Editor: May
Tống Thanh Xuân lại nức nở một chút, mới mở miệng nói: "Anh Dĩ Nam, em không mang điện thoại di động, ví tiền rơi ở trong khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, một đồng tiền cuối cùng cũng điện thoại cho anh, anh có thể tới đón em về nhà không?"
Tuy rằng Tô Chi Niệm cách Tống Thanh Xuân khoảng hơn một trăm mét xa, nhưng anh dựa vào năng lực vượt qua người thường, vẫn nghe nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt của Tần Dĩ Nam từ trong ống nghe, cùng với tiếng nói chuyện nhanh hơn của anh ta: "Tống Tống, em đang ở đâu?"
"Đối diện bên cầu Hoa Mậu."
"Em ngốc ở chỗ đó đừng đi đâu, anh đến ngay." Theo tiếng nói của Tần Dĩ Nam rơi xuống, Tô Chi Niệm còn nghe thấy bên trong truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề, cùng tiếng bước chân vội vàng chạy xuống lâu.
Điện thoại cắt đứt, Tống Thanh Xuân tựa vào trên trạm điện thoại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chăm chú đường cái rộng lớn trước mặt, cũng không nhúc nhích.
Cú điện thoại của cô, giội tắt xúc động trong lòng Tô Chi Niệm, lý trí của anh tỉnh táo lại, anh dùng sức nắm nhẫn trong tay, lần nữa kéo về cửa đã đẩy ra.
Tần Dĩ Nam trước chờ Tống Thanh Xuân đến Kim Bích Huy Hoàng, lấy túi xách, rồi mới đưa cô về nhà họ Tống.
Lúc này đã là hai giờ đêm, sợ rằng Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu đã sớm nhập mộng, Tống Thanh Xuân sợ xe lái vào trong sân, đánh thức bọn họ, cho nên trực tiếp để cho Tần Dĩ Nam dừng xe ở cửa.
Tối hôm qua Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tô Chi Niệm say rượu, vốn là muốn giúp Tống Thanh Xuân, nhưng lại không nghĩ rằng giúp đến cuối cùng, nhìn thấy lại là cô một thân mệt mỏi và mặt đầy thương tâm.
Anh ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm thân ảnh cô khập khiễng cà nhắc đi vào nhà họ Tống, đáy lòng có chút không yên lòng, dứt khoát liền khóa xe, đi vào theo.
---
Tống Thanh Xuân đi đến cửa nhà, lấy chìa khóa ra, còn chưa mở cửa, cửa liền được người kéo ra từ bên trong trước một bước.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc một chút, ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Mạnh Hoa nghiêm mặt, đứng ở trước mặt.
"Ba? Sao muộn như vậy rồi mà ba chưa ngủ?"
Tống Mạnh Hoa hoàn toàn không để ý sự quan tâm của Tống Thanh Xuân, trực tiếp chất vấn cô: "Nói cha ta biết một ngày một đêm hôm qua con đã đi đâu?"
"Con..." Thể xác và tinh thần Tống Thanh Xuân đều mệt mỏi, thật sự mệt chết, nhưng cô mệt mỏi hơn nữa, cũng vẫn gắng gượng tinh thần, tìm một lý do thoái thác qua loa với Tống Mạnh Hoa: "... Có thể đi nơi nào chứ? Đi công ty thôi, hai ngày này có chút bận, luôn tăng ca đến hiện tại..."
"Bịa chuyện, tiếp tục bịa chuyện cho ta!" Tống Mạnh Hoa nghiêm khắc cắt đứt lời nói của cô: "Con đừng cho rằng ta không biết, con ra khỏi cửa vào hơn nửa đêm hôm qua! Còn có, con vẫn luôn tắt máy từ sáng sớm đến xế chiều, con là đi công ty sao? Con đi công ty có thể tắt máy hả? Thành thật khai báo, nói cho ta biết rốt cuộc đã đi đâu?"
Hóa ra Tống Mạnh Hoa biết cô ra khỏi cửa vào hơn nửa đêm hôm qua... Tống Thanh Xuân nỗ lực duy trì nhẹ nhàng và tự nhiên trên mặt, con ngươi hơi động, liền nở nụ cười lấy lòng với Tống Mạnh Hoa: "Tối hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn, hẹn con ra ngoài chơi, con liền chạy tới, sau đó uống nhiều, ngủ đến hiện tại mới tỉnh..."
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Tống Thanh Xuân bị Tống Mạnh Hoa răn dạy, cô chỉ cần dựa vào trên người ông nũng nịu, nhõng nhẽo, ông sẽ luôn nguôi giận, lần này cũng không ngoại lệ, lúc Tống Thanh Xuân nói được nửa câu, liền ôm lấy cánh tay Tống Mạnh Hoa, vừa lắc lư, vừa yếu ớt dính ở trên người Tống Mạnh Hoa, nói: "... Con cam đoan đây là một lần cuối cùng, cũng sẽ không có lần sau nữa ... Ba... Ba..."
Tống Thanh Xuân vừa nũng nịu, nhõng nhẽo, vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Tống Mạnh Hoa.
