổi trưa ngày mai, bay đến Thượng Hải, đến sân bay sẽ có người đón em.”
“Chỉ cần em được người tôi phái đi đón được, anh ta sẽ lập tức gọi điện thoại cho tôi, nhận được điện thoại, tôi sẽ lập tức phân phó ngân hàng chuyển tiền cho Tần Dĩ Nam.”
Trình Thanh Thông: “Tôi biết rồi.”
Kim Trạch: “Tối ngày mai tôi bay đi nước Pháp, một tuần sau trở về Thượng Hải, trong thời gian một tuần này, chỉ cần em không rời khỏi Thượng Hải, tùy em làm gì cũng được, ngày mai người đón em sẽ đưa cho em một tấm thẻ, tiền bên trong tùy tiện xài. Ngoài ra, tôi sẽ sắp xếp một chỗ ở cho em ở Thượng Hải, hết một tuần sau, tôi sẽ đi qua, em chuẩn bị cho tốt.”
...
Đây là ghi chép đối thoại của Trình Thanh Thông và Kim Trạch vào buổi chiều hôm sau, đêm hôm đó, Kim Trạch gửi lại cho Trình Thanh Thông một tin nhắn.
Là hợp đồng đầu tư anh và anh ta ký kết.
Chụp cột ký tên rành mạch rõ ràng, tên anh và tên của Kim Trạch, ở song song cùng một chỗ.
...
Tuy rằng chỉ là một ít tin nhắn đơn giản, tuy rằng anh không biết rốt cuộc anh ta và cô gặp mặt đã nói những gì, nhưng anh lại hiểu hết thảy.
Đau đớn không có cách gì tin tưởng, rồi lại không thể không tin... Các loại cảm xúc phức tạp, giống như là thủy triều cuộn trào mãnh liệt bao phủ Tần Dĩ Nam.
Anh cảm giác trái tim của mình, giống như bị vét sạch, máu tươi liên tục không ngừng chảy ra ngoài, khắp toàn thân giống như là che kín rất nhiều lưỡi dao sắc bén, cạo xương lột da, từng cơn đau đớn, ăn mòn thể xác và tinh thần của anh.
Đau đến cuối cùng, máu toàn thân Tần Dĩ Nam giống như đông lại, không còn tri giác.
Trên màn ảnh máy vi tính, số lượng đối thoại không nhiều, anh nhìn liên tục rất nhiều lần, xem đến cuối cùng, đầu óc anh đều trở nên không còn tỉnh táo, mắt vừa đau lại trướng, anh khó chịu đến mức vừa chỉ nhẹ nhàng chuyển động một chút, nước mắt liền giống như trời mưa.
Lúc công ty anh xuất hiện nguy cơ, anh thật sự là đã dự tính đến trường hợp xấu nhất.
Nhưng đó chẳng hề đại biểu anh buông tha, anh vẫn nỗ lực nghĩ muốn đi phấn đấu lần cuối cùng.
/1091
|