Editor: May
Lại là một tiếng thét chói tai truyền tới, Tống Thanh Xuân nghe đến khiếp sợ, toàn thân sợ run lên, sau đó cô nhìn thấy trên mặt vốn trang điểm tỉ mỉ của cô gái kia, cào ra bảy tám đạo vết máu, nghĩ đến Tô Chi Niệm là thật dùng sức lực tàn nhẫn.
Có thể do khí tràng của Tô Chi Niệm quá mạnh, đứng chung quanh nhiều bảo vệ và phục vụ như vậy, nhưng lại không có một người tiến lên phía trước ngăn trở.
Tô Chi Niệm giống như hoàn toàn không nghe thấy bộ dạng la hét thảm thiết của cô gái, sắc mặt lạnh lẽo bước tới phía trước một bước, ngừng lại trước người cô ta nhìn xuống từ trên cao, tầm mắt lạnh buốt nhìn cô gái che mặt, giống như đang khóc kia hai lần, sau đó hơi hơi cúi người, động môi.
Bởi vì cách quá xa, Tống Thanh Xuân không nghe được tiếng nói của anh, chẳng hề biết anh nói cái gì, chỉ là nhìn thấy sau khi anh nói xong, ném cho người phụ nữ kia một tấm thẻ, liền đứng thẳng người, giơ điện thoại di động đến bên tai, giống như là không có phát sinh chuyện gì, tiếp tục khôi phục vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, nói điện thoại vài câu, bước bước chân, đi đến thang máy.
Tô Chi Niệm phát hiện xe của Tống Thanh Xuân ở trên Nhị Hoàn.
Anh không phải là đi một đường theo Tống Thanh Xuân tới đây , mà là thật có việc mới tới "câu lạc bộ Kinh thành", chẳng qua anh đứng ở trong đại sảnh nghe điện thoại lại là cố ý.
Ỏ trong quá trình anh nghe điện thoại, người chờ ở "câu lạc bộ Kinh thành", đã gọi cho anh nhiều cú điện thoại, anh vốn ở trong khoảnh khắc Tống Thanh Xuân đưa đồ cho trưởng đài TW xong, liền xoay người rời đi, cũng rời khỏi đại sảnh, để đi thang máy, kết quả anh còn chưa động, liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân không cẩn thận sẩy chân giẫm trúng người ta.
Cô cũng thật là đần, giẫm thì giẫm, người còn lùi về sau tránh cái gì, bỗng chốc liền đánh lên thùng rác... Lúc đó tâm tư của anh thật sự liền chệch hướng từ trong điện thoại đến trên người Tống Thanh Xuân, anh gần như là theo bản năng bước bước chân về phía cửa, chỉ là còn chưa đi hai bước, người giữ cửa đã đưa tay ra nâng Tống Thanh Xuân dậy.
Anh vốn cảm thấy chuyện đến đây đã xem như kết thúc, người trên lầu lại gọi điện thoại tới, ai biết, anh vừa xoay người, còn chưa đi mấy bước đến thang máy, liền nghe thấy người phụ nữ bị Tống Thanh Xuân đạp chân ở cửa thì thầm càu nhàu than thở lên.
"Thật là bệnh thần kinh, đi bộ không mọc mắt sao? Thật là ghê tởm chết được..." Anh vô thức quay đầu lại, nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp đó đi vào đại sảnh, mà mặt nhỏ của Tống Thanh Xuân đã lúng túng đỏ ửng.
Điện thoại của cô gái bị Tống Thanh Xuân đạp chân kia vang lên, cô ta tiếp nghe, đối phương là một người đàn ông , gọi cô ta một tiếng "Bảo bối", cô ta liền giống như là súng máy, pằng pằng bắt đầu phun ra: "Anh yêu, anh không biết em có bao nhiêu xui xẻo đâu, em vừa mới bị một ả tiện nhân đạp chân, thật là đau chết ... Burberry em mới mua từ Anh về đó... Quả thực là xui xẻo chết ... Nếu không phải hôm nay tâm tình em tốt, em thật muốn cho cô ta quỳ xuống lau sạch sẽ giày của em..."
Không có mắt, ghê tởm, tiện nhân, quỳ xuống... Mấy chữ này chui vào trong tai Tô Chi Niệm, bỗng chốc liền châm cổ lệ khí trong lòng anh lên, anh gần như là không chút suy nghĩ, liền xoay người, sải bước chân đi tới đối diện cô gái kia, lúc đi qua bên cạnh cô ta, giơ chân lên, trực tiếp vướng chân cô ta ngã trên mặt đất, điện thoại di động trong tay cô văng ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, màn hình vỡ vụn.
Theo tiếng thét chói tai của cô ta vang lên, trong miệng cô ta còn phun ra lời nói thô tục.