Tống Thanh Xuân lại nức nở một chút, mới mở miệng nói: "Anh Dĩ Nam, em không mang điện thoại di động, ví tiền rơi ở trong khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, một đồng tiền cuối cùng cũng điện thoại cho anh, anh có thể tới đón em về nhà không?"
Tuy rằng Tô Chi Niệm cách Tống Thanh Xuân khoảng hơn một trăm mét xa, nhưng anh dựa vào năng lực vượt qua người thường, vẫn nghe nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt của Tần Dĩ Nam từ trong ống nghe, cùng với tiếng nói chuyện nhanh hơn của anh ta: "Tống Tống, em đang ở đâu?"
"Đối diện bên cầu Hoa Mậu."
"Em ngốc ở chỗ đó đừng đi đâu, anh đến ngay." Theo tiếng nói của Tần Dĩ Nam rơi xuống, Tô Chi Niệm còn nghe thấy bên trong truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề, cùng tiếng bước chân vội vàng chạy xuống lâu.
Điện thoại cắt đứt, Tống Thanh Xuân tựa vào trên trạm điện thoại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chăm chú đường cái rộng lớn trước mặt, cũng không nhúc nhích.
Cú điện thoại của cô, giội tắt xúc động trong lòng Tô Chi Niệm, lý trí của anh tỉnh táo lại, anh dùng sức nắm nhẫn trong tay, lần nữa kéo về cửa đã đẩy ra.
Tần Dĩ Nam trước chờ Tống Thanh Xuân đến Kim Bích Huy Hoàng, lấy túi xách, rồi mới đưa cô về nhà họ Tống.
Lúc này đã là hai giờ đêm, sợ rằng Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu đã sớm nhập mộng, Tống Thanh Xuân sợ xe lái vào trong sân, đánh thức bọn họ, cho nên trực tiếp để cho Tần Dĩ Nam dừng xe ở cửa.
Tối hôm qua Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tô Chi Niệm say rượu, vốn là muốn giúp Tống Thanh Xuân, nhưng lại không nghĩ rằng giúp đến cuối cùng, nhìn thấy lại là cô một thân mệt mỏi và mặt đầy thương tâm.
Anh ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm thân ảnh cô khập khiễng cà nhắc đi vào nhà họ Tống, đáy lòng có chút không yên lòng, dứt khoát liền khóa xe, đi vào theo.
---
Tống Thanh Xuân đi đến cửa nhà, lấy chìa khóa ra, còn chưa mở cửa, cửa liền được người kéo ra từ bên trong trước một bước.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc một chút, ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Mạnh Hoa nghiêm mặt, đứng ở trước mặt.
"Ba? Sao muộn như vậy rồi mà ba chưa ngủ?"
Tống Mạnh Hoa hoàn toàn không để ý sự quan tâm của Tống Thanh Xuân, trực tiếp chất vấn cô: "Nói cha ta biết một ngày một đêm hôm qua con đã đi đâu?"
"Con..." Thể xác và tinh thần Tống Thanh Xuân đều mệt mỏi, thật sự mệt chết, nhưng cô mệt mỏi hơn nữa, cũng vẫn gắng gượng tinh thần, tìm một lý do thoái thác qua loa với Tống Mạnh Hoa: "... Có thể đi nơi nào chứ? Đi công ty thôi, hai ngày này có chút bận, luôn tăng ca đến hiện tại..."
"Bịa chuyện, tiếp tục bịa chuyện cho ta!" Tống Mạnh Hoa nghiêm khắc cắt đứt lời nói của cô: "Con đừng cho rằng ta không biết, con ra khỏi cửa vào hơn nửa đêm hôm qua! Còn có, con vẫn luôn tắt máy từ sáng sớm đến xế chiều, con là đi công ty sao? Con đi công ty có thể tắt máy hả? Thành thật khai báo, nói cho ta biết rốt cuộc đã đi đâu?"
Hóa ra Tống Mạnh Hoa biết cô ra khỏi cửa vào hơn nửa đêm hôm qua... Tống Thanh Xuân nỗ lực duy trì nhẹ nhàng và tự nhiên trên mặt, con ngươi hơi động, liền nở nụ cười lấy lòng với Tống Mạnh Hoa: "Tối hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn, hẹn con ra ngoài chơi, con liền chạy tới, sau đó uống nhiều, ngủ đến hiện tại mới tỉnh..."
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Tống Thanh Xuân bị Tống Mạnh Hoa răn dạy, cô chỉ cần dựa vào trên người ông nũng nịu, nhõng nhẽo, ông sẽ luôn nguôi giận, lần này cũng không ngoại lệ, lúc Tống Thanh Xuân nói được nửa câu, liền ôm lấy cánh tay Tống Mạnh Hoa, vừa lắc lư, vừa yếu ớt dính ở trên người Tống Mạnh Hoa, nói: "... Con cam đoan đây là một lần cuối cùng, cũng sẽ không có lần sau nữa ... Ba... Ba..."
Tống Thanh Xuân vừa nũng nịu, nhõng nhẽo, vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Tống Mạnh Hoa.
/1091
|