Lại là một tiếng thét chói tai truyền tới, Tống Thanh Xuân nghe đến khiếp sợ, toàn thân sợ run lên, sau đó cô nhìn thấy trên mặt vốn trang điểm tỉ mỉ của cô gái kia, cào ra bảy tám đạo vết máu, nghĩ đến Tô Chi Niệm là thật dùng sức lực tàn nhẫn.
Có thể do khí tràng của Tô Chi Niệm quá mạnh, đứng chung quanh nhiều bảo vệ và phục vụ như vậy, nhưng lại không có một người tiến lên phía trước ngăn trở.
Tô Chi Niệm giống như hoàn toàn không nghe thấy bộ dạng la hét thảm thiết của cô gái, sắc mặt lạnh lẽo bước tới phía trước một bước, ngừng lại trước người cô ta nhìn xuống từ trên cao, tầm mắt lạnh buốt nhìn cô gái che mặt, giống như đang khóc kia hai lần, sau đó hơi hơi cúi người, động môi.
Bởi vì cách quá xa, Tống Thanh Xuân không nghe được tiếng nói của anh, chẳng hề biết anh nói cái gì, chỉ là nhìn thấy sau khi anh nói xong, ném cho người phụ nữ kia một tấm thẻ, liền đứng thẳng người, giơ điện thoại di động đến bên tai, giống như là không có phát sinh chuyện gì, tiếp tục khôi phục vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, nói điện thoại vài câu, bước bước chân, đi đến thang máy.
Tô Chi Niệm phát hiện xe của Tống Thanh Xuân ở trên Nhị Hoàn.
Anh không phải là đi một đường theo Tống Thanh Xuân tới đây , mà là thật có việc mới tới "câu lạc bộ Kinh thành", chẳng qua anh đứng ở trong đại sảnh nghe điện thoại lại là cố ý.
Ỏ trong quá trình anh nghe điện thoại, người chờ ở "câu lạc bộ Kinh thành", đã gọi cho anh nhiều cú điện thoại, anh vốn ở trong khoảnh khắc Tống Thanh Xuân đưa đồ cho trưởng đài TW xong, liền xoay người rời đi, cũng rời khỏi đại sảnh, để đi thang máy, kết quả anh còn chưa động, liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân không cẩn thận sẩy chân giẫm trúng người ta.
Cô cũng thật là đần, giẫm thì giẫm, người còn lùi về sau tránh cái gì, bỗng chốc liền đánh lên thùng rác... Lúc đó tâm tư của anh thật sự liền chệch hướng từ trong điện thoại đến trên người Tống Thanh Xuân, anh gần như là theo bản năng bước bước chân về phía cửa, chỉ là còn chưa đi hai bước, người giữ cửa đã đưa tay ra nâng Tống Thanh Xuân dậy.
Anh vốn cảm thấy chuyện đến đây đã xem như kết thúc, người trên lầu lại gọi điện thoại tới, ai biết, anh vừa xoay người, còn chưa đi mấy bước đến thang máy, liền nghe thấy người phụ nữ bị Tống Thanh Xuân đạp chân ở cửa thì thầm càu nhàu than thở lên.
"Thật là bệnh thần kinh, đi bộ không mọc mắt sao? Thật là ghê tởm chết được..." Anh vô thức quay đầu lại, nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp đó đi vào đại sảnh, mà mặt nhỏ của Tống Thanh Xuân đã lúng túng đỏ ửng.
Điện thoại của cô gái bị Tống Thanh Xuân đạp chân kia vang lên, cô ta tiếp nghe, đối phương là một người đàn ông , gọi cô ta một tiếng "Bảo bối", cô ta liền giống như là súng máy, pằng pằng bắt đầu phun ra: "Anh yêu, anh không biết em có bao nhiêu xui xẻo đâu, em vừa mới bị một ả tiện nhân đạp chân, thật là đau chết ... Burberry em mới mua từ Anh về đó... Quả thực là xui xẻo chết ... Nếu không phải hôm nay tâm tình em tốt, em thật muốn cho cô ta quỳ xuống lau sạch sẽ giày của em..."
Không có mắt, ghê tởm, tiện nhân, quỳ xuống... Mấy chữ này chui vào trong tai Tô Chi Niệm, bỗng chốc liền châm cổ lệ khí trong lòng anh lên, anh gần như là không chút suy nghĩ, liền xoay người, sải bước chân đi tới đối diện cô gái kia, lúc đi qua bên cạnh cô ta, giơ chân lên, trực tiếp vướng chân cô ta ngã trên mặt đất, điện thoại di động trong tay cô văng ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, màn hình vỡ vụn.
Theo tiếng thét chói tai của cô ta vang lên, trong miệng cô ta còn phun ra lời nói thô tục.
/1091
|